Chương : 15
“Vật chất điểm +40”
…………
Nhất Thành mắt toả sáng, vừa rồi không ngờ hắn vẫn đến kịp để kết thúc tên quái này. Bốn mươi điểm có thể giúp cơ thể đạt đến một cảnh giới mới. Đang lúc hắn vui mừng, như đọc được suy nghĩ của hắn, tiếng nói trong đầu vang lên.
“Túc chủ hãy cẩn thận dùng vật chất điểm, cơ thể cùng linh hồn sắp đạt đến giới hạn. Nếu tiếp tục tăng lên, túc chủ sẽ nổ tung mà chết. Luôn tiện, sau này gọi ta là Trí Tuệ Thẻ.”
“Trí Tuệ Thẻ, Ý ngươi là gì?”
Vui mừng của hắn trên mặt liền biến mất, thay vào đó là nghi ngờ cùng ngưng trọng.
“Túc chủ thật sự nhanh quên, con người được tạo ra từ vật chất sinh mệnh. Tất nhiên là có giới hạn, túc chủ có thể gọi đó là sinh mệnh giới hạn. Cơ thể mạnh mẽ là nhờ vật chất sinh mệnh tăng lên. Mà vì sinh mệnh giới giạn, nên con người không thể vô hạn tăng cường vật chất sinh mệnh.”
“Linh hồn thì sao? Cũng có giới hạn cho linh hồn.”
“Không, linh hồn có thể vô hạn tăng lên. Nhưng cơ thể túc chủ là vật chứa của linh hồn, vì thế có thể nói là có giới hạn. Nói đơn giản hơn, cơ thể là một cái ly, linh hồn là nước. Quá nhiều nước bị đè nén trong một cái ly nhỏ. Cái ly kia liền vỡ thành mảnh vụn.”
“Linh hồn không thể tự mình tồn lại?”
“Có thế, nhưng rất dễ bị vật chất khác ảnh hưởng. Thậm chí linh hồn sẽ bị hấp thu, biến dị. Không khác gì người chết, ví dụ linh hồn bị vật chất ảnh hưởng biến thành u hồn, tiểu quỷ, etc.”
Nhất Thành ngẩn người, suy ngẫm lại thông tin. Hắn đã hiểu vì sao ‘vật chất bí ẩn’ trước khi đi nhắc hắn tu luyện cơ thể và linh hồn. Nhưng có giới hạn thì làm sao tiếp tục tăng lên hai khoản này.
“Thế làm sao để vượt qua sinh mệnh giới hạn? Không phải là không có cách chứ?”
“Cảnh giới và ma pháp có thể giúp đỡ vượt qua giới hạn. Thứ được gọi là ma pháp chính là tìm hiểu vật chất trong vũ trụ, thu nạp vào cơ thể, nhầm tăng lên vật chất sinh mệnh và điều khiển vật chất đó thông qua Magic Plate.”
“Hiểu rồi, vật chất sinh mệnh có thể hấp thu các vật chất khác. Cơ thể hay nói đúng hơn là vật chất sinh mệnh cũng sẽ tăng lên thông qua quá trình hấp thụ, giới hạn chịu đựng cũng tăng lên. Đúng không?”
“Đúng, túc chủ quá thông minh đi.”
Nhất Thành nghe câu khen này như đang mỉa mai mình. Hắn nhận định trí tuệ thẻ này có linh trí không kém con người, thậm chí còn hơn. Bỗng nhiên trong đầu Nhất Thành loé sáng, hỏi một câu kinh người.
“Nếu con người được sinh ra từ vật chất sinh mệnh, vậy người tu luyện có thể tự mình tạo ra sinh mệnh mới. Giống như tao ra một con người mới. Trí tuệ thẻ, ta nói đúng không?”
“Sai, túc chủ bỏ ngay suy nghĩ đó đi. Với thông tin ta có, ta không biết sẽ có hậu quả gì nhưng ta đảm bảo túc chủ không gánh nỗi nếu làm điều điên rồ đó. Sinh mệnh là một điều bí ẩn của vũ trụ. Tạo ra sinh mệnh là đi ngược lại với vũ trụ tạo hoá. Vật chất sinh mệnh thật sự quá huyền bí. Túc chủ chỉ cần tìm hiểu 1% của vật chất sinh mệnh đã là phúc mấy đời của ký chủ. Hy vọng túc chủ nên vứt bỏ suy nghĩ nguy hiểm này.”
Nhất Thành rùng mình, nếu giống như hắn nghĩ, ai đó có thể tạo ra sinh mệnh. Vậy thì sinh mệnh thật sự quá rẻ mạt. Không đáng một đồng. Thế thì tất cả mọi sinh mệnh chỉ là vật nuôi, đồ chơi của ai đó sao? Hắn lắc đầu không dám nghĩ nữa.
“Xin nhấn mạnh lần nữa, túc chủ không nên có những suy nghĩ nguy hiểm. Trong trí nhớ ta, vật chất bí ẩn nhắc lại nhiều lần, ‘Dù có chuyện gì, không thể sáng tạo sinh mệnh.’ Còn nhắc đến ‘Loài người ở trái đất là loài nguy hiểm nhất vũ trụ, không được ban cho sức mạnh nhưng dùng trí thông minh và sức mạnh sáng tạo của mình. Trực tiếp sử dụng vật chất vũ trụ, tạo ra sức mạnh huỷ diệt. Con người trái đất có rất nhiều ý tưởng điên cuồng, phải luôn nhắc nhở cẩn thận. Nhớ lấy, nhớ lấy, người trái đất rất nguy hiểm.’ Ban đầu ta không tin nhưng giờ ta mới hiểu vì sao ‘vật chất bí ẩn’ trước khi rời đi lại để lại cẩu nói này cho ta.”
Nhất Thành cười khổ, người trái đất chúng ta thông minh, hiểu lý lẽ thế mà liệt vào dạng nguy hiểm. Haizzz, người hiền luôn bị bắt nạt mà.
“Nhất Thành, người làm gì đó?”
Bạch Tư Thương đi đến hỏi, vừa rồi hắn thấy lão sư được vị quốc chủ kia chăm sóc nên liền chạy qua bên này. Thấy Nhất Thành ngẩn người thì hỏi.
“Không có gì, ta chỉ chạy theo tên này báo thù thôi. Đánh ta trọng thương mà muốn chết như vậy sao được.”
Hắn kiếm lý do nào đó cho tiện biện bạch cho qua chuyện. Nhanh chóng đổi chủ để.
“Lão sư sao rồi?”
“Thủy Linh Quốc Chủ đang giúp chữa thương cho lão sư. Đừng lo lắng, lão sư sẽ không có việc gì.”
Bạch Tư Thương nhìn về tên quái dị kia thì nhăn mặt, rùng mình. Trong lòng rủa thầm,
“Tên tiểu tử này ra tay ác thật, đầu bị giẫm nát. Lòng dạ hẹp hòi, Thù dai nữa, sau này phải tránh đắc tội hắn mới được.”
“Nhất Thành, chúng ta trở về đi. Vai ngươi cũng cần chữa trị.”
Nhất Thành nãy giờ quên mình đang bị thương. Máu trên vai vẫn đang chảy, phải nhanh chóng cầm máu, nếu không thì thêm rắc rối.
Nhu Như Thuỷ cầm máu cho Nhất Thành, nàng hơi bất ngờ, vết thương khép lại rất nhanh. Sau nửa giờ thì đã kết vẫy, lỗ máu biến mất. Bên kia vị thuỷ linh quốc chủ đang liên tục kết ấn chữa trị cho lão Đổ Tư. Trên mặt mang theo lo lắng.
“Sư tỷ, quan hệ hai người đó là..?”
Nhất Thành đánh mắt về phía lão sư hỏi sư tỷ Như Thuỷ.
“Rất nhạy bén nha, hai người kia quan hệ phức tạp lắm. Trước lúc khoả hạch nghe nói lão sư bị từ chối. Thế mà không bỏ cuộc, hôm nảy xảy ra chuyện liền liều mạng chiến đấu. Thật sự hâm mộ tình cảm đó quá.”
Nhu Như Thuỷ nói nhỏ, mắt tỏa sáng, hâm mộ nhìn về bên kia. Nhất Thành hiểu ngay bài thơ kia vì sao mà có. Cười hi hi hi, đánh mắt cho Bạch Tư Thương đang đứng kế bên lão sư quay trở về bên này. Tạo không gian riêng cho hai người họ. Hành động hắn làm sao thoát khỏi mọi người. Lúc hiểu chuyện, Bạch sư huynh và Nhu sư tỷ vỗ vai khen ngợi. Đụng đến vết thương trên vai làm hắn đau muốn chết.
Lúc này một nhóm lính đi đến bên này. Quỳ xuống chờ lệnh,
“Gọi ma pháp sử kiến tạo đến, nhanh chóng sửa chữa thành trì. Phái người thông tri các gia tộc, giữ gìn trật tự. Còn lại đi giúp đỡ người bị thương.”
“Rõ”
Tiếng vị quốc chủ truyền đến nhưng không quay sang bên này, tay vẫn đánh ra ma pháp chữa trị cho Đổ Tư.
Chỉ sau nửa ngày, cả thành về lại như cũ, giống như chưa có chuyện gì xảy ra. Đây là nhờ một loại ma pháp kỳ diệu với 300 người thi triển. Tất cả đất đá, những thứ đổ gãy liền trở về vị trí cũ. Chỉ có những vật có sinh mệnh không thể hồi phục, như cây cối, con người, và động vật. Nhất Thành càng lúc càng hiếu kỳ và chờ mong về ma pháp.
Sau một ngày, Lão Sư Đồ Tư nhanh chóng hồi phục thương thế. Lão quyết định nhanh chóng trở về thư viện. Dù không nở rời đi nhưng an toàn của học viên thư viện rất quan trọng, không muốn gặp thêm rắc rối.
Huyết Nguyệt Pháp Tắc thư viện, Nhất Thành ta đến rồi. (Hành Trình đi ngang thiên hạ bắt đầu.)
…………
Nhất Thành mắt toả sáng, vừa rồi không ngờ hắn vẫn đến kịp để kết thúc tên quái này. Bốn mươi điểm có thể giúp cơ thể đạt đến một cảnh giới mới. Đang lúc hắn vui mừng, như đọc được suy nghĩ của hắn, tiếng nói trong đầu vang lên.
“Túc chủ hãy cẩn thận dùng vật chất điểm, cơ thể cùng linh hồn sắp đạt đến giới hạn. Nếu tiếp tục tăng lên, túc chủ sẽ nổ tung mà chết. Luôn tiện, sau này gọi ta là Trí Tuệ Thẻ.”
“Trí Tuệ Thẻ, Ý ngươi là gì?”
Vui mừng của hắn trên mặt liền biến mất, thay vào đó là nghi ngờ cùng ngưng trọng.
“Túc chủ thật sự nhanh quên, con người được tạo ra từ vật chất sinh mệnh. Tất nhiên là có giới hạn, túc chủ có thể gọi đó là sinh mệnh giới hạn. Cơ thể mạnh mẽ là nhờ vật chất sinh mệnh tăng lên. Mà vì sinh mệnh giới giạn, nên con người không thể vô hạn tăng cường vật chất sinh mệnh.”
“Linh hồn thì sao? Cũng có giới hạn cho linh hồn.”
“Không, linh hồn có thể vô hạn tăng lên. Nhưng cơ thể túc chủ là vật chứa của linh hồn, vì thế có thể nói là có giới hạn. Nói đơn giản hơn, cơ thể là một cái ly, linh hồn là nước. Quá nhiều nước bị đè nén trong một cái ly nhỏ. Cái ly kia liền vỡ thành mảnh vụn.”
“Linh hồn không thể tự mình tồn lại?”
“Có thế, nhưng rất dễ bị vật chất khác ảnh hưởng. Thậm chí linh hồn sẽ bị hấp thu, biến dị. Không khác gì người chết, ví dụ linh hồn bị vật chất ảnh hưởng biến thành u hồn, tiểu quỷ, etc.”
Nhất Thành ngẩn người, suy ngẫm lại thông tin. Hắn đã hiểu vì sao ‘vật chất bí ẩn’ trước khi đi nhắc hắn tu luyện cơ thể và linh hồn. Nhưng có giới hạn thì làm sao tiếp tục tăng lên hai khoản này.
“Thế làm sao để vượt qua sinh mệnh giới hạn? Không phải là không có cách chứ?”
“Cảnh giới và ma pháp có thể giúp đỡ vượt qua giới hạn. Thứ được gọi là ma pháp chính là tìm hiểu vật chất trong vũ trụ, thu nạp vào cơ thể, nhầm tăng lên vật chất sinh mệnh và điều khiển vật chất đó thông qua Magic Plate.”
“Hiểu rồi, vật chất sinh mệnh có thể hấp thu các vật chất khác. Cơ thể hay nói đúng hơn là vật chất sinh mệnh cũng sẽ tăng lên thông qua quá trình hấp thụ, giới hạn chịu đựng cũng tăng lên. Đúng không?”
“Đúng, túc chủ quá thông minh đi.”
Nhất Thành nghe câu khen này như đang mỉa mai mình. Hắn nhận định trí tuệ thẻ này có linh trí không kém con người, thậm chí còn hơn. Bỗng nhiên trong đầu Nhất Thành loé sáng, hỏi một câu kinh người.
“Nếu con người được sinh ra từ vật chất sinh mệnh, vậy người tu luyện có thể tự mình tạo ra sinh mệnh mới. Giống như tao ra một con người mới. Trí tuệ thẻ, ta nói đúng không?”
“Sai, túc chủ bỏ ngay suy nghĩ đó đi. Với thông tin ta có, ta không biết sẽ có hậu quả gì nhưng ta đảm bảo túc chủ không gánh nỗi nếu làm điều điên rồ đó. Sinh mệnh là một điều bí ẩn của vũ trụ. Tạo ra sinh mệnh là đi ngược lại với vũ trụ tạo hoá. Vật chất sinh mệnh thật sự quá huyền bí. Túc chủ chỉ cần tìm hiểu 1% của vật chất sinh mệnh đã là phúc mấy đời của ký chủ. Hy vọng túc chủ nên vứt bỏ suy nghĩ nguy hiểm này.”
Nhất Thành rùng mình, nếu giống như hắn nghĩ, ai đó có thể tạo ra sinh mệnh. Vậy thì sinh mệnh thật sự quá rẻ mạt. Không đáng một đồng. Thế thì tất cả mọi sinh mệnh chỉ là vật nuôi, đồ chơi của ai đó sao? Hắn lắc đầu không dám nghĩ nữa.
“Xin nhấn mạnh lần nữa, túc chủ không nên có những suy nghĩ nguy hiểm. Trong trí nhớ ta, vật chất bí ẩn nhắc lại nhiều lần, ‘Dù có chuyện gì, không thể sáng tạo sinh mệnh.’ Còn nhắc đến ‘Loài người ở trái đất là loài nguy hiểm nhất vũ trụ, không được ban cho sức mạnh nhưng dùng trí thông minh và sức mạnh sáng tạo của mình. Trực tiếp sử dụng vật chất vũ trụ, tạo ra sức mạnh huỷ diệt. Con người trái đất có rất nhiều ý tưởng điên cuồng, phải luôn nhắc nhở cẩn thận. Nhớ lấy, nhớ lấy, người trái đất rất nguy hiểm.’ Ban đầu ta không tin nhưng giờ ta mới hiểu vì sao ‘vật chất bí ẩn’ trước khi rời đi lại để lại cẩu nói này cho ta.”
Nhất Thành cười khổ, người trái đất chúng ta thông minh, hiểu lý lẽ thế mà liệt vào dạng nguy hiểm. Haizzz, người hiền luôn bị bắt nạt mà.
“Nhất Thành, người làm gì đó?”
Bạch Tư Thương đi đến hỏi, vừa rồi hắn thấy lão sư được vị quốc chủ kia chăm sóc nên liền chạy qua bên này. Thấy Nhất Thành ngẩn người thì hỏi.
“Không có gì, ta chỉ chạy theo tên này báo thù thôi. Đánh ta trọng thương mà muốn chết như vậy sao được.”
Hắn kiếm lý do nào đó cho tiện biện bạch cho qua chuyện. Nhanh chóng đổi chủ để.
“Lão sư sao rồi?”
“Thủy Linh Quốc Chủ đang giúp chữa thương cho lão sư. Đừng lo lắng, lão sư sẽ không có việc gì.”
Bạch Tư Thương nhìn về tên quái dị kia thì nhăn mặt, rùng mình. Trong lòng rủa thầm,
“Tên tiểu tử này ra tay ác thật, đầu bị giẫm nát. Lòng dạ hẹp hòi, Thù dai nữa, sau này phải tránh đắc tội hắn mới được.”
“Nhất Thành, chúng ta trở về đi. Vai ngươi cũng cần chữa trị.”
Nhất Thành nãy giờ quên mình đang bị thương. Máu trên vai vẫn đang chảy, phải nhanh chóng cầm máu, nếu không thì thêm rắc rối.
Nhu Như Thuỷ cầm máu cho Nhất Thành, nàng hơi bất ngờ, vết thương khép lại rất nhanh. Sau nửa giờ thì đã kết vẫy, lỗ máu biến mất. Bên kia vị thuỷ linh quốc chủ đang liên tục kết ấn chữa trị cho lão Đổ Tư. Trên mặt mang theo lo lắng.
“Sư tỷ, quan hệ hai người đó là..?”
Nhất Thành đánh mắt về phía lão sư hỏi sư tỷ Như Thuỷ.
“Rất nhạy bén nha, hai người kia quan hệ phức tạp lắm. Trước lúc khoả hạch nghe nói lão sư bị từ chối. Thế mà không bỏ cuộc, hôm nảy xảy ra chuyện liền liều mạng chiến đấu. Thật sự hâm mộ tình cảm đó quá.”
Nhu Như Thuỷ nói nhỏ, mắt tỏa sáng, hâm mộ nhìn về bên kia. Nhất Thành hiểu ngay bài thơ kia vì sao mà có. Cười hi hi hi, đánh mắt cho Bạch Tư Thương đang đứng kế bên lão sư quay trở về bên này. Tạo không gian riêng cho hai người họ. Hành động hắn làm sao thoát khỏi mọi người. Lúc hiểu chuyện, Bạch sư huynh và Nhu sư tỷ vỗ vai khen ngợi. Đụng đến vết thương trên vai làm hắn đau muốn chết.
Lúc này một nhóm lính đi đến bên này. Quỳ xuống chờ lệnh,
“Gọi ma pháp sử kiến tạo đến, nhanh chóng sửa chữa thành trì. Phái người thông tri các gia tộc, giữ gìn trật tự. Còn lại đi giúp đỡ người bị thương.”
“Rõ”
Tiếng vị quốc chủ truyền đến nhưng không quay sang bên này, tay vẫn đánh ra ma pháp chữa trị cho Đổ Tư.
Chỉ sau nửa ngày, cả thành về lại như cũ, giống như chưa có chuyện gì xảy ra. Đây là nhờ một loại ma pháp kỳ diệu với 300 người thi triển. Tất cả đất đá, những thứ đổ gãy liền trở về vị trí cũ. Chỉ có những vật có sinh mệnh không thể hồi phục, như cây cối, con người, và động vật. Nhất Thành càng lúc càng hiếu kỳ và chờ mong về ma pháp.
Sau một ngày, Lão Sư Đồ Tư nhanh chóng hồi phục thương thế. Lão quyết định nhanh chóng trở về thư viện. Dù không nở rời đi nhưng an toàn của học viên thư viện rất quan trọng, không muốn gặp thêm rắc rối.
Huyết Nguyệt Pháp Tắc thư viện, Nhất Thành ta đến rồi. (Hành Trình đi ngang thiên hạ bắt đầu.)