Chương 9: Xác định nuôi cơm
Biết mình nhất thời để lộ cảm xúc trước mặt cô, Quách Tử Tôn lập tức lấy lại thế thượng phong, hất hàm ra lệnh:
“Ngồi đi!”
Đầu Lưu Y gật gù như gà mổ thóc, cô điềm tĩnh kéo ghế, rồi từ từ ngồi xuống.
Thấy vậy Ngô Khiêm lẫn đám người ở Quách gia chỉ biết trợn tròn mắt kinh ngạc, bởi từ trước đến nay Quách thống lĩnh đều có quy tắc dùng bữa một mình, ở bên ngoài số người mời được cơm ngài ấy chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Vậy mà cô gái này lại có thể thoải mái ngồi ngang hàng như vậy, đúng là chuyện trăm năm hiếm gặp.
Trước sự mê hoặc của đồ ăn Lưu Y không còn giữ thái độ dè chừng khách sáo mà trực tiếp cầm dĩa lên, toan định mời Quách Tử Tôn một tiếng thì đã nghe thấy giọng không hài lòng của anh:
“Sao không thay đồ?”
Đúng là khi nãy cô có thấy quần áo đã được chuẩn bị sẵn đặt ở trên phòng, nhưng tay cô đang bị thương thế này lại cộng với việc dạ dày đang kêu gào thảm thiết thì làm sao còn có tâm trí để thay đồ chứ?
Vậy nên Lưu Y không ngần ngại trả lời: “Mặc thế này thoải mái hơn.”
Chẳng ngờ tiểu tiết như thế mà hắn cũng để tâm, ngang ngược quyết định: “Lần sau không thoải mái cũng phải mặc.”
Lưu Y bày ra dáng vẻ đáng thương, nũng nịu: “Anh xem tay tôi thế này, thật sự rất bất tiện.”
Quách Tử Tôn trừng mắt nhìn cô, khiến miếng thịt vừa được cô di chuyển đến miệng đã phải ngừng lại, sau đó anh liền hạ thấp tầm nhìn, giọng cũng trầm hơn:
“Thôi được! Tuỳ cô.”
Lưu Y thoải mái cắn một cái bèn cảm thấy rất sảng khoái, thịt vừa béo lại vừa mềm, xem ra Quách Tử Tôn cũng không phải người hà khắc.
Nào ngờ còn chưa nuốt xuống đã bị lời của Quách Tử Tôn làm cho tức nghẹn:
“Nhưng cũng đừng xuống ăn cơm nữa.”
Tên Quách Tử Tôn này đúng là ngang ngược hết thuốc chữa, đã vậy lại còn gia trưởng cổ hũ, cô thân nữ nhi không quan trọng hình thức thì thôi cớ gì già bạc đầu như hắn lại để ý như vậy.
Việc cô mặc đồ ngủ đi lại khiến thế giới quan của hắn bị ảnh hưởng vậy sao?
Thôi kệ! Nhục không chết! Không ăn mới chết!
Hắn không muốn thì cô không mặc.
Lưu Y chẳng thèm bận tâm tranh chấp với Quách Tử Tôn, dù cho có nói cô cũng không thể nào thắng nỗi hắn chẳng thà nhanh chóng đi tạ lỗi với dạ dày của mình còn hơn.
Bữa ăn bắt đầu diễn ra trong sự yên tĩnh đáng sợ, Quách Tử Tôn không trừng mắt nhìn cô cũng không tra hỏi cô thêm vấn đề nào nữa, chỉ chuyên tâm ăn đồ ăn của mình, chi bằng nhân lúc tính khí hắn đang ổn áp thế này cô thử đàm phán một chút xem thế nào.
Nghĩ vậy Lưu Y mạnh bạo lên tiếng dò hỏi: “Quách thống lĩnh, anh định nhốt tôi đến bao giờ thế?”
Hỏi xong cô lén nhìn biểu hiện trên mặt của Quách Tử Tôn chờ đợi, tuy nhiên anh chẳng màng ngẩng đầu, bá đạo đáp: “Không có ý định thả!”
Cô buông dĩa, thái độ bỗng trở nên nghiêm túc: “Anh nói chuyện có lý chút được không?”
Quách Tử Tôn bình thản nhấm một ngụm macallan, phong thái vẫn ung dung như vậy: “Cô cướp xe của tôi ngay tại nhà tôi? Còn dám chĩa súng vào tôi? Cô nghĩ tôi sẽ để cho cô dễ dàng rời đi?”
Ánh mắt đẹp đẽ của Lưu Y toả ra nộ khí, cô hung hăng phản bác: “Xe anh đã lấy cũng đã bẻ gãy một tay của tôi, anh còn muốn thế nào nữa?”
Nhưng Quách Tử Tôn chính là loại người không thể phản bác càng không thể đàm phán.
“Tay cô gãy thì có thể lành, nhưng thứ tôi mất chính là danh dự? Cô nói xem liệu có lấy lại được không?”
Lưu Y xưa nay cho mình là kẻ ngang ngược, chỉ thích làm theo ý mình mà chưa từng để ý đến sắc mặt của người khác, nên khi nghe những lời này cô đột nhiên lại thấy ấm ức, khuôn mặt trắng nõn lại đỏ ửng lên.
Cô cuộn chặt tay còn lại thành nắm đấm, trừng trừng nhìn Quách Tử Tôn, dáng vẻ uỷ khuất: “Rốt cuộc là anh muốn tôi bồi thường như thế nào thì anh mới hài lòng?”
Nhìn thấy biểu hiện giả tạo này của cô Quách Tử Tôn càng thêm chán ghét, rõ là diễn trò cho mọi người xem, anh từ từ đưa khăn lau miệng, lãnh đạm nói:
“Còn tuỳ vào biểu hiện của cô, khi nào tôi thấy đủ tự khắc cho cô đi.”
Ngô Khiêm đứng ở cách đó không xa, còn nghĩ Lưu Y sẽ lại cong cái mỏ hỗn lên nói này nói nọ, nào ngờ chỉ thấy cô bình tĩnh đứng dậy, môi mềm gợi cảm nhếch lên tạo thành nụ cười nửa miệng:
“Được! Vậy thì làm phiền Quách Thống Lĩnh phải nuôi rồi.”
Nói xong cô xoay người đi thẳng lên trên phòng.
Thật chẳng biết phép tắc, hắn còn chưa đứng dậy mà cô đã cả gan rời đi, người phụ nữ ngang ngược này hắn cần phải dạy dỗ lại mới được.
Lưu Y có thể đoán ra chắc chắn Quách Tử Tôn đã nhìn trúng cô ở điểm nào mới giữ cô ở lại Quách gia, bằng không với kiểu người như hắn sẽ thẳng tay trừng trị chứ hơi sức đâu mà chơi trò dày vò với cô.
Quả đúng như cô suy đoán chỉ lát sau Ngô Khiêm đã tất tả chạy đến phòng tìm cô, nói Quách Tử Tôn cho cô thời gian 5 phút, phải nhanh chóng có mặt ở ngoài xe đợi hắn.
CMN! Cô rủa tám đời tổ tông nhà hắn.
......................
Lúc Lưu Y thay đồ xong xuống đến nơi cũng vừa vặn tròn 5 phút. Ngô Khiêm tiến đến mở cửa xe phía sau, xác định luôn chỗ ngồi dành cho cô.
Vừa trông thấy Quách Tử Tôn trong bộ quân phục đột nhiên cảm giác về một con T-Rex lãnh khốc tàn bạo hoàn toàn biến mất thay vào đó là sự uy quyền, khí chất tuyệt đối.
Nhưng như vậy cô lại càng cảm thấy đáng sợ.
Hắn có đối xử với cô thế nào thì cũng là người cao ngạo đứng ngoài ánh sáng, còn cô bề ngoài như hàn quang nhưng thực ra lại là một tên tội phạm lẩn trốn trong bóng tối.
Giữa cô và hắn là hai thế giới, hai thái cực hoàn toàn trái ngược nhau.
Chiếc BMW lăn bánh chưa bao lâu, Lưu Y đã chủ động lên tiếng phá đi bầu không khí yên lặng: “Quách thống lĩnh anh muốn tôi làm gì?”
Hắn tự dưng lôi cô lên xe, đương nhiên không phải là đưa cô đi dạo phố rồi.
Quách Tử Tôn liếc nhìn người phụ nữ ngồi bên cạnh mình, mặc dù cô chỉ mặc một bộ đồ đơn giản cũng không hề trang điểm thêm phấn son gì nhưng nhìn vào lại lộng lẫy xinh đẹp hơn bất kỳ người phụ nữ nào.
Cô tiếp thu rất nhanh, thay vì hỏi nơi đến thà trực tiếp hỏi việc cần làm thì hơn, tác phong này rất vừa ý hắn.
Quách Tử Tôn dùng ánh mắt ấm áp nhìn cô, nụ cười chứa đầy ẩn ý:
“Chẳng phải cô nói mình rất giỏi IT sao? Vừa hay tôi có việc để cô chứng minh năng lực của mình.”
Đột nhiên Lưu Y cảm thấy sống lưng mình lạnh buốt, dự cảm cho cô biết chắc chắn không phải chuyện tốt đẹp gì.
Mẹ Kiếp! Chẳng thà hắn đừng khen cô còn hơn.
“Ngồi đi!”
Đầu Lưu Y gật gù như gà mổ thóc, cô điềm tĩnh kéo ghế, rồi từ từ ngồi xuống.
Thấy vậy Ngô Khiêm lẫn đám người ở Quách gia chỉ biết trợn tròn mắt kinh ngạc, bởi từ trước đến nay Quách thống lĩnh đều có quy tắc dùng bữa một mình, ở bên ngoài số người mời được cơm ngài ấy chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Vậy mà cô gái này lại có thể thoải mái ngồi ngang hàng như vậy, đúng là chuyện trăm năm hiếm gặp.
Trước sự mê hoặc của đồ ăn Lưu Y không còn giữ thái độ dè chừng khách sáo mà trực tiếp cầm dĩa lên, toan định mời Quách Tử Tôn một tiếng thì đã nghe thấy giọng không hài lòng của anh:
“Sao không thay đồ?”
Đúng là khi nãy cô có thấy quần áo đã được chuẩn bị sẵn đặt ở trên phòng, nhưng tay cô đang bị thương thế này lại cộng với việc dạ dày đang kêu gào thảm thiết thì làm sao còn có tâm trí để thay đồ chứ?
Vậy nên Lưu Y không ngần ngại trả lời: “Mặc thế này thoải mái hơn.”
Chẳng ngờ tiểu tiết như thế mà hắn cũng để tâm, ngang ngược quyết định: “Lần sau không thoải mái cũng phải mặc.”
Lưu Y bày ra dáng vẻ đáng thương, nũng nịu: “Anh xem tay tôi thế này, thật sự rất bất tiện.”
Quách Tử Tôn trừng mắt nhìn cô, khiến miếng thịt vừa được cô di chuyển đến miệng đã phải ngừng lại, sau đó anh liền hạ thấp tầm nhìn, giọng cũng trầm hơn:
“Thôi được! Tuỳ cô.”
Lưu Y thoải mái cắn một cái bèn cảm thấy rất sảng khoái, thịt vừa béo lại vừa mềm, xem ra Quách Tử Tôn cũng không phải người hà khắc.
Nào ngờ còn chưa nuốt xuống đã bị lời của Quách Tử Tôn làm cho tức nghẹn:
“Nhưng cũng đừng xuống ăn cơm nữa.”
Tên Quách Tử Tôn này đúng là ngang ngược hết thuốc chữa, đã vậy lại còn gia trưởng cổ hũ, cô thân nữ nhi không quan trọng hình thức thì thôi cớ gì già bạc đầu như hắn lại để ý như vậy.
Việc cô mặc đồ ngủ đi lại khiến thế giới quan của hắn bị ảnh hưởng vậy sao?
Thôi kệ! Nhục không chết! Không ăn mới chết!
Hắn không muốn thì cô không mặc.
Lưu Y chẳng thèm bận tâm tranh chấp với Quách Tử Tôn, dù cho có nói cô cũng không thể nào thắng nỗi hắn chẳng thà nhanh chóng đi tạ lỗi với dạ dày của mình còn hơn.
Bữa ăn bắt đầu diễn ra trong sự yên tĩnh đáng sợ, Quách Tử Tôn không trừng mắt nhìn cô cũng không tra hỏi cô thêm vấn đề nào nữa, chỉ chuyên tâm ăn đồ ăn của mình, chi bằng nhân lúc tính khí hắn đang ổn áp thế này cô thử đàm phán một chút xem thế nào.
Nghĩ vậy Lưu Y mạnh bạo lên tiếng dò hỏi: “Quách thống lĩnh, anh định nhốt tôi đến bao giờ thế?”
Hỏi xong cô lén nhìn biểu hiện trên mặt của Quách Tử Tôn chờ đợi, tuy nhiên anh chẳng màng ngẩng đầu, bá đạo đáp: “Không có ý định thả!”
Cô buông dĩa, thái độ bỗng trở nên nghiêm túc: “Anh nói chuyện có lý chút được không?”
Quách Tử Tôn bình thản nhấm một ngụm macallan, phong thái vẫn ung dung như vậy: “Cô cướp xe của tôi ngay tại nhà tôi? Còn dám chĩa súng vào tôi? Cô nghĩ tôi sẽ để cho cô dễ dàng rời đi?”
Ánh mắt đẹp đẽ của Lưu Y toả ra nộ khí, cô hung hăng phản bác: “Xe anh đã lấy cũng đã bẻ gãy một tay của tôi, anh còn muốn thế nào nữa?”
Nhưng Quách Tử Tôn chính là loại người không thể phản bác càng không thể đàm phán.
“Tay cô gãy thì có thể lành, nhưng thứ tôi mất chính là danh dự? Cô nói xem liệu có lấy lại được không?”
Lưu Y xưa nay cho mình là kẻ ngang ngược, chỉ thích làm theo ý mình mà chưa từng để ý đến sắc mặt của người khác, nên khi nghe những lời này cô đột nhiên lại thấy ấm ức, khuôn mặt trắng nõn lại đỏ ửng lên.
Cô cuộn chặt tay còn lại thành nắm đấm, trừng trừng nhìn Quách Tử Tôn, dáng vẻ uỷ khuất: “Rốt cuộc là anh muốn tôi bồi thường như thế nào thì anh mới hài lòng?”
Nhìn thấy biểu hiện giả tạo này của cô Quách Tử Tôn càng thêm chán ghét, rõ là diễn trò cho mọi người xem, anh từ từ đưa khăn lau miệng, lãnh đạm nói:
“Còn tuỳ vào biểu hiện của cô, khi nào tôi thấy đủ tự khắc cho cô đi.”
Ngô Khiêm đứng ở cách đó không xa, còn nghĩ Lưu Y sẽ lại cong cái mỏ hỗn lên nói này nói nọ, nào ngờ chỉ thấy cô bình tĩnh đứng dậy, môi mềm gợi cảm nhếch lên tạo thành nụ cười nửa miệng:
“Được! Vậy thì làm phiền Quách Thống Lĩnh phải nuôi rồi.”
Nói xong cô xoay người đi thẳng lên trên phòng.
Thật chẳng biết phép tắc, hắn còn chưa đứng dậy mà cô đã cả gan rời đi, người phụ nữ ngang ngược này hắn cần phải dạy dỗ lại mới được.
Lưu Y có thể đoán ra chắc chắn Quách Tử Tôn đã nhìn trúng cô ở điểm nào mới giữ cô ở lại Quách gia, bằng không với kiểu người như hắn sẽ thẳng tay trừng trị chứ hơi sức đâu mà chơi trò dày vò với cô.
Quả đúng như cô suy đoán chỉ lát sau Ngô Khiêm đã tất tả chạy đến phòng tìm cô, nói Quách Tử Tôn cho cô thời gian 5 phút, phải nhanh chóng có mặt ở ngoài xe đợi hắn.
CMN! Cô rủa tám đời tổ tông nhà hắn.
......................
Lúc Lưu Y thay đồ xong xuống đến nơi cũng vừa vặn tròn 5 phút. Ngô Khiêm tiến đến mở cửa xe phía sau, xác định luôn chỗ ngồi dành cho cô.
Vừa trông thấy Quách Tử Tôn trong bộ quân phục đột nhiên cảm giác về một con T-Rex lãnh khốc tàn bạo hoàn toàn biến mất thay vào đó là sự uy quyền, khí chất tuyệt đối.
Nhưng như vậy cô lại càng cảm thấy đáng sợ.
Hắn có đối xử với cô thế nào thì cũng là người cao ngạo đứng ngoài ánh sáng, còn cô bề ngoài như hàn quang nhưng thực ra lại là một tên tội phạm lẩn trốn trong bóng tối.
Giữa cô và hắn là hai thế giới, hai thái cực hoàn toàn trái ngược nhau.
Chiếc BMW lăn bánh chưa bao lâu, Lưu Y đã chủ động lên tiếng phá đi bầu không khí yên lặng: “Quách thống lĩnh anh muốn tôi làm gì?”
Hắn tự dưng lôi cô lên xe, đương nhiên không phải là đưa cô đi dạo phố rồi.
Quách Tử Tôn liếc nhìn người phụ nữ ngồi bên cạnh mình, mặc dù cô chỉ mặc một bộ đồ đơn giản cũng không hề trang điểm thêm phấn son gì nhưng nhìn vào lại lộng lẫy xinh đẹp hơn bất kỳ người phụ nữ nào.
Cô tiếp thu rất nhanh, thay vì hỏi nơi đến thà trực tiếp hỏi việc cần làm thì hơn, tác phong này rất vừa ý hắn.
Quách Tử Tôn dùng ánh mắt ấm áp nhìn cô, nụ cười chứa đầy ẩn ý:
“Chẳng phải cô nói mình rất giỏi IT sao? Vừa hay tôi có việc để cô chứng minh năng lực của mình.”
Đột nhiên Lưu Y cảm thấy sống lưng mình lạnh buốt, dự cảm cho cô biết chắc chắn không phải chuyện tốt đẹp gì.
Mẹ Kiếp! Chẳng thà hắn đừng khen cô còn hơn.