Chương 38: Đánh tráo
Biệt thự của Quách Tử Tôn.
“Cậu có thấy con gái tôi ở đâu không? Có thấy con gái xinh đẹp của tôi không? Nó cao như thế này, mặc chiếc áo hoa đỏ, chân còn đi đôi giày tôi mới mua, cậu có thấy không? Cả cậu nữa, có thấy không? Tất cả các cậu có thấy không?”
Quách Tử Tôn ngồi trên ghế sô pha, chân vắt chéo, hai cánh tay rắn chắc khoát lên thành ghế, thân mình cao lớn được che khuất bởi bộ âu phục màu đen cùng với màu của ghế da như hòa vào thành một. Đôi mắt sắc bén toát ra vẻ nguy hiểm mà thâm thúy không để cho kẻ khác đọc được ý tứ ẩn chứa trong đó, lạnh lùng nhìn người đàn bà đang điên cuồng lẩm bẩm ở đại sảnh rộng lớn.
Người đàn bà không quá 50 tuổi, tóc tai xơ rối rũ rượi, trên đầu còn dính thêm vài chiếc lá khô, bên ngoài bộ quần áo rách rưới là một thân hình gầy gò, ốm nhách, làn da cháy nắng đen nhẻm, bẩn thỉu.
Bà ta liên tục chạy tới chạy lui đến chỗ mấy người vệ sĩ, miệng không ngừng hỏi thăm tin tức con gái, chốc chốc lại ngồi xuống ôm đầu vẻ sợ hãi.
“Cậu nói người đàn bà điên này là nhân chứng trong vụ bắt cóc Dư Uyển năm đó?” Giọng nói lạnh lùng khiến cho hơi ấm ngoài cửa sổ như đóng băng lại.
La Kỳ cúi đầu cung kính, tiếng nói trầm thấp liền vang lên:
“Vâng thưa ngài! Trước khi phát hiện ra hành tung của tên bắt cóc chúng tôi theo lệnh ngài đã đến núi Tam Hoả kiểm tra một lần nữa. Lần này mở rộng phạm vi tìm kiếm xuống phía Nam, chúng tôi phát hiện có một thôn nhỏ tên gọi là Vô Ưu, trên đường đến đó thì gặp người đàn bà này. Bà ta liên tục hỏi thăm con gái đã mất tích từ 12 năm trước, còn dẫn chúng tôi đến địa điểm mà tiểu thư gặp nạn, nói đêm đó bọn họ đã trông thấy một đám người xấu xa ở đây.”
La Kỳ vừa dứt lời không gian liền rơi vào khoảng lặng kỳ dị.
Quách Tử Tôn chầm chậm hạ chân xuống, từng bước tiến về phía trước, khí chất bức người, lạnh lùng như vương tử.
Cuối cùng dừng lại, đứng trước mặt người đàn bà điên.
Người đàn bà định vươn tay ôm lấy chân Quách Tử Tôn, nhưng vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy ngọn núi Thái Sơn cao lớn trước mặt, lại chạm phải đôi mắt sắc nhọn như lưỡi kiếm đâm xuyên qua người bèn sợ hãi “a” lên một tiếng, thất kinh ngã về sau, cứ như vậy mà run lẩy bẩy.
Quách Tử Tôn từ từ ngồi xuống, mặt đối mặt với bà ta, biểu cảm không chút lưu tình: “Muốn gặp con gái sao?”
Nghe thấy vậy, ánh mắt đục mờ bừng sáng, tuy nhiên vì sợ nên không dám ngẩng đầu, chỉ len lén nhìn Quách Tử Tôn, tha thiết nói: “Muốn! Muốn! Cậu biết con gái tôi ở đâu sao? Xin hãy nói cho tôi biết với, làm ơn hãy nói cho tôi biết.”
Giọng Quách Tử Tôn trầm xuống: “Nói tôi nghe! Đêm con gái bà mất tích đã xảy ra chuyện gì? Bất cứ chi tiết nào nhớ được hãy nói ra, có như vậy tôi mới tìm được con gái cho bà.”
“Thật… thật… sao? Cậu sẽ tìm được con gái tôi sao?” Lần này người đàn bà vui mừng đến quên cả sợ hãi.
“Tôi đảm bảo.” Một lời Quách Tử Tôn nói ra nặng tựa như núi.
Khiến một người điên khùng như bà ta cũng có thể cảm nhận được quyền lực tuyệt đối toát ra từ người đàn ông trước mặt mình, thái độ liền trở nên nghiêm túc lạ thường.
“Đêm trăng rằm…”
Đôi mắt hổ phách lạnh lùng dừng lại trên người đàn bà điên, biểu cảm vốn hờ hững của Quách Tử Tôn cũng đột nhiên có chút biến chuyển: “Đúng rồi! Đêm đó bà đã nhìn thấy gì?”
Người đàn bà liền trở về dáng vẻ sợ hãi, co mình lắp bắp: “Tôi và Tiểu Nguyệt trên đường đi lấy thuốc… bọn họ rất đông… còn có súng, có dao… chúng đã giết người, giết rất nhiều người… người đàn ông đó, trên tay có một chiếc nhẫn rất lớn, rất đẹp… có hình một con chim đại bàng… ông ta cứ vuốt ve thế này…thế này.” Vừa nói người đàn bà vừa làm động tác xoa nắn trên ngón tay, vẻ điên khùng doạ người.
“Sau đó thế nào?” Hơi thở lạnh băng của Quách Tử Tôn ngày càng đậm, như loài mãnh thú dưới trăng, cho dù không nhe nanh, múa vuốt, cũng khiến người ta hoảng sợ.
Người đàn bà như một con rối nước, tiếp tục: “Ông ta cứ vuốt ve thế này… sau đó… Phằng! Phằng! Phằng! Máu bắn lên tung toé…bé con sợ quá bỏ chạy, chúng tôi cũng bỏ chạy… bé con đụng phải một chiếc xe…anh à! Cứu em…cứu em với… bọn họ muốn giết em… anh làm ơn cứu em.”
Nói đến đây người đàn bà liền nằm vật ra sàn, tay run rẩy đưa lên trước mặt Quách Tử Tôn mà thều thào van xin, dáng vẻ y hệt như người trong câu chuyện.
Tâm trí Quách Tử Tôn như một tảng đá lớn đập phải, rung chuyển dữ dội, anh từ từ đứng dậy, sát khí lạnh lẽo nhanh chóng nuốt chửng cả không gian, luồn lách vào cả những ngóc ngách nhỏ nhất của đại sảnh.
Mãi một lúc sau, La Kỳ mới dám lên tiếng, giọng nói phá đi bầu không khí đáng sợ:
“Thống Lĩnh, sau khi đến thôn Vô Ưu điều tra, một người dân trong làng cho biết người đàn bà này vốn có một đứa con gái 10 tuổi, 12 năm trước cả hai mẹ con vào rừng hái thuốc thì xảy ra chuyện. Đứa bé gái mất tích, còn bà ta được phát hiện trong tình trạng đa chấn thương, sau khi được cứu chữa thì biến thành bộ dạng như bây giờ.”
Quách Tử Tôn đi về phía sô pha, giữa bầu không khí yên tĩnh chỉ còn vang lên tiếng giày đều đặn, chạm thẳng vào đại não người nghe từng nhịp một. Đến khi bước qua người La Kỳ liền dừng lại, lên tiếng hỏi:
“Cậu biết chiếc nhẫn hình chim đại bàng mà bà ta nhắc đến là gì không?”
Mi tâm La Kỳ nhíu chặt, chừng vài giây sau mạnh mẽ đáp: “Lẽ nào là ấn kí của Diệp gia.”
“Đúng vậy! Hôm Diệp Kiến Bân đến đón Dư Uyển tôi đã thấy ông ta đeo chiếc nhẫn đó. Một người rơi vào hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc lại có thể ung dung ngồi vuốt ve chiếc nhẫn của mình sao?”
“Ý ngài nói là chuyện bị cướp do Diệp Kiến Bân dàn dựng?” La Kỳ không giấu được vẻ kinh ngạc.
“Con gái mất tích, Diệp Thanh Phong đổ bệnh nặng, Diệp Kiến Bân chủ động đi đón thay, giữa đường gặp tai nạn khiến người thừa kế duy nhất của tập đoàn Diệp thị bị chết. Trong phút chốc chủ mưu lại biến thành nạn nhân. Tên khốn này! Tại sao lúc đó tôi lại không có nửa điểm nghi ngờ hắn chứ?”
Là Ky siết chặt quai hàm, lắc đầu: “Thống Lĩnh không thể trách ngài, lúc đó Diệp phu nhân vì quá thương tiểu thư Dư Uyển nên không đồng ý khám nghiệm tử thi, vì vậy mới khiến nhiều manh mối bị chôn vùi theo.”
Quách Tử Tôn rót một ít rượu vào chiếc ly thạch anh, ánh mắt liền trở nên mưu mô, nguy hiểm: “La Kỳ! Cậu tìm cách để Diệp phu nhân rời khỏi Diệp gia một chuyến.”
“Thống lĩnh! Ngài muốn kiểm tra phần mộ của tiểu thư?” La Kỳ rất nhanh đã nắm bắt được ẩn ý phía sau.
Quách Tử Tôn không nói thêm gì chỉ điềm tĩnh uống cạn ly rượu trong tay.
Ngay sau đó, là giọng Là Kỳ vang lên đanh chắc: “Tôi hiểu rồi! Thưa Thống lĩnh.”
Nếu như ADN trùng khớp với người đàn bà này thì đứa bé bị mất tích năm đó chính là Diệp Dư Uyển, họ đã bị tráo đổi cho nhau. Nhưng có điều sự xuất hiện của người mà Dư Uyển gọi là “anh” đó, rốt cuộc là ai? Liệu hắn ta có phải là người đã đưa Dư Uyển đi hay không?
Đám chuột này, anh nhất định sẽ lôi ra, không thiếu một tên
“Cậu có thấy con gái tôi ở đâu không? Có thấy con gái xinh đẹp của tôi không? Nó cao như thế này, mặc chiếc áo hoa đỏ, chân còn đi đôi giày tôi mới mua, cậu có thấy không? Cả cậu nữa, có thấy không? Tất cả các cậu có thấy không?”
Quách Tử Tôn ngồi trên ghế sô pha, chân vắt chéo, hai cánh tay rắn chắc khoát lên thành ghế, thân mình cao lớn được che khuất bởi bộ âu phục màu đen cùng với màu của ghế da như hòa vào thành một. Đôi mắt sắc bén toát ra vẻ nguy hiểm mà thâm thúy không để cho kẻ khác đọc được ý tứ ẩn chứa trong đó, lạnh lùng nhìn người đàn bà đang điên cuồng lẩm bẩm ở đại sảnh rộng lớn.
Người đàn bà không quá 50 tuổi, tóc tai xơ rối rũ rượi, trên đầu còn dính thêm vài chiếc lá khô, bên ngoài bộ quần áo rách rưới là một thân hình gầy gò, ốm nhách, làn da cháy nắng đen nhẻm, bẩn thỉu.
Bà ta liên tục chạy tới chạy lui đến chỗ mấy người vệ sĩ, miệng không ngừng hỏi thăm tin tức con gái, chốc chốc lại ngồi xuống ôm đầu vẻ sợ hãi.
“Cậu nói người đàn bà điên này là nhân chứng trong vụ bắt cóc Dư Uyển năm đó?” Giọng nói lạnh lùng khiến cho hơi ấm ngoài cửa sổ như đóng băng lại.
La Kỳ cúi đầu cung kính, tiếng nói trầm thấp liền vang lên:
“Vâng thưa ngài! Trước khi phát hiện ra hành tung của tên bắt cóc chúng tôi theo lệnh ngài đã đến núi Tam Hoả kiểm tra một lần nữa. Lần này mở rộng phạm vi tìm kiếm xuống phía Nam, chúng tôi phát hiện có một thôn nhỏ tên gọi là Vô Ưu, trên đường đến đó thì gặp người đàn bà này. Bà ta liên tục hỏi thăm con gái đã mất tích từ 12 năm trước, còn dẫn chúng tôi đến địa điểm mà tiểu thư gặp nạn, nói đêm đó bọn họ đã trông thấy một đám người xấu xa ở đây.”
La Kỳ vừa dứt lời không gian liền rơi vào khoảng lặng kỳ dị.
Quách Tử Tôn chầm chậm hạ chân xuống, từng bước tiến về phía trước, khí chất bức người, lạnh lùng như vương tử.
Cuối cùng dừng lại, đứng trước mặt người đàn bà điên.
Người đàn bà định vươn tay ôm lấy chân Quách Tử Tôn, nhưng vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy ngọn núi Thái Sơn cao lớn trước mặt, lại chạm phải đôi mắt sắc nhọn như lưỡi kiếm đâm xuyên qua người bèn sợ hãi “a” lên một tiếng, thất kinh ngã về sau, cứ như vậy mà run lẩy bẩy.
Quách Tử Tôn từ từ ngồi xuống, mặt đối mặt với bà ta, biểu cảm không chút lưu tình: “Muốn gặp con gái sao?”
Nghe thấy vậy, ánh mắt đục mờ bừng sáng, tuy nhiên vì sợ nên không dám ngẩng đầu, chỉ len lén nhìn Quách Tử Tôn, tha thiết nói: “Muốn! Muốn! Cậu biết con gái tôi ở đâu sao? Xin hãy nói cho tôi biết với, làm ơn hãy nói cho tôi biết.”
Giọng Quách Tử Tôn trầm xuống: “Nói tôi nghe! Đêm con gái bà mất tích đã xảy ra chuyện gì? Bất cứ chi tiết nào nhớ được hãy nói ra, có như vậy tôi mới tìm được con gái cho bà.”
“Thật… thật… sao? Cậu sẽ tìm được con gái tôi sao?” Lần này người đàn bà vui mừng đến quên cả sợ hãi.
“Tôi đảm bảo.” Một lời Quách Tử Tôn nói ra nặng tựa như núi.
Khiến một người điên khùng như bà ta cũng có thể cảm nhận được quyền lực tuyệt đối toát ra từ người đàn ông trước mặt mình, thái độ liền trở nên nghiêm túc lạ thường.
“Đêm trăng rằm…”
Đôi mắt hổ phách lạnh lùng dừng lại trên người đàn bà điên, biểu cảm vốn hờ hững của Quách Tử Tôn cũng đột nhiên có chút biến chuyển: “Đúng rồi! Đêm đó bà đã nhìn thấy gì?”
Người đàn bà liền trở về dáng vẻ sợ hãi, co mình lắp bắp: “Tôi và Tiểu Nguyệt trên đường đi lấy thuốc… bọn họ rất đông… còn có súng, có dao… chúng đã giết người, giết rất nhiều người… người đàn ông đó, trên tay có một chiếc nhẫn rất lớn, rất đẹp… có hình một con chim đại bàng… ông ta cứ vuốt ve thế này…thế này.” Vừa nói người đàn bà vừa làm động tác xoa nắn trên ngón tay, vẻ điên khùng doạ người.
“Sau đó thế nào?” Hơi thở lạnh băng của Quách Tử Tôn ngày càng đậm, như loài mãnh thú dưới trăng, cho dù không nhe nanh, múa vuốt, cũng khiến người ta hoảng sợ.
Người đàn bà như một con rối nước, tiếp tục: “Ông ta cứ vuốt ve thế này… sau đó… Phằng! Phằng! Phằng! Máu bắn lên tung toé…bé con sợ quá bỏ chạy, chúng tôi cũng bỏ chạy… bé con đụng phải một chiếc xe…anh à! Cứu em…cứu em với… bọn họ muốn giết em… anh làm ơn cứu em.”
Nói đến đây người đàn bà liền nằm vật ra sàn, tay run rẩy đưa lên trước mặt Quách Tử Tôn mà thều thào van xin, dáng vẻ y hệt như người trong câu chuyện.
Tâm trí Quách Tử Tôn như một tảng đá lớn đập phải, rung chuyển dữ dội, anh từ từ đứng dậy, sát khí lạnh lẽo nhanh chóng nuốt chửng cả không gian, luồn lách vào cả những ngóc ngách nhỏ nhất của đại sảnh.
Mãi một lúc sau, La Kỳ mới dám lên tiếng, giọng nói phá đi bầu không khí đáng sợ:
“Thống Lĩnh, sau khi đến thôn Vô Ưu điều tra, một người dân trong làng cho biết người đàn bà này vốn có một đứa con gái 10 tuổi, 12 năm trước cả hai mẹ con vào rừng hái thuốc thì xảy ra chuyện. Đứa bé gái mất tích, còn bà ta được phát hiện trong tình trạng đa chấn thương, sau khi được cứu chữa thì biến thành bộ dạng như bây giờ.”
Quách Tử Tôn đi về phía sô pha, giữa bầu không khí yên tĩnh chỉ còn vang lên tiếng giày đều đặn, chạm thẳng vào đại não người nghe từng nhịp một. Đến khi bước qua người La Kỳ liền dừng lại, lên tiếng hỏi:
“Cậu biết chiếc nhẫn hình chim đại bàng mà bà ta nhắc đến là gì không?”
Mi tâm La Kỳ nhíu chặt, chừng vài giây sau mạnh mẽ đáp: “Lẽ nào là ấn kí của Diệp gia.”
“Đúng vậy! Hôm Diệp Kiến Bân đến đón Dư Uyển tôi đã thấy ông ta đeo chiếc nhẫn đó. Một người rơi vào hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc lại có thể ung dung ngồi vuốt ve chiếc nhẫn của mình sao?”
“Ý ngài nói là chuyện bị cướp do Diệp Kiến Bân dàn dựng?” La Kỳ không giấu được vẻ kinh ngạc.
“Con gái mất tích, Diệp Thanh Phong đổ bệnh nặng, Diệp Kiến Bân chủ động đi đón thay, giữa đường gặp tai nạn khiến người thừa kế duy nhất của tập đoàn Diệp thị bị chết. Trong phút chốc chủ mưu lại biến thành nạn nhân. Tên khốn này! Tại sao lúc đó tôi lại không có nửa điểm nghi ngờ hắn chứ?”
Là Ky siết chặt quai hàm, lắc đầu: “Thống Lĩnh không thể trách ngài, lúc đó Diệp phu nhân vì quá thương tiểu thư Dư Uyển nên không đồng ý khám nghiệm tử thi, vì vậy mới khiến nhiều manh mối bị chôn vùi theo.”
Quách Tử Tôn rót một ít rượu vào chiếc ly thạch anh, ánh mắt liền trở nên mưu mô, nguy hiểm: “La Kỳ! Cậu tìm cách để Diệp phu nhân rời khỏi Diệp gia một chuyến.”
“Thống lĩnh! Ngài muốn kiểm tra phần mộ của tiểu thư?” La Kỳ rất nhanh đã nắm bắt được ẩn ý phía sau.
Quách Tử Tôn không nói thêm gì chỉ điềm tĩnh uống cạn ly rượu trong tay.
Ngay sau đó, là giọng Là Kỳ vang lên đanh chắc: “Tôi hiểu rồi! Thưa Thống lĩnh.”
Nếu như ADN trùng khớp với người đàn bà này thì đứa bé bị mất tích năm đó chính là Diệp Dư Uyển, họ đã bị tráo đổi cho nhau. Nhưng có điều sự xuất hiện của người mà Dư Uyển gọi là “anh” đó, rốt cuộc là ai? Liệu hắn ta có phải là người đã đưa Dư Uyển đi hay không?
Đám chuột này, anh nhất định sẽ lôi ra, không thiếu một tên