Chương 36: Không thể gây tê
Một cơn đau đớn kịch liệt làm đầu Lưu Y choáng váng, cô tháo đi chiếc khẩu trang để cố gắng hít thở, nhận ra trên trán đã ướt đẫm mồ hôi, thậm chí cô bắt đầu cảm thấy từng đợt lạnh lẽo truyền đến từ cánh tay, dường như máu chảy đến không còn cảm giác.
Cơ thể cô run rẩy, hai chân loạng choạng chạy ra con hẻm nhỏ ở phía sau khách sạn. Ban nãy vì bám vào dây thể lực để trốn thoát nên đã khiến viên đạn di chuyển vào sâu hơn.
Đây là loại đạn của Nga sản xuất, chẳng những có thể dễ dàng bắn nát kính chống đạn mà ngay cả động cơ đều có thể đánh nát, chưa kể lúc bắn vào bên trong cơ thể, đạn sẽ tự động phóng ra hàng chục lưỡi dao nhọn, cắt đứt mạch máu, hoặc là cắt đứt cơ quan nội tạng khác.
Gương mặt Lưu Y đã tái nhợt, hơi thở càng lúc càng đứt quãng, khó khăn. Hẻm nhỏ u tối, không có bóng đèn, chỉ dựa vào ánh sáng của những căn phòng sa hoa phía trên hắt xuống, bước ra khỏi nơi này nếu không kịp đến chỗ đậu xe, cô chắc chắn sẽ bị người của Quách Tử Tôn bắt được.
“Ketttt”
Đúng lúc này, một chiếc màu đèn đột ngột xuất hiện, chắn ngang lối ra của con hẻm nhỏ.
Cửa kính lập tức hạ xuống, từ trong xe vang lên giọng nói đầy khẩn trương:
“Lưu Y, nhanh lên xe!”
“Bắc Thần…”
Một tia sáng lóe lên trong đôi mắt đã phủ một lớp sương mờ của Lưu Y, cô không chần chừ thêm một giây nào, tức tốc mở cửa ghế phụ, ngồi vào trong.
Ngay lập tức vang lên tiếng súng kinh người, tiếng la hét, tiếng bước chân dồn dập xé tan không gian yên tĩnh.
Chiếc xe như mũi tên lao vút về phía trước, qua kính chiếu hậu Lưu Y nhìn thấy mấy chục tên vệ sĩ trên tay cầm súng ống, nhảy hết lên xe đuổi theo sau.
Bắc Thân quay đầu nhìn thoáng qua lỗ thủng trên cửa kính xe. Quách Tử Tôn đúng là đã có sự chuẩn bị rất tốt, xe của anh là loại có thể chống được đạn, nhưng không ngờ anh ta lại dùng loại đạn có lực công phá mạnh như vậy, xem ra là muốn Sói Đen đêm nay không có đường về nhà.
Trên cao tốc, diễn ra một trận rượt đuổi kinh hoàng, mấy chiếc xe như điên đuổi theo xe phía trước, thỉnh thoảng còn nã thêm vài phát đạn giòn giã.
Xe Bắc Thần càng lúc càng tăng tốc, khiến lục phủ ngũ tạng của Lưu Y như muốn nhảy ra ngoài, cô tì chặt lưng vào thành ghế, đau đớn cắn môi dưới, không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Bắc Thần vừa tập trung lái xe vừa quay đầu nhìn về phía Lưu Y, thấy gương mặt cô đã tái nhợt, lúc này máu đã thấm ướt đẫm một ống tay áo của Lưu Y, chảy xuống ghế một mảng đỏ tươi.
Mi tâm Bắc Thần nhíu chặt, hiện rõ trong mắt anh sự đau lòng khôn tả, anh thấp giọng, kiên định nói:
“Lưu Y! Bám chắc vào! Cố chịu thêm đựng một chút, anh cắt đuôi bọn họ.”
Dứt lời Bắc Thần đột ngột xoay mạnh tay lái, đánh xe đi ngược lại. Trên đường cao tốc liền phát ra tiếng ma sát của lốp xe với mặt đường đến chói tai.
Ngay lập tức mấy chiếc xe phía sau cũng đồng loạt, đánh lái bám sát theo sau.
Ánh mắt tinh anh như diều hâu của Bắc Thần dồn sự tập trung vào phía trước, xác định đúng khoảng cách, bàn tay mảnh khảnh, rắn chắc hung hăng chuyển lái, xoay vô lăng thêm vài vòng nữa, tiếp tục kéo theo tiếng ma sát rất lớn cùng tia lửa điện loé sáng nơi bánh xe.
Ngay sau đó, Bắc Thần đạp ga lao thẳng vào đuôi xe cuối cùng của bọn họ, rồi trong tích tắc điều khiển xe đột ngột rẽ sang bên, khiến cho chiếc xe phía sau không kịp tránh, loạng choạng đâm liên tiếp vào nhau, tạo thành một tràng những âm thanh va chạm đinh tai.
Thoáng chốc xe của Bắc Thần cũng biến mất khỏi giao lộ.
Xe dừng lại ở một căn nhà nhỏ. Không gian nơi đây vô cùng yên tĩnh thoáng đãng, xa xa mới xuất hiện thêm vài căn nhà khác.
Từ ngoài có hai cây tử đằng rất to, trên thân cây treo hai dãy bóng đèn nhỏ dẫn vào tận hiên nhà. Nền cỏ xanh mướt, hoa hồng nở rộ, bậc thềm đặt rất nhiều chậu hoa tú cầu đầy màu sắc, còn có đèn lồng bằng gỗ treo dọc hành lang.
Mỗi lần gió thổi qua, làm lay lay hàng cọ bên hông nhà tạo ra âm thanh mượt mà, du dương lại có lúc thăng trầm tựa bản tình ca.
Bắc Thần mở cửa xe, cẩn thận bế Lưu Y vào trong nhà, lúc này gương mặt cô đã không còn chút khí sắc nào, mồ hôi ướt đẫm trên gò má trắng muốt, chảy thành từng dòng xuống chiếc cổ thon dài, rồi xuống đến xương quai xanh mềm mại.
Mùi hương gỗ dịu nhẹ quanh quẩn trong không khí nhanh chóng bị át đi bởi mùi máu tanh, Lưu Y cũng không cảm nhận được bất kỳ mùi vị gì nữa, cánh môi vốn căng hồng giờ như một đoá hoa khô héo, bị cô cắn đến biến dạng.
“Lưu Y tỉnh táo lại cho anh!”
Bắc Thần vừa nói vừa đặt cô ngồi xuống ghế sô pha, ngay sau đó liền chạy đi chuẩn bị dụng cụ lấy đạn. Cả quá trình đều được anh bình tĩnh thực hiện, cứ như những chuyện thế này đối với anh không còn xa lạ, hoặc là luôn chuẩn bị tâm lý đối mặt từ trước.
Hai tay Lưu Y bám chặt vào thành ghế, mi tâm nhíu lại, nghiến chặt hai hàm răng trắng muốt, cố gắng hít lấy luồng không khí một cách khó khăn, lồng ngực theo đó cũng phập phồng lên xuống.
Cô ngồi bất động, để mặc cho Bắc Thần từng chút cởi bỏ áo trên người mình. Cho đến khi chiếc áo bên trong được kéo qua vai, một cảnh tượng khiến Bắc Thần chấn động tâm trí, lồng ngực như bị đâm xuyên qua.
Trên làn da trắng nõn, mềm mại, xuất hiện một lỗ lớn, xung quanh miệng vết thương đều bị đánh nát, máu nhuộm đỏ, tựa như đoá hoa bỉ ngạn diễm lệ rơi trên nền tuyết trắng, đẹp đẽ mà thê lương.
Vậy mà từ đầu tới cuối cô vẫn không hề phát ra một âm thanh đau đớn nào.
“Lưu Y đừng cố kìm nén, nếu thấy đau em hãy kêu lên.” Bắc Thần hạ thấp giọng nhất có thể, đưa tay khẽ vuốt lọn tóc đã ướt nhẹp của cô, hơi thở bình ổn, nhẹ nhàng khiến người ta thấy yên lòng.
Ngay sau đó anh đeo găng tay vô trùng vào, vừa lấy trong hộp ra lọ thuốc gây tê thì đã bị Lưu Y căn cản.
Cô nhìn Bắc Thần, ánh mắt mờ mịt, ngấn nước, mang theo vẻ tiều tuỵ lại mạnh mẽ, đầy quật cường: “Không cần đâu!…em mất nhiều máu rồi không đợi thêm được nữa… vả lại… cái này không có tác dụng với em.”
Gương mặt Bắc Thần lộ vẻ kinh hãi, bây giờ anh mới biết được tác dụng đáng sợ của những lần mà bọn họ bị đem ra thử độc. Như vậy là cơ thể Lưu Y đã mất đi khả năng dung nạp bất cứ hoạt chất gây tê nào, trong trường hợp như bây giờ, thứ duy nhất mà cô dùng được chỉ có thể là cocain.
Mà anh thì không đời nào lại sử dụng thứ đó trên người cô.
“Lưu Y… nếu không chịu được hãy cắn vào vai anh.”
Lưu Y mang khuôn mặt nhỏ nhắn dần mất đi huyết sắc mà mỉm cười, đầu gật nhẹ.
Lập tức, Bắc Thần siết chặt quai hàm, đem lưỡi dao sắc bén ấn sâu vào vết thương.
“Ư———-.”
Mái tóc dài, mang theo hương thơm nhè nhẹ rơi xuống vai Bắc Thần, thanh âm đau đớn cùng lúc vang lên, cô thấy da thịt như bị xé rách thành từng mảnh nhỏ, cho đến khi trong miệng tràn ngập mùi máu tanh, xộc vào cánh mũi nhỏ, thì cảnh vật trước mắt cũng trở nên mơ hồ, đêm đen liền nhanh chóng ập đến.
Cơ thể cô run rẩy, hai chân loạng choạng chạy ra con hẻm nhỏ ở phía sau khách sạn. Ban nãy vì bám vào dây thể lực để trốn thoát nên đã khiến viên đạn di chuyển vào sâu hơn.
Đây là loại đạn của Nga sản xuất, chẳng những có thể dễ dàng bắn nát kính chống đạn mà ngay cả động cơ đều có thể đánh nát, chưa kể lúc bắn vào bên trong cơ thể, đạn sẽ tự động phóng ra hàng chục lưỡi dao nhọn, cắt đứt mạch máu, hoặc là cắt đứt cơ quan nội tạng khác.
Gương mặt Lưu Y đã tái nhợt, hơi thở càng lúc càng đứt quãng, khó khăn. Hẻm nhỏ u tối, không có bóng đèn, chỉ dựa vào ánh sáng của những căn phòng sa hoa phía trên hắt xuống, bước ra khỏi nơi này nếu không kịp đến chỗ đậu xe, cô chắc chắn sẽ bị người của Quách Tử Tôn bắt được.
“Ketttt”
Đúng lúc này, một chiếc màu đèn đột ngột xuất hiện, chắn ngang lối ra của con hẻm nhỏ.
Cửa kính lập tức hạ xuống, từ trong xe vang lên giọng nói đầy khẩn trương:
“Lưu Y, nhanh lên xe!”
“Bắc Thần…”
Một tia sáng lóe lên trong đôi mắt đã phủ một lớp sương mờ của Lưu Y, cô không chần chừ thêm một giây nào, tức tốc mở cửa ghế phụ, ngồi vào trong.
Ngay lập tức vang lên tiếng súng kinh người, tiếng la hét, tiếng bước chân dồn dập xé tan không gian yên tĩnh.
Chiếc xe như mũi tên lao vút về phía trước, qua kính chiếu hậu Lưu Y nhìn thấy mấy chục tên vệ sĩ trên tay cầm súng ống, nhảy hết lên xe đuổi theo sau.
Bắc Thân quay đầu nhìn thoáng qua lỗ thủng trên cửa kính xe. Quách Tử Tôn đúng là đã có sự chuẩn bị rất tốt, xe của anh là loại có thể chống được đạn, nhưng không ngờ anh ta lại dùng loại đạn có lực công phá mạnh như vậy, xem ra là muốn Sói Đen đêm nay không có đường về nhà.
Trên cao tốc, diễn ra một trận rượt đuổi kinh hoàng, mấy chiếc xe như điên đuổi theo xe phía trước, thỉnh thoảng còn nã thêm vài phát đạn giòn giã.
Xe Bắc Thần càng lúc càng tăng tốc, khiến lục phủ ngũ tạng của Lưu Y như muốn nhảy ra ngoài, cô tì chặt lưng vào thành ghế, đau đớn cắn môi dưới, không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Bắc Thần vừa tập trung lái xe vừa quay đầu nhìn về phía Lưu Y, thấy gương mặt cô đã tái nhợt, lúc này máu đã thấm ướt đẫm một ống tay áo của Lưu Y, chảy xuống ghế một mảng đỏ tươi.
Mi tâm Bắc Thần nhíu chặt, hiện rõ trong mắt anh sự đau lòng khôn tả, anh thấp giọng, kiên định nói:
“Lưu Y! Bám chắc vào! Cố chịu thêm đựng một chút, anh cắt đuôi bọn họ.”
Dứt lời Bắc Thần đột ngột xoay mạnh tay lái, đánh xe đi ngược lại. Trên đường cao tốc liền phát ra tiếng ma sát của lốp xe với mặt đường đến chói tai.
Ngay lập tức mấy chiếc xe phía sau cũng đồng loạt, đánh lái bám sát theo sau.
Ánh mắt tinh anh như diều hâu của Bắc Thần dồn sự tập trung vào phía trước, xác định đúng khoảng cách, bàn tay mảnh khảnh, rắn chắc hung hăng chuyển lái, xoay vô lăng thêm vài vòng nữa, tiếp tục kéo theo tiếng ma sát rất lớn cùng tia lửa điện loé sáng nơi bánh xe.
Ngay sau đó, Bắc Thần đạp ga lao thẳng vào đuôi xe cuối cùng của bọn họ, rồi trong tích tắc điều khiển xe đột ngột rẽ sang bên, khiến cho chiếc xe phía sau không kịp tránh, loạng choạng đâm liên tiếp vào nhau, tạo thành một tràng những âm thanh va chạm đinh tai.
Thoáng chốc xe của Bắc Thần cũng biến mất khỏi giao lộ.
Xe dừng lại ở một căn nhà nhỏ. Không gian nơi đây vô cùng yên tĩnh thoáng đãng, xa xa mới xuất hiện thêm vài căn nhà khác.
Từ ngoài có hai cây tử đằng rất to, trên thân cây treo hai dãy bóng đèn nhỏ dẫn vào tận hiên nhà. Nền cỏ xanh mướt, hoa hồng nở rộ, bậc thềm đặt rất nhiều chậu hoa tú cầu đầy màu sắc, còn có đèn lồng bằng gỗ treo dọc hành lang.
Mỗi lần gió thổi qua, làm lay lay hàng cọ bên hông nhà tạo ra âm thanh mượt mà, du dương lại có lúc thăng trầm tựa bản tình ca.
Bắc Thần mở cửa xe, cẩn thận bế Lưu Y vào trong nhà, lúc này gương mặt cô đã không còn chút khí sắc nào, mồ hôi ướt đẫm trên gò má trắng muốt, chảy thành từng dòng xuống chiếc cổ thon dài, rồi xuống đến xương quai xanh mềm mại.
Mùi hương gỗ dịu nhẹ quanh quẩn trong không khí nhanh chóng bị át đi bởi mùi máu tanh, Lưu Y cũng không cảm nhận được bất kỳ mùi vị gì nữa, cánh môi vốn căng hồng giờ như một đoá hoa khô héo, bị cô cắn đến biến dạng.
“Lưu Y tỉnh táo lại cho anh!”
Bắc Thần vừa nói vừa đặt cô ngồi xuống ghế sô pha, ngay sau đó liền chạy đi chuẩn bị dụng cụ lấy đạn. Cả quá trình đều được anh bình tĩnh thực hiện, cứ như những chuyện thế này đối với anh không còn xa lạ, hoặc là luôn chuẩn bị tâm lý đối mặt từ trước.
Hai tay Lưu Y bám chặt vào thành ghế, mi tâm nhíu lại, nghiến chặt hai hàm răng trắng muốt, cố gắng hít lấy luồng không khí một cách khó khăn, lồng ngực theo đó cũng phập phồng lên xuống.
Cô ngồi bất động, để mặc cho Bắc Thần từng chút cởi bỏ áo trên người mình. Cho đến khi chiếc áo bên trong được kéo qua vai, một cảnh tượng khiến Bắc Thần chấn động tâm trí, lồng ngực như bị đâm xuyên qua.
Trên làn da trắng nõn, mềm mại, xuất hiện một lỗ lớn, xung quanh miệng vết thương đều bị đánh nát, máu nhuộm đỏ, tựa như đoá hoa bỉ ngạn diễm lệ rơi trên nền tuyết trắng, đẹp đẽ mà thê lương.
Vậy mà từ đầu tới cuối cô vẫn không hề phát ra một âm thanh đau đớn nào.
“Lưu Y đừng cố kìm nén, nếu thấy đau em hãy kêu lên.” Bắc Thần hạ thấp giọng nhất có thể, đưa tay khẽ vuốt lọn tóc đã ướt nhẹp của cô, hơi thở bình ổn, nhẹ nhàng khiến người ta thấy yên lòng.
Ngay sau đó anh đeo găng tay vô trùng vào, vừa lấy trong hộp ra lọ thuốc gây tê thì đã bị Lưu Y căn cản.
Cô nhìn Bắc Thần, ánh mắt mờ mịt, ngấn nước, mang theo vẻ tiều tuỵ lại mạnh mẽ, đầy quật cường: “Không cần đâu!…em mất nhiều máu rồi không đợi thêm được nữa… vả lại… cái này không có tác dụng với em.”
Gương mặt Bắc Thần lộ vẻ kinh hãi, bây giờ anh mới biết được tác dụng đáng sợ của những lần mà bọn họ bị đem ra thử độc. Như vậy là cơ thể Lưu Y đã mất đi khả năng dung nạp bất cứ hoạt chất gây tê nào, trong trường hợp như bây giờ, thứ duy nhất mà cô dùng được chỉ có thể là cocain.
Mà anh thì không đời nào lại sử dụng thứ đó trên người cô.
“Lưu Y… nếu không chịu được hãy cắn vào vai anh.”
Lưu Y mang khuôn mặt nhỏ nhắn dần mất đi huyết sắc mà mỉm cười, đầu gật nhẹ.
Lập tức, Bắc Thần siết chặt quai hàm, đem lưỡi dao sắc bén ấn sâu vào vết thương.
“Ư———-.”
Mái tóc dài, mang theo hương thơm nhè nhẹ rơi xuống vai Bắc Thần, thanh âm đau đớn cùng lúc vang lên, cô thấy da thịt như bị xé rách thành từng mảnh nhỏ, cho đến khi trong miệng tràn ngập mùi máu tanh, xộc vào cánh mũi nhỏ, thì cảnh vật trước mắt cũng trở nên mơ hồ, đêm đen liền nhanh chóng ập đến.