Chương 30: Đi điều tra
Lưu Y đến gara, lần này cô lựa chọn một chiếc Mercedes màu đen rồi lái thẳng đến sở cảnh sát Nam Kinh. Cùng lúc cô thấy xe của Quách Tử Tôn cũng từ đó chạy ra, để lại phía sau là một ông cục trưởng già lẫn hàng tá người vẫn đang trong tư thế cúi đầu chào.
Trong vai nạn nhân bị cướp, chỉ một vài tiểu xảo nhỏ Lưu Y có thể dễ dàng qua mặt được đám cảnh sát, xâm nhập vào cơ sở dữ liệu của bọn họ. Tuy nhiên hồ sơ vụ án của Hà Gia Nghị không mang lại nhiều thông tin hữu ích cho cô, nên Lưu Y quyết định trực tiếp đến gặp ông ta.
Đầu giờ chiều, nhà tang lễ đã chật kín người, hai bên hành lang đã lấp đầy bằng những vòng hoa trắng cùng băng rôn chia buồn. Bên trong phòng lớn được trang trí vô cùng trang trọng, di ảnh của Hà Gia Nghị được đặt ngay trung tâm, phía dưới đó là một chiếc bàn cỡ lớn dùng để đựng hoa cúc.
Sau khi hoàn thành xong thủ tục đến viếng, Lưu Y tiến về phía Hà phu nhân, mục đích không phải là để an ủi mà là chia vui cùng bà ta.
Ban nãy, lúc bà ta vào phòng vệ sinh cô đã đi theo quan sát, người phụ nữ này ngoài mặt tỏ vẻ đau buồn nhưng thực ra nội tâm vô cùng hạnh phúc, đến nỗi bà ta còn không tin rằng Hà Gia Nghị đã chết bèn tự mình nhéo vào mặt để kiểm tra, sung sướng đến bật khóc.
Lý do phía sau cô có thể hiểu được.
Trên hai cánh tay và vành tai của Hà phu nhân này đều có thương tích, cũ có mới có, đó là dấu vết của việc bị bạo hành trong thời gian dài. Chưa kể Hà Gia Nghị chết ở nhà riêng, mà nhà riêng này lại là căn hộ đứng tên một người phụ nữ khác, cho thấy đời tư của ông ta vô cùng bê bối, lại còn là kẻ vũ phu, khốn nạn.
Chết cũng đáng lắm! Nhưng nếu là cô ra tay, cô sẽ cho Hà Gia Nghị chết một cách nhục nhã hơn.
Ngay sau đó Lưu Y ra bên ngoài xe, cô kiểm tra máy tính mới phát hiện ra thông tin mà cô nhờ Bắc Thần điều tra đã được anh gửi qua từ 3 giờ trước. Có vẻ như Bắc Thần vẫn còn giận cô nên ngay cả một cú điện thoại hay một tin nhắn cũng không thèm thông báo cho cô biết.
Không sao! Đợi xong việc cô sẽ nghe theo lời đề nghị Bắc Thần, cùng anh ta tới Ý một chuyến.
Ngoài thông tin những người khả nghi và bản danh sách giao dịch ngân hàng mà Bắc Thần gửi, trong file còn một bản ghi âm đã thu sẵn.
[ Hôm Hà Gia Nghị bị giết ông ta có gặp gỡ bốn nhân vật trong quan trọng của Quốc vụ viện và Bộ ngoại giao, và điều trùng hợp là cũng trong ngày hôm đó bốn người này đều gặp mặt với Tham mưu trưởng Vương Cảnh Đình, còn nhận một chai rượu thượng hạng từ chỗ ông ta.]
Vương Cảnh Đình?
Lần đầu gặp cô đã nghe cái tên này từ miệng Quách Tử Tôn, khi anh ta nghi ngờ cô là nội gián của ông ấy.
Nói như vậy Vương Cảnh Đình rất có thể liên quan đến cái chết của Hà Gia Nghị, nếu muốn biết hai người họ có qua lại với nhau hay không cô lại phải đích thân đi xác nhận rồi. Nhưng trước tiên cô còn có việc quan trọng hơn cần phải làm, đó chính là…
Đi chào đón đoàn chính phủ Anh Quốc.
Ngay lập tức Lưu Y đạp ga, hướng về phía toà tháp Bitexco.
Đây là toà tháp 68 tầng có bãi đỗ sân bay ở trên nóc, là nơi hạ cánh của các đại sứ quán khi đến Trung Quốc. Chuyên cơ do Bộ Quân sự thực hiện, tiếp đón có Cục Lãnh sự và Bộ Tư lệnh Cảnh vệ, tất cả đều bảo đảm bí mật, an toàn tuyệt đối cho đại diện chính phủ Anh theo kế hoạch mà bọn họ đề ra.
Đúng 10 phút sau khi chuyên cơ hạ cánh, đoàn người theo thang máy dữ liệu thông minh di chuyển xuống bên dưới. Lúc này ở bên ngoài đã đậu sẵn một xe chống đạn hiện đại cùng hàng chục xe hộ tống chuyên nghiệp.
Lưu Y từ trên sân thượng của toà nhà phía Nam, sử dụng một khẩu súng ngắm đặc biệt, trang bị thêm ống kính điện tử khóa mục tiêu.
Chờ cho người của chính phủ Anh từ cửa bước ra, Lưu Y lập tức hướng nòng súng về phía ông ta, sau đó di chuyển đến bên dưới.
Rồi ngắm bắn.
Thân súng giật lên một cái, trong chớp mắt ở khoảng cách 500 mét, một hệ thống định vị được bắn ra dính chặt vào đế giày của ông ta.
Thời gian tháo lắp súng và bắn vỏn vẹn chưa tới 10 giây. Xong việc, Lưu Y lập tức rời đi.
Buổi tối Quách Tử Tôn vì việc của con chip AI nên không về, Lưu Y cũng có cơ hội đến nhà riêng của Hà Gia Nghị thăm quan một vòng.
Tại đây cô phát hiện ra một hộp đựng rượu thượng hạng như Bắc Thần đã miêu tả, bên trong là một thẻ ngân hàng có giá trị 10 triệu đô, tuy nhiên nó lại không nằm trong phạm vi của hiện trường vụ án nên đám cảnh sát đã vô tình bỏ qua.
Truy cập vào máy tính trong phòng làm việc, cô đã khôi phục được những email mà Hà Gia Nghị đã xoá trước đó. Không ngoài suy đoán của cô, ông ta chính là người của Vương Cảnh Đình, tuy nhiên không hiểu vì sao những email sau đều không thấy Hà Gia Nghị trả lời nữa.
Có lẽ Vương Cảnh Đình đã biết dạo gần đây Hà Gia Nghị qua lại với Quách Tử Tôn, còn được chính tay Quách Tử Tôn đề bạt vào vị trí Tổng thư ký Quốc vụ viện, cho nên lo sợ chuyện dơ bẩn của bản thân bị lộ mới cho người sát hại ông ta.
Vậy tên Chó Mực đó chính là tay sai của Vương Cảnh Đình rồi.
......................
Lúc Lưu Y trở về biệt thự cũng đã quá nửa đêm, do ban ngày di chuyển nhiều nơi nên vừa đặt lưng xuống giường cô liền ngủ thiếp đi.
Đến 3 giờ sáng, cửa phòng cô hé mở. Lần này giữa ánh sáng mờ ảo dịu nhẹ của đèn ngủ, cô vừa nghe được âm thanh di chuyển của Quách Tử Tôn lại vừa có thể nhận thấy bóng dáng cao lớn của anh ta đang từng bước tiến vào.
Quách Tử Tôn mang đôi mắt thâm trầm nhìn cô, từ vầng trán thanh thoát đến hàng mi dày rợp bóng, rồi đến chiếc mũi cao nhỏ nhắn, cùng đôi môi hồng căng mọng, tựa như trái đào chín khiến người ta không kiềm lòng được mà muốn cắn một miếng.
Cuối cùng ánh mắt dừng lại trên chiếc cổ trắng ngần, nơi còn lưu lại dấu vết của sự chết chóc.
Bất giác Quách Tử Tôn cảm thấy lòng bàn tay mình ngứa ngáy, tê ran.
Tại sao người phụ nữ này năm lần bảy lượt đều muốn thách thức giới hạn của anh? Cô ta thật sự không sợ hay nghĩ rằng anh không dám giết?
Nhưng có một điều anh không thể phủ nhận rằng tích cách thẳng thắn của Lưu Y, cô ấy có thể phân định rõ ràng còn anh thì hoàn toàn mất phương hướng. Miệng nói không thích cô nhưng tự khắc lại tiếp nhận những hành động của cô mà trước đây anh thường rất ghét.
Giống như việc anh có thể chạm vào cơ thể cô, điều mà đối với những người phụ nữ khác anh không làm được.
Hay như việc để cô thoải mái ngồi ăn cơm cùng anh, để cô vô tư gác chân lên bàn, tuỳ ý gọi đồ ăn bên ngoài hay ngay cả việc cô chơi game đánh bạc, thậm chí là thoải mái sử dụng phòng tập luyện của anh.
Tại sao đối với một người kỷ cương, nghiêm túc, luôn đề cao sự chuẩn mực như anh lại từng chút một dễ dàng cho qua, lẽ nào anh đang biến việc giam cầm thành nuôi dưỡng hay sao?
Muốn thuần hóa cô cuối cùng lại bị cô phá vỡ hết quy tắc rồi.
Trong vai nạn nhân bị cướp, chỉ một vài tiểu xảo nhỏ Lưu Y có thể dễ dàng qua mặt được đám cảnh sát, xâm nhập vào cơ sở dữ liệu của bọn họ. Tuy nhiên hồ sơ vụ án của Hà Gia Nghị không mang lại nhiều thông tin hữu ích cho cô, nên Lưu Y quyết định trực tiếp đến gặp ông ta.
Đầu giờ chiều, nhà tang lễ đã chật kín người, hai bên hành lang đã lấp đầy bằng những vòng hoa trắng cùng băng rôn chia buồn. Bên trong phòng lớn được trang trí vô cùng trang trọng, di ảnh của Hà Gia Nghị được đặt ngay trung tâm, phía dưới đó là một chiếc bàn cỡ lớn dùng để đựng hoa cúc.
Sau khi hoàn thành xong thủ tục đến viếng, Lưu Y tiến về phía Hà phu nhân, mục đích không phải là để an ủi mà là chia vui cùng bà ta.
Ban nãy, lúc bà ta vào phòng vệ sinh cô đã đi theo quan sát, người phụ nữ này ngoài mặt tỏ vẻ đau buồn nhưng thực ra nội tâm vô cùng hạnh phúc, đến nỗi bà ta còn không tin rằng Hà Gia Nghị đã chết bèn tự mình nhéo vào mặt để kiểm tra, sung sướng đến bật khóc.
Lý do phía sau cô có thể hiểu được.
Trên hai cánh tay và vành tai của Hà phu nhân này đều có thương tích, cũ có mới có, đó là dấu vết của việc bị bạo hành trong thời gian dài. Chưa kể Hà Gia Nghị chết ở nhà riêng, mà nhà riêng này lại là căn hộ đứng tên một người phụ nữ khác, cho thấy đời tư của ông ta vô cùng bê bối, lại còn là kẻ vũ phu, khốn nạn.
Chết cũng đáng lắm! Nhưng nếu là cô ra tay, cô sẽ cho Hà Gia Nghị chết một cách nhục nhã hơn.
Ngay sau đó Lưu Y ra bên ngoài xe, cô kiểm tra máy tính mới phát hiện ra thông tin mà cô nhờ Bắc Thần điều tra đã được anh gửi qua từ 3 giờ trước. Có vẻ như Bắc Thần vẫn còn giận cô nên ngay cả một cú điện thoại hay một tin nhắn cũng không thèm thông báo cho cô biết.
Không sao! Đợi xong việc cô sẽ nghe theo lời đề nghị Bắc Thần, cùng anh ta tới Ý một chuyến.
Ngoài thông tin những người khả nghi và bản danh sách giao dịch ngân hàng mà Bắc Thần gửi, trong file còn một bản ghi âm đã thu sẵn.
[ Hôm Hà Gia Nghị bị giết ông ta có gặp gỡ bốn nhân vật trong quan trọng của Quốc vụ viện và Bộ ngoại giao, và điều trùng hợp là cũng trong ngày hôm đó bốn người này đều gặp mặt với Tham mưu trưởng Vương Cảnh Đình, còn nhận một chai rượu thượng hạng từ chỗ ông ta.]
Vương Cảnh Đình?
Lần đầu gặp cô đã nghe cái tên này từ miệng Quách Tử Tôn, khi anh ta nghi ngờ cô là nội gián của ông ấy.
Nói như vậy Vương Cảnh Đình rất có thể liên quan đến cái chết của Hà Gia Nghị, nếu muốn biết hai người họ có qua lại với nhau hay không cô lại phải đích thân đi xác nhận rồi. Nhưng trước tiên cô còn có việc quan trọng hơn cần phải làm, đó chính là…
Đi chào đón đoàn chính phủ Anh Quốc.
Ngay lập tức Lưu Y đạp ga, hướng về phía toà tháp Bitexco.
Đây là toà tháp 68 tầng có bãi đỗ sân bay ở trên nóc, là nơi hạ cánh của các đại sứ quán khi đến Trung Quốc. Chuyên cơ do Bộ Quân sự thực hiện, tiếp đón có Cục Lãnh sự và Bộ Tư lệnh Cảnh vệ, tất cả đều bảo đảm bí mật, an toàn tuyệt đối cho đại diện chính phủ Anh theo kế hoạch mà bọn họ đề ra.
Đúng 10 phút sau khi chuyên cơ hạ cánh, đoàn người theo thang máy dữ liệu thông minh di chuyển xuống bên dưới. Lúc này ở bên ngoài đã đậu sẵn một xe chống đạn hiện đại cùng hàng chục xe hộ tống chuyên nghiệp.
Lưu Y từ trên sân thượng của toà nhà phía Nam, sử dụng một khẩu súng ngắm đặc biệt, trang bị thêm ống kính điện tử khóa mục tiêu.
Chờ cho người của chính phủ Anh từ cửa bước ra, Lưu Y lập tức hướng nòng súng về phía ông ta, sau đó di chuyển đến bên dưới.
Rồi ngắm bắn.
Thân súng giật lên một cái, trong chớp mắt ở khoảng cách 500 mét, một hệ thống định vị được bắn ra dính chặt vào đế giày của ông ta.
Thời gian tháo lắp súng và bắn vỏn vẹn chưa tới 10 giây. Xong việc, Lưu Y lập tức rời đi.
Buổi tối Quách Tử Tôn vì việc của con chip AI nên không về, Lưu Y cũng có cơ hội đến nhà riêng của Hà Gia Nghị thăm quan một vòng.
Tại đây cô phát hiện ra một hộp đựng rượu thượng hạng như Bắc Thần đã miêu tả, bên trong là một thẻ ngân hàng có giá trị 10 triệu đô, tuy nhiên nó lại không nằm trong phạm vi của hiện trường vụ án nên đám cảnh sát đã vô tình bỏ qua.
Truy cập vào máy tính trong phòng làm việc, cô đã khôi phục được những email mà Hà Gia Nghị đã xoá trước đó. Không ngoài suy đoán của cô, ông ta chính là người của Vương Cảnh Đình, tuy nhiên không hiểu vì sao những email sau đều không thấy Hà Gia Nghị trả lời nữa.
Có lẽ Vương Cảnh Đình đã biết dạo gần đây Hà Gia Nghị qua lại với Quách Tử Tôn, còn được chính tay Quách Tử Tôn đề bạt vào vị trí Tổng thư ký Quốc vụ viện, cho nên lo sợ chuyện dơ bẩn của bản thân bị lộ mới cho người sát hại ông ta.
Vậy tên Chó Mực đó chính là tay sai của Vương Cảnh Đình rồi.
......................
Lúc Lưu Y trở về biệt thự cũng đã quá nửa đêm, do ban ngày di chuyển nhiều nơi nên vừa đặt lưng xuống giường cô liền ngủ thiếp đi.
Đến 3 giờ sáng, cửa phòng cô hé mở. Lần này giữa ánh sáng mờ ảo dịu nhẹ của đèn ngủ, cô vừa nghe được âm thanh di chuyển của Quách Tử Tôn lại vừa có thể nhận thấy bóng dáng cao lớn của anh ta đang từng bước tiến vào.
Quách Tử Tôn mang đôi mắt thâm trầm nhìn cô, từ vầng trán thanh thoát đến hàng mi dày rợp bóng, rồi đến chiếc mũi cao nhỏ nhắn, cùng đôi môi hồng căng mọng, tựa như trái đào chín khiến người ta không kiềm lòng được mà muốn cắn một miếng.
Cuối cùng ánh mắt dừng lại trên chiếc cổ trắng ngần, nơi còn lưu lại dấu vết của sự chết chóc.
Bất giác Quách Tử Tôn cảm thấy lòng bàn tay mình ngứa ngáy, tê ran.
Tại sao người phụ nữ này năm lần bảy lượt đều muốn thách thức giới hạn của anh? Cô ta thật sự không sợ hay nghĩ rằng anh không dám giết?
Nhưng có một điều anh không thể phủ nhận rằng tích cách thẳng thắn của Lưu Y, cô ấy có thể phân định rõ ràng còn anh thì hoàn toàn mất phương hướng. Miệng nói không thích cô nhưng tự khắc lại tiếp nhận những hành động của cô mà trước đây anh thường rất ghét.
Giống như việc anh có thể chạm vào cơ thể cô, điều mà đối với những người phụ nữ khác anh không làm được.
Hay như việc để cô thoải mái ngồi ăn cơm cùng anh, để cô vô tư gác chân lên bàn, tuỳ ý gọi đồ ăn bên ngoài hay ngay cả việc cô chơi game đánh bạc, thậm chí là thoải mái sử dụng phòng tập luyện của anh.
Tại sao đối với một người kỷ cương, nghiêm túc, luôn đề cao sự chuẩn mực như anh lại từng chút một dễ dàng cho qua, lẽ nào anh đang biến việc giam cầm thành nuôi dưỡng hay sao?
Muốn thuần hóa cô cuối cùng lại bị cô phá vỡ hết quy tắc rồi.