Chương 25: Tình địch đến nhà
Buổi chiều xe dừng lại ở một khách sạn lớn, Quách Tử Tôn có buổi gặp mặt với Hà Gia Nghị là Tổng thư ký Quốc vụ viện vừa nhậm chức. Do cuộc gặp mặt không mất nhiều thời gian nên Lưu Y viện cớ mình còn đau bụng để ở lại trong xe.
Chừng 30 phút sau thì Quách Tử Tôn quay ra, trên tay còn cầm theo một hộp bánh Teabreak, vừa ngồi vào trong xe liền đưa đến trước mặt Lưu Y, thờ ơ nói:
“Cho cô.”
Lưu Y nhìn thấy bánh Teabreak cổ họng theo phản xạ nuốt khan một cái, đây là loại bánh mà cô thường dùng để tiễn đưa mục tiêu của mình xuống suối vàng, bây giờ lại nhận nó từ tay Quách Tử Tôn nên khó tránh khỏi cảm giác lạnh người.
Thấy cô mãi không cầm Quách Tử Tôn chau mày, mỉa mai: “Không ngon bằng bánh quế hoa sao?”
Hai tay Lưu Y xua vội, cô cười làm hoà: “Không phải! Đích thân Quách Thống Lĩnh mua là phải ngon rồi! Chỉ là… bên trong… chắc là không có gì lạ đâu nhỉ?” Vừa nói cô vừa cầm lấy bánh, đảo mắt quan sát vài vòng.
“Cô nghĩ tôi muốn hạ độc cô?” Giọng Quách Tử Tôn trầm xuống vài tông.
Lưu Y theo đó cũng thỏ thẻ: “Cũng không phải không có khả năng, đột nhiên hào phóng như vậy, rất có thể là bữa ăn cuối cùng.”
Gương mặt Quách Tử Tôn xám lại, lộ vẻ tức giận.
Nuôi cô ta cả nửa tháng nay giờ vì một cái bánh lại nghi ngờ anh hạ độc, thế mà lần đầu gặp Thiên Thành đã vui vẻ nhận đồ của nó, biết thế anh đã chẳng từ chối lời mời cơm của Hà Gia Nghị, để cô ta bên ngoài đói chết rồi.
Anh đưa tay nới lỏng cà vạt, ngả lưng vào ghế, nhấn mạnh: “Nếu muốn giết tôi chỉ cần một tay là có thể bóp chết cô, cần quái gì phí tiền mua bánh làm gì.”
Có câu này đảm bảo cô đương nhiên là tin.
Lưu Y nhanh chóng mở bánh ra với nụ cười thích thú, một nụ cười mà lần đầu tiên Quách Tử Tôn được trông thấy ở cô, nụ cười rạng rỡ không chứa một chút tạp niệm, trong sáng, xinh đẹp như nắng mai, khiến trái tim anh phút chốc trở nên loạn nhịp.
Cô ta chỉ vì một chiếc bánh lại có thể vui vẻ như thế sao?
......................
Buổi tối Quách Tử Tôn không về, Lưu Y có thể trãi qua một đêm yên tĩnh, nhưng bình minh vừa lên cao lại xuất hiện một vị khách không mời mà đến, đó chính là đối tượng kết hôn của Quách Tử Tôn, Diệp Thư Yến.
Cô ta ăn vận trang nhã ngồi ở ngoài phòng khách, mục đích hôm nay cô ta đến không phải là gặp Quách Tử Tôn mà là gặp Lưu Y.
Ở trên phòng Lưu Y vẫn thong thả tận hưởng sự thoải mái trong bồn tắm, sau đó lựa chọn một bộ đồ đẹp, tỉ mỉ trang điểm, còn ra ngoài ban công hít thở bầu không khí trong lành, xong xuôi rồi mới xuống gặp Diệp Thư Yến, bởi phụ nữ càng nóng giận sẽ càng vào vấn đề chính nhanh hơn.
Quả đúng như dự đoán của Lưu Y, gương mặt Diệp Thư Yến đã tức đến mức sưng lên, tuy nhiên cô ta rất giỏi che giấu cảm xúc, ngay khi trông thấy cô liền nở nụ cười dịu dàng.
Trái lại Lưu Y vừa ngồi xuống ghế đã không chút kiêng nể, lên tiếng: “Diệp tiểu thư lặn lội đường xa tới đây nếu có gì muốn nói thì cứ nói luôn đi!”
Nhìn người phụ nữ không danh phận lại có dung mạo lẫn khí chất đều hơn hẳn mình Diệp Thư Yến đố kị đến đỏ mắt, nhưng xét thấy bản thân là tiểu thư hào môn nên nhanh chóng lấy lại sự uy nghi, ngẩng cao đầu nói:
“Cô biết Diệp Dư Uyển chứ?”
“Không biết!” Cô ngang ngược đáp.
Diệp Thư Yến nắm chặt bàn tay với móng dài sắc nhọn cố nén giận, tiếp tục hỏi: “Cô không tò mò xem người đó là ai sao?”
Ánh mắt Lưu Y tỏ ra hờ hững, Diệp Thư Yến này muốn chửi thì chửi đi, mà đánh ghen thì đánh ghen đi, việc gì phải vòng vo thế làm gì.
“Tử Tôn đã không muốn nói thì tôi đương nhiên sẽ không tò mò.” Cô miễn cưỡng tiếp chuyện.
Nhưng Diệp Thư Yến càng không buông: “Vậy tại sao anh ấy lại không nói? Cô biết nguyên nhân là gì không?”
Lời của Diệp Thư Yến khiến Lưu Y có chút dao động, thật ra trước đó bà chủ Thẩm ở tiệm mì cũng đã từng nhận nhầm cô với người tên Dư Uyển này, ngay cả thái độ của Quách phu nhân cùng mấy người nhà họ cũng nhìn cô với ánh mắt rất khác, lẽ nào cô trông rất giống với Dư Uyển sao? Hay vì lý do này mà Quách Tử Tôn giữ cô ở lại.
Đột nhiên Lưu Y trở nên có hứng thú với câu chuyện của Diệp Thư Yến, cô nghe cũng chẳng mất gì, biết đâu lại còn nắm được điểm yếu của Quách Tử Tôn thì sao?
Nghĩ vậy Lưu Y lập tức thay đổi thái độ, tỏ ra uỷ khuất: “Lẽ nào Diệp tiểu thư có thể giúp tôi?”
Đúng ý của Diệp Thư Yến, cô ta liền đem ra một tấm ảnh đã chuẩn bị từ trước đặt lên mặt bàn, vừa đẩy về phía Lưu Y vừa nói: “Cô xem đi!”
Lưu Y thuận tay cầm lấy, vừa nhìn ánh mắt liền thoáng hiện tia kinh ngạc.
Bên trên là ảnh chụp hai đứa bé gái, một lớn ước chừng 13,14 tuổi, nếu Diệp Thư Yến không chỉnh sửa mấy chỗ trên khuôn mặt Lưu Y cũng chẳng thể nhận ra đó là cô ta hồi bé. Người còn lại thấp hơn Diệp Thư Yến một cái đầu, đang nhìn trực diện vào ống kính, mỉm cười.
Điều khiến cô kinh ngạc là vào độ tuổi ấy, cô bé có khuôn mặt giống hệt cô.
“Đây… lẽ nào là Dư Uyển?” Lưu Y lên tiếng hỏi bằng vẻ mặt chân thật của mình.
Diệp Thư Yến gật đầu: “Đúng vậy! Cô ấy là Diệp Dư Uyển con gái độc nhất của tỷ phú Diệp Thanh Phong, cô biết người này chứ?”
Đôi mày Lưu Y hơi nhíu lại, cô đáp: “Ông ta từng là người nắm giữ giá trị thương mại kinh tế lớn nhất ở Trung Quốc, nhưng sau khi ông ấy chết đi giá cổ phiếu suy giảm, khối tài sản ròng cũng giảm mạnh. Theo số liệu thống kê mới đây của Forbes, thì tập đoàn xe hơi do Diệp thị sáng lập đã bị đẩy xuống thứ hạng 28 trong tổng số các doanh nghiệp có doanh thu đứng đầu nước.”
Với sự am hiểu của Lưu Y Diệp Thư Yến nghe xong có chút xấu hổ, cô là con cháu Diệp gia mà còn không nắm rõ tình hình bằng một người ngoài như Lưu Y nữa.
Dù cho Diệp thị không còn được như trước nhưng tài sản mà ông bác Diệp Thanh Phong để lại vẫn là một con số khổng lồ, Diệp Thư Yến cô nhất định sẽ nắm lấy không thiếu một đồng.
Diệp Thư Yến lập tức trưng ra vẻ mặt đau buồn, đoạn nhìn vào bức ảnh trên tay Lưu Y than thở:
“Cô thấy mình có phải rất giống Dư Uyển không? Nếu chị ta còn sống bây giờ cũng trạc tuổi như cô vậy, chỉ đáng tiếc là lại ra đi khi còn quá trẻ.”
Lưu Y quả nhiên rất bất ngờ với tin tức này, mi cong khẽ lay động: “Cô nói Diệp Dư Uyển đã chết?”
Diệp Thư Yến nghi hoặc, đáp: “Cô vẫn không biết sao? Diệp Dư Uyển đã chết từ 12 năm trước rồi!”
12 năm trước?
Là Diệp Dư Uyển khi đó chỉ mới 10 tuổi, Quách Tử Tôn yêu một cô bé 10 tuổi?
Cái quái gì thế này? Anh ta vậy mà là một tên ấu *** biến thái sao? Làm sao lại có tình cảm với một cô bé chỉ với 10 tuổi được?
“Cô bất ngờ lắm phải không?” Diệp Thư Yến cười một cách đắc chí.
Lưu Y còn đang theo đuổi lối suy nghĩ không trong sạch nên vô thức gật đầu một cái.
Cô ta lại tiếp tục: “Có muốn nghe tôi kể chuyện về hai người họ không?”
Chỉ chờ có thế Lưu Y vội vàng chạy sang ngồi cạnh Diệp Thư Yến, vẻ mặt háo hức như vừa thắng bạc.
Chừng 30 phút sau thì Quách Tử Tôn quay ra, trên tay còn cầm theo một hộp bánh Teabreak, vừa ngồi vào trong xe liền đưa đến trước mặt Lưu Y, thờ ơ nói:
“Cho cô.”
Lưu Y nhìn thấy bánh Teabreak cổ họng theo phản xạ nuốt khan một cái, đây là loại bánh mà cô thường dùng để tiễn đưa mục tiêu của mình xuống suối vàng, bây giờ lại nhận nó từ tay Quách Tử Tôn nên khó tránh khỏi cảm giác lạnh người.
Thấy cô mãi không cầm Quách Tử Tôn chau mày, mỉa mai: “Không ngon bằng bánh quế hoa sao?”
Hai tay Lưu Y xua vội, cô cười làm hoà: “Không phải! Đích thân Quách Thống Lĩnh mua là phải ngon rồi! Chỉ là… bên trong… chắc là không có gì lạ đâu nhỉ?” Vừa nói cô vừa cầm lấy bánh, đảo mắt quan sát vài vòng.
“Cô nghĩ tôi muốn hạ độc cô?” Giọng Quách Tử Tôn trầm xuống vài tông.
Lưu Y theo đó cũng thỏ thẻ: “Cũng không phải không có khả năng, đột nhiên hào phóng như vậy, rất có thể là bữa ăn cuối cùng.”
Gương mặt Quách Tử Tôn xám lại, lộ vẻ tức giận.
Nuôi cô ta cả nửa tháng nay giờ vì một cái bánh lại nghi ngờ anh hạ độc, thế mà lần đầu gặp Thiên Thành đã vui vẻ nhận đồ của nó, biết thế anh đã chẳng từ chối lời mời cơm của Hà Gia Nghị, để cô ta bên ngoài đói chết rồi.
Anh đưa tay nới lỏng cà vạt, ngả lưng vào ghế, nhấn mạnh: “Nếu muốn giết tôi chỉ cần một tay là có thể bóp chết cô, cần quái gì phí tiền mua bánh làm gì.”
Có câu này đảm bảo cô đương nhiên là tin.
Lưu Y nhanh chóng mở bánh ra với nụ cười thích thú, một nụ cười mà lần đầu tiên Quách Tử Tôn được trông thấy ở cô, nụ cười rạng rỡ không chứa một chút tạp niệm, trong sáng, xinh đẹp như nắng mai, khiến trái tim anh phút chốc trở nên loạn nhịp.
Cô ta chỉ vì một chiếc bánh lại có thể vui vẻ như thế sao?
......................
Buổi tối Quách Tử Tôn không về, Lưu Y có thể trãi qua một đêm yên tĩnh, nhưng bình minh vừa lên cao lại xuất hiện một vị khách không mời mà đến, đó chính là đối tượng kết hôn của Quách Tử Tôn, Diệp Thư Yến.
Cô ta ăn vận trang nhã ngồi ở ngoài phòng khách, mục đích hôm nay cô ta đến không phải là gặp Quách Tử Tôn mà là gặp Lưu Y.
Ở trên phòng Lưu Y vẫn thong thả tận hưởng sự thoải mái trong bồn tắm, sau đó lựa chọn một bộ đồ đẹp, tỉ mỉ trang điểm, còn ra ngoài ban công hít thở bầu không khí trong lành, xong xuôi rồi mới xuống gặp Diệp Thư Yến, bởi phụ nữ càng nóng giận sẽ càng vào vấn đề chính nhanh hơn.
Quả đúng như dự đoán của Lưu Y, gương mặt Diệp Thư Yến đã tức đến mức sưng lên, tuy nhiên cô ta rất giỏi che giấu cảm xúc, ngay khi trông thấy cô liền nở nụ cười dịu dàng.
Trái lại Lưu Y vừa ngồi xuống ghế đã không chút kiêng nể, lên tiếng: “Diệp tiểu thư lặn lội đường xa tới đây nếu có gì muốn nói thì cứ nói luôn đi!”
Nhìn người phụ nữ không danh phận lại có dung mạo lẫn khí chất đều hơn hẳn mình Diệp Thư Yến đố kị đến đỏ mắt, nhưng xét thấy bản thân là tiểu thư hào môn nên nhanh chóng lấy lại sự uy nghi, ngẩng cao đầu nói:
“Cô biết Diệp Dư Uyển chứ?”
“Không biết!” Cô ngang ngược đáp.
Diệp Thư Yến nắm chặt bàn tay với móng dài sắc nhọn cố nén giận, tiếp tục hỏi: “Cô không tò mò xem người đó là ai sao?”
Ánh mắt Lưu Y tỏ ra hờ hững, Diệp Thư Yến này muốn chửi thì chửi đi, mà đánh ghen thì đánh ghen đi, việc gì phải vòng vo thế làm gì.
“Tử Tôn đã không muốn nói thì tôi đương nhiên sẽ không tò mò.” Cô miễn cưỡng tiếp chuyện.
Nhưng Diệp Thư Yến càng không buông: “Vậy tại sao anh ấy lại không nói? Cô biết nguyên nhân là gì không?”
Lời của Diệp Thư Yến khiến Lưu Y có chút dao động, thật ra trước đó bà chủ Thẩm ở tiệm mì cũng đã từng nhận nhầm cô với người tên Dư Uyển này, ngay cả thái độ của Quách phu nhân cùng mấy người nhà họ cũng nhìn cô với ánh mắt rất khác, lẽ nào cô trông rất giống với Dư Uyển sao? Hay vì lý do này mà Quách Tử Tôn giữ cô ở lại.
Đột nhiên Lưu Y trở nên có hứng thú với câu chuyện của Diệp Thư Yến, cô nghe cũng chẳng mất gì, biết đâu lại còn nắm được điểm yếu của Quách Tử Tôn thì sao?
Nghĩ vậy Lưu Y lập tức thay đổi thái độ, tỏ ra uỷ khuất: “Lẽ nào Diệp tiểu thư có thể giúp tôi?”
Đúng ý của Diệp Thư Yến, cô ta liền đem ra một tấm ảnh đã chuẩn bị từ trước đặt lên mặt bàn, vừa đẩy về phía Lưu Y vừa nói: “Cô xem đi!”
Lưu Y thuận tay cầm lấy, vừa nhìn ánh mắt liền thoáng hiện tia kinh ngạc.
Bên trên là ảnh chụp hai đứa bé gái, một lớn ước chừng 13,14 tuổi, nếu Diệp Thư Yến không chỉnh sửa mấy chỗ trên khuôn mặt Lưu Y cũng chẳng thể nhận ra đó là cô ta hồi bé. Người còn lại thấp hơn Diệp Thư Yến một cái đầu, đang nhìn trực diện vào ống kính, mỉm cười.
Điều khiến cô kinh ngạc là vào độ tuổi ấy, cô bé có khuôn mặt giống hệt cô.
“Đây… lẽ nào là Dư Uyển?” Lưu Y lên tiếng hỏi bằng vẻ mặt chân thật của mình.
Diệp Thư Yến gật đầu: “Đúng vậy! Cô ấy là Diệp Dư Uyển con gái độc nhất của tỷ phú Diệp Thanh Phong, cô biết người này chứ?”
Đôi mày Lưu Y hơi nhíu lại, cô đáp: “Ông ta từng là người nắm giữ giá trị thương mại kinh tế lớn nhất ở Trung Quốc, nhưng sau khi ông ấy chết đi giá cổ phiếu suy giảm, khối tài sản ròng cũng giảm mạnh. Theo số liệu thống kê mới đây của Forbes, thì tập đoàn xe hơi do Diệp thị sáng lập đã bị đẩy xuống thứ hạng 28 trong tổng số các doanh nghiệp có doanh thu đứng đầu nước.”
Với sự am hiểu của Lưu Y Diệp Thư Yến nghe xong có chút xấu hổ, cô là con cháu Diệp gia mà còn không nắm rõ tình hình bằng một người ngoài như Lưu Y nữa.
Dù cho Diệp thị không còn được như trước nhưng tài sản mà ông bác Diệp Thanh Phong để lại vẫn là một con số khổng lồ, Diệp Thư Yến cô nhất định sẽ nắm lấy không thiếu một đồng.
Diệp Thư Yến lập tức trưng ra vẻ mặt đau buồn, đoạn nhìn vào bức ảnh trên tay Lưu Y than thở:
“Cô thấy mình có phải rất giống Dư Uyển không? Nếu chị ta còn sống bây giờ cũng trạc tuổi như cô vậy, chỉ đáng tiếc là lại ra đi khi còn quá trẻ.”
Lưu Y quả nhiên rất bất ngờ với tin tức này, mi cong khẽ lay động: “Cô nói Diệp Dư Uyển đã chết?”
Diệp Thư Yến nghi hoặc, đáp: “Cô vẫn không biết sao? Diệp Dư Uyển đã chết từ 12 năm trước rồi!”
12 năm trước?
Là Diệp Dư Uyển khi đó chỉ mới 10 tuổi, Quách Tử Tôn yêu một cô bé 10 tuổi?
Cái quái gì thế này? Anh ta vậy mà là một tên ấu *** biến thái sao? Làm sao lại có tình cảm với một cô bé chỉ với 10 tuổi được?
“Cô bất ngờ lắm phải không?” Diệp Thư Yến cười một cách đắc chí.
Lưu Y còn đang theo đuổi lối suy nghĩ không trong sạch nên vô thức gật đầu một cái.
Cô ta lại tiếp tục: “Có muốn nghe tôi kể chuyện về hai người họ không?”
Chỉ chờ có thế Lưu Y vội vàng chạy sang ngồi cạnh Diệp Thư Yến, vẻ mặt háo hức như vừa thắng bạc.