Chương 11: Sập bẫy
Lưu Y nhận rõ trong lời nói của Quách Tử Tôn có chút nóng vội, nên bù lại việc cô đã phí phạm thời gian của hắn để quay về, liền ngay lập tức phối hợp.
Ánh mắt cô từ lúc bắt đầu quan sát trên màn hình liền trở nên tinh ranh sắc bén hơn bao giờ hết, bàn tay trái di chuyển với một tốc độ đáng kinh ngạc.
Quách Tử Tôn chăm chú nhìn thao tác mượt mà của cô, lên tiếng hỏi: “Mất thời gian bao lâu?”
Mi cong không chút lay động, cô nhanh chóng đáp: “Một phút!”
Quách Tử Tôn nhíu mày, kiên nhẫn nói thêm một lần nữa: “Tôi hỏi đối đa.”
“60 giây.”
Quách Tử Tôn: “…”
Nếu hắn không bẻ tay cô thì thời gian còn chưa tới 20 giây đâu.
“Đã xong!”
Mặc dù hệ thống giám sát ở đây cực kỳ tốt, còn đầu tư xây dựng tường lửa để bảo vệ, cũng luôn có nhân viên bảo an chăm chỉ làm việc. Nhưng đối với Lưu Y chỉ là chuyện nhỏ, ban nãy cô đã thả một mã độc tàng hình vào trong khi xâm nhập vào hệ thống của bọn họ, mã độc này cho phép copy dữ liệu và chuyển đổi vòng lặp.
Cụ thể màn hình trên Camera mà bọn chúng thấy chỉ là màn hình ảo mà mã độc gây ra, như vậy đội quân của Quách Tử Tôn có thể xâm nhập vào bên trong mà không lo bị phát hiện, tuy nhiên thời gian sẽ không quá dài để tránh tình trạng vòng lặp xuất hiện nhiều lần
Nghe Lưu Y nói xong mà Ngô Khiêm kinh ngạc đến ngây người, không ngờ rằng cô gái xinh đẹp có cái mỏ hỗn kia lại giỏi đến vậy, lúc trước anh còn cho rằng Quách Thống Lĩnh đã quá đề cao cô bây giờ thì hoàn toàn giác ngộ.
“Quách thống lĩnh nếu anh muốn, tôi sẽ tấn công vào đó giúp anh.”
Lưu Y nở một nụ cười kiêu ngạo, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào màn hình đang hiển thị toàn cảnh bên trong của biệt thự, toan đặt tay xuống bàn phím thì đã bị Quách Tử Tôn ngăn lại: “Khoan!”
Bàn tay to lớn rắn chắc của Quách Tử Tôn vươn tới hoàn toàn nắm chặt lấy bàn tay mảnh khảnh của Lưu Y.
Bỗng nhiên toàn thân Lưu Y như gặp phải điện cao thế, cô thoáng rùng mình một cái nhịp tim cũng đột ngột tăng lên, bởi nhiệt lượng từ nơi đó mang lại quá lớn mà cái nắm tay của Quách Tử Tôn lại quá nhẹ, cơ hồ không chút lực cưỡng áp.
Quách Tử Tôn nhìn thẳng vào Lưu Y, gương mặt đẹp đẽ chứa đầy sự kiên định, quyết đoán.
“Lưu Y! Tôi và Ngô Khiêm sẽ vào bên trong nên 15 phút sau cô hãy ra tay, đến lúc đó cô dùng cái này liên hệ với La Kỳ để cậu ấy dẫn quân vào bên trong.”
Vì cái gì mà cô phải giúp? Đây là công việc của hắn lôi theo cô vào làm gì? Hắn tin tưởng rằng cô sẽ giúp hắn sao? Nằm mơ.
Nói xong Quách Tử Tôn đưa đến cho cô chiếc đàm nhỏ, sau đó tay đeo bao da, xong xuôi liền bất ngờ nắm lấy gáy cổ cô, cảnh báo:
“Ở yên trong xe tuyệt đối không được ra ngoài.”
Hắn nói vậy là ý gì? Lo cho tính mạng của cô hay là lo cô sẽ chạy trốn đây?
Dù là gì đi nữa thì vì những lời này mà bao nhiêu ý chí cự tuyệt trong đầu cô bay sạch, cô như kẻ bị thôi miên, gật đầu:
“Tôi… biết rồi!”
Lưu Y lặng lẽ đưa mắt nhìn theo bóng dáng uy nghi của Quách Tử Tôn từng bước tiến thẳng về phía biệt thự, sau khi được thông thì báo từ bên trong chạy ra là một gã đàn ông ngoài 50 tuổi, dáng người không quá cao lớn, ông ta mặc một bộ áo gấm màu đen, hoạ tiết thêu rồng sắc sảo, trên cổ còn lộ ra hình xăm rắn đang nhe nanh.
Theo sau ông ta còn có chục tên khác, ai cũng mặc vest đen, phong thái chỉnh chu hoàn toàn không giống với một băng đảng xã hội.
Trông thấy Quách Tử Tôn Mã Xà nhanh chóng cúi đầu chào hỏi, thái độ vô cùng thận trọng, sau khi xác nhận anh không mang theo súng mới hào sảng cười lớn một tiếng, hai tay hướng về phía nhà lớn mà chào mời.
Ở ngoài này Lưu Y chăm chú nhìn theo từng hình ảnh xuất hiện trên màn hình, đến khi Quách Tử Tôn cùng đám người Mã Xà bước vào một căn phòng được chạm khắc bằng tượng rắn Jörmungandr thì hình ảnh hoàn toàn biến mất.
Lưu Y tiếp tục quan sát thêm một số hình ảnh khác từ camera ở nhà kho, lúc này chúng đã bắt đầu di chuyển những thùng gỗ lên hàng chục chiếc xe tải, tất cả đều in logo của một nhãn hàng thực phẩm.
Đã 10 phút trôi qua, Lưu Y vẫn chưa thấy Quách Tử Tôn ra khỏi căn phòng đó, dự cảm cho cô biết có điều chẳng lành, cô nhanh chóng di chuyển tay trái lướt nhanh trên bàn phím, chỉ sau vài giây màn hình xuất hiện thêm một góc camera mới.
Đây chính là căn phòng ở phía dưới nơi Quách Tử Tôn có mặt, một căn phòng rộng tầm 20m2 bày đầy những dụng cụ tra tấn như thời trung cổ và quan trọng hơn, dưới đó đang có hơn chục tay súng bắn tỉa đang trong tư thế sẵn sàng nã đạn.
Tim Lưu Y như muốn nhảy vọt ra bên ngoài lồng ngực, tại sao chuyện Quách Tử Tôn đang đối mặt cô còn căng thẳng hơn cả chuyện của cô nữa vậy.
Phải rồi! Cô nên mặc kệ hắn, không phải Quách Tử Tôn chết đi thì cô sẽ được giải thoát sao? Hay là nhân lúc này cô lái xe chạy trốn, quay về Hong Kong nhận tiền rồi lập tức đi Bali?
Được rồi quyết định vậy đi!
Lưu Y toan định nhổm người dậy, vừa nhấc mông đã trông thấy áo khoác của Quách Tử Tôn để lại ở trên xe, liền giận dữ quát lớn:
“Mẹ kiếp cái tên này! Có biết là mình đã bị sập bẫy của Mã Xà không hả? Anh còn không nhanh ra tôi bỏ trốn bây giờ!”
Chửi xong Lưu Y lập tức quay lại chỗ ngồi, còn đến 4 phút mới tới thời gian mà Quách Tử Tôn đã chỉ định nhưng có lẽ không kịp nữa rồi, đám đàn em của Mã Xà đã sắp sửa vận chuyển những thùng hàng cuối cùng, chờ đến khi chúng xong việc thì Quách Tử Tôn cũng đi đời nhà ma.
Không chần chừ thêm giây phút nào nữa Lưu Y lập tức tấn công vào hệ thống bảo an của biệt thự, chưa đầy 5 giây sau mã độc đã khống chế toàn bộ camera, đồng thời cô cũng gấp rút gọi cho La Kỳ để anh dẫn quân áp sát vào bên trong.
Xong xuôi cô cầm theo áo khoác của Quách Tử Tôn choàng lên vai rồi vội vàng chạy về phía cổng lớn.
Vừa đến nơi Lưu Y đã bày ra vẻ mặt đáng thương, còn ầm ĩ khóc lóc một hồi, cô nói mình hôm nay phải gặp bằng được Quách Tử Tôn, bằng không sẽ gọi đến văn phòng chính phủ tố cáo anh.
Quả nhiên sự việc đã kinh động đến Mã Xà, chỉ một lát sau Lưu Y đã được một tên canh cửa dẫn vào bên trong.
Vừa bước qua cánh cửa chạm khắc hình tượng rắn Jörmungandr Lưu Y liền nở nụ cười ngọt ngào, vội vàng chạy tới ôm chầm lấy Quách Tử Tôn, đặt mông ngồi lên đùi anh, dáng vẻ hờn dỗi chết người:
“Tôn! Người ta nhớ anh! Thật sự nhớ không chịu được nữa rồi. Ai bảo anh bắt em đợi lâu như thế!”
Ánh mắt cô từ lúc bắt đầu quan sát trên màn hình liền trở nên tinh ranh sắc bén hơn bao giờ hết, bàn tay trái di chuyển với một tốc độ đáng kinh ngạc.
Quách Tử Tôn chăm chú nhìn thao tác mượt mà của cô, lên tiếng hỏi: “Mất thời gian bao lâu?”
Mi cong không chút lay động, cô nhanh chóng đáp: “Một phút!”
Quách Tử Tôn nhíu mày, kiên nhẫn nói thêm một lần nữa: “Tôi hỏi đối đa.”
“60 giây.”
Quách Tử Tôn: “…”
Nếu hắn không bẻ tay cô thì thời gian còn chưa tới 20 giây đâu.
“Đã xong!”
Mặc dù hệ thống giám sát ở đây cực kỳ tốt, còn đầu tư xây dựng tường lửa để bảo vệ, cũng luôn có nhân viên bảo an chăm chỉ làm việc. Nhưng đối với Lưu Y chỉ là chuyện nhỏ, ban nãy cô đã thả một mã độc tàng hình vào trong khi xâm nhập vào hệ thống của bọn họ, mã độc này cho phép copy dữ liệu và chuyển đổi vòng lặp.
Cụ thể màn hình trên Camera mà bọn chúng thấy chỉ là màn hình ảo mà mã độc gây ra, như vậy đội quân của Quách Tử Tôn có thể xâm nhập vào bên trong mà không lo bị phát hiện, tuy nhiên thời gian sẽ không quá dài để tránh tình trạng vòng lặp xuất hiện nhiều lần
Nghe Lưu Y nói xong mà Ngô Khiêm kinh ngạc đến ngây người, không ngờ rằng cô gái xinh đẹp có cái mỏ hỗn kia lại giỏi đến vậy, lúc trước anh còn cho rằng Quách Thống Lĩnh đã quá đề cao cô bây giờ thì hoàn toàn giác ngộ.
“Quách thống lĩnh nếu anh muốn, tôi sẽ tấn công vào đó giúp anh.”
Lưu Y nở một nụ cười kiêu ngạo, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào màn hình đang hiển thị toàn cảnh bên trong của biệt thự, toan đặt tay xuống bàn phím thì đã bị Quách Tử Tôn ngăn lại: “Khoan!”
Bàn tay to lớn rắn chắc của Quách Tử Tôn vươn tới hoàn toàn nắm chặt lấy bàn tay mảnh khảnh của Lưu Y.
Bỗng nhiên toàn thân Lưu Y như gặp phải điện cao thế, cô thoáng rùng mình một cái nhịp tim cũng đột ngột tăng lên, bởi nhiệt lượng từ nơi đó mang lại quá lớn mà cái nắm tay của Quách Tử Tôn lại quá nhẹ, cơ hồ không chút lực cưỡng áp.
Quách Tử Tôn nhìn thẳng vào Lưu Y, gương mặt đẹp đẽ chứa đầy sự kiên định, quyết đoán.
“Lưu Y! Tôi và Ngô Khiêm sẽ vào bên trong nên 15 phút sau cô hãy ra tay, đến lúc đó cô dùng cái này liên hệ với La Kỳ để cậu ấy dẫn quân vào bên trong.”
Vì cái gì mà cô phải giúp? Đây là công việc của hắn lôi theo cô vào làm gì? Hắn tin tưởng rằng cô sẽ giúp hắn sao? Nằm mơ.
Nói xong Quách Tử Tôn đưa đến cho cô chiếc đàm nhỏ, sau đó tay đeo bao da, xong xuôi liền bất ngờ nắm lấy gáy cổ cô, cảnh báo:
“Ở yên trong xe tuyệt đối không được ra ngoài.”
Hắn nói vậy là ý gì? Lo cho tính mạng của cô hay là lo cô sẽ chạy trốn đây?
Dù là gì đi nữa thì vì những lời này mà bao nhiêu ý chí cự tuyệt trong đầu cô bay sạch, cô như kẻ bị thôi miên, gật đầu:
“Tôi… biết rồi!”
Lưu Y lặng lẽ đưa mắt nhìn theo bóng dáng uy nghi của Quách Tử Tôn từng bước tiến thẳng về phía biệt thự, sau khi được thông thì báo từ bên trong chạy ra là một gã đàn ông ngoài 50 tuổi, dáng người không quá cao lớn, ông ta mặc một bộ áo gấm màu đen, hoạ tiết thêu rồng sắc sảo, trên cổ còn lộ ra hình xăm rắn đang nhe nanh.
Theo sau ông ta còn có chục tên khác, ai cũng mặc vest đen, phong thái chỉnh chu hoàn toàn không giống với một băng đảng xã hội.
Trông thấy Quách Tử Tôn Mã Xà nhanh chóng cúi đầu chào hỏi, thái độ vô cùng thận trọng, sau khi xác nhận anh không mang theo súng mới hào sảng cười lớn một tiếng, hai tay hướng về phía nhà lớn mà chào mời.
Ở ngoài này Lưu Y chăm chú nhìn theo từng hình ảnh xuất hiện trên màn hình, đến khi Quách Tử Tôn cùng đám người Mã Xà bước vào một căn phòng được chạm khắc bằng tượng rắn Jörmungandr thì hình ảnh hoàn toàn biến mất.
Lưu Y tiếp tục quan sát thêm một số hình ảnh khác từ camera ở nhà kho, lúc này chúng đã bắt đầu di chuyển những thùng gỗ lên hàng chục chiếc xe tải, tất cả đều in logo của một nhãn hàng thực phẩm.
Đã 10 phút trôi qua, Lưu Y vẫn chưa thấy Quách Tử Tôn ra khỏi căn phòng đó, dự cảm cho cô biết có điều chẳng lành, cô nhanh chóng di chuyển tay trái lướt nhanh trên bàn phím, chỉ sau vài giây màn hình xuất hiện thêm một góc camera mới.
Đây chính là căn phòng ở phía dưới nơi Quách Tử Tôn có mặt, một căn phòng rộng tầm 20m2 bày đầy những dụng cụ tra tấn như thời trung cổ và quan trọng hơn, dưới đó đang có hơn chục tay súng bắn tỉa đang trong tư thế sẵn sàng nã đạn.
Tim Lưu Y như muốn nhảy vọt ra bên ngoài lồng ngực, tại sao chuyện Quách Tử Tôn đang đối mặt cô còn căng thẳng hơn cả chuyện của cô nữa vậy.
Phải rồi! Cô nên mặc kệ hắn, không phải Quách Tử Tôn chết đi thì cô sẽ được giải thoát sao? Hay là nhân lúc này cô lái xe chạy trốn, quay về Hong Kong nhận tiền rồi lập tức đi Bali?
Được rồi quyết định vậy đi!
Lưu Y toan định nhổm người dậy, vừa nhấc mông đã trông thấy áo khoác của Quách Tử Tôn để lại ở trên xe, liền giận dữ quát lớn:
“Mẹ kiếp cái tên này! Có biết là mình đã bị sập bẫy của Mã Xà không hả? Anh còn không nhanh ra tôi bỏ trốn bây giờ!”
Chửi xong Lưu Y lập tức quay lại chỗ ngồi, còn đến 4 phút mới tới thời gian mà Quách Tử Tôn đã chỉ định nhưng có lẽ không kịp nữa rồi, đám đàn em của Mã Xà đã sắp sửa vận chuyển những thùng hàng cuối cùng, chờ đến khi chúng xong việc thì Quách Tử Tôn cũng đi đời nhà ma.
Không chần chừ thêm giây phút nào nữa Lưu Y lập tức tấn công vào hệ thống bảo an của biệt thự, chưa đầy 5 giây sau mã độc đã khống chế toàn bộ camera, đồng thời cô cũng gấp rút gọi cho La Kỳ để anh dẫn quân áp sát vào bên trong.
Xong xuôi cô cầm theo áo khoác của Quách Tử Tôn choàng lên vai rồi vội vàng chạy về phía cổng lớn.
Vừa đến nơi Lưu Y đã bày ra vẻ mặt đáng thương, còn ầm ĩ khóc lóc một hồi, cô nói mình hôm nay phải gặp bằng được Quách Tử Tôn, bằng không sẽ gọi đến văn phòng chính phủ tố cáo anh.
Quả nhiên sự việc đã kinh động đến Mã Xà, chỉ một lát sau Lưu Y đã được một tên canh cửa dẫn vào bên trong.
Vừa bước qua cánh cửa chạm khắc hình tượng rắn Jörmungandr Lưu Y liền nở nụ cười ngọt ngào, vội vàng chạy tới ôm chầm lấy Quách Tử Tôn, đặt mông ngồi lên đùi anh, dáng vẻ hờn dỗi chết người:
“Tôn! Người ta nhớ anh! Thật sự nhớ không chịu được nữa rồi. Ai bảo anh bắt em đợi lâu như thế!”