Chương : 25
Ban đầu Từ Xán Xán thấy nam tử kia đùa giỡn Từ Nghi Đồng, lại nhìn thấy Từ Sâm dẫn người nhiều tới, cũng biết tự lượng sức mình mà không nghĩ cách cứu viện, nàng định lặng lẽ lui về phía sau để mình không bị phát hiện. Bích Vân ở sau lưng nàng cũng rất phối hợp, cầm cổ tay nàng, cùng nhau nhẹ nhàng lui lại. Ai ngờ còn chưa lui đến trong rừng đã bị phát hiện. Nam tử y phục hoa lệ đoán chừng tuổi cũng không lớn, tuy mũi hơi to chút, lông mày rậm mắt to cũng coi như đoan chính, nhưng đôi mắt kia lại như dính trên người Từ Xán Xán, làm cho người ta rất chán ghét. Hắn lập tức nhảy xuống ngựa, ném dây cương cho gia đinh, chân dài nhảy qua khe, đi về phía Từ Xán Xán, trong miệng vẫn trêu đùa như trước:
- Tiểu mỹ nhân à, sao lại không chào gia thế hả?
Từ Xán Xán gấp đến mức cả người đổ mồ hôi lạnh, áo đơn màu trắng dán trên lưng, lạnh lẽo ẩm ướt cực kỳ khó chịu. Nàng cố gắng giữ bình tĩnh, buông váy xuống, ngẩng đầu nhìn thấy Từ Sâm đã đến, bèn đi nhanh về phía Từ Sâm. Nam tử kia lập tức tiến lên chặn Từ Xán Xán, gia đinh phía sau hắn cười cổ vũ:
- Gia nhà chúng ta là Tứ công tử của Thư quốc cữu đấy, nếu đi theo gia của chúng ta, tương lai sẽ được mặc lăng la tơ lụa bất tận, tha hồ kẻ hầu người hạ để sai khiến nhé!
Từ Xán Xán không để ý tới bọn họ, cúi đầu đi về phía Từ Sâm. Bích Vân ngăn cản người đuổi đến, hành lễ rồi nói:
- Chúng ta là người quý phủ Lại bộ Từ thị lang, xin công tử tự trọng!
Thư công kia nghe vậy cũng hơi do dự, bèn nháy mắt với bọn gia đinh. Nam đinh kia tiến lên chặn Bích Vân lại, còn Thư công tử đuổi theo túm lấy tay áo của Từ Xán Xán. Ống tay áo của Từ Xán Xán bị kéo lại, y phục mùa hạ đơn bạc, nàng không dám giãy dụa nữa, bèn nhìn về phía Từ Sâm, lúc này mới phát hiện Từ Sâm đã che chở Từ Nghi Đồng và Lưu Kim đi về hướng xe ngựa. Nàng không khỏi ngây ngẩn cả người, nhìn xe ngựa ở phía xa, thấy cửa xe vẫn đóng kín, lão thái thái và Từ Nghi Liên ngồi trong xe, căn bản không có ý định đi ra. Nàng cảm thất thật khổ sở, ngược lại lại sinh ra dũng khí, oán hận trừng mắt với Thư công tử, kéo ống tay áo tránh né nhưng không tránh thoát, nàng liền cúi đầu cắn vào bàn tay đang túm lấy mình.
Vị này đích thật là Tứ công tử của Thư Quốc cữu, gọi là Thư Uẩn Chi, là đường đệ của Thư Dân Chi, nhưng bởi vì là đích tôn dòng chính nên ở phủ Quốc cữu được cưng chiều hơn Thư Dân Chi rất nhiều. Hắn luôn thề là phải lấy một mỹ nhân tuyệt thế làm thê tử, bởi vậy tuy rằng cơ thiếp trong phòng thành đàn, nhưng vẫn chưa kết hôn. Hắn từ Trịnh Châu quay về biện kinh, thấy Từ Nghi Đồng chẳng qua là ngứa ngáy tay chân muốn đùa giỡn chút thôi, không nghĩ tới phía sau Từ Nghi Đồng còn có một tiểu mỹ nhân xinh đẹp đến thế, mềm mại yêu kiều hơn không biết bao nhiêu lần so với hắc mỹ nhân lúc trước! Từ Xán Xán hung hăng cắn tay hắn không buông, hắn chịu đau, cảm giác được môi tiểu mỹ nhân mềm mại ôn nhuận, cười cười:
- Tiểu mỹ nhân đứng hàng thứ mấy ở Từ gia? Chờ ta trở về cho người tới cầu hôn!
Từ Sâm bố trí cho chủ tớ Từ Nghi Đồng vào xe ngựa xong, lúc này mới mang theo hai gia đinh chạy tới. Từ Xán Xán đang cắn tay hắn nhất quyết không buông, đương nhiên không thể trả lời được. Thư tứ lại nhất định phải hỏi nàng đứng hàng thứ mấy, hai bên đang giằng co, bỗng nhiên phía sau truyền đến một loạt tiếng bước chân, mặc dù Từ Xán Xán đang cắn tay Thư tứ nhưng ánh mắt lại liếc qua, phát hiện một đám người mặc áo đen bịt mặt cầm gậy to vọt từ trong rừng ra. Nàng sửng sốt, rốt cục cũng ngừng cắn.
Thư tứ đang say sưa dùng đầu lưỡi liếm chỗ mu bàn tay bị Từ Xán Xán cắn qua, lúc này mới lớn tiếng gọi gia đinh của mình:
- Còn không qua đây bảo vệ gia à!
Lúc này đã chậm, hắc y nhân gào thét mà đến, cầm cây gậy giáng lên đầu Thư tứ một cái, mặc dù thân hình Thư tứ cao lớn, chẳng qua cũng chỉ là cái gối thêu hoa trông được mà không dùng được, thoáng cái ngã lăn trên mặt đất. Gia đinh của hắn cũng bị hắc y nhân vây quanh mà đánh, trong lúc nhất thời âm thanh kêu cha gọi mẹ vang lên không dứt. Từ Xán Xán đột nhiên thoát hiểm, thân thể không khỏi mềm nhũn, tê liệt ngã xuống đất. Nàng thấy thế là không ổn, nhưng không khống chế được bản thân. Ai ngờ trong nháy mắt thân thể của nàng bay lên không —— nàng bị người bế lên, lại còn là kiểu ôm công chúa nữa chứ!
Từ Xán Xán nhịn xuống cảm giác hôn mê, quay đầu nhìn sang, lại phát hiện một đôi mắt phượng quen thuộc dưới khăn che mặt, nàng vừa định lên tiếng, trên môi liền cảm thấy lạnh lẽo mà mềm mại —— người nọ hôn nàng! Từ Xán Xán trợn tròn mắt, nhìn hàng mi dài cách mình rất gần, cảm giác được khuôn mặt và chiếc mũi cao thẳng của người nọ kề bên, nàng từ từ nhắm hai mắt lại. Đây là nụ hôn đầu tiền của nàng cả kiếp trước và kiếp này.
Tình cảnh cực kỳ hỗn loạn, hầu như không ai chú ý tới có người hôn Từ Xán Xán, ngoại trừ Thư tứ bị đánh ngã xuống đất và Bích Vân bên cạnh. Mặc dù Thư tứ rất chật vật, nhưng vẫn nhìn chằm chằm Từ Xán Xán như cũ! Còn Bích Vân lại đang lo lắng, cố gắng che khuất Từ Xán Xán, không muốn để cho người khác nhìn thấy.
Toàn bộ người Thư phủ bị tỉnh mộng, nằm la liệt trên mặt đất, tiếng rên rỉ tiếng mắng chửi vang lên không dứt. Người mặc áo đen có vóc người cao gầy ôm Từ Xán Xán đi tới xe ngựa bên cạnh, sớm đã có người mở cửa xe, hắn nhẹ nhàng đặt Từ Xán Xán lên chỗ ngồi, trước sự ngạc nhiên của Từ Nghi Đồng và Lưu Kim “Cà” một tiếng đóng cửa xe lại.
Đám người mặc áo đen đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, ngoại trừ người Thư phủ bị thương đầy đất, cũng không lưu lại bất cứ dấu vết gì. Lúc này Từ Xán Xán không để ý cái khác, kềm chế tâm tư, cách cửa sổ xe phân phó Từ Sâm:
- Từ quản gia, còn không mau đi!
Lúc này Từ Sâm hiểu ra, vung tay lên, người đánh xe lại quất roi thúc ngựa chạy về hướng Đồng Lâm Tự —— Hiện giờ đã cách xa biện kinh, không gần bằng đến Đông Lâm tự. Từ Sâm và chúng gia đinh cũng phi ngựa đi theo. Từ Xán Xán ngồi ngay ngắn trên xe ngựa, không để ý ánh mắt lo lắng của Bích Vân, rũ mắt suy tư. Nụ hôn mới vừa rồi giống như vẫn còn tồn tại, môi của nàng nóng rực như lửa, môi đối phương lại lạnh lẽo mềm mại, hương vị nhẹ nhàng tựa như còn đang quanh quẩn. Từ Xán Xán nhắm mắt lại. Nàng nghĩ người nọ là Phó Dư Sâm! Phó Dư Sâm đã bị nàng quên lãng lại xuất hiện trong cuộc sống của nàng.
Từ Nghi Đồng cũng ngây dại. Một lúc lâu sau, nàng ta mới mở miệng hỏi Từ Xán Xán:
- Mới vừa rồi người nọ thật là con trai Thư Quốc cữu à?
Từ Xán Xán sợ nàng nói ra lời không đứng đắn, nhân tiện nói:
- Tứ muội muội, chúng ta đến Đông Lâm tự, sau khi thương nghị với tổ mẫu xong hãy nói.
Từ Nghi Đồng phẫn nộ nói:
- Nhị tỷ tỷ vừa bị người ta bế, đã không có danh tiết, không bằng trước suy nghĩ xem mình có thể sống tiếp không rồi hãy nói!
Từ Xán Xán nhìn một cái, không thèm nhắc lại. Nàng suy nghĩ một hồi, vẫn cảm thấy nếu đại bá muốn lợi dụng nàng, như vậy chuyện hôm nay đại bá nhất định sẽ muốn giấu đi. Chỉ là không biết lão thái thái có phối hợp hay không thôi.
Thư Dân Chi sải bước vào Lô Tuyết am gặp Phó phu nhân. Bây giờ Định Quốc công thường xuyên ở một mình tại quân doanh Uyển Châu, sự việc trong phủ đều do Phó phu nhân làm chủ, trước kia Phó Dư Sâm chưa quay về từ Uyển Châu, ngay cả Trúc Thanh viện của Phó Dư Sâm, hắn cũng lui tới tự nhiên như giẫm trên đất bằng. Vào chính đường, Thư Dân Chi lập tức nháy mắt cho bốn đại nha hoàn hầu hạ trong phòng. Sau khi bốn đại nha hoàn đều lui xuống, lúc này Thư Dân Chi mới hành lễ một cái, thấp giọng nói:
- Cô cô, sự việc không thành!
Phó phu nhân một mực chờ tin tức tốt, không nghĩ tới sự việc thất bại, nàng cố gắng ngồi thẳng người hai tay nắm chặt lạnh lùng nói:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Thư Dân Chi ủ rũ nói:
- Lúc Phó Dư Sâm mang người ra phủ, người của chúng ta vẫn đi theo, nhưng đến Hạnh Hoa doanh thì không thấy tăm hơi bọn họ nữa!
Phó phu nhân nhắm mắt suy tư, một lúc lâu mới nói:
- Sau này vẫn còn cơ hội!
Thư Dân Chi dò hỏi dò:
- Không phải nói cơ thiếp luyến đồng mà hắn đánh chết đều chôn ở thiên viện sao? Sao chúng ta không tìm người đến quan phủ tố cáo hắn?
Phó phu nhân nghe vậy, lập tức nói:
- Không được! Việc này liên quan đến thể diện của phủ Quốc công!
Thư Dân Chi vội nói:
- Cháu hiểu rồi!
Phó phu nhân thở dài một hơi mới nói:
- Lát nữa Hồng Anh sắp qua đây, cháu chờ nó, dẫn nó đi tản bộ chút!
Thư Dân Chi ngẩng đầu nhìn nàng một cái, ấp a ấp úng nói:
- Thất muội...
Phó phu nhân trừng hai mắt nhìn hắn:
- Không được đánh chủ ý lên Côi Anh!
Thất cô nương Phó Côi Anh là người xinh đẹp nhất trong bảy đứa con gái của nàng ta, hứa hôn cho một người trong sạch môn đăng hộ đối rất dễ dàng, Lục cô nương thanh danh không tốt, lớn lên cũng không xinh đẹp, vì vậy không muốn gả nàng ra ngoài mà muốn kén Thư Dân Chi ở rể để kế thừa phủ Định Quốc Công! Thư Dân Chi không dám chống lại cô cô, đành phải đáp một tiếng “vâng”, ngồi xuống ghế tựa phía Đông.
Phó Dư Sâm mang theo Trần An và Tiết Anh cùng với thân binh phi ngựa tiến vào trong rừng rậm, đi tới một con đường nhỏ trong rừng, hội hợp cùng với Phó Quế, Phó Liễu đang trông coi hành lý. Bọn họ cởi y phục và khăn che mặt màu đen ra, bắt đầu thay y phục khác. Phó Dư Sâm im lặng không lên tiếng tháo đai lưng. Tiết Anh lặng lẽ nhìn hắn một cái, phát hiện khuôn mặt thường ngày hay tái nhợt của hắn lại hơi đỏ ửng, lông mi dài thấp thoáng che khuất sóng mắt phượng trong veo, mặc dù không cười, nhưng đôi môi thật mỏng khẽ mím, khóe miệng cong cong, xem ra tâm trạng rất tốt. Phó Dư Sâm vừa thay quần áo vừa suy nghĩ. Đây cũng là nụ hôn đầu tiên của hắn. Bởi vì quỷ kế của Phó phu nhân khi hắn còn niên thiếu, hắn vẫn không thể gần gũi với nữ nhân, gần một chút lại lập tức ghê tởm nôn mửa, nhưng không biết tại sao, dù có gần gũi Từ Xán Xán như thế nào cũng không ghét bỏ! Còn có, hắn vẫn không... nhưng lần trước cứu Từ Xán Xán trong rừng đào tại trấn Lạo Hà, thân thể lại có phản ứng... Nghĩ đến Từ Xán Xán, Phó Dư Sâm cảm thấy lòng mình như đu đưa trên không trung, trong tim tê tê dại dại, rất thoải mái. Phó Dư Sâm đổi y phục xong, lúc này Tiết Anh mới tiến lên hỏi:
- Công tử, kế tiếp...
Phó Dư Sâm hình như có điều suy nghĩ, một lát sau mới nói:
- Thánh thượng ban thưởng cho ta một trang viên ngay phía Tây Quan Độ, chúng ta đến đó đi!
Tiết Anh đáp “Vâng”, mang theo Phó Quế đi trước dò đường, Trần An chỉ huy thân binh cất y phục màu đen vừa được thay ra xong, lúc này mọi người mới lên ngựa theo Phó Dư Sâm rời đi. Vừa mới bắt đầu bởi vì đường chật hẹp, hai bên cành lá sum xuê, bọn họ không dám thúc ngựa chạy nhanh, thẳng đến khi rẽ vào đường lớn, lúc này mọi người mới cỡi ngựa chạy băng băng.
Bích Vân lo âu nhìn Từ Xán Xán, lại không dám nói gì. Mới vừa rồi nàng liếc mắt nhìn liền nhận ra người cứu cô nương là công tử, cũng thấy công tử hình như cúi đầu hôn cô nương, bây giờ thấy mắt cô nương ngập nước gương mặt ửng đỏ, cắn môi suy tư, trong lòng nàng cũng rất lo lắng. Thời điểm gặp chuyện không may, lão thái thái lui ở trong xe không ra mặt, chỉ sợ khi đến Đông Lâm tự lão nhân gia sẽ bắt đầu thanh toán!
Chẳng mấy chốc đoàn người Từ phủ đã đến Đông Lâm tự. Ngày hôm qua Từ Sâm đã sớm phái gia đinh đến Đông Lâm tự chuẩn bị trước, bởi vậy vừa đến Đông Lâm tự, phương trượng Lãnh Nguyệt hòa thượng lập tức dẫn một đám hòa thượng ra nghênh đón, bởi vì tiết trời nóng bức nên trực tiếp sắp xếp cho người Từ gia vào ngoại viện chuyên để đãi khách. Vì đi đường vất vả, hơn nữa còn bị kinh sợ, lão thái thái, Từ Nghi Liên, Từ Nghi Đồng và Từ Xán Xán đều vào gian phòng của mình tạm nghỉ trước.
Từ Xán Xán không nghỉ ngơi, nàng phải đi gặp lão thái thái trước, xin đè ép chuyện hôm nay xuống. Tiểu viện đãi khách này cũng chia thành tiền viện và hậu viện. Từ Sâm mang theo người đánh xe và gia đinh ở tại tiền viện, lão thái thái và ba tỷ muội Từ Xán Xán ở tại hậu viện. Từ Xán Xán mang theo Bích Vân đến trước phòng nơi lão thái thái, lại thấy đại nha hoàn Hồng Vân đang canh giữ ngoài cửa. Thấy Từ Xán Xán và Bích Vân tới, Hồng Vân khoát tay áo, thấp giọng nói:
- Lão thái thái đang ở trong phòng nói chuyện với Từ Sâm!
Từ Xán Xán đành phải mang theo Bích Vân đi về trước. Một lát sau, Hồng Vân lại bưng một đĩa dưa hấu đã cắt thành miếng tới. Ngày thường nàng ta rất xinh đẹp, khóe miệng cong cong, không cười cũng giống đang cười. Trước tiên nàng ta đặt khay trên bàn, nói:
- Lão thái thái bảo nô tỳ đưa dưa hấu cho cô nương ạ!
Từ Xán Xán vội nói tạ ơn, lại liếc mắt nhìn Bích Vân, Bích Vân bèn lấy một hà bao kín đáo đưa cho Hồng Vân. Hồng Vân cầm hà bao, mắt cũng cong:
- Vừa rồi lão thái thái lệnh Từ Sâm phải che giấu chuyện hôm nay xuống! Lão thái thái nói nếu ai nói lung tung, trước tiên đánh chết, sau đó bán mẫu thân, tỷ muội của bọn hắn vào kỹ viện!
Lúc này Từ Xán Xán mới thở phào nhẹ nhõm: Lão thái thái làm việc đúng là gừng càng già càng cay. Xem ra bây giờ sẽ không để cho sự việc kia truyền đi làm mình mất giá! Trời vừa tối, Từ Đình Hòa đã cưỡi ngựa chạy tới.
- Tiểu mỹ nhân à, sao lại không chào gia thế hả?
Từ Xán Xán gấp đến mức cả người đổ mồ hôi lạnh, áo đơn màu trắng dán trên lưng, lạnh lẽo ẩm ướt cực kỳ khó chịu. Nàng cố gắng giữ bình tĩnh, buông váy xuống, ngẩng đầu nhìn thấy Từ Sâm đã đến, bèn đi nhanh về phía Từ Sâm. Nam tử kia lập tức tiến lên chặn Từ Xán Xán, gia đinh phía sau hắn cười cổ vũ:
- Gia nhà chúng ta là Tứ công tử của Thư quốc cữu đấy, nếu đi theo gia của chúng ta, tương lai sẽ được mặc lăng la tơ lụa bất tận, tha hồ kẻ hầu người hạ để sai khiến nhé!
Từ Xán Xán không để ý tới bọn họ, cúi đầu đi về phía Từ Sâm. Bích Vân ngăn cản người đuổi đến, hành lễ rồi nói:
- Chúng ta là người quý phủ Lại bộ Từ thị lang, xin công tử tự trọng!
Thư công kia nghe vậy cũng hơi do dự, bèn nháy mắt với bọn gia đinh. Nam đinh kia tiến lên chặn Bích Vân lại, còn Thư công tử đuổi theo túm lấy tay áo của Từ Xán Xán. Ống tay áo của Từ Xán Xán bị kéo lại, y phục mùa hạ đơn bạc, nàng không dám giãy dụa nữa, bèn nhìn về phía Từ Sâm, lúc này mới phát hiện Từ Sâm đã che chở Từ Nghi Đồng và Lưu Kim đi về hướng xe ngựa. Nàng không khỏi ngây ngẩn cả người, nhìn xe ngựa ở phía xa, thấy cửa xe vẫn đóng kín, lão thái thái và Từ Nghi Liên ngồi trong xe, căn bản không có ý định đi ra. Nàng cảm thất thật khổ sở, ngược lại lại sinh ra dũng khí, oán hận trừng mắt với Thư công tử, kéo ống tay áo tránh né nhưng không tránh thoát, nàng liền cúi đầu cắn vào bàn tay đang túm lấy mình.
Vị này đích thật là Tứ công tử của Thư Quốc cữu, gọi là Thư Uẩn Chi, là đường đệ của Thư Dân Chi, nhưng bởi vì là đích tôn dòng chính nên ở phủ Quốc cữu được cưng chiều hơn Thư Dân Chi rất nhiều. Hắn luôn thề là phải lấy một mỹ nhân tuyệt thế làm thê tử, bởi vậy tuy rằng cơ thiếp trong phòng thành đàn, nhưng vẫn chưa kết hôn. Hắn từ Trịnh Châu quay về biện kinh, thấy Từ Nghi Đồng chẳng qua là ngứa ngáy tay chân muốn đùa giỡn chút thôi, không nghĩ tới phía sau Từ Nghi Đồng còn có một tiểu mỹ nhân xinh đẹp đến thế, mềm mại yêu kiều hơn không biết bao nhiêu lần so với hắc mỹ nhân lúc trước! Từ Xán Xán hung hăng cắn tay hắn không buông, hắn chịu đau, cảm giác được môi tiểu mỹ nhân mềm mại ôn nhuận, cười cười:
- Tiểu mỹ nhân đứng hàng thứ mấy ở Từ gia? Chờ ta trở về cho người tới cầu hôn!
Từ Sâm bố trí cho chủ tớ Từ Nghi Đồng vào xe ngựa xong, lúc này mới mang theo hai gia đinh chạy tới. Từ Xán Xán đang cắn tay hắn nhất quyết không buông, đương nhiên không thể trả lời được. Thư tứ lại nhất định phải hỏi nàng đứng hàng thứ mấy, hai bên đang giằng co, bỗng nhiên phía sau truyền đến một loạt tiếng bước chân, mặc dù Từ Xán Xán đang cắn tay Thư tứ nhưng ánh mắt lại liếc qua, phát hiện một đám người mặc áo đen bịt mặt cầm gậy to vọt từ trong rừng ra. Nàng sửng sốt, rốt cục cũng ngừng cắn.
Thư tứ đang say sưa dùng đầu lưỡi liếm chỗ mu bàn tay bị Từ Xán Xán cắn qua, lúc này mới lớn tiếng gọi gia đinh của mình:
- Còn không qua đây bảo vệ gia à!
Lúc này đã chậm, hắc y nhân gào thét mà đến, cầm cây gậy giáng lên đầu Thư tứ một cái, mặc dù thân hình Thư tứ cao lớn, chẳng qua cũng chỉ là cái gối thêu hoa trông được mà không dùng được, thoáng cái ngã lăn trên mặt đất. Gia đinh của hắn cũng bị hắc y nhân vây quanh mà đánh, trong lúc nhất thời âm thanh kêu cha gọi mẹ vang lên không dứt. Từ Xán Xán đột nhiên thoát hiểm, thân thể không khỏi mềm nhũn, tê liệt ngã xuống đất. Nàng thấy thế là không ổn, nhưng không khống chế được bản thân. Ai ngờ trong nháy mắt thân thể của nàng bay lên không —— nàng bị người bế lên, lại còn là kiểu ôm công chúa nữa chứ!
Từ Xán Xán nhịn xuống cảm giác hôn mê, quay đầu nhìn sang, lại phát hiện một đôi mắt phượng quen thuộc dưới khăn che mặt, nàng vừa định lên tiếng, trên môi liền cảm thấy lạnh lẽo mà mềm mại —— người nọ hôn nàng! Từ Xán Xán trợn tròn mắt, nhìn hàng mi dài cách mình rất gần, cảm giác được khuôn mặt và chiếc mũi cao thẳng của người nọ kề bên, nàng từ từ nhắm hai mắt lại. Đây là nụ hôn đầu tiền của nàng cả kiếp trước và kiếp này.
Tình cảnh cực kỳ hỗn loạn, hầu như không ai chú ý tới có người hôn Từ Xán Xán, ngoại trừ Thư tứ bị đánh ngã xuống đất và Bích Vân bên cạnh. Mặc dù Thư tứ rất chật vật, nhưng vẫn nhìn chằm chằm Từ Xán Xán như cũ! Còn Bích Vân lại đang lo lắng, cố gắng che khuất Từ Xán Xán, không muốn để cho người khác nhìn thấy.
Toàn bộ người Thư phủ bị tỉnh mộng, nằm la liệt trên mặt đất, tiếng rên rỉ tiếng mắng chửi vang lên không dứt. Người mặc áo đen có vóc người cao gầy ôm Từ Xán Xán đi tới xe ngựa bên cạnh, sớm đã có người mở cửa xe, hắn nhẹ nhàng đặt Từ Xán Xán lên chỗ ngồi, trước sự ngạc nhiên của Từ Nghi Đồng và Lưu Kim “Cà” một tiếng đóng cửa xe lại.
Đám người mặc áo đen đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, ngoại trừ người Thư phủ bị thương đầy đất, cũng không lưu lại bất cứ dấu vết gì. Lúc này Từ Xán Xán không để ý cái khác, kềm chế tâm tư, cách cửa sổ xe phân phó Từ Sâm:
- Từ quản gia, còn không mau đi!
Lúc này Từ Sâm hiểu ra, vung tay lên, người đánh xe lại quất roi thúc ngựa chạy về hướng Đồng Lâm Tự —— Hiện giờ đã cách xa biện kinh, không gần bằng đến Đông Lâm tự. Từ Sâm và chúng gia đinh cũng phi ngựa đi theo. Từ Xán Xán ngồi ngay ngắn trên xe ngựa, không để ý ánh mắt lo lắng của Bích Vân, rũ mắt suy tư. Nụ hôn mới vừa rồi giống như vẫn còn tồn tại, môi của nàng nóng rực như lửa, môi đối phương lại lạnh lẽo mềm mại, hương vị nhẹ nhàng tựa như còn đang quanh quẩn. Từ Xán Xán nhắm mắt lại. Nàng nghĩ người nọ là Phó Dư Sâm! Phó Dư Sâm đã bị nàng quên lãng lại xuất hiện trong cuộc sống của nàng.
Từ Nghi Đồng cũng ngây dại. Một lúc lâu sau, nàng ta mới mở miệng hỏi Từ Xán Xán:
- Mới vừa rồi người nọ thật là con trai Thư Quốc cữu à?
Từ Xán Xán sợ nàng nói ra lời không đứng đắn, nhân tiện nói:
- Tứ muội muội, chúng ta đến Đông Lâm tự, sau khi thương nghị với tổ mẫu xong hãy nói.
Từ Nghi Đồng phẫn nộ nói:
- Nhị tỷ tỷ vừa bị người ta bế, đã không có danh tiết, không bằng trước suy nghĩ xem mình có thể sống tiếp không rồi hãy nói!
Từ Xán Xán nhìn một cái, không thèm nhắc lại. Nàng suy nghĩ một hồi, vẫn cảm thấy nếu đại bá muốn lợi dụng nàng, như vậy chuyện hôm nay đại bá nhất định sẽ muốn giấu đi. Chỉ là không biết lão thái thái có phối hợp hay không thôi.
Thư Dân Chi sải bước vào Lô Tuyết am gặp Phó phu nhân. Bây giờ Định Quốc công thường xuyên ở một mình tại quân doanh Uyển Châu, sự việc trong phủ đều do Phó phu nhân làm chủ, trước kia Phó Dư Sâm chưa quay về từ Uyển Châu, ngay cả Trúc Thanh viện của Phó Dư Sâm, hắn cũng lui tới tự nhiên như giẫm trên đất bằng. Vào chính đường, Thư Dân Chi lập tức nháy mắt cho bốn đại nha hoàn hầu hạ trong phòng. Sau khi bốn đại nha hoàn đều lui xuống, lúc này Thư Dân Chi mới hành lễ một cái, thấp giọng nói:
- Cô cô, sự việc không thành!
Phó phu nhân một mực chờ tin tức tốt, không nghĩ tới sự việc thất bại, nàng cố gắng ngồi thẳng người hai tay nắm chặt lạnh lùng nói:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Thư Dân Chi ủ rũ nói:
- Lúc Phó Dư Sâm mang người ra phủ, người của chúng ta vẫn đi theo, nhưng đến Hạnh Hoa doanh thì không thấy tăm hơi bọn họ nữa!
Phó phu nhân nhắm mắt suy tư, một lúc lâu mới nói:
- Sau này vẫn còn cơ hội!
Thư Dân Chi dò hỏi dò:
- Không phải nói cơ thiếp luyến đồng mà hắn đánh chết đều chôn ở thiên viện sao? Sao chúng ta không tìm người đến quan phủ tố cáo hắn?
Phó phu nhân nghe vậy, lập tức nói:
- Không được! Việc này liên quan đến thể diện của phủ Quốc công!
Thư Dân Chi vội nói:
- Cháu hiểu rồi!
Phó phu nhân thở dài một hơi mới nói:
- Lát nữa Hồng Anh sắp qua đây, cháu chờ nó, dẫn nó đi tản bộ chút!
Thư Dân Chi ngẩng đầu nhìn nàng một cái, ấp a ấp úng nói:
- Thất muội...
Phó phu nhân trừng hai mắt nhìn hắn:
- Không được đánh chủ ý lên Côi Anh!
Thất cô nương Phó Côi Anh là người xinh đẹp nhất trong bảy đứa con gái của nàng ta, hứa hôn cho một người trong sạch môn đăng hộ đối rất dễ dàng, Lục cô nương thanh danh không tốt, lớn lên cũng không xinh đẹp, vì vậy không muốn gả nàng ra ngoài mà muốn kén Thư Dân Chi ở rể để kế thừa phủ Định Quốc Công! Thư Dân Chi không dám chống lại cô cô, đành phải đáp một tiếng “vâng”, ngồi xuống ghế tựa phía Đông.
Phó Dư Sâm mang theo Trần An và Tiết Anh cùng với thân binh phi ngựa tiến vào trong rừng rậm, đi tới một con đường nhỏ trong rừng, hội hợp cùng với Phó Quế, Phó Liễu đang trông coi hành lý. Bọn họ cởi y phục và khăn che mặt màu đen ra, bắt đầu thay y phục khác. Phó Dư Sâm im lặng không lên tiếng tháo đai lưng. Tiết Anh lặng lẽ nhìn hắn một cái, phát hiện khuôn mặt thường ngày hay tái nhợt của hắn lại hơi đỏ ửng, lông mi dài thấp thoáng che khuất sóng mắt phượng trong veo, mặc dù không cười, nhưng đôi môi thật mỏng khẽ mím, khóe miệng cong cong, xem ra tâm trạng rất tốt. Phó Dư Sâm vừa thay quần áo vừa suy nghĩ. Đây cũng là nụ hôn đầu tiên của hắn. Bởi vì quỷ kế của Phó phu nhân khi hắn còn niên thiếu, hắn vẫn không thể gần gũi với nữ nhân, gần một chút lại lập tức ghê tởm nôn mửa, nhưng không biết tại sao, dù có gần gũi Từ Xán Xán như thế nào cũng không ghét bỏ! Còn có, hắn vẫn không... nhưng lần trước cứu Từ Xán Xán trong rừng đào tại trấn Lạo Hà, thân thể lại có phản ứng... Nghĩ đến Từ Xán Xán, Phó Dư Sâm cảm thấy lòng mình như đu đưa trên không trung, trong tim tê tê dại dại, rất thoải mái. Phó Dư Sâm đổi y phục xong, lúc này Tiết Anh mới tiến lên hỏi:
- Công tử, kế tiếp...
Phó Dư Sâm hình như có điều suy nghĩ, một lát sau mới nói:
- Thánh thượng ban thưởng cho ta một trang viên ngay phía Tây Quan Độ, chúng ta đến đó đi!
Tiết Anh đáp “Vâng”, mang theo Phó Quế đi trước dò đường, Trần An chỉ huy thân binh cất y phục màu đen vừa được thay ra xong, lúc này mọi người mới lên ngựa theo Phó Dư Sâm rời đi. Vừa mới bắt đầu bởi vì đường chật hẹp, hai bên cành lá sum xuê, bọn họ không dám thúc ngựa chạy nhanh, thẳng đến khi rẽ vào đường lớn, lúc này mọi người mới cỡi ngựa chạy băng băng.
Bích Vân lo âu nhìn Từ Xán Xán, lại không dám nói gì. Mới vừa rồi nàng liếc mắt nhìn liền nhận ra người cứu cô nương là công tử, cũng thấy công tử hình như cúi đầu hôn cô nương, bây giờ thấy mắt cô nương ngập nước gương mặt ửng đỏ, cắn môi suy tư, trong lòng nàng cũng rất lo lắng. Thời điểm gặp chuyện không may, lão thái thái lui ở trong xe không ra mặt, chỉ sợ khi đến Đông Lâm tự lão nhân gia sẽ bắt đầu thanh toán!
Chẳng mấy chốc đoàn người Từ phủ đã đến Đông Lâm tự. Ngày hôm qua Từ Sâm đã sớm phái gia đinh đến Đông Lâm tự chuẩn bị trước, bởi vậy vừa đến Đông Lâm tự, phương trượng Lãnh Nguyệt hòa thượng lập tức dẫn một đám hòa thượng ra nghênh đón, bởi vì tiết trời nóng bức nên trực tiếp sắp xếp cho người Từ gia vào ngoại viện chuyên để đãi khách. Vì đi đường vất vả, hơn nữa còn bị kinh sợ, lão thái thái, Từ Nghi Liên, Từ Nghi Đồng và Từ Xán Xán đều vào gian phòng của mình tạm nghỉ trước.
Từ Xán Xán không nghỉ ngơi, nàng phải đi gặp lão thái thái trước, xin đè ép chuyện hôm nay xuống. Tiểu viện đãi khách này cũng chia thành tiền viện và hậu viện. Từ Sâm mang theo người đánh xe và gia đinh ở tại tiền viện, lão thái thái và ba tỷ muội Từ Xán Xán ở tại hậu viện. Từ Xán Xán mang theo Bích Vân đến trước phòng nơi lão thái thái, lại thấy đại nha hoàn Hồng Vân đang canh giữ ngoài cửa. Thấy Từ Xán Xán và Bích Vân tới, Hồng Vân khoát tay áo, thấp giọng nói:
- Lão thái thái đang ở trong phòng nói chuyện với Từ Sâm!
Từ Xán Xán đành phải mang theo Bích Vân đi về trước. Một lát sau, Hồng Vân lại bưng một đĩa dưa hấu đã cắt thành miếng tới. Ngày thường nàng ta rất xinh đẹp, khóe miệng cong cong, không cười cũng giống đang cười. Trước tiên nàng ta đặt khay trên bàn, nói:
- Lão thái thái bảo nô tỳ đưa dưa hấu cho cô nương ạ!
Từ Xán Xán vội nói tạ ơn, lại liếc mắt nhìn Bích Vân, Bích Vân bèn lấy một hà bao kín đáo đưa cho Hồng Vân. Hồng Vân cầm hà bao, mắt cũng cong:
- Vừa rồi lão thái thái lệnh Từ Sâm phải che giấu chuyện hôm nay xuống! Lão thái thái nói nếu ai nói lung tung, trước tiên đánh chết, sau đó bán mẫu thân, tỷ muội của bọn hắn vào kỹ viện!
Lúc này Từ Xán Xán mới thở phào nhẹ nhõm: Lão thái thái làm việc đúng là gừng càng già càng cay. Xem ra bây giờ sẽ không để cho sự việc kia truyền đi làm mình mất giá! Trời vừa tối, Từ Đình Hòa đã cưỡi ngựa chạy tới.