Chương : 39
“Vẫn không thay đổi ý định sao?” Ôn Dật Hàn xoay vô lăng, tựa tiếu phi tiếu.
“Anh có biết ……”
Ngoài của sổ xe mưa dần nhỏ đi, bầu trời ảm đạm cũng trở nên sáng ngời.
“Tôi nghĩ mình muốn một thứ tình cảm ổn định……”
“Anh ta có thể cho em sao?” Ôn Dật Hàn cười đến khinh thường,”Ở bên nhau là do nhu cầu, chia tay cũng không làm anh ta phiền não. Đừng lo lắng cho tương lai, mà hãy hưởng thụ hiện tại, đây mới là cuộc sống.”
“Anh ta không thể, anh cũng vậy……” Khóe miệng Lâm Lạc Ninh lộ ra một nụ cười,”Có lẽ anh nói đúng, nhưng tôi không thể vô tư như thế.”
“Thời gian mấy tháng có lẽ không đủ để em thay đổi thái độ sống, nhưng có thể khiến em chấp nhận tôi.” Xe chậm rãi dừng lại, Ôn Dật Hàn nhìn xuyên thấu ánh mắt trong suốt của cậu,”Cảm giác, không thể chịu sự khống chế của lý trí……”
“Tôi không phủ nhận hiện tại anh khiến tôi thay đổi rất nhiều, bất quá…… Đợi khi anh có thể hứa hẹn yêu đương, thì lại đến nói những lời này đi.” Lâm Lạc Ninh cười khẽ nói.
Cậu biết mình không còn trẻ, sẽ không dễ dàng đem tình cảm đặt lên một người. Huống chi, cõi lòng vốn không rộng mở ấy, thật sự có thể chứa thêm một người khác sao?
Có lẽ Ôn Dật Hàn không thể lý giải tình cảm của mình, nhưng, hắn nói một câu quả thật không sai.
Cảm giác, không thể chịu sự khống chế của lý trí.
Ở công ty lại nhìn thấy Tề Hạo, nhưng không có thời gian để hai người đi suy nghĩ đến tương lai. Tề thị sắp có một cuộc làm ăn mới từ Mỹ, đây là một cơ hội hợp tác hiếm có.
Tổng hợp lại các ngành thực lực, liên tục vài ngày đêm không ngớt đàm phán với đối tác, song phương cuối cùng đạt thành nhất trí, bắt đầu lập hợp đồng cụ thể.
Tin tức truyền đến, công ty trên dưới đều hoan hô nhảy nhót. Sarah cao hứng ôm cổ Lâm Lạc Ninh,”Xem ra năm nay không cần lo đến tiền thưởng cuối năm rồi!”
Lâm Lạc Ninh mệt mỏi đến cực điểm cười vỗ vỗ cô, đảo mắt nhìn Tề Hạo. Người đàn ông sắc mặt mỏi mệt, nhưng cũng không giấu được sự hưng phấn,”Đêm nay tám giờ ở Sunday pub, mọi người tận tình cuồng hoan, tôi mời!”
Các đồng nghiệp lại một trận ủng hộ.
Giữa náo nhiệt, tựa hồ có ánh mắt tìm kiếm vội vàng xuyên qua tầng tầng đám đông, dừng lại trên người mình. Lâm Lạc Ninh nhận thấy, hào phóng mỉm cười.
Giờ khắc vui sướng này, chỉ có bản thân mới có thể hiểu.
Ban đêm trong pub tiếng người ồn ào, cơ hồ bị những ngọn đèn chớp tắt bao bọc lấy, những người xưa nay trầm tĩnh hoặc hướng nội, cũng đều muốn lên sàn nhảy, lại càng không nói đến Sarah hoạt bát sáng sủa.
“Tiểu Lâm Tiểu Lâm, nhanh đến cùng nhau nhảy đi!”
“Tôi thật sự không…… Hơn nữa lại hơi mệt.” Cậu nói thật, vài ngày chuẩn bị chiến tranh khiến cậu lao lực quá độ, thầm nghĩ muốn nghỉ ngơi một chút.
“Vậy…… cậu cứ ngồi một lát, rồi lát nữa phải ra chơi đấy……”Sarah thế này mới không cam lòng buông tay, nhập vào giữa đám người.
Nghĩ đến việc lát nữa sẽ rơi vào ma trảo của cô, Lâm Lạc Ninh đứng dậy rời xa cái trung tâm huyên náo ấy, im lặng đi về phía toilet. Tề Hạo ở bên trong đã nôn một trận, không biết có phải uống nhiều lắm hay không mà có vẻ không thoải mái.
Vừa đi vừa lo lắng suy nghĩ, Lâm Lạc Ninh bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt yên lặng nhìn hành lang phía trước.
Dưới ngọn đèn nhấp nháy, hai người ôm chặt nhau, dựa trên cửa toilet kịch liệt hôn môi.
Người đưa lưng về phía mình, là bóng dáng Lâm Lạc Ninh vô cùng quen thuộc.
Mà người có thể nhìn thấy mặt kia, là Lăng Nam.
Đôi mắt vốn nhắm chặt của y chợt mở, nhìn thấy Lâm Lạc Ninh, khóe mắt nhẹ nhàng cong lên, lộ ra biểu tình đắc ý.
Lâm Lạc Ninh yên lặng xoay người, lại nghe Tề Hạo ở phía sau mơ màng nói.
” Lạc Ninh……”
Thân thể giật mạnh, cùng lúc đó, lại là một thanh âm nhẹ nhàng truyền đến.
“Bịch!” Hình như là cái gì đó đánh lên vách tường, phát ra âm thanh trầm đục. Tiếp theo Lăng Nam tức giận lách qua bên người anh, để lại một ánh mắt hung tợn.
Người đàn ông mất đi chỗ dựa ngã ngồi dưới đất, cúi đầu lẩm bẩm câu gì đó, rồi làm ra vẻ bất lực như trẻ con.
Lâm Lạc Ninh chậm rãi đi qua, dùng hết khí lực toàn thân mới nâng anh dậy được, đi ra ngoài nói một tiếng chào mọi người, rồi hai người liền nghiêng ngả lảo đảo đi ra khỏi quán bar.
Ngồi vững vàng trên taxi, anh im lặng hơn rất nhiều. Lâm Lạc Ninh nhẹ nhàng chỉnh lại mái tóc hỗn loạn của anh, Tề Hạo thuận thế dúi đầu vào lòng cậu, cảm thấy mỹ mãn rồi trầm trầm đi vào giấc ngủ.
“Anh có biết ……”
Ngoài của sổ xe mưa dần nhỏ đi, bầu trời ảm đạm cũng trở nên sáng ngời.
“Tôi nghĩ mình muốn một thứ tình cảm ổn định……”
“Anh ta có thể cho em sao?” Ôn Dật Hàn cười đến khinh thường,”Ở bên nhau là do nhu cầu, chia tay cũng không làm anh ta phiền não. Đừng lo lắng cho tương lai, mà hãy hưởng thụ hiện tại, đây mới là cuộc sống.”
“Anh ta không thể, anh cũng vậy……” Khóe miệng Lâm Lạc Ninh lộ ra một nụ cười,”Có lẽ anh nói đúng, nhưng tôi không thể vô tư như thế.”
“Thời gian mấy tháng có lẽ không đủ để em thay đổi thái độ sống, nhưng có thể khiến em chấp nhận tôi.” Xe chậm rãi dừng lại, Ôn Dật Hàn nhìn xuyên thấu ánh mắt trong suốt của cậu,”Cảm giác, không thể chịu sự khống chế của lý trí……”
“Tôi không phủ nhận hiện tại anh khiến tôi thay đổi rất nhiều, bất quá…… Đợi khi anh có thể hứa hẹn yêu đương, thì lại đến nói những lời này đi.” Lâm Lạc Ninh cười khẽ nói.
Cậu biết mình không còn trẻ, sẽ không dễ dàng đem tình cảm đặt lên một người. Huống chi, cõi lòng vốn không rộng mở ấy, thật sự có thể chứa thêm một người khác sao?
Có lẽ Ôn Dật Hàn không thể lý giải tình cảm của mình, nhưng, hắn nói một câu quả thật không sai.
Cảm giác, không thể chịu sự khống chế của lý trí.
Ở công ty lại nhìn thấy Tề Hạo, nhưng không có thời gian để hai người đi suy nghĩ đến tương lai. Tề thị sắp có một cuộc làm ăn mới từ Mỹ, đây là một cơ hội hợp tác hiếm có.
Tổng hợp lại các ngành thực lực, liên tục vài ngày đêm không ngớt đàm phán với đối tác, song phương cuối cùng đạt thành nhất trí, bắt đầu lập hợp đồng cụ thể.
Tin tức truyền đến, công ty trên dưới đều hoan hô nhảy nhót. Sarah cao hứng ôm cổ Lâm Lạc Ninh,”Xem ra năm nay không cần lo đến tiền thưởng cuối năm rồi!”
Lâm Lạc Ninh mệt mỏi đến cực điểm cười vỗ vỗ cô, đảo mắt nhìn Tề Hạo. Người đàn ông sắc mặt mỏi mệt, nhưng cũng không giấu được sự hưng phấn,”Đêm nay tám giờ ở Sunday pub, mọi người tận tình cuồng hoan, tôi mời!”
Các đồng nghiệp lại một trận ủng hộ.
Giữa náo nhiệt, tựa hồ có ánh mắt tìm kiếm vội vàng xuyên qua tầng tầng đám đông, dừng lại trên người mình. Lâm Lạc Ninh nhận thấy, hào phóng mỉm cười.
Giờ khắc vui sướng này, chỉ có bản thân mới có thể hiểu.
Ban đêm trong pub tiếng người ồn ào, cơ hồ bị những ngọn đèn chớp tắt bao bọc lấy, những người xưa nay trầm tĩnh hoặc hướng nội, cũng đều muốn lên sàn nhảy, lại càng không nói đến Sarah hoạt bát sáng sủa.
“Tiểu Lâm Tiểu Lâm, nhanh đến cùng nhau nhảy đi!”
“Tôi thật sự không…… Hơn nữa lại hơi mệt.” Cậu nói thật, vài ngày chuẩn bị chiến tranh khiến cậu lao lực quá độ, thầm nghĩ muốn nghỉ ngơi một chút.
“Vậy…… cậu cứ ngồi một lát, rồi lát nữa phải ra chơi đấy……”Sarah thế này mới không cam lòng buông tay, nhập vào giữa đám người.
Nghĩ đến việc lát nữa sẽ rơi vào ma trảo của cô, Lâm Lạc Ninh đứng dậy rời xa cái trung tâm huyên náo ấy, im lặng đi về phía toilet. Tề Hạo ở bên trong đã nôn một trận, không biết có phải uống nhiều lắm hay không mà có vẻ không thoải mái.
Vừa đi vừa lo lắng suy nghĩ, Lâm Lạc Ninh bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt yên lặng nhìn hành lang phía trước.
Dưới ngọn đèn nhấp nháy, hai người ôm chặt nhau, dựa trên cửa toilet kịch liệt hôn môi.
Người đưa lưng về phía mình, là bóng dáng Lâm Lạc Ninh vô cùng quen thuộc.
Mà người có thể nhìn thấy mặt kia, là Lăng Nam.
Đôi mắt vốn nhắm chặt của y chợt mở, nhìn thấy Lâm Lạc Ninh, khóe mắt nhẹ nhàng cong lên, lộ ra biểu tình đắc ý.
Lâm Lạc Ninh yên lặng xoay người, lại nghe Tề Hạo ở phía sau mơ màng nói.
” Lạc Ninh……”
Thân thể giật mạnh, cùng lúc đó, lại là một thanh âm nhẹ nhàng truyền đến.
“Bịch!” Hình như là cái gì đó đánh lên vách tường, phát ra âm thanh trầm đục. Tiếp theo Lăng Nam tức giận lách qua bên người anh, để lại một ánh mắt hung tợn.
Người đàn ông mất đi chỗ dựa ngã ngồi dưới đất, cúi đầu lẩm bẩm câu gì đó, rồi làm ra vẻ bất lực như trẻ con.
Lâm Lạc Ninh chậm rãi đi qua, dùng hết khí lực toàn thân mới nâng anh dậy được, đi ra ngoài nói một tiếng chào mọi người, rồi hai người liền nghiêng ngả lảo đảo đi ra khỏi quán bar.
Ngồi vững vàng trên taxi, anh im lặng hơn rất nhiều. Lâm Lạc Ninh nhẹ nhàng chỉnh lại mái tóc hỗn loạn của anh, Tề Hạo thuận thế dúi đầu vào lòng cậu, cảm thấy mỹ mãn rồi trầm trầm đi vào giấc ngủ.