Chương 49: Kiếp trước
Hoa Tê Vân khiêng em rể về nhà, Hoa Thanh Nguyệt thì kêu mệt nên muốn đi ngủ thế là anh cũng không hỏi nhiều.
Hoa Thanh Nguyệt cuộn người trên sô pha một lát đã ngủ say.
Hoa Tê Vân thì quá nhàm chán thế là bắt đầu nói chuyện với cục đá.
“Thú vị thật, hai đứa muốn thương lượng với nhau ở trong mộng à?” Hoa Tê Vân vừa nói vừa mở lon đồ uống và uống một hơi sau đó ngẩng đầu khoe khoang với cục đá, “Khát không?”
Cục đá không nói lời nào, nhưng kỳ diệu là nó lại có thể mở miệng.
Ghê chưa, ghê chưa!
Hoa Tê Vân lập tức nói: “Muốn uống thì chớp mắt đi.”
Cái này cực khó nhưng kh ủng bố chính là cục đá Diệp Nhượng thật sự nháy mắt, đá vụn rơi đầy đất.
Hoa Tê Vân không dám nghịch nữa mà rót một âu nước đút cho Diệp Nhượng sau đó nói: “Uống đi, uống nhiều một chút, nói không chừng đợi tới khi không nhịn được cậu sẽ nhảy ra từ cục đá cũng nên.”
Không thể không nói, anh vợ đúng là nhân tài, chỉ số thông minh cao nên không đi đường bình thường.
Diệp Nhượng nghe thấy thế thì chỉ có thể ở trong cục đá chửi ầm lên.
Uống nước xong ý thức anh cũng trầm xuống, lúc tỉnh lại anh đã thấy mình ở một thôn trang xa lạ nhưng lại mang theo quen thuộc.
Mọi người đều mặc quần áo của Thương tộc, nhưng bọn họ không quá giống người của Thương tộc bây giờ.
Dân phong nơi này chất phác, thoạt nhìn giống như người của Thương tộc thật lâu trước kia.
“Anh A Diệp!” Phía sau truyền đến một tiếng gọi giòn vang như chuông.
Diệp Nhượng vừa xoay người thì trong lòng đã có một cô gái nhỏ nóng hầm hập, mềm như bông nhào tới.
“Nguyệt Đoàn Tử……” Diệp Nhượng theo bản năng đón lấy và xoa đầu cô sau đó anh đột nhiên nhanh trí gọi: “Tiểu Hoa?”
Hoa Thanh Nguyệt bé nhỏ cười tủm tỉm và ngẩng đầu lên: “Anh A Diệp, chúng ta đi chơi đi!”
Diệp Nhượng còn ngây ra lại nghe thấy bên cạnh có thêm một người phụ nữ khuôn mặt hiền từ quở trách: “Làm xong bài chưa mà đòi đi chơi? Con chỉ biết đi chơi, A Diệp đã làm xong bài từ lâu rồi kia kìa!”
Hoa Thanh Nguyệt làm cái mặt quỷ rồi lôi kéo Diệp Nhượng chạy.
Diệp Nhượng hỏi: “Đó là ai thế?”
“Mẹ em đó.” Hoa Thanh Nguyệt ha ha cười nói, “Do bà ấy thích làm đẹp nên trang điểm khiến anh không nhận ra à?”
Không, thời gian ở đây tuyệt đối không phải thời hiện đại!
Diệp Nhượng tự hỏi và nhìn Hoa Thanh Nguyệt bé nhỏ trước mặt mình.
Là Hoa Thanh Nguyệt, anh có thể cảm giác được, vậy còn anh thì sao?
Hoa Thanh Nguyệt dẫn anh tới bên cạnh dòng suối nhỏ và ngồi xổm xuống múc nước ào ào té về phía này.
Diệp Nhượng nhìn thấy ảnh ngược của mình trong nước.
Đúng là anh, nhưng có vẻ không giống lắm.
Anh là đứa nhỏ Thương tộc tiêu chuẩn từ bộ dạng tới khí chất, tầm 7-8 tuổi, trên người anh giống như còn mang theo mùi bùn đất và mùi cỏ xanh.
“…… Kiếp trước sao?” Diệp Nhượng lầm bầm lầu bầu.
Xem ra đúng rồi.
Hoa Thanh Nguyệt tên là Tiểu Hoa, anh tên là A Diệp, đây là kiếp trước của bọn họ.
Diệp Nhượng nở nụ cười: “Vậy để anh nhìn xem kiếp trước của chúng ta là thế nào.”
Trẻ con chơi điên cũng không thấy mệt.
Diệp Nhượng và Hoa Thanh Nguyệt tay trong tay chơi vui vẻ, cảm giác cũng mới lạ.
Anh chưa từng vui như thế, giống như hôm nay đã lấp đầy mọi thiếu hụt tuổi thơ của anh.
Nhưng có lẽ vì quá mệt mỏi nên lúc Tiểu Hoa lôi kéo anh về trại thì anh cảm thấy chân mình và cả tư thế đi đường đều thay đổi.
Khi cách trại chừng 10 mét Diệp Nhượng cảm thấy cả người mình như tan ra từng mảnh.
Tiểu Hoa vẫn không biết gì mà túm anh chạy.
Trong nháy mắt bước vào thôn lòng Diệp Nhượng đột nhiên trầm xuống, cả người ngã trên mặt đất, miệng đầy vị rỉ sắt.
Tiểu Hoa xoay người, tươi cười đọng lại ở trên mặt, cả người ngây ra.
Sau đó cả thôn rơi vào hỗn loạn, lát sau chỉ còn lại tiếng khóc của Tiểu Hoa.
Diệp Nhượng chuyển động cái đầu còn tỉnh táo của mình: “Là…… Bị bệnh sao?”
Rồi hình như lại qua thật lâu.
Diệp Nhượng ngồi ở trên xe lăn, Tiểu Hoa cõng cặp sách chạy vào phòng học đẩy anh đi.
Có một đám trẻ con cười nhạo thật to còn Diệp Nhượng thì ngây ra không biết đã xảy ra chuyện gì.
Anh nghe thấy Tiểu Hoa lẩm nhẩm lầm nhầm nhắc mãi cái gì, cẩn thận nghe xong, mới biết được cô đang mắng đám trẻ con kia.
Hoa Thanh Nguyệt cứ thế đẩy anh về thôn.
Rốt cuộc Diệp Nhượng cũng đã biết được tình huống của chính mình.
Hiện tại anh là đứa nhỏ không cha không mẹ.
Thời trẻ cha anh ra ngoài làm ăn buôn bán và gặp một người phụ nữ ngoại tộc rồi có anh.
Nhưng không bao lâu sau cha anh bị bệnh rời khỏi nhân gian, mẹ lại lặng lẽ ném anh tới cửa trại trong đêm rồi bỏ đi.
Bệnh trên người anh là di truyền, giống hệt cha anh —— chứng xơ cứng teo cơ một bên.
Ở thời đại ấy…… Tuy anh không biết cụ thể là lúc nào nhưng trong nước chưa có nhiều hiểu biết về chứng bệnh này.
Diệp Nhượng xụ mặt nghe xong rồi trầm mặc.
Tiểu Hoa an ủi anh: “Anh A Diệp sẽ tốt thôi!”
“Khẳng định sẽ tốt.” Diệp Nhượng cười và an ủi cô, “Nước ngoài có một người tên là Hawking, là nhà khoa học.
Khi còn trẻ ông ấy bị bệnh, bác sĩ nói ông ấy chỉ có thể sống hai năm nhưng ông ấy lại ngoan cường tồn tại, cũng không bị bệnh quật ngã……”
Tiểu Hoa trợn tròn mắt và nói: “Nhà khoa học thật là lợi hại! Anh A Diệp học tập tốt như thế, sau này khẳng định anh sẽ làm một nhà khoa học, sẽ không bị bệnh như chú!”
Diệp Nhượng nghĩ thầm: hóa ra là như thế.
Hóa ra kiếp trước của mình là cái dạng này.
Mắt Tiểu Hoa rưng rưng, cô lôi kéo tay Diệp Nhượng và nói: “Anh A Diệp, em sẽ nỗ lực học đống phù chú kia, lại đọc hiểu sách mà đám Đại Vu để lại sau đó chữa bệnh cho anh…….”
“Vẫn nên nghe bác sĩ đi thôi……” Diệp Nhượng cười nói, “Lời chúc phúc không thể trị được bệnh, chỉ có y học hiện đại tiến bộ mới có thể chữa được bệnh này.”
Tiểu Hoa nói: “Vậy em nhất định sẽ nỗ lực trưởng thành làm một bác sĩ để chữa khỏi bệnh cho anh!”
Lời thề của đứa nhỏ tuy nghiêm túc nhưng rất khó thực hiện.
Diệp Nhượng có cảm giác anh khó có thể trưởng thành.
Rồi lại qua một thời gian, lúc này anh nằm ở trên giường, đã xơ cứng tới cổ.
Trên đầu giường gỗ đơn sơ có một cái giá gỗ, trên đó có một cuốn sách.
Miệng anh ngậm một cây gậy gỗ, xem xong một tờ anh lại dùng gậy gỗ chậm rãi lật sang tờ tiếp theo.
“Cơ học……” Diệp Nhượng lẩm bẩm.
Hóa ra kiếp trước mình dù bệnh vẫn xem mấy thứ này.
Anh chuyển tròng mắt và đánh giá mọi thứ chung quanh.
Trên tường dán đầy trang giấy lớn bé, có rất nhiều bản nháp tính toán cùng với chữ viết loằng ngoằng.
“Mình sẽ bay lên trời.”
“Tiểu Hoa, anh sẽ bay lên trời…… Bắn pháo hoa cho em xem.”
Diệp Nhượng muốn khóc, anh giật giật môi nói: “Đây đều là cái kiểu lãng mạn đáng chết gì vậy ……”
Anh nhớ ra đoạn đối thoại lúc trước mình nghe được: “Kiếp sau anh là lá xanh, em là hoa đỏ.
Một đời một kiếp cùng vun xới nhất định sẽ kết quả mạnh khỏe.”
Diệp Nhượng thấy mắt ướt, miệng nhẹ nói: “Thì ra là thế.”
Hiện tại anh cảm thấy nuốt cũng khó khăn, có thể thấy thời gian của anh không còn nhiều.
Vậy Tiểu Hoa đâu?
Cửa mở, một thiếu niên Thương tộc với mái tóc dài chạy vào: “Này A Diệp, cậu còn chống đỡ được không? Cô ấy sắp tan học rồi, chúng ta phải nhanh một chút!”
Diệp Nhượng lập tức nhận ra đây là ai.
Hoa Tê Vân sao?
Mặt không biểu tình mang theo nghiêm túc.
Cậu nhóc kia dọn xe lăn ra và đặt anh lên đó rồi đẩy ra ngoài.
Diệp Nhượng thật muốn biết cậu muốn làm gì.
Bọn họ tới một mảnh đất trống, bầu trời đêm như gấm vóc đẹp đẽ.
Trên mảnh đất trống bày một mô hình hỏa tiễn nho nhỏ, đơn giản thô ráp, bên ngoài viết bốn chữ to: Xin chào Tiểu Hoa.
“Hy vọng có thể thành công!” Thiếu niên kia nói.
Hỏa tiễn đơn sơ chậm rãi bay lên rồi lại rơi xuống.
Ánh mắt chờ mong của thiếu niên vỡ thành thất vọng, cậu cầm bình chữa cháy vọt tới.
Sương khói tan đi chỉ còn lại phế tích, bốn chữ xin chào Tiểu Hoa cũng mơ hồ không rõ.
“Lại thất bại.” Thiếu niên nói, “Xem ra chỉ có chúng ta thì không làm được.”
Diệp Nhượng nói: “Cần đi ra bên ngoài mới có thể tiếp xúc với kỹ thuật thực thụ……”
Thiếu niên quay đầu nhìn về phía anh với vẻ mặt ưu sầu.
Diệp Nhượng cười nói: “Đời này tôi không thể ra ngoài nhưng cậu thì có thể.”
“Tôi không định đi ra ngoài.” Thiếu niên trả lời.
“Đời này không đi thì kiếp sau cũng sẽ đi, nếu cậu thật sự thích không trung thì sẽ không bị cố hương trói buộc.”
Sau đó cảnh tượng lại dần nhạt đi.
Anh nghe thấy tiếng khóc, là Tiểu Hoa.
Anh muốn theo tiếng khóc cầm lấy tay cô nhưng anh không thể động đậy, cả người như cục đá.
Cục đá……
Diệp Nhượng cười.
“Mình biết rồi, đã hiểu rồi.”
Tất cả mọi việc có nhân mới có quả.
“Anh A Diệp đừng quên ước định của chúng ta nhé, anh nhất định phải khỏe mạnh vào kiếp sau, rồi hoàn thành lý tưởng và…… cưới em.”
Diệp Nhượng liều mạng để gật đầu nhưng ý thức của anh cũng dần biến mất, chìm vào bóng tối.
Trước mắt anh không có gì hết, chỉ có một mảnh trắng đen hỗn độn.
Anh nghe thấy tiếng Tiểu Hoa: “Đại Vu nữ đời thứ 376 của Thương tộc hôm nay khẩn cầu thần linh trên trời, hứa nguyện với núi non đại địa.”
Mảnh đất cũ của Thương tộc xuất hiện trước mặt anh, trước tảng đá lớn là một thiếu nữ mười mấy tuổi.
“Ta nguyện dùng cuộc đời còn lại, dùng vui vẻ của quãng đời còn lại đổi cho anh ấy một lần luân hồi mỹ mãn.
Nếu kiếp này ta và A Diệp không có thời gian bên nhau vậy ta hứa…… Ta nguyện kiếp sau chúng ta có thể ở bên nhau, mong rằng kiếp sau ta có thể gặp được và trợ giúp anh ấy hoàn thành lý tưởng, làm việc mình yêu thích, nguyện anh ấy được viên mãn, không còn gì nuối tiếc.”
Diệp Nhượng đứng ở phía sau mà rơi lệ đầy mặt.
Nhưng anh lại mắc tiểu, đáng chết!!
Hoa Tê Vân!!
Diệp Nhượng có dấu hiệu thức tỉnh.
Anh giật giật ngón tay và nghe được tiếng cục đá vỡ ra.
Hoa Thanh Nguyệt còn đang cầu nguyện.
Lớp đá quanh người Diệp Nhượng vỡ nát.
Anh vươn tay định nhào qua ôm lấy Hoa Thanh Nguyệt.
Thiếu nữ đứng trước tảng đá như cảm nhận được động tĩnh phía sau và xoay người.
Diệp Nhượng thấy dưới chân mình nứt ra một lỗ sau đó anh rơi xuống.
“Hoa Thanh Nguyệt! Tiểu Hoa!!”
Diệp Nhượng gọi tên cô.
Tiếng gió phần phật gào thét bên tai.
Khuôn mặt Hoa Thanh Nguyệt trở nên mơ hồ, chỉ có tóc dài vẫn bay múa.
“Anh ….
A Diệp……?”
“Anh hứa với em cả đời, cả muôn vàn kiếp sau!” Diệp Nhượng gào xé phổi.
“Anh A Diệp —— em sẽ, sẽ tìm anh! Em nhất định sẽ trợ giúp anh……”
Tiếng nói đứt ngang.
Trước khi rơi vào bóng tối Diệp Nhượng cười khổ nói: “Cô gái ngốc…… Cô gái ngốc.”
“Tiểu Hoa, em cùng anh ước định cho kiếp sau nhé.
Đời này anh không thể nắm tay em đi tới đầu bạc, nhưng kiếp sau A Diệp nhất định sẽ không phụ lòng em.”
Diệp Nhượng đột nhiên mở mắt ra.
Hoa Tê Vân: “Đúng chưa?! Tôi đã bảo buồn tiểu sẽ có tác dụng mà!”
Diệp Nhượng u oán lườm anh một cái rồi lảo đảo chạy tới WC.
Trong lúc đó anh dần lớn lên.
Còn Hoa Thanh Nguyệt ở ghế sô pha cũng duỗi người một cái thế là khôi phục bộ dạng ban đầu.
Hoa Tê Vân cảm thán: “Xem ra hai đứa thật sự gặp nhau trong mộng.”
Hoa Thanh Nguyệt mờ mịt nghiêng đầu: “Hả?”
Thực xin lỗi, cô …… chẳng nhớ cái gì hết.
Nhưng cổ cô đau rát, giống như ở trong mộng cô đã thét to thật nhiều, vì thế rất khát.
Diệp Nhượng giải quyết xong lại mang bộ dạng đường hoàng đi ra ngoài, mắt đỏ lên nói: “Thanh Nguyệt, anh…… cảm ơn.”
Anh nói xong nước mắt đã ướt mi.
Hoa Thanh Nguyệt ngây ra: “…… Không cần khách sáo?”
Hoa Tê Vân mặt không biểu tình mà ngồi đó xem diễn: “Òa òa.”
- -----oOo------
Hoa Thanh Nguyệt cuộn người trên sô pha một lát đã ngủ say.
Hoa Tê Vân thì quá nhàm chán thế là bắt đầu nói chuyện với cục đá.
“Thú vị thật, hai đứa muốn thương lượng với nhau ở trong mộng à?” Hoa Tê Vân vừa nói vừa mở lon đồ uống và uống một hơi sau đó ngẩng đầu khoe khoang với cục đá, “Khát không?”
Cục đá không nói lời nào, nhưng kỳ diệu là nó lại có thể mở miệng.
Ghê chưa, ghê chưa!
Hoa Tê Vân lập tức nói: “Muốn uống thì chớp mắt đi.”
Cái này cực khó nhưng kh ủng bố chính là cục đá Diệp Nhượng thật sự nháy mắt, đá vụn rơi đầy đất.
Hoa Tê Vân không dám nghịch nữa mà rót một âu nước đút cho Diệp Nhượng sau đó nói: “Uống đi, uống nhiều một chút, nói không chừng đợi tới khi không nhịn được cậu sẽ nhảy ra từ cục đá cũng nên.”
Không thể không nói, anh vợ đúng là nhân tài, chỉ số thông minh cao nên không đi đường bình thường.
Diệp Nhượng nghe thấy thế thì chỉ có thể ở trong cục đá chửi ầm lên.
Uống nước xong ý thức anh cũng trầm xuống, lúc tỉnh lại anh đã thấy mình ở một thôn trang xa lạ nhưng lại mang theo quen thuộc.
Mọi người đều mặc quần áo của Thương tộc, nhưng bọn họ không quá giống người của Thương tộc bây giờ.
Dân phong nơi này chất phác, thoạt nhìn giống như người của Thương tộc thật lâu trước kia.
“Anh A Diệp!” Phía sau truyền đến một tiếng gọi giòn vang như chuông.
Diệp Nhượng vừa xoay người thì trong lòng đã có một cô gái nhỏ nóng hầm hập, mềm như bông nhào tới.
“Nguyệt Đoàn Tử……” Diệp Nhượng theo bản năng đón lấy và xoa đầu cô sau đó anh đột nhiên nhanh trí gọi: “Tiểu Hoa?”
Hoa Thanh Nguyệt bé nhỏ cười tủm tỉm và ngẩng đầu lên: “Anh A Diệp, chúng ta đi chơi đi!”
Diệp Nhượng còn ngây ra lại nghe thấy bên cạnh có thêm một người phụ nữ khuôn mặt hiền từ quở trách: “Làm xong bài chưa mà đòi đi chơi? Con chỉ biết đi chơi, A Diệp đã làm xong bài từ lâu rồi kia kìa!”
Hoa Thanh Nguyệt làm cái mặt quỷ rồi lôi kéo Diệp Nhượng chạy.
Diệp Nhượng hỏi: “Đó là ai thế?”
“Mẹ em đó.” Hoa Thanh Nguyệt ha ha cười nói, “Do bà ấy thích làm đẹp nên trang điểm khiến anh không nhận ra à?”
Không, thời gian ở đây tuyệt đối không phải thời hiện đại!
Diệp Nhượng tự hỏi và nhìn Hoa Thanh Nguyệt bé nhỏ trước mặt mình.
Là Hoa Thanh Nguyệt, anh có thể cảm giác được, vậy còn anh thì sao?
Hoa Thanh Nguyệt dẫn anh tới bên cạnh dòng suối nhỏ và ngồi xổm xuống múc nước ào ào té về phía này.
Diệp Nhượng nhìn thấy ảnh ngược của mình trong nước.
Đúng là anh, nhưng có vẻ không giống lắm.
Anh là đứa nhỏ Thương tộc tiêu chuẩn từ bộ dạng tới khí chất, tầm 7-8 tuổi, trên người anh giống như còn mang theo mùi bùn đất và mùi cỏ xanh.
“…… Kiếp trước sao?” Diệp Nhượng lầm bầm lầu bầu.
Xem ra đúng rồi.
Hoa Thanh Nguyệt tên là Tiểu Hoa, anh tên là A Diệp, đây là kiếp trước của bọn họ.
Diệp Nhượng nở nụ cười: “Vậy để anh nhìn xem kiếp trước của chúng ta là thế nào.”
Trẻ con chơi điên cũng không thấy mệt.
Diệp Nhượng và Hoa Thanh Nguyệt tay trong tay chơi vui vẻ, cảm giác cũng mới lạ.
Anh chưa từng vui như thế, giống như hôm nay đã lấp đầy mọi thiếu hụt tuổi thơ của anh.
Nhưng có lẽ vì quá mệt mỏi nên lúc Tiểu Hoa lôi kéo anh về trại thì anh cảm thấy chân mình và cả tư thế đi đường đều thay đổi.
Khi cách trại chừng 10 mét Diệp Nhượng cảm thấy cả người mình như tan ra từng mảnh.
Tiểu Hoa vẫn không biết gì mà túm anh chạy.
Trong nháy mắt bước vào thôn lòng Diệp Nhượng đột nhiên trầm xuống, cả người ngã trên mặt đất, miệng đầy vị rỉ sắt.
Tiểu Hoa xoay người, tươi cười đọng lại ở trên mặt, cả người ngây ra.
Sau đó cả thôn rơi vào hỗn loạn, lát sau chỉ còn lại tiếng khóc của Tiểu Hoa.
Diệp Nhượng chuyển động cái đầu còn tỉnh táo của mình: “Là…… Bị bệnh sao?”
Rồi hình như lại qua thật lâu.
Diệp Nhượng ngồi ở trên xe lăn, Tiểu Hoa cõng cặp sách chạy vào phòng học đẩy anh đi.
Có một đám trẻ con cười nhạo thật to còn Diệp Nhượng thì ngây ra không biết đã xảy ra chuyện gì.
Anh nghe thấy Tiểu Hoa lẩm nhẩm lầm nhầm nhắc mãi cái gì, cẩn thận nghe xong, mới biết được cô đang mắng đám trẻ con kia.
Hoa Thanh Nguyệt cứ thế đẩy anh về thôn.
Rốt cuộc Diệp Nhượng cũng đã biết được tình huống của chính mình.
Hiện tại anh là đứa nhỏ không cha không mẹ.
Thời trẻ cha anh ra ngoài làm ăn buôn bán và gặp một người phụ nữ ngoại tộc rồi có anh.
Nhưng không bao lâu sau cha anh bị bệnh rời khỏi nhân gian, mẹ lại lặng lẽ ném anh tới cửa trại trong đêm rồi bỏ đi.
Bệnh trên người anh là di truyền, giống hệt cha anh —— chứng xơ cứng teo cơ một bên.
Ở thời đại ấy…… Tuy anh không biết cụ thể là lúc nào nhưng trong nước chưa có nhiều hiểu biết về chứng bệnh này.
Diệp Nhượng xụ mặt nghe xong rồi trầm mặc.
Tiểu Hoa an ủi anh: “Anh A Diệp sẽ tốt thôi!”
“Khẳng định sẽ tốt.” Diệp Nhượng cười và an ủi cô, “Nước ngoài có một người tên là Hawking, là nhà khoa học.
Khi còn trẻ ông ấy bị bệnh, bác sĩ nói ông ấy chỉ có thể sống hai năm nhưng ông ấy lại ngoan cường tồn tại, cũng không bị bệnh quật ngã……”
Tiểu Hoa trợn tròn mắt và nói: “Nhà khoa học thật là lợi hại! Anh A Diệp học tập tốt như thế, sau này khẳng định anh sẽ làm một nhà khoa học, sẽ không bị bệnh như chú!”
Diệp Nhượng nghĩ thầm: hóa ra là như thế.
Hóa ra kiếp trước của mình là cái dạng này.
Mắt Tiểu Hoa rưng rưng, cô lôi kéo tay Diệp Nhượng và nói: “Anh A Diệp, em sẽ nỗ lực học đống phù chú kia, lại đọc hiểu sách mà đám Đại Vu để lại sau đó chữa bệnh cho anh…….”
“Vẫn nên nghe bác sĩ đi thôi……” Diệp Nhượng cười nói, “Lời chúc phúc không thể trị được bệnh, chỉ có y học hiện đại tiến bộ mới có thể chữa được bệnh này.”
Tiểu Hoa nói: “Vậy em nhất định sẽ nỗ lực trưởng thành làm một bác sĩ để chữa khỏi bệnh cho anh!”
Lời thề của đứa nhỏ tuy nghiêm túc nhưng rất khó thực hiện.
Diệp Nhượng có cảm giác anh khó có thể trưởng thành.
Rồi lại qua một thời gian, lúc này anh nằm ở trên giường, đã xơ cứng tới cổ.
Trên đầu giường gỗ đơn sơ có một cái giá gỗ, trên đó có một cuốn sách.
Miệng anh ngậm một cây gậy gỗ, xem xong một tờ anh lại dùng gậy gỗ chậm rãi lật sang tờ tiếp theo.
“Cơ học……” Diệp Nhượng lẩm bẩm.
Hóa ra kiếp trước mình dù bệnh vẫn xem mấy thứ này.
Anh chuyển tròng mắt và đánh giá mọi thứ chung quanh.
Trên tường dán đầy trang giấy lớn bé, có rất nhiều bản nháp tính toán cùng với chữ viết loằng ngoằng.
“Mình sẽ bay lên trời.”
“Tiểu Hoa, anh sẽ bay lên trời…… Bắn pháo hoa cho em xem.”
Diệp Nhượng muốn khóc, anh giật giật môi nói: “Đây đều là cái kiểu lãng mạn đáng chết gì vậy ……”
Anh nhớ ra đoạn đối thoại lúc trước mình nghe được: “Kiếp sau anh là lá xanh, em là hoa đỏ.
Một đời một kiếp cùng vun xới nhất định sẽ kết quả mạnh khỏe.”
Diệp Nhượng thấy mắt ướt, miệng nhẹ nói: “Thì ra là thế.”
Hiện tại anh cảm thấy nuốt cũng khó khăn, có thể thấy thời gian của anh không còn nhiều.
Vậy Tiểu Hoa đâu?
Cửa mở, một thiếu niên Thương tộc với mái tóc dài chạy vào: “Này A Diệp, cậu còn chống đỡ được không? Cô ấy sắp tan học rồi, chúng ta phải nhanh một chút!”
Diệp Nhượng lập tức nhận ra đây là ai.
Hoa Tê Vân sao?
Mặt không biểu tình mang theo nghiêm túc.
Cậu nhóc kia dọn xe lăn ra và đặt anh lên đó rồi đẩy ra ngoài.
Diệp Nhượng thật muốn biết cậu muốn làm gì.
Bọn họ tới một mảnh đất trống, bầu trời đêm như gấm vóc đẹp đẽ.
Trên mảnh đất trống bày một mô hình hỏa tiễn nho nhỏ, đơn giản thô ráp, bên ngoài viết bốn chữ to: Xin chào Tiểu Hoa.
“Hy vọng có thể thành công!” Thiếu niên kia nói.
Hỏa tiễn đơn sơ chậm rãi bay lên rồi lại rơi xuống.
Ánh mắt chờ mong của thiếu niên vỡ thành thất vọng, cậu cầm bình chữa cháy vọt tới.
Sương khói tan đi chỉ còn lại phế tích, bốn chữ xin chào Tiểu Hoa cũng mơ hồ không rõ.
“Lại thất bại.” Thiếu niên nói, “Xem ra chỉ có chúng ta thì không làm được.”
Diệp Nhượng nói: “Cần đi ra bên ngoài mới có thể tiếp xúc với kỹ thuật thực thụ……”
Thiếu niên quay đầu nhìn về phía anh với vẻ mặt ưu sầu.
Diệp Nhượng cười nói: “Đời này tôi không thể ra ngoài nhưng cậu thì có thể.”
“Tôi không định đi ra ngoài.” Thiếu niên trả lời.
“Đời này không đi thì kiếp sau cũng sẽ đi, nếu cậu thật sự thích không trung thì sẽ không bị cố hương trói buộc.”
Sau đó cảnh tượng lại dần nhạt đi.
Anh nghe thấy tiếng khóc, là Tiểu Hoa.
Anh muốn theo tiếng khóc cầm lấy tay cô nhưng anh không thể động đậy, cả người như cục đá.
Cục đá……
Diệp Nhượng cười.
“Mình biết rồi, đã hiểu rồi.”
Tất cả mọi việc có nhân mới có quả.
“Anh A Diệp đừng quên ước định của chúng ta nhé, anh nhất định phải khỏe mạnh vào kiếp sau, rồi hoàn thành lý tưởng và…… cưới em.”
Diệp Nhượng liều mạng để gật đầu nhưng ý thức của anh cũng dần biến mất, chìm vào bóng tối.
Trước mắt anh không có gì hết, chỉ có một mảnh trắng đen hỗn độn.
Anh nghe thấy tiếng Tiểu Hoa: “Đại Vu nữ đời thứ 376 của Thương tộc hôm nay khẩn cầu thần linh trên trời, hứa nguyện với núi non đại địa.”
Mảnh đất cũ của Thương tộc xuất hiện trước mặt anh, trước tảng đá lớn là một thiếu nữ mười mấy tuổi.
“Ta nguyện dùng cuộc đời còn lại, dùng vui vẻ của quãng đời còn lại đổi cho anh ấy một lần luân hồi mỹ mãn.
Nếu kiếp này ta và A Diệp không có thời gian bên nhau vậy ta hứa…… Ta nguyện kiếp sau chúng ta có thể ở bên nhau, mong rằng kiếp sau ta có thể gặp được và trợ giúp anh ấy hoàn thành lý tưởng, làm việc mình yêu thích, nguyện anh ấy được viên mãn, không còn gì nuối tiếc.”
Diệp Nhượng đứng ở phía sau mà rơi lệ đầy mặt.
Nhưng anh lại mắc tiểu, đáng chết!!
Hoa Tê Vân!!
Diệp Nhượng có dấu hiệu thức tỉnh.
Anh giật giật ngón tay và nghe được tiếng cục đá vỡ ra.
Hoa Thanh Nguyệt còn đang cầu nguyện.
Lớp đá quanh người Diệp Nhượng vỡ nát.
Anh vươn tay định nhào qua ôm lấy Hoa Thanh Nguyệt.
Thiếu nữ đứng trước tảng đá như cảm nhận được động tĩnh phía sau và xoay người.
Diệp Nhượng thấy dưới chân mình nứt ra một lỗ sau đó anh rơi xuống.
“Hoa Thanh Nguyệt! Tiểu Hoa!!”
Diệp Nhượng gọi tên cô.
Tiếng gió phần phật gào thét bên tai.
Khuôn mặt Hoa Thanh Nguyệt trở nên mơ hồ, chỉ có tóc dài vẫn bay múa.
“Anh ….
A Diệp……?”
“Anh hứa với em cả đời, cả muôn vàn kiếp sau!” Diệp Nhượng gào xé phổi.
“Anh A Diệp —— em sẽ, sẽ tìm anh! Em nhất định sẽ trợ giúp anh……”
Tiếng nói đứt ngang.
Trước khi rơi vào bóng tối Diệp Nhượng cười khổ nói: “Cô gái ngốc…… Cô gái ngốc.”
“Tiểu Hoa, em cùng anh ước định cho kiếp sau nhé.
Đời này anh không thể nắm tay em đi tới đầu bạc, nhưng kiếp sau A Diệp nhất định sẽ không phụ lòng em.”
Diệp Nhượng đột nhiên mở mắt ra.
Hoa Tê Vân: “Đúng chưa?! Tôi đã bảo buồn tiểu sẽ có tác dụng mà!”
Diệp Nhượng u oán lườm anh một cái rồi lảo đảo chạy tới WC.
Trong lúc đó anh dần lớn lên.
Còn Hoa Thanh Nguyệt ở ghế sô pha cũng duỗi người một cái thế là khôi phục bộ dạng ban đầu.
Hoa Tê Vân cảm thán: “Xem ra hai đứa thật sự gặp nhau trong mộng.”
Hoa Thanh Nguyệt mờ mịt nghiêng đầu: “Hả?”
Thực xin lỗi, cô …… chẳng nhớ cái gì hết.
Nhưng cổ cô đau rát, giống như ở trong mộng cô đã thét to thật nhiều, vì thế rất khát.
Diệp Nhượng giải quyết xong lại mang bộ dạng đường hoàng đi ra ngoài, mắt đỏ lên nói: “Thanh Nguyệt, anh…… cảm ơn.”
Anh nói xong nước mắt đã ướt mi.
Hoa Thanh Nguyệt ngây ra: “…… Không cần khách sáo?”
Hoa Tê Vân mặt không biểu tình mà ngồi đó xem diễn: “Òa òa.”
- -----oOo------