Chương : 5
Ta chưa từng biết, chỉ cần ta tùy ý cười là có thể khiến hoàng đế điên đảo thần hồn.
Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, nội giám đến gọi hoàng đế lâm triều, hắn vừa định đứng dậy, cánh tay ta đột nhiên ôm lấy thắt lưng cường tráng, dịu dàng cười nói: “Hoàng thượng, ở lại với nô tỳ một lát được không…” Vì thế quân vương không vào triều sớm.
Ta không thích kiến trúc cổ xưa của Đông cung, hắn liền sai người thu thập hoa cỏ của cả kinh thành và ngoại ô, ủ thành nước hoa, pha thuốc màu quét lại vôi cho ta, lập tức khắp kinh thành không ngửi thấy hương hoa, bướm chỉ bay lượn dập dờn trong Đông cung.
Nửa đêm ta đột nhiên muốn ngắm tuyết, hắn không ngại tối trời đưa ta lên Ly Sơn. Ta nóng lòng nhớ nhà, hắn thuận theo ý ta xuống tuần phía Nam.
Sử quan ghi chép: Đương kim thánh thượng và hoàng hậu yêu thương lẫn nhau, tình cảm gắn bó, nguyện làm uyên ương không làm tiên.
Vương Trân phi tất nhiên không để ta toại nguyện. Đông cung xảy ra một vụ án trù ếm, tìm thấy một con búp bê vải viết ngày sinh tháng đẻ của Lý Duệ, toàn thân cắm đầy kim châm. Vương thừa tướng cùng triều thần đến Đông cung đại náo. Ta cười lạnh nhìn Vương Trân phi, không ngờ ta tha cho ả một đường sống, ả lại muốn xuống tay!
Hoàng đế cũng đến, hắn nhìn búp bê vải, còn cười nói: “Chữ viết này không phải của hoàng hậu.”
“Hoàng thượng, đó quả thực là chữ viết của hoàng hậu nương nương mà!” Trân phi quỳ xuống đất khuyên giải, lời nói khẩn khoản, ánh mắt rưng rưng.
“Hử? Trân phi biết chữ viết của hoàng hậu như thế nào sao?” Hoàng đế cười hỏi, gương mặt Trân phi cứng đờ trắng bệch, cắt không còn giọt máu, đầu lưỡi thắt lại không thốt nổi một tiếng.
Ta thấy vẻ tinh nhuệ trong ánh mắt Lý Duệ, vẫn giống thiên tử tuổi trẻ ngày đó vừa cười vừa ra lệnh chém hoàng tử Ngõa Lạt. Có lẽ… hắn chưa từng thay đổi, nhưng lại mềm lòng với ta, biết rõ là vô lý, nhưng vẫn dung túng cho mọi thỉnh cầu của ta lần này qua lần khác. Cho dù chuyện trù ếm có bị vạch trần, cũng chỉ cười bỏ qua.
“Hoàng hậu vốn khinh thường mấy loại thủ đoạn thế này…” Lý Duệ vứt búp bê vải sang một bên, giọng nói xa thẳm, dường như nói ra những lời ta đã kìm nén trong lòng từ lâu, “Nếu hoàng hậu muốn lấy tính mạng của trẫm, căn bản không cần dùng cách trù ếm.”
Lòng ta giật thót! Không, trên đời này không có ai ngu ngốc như thế… Huống hồ, ta không thể vì sự tốt đẹp giờ phút này của hắn mà quên đi quá khứ đau thương!
Từ đó Vương Trân phi thất thế, sự sủng ái của hoàng đế với ta ngày một tăng thêm.
Trong mắt hắn chỉ có thể chứa ta, tất cả mọi chuyện đều yên tâm giao cho ta. Ta thậm chí còn giúp hắn phê duyệt tấu chương, ra sức đề bạt họ hàng thân thiết vào triều làm quan. Ngự sử nhiều lần can gián, nhưng hắn mặc kệ không nghe. Hóa ra ngay cả giang sơn xã tắc hắn cũng có thể mặc cho ta làm càn! Vinh hiển của nữ nhân chắc cũng chỉ được đến thế này thôi, bút chu sa trong tay ta càng viết càng lưu loát.
Hậu cung ba ngàn mỹ nhân bị vứt bỏ, hắn không thèm liếc mắt tới một cái, ngay cả việc tuyển tú cũng hủy.
Hàng đêm hắn ôm ta vào giấc ngủ, trước khi ngủ uống hết chén thuốc bổ ta dâng.
Ta nhìn hắn uống thuốc, uống suốt sáu năm. Thiên triều Chiêu Hòa năm thứ mười sáu, cuối đông, hoàng đế đột ngột chết trong cung, lúc hắn ra đi sắc mặt nhợt nhạt, hai mắt mở lớn nhìn ta, nắm chặt cánh tay ta.
Rốt cuộc ta đã trả được thù, nào những thống khổ ngày xưa hắn trút lên người ta, nào những cưỡng bức tù túng hai năm trong mù mịt tăm tốt, ta đã trả lại hết.
Hắn hít một hơi sâu, khó khăn nói: “Trẫm biết… là nàng hạ độc, cho dù là thuốc độc, trẫm cũng không thể chống lại sự thùy mị của nàng… Khinh Vũ, đây là tội lớn phản nghịch đó… cái đầu nhỏ của nàng làm sao mà giữ được…”
Ta thảng thốt không nói lên lời. Hắn quả thực biết hết… trao hết quyền lực cho ta để ta có thể giữ được tính mạng, thậm chí sau khi ngôi vua thay đổi vẫn hưởng phồn hoa! Ta cứ cho là hắn hồ đồ, đầu óc bị sắc đẹp của ta làm mê muội, hóa ra hắn vẫn tỉnh táo, chỉ có một mình ta chìm đắm trong thù hận, không tài nào thoát ra…
Nước mắt của ta lăn xuống, ta thấy ánh mắt hắn dần dần tản mát, sinh khí từ từ rút khỏi thân thể, trong lòng chợt len lỏi một tia hối hận, mà hắn lại nở nụ cười, “Có phải chung quy nàng cũng không hận được trẫm phải không… Thế nhưng trẫm chưa bao giờ hối hận cả! Ha ha…” Bàn tay nắm lấy tay ta bỗng chốc siết chặt, ánh mắt tỏa ra sự tinh nhuệ rực rỡ như sao băng, cuối cùng lụi tắt trong bóng tối khôn cùng, “Khinh Vũ, trẫm cảm thấy rất may mắn vì kiếp này trẫm là hoàng đế… nhờ vậy mới có quyền lực cưỡng ép giữ nàng lại bên cạnh!”
Nửa đêm, trên bầu trời nổ ra một tiếng sấm lớn, vị hoàng đế thứ năm của Thiên triều băng hà.
Ta mở cửa cung, nhìn ra mấy trăm quan văn võ quỳ lặng ngoài điện. Thái giám ở bên tuyên chỉ: “Hoàng đế có lời, truyền ngôi cho thái tử Đồng. Cung phi không có con nối dòng đưa vào Thái am.”[8]
“Hoàng thượng vạn tuế…” Quần thần cúi đầu quỳ lại, cùng hô to lĩnh chỉ.
Hoàng thượng vạn tuế? Người đã chết rồi còn vạn tuế?
“Ha ha ha ha… Ha ha ha ha…” Tiếng cười càn rỡ của ta làm cả hoàng thành rung động, nhưng không ai dám ngăn cản, “Ha ha ha, ha ha ha…” Ta lướt qua đám người, dốc sức chạy như bay, bất tri bất giác đã đến hậu hoa viên. Nơi chúng ta gặp nhau lần đầu.
Dù trước kia bị hắn ép buộc, cũng chưa từng mất hồn mất vía như thế.
Nước mắt rơi xuống vạt áo, nghẹn ngào không tiếng động.
…
Thiên triều Chiêu Hòa năm thứ mười bảy, cũng là Thiên Triều Thái Hòa năm đầu tiên, ta trở thành thái hậu trẻ tuổi nhất trong lịch sử, hoàng nhi nhỏ bé ngồi giữa long ỷ rộng lớn, bất an nhìn ta đang ngồi sau rèm che. Ta mỉm cười với hoàng nhi, triều đình quá nửa là thế lực của gia tộc ta, hoàng nhi lại là con nối dòng duy nhất của tiên đế, ai dám kiếm chuyện với mẫu tử chúng ta?
Bên ngoài rèm che, ta lơ đãng nhìn thấy bóng người quen thuộc, bụng y béo hơn, gương mặt cũng phì ra ít mỡ, ta nhất thời khó hiểu vì sao trước đây mình lại yêu một nam tử như thế.
Ta đi dạo trong ngự hoa viên, Lý Hy bỗng nhiên mặc triều phục đến tìm ta, quan tâm nói: “Nơi này nhiều gió tuyết, thái hậu thân thể ngàn vàng chớ để nhiễm lạnh.”
Ta nghiêm nghị liếc mắt nhìn y, cười lạnh: “Lý khanh đang dạy bảo ai gia chăng?”
Trán y đổ mồ hôi lạnh, vội vàng khom người nói: “Vi thần chỉ quan tâm đến thân thể của thái hậu,” sau đó rút ra một cái khăn lụa, cho dù chuyện xưa đã qua lâu, ta vẫn nhận ra đó là chiếc khăn lụa ta bỏ lại trong miếu Nguyệt lão ngày trước, “Vi thần chợt nhớ ra đây vốn là đồ của thái hậu, muốn trả lại cho thái hậu.”
Y đang nhắc lại quá khứ giữa ta và y sao? Ta cảm thấy chán ghét, giận dữ hét lên: “Cút đi! Từ nay về sau không có ý chỉ của ai gia, Lý khanh không được bước vào ngự hoa viên nửa bước!”
Nam tử dáng người đậm kia loạng choạng rời đi.
Ta như bị rút hết sức lực, chuyện cũ lần lượt hiện lên trước mắt.
Trước miếu Nguyệt lão, Lý Hy theo gió bước đến, ôn nhuận nho nhã, khoảnh khắc đó thế giới của ta tựa như trăm hoa đua nở, vì thế nhận lầm phu quân. Phụ bạc cả đời này.
Trong cung Chiêu Hòa, Lý Duệ thô bạo ôm hôn ta, ánh mắt âm trầm, khoảnh khắc đó thế giới của ta tựa như trời đất sụp đổ, vì thế mất đi người đã yêu ta hơn cả sinh mệnh và vương quyền.
Cuối cùng Nguyệt lão đã đáp ứng tâm nguyện của ta, ta thật sự trở thành hoàng hậu, thậm chí thành hoàng thái hậu, nhưng tơ hồng trên ngón tay út đã mất đi điểm cuối.
Ta ngồi xuống ghế phượng, một bóng người nhỏ chạy vội về phía ta. Là Đồng nhi của ta, ngày càng trưởng thành, ngày càng tuấn lãng, rất giống người kia…
“Mẫu hậu! Mẫu hậu!” Hoàng nhi nhào vào lòng ta, mềm mại như tơ bông. Hệt như phụ hoàng của nó, mỗi lần nhìn thấy ta đều ôm ấp không buông.
“Làm sao thế? Tiểu hoàng đế của ta.” Ta không khỏi cười hỏi. Ruột thịt của ta a, ta không khỏi vuốt ve hai má con.
“Hôm nay nhi thần đi chơi với muội muội của Vương phủ thừa tướng, ha ha…” Hoàng nhi ngẩng đầu, hồn nhiên cười với ta.
Vương thừa tướng, đó là gia tộc của Vương Trân phi. Xem ra nữ nhi nhà mình không được làm hoàng hậu đời trước, bèn bắt đầu âm mưu gây dựng hoàng hậu đời sau. Sao ta có thể để lão như ý.
Nhưng hoàng nhi tuổi còn nhỏ, lo lắng lúc này vẫn sớm. Ai ngờ, hoàng nhi lại hỏi ta: “Mẫu hậu, sau này con có thể cưới Vương muội muội không?”
Còn nhỏ như vậy mà đã nghĩ đến chuyện cưới phi tử rồi! Ta dở khóc dở cười, ánh mắt đảo đi bất chợt nhìn thấy ngọc bội bên hông hoàng nhi.
“Ai đưa cho con?” Đây không phải đồ trong cung.
“Muội muội tặng con, muốn con đeo.” Hoàng nhi cười hì hì đáp. Sắc mặt ta đột nhiên biến đổi, dùng sức giật ngọc bội ra, cũng không để ý con có bị đau hay không, sau đó vận sức đập xuống bậc thang đá.
Hoàng nhi chưa bao giờ chứng kiến ánh mắt lạnh lùng đáng sợ như vậy của ta, run run hỏi: “Vì sao mẫu hậu lại giận… sao mẫu hậu lại đập vỡ nó…”
“Vật này không được giữ…” Nước mắt vốn tưởng đã cạn kiệt, nay lại một lần nữa rơi xuống như mưa, “Đừng giống như ta, ngay từ đầu đã đi trên con đường được định đoạt sẵn.”
Hoàng nhi bất mãn xoay người, nhỏ giọng than thở: “Nhưng mẫu hậu, chính người vẫn còn đeo ngọc bội mà phụ hoàng tặng.”
Ta sờ lên cổ, cảm thấy miếng ngọc mỏng dưới lớp quần áo dường như có sinh mệnh, áp vào ngực ta tỏa ra hơi ấm.
Phải rồi, sau khi Lý Duệ chết, ta vẫn đeo ngọc bội này.
Vật này không được giữ.
Vật này rất tương tư.
Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, nội giám đến gọi hoàng đế lâm triều, hắn vừa định đứng dậy, cánh tay ta đột nhiên ôm lấy thắt lưng cường tráng, dịu dàng cười nói: “Hoàng thượng, ở lại với nô tỳ một lát được không…” Vì thế quân vương không vào triều sớm.
Ta không thích kiến trúc cổ xưa của Đông cung, hắn liền sai người thu thập hoa cỏ của cả kinh thành và ngoại ô, ủ thành nước hoa, pha thuốc màu quét lại vôi cho ta, lập tức khắp kinh thành không ngửi thấy hương hoa, bướm chỉ bay lượn dập dờn trong Đông cung.
Nửa đêm ta đột nhiên muốn ngắm tuyết, hắn không ngại tối trời đưa ta lên Ly Sơn. Ta nóng lòng nhớ nhà, hắn thuận theo ý ta xuống tuần phía Nam.
Sử quan ghi chép: Đương kim thánh thượng và hoàng hậu yêu thương lẫn nhau, tình cảm gắn bó, nguyện làm uyên ương không làm tiên.
Vương Trân phi tất nhiên không để ta toại nguyện. Đông cung xảy ra một vụ án trù ếm, tìm thấy một con búp bê vải viết ngày sinh tháng đẻ của Lý Duệ, toàn thân cắm đầy kim châm. Vương thừa tướng cùng triều thần đến Đông cung đại náo. Ta cười lạnh nhìn Vương Trân phi, không ngờ ta tha cho ả một đường sống, ả lại muốn xuống tay!
Hoàng đế cũng đến, hắn nhìn búp bê vải, còn cười nói: “Chữ viết này không phải của hoàng hậu.”
“Hoàng thượng, đó quả thực là chữ viết của hoàng hậu nương nương mà!” Trân phi quỳ xuống đất khuyên giải, lời nói khẩn khoản, ánh mắt rưng rưng.
“Hử? Trân phi biết chữ viết của hoàng hậu như thế nào sao?” Hoàng đế cười hỏi, gương mặt Trân phi cứng đờ trắng bệch, cắt không còn giọt máu, đầu lưỡi thắt lại không thốt nổi một tiếng.
Ta thấy vẻ tinh nhuệ trong ánh mắt Lý Duệ, vẫn giống thiên tử tuổi trẻ ngày đó vừa cười vừa ra lệnh chém hoàng tử Ngõa Lạt. Có lẽ… hắn chưa từng thay đổi, nhưng lại mềm lòng với ta, biết rõ là vô lý, nhưng vẫn dung túng cho mọi thỉnh cầu của ta lần này qua lần khác. Cho dù chuyện trù ếm có bị vạch trần, cũng chỉ cười bỏ qua.
“Hoàng hậu vốn khinh thường mấy loại thủ đoạn thế này…” Lý Duệ vứt búp bê vải sang một bên, giọng nói xa thẳm, dường như nói ra những lời ta đã kìm nén trong lòng từ lâu, “Nếu hoàng hậu muốn lấy tính mạng của trẫm, căn bản không cần dùng cách trù ếm.”
Lòng ta giật thót! Không, trên đời này không có ai ngu ngốc như thế… Huống hồ, ta không thể vì sự tốt đẹp giờ phút này của hắn mà quên đi quá khứ đau thương!
Từ đó Vương Trân phi thất thế, sự sủng ái của hoàng đế với ta ngày một tăng thêm.
Trong mắt hắn chỉ có thể chứa ta, tất cả mọi chuyện đều yên tâm giao cho ta. Ta thậm chí còn giúp hắn phê duyệt tấu chương, ra sức đề bạt họ hàng thân thiết vào triều làm quan. Ngự sử nhiều lần can gián, nhưng hắn mặc kệ không nghe. Hóa ra ngay cả giang sơn xã tắc hắn cũng có thể mặc cho ta làm càn! Vinh hiển của nữ nhân chắc cũng chỉ được đến thế này thôi, bút chu sa trong tay ta càng viết càng lưu loát.
Hậu cung ba ngàn mỹ nhân bị vứt bỏ, hắn không thèm liếc mắt tới một cái, ngay cả việc tuyển tú cũng hủy.
Hàng đêm hắn ôm ta vào giấc ngủ, trước khi ngủ uống hết chén thuốc bổ ta dâng.
Ta nhìn hắn uống thuốc, uống suốt sáu năm. Thiên triều Chiêu Hòa năm thứ mười sáu, cuối đông, hoàng đế đột ngột chết trong cung, lúc hắn ra đi sắc mặt nhợt nhạt, hai mắt mở lớn nhìn ta, nắm chặt cánh tay ta.
Rốt cuộc ta đã trả được thù, nào những thống khổ ngày xưa hắn trút lên người ta, nào những cưỡng bức tù túng hai năm trong mù mịt tăm tốt, ta đã trả lại hết.
Hắn hít một hơi sâu, khó khăn nói: “Trẫm biết… là nàng hạ độc, cho dù là thuốc độc, trẫm cũng không thể chống lại sự thùy mị của nàng… Khinh Vũ, đây là tội lớn phản nghịch đó… cái đầu nhỏ của nàng làm sao mà giữ được…”
Ta thảng thốt không nói lên lời. Hắn quả thực biết hết… trao hết quyền lực cho ta để ta có thể giữ được tính mạng, thậm chí sau khi ngôi vua thay đổi vẫn hưởng phồn hoa! Ta cứ cho là hắn hồ đồ, đầu óc bị sắc đẹp của ta làm mê muội, hóa ra hắn vẫn tỉnh táo, chỉ có một mình ta chìm đắm trong thù hận, không tài nào thoát ra…
Nước mắt của ta lăn xuống, ta thấy ánh mắt hắn dần dần tản mát, sinh khí từ từ rút khỏi thân thể, trong lòng chợt len lỏi một tia hối hận, mà hắn lại nở nụ cười, “Có phải chung quy nàng cũng không hận được trẫm phải không… Thế nhưng trẫm chưa bao giờ hối hận cả! Ha ha…” Bàn tay nắm lấy tay ta bỗng chốc siết chặt, ánh mắt tỏa ra sự tinh nhuệ rực rỡ như sao băng, cuối cùng lụi tắt trong bóng tối khôn cùng, “Khinh Vũ, trẫm cảm thấy rất may mắn vì kiếp này trẫm là hoàng đế… nhờ vậy mới có quyền lực cưỡng ép giữ nàng lại bên cạnh!”
Nửa đêm, trên bầu trời nổ ra một tiếng sấm lớn, vị hoàng đế thứ năm của Thiên triều băng hà.
Ta mở cửa cung, nhìn ra mấy trăm quan văn võ quỳ lặng ngoài điện. Thái giám ở bên tuyên chỉ: “Hoàng đế có lời, truyền ngôi cho thái tử Đồng. Cung phi không có con nối dòng đưa vào Thái am.”[8]
“Hoàng thượng vạn tuế…” Quần thần cúi đầu quỳ lại, cùng hô to lĩnh chỉ.
Hoàng thượng vạn tuế? Người đã chết rồi còn vạn tuế?
“Ha ha ha ha… Ha ha ha ha…” Tiếng cười càn rỡ của ta làm cả hoàng thành rung động, nhưng không ai dám ngăn cản, “Ha ha ha, ha ha ha…” Ta lướt qua đám người, dốc sức chạy như bay, bất tri bất giác đã đến hậu hoa viên. Nơi chúng ta gặp nhau lần đầu.
Dù trước kia bị hắn ép buộc, cũng chưa từng mất hồn mất vía như thế.
Nước mắt rơi xuống vạt áo, nghẹn ngào không tiếng động.
…
Thiên triều Chiêu Hòa năm thứ mười bảy, cũng là Thiên Triều Thái Hòa năm đầu tiên, ta trở thành thái hậu trẻ tuổi nhất trong lịch sử, hoàng nhi nhỏ bé ngồi giữa long ỷ rộng lớn, bất an nhìn ta đang ngồi sau rèm che. Ta mỉm cười với hoàng nhi, triều đình quá nửa là thế lực của gia tộc ta, hoàng nhi lại là con nối dòng duy nhất của tiên đế, ai dám kiếm chuyện với mẫu tử chúng ta?
Bên ngoài rèm che, ta lơ đãng nhìn thấy bóng người quen thuộc, bụng y béo hơn, gương mặt cũng phì ra ít mỡ, ta nhất thời khó hiểu vì sao trước đây mình lại yêu một nam tử như thế.
Ta đi dạo trong ngự hoa viên, Lý Hy bỗng nhiên mặc triều phục đến tìm ta, quan tâm nói: “Nơi này nhiều gió tuyết, thái hậu thân thể ngàn vàng chớ để nhiễm lạnh.”
Ta nghiêm nghị liếc mắt nhìn y, cười lạnh: “Lý khanh đang dạy bảo ai gia chăng?”
Trán y đổ mồ hôi lạnh, vội vàng khom người nói: “Vi thần chỉ quan tâm đến thân thể của thái hậu,” sau đó rút ra một cái khăn lụa, cho dù chuyện xưa đã qua lâu, ta vẫn nhận ra đó là chiếc khăn lụa ta bỏ lại trong miếu Nguyệt lão ngày trước, “Vi thần chợt nhớ ra đây vốn là đồ của thái hậu, muốn trả lại cho thái hậu.”
Y đang nhắc lại quá khứ giữa ta và y sao? Ta cảm thấy chán ghét, giận dữ hét lên: “Cút đi! Từ nay về sau không có ý chỉ của ai gia, Lý khanh không được bước vào ngự hoa viên nửa bước!”
Nam tử dáng người đậm kia loạng choạng rời đi.
Ta như bị rút hết sức lực, chuyện cũ lần lượt hiện lên trước mắt.
Trước miếu Nguyệt lão, Lý Hy theo gió bước đến, ôn nhuận nho nhã, khoảnh khắc đó thế giới của ta tựa như trăm hoa đua nở, vì thế nhận lầm phu quân. Phụ bạc cả đời này.
Trong cung Chiêu Hòa, Lý Duệ thô bạo ôm hôn ta, ánh mắt âm trầm, khoảnh khắc đó thế giới của ta tựa như trời đất sụp đổ, vì thế mất đi người đã yêu ta hơn cả sinh mệnh và vương quyền.
Cuối cùng Nguyệt lão đã đáp ứng tâm nguyện của ta, ta thật sự trở thành hoàng hậu, thậm chí thành hoàng thái hậu, nhưng tơ hồng trên ngón tay út đã mất đi điểm cuối.
Ta ngồi xuống ghế phượng, một bóng người nhỏ chạy vội về phía ta. Là Đồng nhi của ta, ngày càng trưởng thành, ngày càng tuấn lãng, rất giống người kia…
“Mẫu hậu! Mẫu hậu!” Hoàng nhi nhào vào lòng ta, mềm mại như tơ bông. Hệt như phụ hoàng của nó, mỗi lần nhìn thấy ta đều ôm ấp không buông.
“Làm sao thế? Tiểu hoàng đế của ta.” Ta không khỏi cười hỏi. Ruột thịt của ta a, ta không khỏi vuốt ve hai má con.
“Hôm nay nhi thần đi chơi với muội muội của Vương phủ thừa tướng, ha ha…” Hoàng nhi ngẩng đầu, hồn nhiên cười với ta.
Vương thừa tướng, đó là gia tộc của Vương Trân phi. Xem ra nữ nhi nhà mình không được làm hoàng hậu đời trước, bèn bắt đầu âm mưu gây dựng hoàng hậu đời sau. Sao ta có thể để lão như ý.
Nhưng hoàng nhi tuổi còn nhỏ, lo lắng lúc này vẫn sớm. Ai ngờ, hoàng nhi lại hỏi ta: “Mẫu hậu, sau này con có thể cưới Vương muội muội không?”
Còn nhỏ như vậy mà đã nghĩ đến chuyện cưới phi tử rồi! Ta dở khóc dở cười, ánh mắt đảo đi bất chợt nhìn thấy ngọc bội bên hông hoàng nhi.
“Ai đưa cho con?” Đây không phải đồ trong cung.
“Muội muội tặng con, muốn con đeo.” Hoàng nhi cười hì hì đáp. Sắc mặt ta đột nhiên biến đổi, dùng sức giật ngọc bội ra, cũng không để ý con có bị đau hay không, sau đó vận sức đập xuống bậc thang đá.
Hoàng nhi chưa bao giờ chứng kiến ánh mắt lạnh lùng đáng sợ như vậy của ta, run run hỏi: “Vì sao mẫu hậu lại giận… sao mẫu hậu lại đập vỡ nó…”
“Vật này không được giữ…” Nước mắt vốn tưởng đã cạn kiệt, nay lại một lần nữa rơi xuống như mưa, “Đừng giống như ta, ngay từ đầu đã đi trên con đường được định đoạt sẵn.”
Hoàng nhi bất mãn xoay người, nhỏ giọng than thở: “Nhưng mẫu hậu, chính người vẫn còn đeo ngọc bội mà phụ hoàng tặng.”
Ta sờ lên cổ, cảm thấy miếng ngọc mỏng dưới lớp quần áo dường như có sinh mệnh, áp vào ngực ta tỏa ra hơi ấm.
Phải rồi, sau khi Lý Duệ chết, ta vẫn đeo ngọc bội này.
Vật này không được giữ.
Vật này rất tương tư.