Chương 1
Sư tỷ đẩy ta xuống Vực trừ ma.
Nếu không có gì bất thường, hẳn là ta sẽ ch ế t không có chỗ chôn.
Mới nửa nén hương trước đó.
Sư tỷ nói với ta ở lối vào Vực trừ ma có một đóa linh hoa.
Linh hoa năm trăm năm mới nở một lần, mỗi đóa đều mang theo linh khí của đất trời, rất rất hiếm.
Gần đây sư phụ cũng đang lùng sục loài hoa này khắp tứ phương.
Nếu có thể đem nó về cho hắn, ta nhất định sẽ được sư phụ khen thưởng.
Sư tỷ nói, cơ hội này nhường cho ta.
Nàng ta tốt bụng đến vậy sao?
Tuy trong lòng nghi ngờ nhưng ta vẫn đi đến đó.
Bởi vì, ta cũng cần đóa hoa này.
Nhưng linh hoa vốn không phải là thứ dễ hái, cành lá của nó sẽ cắn trả những kẻ muốn hái hoa, gần như trong một khoảnh khắc, lòng bàn tay ta đã xuất hiện vô số vết thương.
Ngay vào lúc ta đang phân tâm, sư tỷ đột nhiên giơ tay đẩy ta xuống.
Trước giờ chưa từng có kẻ nào rơi vào Vực trừ ma mà vẫn có thể sống sót quay về.
"Hoa ta sẽ nhận, coi như thay sư phụ cảm ơn ngươi trước." Sư tỷ kiêu ngạo nói.
Nhưng nàng tính sai mất một bước.
Từ xưa đến nay ta vốn không phải kẻ dễ dàng chịu thua.
Tay trái ta nhanh chóng túm chặt lấy gấu váy của Mộ Sinh Sinh, cố gắng kéo nàng ta theo cùng.
Mộ Sinh Sinh gào thét ầm ĩ.
Nàng ta vừa có ác niệm vừa có tâm ma, chắc chắn sẽ bị Vực trừ ma nuốt chửng.
Khói đen từ dưới vực thẳm lao vút lên như lưỡi dao vô hình, quất mạnh vào cơ thể của sư tỷ.
Nàng ta càng hét thảm thiết, ta càng cười vui vẻ.
Chẳng vì lý do gì cả, chỉ là ta thích nghe tiếng sư tỷ hét mà thôi.
Tay ta vẫn nắm chặt lấy vách đá cứng cáp ở giữa, quyết không để bản thân rơi xuống.
Mộ Sinh Sinh cũng học theo, bắt chước ta trèo lên vách đá.
Rồi nàng ta vừa khóc vừa bóp nát lá bùa truyền tin cầu cứu sư phụ.
Chỉ một lát sau, Nguyệt Phượng đã xuất hiện.
Hắn không chỉ là sư phụ của ta và Mộ Sinh Sinh mà còn là một đạo sĩ kiêu ngạo, là kẻ mạnh nhất tam giới.
Vực trừ ma cũng là do chính hắn bổ ra mới có.
Nguyệt Phượng lao xuống, dang rộng đôi cánh kim sắc che chở bảo vệ cho Mộ Sinh Sinh.
Sư tỷ vừa nói vừa nức nở: “Sư phụ, con chỉ muốn hái linh hoa cho ngài, nhưng tiểu sư muội…”
Sư phụ liếc nhìn ta.
Chỉ một ánh nhìn thoáng qua đã như tuyết trắng phủ trên núi Côn Lôn, ngàn năm đều không thay đổi.
Hắn cũng chẳng chần chừ mà đưa Mộ Sinh Sinh đi.
02
Ta đã nghĩ sư phụ sẽ trở lại.
Nhưng chờ mãi chờ mãi, chờ đến khi vách đá cứng rắn kia sắp nứt ra cũng không chờ được bóng hình phủ kim sắc ấy.
Trên người ta đều là vết máu.
Nếu Nguyệt Phượng không tới, ta sẽ phải tự mình leo lên.
Ta dùng sức vịn lên vách đá, mạnh đến mức móng tay đứt gãy, m á u thịt be bét.
Nhưng ta chẳng rên một tiếng, cứ chăm chăm trèo lên…
Coi như mệnh lớn, cuối cùng cũng thoát ra được.
Song cũng chỉ còn nửa cái mạng.
"Sư phụ..."
Ta nằm rạp trên mặt đất, yếu ớt gọi hắn.
Không ai để ý tới ta.
Nguyệt Phượng còn đang bận chữa trị cho Mộ Sinh Sinh.
Ta lại kêu thêm tiếng nữa.
"Sư phụ, con cũng đau..."
Đôi con ngươi vàng kim của Nguyệt Phượng cuối cùng cũng mở ra.
Mộ Sinh Sinh nhanh chóng thì thầm gì đó vào tai hắn.
Chỉ thấy sư phụ buông nàng xuống, bước tới chỗ ta.
Ngay giây tiếp theo, thanh kiếm của hắn đã kề sát trên cổ ta.
"Tại sao lại đẩy Sinh Sinh xuống?"
Hắn chất vấn ta, trong giọng nói không hề mang theo chút cảm xúc nào.
03
Ta không nhớ mình đã giải thích thế nào.
Hoặc có lẽ đã chẳng có lời giải thích nào cả.
Cơn đau khiến ta kiệt sức, không thể nói lên lời.
Nguyệt Phượng quyết định giam ta lại.
Hắn không mảy may chữa trị thương thể cho ta, chỉ tùy tiện ném cho ta một viên thuốc.
Cũng phải thôi, sư phụ của ta sẽ không bao giờ chữa trị cho đám yêu ma.
Đúng vậy, ta là yêu, chân thân là một con quạ bị gãy cánh.
Mà Nguyệt Phượng lại là hậu duệ cuối cùng của phượng hoàng trên thế gian.
Phượng hoàng cao ngạo, tôn quý không chút tì vết, giống như vầng trăng thanh lạnh soi rọi trên đỉnh Côn Lôn.
Nguyệt Phượng cũng bất đắc dĩ mới phải nhận ta làm đồ đệ.
Mười năm trước, hắn gặp ta đang thoi thóp dưới chân núi.
Bởi vì nhất thời mềm lòng, hắn đã đưa ta về cung Ngô Đồng.
Đó là lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất hắn vươn tay cứu giúp ta.
Sau khi tỉnh dậy, ta quấn lấy hắn như keo, luôn miệng cầu xin Nguyệt Phượng thu nhận mình.
Cuối cùng cũng thành công trở thành đệ tử thân cận bên cạnh Đạo Tôn Nguyệt Phượng.
Nhưng yêu khí trên người ta thật sự rất khó trừ, còn thường xuyên tẩu hỏa nhập ma.
Thế nhân bàn tán xôn xao chuyện Đạo Tôn làm bạn với yêu quái.
Ta cứ thế mà dần trở thành vết nhơ trong lòng Nguyệt Phượng.
Lại thêm mấy bận châm ngòi ly gián của sư tỷ——
Ban đầu Mộ Sinh Sinh vốn là nữ tử duy nhất trong cung Ngô Đồng.
Sau khi ta vào, sư tỷ không còn được độc chiếm sự thiên vị của các sư huynh nữa, nên bắt đầu ôm hận trong lòng.
Nhưng lý do quan trọng hơn, là nàng ta cực kỳ coi thường ta.
Chân thân của sư tỷ là bạch hạc, tuy địa vị không bằng phượng hoàng nhưng vẫn là dòng dõi cao quý.
Một con quạ đen có ngụ ý xui xẻo như ta chỉ làm ô uế cánh phượng của sư phụ mà thôi.
Huống chi, tuy Nguyệt Phượng là kẻ mạnh nhất tam giới nhưng lại có một nhược điểm trí mạng:
Không hiểu chuyện thế gian.
Từ nhỏ hắn đã ngồi ngay ngắn trong cung Ngô Đồng, được người người tôn thờ ngưỡng mộ.
Sư phụ ta chưa bao giờ nếm trải lòng người, càng không thể hiểu được lòng người hiểm ác như thế nào.
Thế nên sau nhiều lần bị Mộ Sinh Sinh châm ngòi ly gián, hắn bắt đầu có ác cảm với ta.
Sau đó ta phát hiện, dù bản thân có giải thích thế nào thì sư phụ vẫn sẽ ưu ái sư tỷ hơn.
Bởi vì sư tỷ tu chính đạo.
Mà ta lại theo con đường yêu đạo.
Cứ như bát nước đầy vơi, khi vừa mới bắt đầu đã chẳng thể cân bằng nổi.
Nhìn lại quá khứ, lòng ta càng đau xót.
Đúng lúc này, Mộ Sinh Sinh đi tới.
04
"Sư muội, quả thật phải cảm ơn muội đấy. Sư phụ rất hài lòng với đóa linh hoa mà muội hái, người còn muốn ban thưởng cho ta nữa."
Ta không lên tiếng, sư tỷ tưởng ta đã nhận thua.
Nàng ta mỉm cười ngọt ngào: “Nhưng hôm nay không giải quyết được cái gai là muội thì là lỗi của ta.”
“Đúng vậy,” Ta không hề tức giận mà còn quay ngược lại khiêu khích sư tỷ, “Lần sau nhớ cho kỹ, đừng có ngu nữa.”
Sắc mặt sư tỷ cứng đờ, nàng ta ngay lập tức rút kiếm ra: “Nha Linh, đừng trách ta không khách khí!”
Dứt lời liền dùng toàn lực đánh về phía trước.
Xem ra là không muốn chừa đường sống cho ta rồi.
“Sư tỷ, nếu ta ch ế t, tỷ sẽ giải thích thế nào với sư phụ đây?”
"Sư phụ luôn mong ngươi biến mất, ngươi còn sống cũng chỉ khiến người xấu hổ thôi! Bằng không ngươi thử đoán xem hôm nay vì sao sư phụ không cứu ngươi? Vì sao ta có thể đi vào trong kết giới này?"
Mấy lời của sư tỷ ta đều đã nghĩ tới.
Nàng ta được đích thân sư phụ chữa trị, thương thể đã khôi phục hơn phân nửa.
Nhưng còn ta, vết nào vết nấy vẫn y như vậy.
Giao tranh thế này đúng là bất công——
Ý ta là quá bất công với sư tỷ.
Bởi vì chỉ nửa cái mạng của ta đã dư sức đối phó với tỷ ấy.
Ta cười lạnh một tiếng, yêu khí bao quanh người nhanh chóng tăng vọt.
Trước khi Mộ Sinh Sinh kịp phản ứng, ta đã dùng hai ngón tay nắm lấy kiếm bản mệnh của nàng ta, một phát trực tiếp bẻ gãy.
Mộ Sinh Sinh kinh hãi: "Từ khi nào ngươi đã trở nên mạnh như vậy..."
Ta không muốn nghe tiếng chó sủa, ngay lập tức dùng yêu khí đánh bay sư tỷ ra ngoài.
Trong miệng nàng ta hộc ra một ngụm m á u lớn.
"Sư tỷ, sao ngay cả ta tỷ cũng không đánh lại vậy?"
Ta cười tươi nhìn nàng ta.
Mộ Sinh Sinh chỉ có thể cong đuôi bỏ chạy.
Ta cũng không đuổi theo, bởi thứ nhất, ta không thể ra khỏi kết giới.
Thứ hai, bây giờ vẫn còn một việc quan trọng hơn.
- --Ta muốn sửa lại đôi cánh của mình.
Việc chữa trị cần rất nhiều linh bảo quý hiếm, ta đã cố gắng thu thập được kha khá, giờ chỉ còn thiếu một thứ.
Cũng là thứ quý hiếm nhất: Vật trân quý và thuần khiết nhất trên người Phượng Hoàng.
Hay nói cách khác, ta nhất định phải là người đầu tiên qua đêm cùng Phượng Hoàng.
Nhưng trên thế gian này chỉ còn lại một hậu duệ duy nhất của Phượng tộc - Nguyệt Phượng.
Ta không còn lựa chọn nào nữa.
Không thể cứ ở lại cung Ngô Đồng chịu thiệt cả đời được.
Sau khi xác nhận xung quanh đều đã yên tĩnh, ta bắt đầu ngồi thiền, từ từ đi vào trạng thái nhập định.
Chậm rãi lẻn vào trong giấc mơ của Nguyệt Phượng
Nếu không có gì bất thường, hẳn là ta sẽ ch ế t không có chỗ chôn.
Mới nửa nén hương trước đó.
Sư tỷ nói với ta ở lối vào Vực trừ ma có một đóa linh hoa.
Linh hoa năm trăm năm mới nở một lần, mỗi đóa đều mang theo linh khí của đất trời, rất rất hiếm.
Gần đây sư phụ cũng đang lùng sục loài hoa này khắp tứ phương.
Nếu có thể đem nó về cho hắn, ta nhất định sẽ được sư phụ khen thưởng.
Sư tỷ nói, cơ hội này nhường cho ta.
Nàng ta tốt bụng đến vậy sao?
Tuy trong lòng nghi ngờ nhưng ta vẫn đi đến đó.
Bởi vì, ta cũng cần đóa hoa này.
Nhưng linh hoa vốn không phải là thứ dễ hái, cành lá của nó sẽ cắn trả những kẻ muốn hái hoa, gần như trong một khoảnh khắc, lòng bàn tay ta đã xuất hiện vô số vết thương.
Ngay vào lúc ta đang phân tâm, sư tỷ đột nhiên giơ tay đẩy ta xuống.
Trước giờ chưa từng có kẻ nào rơi vào Vực trừ ma mà vẫn có thể sống sót quay về.
"Hoa ta sẽ nhận, coi như thay sư phụ cảm ơn ngươi trước." Sư tỷ kiêu ngạo nói.
Nhưng nàng tính sai mất một bước.
Từ xưa đến nay ta vốn không phải kẻ dễ dàng chịu thua.
Tay trái ta nhanh chóng túm chặt lấy gấu váy của Mộ Sinh Sinh, cố gắng kéo nàng ta theo cùng.
Mộ Sinh Sinh gào thét ầm ĩ.
Nàng ta vừa có ác niệm vừa có tâm ma, chắc chắn sẽ bị Vực trừ ma nuốt chửng.
Khói đen từ dưới vực thẳm lao vút lên như lưỡi dao vô hình, quất mạnh vào cơ thể của sư tỷ.
Nàng ta càng hét thảm thiết, ta càng cười vui vẻ.
Chẳng vì lý do gì cả, chỉ là ta thích nghe tiếng sư tỷ hét mà thôi.
Tay ta vẫn nắm chặt lấy vách đá cứng cáp ở giữa, quyết không để bản thân rơi xuống.
Mộ Sinh Sinh cũng học theo, bắt chước ta trèo lên vách đá.
Rồi nàng ta vừa khóc vừa bóp nát lá bùa truyền tin cầu cứu sư phụ.
Chỉ một lát sau, Nguyệt Phượng đã xuất hiện.
Hắn không chỉ là sư phụ của ta và Mộ Sinh Sinh mà còn là một đạo sĩ kiêu ngạo, là kẻ mạnh nhất tam giới.
Vực trừ ma cũng là do chính hắn bổ ra mới có.
Nguyệt Phượng lao xuống, dang rộng đôi cánh kim sắc che chở bảo vệ cho Mộ Sinh Sinh.
Sư tỷ vừa nói vừa nức nở: “Sư phụ, con chỉ muốn hái linh hoa cho ngài, nhưng tiểu sư muội…”
Sư phụ liếc nhìn ta.
Chỉ một ánh nhìn thoáng qua đã như tuyết trắng phủ trên núi Côn Lôn, ngàn năm đều không thay đổi.
Hắn cũng chẳng chần chừ mà đưa Mộ Sinh Sinh đi.
02
Ta đã nghĩ sư phụ sẽ trở lại.
Nhưng chờ mãi chờ mãi, chờ đến khi vách đá cứng rắn kia sắp nứt ra cũng không chờ được bóng hình phủ kim sắc ấy.
Trên người ta đều là vết máu.
Nếu Nguyệt Phượng không tới, ta sẽ phải tự mình leo lên.
Ta dùng sức vịn lên vách đá, mạnh đến mức móng tay đứt gãy, m á u thịt be bét.
Nhưng ta chẳng rên một tiếng, cứ chăm chăm trèo lên…
Coi như mệnh lớn, cuối cùng cũng thoát ra được.
Song cũng chỉ còn nửa cái mạng.
"Sư phụ..."
Ta nằm rạp trên mặt đất, yếu ớt gọi hắn.
Không ai để ý tới ta.
Nguyệt Phượng còn đang bận chữa trị cho Mộ Sinh Sinh.
Ta lại kêu thêm tiếng nữa.
"Sư phụ, con cũng đau..."
Đôi con ngươi vàng kim của Nguyệt Phượng cuối cùng cũng mở ra.
Mộ Sinh Sinh nhanh chóng thì thầm gì đó vào tai hắn.
Chỉ thấy sư phụ buông nàng xuống, bước tới chỗ ta.
Ngay giây tiếp theo, thanh kiếm của hắn đã kề sát trên cổ ta.
"Tại sao lại đẩy Sinh Sinh xuống?"
Hắn chất vấn ta, trong giọng nói không hề mang theo chút cảm xúc nào.
03
Ta không nhớ mình đã giải thích thế nào.
Hoặc có lẽ đã chẳng có lời giải thích nào cả.
Cơn đau khiến ta kiệt sức, không thể nói lên lời.
Nguyệt Phượng quyết định giam ta lại.
Hắn không mảy may chữa trị thương thể cho ta, chỉ tùy tiện ném cho ta một viên thuốc.
Cũng phải thôi, sư phụ của ta sẽ không bao giờ chữa trị cho đám yêu ma.
Đúng vậy, ta là yêu, chân thân là một con quạ bị gãy cánh.
Mà Nguyệt Phượng lại là hậu duệ cuối cùng của phượng hoàng trên thế gian.
Phượng hoàng cao ngạo, tôn quý không chút tì vết, giống như vầng trăng thanh lạnh soi rọi trên đỉnh Côn Lôn.
Nguyệt Phượng cũng bất đắc dĩ mới phải nhận ta làm đồ đệ.
Mười năm trước, hắn gặp ta đang thoi thóp dưới chân núi.
Bởi vì nhất thời mềm lòng, hắn đã đưa ta về cung Ngô Đồng.
Đó là lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất hắn vươn tay cứu giúp ta.
Sau khi tỉnh dậy, ta quấn lấy hắn như keo, luôn miệng cầu xin Nguyệt Phượng thu nhận mình.
Cuối cùng cũng thành công trở thành đệ tử thân cận bên cạnh Đạo Tôn Nguyệt Phượng.
Nhưng yêu khí trên người ta thật sự rất khó trừ, còn thường xuyên tẩu hỏa nhập ma.
Thế nhân bàn tán xôn xao chuyện Đạo Tôn làm bạn với yêu quái.
Ta cứ thế mà dần trở thành vết nhơ trong lòng Nguyệt Phượng.
Lại thêm mấy bận châm ngòi ly gián của sư tỷ——
Ban đầu Mộ Sinh Sinh vốn là nữ tử duy nhất trong cung Ngô Đồng.
Sau khi ta vào, sư tỷ không còn được độc chiếm sự thiên vị của các sư huynh nữa, nên bắt đầu ôm hận trong lòng.
Nhưng lý do quan trọng hơn, là nàng ta cực kỳ coi thường ta.
Chân thân của sư tỷ là bạch hạc, tuy địa vị không bằng phượng hoàng nhưng vẫn là dòng dõi cao quý.
Một con quạ đen có ngụ ý xui xẻo như ta chỉ làm ô uế cánh phượng của sư phụ mà thôi.
Huống chi, tuy Nguyệt Phượng là kẻ mạnh nhất tam giới nhưng lại có một nhược điểm trí mạng:
Không hiểu chuyện thế gian.
Từ nhỏ hắn đã ngồi ngay ngắn trong cung Ngô Đồng, được người người tôn thờ ngưỡng mộ.
Sư phụ ta chưa bao giờ nếm trải lòng người, càng không thể hiểu được lòng người hiểm ác như thế nào.
Thế nên sau nhiều lần bị Mộ Sinh Sinh châm ngòi ly gián, hắn bắt đầu có ác cảm với ta.
Sau đó ta phát hiện, dù bản thân có giải thích thế nào thì sư phụ vẫn sẽ ưu ái sư tỷ hơn.
Bởi vì sư tỷ tu chính đạo.
Mà ta lại theo con đường yêu đạo.
Cứ như bát nước đầy vơi, khi vừa mới bắt đầu đã chẳng thể cân bằng nổi.
Nhìn lại quá khứ, lòng ta càng đau xót.
Đúng lúc này, Mộ Sinh Sinh đi tới.
04
"Sư muội, quả thật phải cảm ơn muội đấy. Sư phụ rất hài lòng với đóa linh hoa mà muội hái, người còn muốn ban thưởng cho ta nữa."
Ta không lên tiếng, sư tỷ tưởng ta đã nhận thua.
Nàng ta mỉm cười ngọt ngào: “Nhưng hôm nay không giải quyết được cái gai là muội thì là lỗi của ta.”
“Đúng vậy,” Ta không hề tức giận mà còn quay ngược lại khiêu khích sư tỷ, “Lần sau nhớ cho kỹ, đừng có ngu nữa.”
Sắc mặt sư tỷ cứng đờ, nàng ta ngay lập tức rút kiếm ra: “Nha Linh, đừng trách ta không khách khí!”
Dứt lời liền dùng toàn lực đánh về phía trước.
Xem ra là không muốn chừa đường sống cho ta rồi.
“Sư tỷ, nếu ta ch ế t, tỷ sẽ giải thích thế nào với sư phụ đây?”
"Sư phụ luôn mong ngươi biến mất, ngươi còn sống cũng chỉ khiến người xấu hổ thôi! Bằng không ngươi thử đoán xem hôm nay vì sao sư phụ không cứu ngươi? Vì sao ta có thể đi vào trong kết giới này?"
Mấy lời của sư tỷ ta đều đã nghĩ tới.
Nàng ta được đích thân sư phụ chữa trị, thương thể đã khôi phục hơn phân nửa.
Nhưng còn ta, vết nào vết nấy vẫn y như vậy.
Giao tranh thế này đúng là bất công——
Ý ta là quá bất công với sư tỷ.
Bởi vì chỉ nửa cái mạng của ta đã dư sức đối phó với tỷ ấy.
Ta cười lạnh một tiếng, yêu khí bao quanh người nhanh chóng tăng vọt.
Trước khi Mộ Sinh Sinh kịp phản ứng, ta đã dùng hai ngón tay nắm lấy kiếm bản mệnh của nàng ta, một phát trực tiếp bẻ gãy.
Mộ Sinh Sinh kinh hãi: "Từ khi nào ngươi đã trở nên mạnh như vậy..."
Ta không muốn nghe tiếng chó sủa, ngay lập tức dùng yêu khí đánh bay sư tỷ ra ngoài.
Trong miệng nàng ta hộc ra một ngụm m á u lớn.
"Sư tỷ, sao ngay cả ta tỷ cũng không đánh lại vậy?"
Ta cười tươi nhìn nàng ta.
Mộ Sinh Sinh chỉ có thể cong đuôi bỏ chạy.
Ta cũng không đuổi theo, bởi thứ nhất, ta không thể ra khỏi kết giới.
Thứ hai, bây giờ vẫn còn một việc quan trọng hơn.
- --Ta muốn sửa lại đôi cánh của mình.
Việc chữa trị cần rất nhiều linh bảo quý hiếm, ta đã cố gắng thu thập được kha khá, giờ chỉ còn thiếu một thứ.
Cũng là thứ quý hiếm nhất: Vật trân quý và thuần khiết nhất trên người Phượng Hoàng.
Hay nói cách khác, ta nhất định phải là người đầu tiên qua đêm cùng Phượng Hoàng.
Nhưng trên thế gian này chỉ còn lại một hậu duệ duy nhất của Phượng tộc - Nguyệt Phượng.
Ta không còn lựa chọn nào nữa.
Không thể cứ ở lại cung Ngô Đồng chịu thiệt cả đời được.
Sau khi xác nhận xung quanh đều đã yên tĩnh, ta bắt đầu ngồi thiền, từ từ đi vào trạng thái nhập định.
Chậm rãi lẻn vào trong giấc mơ của Nguyệt Phượng