Chương : 31
Sau khi Long Tĩnh Thủy trở về Đông Hải, thì vẫn trầm mình trong hôn mê.
Toàn thân y nhuốm đẫm máu tươi, hơi thở mong manh suy yếu vô cùng, khi ngự y tới trị thương tất cả đều sợ tới mức mồ hôi chảy đầm đìa, chẩn đoán qua đi mới nhẹ nhàng thở ra, độc kia dược tính thật quá mạnh, cố hết sức mới có thể giữ được một mạng cho y.
Long Vô Ba nghe xong mới an tâm một chút, thầm nghĩ đây có phải cũng nằm trong kế của đại ca?
Từ lúc biết được chân tướng thật sự của năm trăm năm trước, hắn mới ngộ ra một điều, hắn chưa bao giờ hiểu được con người có tên Long Tĩnh Thủy này, tuyệt không hiểu.
Từ nhỏ đến lớn, tính tình Long Tĩnh Thủy xưa nay đều đạm mạc như nước, đối với mỗi người đều ôn hòa dễ thân, nhưng lại không đoán được y cũng có lúc ngoan độc như vậy.
Nhưng cũng quá ư là ngu ngốc!
Đường đường là Đông Hải thái tử, lại dễ dàng đem hộ thể linh châu đưa cho người khác, làm cho linh lực của mình toàn bộ biến mất, vương vị bị thưởng, còn cố tình chết sống che giấu, một chữ cũng không chịu nói cho hắn.
Long Vô Ba lan man suy nghĩ, đáy lòng lại từng chút từng chút dâng lên đau đớn, nhíu mi ngồi bên giường, ngón tay khẽ vuốt hai gò má xanh xao của Long Tĩnh Thủy.
“Đại ca……”
Biết rõ người này không có cùng huyết thống với mình, nhưng vẫn quen tính mà khẽ gọi.
Hắn có lẽ…… thật sự là nghiệt chủng của yêu thú?
Nhưng đồng thời cũng là đệ đệ Long Tĩnh Thủy.
Vô luận là yêu là hận, là thanh long hay quái vật, chỉ có duy nhất điểm này, vĩnh viễn không thay đổi.
Nghĩ như vậy, bất giác nở nụ cười, trong đôi mắt hiện lên nổi phức tạp hỗn lọan yêu say đắm cũng như đau đớn, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi Long Tĩnh Thủy. Một mặt mở khớp hàm đang ngậm chặt kia ra, một mặt dùng chú ngữ, cố gắng đem thứ trong cổ họng mình đưa vào miệng y.
“Ngô……” Long Tĩnh Thủy cảm thấy cổ họng có gì đó khác thường, cảm giác nóng rực truyền đến, mở to mắt ra, đập thẳng vào mặt là dung mạo tuấn mỹ gần trong gang tấc của Long Vô Ba, không khỏi ngẩn ngơ, vội vã ngồi dậy.
Long Vô Ba vội vàng chế trụ vai y, đạo: ” Vết thương trên người ngươi chỉ mới thượng dược, ngàn vạn lần đừng lộn xộn.”
Long Tĩnh Thủy quả nhiên bất động, ho khan vài tiếng, hỏi: “Ngươi cho ta ăn cái gì?”
Long Vô Ba không trực tiếp trả lời, bàn tay khẽ nâng lên nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen dài của y, không chút để ý bâng quơ nói: “Ta thử lấy linh châu trong người mình ra, kết quả phát hiện nó sớm đã dung nhập trong cốt nhục, tìm không thấy.”
“Đó là đương nhiên, ta……” Y vì muốn cho Long Vô Ba hóa thành chân long, đã bỏ biết bao nhiêu công sức vào việc này, làm gì có chuyện dễ lấy. Nhưng những lời này lại không thể nói ra, nhất là sợ Long Vô Ba vì vậy mà áy náy, hai là sợ người này có một ngày nào đó hội rời xa mình vĩnh viễn.
Long Vô Ba biết y nghĩ gì, thật cẩn thận vuốt lên mi gian cong cong kia, cười nói: “Đại ca bị thương nặng, nếu không có linh lực hộ thể, vết thương không biết khi nào mới lành. Cho nên, ta muốn đem linh châu trả lại cho ngươi.”
Dừng một chút, chợt nghĩ cái gì đó, khóe môi Long Vô Ba loan loan, cố ý ở bên tai Long Tĩnh Thủy thổi nhẹ, hạ giọng đạo: “Thiên hạ to lớn, kẻ giống như chúng ta trao đổi tín vật đính ước như vậy, chỉ sợ rất hiếm thấy.”
“Gì?” Long Tĩnh Thủy chấn động, cũng không biết lấy đâu ra khí lực, trực tiếp ôm lấy thắt lưng Long Vô Ba, vạn phần khẩn trương hỏi, “Ngươi thế nào? Có cảm thấy chỗ nào không thoải mái?”
Lúc y bị thương, cũng không thấy có biểu hiện gì lộ ra.
Long Vô Ba quả thực dở khóc dở cười, đem người ôm thật chặt, cảm giác trong lòng ê ẩm chua chát, tim cứ không ngừng đập dồn dập, làm hắn có chút ý loạn tình mê.
“Không sao, nhiều nhất chỉ tổn thương một chút linh lực mà thôi. Cho dù như vậy, ta cũng có thể trấn định được Đông Hải, vẫn có thể……” Long Vô Ba đem cằm chống trên vai Long Tĩnh Thủy, ánh mắt đột nhiên đỏ lên, thanh âm thoáng phát run: “Hộ ngươi chu toàn.”
Long Tĩnh Thủy nhẹ nhàng ôm hắn, cảm giác thân thể kia run rẩy, biết hắn là vì mình bị thương mà khổ sở, trong lòng liền rung động, ngẩng đầu lên ngay bên môi Long Vô Ba hôn một cái.
Long Vô Ba khó thấy y chủ động, không khỏi cao hứng, kinh ngạc hô: “Đại ca.”
Mặt Long Tĩnh Thủy có chút nóng lên, còn muốn nói thêm mấy câu, nhưng thân thể không nghe sai sử, rất nhanh mệt mỏi mà nhắm hai mắt, mơ mơ hồ hồ lẩm bẩm: “Vô Ba, Vô Ba……”
Long Vô Ba sợ vết thương y lại tái đau, vội vàng đem người ấn trở về giường, chỉnh hảo chăn, ánh mắt luyến tiếc dời đi, nhịn không được trên khóe mắt y thân một chút.
Ngay lúc đang say sưa, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng đập cửa.
“Ai?”
“Vương, là mạt tướng.” Là thanh âm Sa tướng quân.
Long Vô Ba lo lắng sảo* đến Long Tĩnh Thủy, liền thả sa trướng xuống, đứng dậy đi đến bên bàn. Nhưng khi hắn mới chuyển bước, liền cảm thấy dưới chân vô lực, dường như sắp ngã xuống.
(sảo* = ồn)
Hắn bất quá chỉ tổn hại nửa phần linh lực, nhưng lại nghĩ ra có thể suy yếu đến mức này.
Vậy trong năm trăm năm qua, khi linh lực Long Tĩnh Thủy hoàn toàn tiêu tán…… y đã sống như thế nào?
Tim Long Vô Ba đau lên, căn bản không dám nghĩ sâu hơn, tay phải chống mặt bàn, chậm rãi ngồi xuống, trầm giọng nói: “Vào đi.”
Sa tướng quân vừa vào cửa, liền nhìn thấy Long Vương đại nhân khuôn mặt âm lãnh ngồi ở chỗ kia, thần sắc thay đổi, trông thật dữ tợn đến khủng bố vô cùng. Khiến ngài sợ tới mức run rẩy toàn thân, cuống quít quỳ rạp trên mặt đất, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
Cách hồi lâu, mới nghe Long Vô Ba lạnh lùng mở miệng hỏi: “Có bắt được Bắc Hải Long Vương không?”
“Tạm thời…… Không có tin tức……”
“Ân, tên hắc y nhân kia thật sự quá lợi hại, cũng thể trách các ngươi. Chỉ là, nếu chúng trở về Bắc Hải, chuyện có lẻ khá phiền toái.” Thanh âm Long Vô Ba thản nhiên, nghe không ra hỉ giận, nhưng đáy mắt lại hiện lên tia sát ý nồng đậm.
Ngày ấy người của Long Nguyệt cùng gã đều bị trúng độc, lại bị thủ hạ mình vây quanh, Long Vô Ba nghĩ vạn vô nhất thất*, liền trước dẫn Long Tĩnh Thủy rời đó trở về Đông Hải trước, lại không ngờ Long Nguyệt nhân cơ hội mà đào tẩu.
(vạn vô nhất thất* = không có chuyện gì sai sót)
Nghĩ tới nghĩ lui, nhất định là hắc y quái nhân kia dỡ trò quỷ kế.
Long Vô Ba không có biện pháp trảo Long Nguyệt trở về báo thù, trong lòng thật sự tức giận vô cùng, bất quá nghĩ đến trên người tên kia trúng cực độc, liền bình tâm lại một ít.
Mấy tên tùy tùng bên người Long Nguyệt bị trảo, lúc độc phát đau chết đi sống lại, thân thể bắt đầu hư thối, nhưng lại không có tử, khi thanh tỉnh thì như trước kêu rên đau đớn, thẳng đến lúc hóa thành một bãi thi thủy mới thôi.
Độc kia thật sự quá hung ác.
Long Vô Ba lại nhớ tới vị ca ca tao nhã ôn hòa thân thiện của hắn, thật cảm thấy bất khả tư nghị, ngây người một hồi lâu, mới phất tay cho Sa tướng quân đi xuống, mệnh hắn tiếp tục truy tìm Long Nguyệt.
Sa tướng quân cúi đầu lĩnh mệnh, nhưng lại lặng lẽ ngẩng đầu hướng bên trong sa trướng nhìn vài lần, rồi mới chịu xoay người rời đi.
Nhưng khi sắp ra đến cửa, lại nghe ngón tay Long Vô Ba khẽ gõ mặt bàn, đột nhiên hỏi một câu: “Ngươi cũng là người của đại ca?”
Sa tướng quân toàn thân cứng đờ, cơ hồ sợ tới mức hồn phi phách tán hồn vía lên mây, thật khó khăn quay thân lại, một lần nữa quỳ xuống, đứt quãng thanh âm nói: “Vương…… Mạt tướng……”
Long Vô Ba lại không nhìn đến ngài, nét mặt đâm chiêu lại có chút nghiền ngẫm tươi cười, đạo: “Thuộc hạ ta người có thể sử dụng tuy rằng không ít, nhưng chỉ có ngươi là đặc biệt trung thành và tận tâm. Ân, là đại ca đem ngươi an bài bên người ta, đúng hay không?”
“Đại vương bản lĩnh cao cường, tự nhiên cái gì cũng không sợ, nhưng điện hạ nghĩ đến tình huynh đệ, thật sự không thể yên tâm……”
“Phải không? Y cố ý phái ngươi đến giúp ta cướp đoạt vương vị, cũng thật là quá buồn cười.” Nói xong, quả nhiên nở nụ cười rộ, chỉ là đôi mắt kia lại nặng nề âm thầm, nhìn không ra cảm xúc, “Y chẳng lẽ không nghĩ đến, sau khi ta đoạt vị thành công, sẽ đối xử y như thế nào?”
Nói đến câu sau, âm điệu đột nhiên cất cao, cũng không biết là đang sinh khí với ai.
Tới tình hình này rồi, Sa tướng quân làm sao dám giấu diếm? Vội vàng đem những gì biết nói thẳng ra: “Điện hạ cùng Đại vương huynh đệ tình thâm, liệu trước người cho dù có sinh khí, cũng tuyệt không khó xử y, cho nên cũng không quá lo lắng. Cho dù phải chịu chút tra tấn, cắn răng một chút cũng sẽ trôi qua.”
Long Vô Ba nghe Sa tướng quân nói như vậy, đột nhiên nhớ tới một chuyện, đạo: “Ngày đó đại ca tự sát ở Thiên điện, ngươi sớm đã nhìn ra? Cho nên ngươi mới đúng lúc đá văng thanh kiếm kia?”
“Đại vương nhìn rõ mọi việc…… Mạt tướng không dám giấu diếm……”
“Ychưa từng có ý tìm chết, y liệu trước ta sẽ mềm lòng.” Dừng một chút, sắc mặt phút chốc biến đổi, “Y có thể đem ngươi an bài bên người ta, tự nhiên cũng có thể an bài những kẻ khác. Y nếu muốn kéo ta xuống ngai vị Long Vương, là việc quá dễ dàng đi?”
Trong phòng đột nhiên im lặng đến lạnh người.
Sa tướng quân chỉ một bộ dáng cúi đầu, thanh âm phát run: “Điện hạ chỉ hy vọng…… Đại vương người có thể mãi mãi ở lại Đông Hải……”
Trong lòng Long Vô Ba vốn tràn đầy buồn bực, nhưng khi nghe thấy những lời này, liền cảm thấy có cái gì đó đâm vào tim mình, từng chút từng chút đâm vào..
Người kia bất kể là làm gì, đều chỉ muốn lưu lại hắn mà thôi.
Mà hắn thì sao?
Hắn tâm, cho tới bây giờ chỉ tại Long Tĩnh Thủy trên người.
Long Vô Ba thất bại nhu nhu thái dương, xua tay đạo: “Ngươi lui xuống đi.”
Sau đó đứng lên, rời ghế, cố hết sức tiêu sái quay về bên cạnh giường.
Long Tĩnh Thủy dù cho ngủ say nhưng vẫn như cũ trau mày, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ.
Long Vô Ba nhớ tới những chuyện y đã trải qua, thật sự tâm đau vô cùng, nói không nên lời yêu lời hận, chỉ vươn tay, nắm chặt lấy bàn tay Long Tĩnh Thủy, mười ngón đan xen khắn khít với nhau.
Vô luận là chuyện gì, hắn cũng không tái rời bỏ người này.
Hắn đời này thuận phong thuận thủy, thứ muốn có chưa bao giờ không chiếm giữ được. Nhưng hiện tại, xem ra kẻ bị nắm giữ trong tay … ngược lại chính là hắn?
Toàn thân y nhuốm đẫm máu tươi, hơi thở mong manh suy yếu vô cùng, khi ngự y tới trị thương tất cả đều sợ tới mức mồ hôi chảy đầm đìa, chẩn đoán qua đi mới nhẹ nhàng thở ra, độc kia dược tính thật quá mạnh, cố hết sức mới có thể giữ được một mạng cho y.
Long Vô Ba nghe xong mới an tâm một chút, thầm nghĩ đây có phải cũng nằm trong kế của đại ca?
Từ lúc biết được chân tướng thật sự của năm trăm năm trước, hắn mới ngộ ra một điều, hắn chưa bao giờ hiểu được con người có tên Long Tĩnh Thủy này, tuyệt không hiểu.
Từ nhỏ đến lớn, tính tình Long Tĩnh Thủy xưa nay đều đạm mạc như nước, đối với mỗi người đều ôn hòa dễ thân, nhưng lại không đoán được y cũng có lúc ngoan độc như vậy.
Nhưng cũng quá ư là ngu ngốc!
Đường đường là Đông Hải thái tử, lại dễ dàng đem hộ thể linh châu đưa cho người khác, làm cho linh lực của mình toàn bộ biến mất, vương vị bị thưởng, còn cố tình chết sống che giấu, một chữ cũng không chịu nói cho hắn.
Long Vô Ba lan man suy nghĩ, đáy lòng lại từng chút từng chút dâng lên đau đớn, nhíu mi ngồi bên giường, ngón tay khẽ vuốt hai gò má xanh xao của Long Tĩnh Thủy.
“Đại ca……”
Biết rõ người này không có cùng huyết thống với mình, nhưng vẫn quen tính mà khẽ gọi.
Hắn có lẽ…… thật sự là nghiệt chủng của yêu thú?
Nhưng đồng thời cũng là đệ đệ Long Tĩnh Thủy.
Vô luận là yêu là hận, là thanh long hay quái vật, chỉ có duy nhất điểm này, vĩnh viễn không thay đổi.
Nghĩ như vậy, bất giác nở nụ cười, trong đôi mắt hiện lên nổi phức tạp hỗn lọan yêu say đắm cũng như đau đớn, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi Long Tĩnh Thủy. Một mặt mở khớp hàm đang ngậm chặt kia ra, một mặt dùng chú ngữ, cố gắng đem thứ trong cổ họng mình đưa vào miệng y.
“Ngô……” Long Tĩnh Thủy cảm thấy cổ họng có gì đó khác thường, cảm giác nóng rực truyền đến, mở to mắt ra, đập thẳng vào mặt là dung mạo tuấn mỹ gần trong gang tấc của Long Vô Ba, không khỏi ngẩn ngơ, vội vã ngồi dậy.
Long Vô Ba vội vàng chế trụ vai y, đạo: ” Vết thương trên người ngươi chỉ mới thượng dược, ngàn vạn lần đừng lộn xộn.”
Long Tĩnh Thủy quả nhiên bất động, ho khan vài tiếng, hỏi: “Ngươi cho ta ăn cái gì?”
Long Vô Ba không trực tiếp trả lời, bàn tay khẽ nâng lên nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen dài của y, không chút để ý bâng quơ nói: “Ta thử lấy linh châu trong người mình ra, kết quả phát hiện nó sớm đã dung nhập trong cốt nhục, tìm không thấy.”
“Đó là đương nhiên, ta……” Y vì muốn cho Long Vô Ba hóa thành chân long, đã bỏ biết bao nhiêu công sức vào việc này, làm gì có chuyện dễ lấy. Nhưng những lời này lại không thể nói ra, nhất là sợ Long Vô Ba vì vậy mà áy náy, hai là sợ người này có một ngày nào đó hội rời xa mình vĩnh viễn.
Long Vô Ba biết y nghĩ gì, thật cẩn thận vuốt lên mi gian cong cong kia, cười nói: “Đại ca bị thương nặng, nếu không có linh lực hộ thể, vết thương không biết khi nào mới lành. Cho nên, ta muốn đem linh châu trả lại cho ngươi.”
Dừng một chút, chợt nghĩ cái gì đó, khóe môi Long Vô Ba loan loan, cố ý ở bên tai Long Tĩnh Thủy thổi nhẹ, hạ giọng đạo: “Thiên hạ to lớn, kẻ giống như chúng ta trao đổi tín vật đính ước như vậy, chỉ sợ rất hiếm thấy.”
“Gì?” Long Tĩnh Thủy chấn động, cũng không biết lấy đâu ra khí lực, trực tiếp ôm lấy thắt lưng Long Vô Ba, vạn phần khẩn trương hỏi, “Ngươi thế nào? Có cảm thấy chỗ nào không thoải mái?”
Lúc y bị thương, cũng không thấy có biểu hiện gì lộ ra.
Long Vô Ba quả thực dở khóc dở cười, đem người ôm thật chặt, cảm giác trong lòng ê ẩm chua chát, tim cứ không ngừng đập dồn dập, làm hắn có chút ý loạn tình mê.
“Không sao, nhiều nhất chỉ tổn thương một chút linh lực mà thôi. Cho dù như vậy, ta cũng có thể trấn định được Đông Hải, vẫn có thể……” Long Vô Ba đem cằm chống trên vai Long Tĩnh Thủy, ánh mắt đột nhiên đỏ lên, thanh âm thoáng phát run: “Hộ ngươi chu toàn.”
Long Tĩnh Thủy nhẹ nhàng ôm hắn, cảm giác thân thể kia run rẩy, biết hắn là vì mình bị thương mà khổ sở, trong lòng liền rung động, ngẩng đầu lên ngay bên môi Long Vô Ba hôn một cái.
Long Vô Ba khó thấy y chủ động, không khỏi cao hứng, kinh ngạc hô: “Đại ca.”
Mặt Long Tĩnh Thủy có chút nóng lên, còn muốn nói thêm mấy câu, nhưng thân thể không nghe sai sử, rất nhanh mệt mỏi mà nhắm hai mắt, mơ mơ hồ hồ lẩm bẩm: “Vô Ba, Vô Ba……”
Long Vô Ba sợ vết thương y lại tái đau, vội vàng đem người ấn trở về giường, chỉnh hảo chăn, ánh mắt luyến tiếc dời đi, nhịn không được trên khóe mắt y thân một chút.
Ngay lúc đang say sưa, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng đập cửa.
“Ai?”
“Vương, là mạt tướng.” Là thanh âm Sa tướng quân.
Long Vô Ba lo lắng sảo* đến Long Tĩnh Thủy, liền thả sa trướng xuống, đứng dậy đi đến bên bàn. Nhưng khi hắn mới chuyển bước, liền cảm thấy dưới chân vô lực, dường như sắp ngã xuống.
(sảo* = ồn)
Hắn bất quá chỉ tổn hại nửa phần linh lực, nhưng lại nghĩ ra có thể suy yếu đến mức này.
Vậy trong năm trăm năm qua, khi linh lực Long Tĩnh Thủy hoàn toàn tiêu tán…… y đã sống như thế nào?
Tim Long Vô Ba đau lên, căn bản không dám nghĩ sâu hơn, tay phải chống mặt bàn, chậm rãi ngồi xuống, trầm giọng nói: “Vào đi.”
Sa tướng quân vừa vào cửa, liền nhìn thấy Long Vương đại nhân khuôn mặt âm lãnh ngồi ở chỗ kia, thần sắc thay đổi, trông thật dữ tợn đến khủng bố vô cùng. Khiến ngài sợ tới mức run rẩy toàn thân, cuống quít quỳ rạp trên mặt đất, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
Cách hồi lâu, mới nghe Long Vô Ba lạnh lùng mở miệng hỏi: “Có bắt được Bắc Hải Long Vương không?”
“Tạm thời…… Không có tin tức……”
“Ân, tên hắc y nhân kia thật sự quá lợi hại, cũng thể trách các ngươi. Chỉ là, nếu chúng trở về Bắc Hải, chuyện có lẻ khá phiền toái.” Thanh âm Long Vô Ba thản nhiên, nghe không ra hỉ giận, nhưng đáy mắt lại hiện lên tia sát ý nồng đậm.
Ngày ấy người của Long Nguyệt cùng gã đều bị trúng độc, lại bị thủ hạ mình vây quanh, Long Vô Ba nghĩ vạn vô nhất thất*, liền trước dẫn Long Tĩnh Thủy rời đó trở về Đông Hải trước, lại không ngờ Long Nguyệt nhân cơ hội mà đào tẩu.
(vạn vô nhất thất* = không có chuyện gì sai sót)
Nghĩ tới nghĩ lui, nhất định là hắc y quái nhân kia dỡ trò quỷ kế.
Long Vô Ba không có biện pháp trảo Long Nguyệt trở về báo thù, trong lòng thật sự tức giận vô cùng, bất quá nghĩ đến trên người tên kia trúng cực độc, liền bình tâm lại một ít.
Mấy tên tùy tùng bên người Long Nguyệt bị trảo, lúc độc phát đau chết đi sống lại, thân thể bắt đầu hư thối, nhưng lại không có tử, khi thanh tỉnh thì như trước kêu rên đau đớn, thẳng đến lúc hóa thành một bãi thi thủy mới thôi.
Độc kia thật sự quá hung ác.
Long Vô Ba lại nhớ tới vị ca ca tao nhã ôn hòa thân thiện của hắn, thật cảm thấy bất khả tư nghị, ngây người một hồi lâu, mới phất tay cho Sa tướng quân đi xuống, mệnh hắn tiếp tục truy tìm Long Nguyệt.
Sa tướng quân cúi đầu lĩnh mệnh, nhưng lại lặng lẽ ngẩng đầu hướng bên trong sa trướng nhìn vài lần, rồi mới chịu xoay người rời đi.
Nhưng khi sắp ra đến cửa, lại nghe ngón tay Long Vô Ba khẽ gõ mặt bàn, đột nhiên hỏi một câu: “Ngươi cũng là người của đại ca?”
Sa tướng quân toàn thân cứng đờ, cơ hồ sợ tới mức hồn phi phách tán hồn vía lên mây, thật khó khăn quay thân lại, một lần nữa quỳ xuống, đứt quãng thanh âm nói: “Vương…… Mạt tướng……”
Long Vô Ba lại không nhìn đến ngài, nét mặt đâm chiêu lại có chút nghiền ngẫm tươi cười, đạo: “Thuộc hạ ta người có thể sử dụng tuy rằng không ít, nhưng chỉ có ngươi là đặc biệt trung thành và tận tâm. Ân, là đại ca đem ngươi an bài bên người ta, đúng hay không?”
“Đại vương bản lĩnh cao cường, tự nhiên cái gì cũng không sợ, nhưng điện hạ nghĩ đến tình huynh đệ, thật sự không thể yên tâm……”
“Phải không? Y cố ý phái ngươi đến giúp ta cướp đoạt vương vị, cũng thật là quá buồn cười.” Nói xong, quả nhiên nở nụ cười rộ, chỉ là đôi mắt kia lại nặng nề âm thầm, nhìn không ra cảm xúc, “Y chẳng lẽ không nghĩ đến, sau khi ta đoạt vị thành công, sẽ đối xử y như thế nào?”
Nói đến câu sau, âm điệu đột nhiên cất cao, cũng không biết là đang sinh khí với ai.
Tới tình hình này rồi, Sa tướng quân làm sao dám giấu diếm? Vội vàng đem những gì biết nói thẳng ra: “Điện hạ cùng Đại vương huynh đệ tình thâm, liệu trước người cho dù có sinh khí, cũng tuyệt không khó xử y, cho nên cũng không quá lo lắng. Cho dù phải chịu chút tra tấn, cắn răng một chút cũng sẽ trôi qua.”
Long Vô Ba nghe Sa tướng quân nói như vậy, đột nhiên nhớ tới một chuyện, đạo: “Ngày đó đại ca tự sát ở Thiên điện, ngươi sớm đã nhìn ra? Cho nên ngươi mới đúng lúc đá văng thanh kiếm kia?”
“Đại vương nhìn rõ mọi việc…… Mạt tướng không dám giấu diếm……”
“Ychưa từng có ý tìm chết, y liệu trước ta sẽ mềm lòng.” Dừng một chút, sắc mặt phút chốc biến đổi, “Y có thể đem ngươi an bài bên người ta, tự nhiên cũng có thể an bài những kẻ khác. Y nếu muốn kéo ta xuống ngai vị Long Vương, là việc quá dễ dàng đi?”
Trong phòng đột nhiên im lặng đến lạnh người.
Sa tướng quân chỉ một bộ dáng cúi đầu, thanh âm phát run: “Điện hạ chỉ hy vọng…… Đại vương người có thể mãi mãi ở lại Đông Hải……”
Trong lòng Long Vô Ba vốn tràn đầy buồn bực, nhưng khi nghe thấy những lời này, liền cảm thấy có cái gì đó đâm vào tim mình, từng chút từng chút đâm vào..
Người kia bất kể là làm gì, đều chỉ muốn lưu lại hắn mà thôi.
Mà hắn thì sao?
Hắn tâm, cho tới bây giờ chỉ tại Long Tĩnh Thủy trên người.
Long Vô Ba thất bại nhu nhu thái dương, xua tay đạo: “Ngươi lui xuống đi.”
Sau đó đứng lên, rời ghế, cố hết sức tiêu sái quay về bên cạnh giường.
Long Tĩnh Thủy dù cho ngủ say nhưng vẫn như cũ trau mày, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ.
Long Vô Ba nhớ tới những chuyện y đã trải qua, thật sự tâm đau vô cùng, nói không nên lời yêu lời hận, chỉ vươn tay, nắm chặt lấy bàn tay Long Tĩnh Thủy, mười ngón đan xen khắn khít với nhau.
Vô luận là chuyện gì, hắn cũng không tái rời bỏ người này.
Hắn đời này thuận phong thuận thủy, thứ muốn có chưa bao giờ không chiếm giữ được. Nhưng hiện tại, xem ra kẻ bị nắm giữ trong tay … ngược lại chính là hắn?