Chương : 10
Edit: Lựu Đạn
“Hử?” Lệ Nhuận Du hơi nhíu mày, ngay sau đó liền nghe được tiếng bước chân, bước chân hắn khẽ di chuyển, nháy mắt liền được tầng tầng lớp lớp y phục phất phới trong gió che khuất, Trương ma ma rất khó mà phát hiện ra hắn.
hắn đứng trước mặt, Mật Nhi vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng, cổ áo hơi trễ, lộ ra một mảng xương quai xanh xanh đỏ ửng do bị gặm cắn, giữa hai chân là một ngọn núi nhỏ phồng căng lên, đó là vật mà mỗi ngày đều phải cắm vào trong cơ thể nàng, Lệ Nhuận Du lại cười như không cười nhìn chăm chăm nàng, ý cười trên môi ấm áp lòng người, ẩn giấu bên trong là nồng đậm tình dục chưa tiêu tán.
Mặt phấn của nàng đỏ ửng, thật khó khăn mới ổn định lại hơi thở vậy mà lại bắt đầu dồn dập lên, biết Trương ma ma đã đi ra, nàng miễn cưỡng nén lại, nhận thấy y phục rơi đầy đất, còn chưa kịp nhặt lên thì Trương ma ma đã đi đến “Trời tối rồ, phu nhân về phòng trước đi, nô tỳ sẽ dọn dẹp nơi này.”
Nếu bà ở đây dọn dẹp thì khẳng định sẽ phát hiện ra Lệ Nhuận Du.
“không cần, vẫn là để ta dọn dẹp đi.” Mật Nhi cười cong cong ánh mắt nói.
Trương ma ma còn chần chừ nói: “này….”
“Trương ma ma, để nàng ấy làm đi.” Tiếng nói trong trẻo trầm ổn của nhị gia vang sau lưng.
Trương ma ma quay đầu mới nhận ra, không biết từ khi nào mà nhị gia đã ngồi xe lăn ra đến nơi, bà là hạ nhân nên không dám nhìn thẳng hai mắt chủ tử, cúi đầu đáp lời rồi nhanh lui trở về.
Chờ khi mà đến bên cạnh người gác cổng, Trương ma ma mới dám quay đầu lại nhìn, nhị gia ngoài miệng nói để phu nhân một mình dọn dẹp, lúc này lại cong eo đuỗi tay qua vai phu nhân, giúp nàng nhặt từng cái xiêm y lên.
Tính tình nhị gia chuyển biến tốt rồi.
Trương ma ma vui mừng cảm khái.
Bà lại không biết được rằng, khi nhị gia khom lưng đem xiêm y nhặt được nhét vào lồng ngực Mật Nhi, liền nhân cơ hội cách lớp y phục mà nhéo lấy mềm mại của nàng, chờ đến khi Trương ma ma đóng cửa rời đi vào, hắn càng công khai ôm Mật Nhi ngồi lên đùi mình, cự long giận dữ chọc thẳng vào mông nàng, xem ra dã chờ đợi quá lâu, mà từng từng dòng nước xuân tình của mỹ nhân dưới sự vuốt ve không dừng của hắn chảy tràn lan..
Xiêm y mới vừa được nhặt lên lại vứt xuống đất lần nữa, còn lại trên sào trúc đong đưa theo gió, vừa vặn che khuấn tầm nhìn từ phòng Trương ma ma, Mật Nhi đưa lưng về phía Lệ Nhuận Du, uốn éo thân mình trên đùi hắn, bàn tay to của nam nhân đem xiêm y nữa thân trên của nàng cởi ra đến khủy tay, nhào nắn, xoa bóp đôi gò bồng mềm mại nhấp nhô, lại vừa oán hận bên tai nàng “ Huyện nhỏ dâm đãng lại muốn nhanh như vậy, vừa rồi sao còn đẩy ta ra?”
“Mật Nhi sai rồi, lần sau sẽ không dám nữa.” Mật Nhi quay đầu đưa lưỡi nhỏ thơm tho của mình cuốn lấy nước bọt trong miệng hắn, cười hì hì nói.
Lệ Nhuận Du đánh nhẹ vào bầu ngực của nàng “Nàng gọi ta là gì?”
“Tướng công, tướng công, ư ư sâu quá a… Mật Nhi rất thích, muốn muốn chàng mút lấy ngực thiếp đi…”
Nhìn thấy mỹ nhân trong ngực kêu rên dâm đãng, Lệ Nhuận Du cố ý nhéo nụ hoa trên đồi bồng của nàng, đầu lưỡi liếm qua miệng nàng, cằm cổ, lại cúi đầu mút lấy đầu vai như ngọc của nàng, mềm mại trắng nõn như đậu hủ hận không thể nhai nuốt vào miệng.
Nhưng hắn luyến tiếc.
Bây giờ hắn đã có kiều thê, Lệ Nhuận Du buâng khuâng lại càng nhiều.
Hoan ái qua đi, cự vật nam nhân mềm nhũn nằm trong lối đi chật hẹp của nàng, lại cứ như không có mềm, mạnh mẽ mà lấp kín dịch ấm nóng của hắn, Mật Nhi cũng không đếm được đây là lần thứ mấy hắn để dịch thể của mình trong cơ thể nàng.
Nàng lười nhác nằm dính lên người hắn, mặc kệ hắn không biết mệt mỏi mà gặm cắn xương quai xanh của mình, hồi lâu mới thỏa mãn dừng lại, như có như không vuốt tóc nàng.
Mật Nhi nhìn đôi mắt khẽ nhắm của hắn, nàng biết hắn chưa ngủ, liền duỗi tay ôm lấy vong eo tính tráng của hắn, hỏi “Tướng công, thân thể chàng bây giờ đã hồi phục, sao chàng còn chưa nói cho tổ mẫu biết?”
“Bây giờ chưa phải lúc.” Lệ Nhuận Du dùng tay ôm chặt Mật Nhi trong ngực, hôn hôn vành tai nàng “Sao đột nhiên nàng lại hỏi chuyện này?”
“thì là tò mà.” Mật Nhi chớp chớp mắt, lại hỏi “Tướng công, vậy khi nào mới là lúc?”
“Nàng muốn biết?” Lệ Nhuận Du cụp mắt nhìn nàng.
Mật Nhi sa vào nhan sắc tuấn mỹ của hắn, mặt đỏ hồng gật đầu.
Mỹ nhân e lệ như vậy liền chọc cho nam nhân triền miên hôn nàng, hồi lâu thấy hơi thở nàng trở nên khó thông, mới buông ra, nhưng vẫn là ôm chặt vòng eo nàng, dịu dàng nói “Mật Nhi nhà nàng ở đâu?”
Mật Nhi tuy không rõ hắn vì sao lại nói đến chuyện này, nhưng vẫn là cười hì hì trả lời “Nơi này nha.”
“Vậy trước khi gả đến đây, nàng ở đâu?” Lệ Nhuân Du lật nàng về phía sau rồi xoa nắn bầu ngực nàng, cự vật mềm nhũn vẫn còn làm càng trong hoa huy*t ướt át, chọc cho nàng liên tục rên rỉ, mũi chân đẩy chân nam nhân, đôi mắt mơ màng đầy quyến rũ mà bất mãn nhìn hắn.
“Hử?” Lệ Nhuận Du hơi nhíu mày, ngay sau đó liền nghe được tiếng bước chân, bước chân hắn khẽ di chuyển, nháy mắt liền được tầng tầng lớp lớp y phục phất phới trong gió che khuất, Trương ma ma rất khó mà phát hiện ra hắn.
hắn đứng trước mặt, Mật Nhi vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng, cổ áo hơi trễ, lộ ra một mảng xương quai xanh xanh đỏ ửng do bị gặm cắn, giữa hai chân là một ngọn núi nhỏ phồng căng lên, đó là vật mà mỗi ngày đều phải cắm vào trong cơ thể nàng, Lệ Nhuận Du lại cười như không cười nhìn chăm chăm nàng, ý cười trên môi ấm áp lòng người, ẩn giấu bên trong là nồng đậm tình dục chưa tiêu tán.
Mặt phấn của nàng đỏ ửng, thật khó khăn mới ổn định lại hơi thở vậy mà lại bắt đầu dồn dập lên, biết Trương ma ma đã đi ra, nàng miễn cưỡng nén lại, nhận thấy y phục rơi đầy đất, còn chưa kịp nhặt lên thì Trương ma ma đã đi đến “Trời tối rồ, phu nhân về phòng trước đi, nô tỳ sẽ dọn dẹp nơi này.”
Nếu bà ở đây dọn dẹp thì khẳng định sẽ phát hiện ra Lệ Nhuận Du.
“không cần, vẫn là để ta dọn dẹp đi.” Mật Nhi cười cong cong ánh mắt nói.
Trương ma ma còn chần chừ nói: “này….”
“Trương ma ma, để nàng ấy làm đi.” Tiếng nói trong trẻo trầm ổn của nhị gia vang sau lưng.
Trương ma ma quay đầu mới nhận ra, không biết từ khi nào mà nhị gia đã ngồi xe lăn ra đến nơi, bà là hạ nhân nên không dám nhìn thẳng hai mắt chủ tử, cúi đầu đáp lời rồi nhanh lui trở về.
Chờ khi mà đến bên cạnh người gác cổng, Trương ma ma mới dám quay đầu lại nhìn, nhị gia ngoài miệng nói để phu nhân một mình dọn dẹp, lúc này lại cong eo đuỗi tay qua vai phu nhân, giúp nàng nhặt từng cái xiêm y lên.
Tính tình nhị gia chuyển biến tốt rồi.
Trương ma ma vui mừng cảm khái.
Bà lại không biết được rằng, khi nhị gia khom lưng đem xiêm y nhặt được nhét vào lồng ngực Mật Nhi, liền nhân cơ hội cách lớp y phục mà nhéo lấy mềm mại của nàng, chờ đến khi Trương ma ma đóng cửa rời đi vào, hắn càng công khai ôm Mật Nhi ngồi lên đùi mình, cự long giận dữ chọc thẳng vào mông nàng, xem ra dã chờ đợi quá lâu, mà từng từng dòng nước xuân tình của mỹ nhân dưới sự vuốt ve không dừng của hắn chảy tràn lan..
Xiêm y mới vừa được nhặt lên lại vứt xuống đất lần nữa, còn lại trên sào trúc đong đưa theo gió, vừa vặn che khuấn tầm nhìn từ phòng Trương ma ma, Mật Nhi đưa lưng về phía Lệ Nhuận Du, uốn éo thân mình trên đùi hắn, bàn tay to của nam nhân đem xiêm y nữa thân trên của nàng cởi ra đến khủy tay, nhào nắn, xoa bóp đôi gò bồng mềm mại nhấp nhô, lại vừa oán hận bên tai nàng “ Huyện nhỏ dâm đãng lại muốn nhanh như vậy, vừa rồi sao còn đẩy ta ra?”
“Mật Nhi sai rồi, lần sau sẽ không dám nữa.” Mật Nhi quay đầu đưa lưỡi nhỏ thơm tho của mình cuốn lấy nước bọt trong miệng hắn, cười hì hì nói.
Lệ Nhuận Du đánh nhẹ vào bầu ngực của nàng “Nàng gọi ta là gì?”
“Tướng công, tướng công, ư ư sâu quá a… Mật Nhi rất thích, muốn muốn chàng mút lấy ngực thiếp đi…”
Nhìn thấy mỹ nhân trong ngực kêu rên dâm đãng, Lệ Nhuận Du cố ý nhéo nụ hoa trên đồi bồng của nàng, đầu lưỡi liếm qua miệng nàng, cằm cổ, lại cúi đầu mút lấy đầu vai như ngọc của nàng, mềm mại trắng nõn như đậu hủ hận không thể nhai nuốt vào miệng.
Nhưng hắn luyến tiếc.
Bây giờ hắn đã có kiều thê, Lệ Nhuận Du buâng khuâng lại càng nhiều.
Hoan ái qua đi, cự vật nam nhân mềm nhũn nằm trong lối đi chật hẹp của nàng, lại cứ như không có mềm, mạnh mẽ mà lấp kín dịch ấm nóng của hắn, Mật Nhi cũng không đếm được đây là lần thứ mấy hắn để dịch thể của mình trong cơ thể nàng.
Nàng lười nhác nằm dính lên người hắn, mặc kệ hắn không biết mệt mỏi mà gặm cắn xương quai xanh của mình, hồi lâu mới thỏa mãn dừng lại, như có như không vuốt tóc nàng.
Mật Nhi nhìn đôi mắt khẽ nhắm của hắn, nàng biết hắn chưa ngủ, liền duỗi tay ôm lấy vong eo tính tráng của hắn, hỏi “Tướng công, thân thể chàng bây giờ đã hồi phục, sao chàng còn chưa nói cho tổ mẫu biết?”
“Bây giờ chưa phải lúc.” Lệ Nhuận Du dùng tay ôm chặt Mật Nhi trong ngực, hôn hôn vành tai nàng “Sao đột nhiên nàng lại hỏi chuyện này?”
“thì là tò mà.” Mật Nhi chớp chớp mắt, lại hỏi “Tướng công, vậy khi nào mới là lúc?”
“Nàng muốn biết?” Lệ Nhuận Du cụp mắt nhìn nàng.
Mật Nhi sa vào nhan sắc tuấn mỹ của hắn, mặt đỏ hồng gật đầu.
Mỹ nhân e lệ như vậy liền chọc cho nam nhân triền miên hôn nàng, hồi lâu thấy hơi thở nàng trở nên khó thông, mới buông ra, nhưng vẫn là ôm chặt vòng eo nàng, dịu dàng nói “Mật Nhi nhà nàng ở đâu?”
Mật Nhi tuy không rõ hắn vì sao lại nói đến chuyện này, nhưng vẫn là cười hì hì trả lời “Nơi này nha.”
“Vậy trước khi gả đến đây, nàng ở đâu?” Lệ Nhuân Du lật nàng về phía sau rồi xoa nắn bầu ngực nàng, cự vật mềm nhũn vẫn còn làm càng trong hoa huy*t ướt át, chọc cho nàng liên tục rên rỉ, mũi chân đẩy chân nam nhân, đôi mắt mơ màng đầy quyến rũ mà bất mãn nhìn hắn.