Chương : 15
Edit: kaylee
Lúc Kỳ Vân nói ra những lời này, cũng không có suy nghĩ cặn kẽ.
Đại khái là bởi vì không khí quá tốt, lại có lẽ là bởi vì tiểu nhân sâm làm Kỳ Nhị Lang hoàn toàn mở rộng trái tim, trong lòng nghĩ, ngoài miệng cũng nói ra.
Chỉ là sau khi hắn nói xong câu đó, lại không lập tức được đáp lại khẳng định, tươi cười của Kỳ Vân lập tức dần dần phai nhạt.
Tâm tình vốn nhẹ nhàng đột nhiên khẩn trương lên, Kỳ Vân vốn chính là nửa nằm nửa không, dựa vào khuỷu tay chống thân mình, lúc này vậy mà cảm thấy mình như là bị định trụ, nằm không đi xuống, lại cũng không thể đứng dậy.
Đúng lúc này, Kỳ Vân nghe được một âm thanh truyền đến: “Tướng công, vì sao muốn ngủ cùng nhau?”
Những lời này, làm tâm Kỳ Vân lạnh một nửa.
Bởi vì hôm nay là mồng một, không có ánh trăng, ngọn nến trong phòng cũng đã tắt, trong bóng đêm Kỳ Vân cũng không biết biểu tình giờ phút này của Diệp Kiều, chỉ là nghe ra trong âm thanh của nữ nhân là có chút nghi hoặc.
Đó là khó hiểu thuần nhiên, giống như hai người ngủ ở một chỗ là chuyện hiếm lạ.
Kỳ Vân không nói chuyện, cũng không phải hắn không muốn nói, mà là có thứ gì đó nghẹn ở cổ họng.
Có cái gì khổ sở đâu?
Ngay từ đầu nói phân giường mà nằm chính là hắn, dù cho trong đó có lý do sợ hãi bệnh khí lây cho Diệp Kiều, chỉ là lại làm sao không phải trong lòng mình sợ?
Sợ nàng chán ghét, sợ nàng xa cách, trong lòng hắn hẳn là đều đã có chuẩn bị.
Vậy hiện tại lại có lập trường gì khó chịu……
Kỳ Vân muốn nói: Lời này là hắn nói giỡn, hy vọng Kiều Nương đừng coi là thật. Nhưng mà lời nói đến bên miệng lại là nửa cái chữ đều nói không nên lời.
Diệp Kiều lại là thật lâu không có chờ đến Kỳ Vân đáp lại, nhưng nàng có thể nghe được tiếng hít thở của nam nhân.
Đều không phải là là nữ nhân có tai nghe ngàn dặm, thật sự là trong phòng này quá an tĩnh, muốn không nghe được đều khó.
Ở chung một phòng lâu như vậy, Diệp Kiều biết lúc Kỳ Vân ngủ cũng không phải loại thở dốc này, nghĩ nghĩ, tiểu nhân sâm đột nhiên nói: “Sau khi thành thân thì phải ngủ cùng nhau đi.”
Kỳ Vân sửng sốt một chút, đều quên trong lòng mình còn đang khác biệt, theo bản năng hỏi câu: “Nàng không biết?”
Mới vừa hỏi, Kỳ Vân đã muốn lấp kín miệng mình.
Trước khi Kiều Nương nhà mình thành thân không có người dạy, hai phu thê Diệp gia nghĩ cũng biết không nói với nàng cái gì, sau khi thành thân mình cũng chưa từng nói qua, Kiều Nương không rõ ràng lắm mới bình thường.
Chỉ là Kỳ Vân không biết chính là, Diệp Kiều vốn là có chút hiểu biết, cho dù là tiểu nữ nhi gia, thứ thường thức (việc thường là ai cũng biết) nên biết vẫn phải biết.
Chỉ là bởi vì Diệp nhị tẩu muốn bán nàng, nàng cũng nhận chuẩn mình muốn sống thủ quả, cho nên tất cả ký ức về thành thân đều là màu xám, mang theo tuyệt vọng, làm tiểu nhân sâm đều không qua thích lật xem, cũng bỏ qua, cái gì thường thức không thường thức một mực không nhớ trong đầu.
Hiện tại, tiểu nhân sâm vốn hoàn toàn không biết gì cả có thể nhớ tới cái lý do này, vẫn là bởi vì tiểu hồ ly thuận miệng nói qua thời gian tốt đẹp nàng và tướng công thư sinh của nàng cùng chung chăn gối.
Còn dùng từ hình dung khác, bất đắc dĩ tiểu nhân sâm đơn thuần như tờ giấy trong sạch như nước, là không nghe hiểu.
Thấy Kỳ Vân không nói lời nào, Diệp Kiều lập tức cảm thấy mình đoán không sai.
Nàng còn đang nhắc mãi trong lòng, mới vừa rồi tướng công còn khen nàng thông minh, mà chuyện này đều có thể quên.
Cũng may tiểu nhân sâm là một yêu tinh thích học tập, lập tức trả lời: “Tướng công ngươi chờ, ta đây lập tức đi qua.”
Âm thanh thanh thúy, một chút do dự đều không có, trực tiếp làm cô đơn Kỳ Vân vừa mới có đều bị thổi tan thành mây khói.
Bên kia giường nệm, truyền đến âm thanh ‘sột xoạt’, Kỳ Vân sợ lúc nàng xuống giường tìm không thấy giày, nếu để chân trần đạp lên trên mặt đất là muốn cảm lạnh, nam nhân lập tức sờ mồi lửa, thổi thổi, khi nhìn thấy có ánh lửa hơi lóe thì đốt sáng lên ngọn nến đầu giường.
Lúc ánh nến chậm rãi thắp sáng phòng ngủ, Kỳ Vân cảm thấy trước mắt mình có một luồng sáng trắng hiện lên.
Chính là cánh tay Diệp Kiều vươn tới vén chăn lên, làn da oánh bạch như ngọc giống như có thể lung lay mắt hắn.
Chỉ là Diệp Kiều thực nhanh đã lại rụt cánh tay trở về.
Dùng chăn quấn chặt mình, tiểu nhân sâm bẹp bẹp miệng: “Thật lạnh.” Vừa rồi chỉ là duỗi cánh tay, đã cảm thấy làn da lộ ra đông lạnh đến hoảng.
Đôi mắt Kỳ Vân nhìn về phía chậu than trong phòng, mới phát hiện chậu than đã tắt.
Hiện giờ than hỏa này cũng là sắp xếp phân chia, loại tốt nhất muốn cung ứng hoàng thân quốc thích, quan to hiển quý, đây là vinh quang dùng tiền đều mua không được.
Tới chỗ phú hộ bình thường, tuy rằng lúc đốt than hỏa cũng không bốc khói không huân người, nhưng mà ngẫu nhiên cũng sẽ có chuyện than cháy hỏng khiến người trúng “Than độc”. Bình thường tới ban đêm, than hỏa này đều phải tắt, trong phòng tự nhiên lạnh xuống.
Dù cho còn có chút khí nóng ban ngày lưu lại, chỉ là quen trong chăn ấm áp, trở ra đương nhiên sẽ lạnh.
Trong mắt lộ ra chút đau lòng, Kỳ Vân nói: “Ta chỉ là thuận miệng nói, nếu nàng……”
Nhưng không đợi hắn nói xong, đã phát hiện Diệp Kiều quấn chặt chăn, vây quanh mình kín mít, đôi tay bắt lấy góc chăn, cứ như vậy bao mình xuống đất, lê giày thêu, nhảy nhảy tới giường Kỳ Vân!
Kỳ Vân đầu tiên là cảm thấy Kiều Nương nhà mình không có lúc nào là không “Đáng yêu”, ngay sau đó lại vô cùng may mắn mình đốt nến, nếu không một mảnh đen nhánh, đột nhiên bị một “Chăn tinh” như vậy nhảy tới nhảy đi nhào lên thực sự có chút dọa người.
Thấy nàng nhảy gần, Kỳ Vân vội vàng để giá cắm nến đến một bên, vươn tay đi đón nàng.
Chờ khi Diệp Kiều người mang chăn ngã vào trong lòng hắn, trên mặt Kỳ Vân nơi nào còn có khó chịu vừa rồi, chậm rãi đều thành ý cười.
Diệp Kiều lại cười không nổi.
Nàng thật sự không nghĩ tới, thân thể người khó khống chế như vậy, nàng chỉ là lười mặc lại tầng tầng xiêm y kia một lần lại cởi ra một lần thôi, ai có thể nghĩ đến vậy mà bó chặt mình, một bước đến cuối cùng, nếu không có Kỳ Vân đón phải quăng ngã ở trên giường!
Diệp Kiều hầm hừ lăn một vòng chăn bọc, Kỳ Vân cũng buông lỏng tay, túm chăn mình ra bên ngoài, chỉ vị trí bên trong: “Ngủ nơi này đi.”
Diệp Kiều do dự một chút, không phản đối, ngoan ngoãn nằm tốt.
Bởi vì hai người đều không muốn rời đi ổ chăn đi ra ngoài lấy gối đầu, cũng cứ như vậy dựa vào một cái gối chắp vá.
Kỳ Vân thổi tắt ngọn nến, đợi hắn một lần nữa vào nằm tốt mới cảm giác được cánh tay mình có chút nhức mỏi.
Ngược lại không phải vừa mới bị Diệp Kiều áp, mà là Kỳ Nhị Lang vẫn luôn dùng khuỷu tay chống thân mình, lại bởi vì cảm xúc dao động làm cho thân thể vẫn không nhúc nhích, lúc này mới áp đến cánh tay tê rần.
Dưới tình thế cấp bách vừa rồi duỗi tay tiếp được nương tử nhà mình, hiện tại lấy lại tinh thần, thì cảm thấy từ đầu ngón tay đến cả cánh tay đều là cảm giác tê tê.
Cái này làm cho sau khi hắn nằm xuống lập tức bắt đầu nhẹ nhàng xoa cánh tay, lại chưa từng mở miệng.
Rốt cuộc Kỳ thiếu gia cũng là sĩ diện, đặc biệt là ở trước mặt nương tử, Kỳ Vân càng là vô cùng để ý.
Mà bên kia sau khi Diệp Kiều ở nằm tốt cũng không nói chuyện.
Nàng vốn nghĩ, ngủ cùng một chỗ thì ngủ cùng một chỗ, không sao, trong lòng có chút sợ hãi lại làm cho tướng công nóng lên, chỉ cần chờ sau khi hắn ngủ rồi lặng lẽ trốn xa một chút là được.
Nhưng mà sau khi nằm xuống, Diệp Kiều nhìn chăn bông thật dày trên người hai người, cảm thấy mình nghĩ quá nhiều.
Lúc trước bổ lớn, đó là bởi vì cả người Diệp Kiều cuộn ở trong lòng hắn, có thể nghe thấy hô hấp.
Hiện tại hai người tách chăn ra ngủ, đừng nói đến gần, muốn chạm vào một chút đều khó, càng miễn bàn muốn bổ cái gì.
Nhưng nếu cứ nằm như vậy, ngược lại cảm thấy lãng phí, Diệp Kiều ở trong lòng tính toán, gần đây Kỳ Vân vội vàng chuyện cửa hàng, nàng lại muốn học biết chữ học viết chữ, thời gian ở chung tuy rằng không ít, nhưng mà thời điểm có thể dắt tay lại là ít đi rất nhiều.
Hiện tại có lẽ là lúc nên bồi bổ.
Nghĩ là làm, tiểu nhân sâm lặng yên không một tiếng động duỗi tay từ trong chăn mình dò ra, trực tiếp sờ soạng tới trong chăn nam nhân.
Kỳ Vân lập tức cảm giác được đầu ngón tay còn có chút tê của mình bị người nhẹ nhàng nắm lấy.
Diệp Kiều cũng không dùng sức, chỉ là bởi vì hiện tại huyết mạch còn không thông, chẳng sợ chỉ là đụng chạm thực nhẹ cũng làm Kỳ Vân cảm thấy cảm giác tê ngứa trên tay thẳng tắp chui lên, làm cho hắn không tự giác run lên một cái.
Cái này làm cho tiểu nhân sâm có chút kỳ quái: “Tướng công, chàng làm sao vậy?”
Kỳ Vân nghẹn, nỗ lực nhéo nhéo cánh tay, làm mình thoải mái chút, trong miệng lại ôn hòa nói: “Không có việc gì.” Rồi sau đó trở tay nắm lấy tay Diệp Kiều.
Mười ngón đan chặt.
Kỳ thật Kỳ Vân không quen cùng nhau ngủ với người, hắn thậm chí bởi vì nguyên nhân thân mình không tốt có chút không thích ở chung với người, vốn tưởng rằng cùng nương tử nhà mình cùng giường cần làm rất nhiều chuẩn bị trong lòng, ai biết không đợi hắn nghĩ nhiều cái gì đã ngủ.
Một đêm mộng đẹp, ngủ đến vô cùng thơm ngọt.
Tới ngày hôm sau, Diệp Kiều tỉnh sớm hơn hắn chút, cảm giác được nam nhân vẫn hư hư nắm ngón tay nàng, Diệp Kiều cẩn thận rút tay ra, thấy không kinh động hắn mới nhẹ nhàng thở ra.
Hiện tại thân thể Kỳ Vân còn cần dưỡng, phải bảo đảm giấc ngủ sung túc, Diệp Kiều cũng không gọi hắn, bởi vì xiêm y còn ở chỗ giường nệm, Diệp Kiều trực tiếp cầm áo bào Kỳ Vân đặt ở đầu giường bọc mình xuống giường.
Thu thập mình, gọi người mang chậu than đốt nóng vào đổi đi, ra cửa, làm những việc Diệp Kiều đã ngựa quen đường cũ.
Chờ khi sắp tới bữa sáng, Kỳ Vân mới tỉnh lại.
Kỳ Vân đã từng mất ngủ thành thói quen từ sau khi cưới Diệp Kiều, giấc ngủ lại ngày một tốt hơn một ngày, hắn cũng dần quen ngủ đến hừng đông.
Chỉ là Kỳ Vân lại không thích lười giống như người bình thường, hắn thậm chí đều không quá thích làm mình nhàn rỗi xuống, ăn xong cơm sáng thì làm Thiết Tử đi gọi Tống quản sự tới.
Diệp Kiều sớm sai người chuẩn bị tốt phòng nhỏ cho tướng công nhà mình, nhưng cho dù bên trong thực ấm, Diệp Kiều cũng nhìn chằm chằm Kỳ Vân mặc xiêm y thật dày, xác định hắn sẽ không bị lạnh mới để hắn đi.
Mà Diệp Kiều lại là đi sân Liễu thị, ngồi không bao lâu, sau khi nghe được Kỳ Minh lại đây thì đứng dậy chuẩn bị trở về, không quấy rầy mẫu tử bọn họ đoàn tụ.
Nhưng mà trước khi đi, Liễu thị dặn dò câu: “Chờ Tam Lang trở về thư viện, quản sự các nhà lập tức phải kiểm kê bạc nhập trướng, đến lúc đó muốn phân tiền thưởng, ngươi trở về hỏi Nhị Lang một chút, muốn tới nhìn hay không.”
Chuyện này Diệp Kiều cũng nghe Kỳ Vân nói qua, sau khi những quản sự đó báo trướng xong, đều phải từng người kiểm kê bạc nhập kho, tuy rằng đều là nhập kho từng nhà, chỉ là cái quá trình này lại muốn diễn ra ở trước mặt chủ nhân Kỳ gia này.
Kỳ phụ Kỳ Chiêu đều sẽ ở, nếu thân mình Kỳ Vân không có trở ngại cũng sẽ ở.
Khi đó không hề là con số lạnh như băng trên sổ sách, mà là bạc trắng bóng cùng đồng tiền xuyên thành chuỗi, mỗi một khoản đều phải kiểm kê tinh tế.
Liễu thị đặc biệt nói với Diệp Kiều, cũng là bởi vì tiền thu tiệm rượu nhiều, bà vui làm nhị nhi tử lại đây nổi bật.
Diệp Kiều đáp ứng, sau khi ghi nhớ lời nói mới rời đi.
Mà ở trên đường trở về, Diệp Kiều đụng phải Tiểu Thạch Đầu.
Lần này ôm Thạch Đầu cũng không phải Phương thị, mà là bà tử trong phòng Phương thị, Thạch Đầu vẫn có cảm tình vượt mức bình thường đối với Diệp Kiều, thấy nàng tới lập tức duỗi tay với nàng, muốn Diệp Kiều ôm.
Diệp Kiều cũng muốn ôm hắn, kỳ thật chỉ cần là ấu tể liền tự mang cảm giác được người thích.
Nhưng Diệp Kiều không nghĩ làm nãi oa oa này bị thiêu cháy, cho nên chỉ cười đi qua nắm chặt tay béo của hắn, đôi mắt lại là nhìn về phía bà tử: “Như thế nào đại tẩu không tới? Vừa rồi ở chỗ bà bà cũng không gặp nàng.”
Bà tử này trả lời: “Đêm qua đại thiếu nãi nãi đã nói trên người không thoải mái, nghỉ đến bây giờ cũng chưa dậy.”
Nghe được Phương thị bị bệnh, Diệp Kiều vội vàng hỏi: “Bị bệnh sao?”
Bà tử kia lắc đầu: “Không sao.” Chỉ là bệnh trong lòng, bà đi theo Phương thị đã nhiều năm, nhìn ra được đại thiếu nãi nãi lòng nhỏ, lông gà vỏ tỏi đều có thể làm nàng tức, huống chi là ngày hôm qua nàng còn cảm thấy mình mất mặt.
Qua mấy ngày lại phải làm kiểm kê, trước kia Phương thị chính là thích nhất này này, mỗi hai tháng đều ngóng trông, hiện giờ sợ rằng có thể trốn là trốn.
Chỉ là những lời này không thể nói với Diệp Kiều, bà tử nhịn xuống.
Diệp Kiều lại là cười cười, nói: “Không có việc gì thì tốt.” Rồi sau đó đôi mắt nhìn về phía Tiểu Thạch Đầu: “Dù sao hiện tại nhàn rỗi, không bằng mang theo Thạch Đầu đi chỗ ta ngồi một lát đi, vườn này gió lớn, đừng thổi tới hài tử.”
Bà tử tự nhiên không có lý do gì cự tuyệt, ôm Thạch Đầu đi theo phía sau Diệp Kiều.
Diệp Kiều vào sân lập tức nhìn thấy cửa phòng nhỏ vẫn đóng chặt như cũ, nghĩ thầm hôm nay thời gian tướng công và Tống quản sự nói chuyện lâu hơn bình thường, lại không đi vào xem, mà là mang theo Tiểu Thạch Đầu vào phòng.
Bình thường lúc này Diệp Kiều đều ở sương phòng luyện chữ, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Trên bàn bày giấy và bút mực, Diệp Kiều vừa nghiền mực vừa nói: “Tiểu Tố, ta nhớ rõ buổi sáng có bàn sa bánh, lấy tới cho Thạch Đầu đi.”
Hài tử đều thích ăn ngọt, bình thường Thạch Đầu ở chỗ Liễu thị cũng là đi theo Diệp Kiều cùng nhau ăn ăn ăn, tuy rằng tuổi hai người chênh lệch lớn, chính là ở phương diện ăn này nhưng thật ra vô cùng giống nhau, Diệp Kiều cũng đối tốt với hắn rất nhiều.
Sa bánh này là bánh dùng bột nếp chưng thành, ở giữa kẹp hỗn thành hạt mè và đường nhân, thơm ngọt mềm mại, vô cùng thích hợp tiểu hài tử.
Nhưng mà Thạch Đầu lại không bị sa bánh hấp dẫn qua, mà là nhìn chằm chằm bút lông trên bàn.
Ở thời điểm Diệp Kiều cầm bút viết chữ, Tiểu Thạch Đầu đột nhiên tránh tránh khỏi trong lòng bà tử: “Thẩm thẩm, nhị thẩm thẩm!”
Diệp Kiều lập tức ngẩng đầu nhìn hắn, lại không đi qua, chỉ là cười hỏi: “Thạch Đầu làm sao vậy?”
Tiểu Thạch Đầu còn nhỏ, có đôi khi trong lòng muốn nói trong miệng nói không nên lời, chỉ biết từng tiếng kêu Diệp Kiều, đôi mắt tròn tròn nhìn chằm chằm bút lông.
Bà tử không hiểu, Diệp Kiều lại tâm hữu linh tê (tâm linh tương thông): “Ngươi cũng muốn thử xem?”
Thạch Đầu lập tức gật đầu, trên má thịt đô đô, thoạt nhìn như là búp bê sứ.
Diệp Kiều cũng không cự tuyệt, làm bà tử ôm Tiểu Thạch ôm tới, cũng cho hắn một cây bút lông, lại không chấm mực, sợ hắn ăn, chỉ là dính thủy làm hắn ở vẽ ở trên bố.
Cũng may Tiểu Thạch Đầu cũng phân không rõ là mực hay là nước, dù sao cọ đến trên bố màu lam có dấu vết, tiểu gia hỏa cũng là vui tươi hớn hở.
Viết viết, vẽ đầy một tấm bố, Diệp Kiều đứng dậy đi đổi một tấm cho hắn, Tiểu Thạch Đầu lập tức ngoan ngoãn giơ bút lông chờ.
Đúng lúc này, nghe được từ bên ngoài truyền đến một âm thanh: “Tẩu tẩu.”
Tác giả có lời muốn nói: Tác giả: Kiều Nương ngươi đối tốt với Tiểu Thạch Đầu như vậy, có phải thưởng thức giữa đồ tham ăn với nhau hay không?
Kiều Nương:…… Hừ! 【 tức ăn một mâm sa bánh 】
Truyện được edit tại diễn đàn Lê Quý Đôn!