Chương : 10
Edit: kaylee
Hiện tại thân mình Kỳ Vân hư, hư hỏa trên người vẫn luôn không có tán sạch sẽ, cũng không tùy tiện ra khỏi phòng, cũng vừa lúc thừa dịp trong khoảng thời gian này xử lý sổ sách sạch sẽ.
Bình thường có lang trung ba ngày đến bắt mạch một lần, Diệp Kiều cũng mỗi ngày nắm tay hắn, lại không dám ôm hắn ngủ.
Cái này làm cho Kỳ Vân đã lâu chưa từng đi gặp Liễu thị, Diệp Kiều nhưng thật ra buổi sáng mỗi ngày sau khi ăn cơm sáng đều sẽ đi sân Liễu thị chuyển một hồi.
Tuy rằng tiểu nhân sâm không quá hiểu rõ mỗi ngày gặp mặt tâm sự có chỗ lợi gì, nhưng nếu Phương thị mỗi ngày đều đi, nàng cũng cảm thấy đây là chuyện thuộc bổn phận làm dâu, nên cũng đi.
Nhưng Diệp Kiều không biết chính là, Phương thị vốn cũng không phải mỗi ngày tới.
Bình thường, Phương thị muốn quản lý mọi chuyện trong viện mình, hiện tại Đại Lang Kỳ Chiêu quản chuyện thôn trang, ngày thường cũng đi sớm về trễ, Phương thị chiếu cố nhi tử còn muốn chiếu cố Kỳ Chiêu, cũng là vội thật sự.
Chỉ là gần đây bắt đầu mùa đông, Phương thị nghĩ tới Liễu thị nơi này, nhìn xem có thể từ trên tay bà bà muốn chút chỗ tốt hay không, hơn nữa Liễu thị làm xiêm y cho nhi tử Thạch Đầu nàng đã mặc lên, Phương thị vì đoạt niềm vui của Liễu thị lúc này mới đi cần mẫn chút.
Cố tình ở mỗi ngày nàng muốn không lại đây, phát hiện tức phụ Nhị Lang luôn là đi sân Liễu thị.
Cái này làm cho Phương thị có chút cảm giác nguy cơ.
Hiện giờ tuy rằng mấy nhi tử Kỳ gia đều lớn, chỉ là nhị lão khoẻ mạnh, nên vẫn là người một nhà, ai nói phân gia chính là phải bị người mắng chết, nhà này nói chuyện có trọng lượng nhất, trừ bỏ các nam nhân chính là Liễu thị.
Bình thường Liễu thị không quản chuyện, chỉ là đề cập đến ăn mặc chi phí trong nhà, lời Liễu thị nói ai đều phải nghe.
Theo lý thuyết Phương thị là đại tức phụ Kỳ gia, lại sinh Thạch Đầu, Liễu thị và nàng cũng thân cận, căn bản không cần lo lắng địa vị của mình ở nhà, chính là Phương thị đọc sách nhiều, lại tâm nhãn nhỏ, không thông minh lắm lại luôn thích nghĩ chút chuyện quanh co lòng vòng.
Mắt nhìn thân mình Kỳ Vân tốt hơn trước kia, Kiều Nương xung hỉ gả vào hiển nhiên là được bà bà Liễu thị thích, mà nhị đệ muội này lại có dáng vẻ tốt, ngay cả âm thanh nói chuyện đều dễ nghe hơn mình.
Trước kia mình có thể ở trước mặt Liễu thị cọ chút chỗ tốt, nhưng về sau có Diệp Kiều đối lập, Liễu thị có thể bắt bẻ mình hay không?
Nếu ý nghĩ này bị Đại Lang Kỳ Chiêu biết, tất nhiên muốn nói tức phụ nhà mình ngốc.
Nhà hắn không có nhiều quy củ như vậy, Liễu thị làm người khoan dung, nhà người thường cũng không phải cung đình quan lại, không có quy củ sớm tối thưa hầu, bình thường ba nhi tử tự qua cuộc sống của mình, hơn nữa mỗi đêm đều phải cùng nhau ăn cơm, ngày thường ra vào luôn có thể gặp mặt, Liễu thị chưa từng bắt bẻ cái gì.
Nàng là đại tẩu, lại có nhi tử, ở trong nhà này đi ngang cũng chưa người quản, nghĩ lung tung rối loạn cái gì?
Nếu Liễu thị thật sự ghét bỏ nàng không phóng khoáng, trước kia đã phát tác, có thể nhẫn nàng đến bây giờ?
Chỉ là Phương thị chính là người tự buộc mình vào, vậy mà cũng theo Diệp Kiều cùng nhau, mỗi ngày đúng giờ xác định địa điểm đi chỗ Liễu thị nói chuyện, trong lúc nhất thời làm Liễu thị đều cảm thấy không thể hiểu được.
Nhưng mà Liễu thị cũng không cự tuyệt, có thể mỗi ngày nhìn thấy tôn tử bà đương nhiên là vui vẻ.
Vì thế hai nhi tức vậy mà đốc xúc nhau kiên trì gần mười ngày, Liễu thị nói mình tìm được hai nhi tức hiếu thuận.
Mà phương thức bà tỏ vẻ thân cận, chính là chuẩn bị điểm tâm ở khi hai người lại đây, làm cho Diệp Kiều càng thêm thích đi, Tiểu Thạch Đầu cũng mỗi ngày kêu muốn đi đến chỗ nãi nãi ăn bánh ngọt, Phương thị muốn tối nay không đi đều không được.
Hôm nay lúc Phương thị ôm Thạch Đầu tới, thì nhìn thấy Diệp Kiều đã đợi ở trong phòng.
Bởi vì vào đông, chân Liễu thị ở khi trẻ tuổi va chạm qua, rơi xuống chút tật xấu, trời lạnh sẽ đau, cho nên trong phòng Liễu thị đốt than luôn là sớm nhất.
Vén rèm cửa tiến vào chỉ cảm thấy nhiệt khí đập vào mặt, ấm áp dễ chịu.
Trong tay Diệp Kiều bưng chén, đang muốn cầm cái muỗng ăn, thấy Phương thị tiến vào lập tức đứng dậy cười nói: “Đại tẩu, bên ngoài lạnh, như thế nào đại tẩu ngươi không mặc nhiều một chút?”
Phương thị cảm thấy những lời này rất quen tai, đột nhiên nghĩ ra đây không phải lời lúc trước mình từng nói qua với nàng sao?
Lúc ấy nàng chỉ là khách khí, chỉ là Diệp Kiều lại ghi tạc trong lòng, sống học sống dùng.
Phương thị cũng hiền lành nói: “Đệ muội có tâm, lần sau ta sẽ nhớ kỹ.” Nói xong thì ôm Thạch Đầu chào hỏi Liễu thị: “Thạch Đầu tới, chào nãi nãi và nhị thẩm thẩm.”
“Nãi nãi, nhị thẩm thẩm.” Thạch Đầu tuổi còn nhỏ, mới vừa có thể nói, âm thanh có chút ô nông, lớn lên khoẻ mạnh kháu khỉnh, đúng là lúc chơi vui.
Diệp Kiều cũng nhìn thích, cầm lấy một cái bánh ngọt trên bàn đưa cho hắn.
Thạch Đầu chớp mắt to nhìn Diệp Kiều, thấy Phương thị gật đầu với hắn, lúc này mới cười lộ ra răng cửa nhỏ, tay nhỏ cầm bánh ngọt, miệng mềm mại nói: “Cảm ơn nhị thẩm thẩm!”
Những lời này Thạch Đầu nói vô cùng lưu loát, gần đây hắn đi theo Phương thị tới sân Liễu thị, cho nàng bánh ngọt ăn đều là thẩm thẩm xinh đẹp này.
Trên người nhị thẩm thẩm luôn là có hương hoa quế, giống hoa quế đường, Thạch Đầu thực thích.
Liễu thị thấy hắn ngoan ngoãn cũng cười theo, nói với Phương thị: “Ngồi đi, mới vừa hầm hạnh sữa đặc, nếm thử xem.”
Phương thị theo lời ngồi xuống, đặt Thạch Đầu tới một bên, bưng chén lên ngửi ngửi.
Hạnh sữa đặc chính là chè hạnh nhân, là món ăn vặt từ cung đình truyền tới dân gian.
Đầu tiên đảo hạnh nhân thành tương, lọc bỏ cặn, bỏ sữa vào đi quấy, sau đó thêm đường chậm rãi nấu thành, so với chè đặc bình thường thì đặc sệt hơn một chút, thoạt nhìn là sữa màu trắng xinh đẹp, ngửi cũng rất thơm ngọt.
Nhưng mà hạnh sữa đặc này muốn nấu ngon lại không dễ dàng, nương gia Phương thị cũng coi như không tệ, chỉ là hạnh sữa đặc mua bên ngoài nhìn lên kém xa chén này, nếm một ngụm, Phương thị càng là kinh ngạc.
Không tính quá ngọt, lại rất thơm thuần, ăn thật sự ngon.
Phương thị gả vào Kỳ gia hơn 5 năm, lại chưa bao giờ ăn qua cái này, chỉ là hiện tại nhìn là Liễu thị thường ăn, không khỏi hỏi: “Nương, đây là mua nơi nào?”
Biểu tình Liễu thị nhàn nhạt, xoay chuyển Phật châu trên tay: “Là Lưu mụ làm, trù nghệ Lưu mụ vẫn luôn không tồi.”
Lúc này Lưu bà tử đang đứng ở bên người Liễu thị, nghe xong lời này, cười cười, cũng không nhiều lời.
Phương thị không khỏi nhìn về phía Lưu bà tử vẫn luôn đi theo bên người Liễu thị kia, đột nhiên cảm thấy mỗi ngày tới nơi Liễu thị đúng giờ cũng khá tốt, chỉ chén hạnh sữa đặc này đã không thiệt.
Diệp Kiều thì không nghĩ nhiều như vậy, vui vui vẻ vẻ phủng chén, ăn đến thơm ngọt.
Chờ ăn xong một chén rồi, nàng nói với Liễu thị: “Nương, ta có thể mang một chén về cho tướng công sao?”
Cái này làm cho mặt mày Liễu thị lập tức nhu hòa lên, ôn thanh nói với Diệp Kiều: “Hôm nay chỉ nấu ba chén này, chờ lần sau lại mang cho Nhị Lang đi.”
Trên mặt Diệp Kiều có chút đáng tiếc, cảm thấy đồ vật ăn ngon như vậy tướng công ăn sẽ rất ngon.
Phương thị lại là kinh ngạc nhìn Diệp Kiều, hình như không nghĩ tới Diệp Kiều vậy mà để bụng đối với Kỳ Vân như thế.
Liễu thị lại là ôm Thạch Đầu vào trong lòng mình, sờ sờ đầu tiểu gia hỏa, trong miệng nói: “Mấy ngày nay Tam Lang sẽ trở lại từ thư viện, các ngươi trở về cũng nói cho Đại Lang Nhị Lang, chờ Tam Lang trở về cùng nhau ăn cơm, chớ có chậm trễ.”
Phương thị tự nhiên đáp ứng, tuy rằng Kỳ Vân bận rộn thôn trang, nhưng mà nhà này đọc sách chỉ có một mình Tam Lang Kỳ Minh, trong lòng Phương thị, đọc sách làm tú tài khảo cử nhân mới là đại sự hạng nhất, chẳng sợ chuyện thôn trang chậm trễ một chút, cũng muốn chăm sóc Kỳ Minh trước.
Diệp Kiều lại là mím môi, tuy rằng nhớ rõ Kỳ Vân nói qua muốn nghe theo Liễu thị, chỉ là lo lắng đối với Kỳ Vân vẫn là chiếm thượng phong, nàng nhẹ giọng nói: “Nương, hiện tại thân mình tướng công còn không có tốt hoàn toàn đâu.”
Liễu thị nghĩ đến nhị nhi tử ốm yếu, trên mặt lập tức lộ ra một chút đau lòng, lại xoay chuyển Phật châu nói: “Trước chăm sóc thân mình, làm hắn sinh nghỉ ngơi cho tốt, đến lúc đó ngươi tới là được.”
Diệp Kiều lên tiếng, cười tủm tỉm lại duỗi tay về phía bánh ngọt.
Liễu thị cũng không ngăn cản, chỉ nhìn nàng cười.
Lúc trước Liễu thị đi xem Kỳ Vân, đã nghe chính nhị nhi tử của mình nói qua, tức phụ này của hắn cái gì cũng tốt, chính là có chút tham ăn, trừ bỏ một ngày ba bữa cơm ra còn luôn cho mình thêm chút cơm.
Kỳ Vân nói với Liễu thị là vì nghĩ rằng gần đây Diệp Kiều luôn đi lại ở trước mặt Liễu thị, chút ham mê nhỏ cũng giấu không được, đơn giản nói rõ trước, làm Liễu thị không cần để ý.
Kiều Nương thích ăn uống, Kỳ Vân là vui sủng, nhưng hắn sợ Liễu thị ghét bỏ nhi tức này của mình tham ăn.
Không nghĩ tới Liễu thị không chỉ không chê, còn có chút thích.
Phương thị bởi vì sinh mượt mà chút, ngày thường ăn rất ít, cho dù là cả nhà cùng nhau ăn cơm đều là động mấy đũa rồi buông, sợ ăn nhiều một ngụm thịt sẽ béo lên ở trên mặt.
Diệp Kiều lại không giống, ăn ăn uống uống không dè chừng, hơn nữa mỗi lần đều ăn rất thơm, Liễu thị nhìn cũng cảm thấy thoải mái.
Trong lòng bà không để bụng nhi tức là mập hay ốm, Phương thị béo có béo đẹp, Diệp Kiều gầy có gầy đẹp, chỉ cần khỏe mạnh là được, chỉ là nhìn Kiều Nương ăn đến thơm ngon thì cảm thấy vô cùng thèm ăn, cũng làm Liễu thị cảm thấy thoải mái.
Người lớn tuổi luôn cảm thấy trong chén tiểu bối thiếu đồ ăn, chính là như thế.
Phương thị lại vẫn không ăn uống, mãi cho đến khi rời đi sân Liễu thị, nàng cũng chỉ ăn hạnh sữa đặc, thứ khác một ngụm không động.
Diệp Kiều lại là bụng no trở về, đầu tiên là vào nhà nhìn Kỳ Vân, thấy sắc mặt nam nhân như thường, thì bế lên chậu hoa, không có kinh động Kỳ Vân đang xem sổ sách, rời khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa, trong miệng nhỏ giọng nói: “Hôm nay khí sắc tướng công cũng thật tốt.”
Tiểu Tố quét tước ở một bên nghe thấy, ở trong nháy mắt cửa đóng lại từ liếc mắt nhìn vào trong từ khe cửa.
Lập tức nhìn thấy một khuôn mặt tái nhợt đáy mắt chợt lóe qua âm trầm.
Tiểu Tố:…… Nơi nào tốt! Thiếu nãi nãi gạt người!
Diệp Kiều ôm chậu hoa đi bộ ở trong sân, đặc biệt tìm nơi có ánh mặt trời đi.
Thạch Nha Thảo bên trong chậu hoa đã không còn nhỏ yếu giống như lúc trước, cao lớn chút, trừ bỏ ba đóa hoa đã nở ra cũng không có gì hơn, nhưng mà đóa hoa đã từ nửa nở biến thành hoàn toàn nở ra.
Đương nhiên, vẫn là rất nhỏ, nhìn lên thực không chớp mắt.
Nàng cũng không biết hiện tại rốt cuộc mình có thể dưỡng sống vật nhỏ này hay không, chỉ có thể mọi chuyện đều nghe ý trời, không có việc gì ra ngoài đi dạo, phơi nắng, nhìn xem có thể dưỡng tốt hay không.
Đi bộ một hồi, Diệp Kiều lập tức buông chậu hoa, lôi kéo Tiểu Tố dạy mình đá cầu.
Đừng nhìn ngày thường nàng tham ăn chút, tiểu nhân sâm lại là người không chịu ngồi yên, được một thân thể tự nhiên phải chơi thật vui, ăn bao nhiêu đều giống như có thể tiêu hóa hết.
Diệp Kiều không biết đá cầu, trong trí nhớ Diệp Kiều cũng chưa từng chơi qua thứ này, hiện tại phải học từ đầu.
Nhưng làm tiểu nhân sâm bất đắc dĩ chính là, đầu óc nàng còn tính dùng tốt, chỉ là thân thể phối hợp thật sự là không thể nói tốt, học vài ngày, cũng chỉ có thể đá bảy tám cái.
Tiểu Tố dạy Diệp Kiều dạy thực kiên nhẫn, kỳ thật đối với Tiểu Tố chừng mười tuổi mà nói, cùng với nói là dạy Diệp Kiều, chi bằng nói là cùng Diệp Kiều chơi đùa ở bên nhau.
Có thể có người chơi, tiểu nha đầu đương nhiên là vui mừng.
Chỉ là mỗi lần nhìn thấy lông gà màu đen trên quả cầu, đều cảm thấy trong lòng đau.
Tiểu Hắc nhà nàng thật đáng thương……
Nhưng so với bị nhị thiếu gia lấy đi hầm canh gà, hy sinh mấy cây lông vẫn là đáng giá.
Nhưng mà Tiểu Tố có chút tò mò: “Nhị thiếu nãi nãi, vì sao người một hai phải học được cái này?”
Diệp Kiều xoay người lại nhặt quả cầu, trên đầu đã có một tầng mồ hôi mỏng, nghe vậy cười nói: “Đây là tướng công đưa ta, để không không phải lãng phí sao?”
Tiểu Tố có chút không quá hiểu rõ cái này cùng ai đưa có cái quan hệ gì, nhưng mà nghe Diệp Kiều nói như vậy, cũng như hiểu như không gật đầu, chuẩn bị bồi nàng đá tiếp.
Nhưng bọn họ không biết chính là, Kỳ Vân đứng dậy đi trên bàn xem sổ sách, ở khi đi qua cửa sổ nghe rành mạch được lời Diệp Kiều nói.
Cửa sổ đóng lại, thoạt nhìn kín kẽ, nhưng mà giấy cửa sổ cũng không thể hoàn toàn ngăn lại âm thanh bên ngoài.
Kỳ Vân nghe Diệp Kiều nói, rũ mi mắt xuống, nhấp khóe miệng, cuối cùng vẫn là hóa thành một nụ cười.
Kiều Nương, của hắn.
Diệp Kiều cũng không phải vẫn luôn đợi ở trong sân, chờ tới buổi trưa, nàng đi vào phòng, xoa xoa mặt, buông búi tóc, đi giường nệm ngủ trưa.
Bởi vì gần đây thân mình Kỳ Vân không tốt, Diệp Kiều để cho hắn ngủ giường, mình ngủ nệm.
Còn vì sao vẫn phải phân giường, Kỳ Vân sợ mình lây bệnh cho nàng, Diệp Kiều sợ hắn lại bổ lớn bệnh tình lặp lại, vì thế trăm sông đổ về một biển, cứ như vậy phân ra ngủ, ngược lại cũng tường an không có việc gì.
Chờ đến khi ngủ trưa tỉnh lại, bên ngoài vẫn là sáng rõ, cách cơm chiều còn có không ít thời gian.
Diệp Kiều ngồi dậy, duỗi cái eo lười, quay đầu đi xem Kỳ Vân, lại phát hiện Kỳ Vân không ở trên giường, bình phong bên cạnh cũng không thấy.
“Rầm.”
Tiếng nước làm đôi mắt Diệp Kiều chuyển đi, lập tức nhìn thấy bình phong bị dịch tới gian phòng ngoài.
Trong ngoài phòng đều đốt than, vô cùng ấm áp, Diệp Kiều chỉ khoác áo ngoài, đi giày, trực tiếp đi tới phía sau bình phong.
Vì thế, Diệp Kiều đứng, Kỳ Vân bên trong thau tắm, đột nhiên bốn mắt nhìn nhau.
Kỳ Vân ngây ngẩn cả người, trong lúc nhất thời không phản ứng lại.
Diệp Kiều lại là chớp chớp mắt, cặp con ngươi sáng rỡ kia vẫn sạch sẽ thanh triệt, liếc mắt quét Kỳ Vân một cái, mới nói: “Tướng công, trên người của ngươi cũng thật trắng.”
Tác giả có lời muốn nói: Diệp Kiều: Tướng công ngươi thật trắng nha…… Ơ, tướng công như thế nào ngươi đỏ?
=w=
Truyện được edit tại diễn đàn Lê Quý Đôn!