Chương 12
Trường Đại học tư thục Thành Phố.
Sau buổi tối đó, đã hơn một tuần trôi qua.
Thuở đầu hơi chật vật để vòi vỉnh Nguyên Khải mua bằng cấp cho mình, cơ mà nhờ vậy mới trót lọt đăng ký đợt thi tuyển của trường Đại học tư thục Nghệ Thuật Thành Phố - ngành Mỹ Thuật.
Tuy còn cần vượt qua kỳ thi năng khiếu, nhưng nó chẳng khó khăn tẹo nào, huống chi cô từng là đích nữ hào môn, học đủ cằm kỳ thi hoạ, thạo chút hội hoạ thôi cũng chẳng đáng nhắc.
Hôm nay vì bài thi nên có mặt ở đây.
Song tính từ cổng vào là sân bóng rổ và hồ bơi ngoài trời ngay sau hàng rào thép cao tám feet, có dựng mái vòm che nắng, mưa rộng rãi. Chạy dọc hai khu vực được ngăn cách bởi lối đi nối liền tới sảnh lớn, chính giữa đặt đài phun nước cỡ vừa, chung quanh bán kính mười mét trở ngược là hàng cây xanh thăm thẳm trẩy dài xuyên suốt, phía dưới trồng om xòm thảm cỏ tươi tốt, tựa một trang viên trong căn biệt thự khổng lồ.
Nếu đem so sánh nơi này với cô nhi viện của Nguyên Khải, đoán phỏng nó bự gấp ba lần không chừng.
Hiềm nổi nảy giờ mấy người lạ hoắc cứ dán mắt săm soi cô mãi, làm Thục Linh quên bén vụ thưởng cảnh.
Loại cảm giác bị dõi theo từng bước chân đến năm mười bốn tuổi cô dường như vượt qua rất trơn tru, bởi khi ấy xuất thân lẫn hậu thuẫn đều lớn mạnh che trời, tiếp thêm bao dũng khí đối mặt.
Ngặt một điều, vì sống trong nịnh hót tán thưởng, tầm mắt cũng xa vời khỏi hiện thực gian truân.
Đến lúc lâm vào cảnh trầm luân, họ mới thừa dịp trỗi dậy dẫm đạp.
Dù rằng hiện tại chẳng ai nhận ra cô nữa, nhưng nổi bất an tựa hồ đang nhắc lại quá khứ chỉ mới trôi qua bốn năm thôi.
Thục Linh bậm môi, không muốn nghĩ nữa.
Theo sơ đồ trường cho hay, khoa mỹ thuật nằm ở tầng bốn, cô ngó xuống dãy số thang máy có tận ba mươi tư tầng chợt bận lòng tặc lưỡi, "Mình học chỗ thấp nhất luôn."
Và kỳ thi bắt đầu tầm độ tám giờ ba mươi, so với dự định trễ hơn mười phút rồi, Thục Linh vẫn chưa mò ra phòng thi.
Cô dáo dác ướn cổ dòm quanh hành lang rặt vẻ tìm tòi, chẳng may va trúng tấm lưng rắn rỏi của người đằng trước.
Thay vì xin lỗi, cô tiện tay tóm lấy áo nam sinh hỏi, "Nè, biết phòng PT71302 ở đâu không?"
Anh chàng ngoảnh đầu, tay ôm chòng sách ký hoạ phong cảnh, ánh mắt lạnh căm nhìn Thục Linh không chớp.
Bấy nhiêu vừa đủ khiến biểu cảm cô đông cứng.
Một loạt hình ảnh nảy sinh nơi tiềm thức khi chạm phải gương mặt này.
Thục Linh đối chiếu tất thảy đặc điểm chốc lát: Màu tóc đen nhánh, lông mày gọn gàng, con ngươi xanh thẳm lạnh lẽo, môi mỏng, mũi cao. Tổng quan tạo thành chàng khôi ngô ít tuổi.
Người như thế khó mà nhầm lẫn được.
Thục Linh khẳng định và cố nhớ lại cái tên viết trên tờ tài liệu nọ - Liêu... Vĩ Thành.
"Theo tôi." Ngữ điệu cậu không dông dài. Kế đấy liền xoay đi.
Mặc cho cô đang ngẩn người có đuổi kịp hay không, chân cậu vẫn thoăn thoắt băng qua lối hành lang rộng miên man.
Cuối cùng dừng trước phòng PT71302.
Vĩ Thành đẩy cửa, thiết nghĩ cô không theo kịp, đoạn ngoái xem thì Thục Linh đã đứng cạnh mình rồi, đồng tử cậu giãn ra, trông đằng đó chẳng mất tí sức lực.
"À đúng chỗ này..."
Tia dao động nhanh chóng thu hồi, Vĩ Thành khôi phục bộ dạng lãnh đạm tiến vào phòng, chẳng màng nghe cô nói nữa câu.
Hết bị ghẻ lạnh đến làm lơ, Thục Linh hậm hực đưa mắt dõi theo bóng lưng cậu, khoé môi giật dăm bận nữa, "Làm như ai thiếu nợ mình không bằng."
Kỳ thi đầu vào kết thúc hai tháng trước, hiện tại là kỳ giữa, phòng thi bây giờ chỉ độc nhất một mình cô cùng quý ngài giám thị.
Tuy nhiên điều đáng lưu tâm ở đây - vị giám thị ấy vậy mà là Liêu Vĩ Thành.
Cậu vừa đặt chòng sách ký hoạ xuống bàn còn chưa ngồi vội, tiếp tục di chuyển ra giữa bục giảng, đặt lọ hoa bằng gốm sứ lên cột trụ hình tròn cao hai feet, điều chỉnh ngay ngắn xong bắt đầu phổ cập nội dung thi:
"Thí sinh vẽ tĩnh vật do ban tổ chức chuẩn bị trong thời gian hai trăm bốn mươi phút. Kết quả thi sẽ được chấm ngay. Bắt đầu tính giờ." Vĩ Thành nghía qua đồng hồ, kết thúc vụ mới trở lại ghế ngồi.
Rõ là Liêu Vĩ Thành mười chín tuổi, gương mặt hay dáng vấp đều nổi bật trong độ tuổi ấy, và giờ cậu ta đang làm việc không phù hợp với độ tuổi của mình... hoặc giả sử Nguyên Khải lười nhác điền bừa thông tin cũng nên, nhưng cô không nghĩ vậy.
Thục Linh trăn trở quan sát từng nhấc cử nhấc động của cậu, sắp sửa nhìn thủng một lỗ rồi vẫn chưa nghiệm ra sai sót chỗ nào cả.
Hết cách cô bèn hỏi, "Nè, cậu là giảng viên hả?"
"Không làm ồn trong phòng thi." Vĩ Thành nhắc nhỡ.
"Có mỗi tôi với cậu thôi. Cậu không thấy ồn..."
Lúc định làm nũng chút, cơ mà không hiệu quả. Giọng cậu lạnh tanh thốt một chữ "ồn" doạ cô cứng họng, đành nuốt xuống đoạn chưa kịp nói.
Miễn cưỡng tập trung làm bài thi.
Bàn tay mân mê bút chì, linh hoạt rê chì đầy thuần thục.
- -- Bài thi hoàn thành.
Vĩ Thành bước tới dòm thoắt cái, nhíu mày, "Tệ hại."
Giọng cậu không nghe ra chút hơi ấm, Thục Linh chẳng đoán nổi thật là tệ đến mức nào, cô nài nỉ, "Cậu xem kỹ đi mà, không tệ tới vậy chứ?"
Vĩ Thành nghiên đầu, trưng bản mặt thờ ơ lườm cô, "Xem kỹ rồi."
Nếu diễn biến thế này ngộ nhỡ kế hoạch đi tông thì toi.
Thục Linh lo lắng xoay hai ngón cái vào nhau, nghĩ ngợi giây lát cô toan cúi mặt, bịa đại một câu chuyện lấy thương cảm đặng cầu xin, "Tôi từ nhỏ không có gia đình rồi, ước mơ duy nhất là hội hoạ. Để đi đến đây tôi đánh đổi rất nhiều thứ mới học hỏi được, bây giờ không được nhận thì tôi không biết nhìn mặt ba mẹ dưới suối vàng thế nào nữa. Nên xin cậu hãy..."
"Chuyện riêng tự giải quyết." Vĩ Thành cuộn bài thi thành hình ống, không để lọt tai lời sáo rỗng.
Người thường nghe câu chuyện này không cảm động cũng sướt mướt đồng cảm, ngược lại Vĩ Thành chỉ lạnh lùng làm bộ mặt dửng dưng vậy thôi.
Thục Linh đương cảm thấy con người cậu máu lạnh quá, chợt nghe cậu bồi thêm, "Còn "tệ hại" không phải điểm thi. Thí sinh đạt 65 điểm, qua môn, ngày mai đến làm giấy nhập học."
Lời vừa dứt, cảm giác bị lừa gạt ứ nghẹn tới cổ họng. Sáu mươi lăm điểm thì cứ nói thế đi, cớ sao còn "tệ hại" rồi làm hành động như sắp bỏ đi, khiến cô lầm tưởng "tệ hại" mới là kết quả.
Thục Linh nhận ra mình bị chơi đùa, con người Vĩ thành không những máu lạnh mà còn thâm độc, nhưng đợi tinh thần cô vực dậy, Vĩ Thành đã biến mất hút sau lối hành lang dài oằn.
Trước khi rời đi, cậu khẽ hạ mắt liếc xéo cô gái, trên gương mặt vô cảm thoáng hiện chút vui vẻ.
Sau buổi tối đó, đã hơn một tuần trôi qua.
Thuở đầu hơi chật vật để vòi vỉnh Nguyên Khải mua bằng cấp cho mình, cơ mà nhờ vậy mới trót lọt đăng ký đợt thi tuyển của trường Đại học tư thục Nghệ Thuật Thành Phố - ngành Mỹ Thuật.
Tuy còn cần vượt qua kỳ thi năng khiếu, nhưng nó chẳng khó khăn tẹo nào, huống chi cô từng là đích nữ hào môn, học đủ cằm kỳ thi hoạ, thạo chút hội hoạ thôi cũng chẳng đáng nhắc.
Hôm nay vì bài thi nên có mặt ở đây.
Song tính từ cổng vào là sân bóng rổ và hồ bơi ngoài trời ngay sau hàng rào thép cao tám feet, có dựng mái vòm che nắng, mưa rộng rãi. Chạy dọc hai khu vực được ngăn cách bởi lối đi nối liền tới sảnh lớn, chính giữa đặt đài phun nước cỡ vừa, chung quanh bán kính mười mét trở ngược là hàng cây xanh thăm thẳm trẩy dài xuyên suốt, phía dưới trồng om xòm thảm cỏ tươi tốt, tựa một trang viên trong căn biệt thự khổng lồ.
Nếu đem so sánh nơi này với cô nhi viện của Nguyên Khải, đoán phỏng nó bự gấp ba lần không chừng.
Hiềm nổi nảy giờ mấy người lạ hoắc cứ dán mắt săm soi cô mãi, làm Thục Linh quên bén vụ thưởng cảnh.
Loại cảm giác bị dõi theo từng bước chân đến năm mười bốn tuổi cô dường như vượt qua rất trơn tru, bởi khi ấy xuất thân lẫn hậu thuẫn đều lớn mạnh che trời, tiếp thêm bao dũng khí đối mặt.
Ngặt một điều, vì sống trong nịnh hót tán thưởng, tầm mắt cũng xa vời khỏi hiện thực gian truân.
Đến lúc lâm vào cảnh trầm luân, họ mới thừa dịp trỗi dậy dẫm đạp.
Dù rằng hiện tại chẳng ai nhận ra cô nữa, nhưng nổi bất an tựa hồ đang nhắc lại quá khứ chỉ mới trôi qua bốn năm thôi.
Thục Linh bậm môi, không muốn nghĩ nữa.
Theo sơ đồ trường cho hay, khoa mỹ thuật nằm ở tầng bốn, cô ngó xuống dãy số thang máy có tận ba mươi tư tầng chợt bận lòng tặc lưỡi, "Mình học chỗ thấp nhất luôn."
Và kỳ thi bắt đầu tầm độ tám giờ ba mươi, so với dự định trễ hơn mười phút rồi, Thục Linh vẫn chưa mò ra phòng thi.
Cô dáo dác ướn cổ dòm quanh hành lang rặt vẻ tìm tòi, chẳng may va trúng tấm lưng rắn rỏi của người đằng trước.
Thay vì xin lỗi, cô tiện tay tóm lấy áo nam sinh hỏi, "Nè, biết phòng PT71302 ở đâu không?"
Anh chàng ngoảnh đầu, tay ôm chòng sách ký hoạ phong cảnh, ánh mắt lạnh căm nhìn Thục Linh không chớp.
Bấy nhiêu vừa đủ khiến biểu cảm cô đông cứng.
Một loạt hình ảnh nảy sinh nơi tiềm thức khi chạm phải gương mặt này.
Thục Linh đối chiếu tất thảy đặc điểm chốc lát: Màu tóc đen nhánh, lông mày gọn gàng, con ngươi xanh thẳm lạnh lẽo, môi mỏng, mũi cao. Tổng quan tạo thành chàng khôi ngô ít tuổi.
Người như thế khó mà nhầm lẫn được.
Thục Linh khẳng định và cố nhớ lại cái tên viết trên tờ tài liệu nọ - Liêu... Vĩ Thành.
"Theo tôi." Ngữ điệu cậu không dông dài. Kế đấy liền xoay đi.
Mặc cho cô đang ngẩn người có đuổi kịp hay không, chân cậu vẫn thoăn thoắt băng qua lối hành lang rộng miên man.
Cuối cùng dừng trước phòng PT71302.
Vĩ Thành đẩy cửa, thiết nghĩ cô không theo kịp, đoạn ngoái xem thì Thục Linh đã đứng cạnh mình rồi, đồng tử cậu giãn ra, trông đằng đó chẳng mất tí sức lực.
"À đúng chỗ này..."
Tia dao động nhanh chóng thu hồi, Vĩ Thành khôi phục bộ dạng lãnh đạm tiến vào phòng, chẳng màng nghe cô nói nữa câu.
Hết bị ghẻ lạnh đến làm lơ, Thục Linh hậm hực đưa mắt dõi theo bóng lưng cậu, khoé môi giật dăm bận nữa, "Làm như ai thiếu nợ mình không bằng."
Kỳ thi đầu vào kết thúc hai tháng trước, hiện tại là kỳ giữa, phòng thi bây giờ chỉ độc nhất một mình cô cùng quý ngài giám thị.
Tuy nhiên điều đáng lưu tâm ở đây - vị giám thị ấy vậy mà là Liêu Vĩ Thành.
Cậu vừa đặt chòng sách ký hoạ xuống bàn còn chưa ngồi vội, tiếp tục di chuyển ra giữa bục giảng, đặt lọ hoa bằng gốm sứ lên cột trụ hình tròn cao hai feet, điều chỉnh ngay ngắn xong bắt đầu phổ cập nội dung thi:
"Thí sinh vẽ tĩnh vật do ban tổ chức chuẩn bị trong thời gian hai trăm bốn mươi phút. Kết quả thi sẽ được chấm ngay. Bắt đầu tính giờ." Vĩ Thành nghía qua đồng hồ, kết thúc vụ mới trở lại ghế ngồi.
Rõ là Liêu Vĩ Thành mười chín tuổi, gương mặt hay dáng vấp đều nổi bật trong độ tuổi ấy, và giờ cậu ta đang làm việc không phù hợp với độ tuổi của mình... hoặc giả sử Nguyên Khải lười nhác điền bừa thông tin cũng nên, nhưng cô không nghĩ vậy.
Thục Linh trăn trở quan sát từng nhấc cử nhấc động của cậu, sắp sửa nhìn thủng một lỗ rồi vẫn chưa nghiệm ra sai sót chỗ nào cả.
Hết cách cô bèn hỏi, "Nè, cậu là giảng viên hả?"
"Không làm ồn trong phòng thi." Vĩ Thành nhắc nhỡ.
"Có mỗi tôi với cậu thôi. Cậu không thấy ồn..."
Lúc định làm nũng chút, cơ mà không hiệu quả. Giọng cậu lạnh tanh thốt một chữ "ồn" doạ cô cứng họng, đành nuốt xuống đoạn chưa kịp nói.
Miễn cưỡng tập trung làm bài thi.
Bàn tay mân mê bút chì, linh hoạt rê chì đầy thuần thục.
- -- Bài thi hoàn thành.
Vĩ Thành bước tới dòm thoắt cái, nhíu mày, "Tệ hại."
Giọng cậu không nghe ra chút hơi ấm, Thục Linh chẳng đoán nổi thật là tệ đến mức nào, cô nài nỉ, "Cậu xem kỹ đi mà, không tệ tới vậy chứ?"
Vĩ Thành nghiên đầu, trưng bản mặt thờ ơ lườm cô, "Xem kỹ rồi."
Nếu diễn biến thế này ngộ nhỡ kế hoạch đi tông thì toi.
Thục Linh lo lắng xoay hai ngón cái vào nhau, nghĩ ngợi giây lát cô toan cúi mặt, bịa đại một câu chuyện lấy thương cảm đặng cầu xin, "Tôi từ nhỏ không có gia đình rồi, ước mơ duy nhất là hội hoạ. Để đi đến đây tôi đánh đổi rất nhiều thứ mới học hỏi được, bây giờ không được nhận thì tôi không biết nhìn mặt ba mẹ dưới suối vàng thế nào nữa. Nên xin cậu hãy..."
"Chuyện riêng tự giải quyết." Vĩ Thành cuộn bài thi thành hình ống, không để lọt tai lời sáo rỗng.
Người thường nghe câu chuyện này không cảm động cũng sướt mướt đồng cảm, ngược lại Vĩ Thành chỉ lạnh lùng làm bộ mặt dửng dưng vậy thôi.
Thục Linh đương cảm thấy con người cậu máu lạnh quá, chợt nghe cậu bồi thêm, "Còn "tệ hại" không phải điểm thi. Thí sinh đạt 65 điểm, qua môn, ngày mai đến làm giấy nhập học."
Lời vừa dứt, cảm giác bị lừa gạt ứ nghẹn tới cổ họng. Sáu mươi lăm điểm thì cứ nói thế đi, cớ sao còn "tệ hại" rồi làm hành động như sắp bỏ đi, khiến cô lầm tưởng "tệ hại" mới là kết quả.
Thục Linh nhận ra mình bị chơi đùa, con người Vĩ thành không những máu lạnh mà còn thâm độc, nhưng đợi tinh thần cô vực dậy, Vĩ Thành đã biến mất hút sau lối hành lang dài oằn.
Trước khi rời đi, cậu khẽ hạ mắt liếc xéo cô gái, trên gương mặt vô cảm thoáng hiện chút vui vẻ.