Chương 77: Lợi Nhuận Kếch Xù
Đám Chu ngũ lang ngay cả cân cũng không có, cuối cùng vẫn phải để nương tử kia lấy một cái cân từ phòng bếp ra cho bọn họ cân. Bụi củ mài bọn họ đào này không ít, lại là vừa mới đào không lâu, rất nặng, tất cả tổng cộng là 25 cân 6 lạng. Mãn Bảo đặc biệt hào phóng tỏ ý sáu lạng kia cũng cho bọn họ. Nương tử kia nhìn thoáng qua Chu ngũ lang, thấy hắn không có ý kiến gì, liền biết cô gái nhỏ này có thể làm chủ, nàng liền cười, tính tiền cho bọn họ xong còn nói: "Nếu lần sau còn có củ mài thì cứ đưa đến phủ, lão thái thái phủ chúng ta thích ăn bánh củ mài, bất kể bao nhiêu cũng mua hết." Chu ngũ lang vui vẻ đồng ý, cảm thấy bán dược liệu cho gia đình giàu có còn kiếm được nhiều tiền hơn. Mãn Bảo cũng cảm thấy như vậy, trong lòng còn nghi ngờ chú chưởng quầy thoạt nhìn có vẻ thân thiện kia là kẻ lừa đảo. Hệ thống liền nói: "Ký chủ, giá Trịnh chưởng quầy đưa ra là hợp lý." Mãn Bảo hỏi, "Vậy là giá của nhà họ Phó đưa ra không hợp lý sao?" Hệ thống nói: "Hợp lý, đừng nói hai mươi văn, cho dù có năm mươi văn đi nữa, chỉ cần ngươi có thể bán được, nó chính là hợp lý." Hệ thống nói: "Củ mài có thể gieo trồng, nhưng ở địa phương của ngươi lại không có người gieo trồng, cho nên củ mài khô có thể mua ở hiệu thuốc, nhưng củ mài tươi lại không dễ có." "Hơn nữa Tế Thế Đường mua thuốc là để buôn bán, chính bọn họ cũng là người buôn bán dược liệu. Họ mua dược liệu từ chỗ ngươi, ngoại trừ tự dùng còn có thể bán trao tay cho hiệu thuốc khác hoặc cho vào trong phương thuốc bán," hệ thống nói: "Củ mài trong phương thuốc thường chiếm hai đồng hoặc ba đồng*, lúc ở hiệu thuốc ta từng rà quét qua, bọn họ định giá một đồng củ mài một văn tiền." * Thời xưa, 1 cân = 16 lạng, 1 lạng = 10 đồng, đồng là một đơn vị đo khối lượng.Mãn Bảo liền ngồi trên xe đẩy tay đếm ngón tay tính thử, một cân là mười sáu lạng, một lạng là mười đồng, một đồng là một văn tiền...... Mãn Bảo tính tính, hai mắt dần trừng lớn, hai mươi văn một cân củ mài khô, vừa qua tay Trịnh chưởng quầy liền bán 160 văn. Mãn Bảo không nhịn được lẩm bẩm ra tiếng: "Gian thương!" Chu ngũ lang vừa mới bán xong kẹo cho Thu Nguyệt nghe thấy, lập tức ra che lại miệng bé, nhỏ giọng nói: "Tổ tông nhỏ của ta ơi, nào có ai nói ca ca của mình như vậy chứ, ta còn tặng nàng vài viên kẹo đấy, gian chỗ nào?" Mãn Bảo liền kéo tay hắn xuống, nói: "Không nói huynh, ta đang nói Trịnh chưởng quầy." Chu ngũ lang nghĩ nghĩ, gật đầu nói: "Đúng là rất gian, củ tươi cũng hai mươi văn rồi, hắn còn muốn lấy của ta hai mươi văn, lần sau không bán cho hắn." Chu ngũ lang lại thấy tiếc củ mài mang tặng kia, nói: "Vừa nãy muội không nên tặng củ mài cho hắn, để mang đi bán thì tốt rồi, một củ cũng gần một cân đấy." Mãn Bảo quay lưng về phía hắn không thèm nói. Chu ngũ lang cũng không ngại, ôm bé ngồi ngay ngắn trên xe đẩy tay, vui vẻ rạo rực nói: "Kệ đi, dù sao hôm nay cũng được mùa, Mãn Bảo, ta đi mua thịt đi, mua nhiều một chút." Mãn Bảo không để ý đến hắn, bé còn đang nói chuyện với Khoa Khoa ở trong đầu. Lúc hệ thống nghe thấy Mãn Bảo nói Trịnh chưởng quầy là gian thương liền nhắc nhở bé, "Ngẫm lại sách ở trong ngực ngươi đi." Cho nên lúc này Mãn Bảo đang thấy rối rắm, không biết có nên định nghĩa Trịnh chưởng quầy là gian thương không. Khoa Khoa thấy bé xoắn xuýt đủ rồi, lúc này mới giải thích: "Giá dược liệu hiệu thuốc bán ra ngoài trên cơ bản đều thống nhất, đặc biệt là hiệu thuốc lớn như Tế Thế Đường, gần như giá dược ở các địa phương đều như nhau." Mãn Bảo khó hiểu, thế thì sao? Hệ thống nói: "Phí vận chuyển rất là cao, ví dụ như, hắn muốn vận chuyển một bao dược liệu đến Hà Bắc Đạo, vậy cần phải đi đường hai tháng, phải có người áp tải đi theo, ăn, uống, ở, đi đều cần đến tiền, còn phải trả tiền công, hiệu thuốc kinh doanh cũng cần lợi nhuận......" Mãn Bảo tính toán, trong lòng thoải mái hơn nhiều. Hệ thống nói: "Đương nhiên, dược liệu vẫn là một món lợi nhuận kếch xù, nhưng giá hắn đưa ngươi là hợp lý, bởi vì đây là giá mua phổ thông. Cho nên ký chủ, suy nghĩ cho lợi ích của ngươi, ta kiến nghị sau này mấy loại dược liệu có thể làm đồ ăn hằng ngày không cần mang đến hiệu thuốc, mà cứ trực tiếp tìm chỗ tiêu thụ như này là một chủ ý rất tốt." Nó còn nêu một ví dụ khác, "Hay như cỏ tích tuyết, tuy rằng nó nhẹ, nhưng nơi nào cũng có, cũng có thể bán được một cái giá không tệ. Đây là do loại thảo dược này trên cơ bản là địa phương mua, địa phương dùng, không mất phí vận chuyển đi đường, ra giá lại hào phóng hơn." Mãn Bảo liền tò mò hỏi nó, "Còn có dược liệu gì là đồ ăn hằng ngày không?" Khoa Khoa nói: "Cái này cần ký chủ tự mình khai phá." Mãn Bảo liền đảo con người, cảm thấy nếu có thời gian vẫn nên mang Khoa Khoa lên núi tìm tòi nhiều hơn. Liên tiếp hai lần đều tìm được thứ tốt ở trong núi, không những có thể kiếm được tích phân, còn có thể kiếm được tiền đồng, núi, bây giờ ở trong mắt Mãn Bảo chính là núi ngọc. Dường như bên trong ẩn giấu rất nhiều bảo bối. Mãn Bảo ra quyết định xong, bắt đầu ngâm nga một bài hát. Chu ngũ lang đẩy bé đi mua thịt. Quầy bán thịt trong chợ không nhiều lắm, con người bây giờ cũng không thích ăn thịt lợn, ngược lại thịt dê bán chạy nhất, cũng là do lúc này sắp vào đông, thời tiết bắt đầu rét lạnh, người ăn thịt dê ấm thân thể càng nhiều. Chu ngũ lang dẫn một đám trẻ đứng trước một quán thịt dê, chọn một miếng, bảo chủ quán cắt hai cân. Mãn Bảo phụ trách trả tiền, dùng 50 văn Chu đại lang đưa cho. Mua thịt, mọi người vui sướng hài lòng ghé vào nhau, cảm thấy lực hấp dẫn của huyện thành cũng không còn lớn như vậy nữa, bọn họ muốn về nhà, về nhà ăn thịt! Vì thế bọn họ không đi dạo phố nữa, một mạch đẩy xe đẩy tay băng qua huyện thành, đi đến cửa hàng gạo tìm hai anh em Chu đại lang. Cửa hàng gạo không có ai, đoàn người lại xoay người đi đến tiệm vải cách đó không xa. Mãn Bảo và Đại Nha Nhị Nha chạy nhanh nhất, nhanh như chớp chui vào tiệm vải, liền thấy Chu nhị lang đang cầm một cục bông mặc cả với chủ quán. Chu nhị lang vốn đang có chút do dự, thấy Mãn Bảo như nghé con vọt vào đây, qua xuân năm nay Mãn Bảo lại cao lên một chút. Có thể là do ăn uống được, cũng có thể là do di truyền, người bé đã cao hơn Tam Đầu cùng tuổi gần nửa cái đầu, quần áo cũ của mẫu thân sửa lại mới mặc năm trước lại ngắn rồi, giờ lộ ra một đoạn cánh tay, lúc nào duỗi tay ra thì còn lộ cả nửa cánh tay. Hiện tại còn chưa cảm thấy gì, chờ qua một tháng nửa, thời tiết rét hơn thì sẽ bị lạnh cóng. Chu nhị lang khẽ cắn môi, cuối cùng vẫn nói với chủ quán: "Thêm một cân nữa, lại cho ta thêm năm thước vải." Chủ quán cười đồng ý, nhìn thoáng qua đám trẻ vọt vào, cười nói: "Tiểu nương tử nhà các ngươi trông xinh quá." Chu nhị lang cười với đối phương, giơ tay xoa đầu Mãn Bảo và Nhị Nha. Mua vải và bông xong, Chu nhị lang liền không nỡ ăn uống gì ở huyện thành nữa, hắn xin chủ quán ở gần đó ít nước sôi, trực tiếp thả bánh vào đó cho bọn trẻ ăn. Bởi vì sáng nay đám Đại Đầu là tạm thời thêm vào, lương khô mang theo không đủ chia, cho nên Tiền thị mới cho một hắn thêm ít tiền, mục đích là để cho bọn họ có thể mua chút gì đó ăn ở huyện thành. Bọn họ không ngờ bán dược liệu thuận lợi như vậy, bây giờ chẳng qua cũng mới giữa trưa, cho nên Chu đại lang và Chu nhị lang thắt lưng quần, tính toán về nhà lại nói. Đồ ăn mua bên ngoài không rẻ đâu. Tuy rằng chỉ là bánh trần qua nước sôi, nhưng Mãn Bảo cũng ăn ngon lành, thấy đại ca và nhị ca chỉ uống nước không ăn gì, bé liền tụt xuống xe đẩy tay, xoay người định chạy đi mua bánh nướng. Nhưng bé vừa mới chạy được hai bước đã bị Chu đại lang túm lên, hắn nghiêm mặt nói: "Đừng có chạy, chẳng may bị người ta bắt đi thì làm sao bây giờ. Ngoan ngoãn ngồi đây thôi."