Chương 61: Cãi Nhau
Bạch Thiện Bảo không phát hiện ra có gì không đúng, chỉ vui vẻ đi nói với bé: "Bà nội ta đã đồng ý cho ngươi đến nhà ta xem sách, ngươi muốn nhìn loại sách gì?" "Không biết, cứ đến nhà ngươi xem có loại sách gì trước đã." Mãn Bảo suy nghĩ một chút lại nói: "Có loại sách chuyên viết về bào chế dược liệu không?" "Ngươi muốn bào chế dược liệu hả?" Bạch Thiện Bảo nói: "Mua thuốc thì đi đến tiệm thuốc là được mà." "Vậy thuốc trong tiệm thuốc là từ đâu ra?" Bạch Thiện Bảo vô tội nhìn bé, sao cậu biết được nó từ đâu ra? Mãn Bào đàng hoàng chững chạc nói: "Ta bán cho bọn họ, chỉ cần ta học xong cách bào chế dược liệu, ta có thể đem thuốc bán cho bọn họ nha." Bạch Thiện Bảo tò mò, ồ một tiếng nói: "Hóa ra nhà ngươi trồng dược liệu à?" Lúc này đổi thành Mãn Bảo ngạc nhiên, "Hóa ra dược liệu cũng trồng được à?" Hai đứa bé ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, im lặng nửa ngày. Cuối cùng bọn họ mang vấn đề này đi hỏi tiên sinh. Trang tiên sinh không biết tại sao bọn họ lại hỏi về dược liệu, nhưng vẫn giải đáp nghi vấn của bọn họ, "Có một số dược liệu có thể trồng, nhưng phần lớn là mọc hoang." Trang tiên sinh nói: "Rất nhiều dược liệu đều có ngay ngoài tự nhiên, sẽ có người đào được liệu mang đến tiệm thuốc, người kiểu này gọi là người hái thuốc, có đại phu ở nông thôn cũng xử lí loại việc này." Trang tiên sinh dứt khoát dẫn hai đứa bé ra đằng sau trường học, chỉ một đám cỏ dại trên mặt đất nói: "Các con nhìn xem, đây chính là một loại thảo dược." Bạch Thiện Bảo không biết, nhưng Mãn Bảo nhận ra, bé vô cùng phấn khích nói: "Đây là cỏ tuyết đọng, cũng gọi là rễ Lôi Công!" Từ khi bé còn rất nhỏ đã nhổ cái này cho Khoa Khoa, vì thế bên trong hệ thống có đề mục của nó. Trang tiên sinh liền gật đầu cười, "Hai cái tên này cũng không sai, chẳng qua trong sách thuốc thì viết nó là cỏ đất tiền. Nó tính lạnh vị đắng, có ích với gan, tỳ, thận kinh, trị được cảm nắng tiêu chảy, nóng ẩm vàng da và vết thương do ngã. Chính các con nếu rảnh rỗi cũng có thể nhổ nó phơi khô rồi mang đến tiệm thuốc." Trang tiên sinh cười nói: "Ngày nóng mỗi năm tế thế đường đều sẽ nấu một nồi nước cỏ đất tiền đặt trước cửa tiệm thuốc, cung cấp cho người qua đường và khách buôn bán vãng lai hạ nhiệt giải độc." Hiện tại Mãn Bảo rất có hứng thú với việc kiếm tiền, bởi vì cá thịt nhà họ Bạch hôm nay là ăn hết, bé đã nói với mẹ, ngày mai hãy giết con gà trống kia đi. Nhưng mà mẫu thân không đồng ý, nói giết gà trống, thì sau khi gà mái đẻ trứng sẽ không thể ấp ra gà con, Mãn Bảo không còn cách nào, đã quyết định lại mua một con gà khác. Vì lẽ đó bé vô cùng hứng thú ngồi xổm xuống nhìn cỏ tuyết đọng, kỳ thật bé không xa lạ gì đối với loại cỏ này. Sau nhà của bé, hai bên bờ và đầu ruộng đều có, cũng chính là vì khắp nơi đều có thể thấy, nên từ rất lâu trước kia bé đã ngắt một cây cho Khoa Khoa ghi vào. Mãn Bảo tràn đầy phấn khởi hỏi tiên sinh, "Tiên sinh, loại thảo dược này cửa hàng mua bao nhiêu tiền một cân?" Trang tiên sinh bị hỏi khó, ông đúng thật là không biết, chỉ là trong trí nhớ, lúc ông còn rất nhỏ, ca ca luôn dẫn ông đi nhổ lấy về phơi khô, sau đó gom thành túi lớn mang tới tiệm thuốc bán. Trang tiên sinh trầm ngâm nói: "Lần sau tiên sinh về thành, có thể hỏi giúp các con một chút." Mãn Bảo liền vui vẻ, lặng lẽ kề tai thì thầm với Bạch Thiện Bảo, "Sau này tan học chúng ta liền đi nhổ cỏ tuyết đọng đi." Bạch Thiện Bảo lắc đầu nói: "Ta không cần kiếm tiền." Mãn Bảo liền hỏi, "Vậy ngươi có tiền sao?" Bạch Thiện Bảo hiên ngang hào hùng nói: "Không có! Nhưng mẹ ta có." "Xấu hổ quá đi, mỗi lần muốn tiêu tiền lại phải xin mẫu thân. Ta từ lúc còn nhỏ đã không xin tiền cha mẹ, ta tự có tiền của mình." Bạch Thiện vốn dĩ không cảm thấy xin tiền mẫu thân có gì không đúng, dù sao mẫu thân cũng đã nói, tiền trong nhà đều là tiền của cậu, nếu đều là tiền của cậu, đương nhiên cậu muốn tiêu thì tiêu. Nhưng Mãn Bảo không cho là như vậy, bé nói cho cậu biết, "Chỉ có tiền tự mình kiếm mới là tiền của mình, dùng tiền của người khác, coi như đưa cho ngươi rồi, người ta cũng có thể tùy lúc thu lại, hơn nữa còn thấy chột dạ." Mãn Bảo còn vắt óc nêu ví dụ cho cậu, "Ví dụ như tứ ca của ta, tiền trong nhà của ta đều đặt chung một chỗ để dùng, không phải của một mình hắn, vì thế lúc trước hắn đánh bạc nợ tiền, trong nhà dù cũng lấy tiền ra trả nợ cho hắn, nhưng tiền không phải do hắn kiếm, hắn làm mất tiền trong nhà sẽ bị trách mắng, bị ghét bỏ." Mãn Bảo nói: "Nếu ngươi không có tiền của mình, sau này nếu ngươi tiêu nhiều hơn, mẹ ngươi cũng sẽ ghét bỏ ngươi." Bạch Thiện Bảo không tin, "Còn lâu mới thế, mẹ ta kể, tiền nhà ta đều cho ta hết." Khoa Khoa cũng nói bé là người thông minh nhất, cái kết luận này là bé quan sát rất lâu mới tổng kết ra được, sao lại sai được? Thế là bé hừ hừ nói: "Không tin ngươi về nhà hỏi mẹ ngươi xem, để nàng lập tức đưa tất cả tiền cho ngươi, xem nàng có bằng lòng hay không." Bạch Thiện Bảo nói: "Chắc chắn mẹ ta sẽ bằng lòng." Mãn Bảo: "Chắc chắn nàng sẽ không bằng lòng." "Bằng lòng!" "Không bằng lòng!" Bạch Thiện Bảo trừng mắt nhìn bé, Mãn Bảo cũng không cam lòng yếu thế trừng lại. Trang tiên sinh hoàn toàn bị xem nhẹ bên cạnh:...... Ông đang định nói cái gì, Bạch Thiện Bảo lại đột nhiên hừ to một tiếng, nghiêng đầu sang chỗ khác, còn quay lưng lại nói: "Ta không nói chuyện với ngươi nữa, hôm nay tan học ta sẽ không đưa ngươi đến nhà ta đọc sách." "Không đến thì không đến," Mãn Bảo cũng tức giận chống nạnh nói: "Về sau cũng không cho phép ngươi đến nhà ta." Thế là hai người bạn nhỏ đều tự mình hừ một tiếng, xoay lưng cách xa tám trượng đi về lớp học. Trang tiên sinh bị bỏ lại:...... Ông nhìn bóng lưng hai đứa học trò, lắc đầu bật cười hai tiếng, cảm thấy vô cùng hứng thú, nên cũng không đi hòa giải, chắp tay sau lưng thong thả trở về lớp học. Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo quả thật "tuyệt giao", nguyên cả một buổi đều không nói gì với nhau, nhưng tiếng đọc sách lại một đứa át một đứa, cùng so tài, lúc trả lời vấn đề cũng tranh nhau trả lời, nếu không tranh được liền trừng mắt nhìn đối phương. Trang tiên sinh nhìn tình trạng của hai đứa trẻ, không khỏi gắng sức nhịn cười. Sau khi tan học, hai người cũng không cùng nhau chạy ra ngoài, mà tự mình cầm sách của mình đi ra ngoài. Đại Đầu quả nhiên ngồi xổm bên ngoài chờ cô nhỏ, nhìn thấy cô nhỏ đi ra còn vô cùng vui mừng đón tiếp, "Cô nhỏ, có phải chúng ta sẽ đến nhà Bạch thiếu gia không?" "Không đến, ta không chơi với hắn." "A?" Đại Đầu lập tức hỏi, "Có phải hắn bắt nạt người hay không?" Mãn Bảo liền nói nhỏ: "Hắn có thể bắt nạt được ta sao? Rõ ràng là hắn vô cùng ngu xuẩn, không tin kết luận của ta, ta thế nhưng là người thông minh nhất ngàn dạm quanh đây đấy." Đại Đầu liền biết bọn họ cãi nhau, không phải đánh nhau là được. Đại Đầu không khẩn trương nữa, gật đầu thuận theo nói: "Đúng thế nha, cô nhỏ thông minh nhất." Lời này vừa nghe đã biết là câu an ủi lấy lệ, thế nhưng Mãn Bảo không nghe ra, chỉ cho rằng Đại Đầu thật lòng, còn rất tán thành gật đầu một cái. Bạch Thiện Bảo cũng chẳng có tâm tình đi chơi, tức giận chạy về nhà. Lưu thị và Trịnh thị cũng không nghĩ tới hôm nay đứa bé này lại về nhà sớm thế, vốn dĩ trước kia cậu sẽ chơi ở bên ngoài hơn nửa canh giờ, tận đến lúc trời sắp tối mới về nhà. Lưu thị nhìn thoáng ra ngoài, không thấy cô gái nhỏ kia, liền cười hỏi: "Thiện Bảo, không phải con nói hôm nay bạn học của con sẽ tới nhà chúng ta đọc sách sao, sao lại không đến?"