Chương 86: Vừa ngọt ngào lại mềm mại
Đến ngày đi dự tiệc, Diệu Diệu và Đường Nguyệt Xu đã hẹn nhau từ trước, sau khi cô đi thì sẽ đến Đường gia tìm người.
Diệu Diệu hôm nay mặc quần áo mới, đây là bộ mà lão phu nhân mới làm cho cô, một thân màu hồng phấn, hai búi tóc thì dùng dây lụa cùng màu, nhìn tổng thể vô cùng xinh xắn, đáng yêu.
Lúc nhìn thấy Đường Nguyệt Xu, Diệu Diệu lập tức bật cười. Hôm nay Đường Nguyệt Xu và cô có xiêm y cùng màu, hai người trước đó cũng không có nói trước gì vậy mà lại đồng suy nghĩ, Diệu Diệu cười đến ánh mắt cong lên như vành trăng non.
"Xu Xu tỷ tỷ!" Cô dựa vào cửa sổ xe ngựa, vẫy tay với Đường Nguyệt Xu. Đường Nguyệt Xu từ xa đã nhìn thấy bèn quay đầu nói với Đường phu nhân vài tiếng rồi chạy tới.
Diệu Diệu đỡ cô lên xe ngựa, vui vẻ bày trà và bánh ra: "Xu Xu tỷ tỷ, tỷ mau ăn đi."
Đường Nguyệt Xu lắc lắc đầu: "Không được, không thể ăn quá nhiều, mẫu thân ta nói ăn nhiều thì lúc mặc váy sẽ rất khó coi."
Lão phu nhân cười nói: "Các cháu còn nhỏ không cần phải cố kỵ như vậy, cứ thoải mái đi."
Đường Nguyệt Xu lúc này mới ngại ngùng vươn tay ra.
Diệu Diệu vẫn còn mờ mịt: "Điểm tâm vì sao không thể ăn ạ?"
Đường Nguyệt Xu mím môi, nhìn lão phu nhân thấy bà không nói gì mới nhỏ giọng: "Đại tỷ tỷ ta sắp đính hôn."
Diệu Diệu biết cô có tỷ tỷ, lúc này bèn thử ngoái đầu ra bên ngoài thấy đại tỷ của Đường Nguyệt Xu đi cùng Đường phu nhân ở xe khác.
"Đính hôn thì không thể ăn điểm tâm sao?" Diệu Diệu hỏi.
Đường Nguyệt Xu lại nhìn lão phu nhân, cầm lấy một khối điểm tâm nhét vào tay cô: "Điểm tâm này mùi rất thơm, muội ăn đi."
Diệu Diệu bèn ngoan ngoãn cho nó vào miệng, chờ điểm tâm vào bụng, cô cũng quên luôn nghi hoặc kia đi. Ăn xong điểm tâm liền ngồi sát lại Đường Nguyệt Xu líu ríu kể chuyện với nhau, nói hôm nay tham gia yến hội, còn nói Lục Việt phải ở nhà không được tham gia.
Diệu Diệu: "Đáng tiếc, nếu Lục ca ca được đi thì thật tốt."
Đường Nguyệt Xu che miệng cười trộm: "Cho dù có được phép đi thì cậu ta cũng không đến được."
"Vì sao ạ?"
"Muội không biết sao? Lục Việt biết chúng ta sắp đi tham gia yến hội bèn náo loạn lên đòi đi, thế là bị phụ thân đánh cho mấy cái, bây giờ còn đang phải nằm sấp trên giường kia kìa!"
Diệu Diệu đồng cảm: "Vậy... Vậy khi nào trở về, muội nhất định sẽ kể lại cho huynh ấy."
Đường Nguyệt Xu che miệng cười trộm, hai tiểu hài tử đầu bên đầu cười cười nói nói, xe ngựa rất nhanh đã đến nơi.
Ngoài sân nơi tổ chức yến hội có rất nhiều xe ngựa, bữa tiệc được tổ chức trong thôn trang, thôn trang này thật sự rất lớn, phong cảnh lại vô cùng đẹp, đó là rừng hoa đào đầy thơ mộng, ở phía sau còn có một rừng trúc, có cả con suối chảy róc rách, cảnh tượng trữ tình khiến Diệu Diệu không dời được mắt.
Cô đi theo lão phu nhân vào trong chỗ ngồi, lưu luyến quay đầu hỏi: "Cháu có thể ngồi cái thuyền nhỏ kia không?"
"Thuyền nhỏ?"
Diệu Diệu nghĩ: Nếu có thể ngồi lên thuyền đi ngắm phong cảnh thì thật tuyệt.
Đáng tiếc cô không mang theo Đại Hoàng đến. Đại Hoàng biết bơi, đến đây nhất định sẽ chơi rất vui.
Lão phu nhân cười nói: "Hôm nay còn nhiều trò để chơi mà, lần tới để phụ thân đưa cháu đi chơi thuyền nhé."
Diệu Diệu nghiêm túc ghi nhớ.
Ở phía trước, có mấy người đi theo nhóm với nhau, quả đúng như lão phu nhân nói, có rất nhiều đại tỷ tỷ xinh đẹp, Diệu Diệu đếm cũng không hết. Đường phu nhân nói với bọn họ một tiếng rồi mang theo đại nữ nhi đi tìm một chỗ để ngồi xuống, lão phu nhân cũng dẫn hai người ngồi xuống cạnh bạn bè của bà.
Cho dù có lão phu nhân giới thiệu hay Xu Xu tỷ tỷ ở bên cạnh nhưng yến hội vẫn có rất nhiều người lạ, Diệu Diệu lá gan có lớn thì lúc này bỗng nhiên gặp nhiều người xa lạ như vậy lại bỗng chốc thu mình lại, giống như một chú chim cút nhỏ dính lấy lão phu nhân, nhắm mắt theo đuôi bà, còn bám hơn cả cún con ở nhà.
Diệu Diệu ngoan ngoãn đi theo bà, dáng ngồi nhu thuận, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc, ánh mắt cũng không dám nhìn loạn, chỉ nhìn chằm chằm đĩa điểm tâm hình bông hoa đào trước mặt.
Lục lão phu nhân cười nói: "Diệu Diệu hôm nay không cưỡi chó đến sao?"
Vài vị lão phu nhân nghe vậy cũng đồng loạt bật cười theo. Nhà nào mà có cháu trai nuôi chó thì sao có thể chưa nghe nói đến uy danh của tiểu cô nương Nguyên gia?
Không những cưỡi chó, lại còn biết huấn luyện chó, trong nhà còn hay nghịch ngợm, mọi người vừa nhìn cái là nhớ ra ngay.
Nguyên lão phu nhân chỉ biết nói: "Mọi người đừng nhắc đến việc này nữa, ta hôm nay đưa con bé đến chủ yếu là muốn nó nhìn các cô nương nhà khác, nói không chừng còn có thể nhu nhuận đi một chút."
Diệu Diệu hai tay giấu dưới bàn, không an phận mà nghịch nghịch góc áo. Cô lúc này không dám nói lời nào, trong đầu lại không đồng ý: Cô luôn luôn ngoan ngoãn mà, cũng không có gây tai họa, sao lại chưa đủ an phận?
Nơi này có các tỷ tỷ thật xinh đẹp, thiên nhiên là chốn bồng lai tiên cảnh, người người đều là tiên nữ từ trên trời giáng xuống, Diệu Diệu được ngắm thật nhiều tiên nữ a.
Lão phu nhân cũng không gò bó cô: "Cháu đi tìm bạn chơi đi."
Diệu Diệu gật gật đầu nhưng nào biết nên đi đâu tìm người để chơi.
Cũng may bên cạnh còn có Đường Nguyệt Xu, Đường Nguyệt Xu ở dưới bàn kéo kéo tay cô, Diệu Diệu bèn đứng lên.
Hôm nay ở yến tiệc còn có bạn bè cùng trường, từ xa xa đã nhìn thấy nhau bèn chủ động đi lên chào hỏi.
"Diệu Diệu!"
"Nguyên Diệu Quỳnh, ngươi tới rồi."
"Diệu Diệu muội muội, muội có muốn đi ngắm hoa đào không?"
Nhóm các tiểu cô nương đi nói mẫu thân mình một tiếng rồi chạy lại chỗ ở Diệu Diệu líu ríu nói chuyện. Mọi người cũng không đi xa, chỉ loanh quanh gần trưởng bối, tìm chỗ đất trống để ngồi xuống, nha hoàn thấy thế bèn đi lấy đệm mềm, chuyển đến mấy cái bàn nhỏ, mang cả điểm tâm lên.
Bọn họ không giống Diệu Diệu, dự mấy yến tiệc này rất nhiều rồi, lúc này bắt đầu thao thao bất tuyệt kể với nhau.
"Đợi lát nữa người đến đông đông, mọi người cùng nhau làm thơ. Tất cả mọi người đều phải viết, ai viết hay ai viết kém, chút nữa là rõ ngay."
"Làm thơ?" Diệu Diệu kinh ngạc: "Nhưng mà ta không biết viết thơ."
"Không cần phải viết đâu, chúng ta vẫn còn nhỏ, 《 Luận Ngữ 》 còn chưa học xong, sao có thể viết ra được câu thơ nào tử tế chứ. Ngươi xem bên kia kìa, nhị tỷ tỷ ta ở bên đó, mấy tỷ ấy chuẩn bị làm thơ đấy."
(*) Luận Ngữ: là sách sưu tập ghi chép lại những lời dạy của Khổng Tử và những lời nói của người đương thời. Sách Luận Ngữ gồm 20 thiên, mỗi thiên đều lấy chữ đầu mà đặt tên, và các thiên không có liên hệ với nhau.
Diệu Diệu thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại hỏi: "Mấy tỷ ấy viết thơ thì chúng ta làm gì?"
"Ăn điểm tâm."
"Nói chuyện."
"Hay đi xung quanh ngắm cảnh."
"Chờ bọn họ viết xong, chúng ta lại đó xem."
"Nhất định lại là Chúc tỷ tỷ thắng."
Diệu Diệu nghe thế lập tức hỏi: "Chúc tỷ tỷ là ai vậy?"
"Chúc tỷ tỷ là Chúc tỷ tỷ chứ ai, tỷ ấy học vô cùng giỏi, lần nào làm thơ cũng đứng đầu!"
Diệu Diệu bỗng chốc tò mò nhìn sang.
Đúng như bọn họ nói, mọi người vừa đến đông là bắt đầu ngâm thơ. Đám trẻ con bọn họ thì ở bên cạnh ăn điểm tâm, nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng lại đi xung quanh ngắm cảnh, chờ viết thơ xong thì bị mẫu thân gọi về. Đường Nguyệt Xu cũng chạy lại chỗ Đường phu nhân.
Diệu Diệu ngồi cạnh lão phu nhân, nhìn về phía mấy tỷ tỷ xinh đẹp đang làm thơ cách đó không xa, thanh âm của các nàng uyển chuyển, ngữ điệu mềm nhẹ, người người nhỏ giọng tinh tế, cô mặc dù không nghe rõ họ nói gì nhưng khi truyền vào lỗ tai lại thấy rất dễ chịu, bèn tò mò mà đung đưa hai chân liên tục.
Lão phu nhân dở khóc dở cười nhìn cháu gái nhỏ say mê như vậy, không biết đã học được thêm gì chưa.
Hôm nay người làm hay nhất quả nhiên là Chúc cô nương, không những có tướng mạo trời sinh như tiên nữ giáng trần mà cách làm thơ cũng bay bổng vô cùng, nói có sách mách có chứng, mọi người đọc xong ai cũng khen ngợi không ngừng, ngay cả lão phu nhân cũng tán thưởng vài câu, Diệu Diệu bèn tò mò đòi xem.
Cô bội phục học vấn xuất chúng, chính mình đọc sách cũng khắc khổ nhưng nhìn sang Chúc cô nương xuất sắc làm Diệu Diệu nhìn đến ánh mắt sáng lấp lánh. Chúc cô nương tư thế đoan trang, dáng ngồi đoan chính, tao nhã, nhìn xong bèn theo bản năng thẳng lưng lên.
Đến lúc lão phu nhân nói về nhà, ngay cả đi đường cũng bước chậm từng bước, cố gắng hồi tưởng lại lễ nghi mà lão phu nhân dạy hồi trước.
Lão phu nhân dở khóc dở cười: "Nếu còn không đi nhanh thì mặt trời sẽ xuống núi đấy."
Diệu Diệu nghe xong lập tức bước nhanh hơn.
"Cháu thích Chúc cô nương đến vậy sao?" Lão phu nhân cố ý nói.
Diệu Diệu lập tức gật đầu: "Tỷ ấy rất giỏi ạ!"
"Mẫu thân muốn cháu được đi học, cố gắng thành tài, mà cháu cho dù đã cố gắng đọc sách chăm chỉ nhưng mức học lại rất bình thường, ở học viện có rất nhiều bạn học giỏi hơn. Chúc đại tỷ tỷ hôm nay chính là lợi hại nhất, cách làm thơ thật bay bổng, quả nhiên học vấn rất xuất sắc."
Diệu Diệu không hiểu thơ ca, chỉ cảm nhận thơ của Chúc cô nương nghe xong thấy tâm hồn thư thái hơn rất nhiều.
Chúc cô nương là người đáng kính nể, văn hái văn hoa, cả người mang hơi thở của thi ca.
Lão phu nhân: "Hay là lần tới ta mang cháu đi Chúc phủ làm khách?"
"Nhưng tỷ ấy còn không biết cháu." Diệu Diệu ngại ngùng lại khát khao nói: "Tỷ ấy liệu có thích chơi với cún con không? Cháu có thể dẫn tỷ ấy chơi với Đại Hoàng."
Lão phu nhân nói: "Chó thì chắc không được rồi."
"Nhưng cháu không biết viết thơ." Diệu Diệu rầu rĩ nói: "Cháu đánh đàn cho tỷ ấy nghe được không?"
Lão phu nhân sắc mặt khẽ biến: "Đánh đàn... Chắc cũng không được đâu."
Diệu Diệu trước kia không phải chưa từng chơi với bạn nào lớn hơn mình nhiều tuổi nhưng một người thì cả ngày đòi làm phế vật, một đám thì là hán tử cao lớn thô kệch, cô thật sự không biết nên làm thế nào để được làm thân với tỷ tỷ tiên nữ.
Lão phu nhân nói được thì làm được, ra ngoài gặp Chúc phu nhân, hai người hàn huyên vài câu rồi hẹn nhau ngày gặp mặt. Diệu Diệu ngoan ngoãn đứng cạnh lão phu nhân, ánh mắt thỉnh thoảng lén nhìn vào phía trong xe ngựa.
Tỷ tỷ tiên nữ ở trong xe ngựa, bị rèm che mất nên chẳng thấy gì cả.
Bỗng nhiên, một bàn tay trắng nõn vươn ra kéo cái rèm lên, lộ ra một khuôn mặt thanh tao, tú lệ. Diệu Diệu bỗng chốc đứng thẳng lưng, trong lòng cũng khẩn trương theo.
Chúc cô nương ôn hòa nhìn cô cười cười, Diệu Diệu cũng vội vàng nở nụ cười, ánh mắt sáng lấp lánh, vui vẻ ngọt ngào như rót mật, còn mang theo ý muốn được thân thiết.
Diệu Diệu cố nói to: "Chúc đại tỷ tỷ!"
Vừa ngọt ngào lại mềm mại, nghe thôi đã thấy tim mình như nhũn ra.
Chúc cô nương lại hơi bất ngờ vì sự thân thiết của Diệu Diệu.
Lời của editor: đăng sớm vì mai tui có việc bận?
Diệu Diệu hôm nay mặc quần áo mới, đây là bộ mà lão phu nhân mới làm cho cô, một thân màu hồng phấn, hai búi tóc thì dùng dây lụa cùng màu, nhìn tổng thể vô cùng xinh xắn, đáng yêu.
Lúc nhìn thấy Đường Nguyệt Xu, Diệu Diệu lập tức bật cười. Hôm nay Đường Nguyệt Xu và cô có xiêm y cùng màu, hai người trước đó cũng không có nói trước gì vậy mà lại đồng suy nghĩ, Diệu Diệu cười đến ánh mắt cong lên như vành trăng non.
"Xu Xu tỷ tỷ!" Cô dựa vào cửa sổ xe ngựa, vẫy tay với Đường Nguyệt Xu. Đường Nguyệt Xu từ xa đã nhìn thấy bèn quay đầu nói với Đường phu nhân vài tiếng rồi chạy tới.
Diệu Diệu đỡ cô lên xe ngựa, vui vẻ bày trà và bánh ra: "Xu Xu tỷ tỷ, tỷ mau ăn đi."
Đường Nguyệt Xu lắc lắc đầu: "Không được, không thể ăn quá nhiều, mẫu thân ta nói ăn nhiều thì lúc mặc váy sẽ rất khó coi."
Lão phu nhân cười nói: "Các cháu còn nhỏ không cần phải cố kỵ như vậy, cứ thoải mái đi."
Đường Nguyệt Xu lúc này mới ngại ngùng vươn tay ra.
Diệu Diệu vẫn còn mờ mịt: "Điểm tâm vì sao không thể ăn ạ?"
Đường Nguyệt Xu mím môi, nhìn lão phu nhân thấy bà không nói gì mới nhỏ giọng: "Đại tỷ tỷ ta sắp đính hôn."
Diệu Diệu biết cô có tỷ tỷ, lúc này bèn thử ngoái đầu ra bên ngoài thấy đại tỷ của Đường Nguyệt Xu đi cùng Đường phu nhân ở xe khác.
"Đính hôn thì không thể ăn điểm tâm sao?" Diệu Diệu hỏi.
Đường Nguyệt Xu lại nhìn lão phu nhân, cầm lấy một khối điểm tâm nhét vào tay cô: "Điểm tâm này mùi rất thơm, muội ăn đi."
Diệu Diệu bèn ngoan ngoãn cho nó vào miệng, chờ điểm tâm vào bụng, cô cũng quên luôn nghi hoặc kia đi. Ăn xong điểm tâm liền ngồi sát lại Đường Nguyệt Xu líu ríu kể chuyện với nhau, nói hôm nay tham gia yến hội, còn nói Lục Việt phải ở nhà không được tham gia.
Diệu Diệu: "Đáng tiếc, nếu Lục ca ca được đi thì thật tốt."
Đường Nguyệt Xu che miệng cười trộm: "Cho dù có được phép đi thì cậu ta cũng không đến được."
"Vì sao ạ?"
"Muội không biết sao? Lục Việt biết chúng ta sắp đi tham gia yến hội bèn náo loạn lên đòi đi, thế là bị phụ thân đánh cho mấy cái, bây giờ còn đang phải nằm sấp trên giường kia kìa!"
Diệu Diệu đồng cảm: "Vậy... Vậy khi nào trở về, muội nhất định sẽ kể lại cho huynh ấy."
Đường Nguyệt Xu che miệng cười trộm, hai tiểu hài tử đầu bên đầu cười cười nói nói, xe ngựa rất nhanh đã đến nơi.
Ngoài sân nơi tổ chức yến hội có rất nhiều xe ngựa, bữa tiệc được tổ chức trong thôn trang, thôn trang này thật sự rất lớn, phong cảnh lại vô cùng đẹp, đó là rừng hoa đào đầy thơ mộng, ở phía sau còn có một rừng trúc, có cả con suối chảy róc rách, cảnh tượng trữ tình khiến Diệu Diệu không dời được mắt.
Cô đi theo lão phu nhân vào trong chỗ ngồi, lưu luyến quay đầu hỏi: "Cháu có thể ngồi cái thuyền nhỏ kia không?"
"Thuyền nhỏ?"
Diệu Diệu nghĩ: Nếu có thể ngồi lên thuyền đi ngắm phong cảnh thì thật tuyệt.
Đáng tiếc cô không mang theo Đại Hoàng đến. Đại Hoàng biết bơi, đến đây nhất định sẽ chơi rất vui.
Lão phu nhân cười nói: "Hôm nay còn nhiều trò để chơi mà, lần tới để phụ thân đưa cháu đi chơi thuyền nhé."
Diệu Diệu nghiêm túc ghi nhớ.
Ở phía trước, có mấy người đi theo nhóm với nhau, quả đúng như lão phu nhân nói, có rất nhiều đại tỷ tỷ xinh đẹp, Diệu Diệu đếm cũng không hết. Đường phu nhân nói với bọn họ một tiếng rồi mang theo đại nữ nhi đi tìm một chỗ để ngồi xuống, lão phu nhân cũng dẫn hai người ngồi xuống cạnh bạn bè của bà.
Cho dù có lão phu nhân giới thiệu hay Xu Xu tỷ tỷ ở bên cạnh nhưng yến hội vẫn có rất nhiều người lạ, Diệu Diệu lá gan có lớn thì lúc này bỗng nhiên gặp nhiều người xa lạ như vậy lại bỗng chốc thu mình lại, giống như một chú chim cút nhỏ dính lấy lão phu nhân, nhắm mắt theo đuôi bà, còn bám hơn cả cún con ở nhà.
Diệu Diệu ngoan ngoãn đi theo bà, dáng ngồi nhu thuận, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc, ánh mắt cũng không dám nhìn loạn, chỉ nhìn chằm chằm đĩa điểm tâm hình bông hoa đào trước mặt.
Lục lão phu nhân cười nói: "Diệu Diệu hôm nay không cưỡi chó đến sao?"
Vài vị lão phu nhân nghe vậy cũng đồng loạt bật cười theo. Nhà nào mà có cháu trai nuôi chó thì sao có thể chưa nghe nói đến uy danh của tiểu cô nương Nguyên gia?
Không những cưỡi chó, lại còn biết huấn luyện chó, trong nhà còn hay nghịch ngợm, mọi người vừa nhìn cái là nhớ ra ngay.
Nguyên lão phu nhân chỉ biết nói: "Mọi người đừng nhắc đến việc này nữa, ta hôm nay đưa con bé đến chủ yếu là muốn nó nhìn các cô nương nhà khác, nói không chừng còn có thể nhu nhuận đi một chút."
Diệu Diệu hai tay giấu dưới bàn, không an phận mà nghịch nghịch góc áo. Cô lúc này không dám nói lời nào, trong đầu lại không đồng ý: Cô luôn luôn ngoan ngoãn mà, cũng không có gây tai họa, sao lại chưa đủ an phận?
Nơi này có các tỷ tỷ thật xinh đẹp, thiên nhiên là chốn bồng lai tiên cảnh, người người đều là tiên nữ từ trên trời giáng xuống, Diệu Diệu được ngắm thật nhiều tiên nữ a.
Lão phu nhân cũng không gò bó cô: "Cháu đi tìm bạn chơi đi."
Diệu Diệu gật gật đầu nhưng nào biết nên đi đâu tìm người để chơi.
Cũng may bên cạnh còn có Đường Nguyệt Xu, Đường Nguyệt Xu ở dưới bàn kéo kéo tay cô, Diệu Diệu bèn đứng lên.
Hôm nay ở yến tiệc còn có bạn bè cùng trường, từ xa xa đã nhìn thấy nhau bèn chủ động đi lên chào hỏi.
"Diệu Diệu!"
"Nguyên Diệu Quỳnh, ngươi tới rồi."
"Diệu Diệu muội muội, muội có muốn đi ngắm hoa đào không?"
Nhóm các tiểu cô nương đi nói mẫu thân mình một tiếng rồi chạy lại chỗ ở Diệu Diệu líu ríu nói chuyện. Mọi người cũng không đi xa, chỉ loanh quanh gần trưởng bối, tìm chỗ đất trống để ngồi xuống, nha hoàn thấy thế bèn đi lấy đệm mềm, chuyển đến mấy cái bàn nhỏ, mang cả điểm tâm lên.
Bọn họ không giống Diệu Diệu, dự mấy yến tiệc này rất nhiều rồi, lúc này bắt đầu thao thao bất tuyệt kể với nhau.
"Đợi lát nữa người đến đông đông, mọi người cùng nhau làm thơ. Tất cả mọi người đều phải viết, ai viết hay ai viết kém, chút nữa là rõ ngay."
"Làm thơ?" Diệu Diệu kinh ngạc: "Nhưng mà ta không biết viết thơ."
"Không cần phải viết đâu, chúng ta vẫn còn nhỏ, 《 Luận Ngữ 》 còn chưa học xong, sao có thể viết ra được câu thơ nào tử tế chứ. Ngươi xem bên kia kìa, nhị tỷ tỷ ta ở bên đó, mấy tỷ ấy chuẩn bị làm thơ đấy."
(*) Luận Ngữ: là sách sưu tập ghi chép lại những lời dạy của Khổng Tử và những lời nói của người đương thời. Sách Luận Ngữ gồm 20 thiên, mỗi thiên đều lấy chữ đầu mà đặt tên, và các thiên không có liên hệ với nhau.
Diệu Diệu thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại hỏi: "Mấy tỷ ấy viết thơ thì chúng ta làm gì?"
"Ăn điểm tâm."
"Nói chuyện."
"Hay đi xung quanh ngắm cảnh."
"Chờ bọn họ viết xong, chúng ta lại đó xem."
"Nhất định lại là Chúc tỷ tỷ thắng."
Diệu Diệu nghe thế lập tức hỏi: "Chúc tỷ tỷ là ai vậy?"
"Chúc tỷ tỷ là Chúc tỷ tỷ chứ ai, tỷ ấy học vô cùng giỏi, lần nào làm thơ cũng đứng đầu!"
Diệu Diệu bỗng chốc tò mò nhìn sang.
Đúng như bọn họ nói, mọi người vừa đến đông là bắt đầu ngâm thơ. Đám trẻ con bọn họ thì ở bên cạnh ăn điểm tâm, nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng lại đi xung quanh ngắm cảnh, chờ viết thơ xong thì bị mẫu thân gọi về. Đường Nguyệt Xu cũng chạy lại chỗ Đường phu nhân.
Diệu Diệu ngồi cạnh lão phu nhân, nhìn về phía mấy tỷ tỷ xinh đẹp đang làm thơ cách đó không xa, thanh âm của các nàng uyển chuyển, ngữ điệu mềm nhẹ, người người nhỏ giọng tinh tế, cô mặc dù không nghe rõ họ nói gì nhưng khi truyền vào lỗ tai lại thấy rất dễ chịu, bèn tò mò mà đung đưa hai chân liên tục.
Lão phu nhân dở khóc dở cười nhìn cháu gái nhỏ say mê như vậy, không biết đã học được thêm gì chưa.
Hôm nay người làm hay nhất quả nhiên là Chúc cô nương, không những có tướng mạo trời sinh như tiên nữ giáng trần mà cách làm thơ cũng bay bổng vô cùng, nói có sách mách có chứng, mọi người đọc xong ai cũng khen ngợi không ngừng, ngay cả lão phu nhân cũng tán thưởng vài câu, Diệu Diệu bèn tò mò đòi xem.
Cô bội phục học vấn xuất chúng, chính mình đọc sách cũng khắc khổ nhưng nhìn sang Chúc cô nương xuất sắc làm Diệu Diệu nhìn đến ánh mắt sáng lấp lánh. Chúc cô nương tư thế đoan trang, dáng ngồi đoan chính, tao nhã, nhìn xong bèn theo bản năng thẳng lưng lên.
Đến lúc lão phu nhân nói về nhà, ngay cả đi đường cũng bước chậm từng bước, cố gắng hồi tưởng lại lễ nghi mà lão phu nhân dạy hồi trước.
Lão phu nhân dở khóc dở cười: "Nếu còn không đi nhanh thì mặt trời sẽ xuống núi đấy."
Diệu Diệu nghe xong lập tức bước nhanh hơn.
"Cháu thích Chúc cô nương đến vậy sao?" Lão phu nhân cố ý nói.
Diệu Diệu lập tức gật đầu: "Tỷ ấy rất giỏi ạ!"
"Mẫu thân muốn cháu được đi học, cố gắng thành tài, mà cháu cho dù đã cố gắng đọc sách chăm chỉ nhưng mức học lại rất bình thường, ở học viện có rất nhiều bạn học giỏi hơn. Chúc đại tỷ tỷ hôm nay chính là lợi hại nhất, cách làm thơ thật bay bổng, quả nhiên học vấn rất xuất sắc."
Diệu Diệu không hiểu thơ ca, chỉ cảm nhận thơ của Chúc cô nương nghe xong thấy tâm hồn thư thái hơn rất nhiều.
Chúc cô nương là người đáng kính nể, văn hái văn hoa, cả người mang hơi thở của thi ca.
Lão phu nhân: "Hay là lần tới ta mang cháu đi Chúc phủ làm khách?"
"Nhưng tỷ ấy còn không biết cháu." Diệu Diệu ngại ngùng lại khát khao nói: "Tỷ ấy liệu có thích chơi với cún con không? Cháu có thể dẫn tỷ ấy chơi với Đại Hoàng."
Lão phu nhân nói: "Chó thì chắc không được rồi."
"Nhưng cháu không biết viết thơ." Diệu Diệu rầu rĩ nói: "Cháu đánh đàn cho tỷ ấy nghe được không?"
Lão phu nhân sắc mặt khẽ biến: "Đánh đàn... Chắc cũng không được đâu."
Diệu Diệu trước kia không phải chưa từng chơi với bạn nào lớn hơn mình nhiều tuổi nhưng một người thì cả ngày đòi làm phế vật, một đám thì là hán tử cao lớn thô kệch, cô thật sự không biết nên làm thế nào để được làm thân với tỷ tỷ tiên nữ.
Lão phu nhân nói được thì làm được, ra ngoài gặp Chúc phu nhân, hai người hàn huyên vài câu rồi hẹn nhau ngày gặp mặt. Diệu Diệu ngoan ngoãn đứng cạnh lão phu nhân, ánh mắt thỉnh thoảng lén nhìn vào phía trong xe ngựa.
Tỷ tỷ tiên nữ ở trong xe ngựa, bị rèm che mất nên chẳng thấy gì cả.
Bỗng nhiên, một bàn tay trắng nõn vươn ra kéo cái rèm lên, lộ ra một khuôn mặt thanh tao, tú lệ. Diệu Diệu bỗng chốc đứng thẳng lưng, trong lòng cũng khẩn trương theo.
Chúc cô nương ôn hòa nhìn cô cười cười, Diệu Diệu cũng vội vàng nở nụ cười, ánh mắt sáng lấp lánh, vui vẻ ngọt ngào như rót mật, còn mang theo ý muốn được thân thiết.
Diệu Diệu cố nói to: "Chúc đại tỷ tỷ!"
Vừa ngọt ngào lại mềm mại, nghe thôi đã thấy tim mình như nhũn ra.
Chúc cô nương lại hơi bất ngờ vì sự thân thiết của Diệu Diệu.
Lời của editor: đăng sớm vì mai tui có việc bận?