Chương 49:
Thẩm Kiến Hi phất tay để tất cả người hầu bên cạnh lui ra ngoài.“Còn chưa tới một tháng ngươi đã muốn về nhà rồi sao?” Hắn cảm thấy trong miệng có hơi đắng, có lẽ cắn phải một hạt dẻ bị hỏng rồi.“Sau khi ta trở về, cần có người biết rõ sở thích của ngươi. Bệnh đau dạ dày dễ tái phát, cần phải có người hậu hạ tốt cho ngươi mới được. Thiên phú của Hoàng phó bếp thật sự không tồi, nói một câu là thông, hắn rất nhanh chó thể…”Nàng nếm thử canh cá trích cay mình làm, cay đến mức hai má ửng hồng, nhưng muốn ngừng mà không được. Món này bỏ ớt cay, Thẩm Kiến Hi không ăn được bởi vậy nàng có thể độc chiếm một mình.Thịt cá mềm mại không xương, vừa bỏ vào miệng đã tan ra. Ớt cay đỏ cùng hồ tiêu trong bụng cá nấu cùng đến khi nào thịt cá thành canh, vừa tê vừa cay, thêm một chút trần bì điểm xuyết dậy thêm vị ngọt của cá, tránh để ớt và hồ tiêu che mất hương vị.Thật sự ăn quá ngon, nàng cẩn thận thường thức, lại không chú ý tới Thẩm Kiến Hi đang nghiến chặt răng, một miếng hạt dẻ bị hắn kẹp thành hai nửa.Tại sao nữ nhân này luôn khiến hắn tức giận.Lời nói lạnh buốt cay độc thiếu chút nữa buột miệng thốt ra, hắn cố kiềm chế bản thân nhìn chằm chằm vẻ mặt hưởng thụ của nàng, lông mày dần giãn ra.“Ăn tối xong, ra sân.”“?”Nàng dừng động tác múc canh cá lại, khó hiểu nghiêng đầu.Trăng lên đầu cành, nên đá lát gạch xanh cùng cành cây phủ đầy ánh bạc, mềm mại như nước.Bầu trời đen kịt thỉnh thoảng được chiếu sáng rực rỡ, đồng thời vang lên tiếng bang bang.Bao Xuân Oánh và Nguyệt Linh tới đúng chỗ hẹn, ánh trăng rơi trên búi tóc, đầu vai các nàng. Không nhìn thấy Thẩm Kiến Hi, Bao Xuân Oánh còn nghi ngờ hắn muốn đùa cợt với mình.Nàng ngồi trên ghế đá chờ đợi, thuận tiện thưởng thức mặt trăng màu bạc cong cong, cùng ánh lửa cuối chân trời.Gió đêm xuân còn se se lạnh, Nguyệt Linh khoác cho nàng chiếc áo choàng mềm mại.“Cô nương, tối nay hạ nhân ở Cẩm Tùng Hiên ít hơn.”Nàng gật đầu. Người hầu ngày thường bận rộn trong ngoài không nhìn thấy bóng dáng.Không lâu sau, một tiếng xì xèo khe khẽ vang lên phá vỡ sự yên tĩnh, chủ tớ hai người không hẹn mà cùng quay đầu lại.Ngay lập tức, hai chòm ánh sáng hình bồ công anh xua tan bóng tối trong sân, những sợi ánh sáng hình cung khiến các nàng vừa mừng vừa sợ. Chúng nó được người cầm trong tay, chiếu sáng khuôn mặt rực rỡ của người tới đây.Thiếu niên đi đầu chi lan ngọc thụ, đôi mắt phản chiếu ánh lửa nhảy múa, tựa như ngày xuân ấm áp, hắn cười như không cười nhìn Bao Xuân Oánh đang vô cùng tò mò, đưa cho nàng một cây: “Đây là pháo hoa từ Tây Vực mang tới, có muốn thử hay không?”Đôi mắt hắn hiện lên ý cười, khóe môi cong lên tựa trăng sáng trong lòng.Bao Xuân Oánh ngơ ngác nhìn chằm chằm cây gậy cực kỳ bình thường, không thể tin được: “Ta có thể sao? Cây gậy này là pháo hoa sao?”“Đương nhiên. Nếu ngươi muốn, ta có thể dạy ngươi chơi.”“Được!”Ngay sau đó, hai gia đinh mang một chậu than lửa đến.Thẩm Kiến Hi cùng Bao Xuân Oánh một người cầm một cây pháo hoa, người trước dạy người sau đốt phần trên pháo hoa bằng lửa than. Trong nháy mắt, quả cầu ánh lửa nóng bỏng chiếu sáng khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của nàng.“Thật sự có thể sáng lên!”Ánh sáng trong quả cầu có lức to lên, khi thì nhỏ lại, những vòng cung ánh sáng tranh nhau phóng ra nhẹ nhàng bắn ra một quả cầu ánh sáng nhỏ. Từ xa nhìn giống ngọn lửa, nhìn gần lại giống hoa tú cầu.Bao Xuân Oánh lần đầu tiên được chơi trò này quơ chân múa tay lắc lắc pháo hoa, gương mặt trắng nõn như ẩn như hiện, tinh khiết đơn thuần.Ánh sáng xung quanh dần ảm đạm, pháo hoa theo động tác điều khiển của nàng không ngừng nhảy múa, để lại ánh sáng tuyệt đẹp, thần bí, như có vô số đom đóm vây nhẹ nhàng bay múa quanh nàng.Giờ khắc này, nàng là ánh sáng trong đêm chiếu rọi một góc trong tim hắn.Nàng vui vẻ hắn cũng sẽ vui vẻ.“Nguyệt Linh có thể chơi cùng được không?”Đôi mắt long lanh nhìn chăm chú vào thiếu niên đang thất thần.“Được, Cửu Anh cũng chơi đi, náo nhiệt.”Cửu Anh thụ sủng nhược kinh* vô cùng thức thời, đi đến chơi cùng với Nguyệt Linh. Hai người ngoài mặt chơi pháo hoa, trên thực tế lại rất ăn ý dựng lỗ tai nghe lén chủ tử nhà mình nói chuyện.(Thụ sủng nhược kinh: 受宠若惊 được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.)Khác biệt là một người hi vọng hai vị chủ tử hòa hảo, một người khác lo lắng cô nương nhà mình bị ức hiếp.Thẩm Kiến Hi cầm một cây pháo hoa lấp lánh, lặng lẽ đến gần Bao Xuân Oánh.“Loại pháo hoa này tên gọi là gì? Thật đặc biệt.” Nàng quay đầu lại hỏi, ánh sáng trong mắt tỏa sáng rực rỡ.“Tây Vực gọi là gậy hoa lửa.”“Danh xứng với thực.” Nghĩ đến sau này không còn cơ hội được chơi nữa, nàng bóp cổ tay thở dài: “Có phải nó rất đắt hay không?”Thẩm Kiến Hi im lặng, đôi mắt sâu thẳm: “Nếu ngươi thích, có thể chơi mỗi ngày.”“Không được không được, đồ Tây Vực mang đến nhất định rất đắt, chờ đến tết Thượng Nguyên xem pháo hoa miễn phí là được rồi.”Hắn nhất thời á khẩu không trả lời được.Nguyệt Linh nghe lén được rõ ràng lại vô cùng sợ hãi.Lời của tứ công tử thật đáng sợ, có ý muốn cô nương ở lại sao? Chẳng lẽ hắn động tâm với cô nương? Không không, hắn chỉ muốn lừa gạt cô nương sau đó mỗi này ức hiếp cô nương thì có.Một cây đã cháy hết, Bao Xuân Oánh lại thắp một cây khác, bắn pháo hoa rực rỡ.“Ngươi……”Nàng nhìn Thẩm Kiến muốn nói lại thôi Hi.“Ngươi muốn ở lại Thẩm gia không?”Tiếng nổ lách tách làm mờ lời hắn nói, nàng không nhịn được hỏi lại hắn vừa nói gì.Hắn mím môi nắm chặt pháo hoa đang cháy, ánh mắt mờ mịt ảm đạm có thể so với hoa văn trên trường bào màu xanh. Trong nháy mắt, ánh mắt hiện lên vẻ giảo hoạt: “Ta nói là váy ngươi bị dính tia lửa.”“Cái gì?”