Chương 59: Tinh Dụ Mê Vực làm loạn
Hắn cảm thấy ở đây đang ấp ủ một âm mưu khó lường đang chầu chực làm chuyện xấu. Nhưng mà bây giờ Hắc Liên đã chạy, có lẽ là cảm thấy hành vi của mình sẽ không giữ được nữa nên mới chạy, tóm lại hắn không thể đem đối phương ra hỏi cho ra nhẽ, cho nên trước tiên không thể không tạm gác lại sau.
Nhưng hắn không ngờ rằng hắn không đi tìm đối phương, đối phương lại đến tìm hắn trước.
Ngày hôm sau Thái Thần vốn đang mang tiểu cá vàng dạo chơi Thần giới thì bị một đạo tiên thức gọi về.
Bước vào đại điện cao vút trong mây, chúng tiên đều đã tập trung ở đó đợi hắn. Họ đứng tùy tiện, tư thái hạ phàm không cố ý làm ra vẻ nhưng đầy tiên khí lấy hai người Thư Mệnh và Lịch Tuyệt làm đầu chia ra đứng hai bên, để lại một phương ở giữa chống trải. Nguyệt Mịch cũng ở trong số đó.
Đó là lần đầu tiên sau khi lịch kiếp trở về Nguyệt Mịch gặp được Thái Thần. Nhưng nàng chưa kịp có chút tâm lý may mắn, hi vọng hắn sẽ không nhớ đến, càng không tính toán với nàng chuyện ở phàm giới thì đã bị người bên cạnh hắn dọa cho chấn kinh sợ hãi vô cùng.
Đó là… Lữ Đông Miên… Không! Không thể nào!
Làm sao có thể!
Nguyệt Mịch trong lòng kinh hãi, phải cố gắng lắm mới không để lộ ra biểu tình gì trước mặt chúng tiên nhân trong đại diện. Nhưng rõ ràng đó không phải là chuyện cứ cố mà làm được. Kể từ khi lịch kiếp trở về đã không thể an ổn, đến giờ vẫn còn chưa hồi phục lại, hiện tại càng như bị giáng thêm một đòn đặc biệt nghiêm trọng.
Không riêng gì Nguyệt Mịch, chúng tiên nhân khi nhìn thấy tiểu cá vàng đi bên cạnh thần quân của bọn họ vẻ mặt đều rất đặc sắc. Bọn họ không nén nổi đối với người bên cạnh nhỏ giọng hỏi thăm.
Nhưng rất hiển nhiên, trừ Thư Mệnh và Lịch Tuyệt, hai người cũng không biết rõ lắm tiểu cá vàng kia từ đâu ra, tất cả mọi người đều mù tịt không biết gì.
“Tình huống bên Tinh Dụ Ma Vực thế nào rồi?”
Trong tiếng xì xào âm thầm đó, âm thanh thanh lãnh của Thái Thần vang lên, không chút trở ngại đè ép tất cả những âm thanh khác xuống.
Đám người lập tức trở nên nghiêm túc lên.
Riêng Nguyệt Mịch giống như có ảo giác rằng bản thân vừa mới bị ánh mắt của Thái Thần liếc qua sắc mặt không khỏi tái nhợt, nội tâm càng thêm bất an.
Chỉ là không có ai phát hiện ra, mọi người còn đang bận tâm đến lời nói của Thái Thần, cũng là nguyên nhân họ tụ tập lại ở nơi này.
Thư Mệnh nghĩa không dung từ lên tiếng trước tiên: “Thưa thần quân, mặc dù hơn ngàn năm nay Tinh Dụ Ma Vực chẳng hề có biến động gì lớn, thế nhưng Thần giới vẫn luôn trông coi cẩn thận nơi này không chút nào lơi lỏng. Mới đây thôi chúng ta phát hiện vụ khí bên trong Ma Vực đang chậm chạp lan tỏa ra bên ngoài. Mặc dù chưa vượt qua giới kết nhưng quả thật có xu hướng âm thầm kéo lên.”
“Đáng lý ra theo thời gian càng lâu vụ khí bên Tinh Dụ Ma Vực phải ngày càng loãng, cho đến khi triệt tiêu hoàn toàn mới đúng.”
Lịch Tuyệt cũng nói thêm vào.
Hơn vạn năm trước vì để tiêu trừ mối nguy hại từ Tinh Dụ Ma Vực, Thái Thần đã gần như hao tổn căn nguyên, liều mạng mở ra trận pháp có uy lực to lớn có thể tiêu diệt được căn nguyên của Ma Vực là vụ khí. Mặc dù cần thời gian không ngắn, không thể một kích tất sát đánh tan vụ khí nhưng trước mắt ai cũng cho rằng vụ khí sẽ triệt để tiêu tan, khi ấy sẽ Ma Vực không chiến mà bại. Kết quả bỗng nhiên vụ khí lại sinh sôi, ai cũng không ngờ được, cảm thấy chuyện này không phải chuyện đơn giản nên mới lập tức báo lên.
Tinh Dụ Ma Vực lần cuối cùng bùng nổ là hơn ba ngàn năm trước, là bởi vì cảm thấy uy lực của trận pháp Thái Thần để lại quả thật đã uy hiếp được họ nên mới dốc toàn lực quyết tâm liều chết đánh trận cuối, được ăn cả ngã về không đã khiến cho Thần giới tổn thương nguyên khí cực đại, đến giờ còn chưa có hồi phục lại. Thái Thần cũng vì chuyện này mà dành thời gian hơn nằm trong thần điện suốt ngàn năm nay cũng ít khi ra ngoài.
Trước mắt nếu Tinh Dụ Ma Vực lại bùng nổ một lần giống như ba ngàn năm trước nữa thì Thần giới có lẽ sẽ không đỡ được.
Có thể thấy bóng ma của trận đánh kia trong lòng chúng tiên vẫn thật lớn. Không khí trong đại điện nhất thời trở nên nghiêm trọng hơn.
Tiểu cá vàng vốn chẳng biết gì về mối lo trong lòng họ, lần đầu nhìn thấy tràng diện hoành tráng này từ đầu đều im lặng ngồi bên cạnh Thái Thần, tò mò giương đôi mắt đi nhìn chúng tiên.
Thời điểm nhìn đến một người, nó vô thức giật mình trong lúc bản thân còn chưa hiểu được. Cả người nhất thời giống như bị xù lên, đầy địch ý nhìn lại đối phương.
Nguyệt Mịch tuy rằng rất sợ hãi khi đối mặt với Thái Thần, nhưng tiểu cá vàng thì không giống. Cho dù là hai kiếp phàm nhân kia hay là hiện tại bây giờ Lữ Đông Miên vẫn là tình địch bất ngờ của nàng. Nếu không phải tại Lữ Đông Miên không hiểu vì sao bỗng nhiên chen chân vào quá trình lịch kiếp thì hiện tại nàng đã đạt được như nguyện rồi, cũng không phải sợ hãi như bây giờ. Cho nên khi cảm nhận được cái nhìn của tiểu cá vàng, Nguyệt Mịch liền không nhịn được trừng lại.
Nàng có thể không đánh lại Thái Thần, nhưng kẻ kia là gì mà dám có địch ý với nàng chứ!
Nguyệt Mịch nghĩ như vậy, lửa giận bị sợ hãi chèn ép không ngừng bốc lên.
Nhưng cái trừng của nàng cũng chỉ diễn ra được một nữa thì đã bị ánh mắt của Thái Thần dọa cho lạnh hết cả người, trong lúc vô tình còn vô thức giật lùi về sau một bước.
Vì cái gì… Thần quân giống như không còn như trước đây nữa?
Trước đây mặc kệ hắn có lạnh nhạt cỡ nào cũng sẽ như một tồn tại không vướng bụi trần, đến đi không lui lại dấu vết. Thần quân giống như bây giờ khiến Nguyệt Mịch mờ mịt, lại không dám có thái độ ăn may nào khi cho rằng hắn sẽ không tha cho mình nếu mình dám làm ra chuyện giống như làn lịch kiếp thứ hai nữa.
Biến cố ở chỗ của Nguyệt Mịch không thể tránh khỏi gây sự chú ý của chúng tiên ở gần cô. Nhưng chưa đợi họ có ý tưởng gì thì đã bị âm thanh thanh lãnh của Thái Thần lôi kéo về: “Hiện trạng ba ngàn năm trước là không có khả năng sẽ tái hiện, chúng tiên không cần phải lo lắng.”
“Ba ngàn năm trước Ma Vực có thể bùng nổ được như thế đã là nỏ mạnh hết đà. Sau khi mọi chuyện xảy ra không chỉ không công phá được phòng tuyến mà còn bị đánh ngược về. Nếu không có trận pháp xua tan vụ khí thì có khi chúng ta còn nên sợ. Nhưng sau khi nguyên khí đại thương, lại thêm trận pháp chồng lên, Ma Vực không có khả năng hồi phục nguyên khí để bùng nổ lần nữa. Nhưng mà chuyện này quả thật có quái lạ, vẫn cần chúng tiên để tâm tìm hiểu rõ ràng.”
Những lời này của hắn cứ như mang theo ma lực, quả thật đã xoa dịu tâm trạng đang bất an của chúng tiên.
Thư Mệnh là người đầu tiên trợ uy cho thần quân nhà mình trước: “Thần quân nói không sai. Sau khi mọi chuyện xảy ra thần đã tự mình đi tới Ma Vực để xem thử thực hư. Ngoại trừ vụ khí đang chậm chạp khuếch tán ra ngoài thì không hề có dấu hiệu vụ thú hoạt động mạnh.”
“Chuyện này khó mà nói được, cũng không thể lơ là. Ai biết chừng đám vụ thú kia chỉ là muốn lừa gạt ánh mắt của chúng ta nên mới trốn đi. Chúng nó lại ở nơi nào âm mưu tính kế lại khó mà nói.”
Một tiên quân nghiêm trọng nói.
Thái Thần sau khi dọa lui ai đó thì mặt không đổi sắc chủ trì đại cuộc: “Chúng tiên nói đều có lý. Như vậy việc chúng ta cần làm bây giờ là phá hủy mục đích của chúng từ trong trứng nước. Trước mắt chúng tiên cứ chú ý tình huống bên ngoài Ma Vực, đề cao cảnh giới không hề dư thừa.”
“Vậy còn bên trong…”
Thư Mệnh còn chưa nói xong đã nghe thấy lời nói của Thái Thần: “Đích thân ta sẽ đi vào trong xem thử.”
Chúng tiên nghe mà giật mình, không khỏi đưa mắt nhìn nhau.
Nhưng hắn không ngờ rằng hắn không đi tìm đối phương, đối phương lại đến tìm hắn trước.
Ngày hôm sau Thái Thần vốn đang mang tiểu cá vàng dạo chơi Thần giới thì bị một đạo tiên thức gọi về.
Bước vào đại điện cao vút trong mây, chúng tiên đều đã tập trung ở đó đợi hắn. Họ đứng tùy tiện, tư thái hạ phàm không cố ý làm ra vẻ nhưng đầy tiên khí lấy hai người Thư Mệnh và Lịch Tuyệt làm đầu chia ra đứng hai bên, để lại một phương ở giữa chống trải. Nguyệt Mịch cũng ở trong số đó.
Đó là lần đầu tiên sau khi lịch kiếp trở về Nguyệt Mịch gặp được Thái Thần. Nhưng nàng chưa kịp có chút tâm lý may mắn, hi vọng hắn sẽ không nhớ đến, càng không tính toán với nàng chuyện ở phàm giới thì đã bị người bên cạnh hắn dọa cho chấn kinh sợ hãi vô cùng.
Đó là… Lữ Đông Miên… Không! Không thể nào!
Làm sao có thể!
Nguyệt Mịch trong lòng kinh hãi, phải cố gắng lắm mới không để lộ ra biểu tình gì trước mặt chúng tiên nhân trong đại diện. Nhưng rõ ràng đó không phải là chuyện cứ cố mà làm được. Kể từ khi lịch kiếp trở về đã không thể an ổn, đến giờ vẫn còn chưa hồi phục lại, hiện tại càng như bị giáng thêm một đòn đặc biệt nghiêm trọng.
Không riêng gì Nguyệt Mịch, chúng tiên nhân khi nhìn thấy tiểu cá vàng đi bên cạnh thần quân của bọn họ vẻ mặt đều rất đặc sắc. Bọn họ không nén nổi đối với người bên cạnh nhỏ giọng hỏi thăm.
Nhưng rất hiển nhiên, trừ Thư Mệnh và Lịch Tuyệt, hai người cũng không biết rõ lắm tiểu cá vàng kia từ đâu ra, tất cả mọi người đều mù tịt không biết gì.
“Tình huống bên Tinh Dụ Ma Vực thế nào rồi?”
Trong tiếng xì xào âm thầm đó, âm thanh thanh lãnh của Thái Thần vang lên, không chút trở ngại đè ép tất cả những âm thanh khác xuống.
Đám người lập tức trở nên nghiêm túc lên.
Riêng Nguyệt Mịch giống như có ảo giác rằng bản thân vừa mới bị ánh mắt của Thái Thần liếc qua sắc mặt không khỏi tái nhợt, nội tâm càng thêm bất an.
Chỉ là không có ai phát hiện ra, mọi người còn đang bận tâm đến lời nói của Thái Thần, cũng là nguyên nhân họ tụ tập lại ở nơi này.
Thư Mệnh nghĩa không dung từ lên tiếng trước tiên: “Thưa thần quân, mặc dù hơn ngàn năm nay Tinh Dụ Ma Vực chẳng hề có biến động gì lớn, thế nhưng Thần giới vẫn luôn trông coi cẩn thận nơi này không chút nào lơi lỏng. Mới đây thôi chúng ta phát hiện vụ khí bên trong Ma Vực đang chậm chạp lan tỏa ra bên ngoài. Mặc dù chưa vượt qua giới kết nhưng quả thật có xu hướng âm thầm kéo lên.”
“Đáng lý ra theo thời gian càng lâu vụ khí bên Tinh Dụ Ma Vực phải ngày càng loãng, cho đến khi triệt tiêu hoàn toàn mới đúng.”
Lịch Tuyệt cũng nói thêm vào.
Hơn vạn năm trước vì để tiêu trừ mối nguy hại từ Tinh Dụ Ma Vực, Thái Thần đã gần như hao tổn căn nguyên, liều mạng mở ra trận pháp có uy lực to lớn có thể tiêu diệt được căn nguyên của Ma Vực là vụ khí. Mặc dù cần thời gian không ngắn, không thể một kích tất sát đánh tan vụ khí nhưng trước mắt ai cũng cho rằng vụ khí sẽ triệt để tiêu tan, khi ấy sẽ Ma Vực không chiến mà bại. Kết quả bỗng nhiên vụ khí lại sinh sôi, ai cũng không ngờ được, cảm thấy chuyện này không phải chuyện đơn giản nên mới lập tức báo lên.
Tinh Dụ Ma Vực lần cuối cùng bùng nổ là hơn ba ngàn năm trước, là bởi vì cảm thấy uy lực của trận pháp Thái Thần để lại quả thật đã uy hiếp được họ nên mới dốc toàn lực quyết tâm liều chết đánh trận cuối, được ăn cả ngã về không đã khiến cho Thần giới tổn thương nguyên khí cực đại, đến giờ còn chưa có hồi phục lại. Thái Thần cũng vì chuyện này mà dành thời gian hơn nằm trong thần điện suốt ngàn năm nay cũng ít khi ra ngoài.
Trước mắt nếu Tinh Dụ Ma Vực lại bùng nổ một lần giống như ba ngàn năm trước nữa thì Thần giới có lẽ sẽ không đỡ được.
Có thể thấy bóng ma của trận đánh kia trong lòng chúng tiên vẫn thật lớn. Không khí trong đại điện nhất thời trở nên nghiêm trọng hơn.
Tiểu cá vàng vốn chẳng biết gì về mối lo trong lòng họ, lần đầu nhìn thấy tràng diện hoành tráng này từ đầu đều im lặng ngồi bên cạnh Thái Thần, tò mò giương đôi mắt đi nhìn chúng tiên.
Thời điểm nhìn đến một người, nó vô thức giật mình trong lúc bản thân còn chưa hiểu được. Cả người nhất thời giống như bị xù lên, đầy địch ý nhìn lại đối phương.
Nguyệt Mịch tuy rằng rất sợ hãi khi đối mặt với Thái Thần, nhưng tiểu cá vàng thì không giống. Cho dù là hai kiếp phàm nhân kia hay là hiện tại bây giờ Lữ Đông Miên vẫn là tình địch bất ngờ của nàng. Nếu không phải tại Lữ Đông Miên không hiểu vì sao bỗng nhiên chen chân vào quá trình lịch kiếp thì hiện tại nàng đã đạt được như nguyện rồi, cũng không phải sợ hãi như bây giờ. Cho nên khi cảm nhận được cái nhìn của tiểu cá vàng, Nguyệt Mịch liền không nhịn được trừng lại.
Nàng có thể không đánh lại Thái Thần, nhưng kẻ kia là gì mà dám có địch ý với nàng chứ!
Nguyệt Mịch nghĩ như vậy, lửa giận bị sợ hãi chèn ép không ngừng bốc lên.
Nhưng cái trừng của nàng cũng chỉ diễn ra được một nữa thì đã bị ánh mắt của Thái Thần dọa cho lạnh hết cả người, trong lúc vô tình còn vô thức giật lùi về sau một bước.
Vì cái gì… Thần quân giống như không còn như trước đây nữa?
Trước đây mặc kệ hắn có lạnh nhạt cỡ nào cũng sẽ như một tồn tại không vướng bụi trần, đến đi không lui lại dấu vết. Thần quân giống như bây giờ khiến Nguyệt Mịch mờ mịt, lại không dám có thái độ ăn may nào khi cho rằng hắn sẽ không tha cho mình nếu mình dám làm ra chuyện giống như làn lịch kiếp thứ hai nữa.
Biến cố ở chỗ của Nguyệt Mịch không thể tránh khỏi gây sự chú ý của chúng tiên ở gần cô. Nhưng chưa đợi họ có ý tưởng gì thì đã bị âm thanh thanh lãnh của Thái Thần lôi kéo về: “Hiện trạng ba ngàn năm trước là không có khả năng sẽ tái hiện, chúng tiên không cần phải lo lắng.”
“Ba ngàn năm trước Ma Vực có thể bùng nổ được như thế đã là nỏ mạnh hết đà. Sau khi mọi chuyện xảy ra không chỉ không công phá được phòng tuyến mà còn bị đánh ngược về. Nếu không có trận pháp xua tan vụ khí thì có khi chúng ta còn nên sợ. Nhưng sau khi nguyên khí đại thương, lại thêm trận pháp chồng lên, Ma Vực không có khả năng hồi phục nguyên khí để bùng nổ lần nữa. Nhưng mà chuyện này quả thật có quái lạ, vẫn cần chúng tiên để tâm tìm hiểu rõ ràng.”
Những lời này của hắn cứ như mang theo ma lực, quả thật đã xoa dịu tâm trạng đang bất an của chúng tiên.
Thư Mệnh là người đầu tiên trợ uy cho thần quân nhà mình trước: “Thần quân nói không sai. Sau khi mọi chuyện xảy ra thần đã tự mình đi tới Ma Vực để xem thử thực hư. Ngoại trừ vụ khí đang chậm chạp khuếch tán ra ngoài thì không hề có dấu hiệu vụ thú hoạt động mạnh.”
“Chuyện này khó mà nói được, cũng không thể lơ là. Ai biết chừng đám vụ thú kia chỉ là muốn lừa gạt ánh mắt của chúng ta nên mới trốn đi. Chúng nó lại ở nơi nào âm mưu tính kế lại khó mà nói.”
Một tiên quân nghiêm trọng nói.
Thái Thần sau khi dọa lui ai đó thì mặt không đổi sắc chủ trì đại cuộc: “Chúng tiên nói đều có lý. Như vậy việc chúng ta cần làm bây giờ là phá hủy mục đích của chúng từ trong trứng nước. Trước mắt chúng tiên cứ chú ý tình huống bên ngoài Ma Vực, đề cao cảnh giới không hề dư thừa.”
“Vậy còn bên trong…”
Thư Mệnh còn chưa nói xong đã nghe thấy lời nói của Thái Thần: “Đích thân ta sẽ đi vào trong xem thử.”
Chúng tiên nghe mà giật mình, không khỏi đưa mắt nhìn nhau.