Chương 39: Dễ dỗ như vậy
Bên dưới ao sen, một chú cá vàng lại đang im lặng trải qua kiếp thứ hai của mình. Bản thân không biết ý nghĩa thật sự của việc mình lịch kiếp trên người cũng mang theo một vầng sáng mộng ảo tràn ngập khí tức nhân quả. Mà điểm cuối của nó lại nối liền với phần gốc của đóa sen khổng lồ màu đen giữa ao nước.
Qua lại không ngừng, tràn ngập thâm ảo.
Thứ được cho đi rốt cuộc là thứ gì? Liệu có phải giống như Hắc Liên đã nói với tiểu cá vàng ngốc nghếch không?
Dù sao thì tiểu cá vàng cũng không có khả năng hiểu được, hiện tại nó còn đang lăn lộn với một kiếp phàm trần của mình một cách vô tư vô lự. Cho dù vận mệnh của nó đã sớm được định đoạt phải làm vật hi sinh.
“Thái huynh, ngươi nói xem lần này phụ hoàng ta sẽ để ai đi kết thân với Lân quốc?”
Lữ Tuần vừa thản nhiên nhấp ngụm trà thơm vừa ung dung hỏi người nam nhân khí độ bất phàm bên cạnh. Đối với tiểu ngốc tử vẫn luôn dính như sam bên người hắn xem như không thấy. Tiểu ngốc cũng liền chú tâm chơi con thỏ trong ngực mình, chỉ có lưng tùy ý dựa vào người bên cạnh như không có xương.
Thái Thần lúc nghe hắn nói đến Lân quốc thì trong mắt khẽ nổi lên một tia ám trầm. Ngoài mặt hắn lại không chút biểu tình nào khác thong dong nói: “Lân quốc vừa thay triều đổi đại, vốn dĩ đang không được ổn định. Bệ hạ rõ ràng có ý muốn thông qua cầu thân để thâm nhập Lân quốc. Cho nên bệ hạ nhất định sẽ phái ra một người vừa thông minh vừa có dã tâm, không làm được hoàng hậu thì có thể làm quý phi, miễn là con trai họ có thể kế thừa ngai vị, cho dù không thể thao túng thì ít ra sau này Lân quốc vẫn xem là của mình.”
Hắn nói không chút cố kỵ, nhưng mà Lữ Tuần chính là thưởng thức cái sự thẳng thắn này của hắn nên mới vui lòng kết giao.
Cho nên Lữ Tuần vừa nghe xong liền nghiêm túc suy ngẫm.
“Trong số các công chúa thì ta cảm thấy Lữ Dung có khả năng nhất.”
Thái Thần phân tích xong liền chốt hạ một câu xem như trả lời cho câu hỏi mới nãy của Lữ Tuần.
“Ngũ tỷ sao?”
Lữ ngốc bên cạnh bỗng nhiên chêm vào nói.
Thái Thần không trả lời mà ngược lại đưa cho y cái bánh hoa mai trên bàn, trực tiếp nhét vào miệng y.
Tiểu ngốc bị hắn đút như vậy liền quên mất ban nãy định nói gì, sau đó như con thỏ gặm củ cà rốt mà miệng nhỏ gặm bánh hoa mai.
Xong, thế là ngăn được y tò mò.
Lữ Tuần nhìn trong mắt, miệng cười thâm ý nhưng không nói gì, chỉ tiếp tục câu chuyện mới nãy của họ: “Ngũ muội quả thật có khả năng bị phụ hoàng nhắm tới.”
“Nhưng mà…”
Thái Thần nghe hắn nghiền ngẫm nói: “Ngũ muội rất thích Tiết đại công tử Tiết Mục Đình của Tiết phủ.”
“Ồ…”
Thái Thần nhướng mày.
“Nhưng mà nếu phụ hoàng thật sự muốn làm vậy thì ngũ muội cũng không cãi lời được.”
Lữ Tuần lại không mấy lo ngại nói.
Thái Thần khẽ ngẫm nghĩ.
Bỗng nhiên lại nghe Lữ Tuần cười cười nói: “Nghe đâu Tiết Mạch Nhi, nhị muội của hắn có ý với Thái huynh thì phải.”
Thái Thần khựng lại, nhưng cũng chỉ một chút đã tiếp tục ung dung đáp: “Tiết tiểu thư một đời tài nữ, nàng chỉ là thưởng thức nhân sĩ có tài mà thôi.”
“Tiết Mạch Nhi là ai?”
Lữ ngốc lại chêm vào hỏi.
Lần này Thái Thần có dùng bánh hoa mai cũng không ngăn được y dùng ánh mắt trong suốt kiên định nhìn hắn dò hỏi cho bằng được.
Lữ Tuần ánh mắt kỳ dị qua lại giữa hai người nhưng không lên tiếng chen ngang mà im lặng dùng ánh mắt tò mò trắng trợn hóng chuyện.
Đôi khi Thái Thần cảm thấy Duẫn vương người này quá khó hiểu. Nhưng hắn cũng chỉ để tâm kiêng kỵ một chút chứ không biểu lộ ra ngoài. Trước mắt thì mọi chuyện rất có lợi với hắn, không cần thiết phải để bụng ý đồ bây giờ của Lữ Tuần.
Ngược lại hiện tại hắn phải đi đối phó với tiểu ngốc tử một khi đã ương ngạnh liền không dễ qua loa này trước.
Tiểu ngốc tử cũng biết cảm thấy nguy cơ à. Không hiểu sao Thái Thần cảm thấy rất buồn cười.
“Tiết tiểu thư là nhị muội của Tiết Mục Đình, ngươi không phải đã từng gặp rồi sao?”
Hắn cố tình không đánh vào trọng điểm mà nói.
“Nhưng đâu có liên quan gì tới ngươi?”
Lữ ngốc quả nhiên không hiểu, ngược lại bậm môi phán.
Thái Thần nhếch miệng cười vừa thuận theo nói: “Đúng, không có liên quan gì ta cả. Cho nên ngươi tiếp tục chơi thỏ của ngươi đi.”
Lữ ngốc có vẻ đã bị cách nói này của hắn xoa dịu, vậy mà cam chịu không thắc mắc nữa.
Có thể trong lòng y, miễn không liên quan đến Thái Thần là được rồi, quản Tiết Mạch Nhi là ai làm gì.
Qua lại không ngừng, tràn ngập thâm ảo.
Thứ được cho đi rốt cuộc là thứ gì? Liệu có phải giống như Hắc Liên đã nói với tiểu cá vàng ngốc nghếch không?
Dù sao thì tiểu cá vàng cũng không có khả năng hiểu được, hiện tại nó còn đang lăn lộn với một kiếp phàm trần của mình một cách vô tư vô lự. Cho dù vận mệnh của nó đã sớm được định đoạt phải làm vật hi sinh.
“Thái huynh, ngươi nói xem lần này phụ hoàng ta sẽ để ai đi kết thân với Lân quốc?”
Lữ Tuần vừa thản nhiên nhấp ngụm trà thơm vừa ung dung hỏi người nam nhân khí độ bất phàm bên cạnh. Đối với tiểu ngốc tử vẫn luôn dính như sam bên người hắn xem như không thấy. Tiểu ngốc cũng liền chú tâm chơi con thỏ trong ngực mình, chỉ có lưng tùy ý dựa vào người bên cạnh như không có xương.
Thái Thần lúc nghe hắn nói đến Lân quốc thì trong mắt khẽ nổi lên một tia ám trầm. Ngoài mặt hắn lại không chút biểu tình nào khác thong dong nói: “Lân quốc vừa thay triều đổi đại, vốn dĩ đang không được ổn định. Bệ hạ rõ ràng có ý muốn thông qua cầu thân để thâm nhập Lân quốc. Cho nên bệ hạ nhất định sẽ phái ra một người vừa thông minh vừa có dã tâm, không làm được hoàng hậu thì có thể làm quý phi, miễn là con trai họ có thể kế thừa ngai vị, cho dù không thể thao túng thì ít ra sau này Lân quốc vẫn xem là của mình.”
Hắn nói không chút cố kỵ, nhưng mà Lữ Tuần chính là thưởng thức cái sự thẳng thắn này của hắn nên mới vui lòng kết giao.
Cho nên Lữ Tuần vừa nghe xong liền nghiêm túc suy ngẫm.
“Trong số các công chúa thì ta cảm thấy Lữ Dung có khả năng nhất.”
Thái Thần phân tích xong liền chốt hạ một câu xem như trả lời cho câu hỏi mới nãy của Lữ Tuần.
“Ngũ tỷ sao?”
Lữ ngốc bên cạnh bỗng nhiên chêm vào nói.
Thái Thần không trả lời mà ngược lại đưa cho y cái bánh hoa mai trên bàn, trực tiếp nhét vào miệng y.
Tiểu ngốc bị hắn đút như vậy liền quên mất ban nãy định nói gì, sau đó như con thỏ gặm củ cà rốt mà miệng nhỏ gặm bánh hoa mai.
Xong, thế là ngăn được y tò mò.
Lữ Tuần nhìn trong mắt, miệng cười thâm ý nhưng không nói gì, chỉ tiếp tục câu chuyện mới nãy của họ: “Ngũ muội quả thật có khả năng bị phụ hoàng nhắm tới.”
“Nhưng mà…”
Thái Thần nghe hắn nghiền ngẫm nói: “Ngũ muội rất thích Tiết đại công tử Tiết Mục Đình của Tiết phủ.”
“Ồ…”
Thái Thần nhướng mày.
“Nhưng mà nếu phụ hoàng thật sự muốn làm vậy thì ngũ muội cũng không cãi lời được.”
Lữ Tuần lại không mấy lo ngại nói.
Thái Thần khẽ ngẫm nghĩ.
Bỗng nhiên lại nghe Lữ Tuần cười cười nói: “Nghe đâu Tiết Mạch Nhi, nhị muội của hắn có ý với Thái huynh thì phải.”
Thái Thần khựng lại, nhưng cũng chỉ một chút đã tiếp tục ung dung đáp: “Tiết tiểu thư một đời tài nữ, nàng chỉ là thưởng thức nhân sĩ có tài mà thôi.”
“Tiết Mạch Nhi là ai?”
Lữ ngốc lại chêm vào hỏi.
Lần này Thái Thần có dùng bánh hoa mai cũng không ngăn được y dùng ánh mắt trong suốt kiên định nhìn hắn dò hỏi cho bằng được.
Lữ Tuần ánh mắt kỳ dị qua lại giữa hai người nhưng không lên tiếng chen ngang mà im lặng dùng ánh mắt tò mò trắng trợn hóng chuyện.
Đôi khi Thái Thần cảm thấy Duẫn vương người này quá khó hiểu. Nhưng hắn cũng chỉ để tâm kiêng kỵ một chút chứ không biểu lộ ra ngoài. Trước mắt thì mọi chuyện rất có lợi với hắn, không cần thiết phải để bụng ý đồ bây giờ của Lữ Tuần.
Ngược lại hiện tại hắn phải đi đối phó với tiểu ngốc tử một khi đã ương ngạnh liền không dễ qua loa này trước.
Tiểu ngốc tử cũng biết cảm thấy nguy cơ à. Không hiểu sao Thái Thần cảm thấy rất buồn cười.
“Tiết tiểu thư là nhị muội của Tiết Mục Đình, ngươi không phải đã từng gặp rồi sao?”
Hắn cố tình không đánh vào trọng điểm mà nói.
“Nhưng đâu có liên quan gì tới ngươi?”
Lữ ngốc quả nhiên không hiểu, ngược lại bậm môi phán.
Thái Thần nhếch miệng cười vừa thuận theo nói: “Đúng, không có liên quan gì ta cả. Cho nên ngươi tiếp tục chơi thỏ của ngươi đi.”
Lữ ngốc có vẻ đã bị cách nói này của hắn xoa dịu, vậy mà cam chịu không thắc mắc nữa.
Có thể trong lòng y, miễn không liên quan đến Thái Thần là được rồi, quản Tiết Mạch Nhi là ai làm gì.