Chương 32: Tiểu cá vàng trên núi Côn Luân
“Tiêm Nhi, lễ nghi đâu?”
Nàng nghiêm trọng trách mắng.
Tiêm Nhi lại như không nghe thấy, vội vã lao đến bên giường nhìn nàng hoảng hốt nói: “Lữ Đông Miên chết rồi!”
“Cái gì?”
Tiết Mạch Nhi bật người dậy kinh dị nhìn nàng ta.
Tiêm nhi không đợi nàng hỏi đã dăm ba lời nói hết những gì mình biết.
Tiết Mạch Nhi nghe xong cả người cũng bàng hoàng ngồi ở trên giường một lúc lâu.
Lữ Đông Miên chết rồi… Thiếu niên hồn nhiên có nụ cười trong sáng nhất thế gian kia đã chết. Không đợi nàng làm cái gì đã chết trước…
Cũng tốt, nàng không cần phải đắc tội Thái Thần mà vẫn có thể lên làm đương gia chủ mẫu, phu nhân Hầu phủ…
Mười tháng sau, cả kinh thành gần như bị nhấn chìm trong nổi sợ hãi vì loạn lạc, chính biến.
Mười tháng trước trong lễ đi săn bắn mùa thu của hoàng cung, Thái Thần Hầu phu nhân bất ngờ qua đời, Thái Thần Hầu phủ một đêm như thay đổi, bao gồm cả Thái Thần Hầu gia.
Đó là lúc sóng ngầm trong kinh thành âm thầm lưu chuyển một cách chết chóc mà không ai biết.
Thái Thần Hầu phủ một đêm như sống lại, bắt đầu khuếch trương thế lực trong im lặng, lặng lẽ vươn mình giữa triều đình không có nhân tính.
Hoàng đế ép hắn chết, hắn không chết. Ngược lại còn châm lên một mồi lửa, mười tháng sau đốt trụi hoàng cung của hoàng đế, đăng cơ đế vương.
Thái Thần Hầu đời này sẽ kết thúc tại đây, nhưng một đời quân vương họ Thái sẽ bắt đầu thay cho nó. Hoàng đế liệu có hối hận vì đã làm chuyện đuổi cùng giết tận hắn hay không.
Hai tháng sau khi Thái Thần lên ngôi, cả triều đều hối hắn lập hậu.
Thái Thần lạnh lùng bảo không lập hậu. Cả đời này của hắn, vinh danh trong thái miếu chỉ có một hoàng hậu duy nhất đó là Lữ hậu - Lữ Đông Miên.
Tiết Mạch Nhi rốt cuộc có quyết định sáng suốt nhất đời này là trong khoảng thời gian gian nan nhất không có rời đi mà nhìn hắn một đường lật đổ hoàng đế bước lên ngai vị đầy mặt không cam lòng chất vấn hắn tại sao đối xử với nàng như vậy.
Thái Thần toàn thân long phục kim bào lạnh lùng nhìn nàng, người lúc này cũng đã là Tiết phi nhưng chưa từng được chạm vào, không chút cảm xúc nói: “Ngươi có chỗ nào sánh bằng y?”
Tiết Mạch Nhi chết trân tại chỗ.
Còn Thái Thần lại lười không muốn cho nàng thêm một lời nào nữa.
Hắn vì Lữ Đông Miên mà lật đổ hoàng đế, lại có liên quan gì tới Tiết Mạch Nhi mà nàng ta nghĩ muốn chiếm chỗ tốt này.
Nực cười.
…
Thái Thần…
Côn Luân hậu sơn trong một cái ao trồng đầy hoa sen.
Vẫn là hoa sen nhưng bản thân chúng đều mang theo khí tức thiên tiên do năm tháng tích lũy. Chỉ cần có một cơ hội, đâu trong số chúng đều có thể tu luyện thành người, lấy hình thái khác đi tới thế gian này.
Bên dưới đáy ao gần như là trong suốt phản chiếu những tia nắng mặt trời lung linh nằm một con cá vàng dáng vẻ ngốc nghếch. Đồng dạng là cá vàng nhưng chú cá này thuộc họ cá koi, toàn thân màu vàng ánh kim với cái đuôi dài hơn đồng loại cùng cái đầu hơi tròn tròn nên trông càng thêm ngốc.
Trông nó như đang ngủ, bởi vì chưa từng động qua. Mà giờ khắc này, sau một giấc ngủ không biết đã trôi qua bao lâu, toàn thân nó bỗng nhiên giật nãy lên như bị điện giật, sau đó trực tiếp lật úp một cái trong làn nước. Đôi mắt tròn xoe vô cùng nhân tính chớp chớp, dáng vẻ mê mang.
Ta đây là… Trở về rồi?
Tiểu cá vàng bởi vì một cơ duyên mà mở ra linh trí, việc đầu tiên sau khi tỉnh lại là đi nhớ xem quá trình nó vừa trải qua trước đó. Nhưng nó nhanh chóng buồn bã nhận ra nó chẳng nhớ gì hết ngoài một cái tên Thái Thần. Có điều ký ức xung quanh cái tên đó đều như một phủ một lớp màn sương.
À đúng rồi, không phải nó vì trả ơn tình cho Hắc Liên nên mới đồng ý trải qua ba lần lịch kiếp hi sinh hay sao?
Ngay vào lúc nó nghĩ như vậy, bên tai liền nghe thấy giọng nói nam tính của Hắc Liên.
“Tiểu Ngư, ngươi về rồi?”
Tiểu cá vàng liền lật người một cái, nhanh như chớp vẫy đuôi lao lên mặt nước mà trông như cảnh tượng muốn hóa rồng bay lên trời.
Nhưng chung quy nó vẫn là một cái con cá thôi, chưa thể hóa hình, chưa thể ra khỏi nước cho nên nó chỉ nhảy lên nhảy xuống khiến nước bắn tung tóe sau đó lại trở về bên trong đầm nước, lượn mấy vòng xung quanh một gốc Hắc Liên toàn thân màu đen còn tỏa ra vầng sáng thần bí, huyễn mị, đến lá cũng là màu đen vui vẻ reo lên: “Liên ca ca, ta đã về!”
Âm thanh của nó chui vào tai nghe vẫn còn non nớt như trẻ mới sinh.
Còn không phải sao.
Lội ngược dòng nói ra dù là tiểu cá vàng hay Hắc Liên đều không thể nhớ được từ bao giờ tiểu cá vàng đã được nuôi trong cái ao tràn ngập tiên khí trên núi Côn Luân này. Luận tuổi đời cá vàng có tuổi thọ vô cùng ngắn, nhưng bởi vì được nuôi dưỡng trong cái ao này nên trừ khi ao hết nước, nếu không nó vẫn sẽ sống.
Nàng nghiêm trọng trách mắng.
Tiêm Nhi lại như không nghe thấy, vội vã lao đến bên giường nhìn nàng hoảng hốt nói: “Lữ Đông Miên chết rồi!”
“Cái gì?”
Tiết Mạch Nhi bật người dậy kinh dị nhìn nàng ta.
Tiêm nhi không đợi nàng hỏi đã dăm ba lời nói hết những gì mình biết.
Tiết Mạch Nhi nghe xong cả người cũng bàng hoàng ngồi ở trên giường một lúc lâu.
Lữ Đông Miên chết rồi… Thiếu niên hồn nhiên có nụ cười trong sáng nhất thế gian kia đã chết. Không đợi nàng làm cái gì đã chết trước…
Cũng tốt, nàng không cần phải đắc tội Thái Thần mà vẫn có thể lên làm đương gia chủ mẫu, phu nhân Hầu phủ…
Mười tháng sau, cả kinh thành gần như bị nhấn chìm trong nổi sợ hãi vì loạn lạc, chính biến.
Mười tháng trước trong lễ đi săn bắn mùa thu của hoàng cung, Thái Thần Hầu phu nhân bất ngờ qua đời, Thái Thần Hầu phủ một đêm như thay đổi, bao gồm cả Thái Thần Hầu gia.
Đó là lúc sóng ngầm trong kinh thành âm thầm lưu chuyển một cách chết chóc mà không ai biết.
Thái Thần Hầu phủ một đêm như sống lại, bắt đầu khuếch trương thế lực trong im lặng, lặng lẽ vươn mình giữa triều đình không có nhân tính.
Hoàng đế ép hắn chết, hắn không chết. Ngược lại còn châm lên một mồi lửa, mười tháng sau đốt trụi hoàng cung của hoàng đế, đăng cơ đế vương.
Thái Thần Hầu đời này sẽ kết thúc tại đây, nhưng một đời quân vương họ Thái sẽ bắt đầu thay cho nó. Hoàng đế liệu có hối hận vì đã làm chuyện đuổi cùng giết tận hắn hay không.
Hai tháng sau khi Thái Thần lên ngôi, cả triều đều hối hắn lập hậu.
Thái Thần lạnh lùng bảo không lập hậu. Cả đời này của hắn, vinh danh trong thái miếu chỉ có một hoàng hậu duy nhất đó là Lữ hậu - Lữ Đông Miên.
Tiết Mạch Nhi rốt cuộc có quyết định sáng suốt nhất đời này là trong khoảng thời gian gian nan nhất không có rời đi mà nhìn hắn một đường lật đổ hoàng đế bước lên ngai vị đầy mặt không cam lòng chất vấn hắn tại sao đối xử với nàng như vậy.
Thái Thần toàn thân long phục kim bào lạnh lùng nhìn nàng, người lúc này cũng đã là Tiết phi nhưng chưa từng được chạm vào, không chút cảm xúc nói: “Ngươi có chỗ nào sánh bằng y?”
Tiết Mạch Nhi chết trân tại chỗ.
Còn Thái Thần lại lười không muốn cho nàng thêm một lời nào nữa.
Hắn vì Lữ Đông Miên mà lật đổ hoàng đế, lại có liên quan gì tới Tiết Mạch Nhi mà nàng ta nghĩ muốn chiếm chỗ tốt này.
Nực cười.
…
Thái Thần…
Côn Luân hậu sơn trong một cái ao trồng đầy hoa sen.
Vẫn là hoa sen nhưng bản thân chúng đều mang theo khí tức thiên tiên do năm tháng tích lũy. Chỉ cần có một cơ hội, đâu trong số chúng đều có thể tu luyện thành người, lấy hình thái khác đi tới thế gian này.
Bên dưới đáy ao gần như là trong suốt phản chiếu những tia nắng mặt trời lung linh nằm một con cá vàng dáng vẻ ngốc nghếch. Đồng dạng là cá vàng nhưng chú cá này thuộc họ cá koi, toàn thân màu vàng ánh kim với cái đuôi dài hơn đồng loại cùng cái đầu hơi tròn tròn nên trông càng thêm ngốc.
Trông nó như đang ngủ, bởi vì chưa từng động qua. Mà giờ khắc này, sau một giấc ngủ không biết đã trôi qua bao lâu, toàn thân nó bỗng nhiên giật nãy lên như bị điện giật, sau đó trực tiếp lật úp một cái trong làn nước. Đôi mắt tròn xoe vô cùng nhân tính chớp chớp, dáng vẻ mê mang.
Ta đây là… Trở về rồi?
Tiểu cá vàng bởi vì một cơ duyên mà mở ra linh trí, việc đầu tiên sau khi tỉnh lại là đi nhớ xem quá trình nó vừa trải qua trước đó. Nhưng nó nhanh chóng buồn bã nhận ra nó chẳng nhớ gì hết ngoài một cái tên Thái Thần. Có điều ký ức xung quanh cái tên đó đều như một phủ một lớp màn sương.
À đúng rồi, không phải nó vì trả ơn tình cho Hắc Liên nên mới đồng ý trải qua ba lần lịch kiếp hi sinh hay sao?
Ngay vào lúc nó nghĩ như vậy, bên tai liền nghe thấy giọng nói nam tính của Hắc Liên.
“Tiểu Ngư, ngươi về rồi?”
Tiểu cá vàng liền lật người một cái, nhanh như chớp vẫy đuôi lao lên mặt nước mà trông như cảnh tượng muốn hóa rồng bay lên trời.
Nhưng chung quy nó vẫn là một cái con cá thôi, chưa thể hóa hình, chưa thể ra khỏi nước cho nên nó chỉ nhảy lên nhảy xuống khiến nước bắn tung tóe sau đó lại trở về bên trong đầm nước, lượn mấy vòng xung quanh một gốc Hắc Liên toàn thân màu đen còn tỏa ra vầng sáng thần bí, huyễn mị, đến lá cũng là màu đen vui vẻ reo lên: “Liên ca ca, ta đã về!”
Âm thanh của nó chui vào tai nghe vẫn còn non nớt như trẻ mới sinh.
Còn không phải sao.
Lội ngược dòng nói ra dù là tiểu cá vàng hay Hắc Liên đều không thể nhớ được từ bao giờ tiểu cá vàng đã được nuôi trong cái ao tràn ngập tiên khí trên núi Côn Luân này. Luận tuổi đời cá vàng có tuổi thọ vô cùng ngắn, nhưng bởi vì được nuôi dưỡng trong cái ao này nên trừ khi ao hết nước, nếu không nó vẫn sẽ sống.