Chương 28: Trận ám sát trong rừng
Xoạt!
“Hầu gia!”
Giữa cảnh đêm im lìm như vậy, một chút động tĩnh đều như được khuếch đại vô tận. Lúc nó vang lên không rõ phát ra từ nơi nào, Đông Tử đầy mặt nghiêm trọng cảnh giác nhìn chằm chằm xung quanh vừa thấp giọng nhắc nhở Thái Thần.
Thật ra không cần hắn, Thái Thần vẫn tự nghe được.
“Không đúng!”
Thời điểm Lữ Đông Miên còn chưa kịp hoàn hồn thì bỗng nhiên Tây Tử bay nhanh nói: “Không phải người của chúng ta!”
Sắc mắt mấy người Đông Tử đồng loạt đại biến.
“Chúng ta cách Thái Tuyên còn bao xa?”
Thái Thần ngược lại còn bình tĩnh hỏi.
“Còn chưa tới một phần tư dặm.”
Nam Tử căng da đầu nói, tay cầm cán kiếm vô thức buột chặt.
“Toàn lực tiến về nơi đó. Nam Tử nghe xem đối phương có bao nhiêu người?”
Sau lời nói của hắn buông xuống, hai người Tây - Nam Tử đồng loại tăng nhanh bước chân. Đông Tử ngược lại không nói hai lời cõng Lữ Đông Miên trên lưng. Bốn người bước chân như bay lướt qua khu rừng.
Lữ Đông Miên từ đầu không kịp phản ứng cho tới sau đó vậy mà có thể im lặng ngậm chặt miệng không nói tiếng nào. Lúc bị Đông Tử bất thình lình cõng lên y không có giãy giụa theo phản xạ, ngược lại còn ôm chặt lấy cổ hắn, tận lực không để cho mình ảnh hưởng bước chân và hành động của hắn. Mặc dù y không nhìn thấy nhưng y có thể nghe thấy cuộc đối thoại của họ, cùng cảm giác đối với xung quanh. Y biết họ đang gặp nguy hiểm nên càng không muốn trở thành gánh nặng.
Bụp!
Bỗng nhiên trong bóng đêm bỗng vang lên một tia sáng như pháo hoa nổ tung giữa không trung. Âm thanh của nó không lớn, ở giữa khu rừng rất khó phát hiện nếu không đứng gần trong phạm vi cho phép. Ánh sáng nó phát ra cũng vừa đủ cho người trong khoảng nửa dặm nhìn thấy.
Đương nhiên, họ nhìn thấy.
Những kẻ đang mang ý đồ tiếp cận họ cũng nhìn thấy.
“Là Thái Tuyên quản gia, Hầu gia!”
Đông Tử hô lên.
“Bọn họ rất đông, phải hơn hai trăm!”
Cùng lúc Nam Tử đanh mặt báo. Sắc mặt Đông Tử vốn đang tốt một chút liền biến mất không thấy.
Hơn hai trăm người chính là còn nhiều hơn nữa. Mặc dù họ đã hoạch định trước nhưng vì tránh cho tai vách mạch rừng mà chỉ chuẩn bị có hai trăm người phong tỏa một góc rừng, dùng để tạo cảnh tượng giả đồng thời yểm trợ họ rời khỏi đây an toàn. Mặc dù trông thì số lượng không quá chênh lệch nhưng biến cố lại càng nhiều hơn. Nếu đối phương còn là sĩ tử… Đông Tử vô thức mím chặt môi, một bàn tay đỡ lấy mông Lữ Đông Miên, một tay đặt lên chuôi kiếm dùng sức siết chặt, đại ý bất cứ lúc nào cũng có thể rút ra.
“Bên họ nhất định đã phát hiện ra tình huống không đúng, có lẽ sẽ dẫn người hiệp trợ thậm chí là đã đánh lên.”
Pháo sáng là muốn dẫn đường cho họ hội họp với nhau. Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, Thái Tuyên nhất định không muốn làm ra động tĩnh lớn như vậy, sẽ đánh động kẻ địch.
Thái Thần bình tĩnh phân tích, đặng nói: “Một lát nữa đem xe lăn ném vào một nơi kín đáo, đề phòng biến cố xảy ra, chúng ta không thể rời đi được.”
“Vâng, Hầu gia.”
Tây - Bắc hai người đồng thời đáp.
Lại thêm mấy bước chân, khi họ chỉ còn cách đốm sáng kia một khoảng thì mấy bóng đen bất ngờ từ bốn hướng xông ra tập kích họ.
Xẹt!
Giữa đêm tối, ánh kiếm sắc lẹm khiến người lạnh xương lóe qua, cắt ngang không khí.
Trong tầm mắt Lữ Đông Miên chỉ thấy một lưỡi trực chỉ Thái Thần, tâm y nhấc lên tận cổ họng.
Rẹt!
Thời điểm mà y sợ hãi nhưng chỉ biết mở to mắt đó, trước mặt tên sát thủ mặc áo đen bỗng xược qua một ánh trắng như tia sáng cắt ngang bầu trời đêm.
Phụt!
Chỉ nghe một tiếng da thịt bị rạch phá, tên sát thủ đã bay ngược ra ngoài, rớt cái rầm xuống đất, sống chết không rõ.
Đợi Lữ Đông Miên nhìn lại thì thấy trong tay Thái Thần cầm một thanh kiếm có lưỡi kiếm mỏng như tấm lụa, có thể uốn cong, phát ra quang mang lạnh lẽo. Nhưng y lại vô thức thở phào.
Cùng lúc đó mấy người Đông Tử cũng đã đại chiến với đám sĩ tử kia đến loong trời lở đất. Đông Tử bởi vì mang theo y nên phạm vi hoạt động không lớn, nhưng mỗi cái vung kiếm lên của hắn đều có thể đánh lui hắc y nhân đánh về phía mình.
Trong lúc nhất thời cả góc rừng đều là tiếng đao kiếm va vào nhau phát ra tiếng choang choang nghe thật chói tai. Đan xen còn có tiếng da thịt bị xé rách, máu tươi bắn ra khiến cho không khí trong lành thanh mát vào ban đêm trở nên đặc sệt, áp lực kinh người.
Thái Thần trong mắt y đã đứng lên sau đợt đánh lén kia, nhưng hắn cũng chỉ đứng một chỗ mà tạo ra hiệu quả kinh người. Có điều y lại biết, lý do hắn không rời quá xa là vì muốn bảo vệ sau lưng Đông Tử, đích xác là vì bảo vệ y.
“Đi!”
Giúp Tây Tử đánh bay hắc y nhân xong hắn liền trầm giọng hô lên, sau đó tự mình mở đường.
Đông Tử lập tức theo sát phía sau. Rồi Tây - Nam - Bắc Tử chia làm ba mặt bảo vệ hắn ở giữa, tiến về phía trước như một tia chớp.
“Hầu gia!”
Giữa cảnh đêm im lìm như vậy, một chút động tĩnh đều như được khuếch đại vô tận. Lúc nó vang lên không rõ phát ra từ nơi nào, Đông Tử đầy mặt nghiêm trọng cảnh giác nhìn chằm chằm xung quanh vừa thấp giọng nhắc nhở Thái Thần.
Thật ra không cần hắn, Thái Thần vẫn tự nghe được.
“Không đúng!”
Thời điểm Lữ Đông Miên còn chưa kịp hoàn hồn thì bỗng nhiên Tây Tử bay nhanh nói: “Không phải người của chúng ta!”
Sắc mắt mấy người Đông Tử đồng loạt đại biến.
“Chúng ta cách Thái Tuyên còn bao xa?”
Thái Thần ngược lại còn bình tĩnh hỏi.
“Còn chưa tới một phần tư dặm.”
Nam Tử căng da đầu nói, tay cầm cán kiếm vô thức buột chặt.
“Toàn lực tiến về nơi đó. Nam Tử nghe xem đối phương có bao nhiêu người?”
Sau lời nói của hắn buông xuống, hai người Tây - Nam Tử đồng loại tăng nhanh bước chân. Đông Tử ngược lại không nói hai lời cõng Lữ Đông Miên trên lưng. Bốn người bước chân như bay lướt qua khu rừng.
Lữ Đông Miên từ đầu không kịp phản ứng cho tới sau đó vậy mà có thể im lặng ngậm chặt miệng không nói tiếng nào. Lúc bị Đông Tử bất thình lình cõng lên y không có giãy giụa theo phản xạ, ngược lại còn ôm chặt lấy cổ hắn, tận lực không để cho mình ảnh hưởng bước chân và hành động của hắn. Mặc dù y không nhìn thấy nhưng y có thể nghe thấy cuộc đối thoại của họ, cùng cảm giác đối với xung quanh. Y biết họ đang gặp nguy hiểm nên càng không muốn trở thành gánh nặng.
Bụp!
Bỗng nhiên trong bóng đêm bỗng vang lên một tia sáng như pháo hoa nổ tung giữa không trung. Âm thanh của nó không lớn, ở giữa khu rừng rất khó phát hiện nếu không đứng gần trong phạm vi cho phép. Ánh sáng nó phát ra cũng vừa đủ cho người trong khoảng nửa dặm nhìn thấy.
Đương nhiên, họ nhìn thấy.
Những kẻ đang mang ý đồ tiếp cận họ cũng nhìn thấy.
“Là Thái Tuyên quản gia, Hầu gia!”
Đông Tử hô lên.
“Bọn họ rất đông, phải hơn hai trăm!”
Cùng lúc Nam Tử đanh mặt báo. Sắc mặt Đông Tử vốn đang tốt một chút liền biến mất không thấy.
Hơn hai trăm người chính là còn nhiều hơn nữa. Mặc dù họ đã hoạch định trước nhưng vì tránh cho tai vách mạch rừng mà chỉ chuẩn bị có hai trăm người phong tỏa một góc rừng, dùng để tạo cảnh tượng giả đồng thời yểm trợ họ rời khỏi đây an toàn. Mặc dù trông thì số lượng không quá chênh lệch nhưng biến cố lại càng nhiều hơn. Nếu đối phương còn là sĩ tử… Đông Tử vô thức mím chặt môi, một bàn tay đỡ lấy mông Lữ Đông Miên, một tay đặt lên chuôi kiếm dùng sức siết chặt, đại ý bất cứ lúc nào cũng có thể rút ra.
“Bên họ nhất định đã phát hiện ra tình huống không đúng, có lẽ sẽ dẫn người hiệp trợ thậm chí là đã đánh lên.”
Pháo sáng là muốn dẫn đường cho họ hội họp với nhau. Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, Thái Tuyên nhất định không muốn làm ra động tĩnh lớn như vậy, sẽ đánh động kẻ địch.
Thái Thần bình tĩnh phân tích, đặng nói: “Một lát nữa đem xe lăn ném vào một nơi kín đáo, đề phòng biến cố xảy ra, chúng ta không thể rời đi được.”
“Vâng, Hầu gia.”
Tây - Bắc hai người đồng thời đáp.
Lại thêm mấy bước chân, khi họ chỉ còn cách đốm sáng kia một khoảng thì mấy bóng đen bất ngờ từ bốn hướng xông ra tập kích họ.
Xẹt!
Giữa đêm tối, ánh kiếm sắc lẹm khiến người lạnh xương lóe qua, cắt ngang không khí.
Trong tầm mắt Lữ Đông Miên chỉ thấy một lưỡi trực chỉ Thái Thần, tâm y nhấc lên tận cổ họng.
Rẹt!
Thời điểm mà y sợ hãi nhưng chỉ biết mở to mắt đó, trước mặt tên sát thủ mặc áo đen bỗng xược qua một ánh trắng như tia sáng cắt ngang bầu trời đêm.
Phụt!
Chỉ nghe một tiếng da thịt bị rạch phá, tên sát thủ đã bay ngược ra ngoài, rớt cái rầm xuống đất, sống chết không rõ.
Đợi Lữ Đông Miên nhìn lại thì thấy trong tay Thái Thần cầm một thanh kiếm có lưỡi kiếm mỏng như tấm lụa, có thể uốn cong, phát ra quang mang lạnh lẽo. Nhưng y lại vô thức thở phào.
Cùng lúc đó mấy người Đông Tử cũng đã đại chiến với đám sĩ tử kia đến loong trời lở đất. Đông Tử bởi vì mang theo y nên phạm vi hoạt động không lớn, nhưng mỗi cái vung kiếm lên của hắn đều có thể đánh lui hắc y nhân đánh về phía mình.
Trong lúc nhất thời cả góc rừng đều là tiếng đao kiếm va vào nhau phát ra tiếng choang choang nghe thật chói tai. Đan xen còn có tiếng da thịt bị xé rách, máu tươi bắn ra khiến cho không khí trong lành thanh mát vào ban đêm trở nên đặc sệt, áp lực kinh người.
Thái Thần trong mắt y đã đứng lên sau đợt đánh lén kia, nhưng hắn cũng chỉ đứng một chỗ mà tạo ra hiệu quả kinh người. Có điều y lại biết, lý do hắn không rời quá xa là vì muốn bảo vệ sau lưng Đông Tử, đích xác là vì bảo vệ y.
“Đi!”
Giúp Tây Tử đánh bay hắc y nhân xong hắn liền trầm giọng hô lên, sau đó tự mình mở đường.
Đông Tử lập tức theo sát phía sau. Rồi Tây - Nam - Bắc Tử chia làm ba mặt bảo vệ hắn ở giữa, tiến về phía trước như một tia chớp.