Chương 22: Ta muốn cho ngươi thoải mái cả đời (Thịt)
“Ta nghe.”
Người sau vẫn dịu dàng, mang theo mười phần dục vong trầm thấp đáp lại. Dù vậy phía sau hắn vẫn không nhanh không chậm để quái vật kia trêu ghẹo lớp mị thịt yếu ớt. Hết đâm lại chọt, lại không có đi vào ngay.
“Hức… Khó chịu…”
Tiểu ngốc tử không biết gì hết, oan ức hô.
Thân hình Thái Thần khẽ khựng lại một chút, rồi nhanh chóng phản ứng lại… Trước tiên không kịp nghĩ ngợi đã đem quái vật nhét vào một phân.
“Á…”
Tiểu ngốc tử liền rên rỉ thành tiếng, toàn là những mị âm ngọt ngấy, đầy trêu chọc đối với dục vọng của hắn.
Ngây ngô, thành thật.
Eo hông hắn lại vô thức ấn về phía trước thêm một phần.
“Hức á…”
Mị thịt bị căng ra, âm thanh của tiểu ngốc tử bất giác thay đổi.
Không nói rõ được là vì cái gì.
Nhưng con quái vật kia lại không vào tiếp mà rút ra một chút.
Thời điểm nó đi ra giống như cảm nhận được lớp mị thịt kia thít chặt, ra sức kéo hắn lại, không muốn cho đi. Phản ứng bản năng như vậy khiến người ta tê cả da đầu, chẳng muốn đi mà chỉ muốn liều mạng xỏ xiên qua.
“Ư a…”
Tiểu tử ngốc chưa kịp bày tỏ thái độ thì đã bị cái đẩy vào mang theo một phần sức mạnh khiến quái vật chui vào càng sâu hơn làm cho âm thanh thay đổi hẳn.
“Á á…”
Sau đó càng nhiều những âm thanh dụ hoặc không ngừng vang lên khiến người tê dại theo từng cái nhấp hông không nặng không nhẹ nhưng tràn ngập ý đồ của người phía trên.
“Thoải mái không…”
Âm thanh này khàn khàn, khiến lỗ tai người ta cũng phát sốt.
Tiểu ngốc tử toàn thân đã chín rụt, ngây ngô đáp: “Hức… Thoải mái…”
Y nói thoải mái là thật sự thoải mái. Chưa bao giờ biết nói dối một chữ, cũng không biết giữ lại một chút nào.
“Biết ta đang làm gì không…”
Mỗi lần nói là mỗi lần dục vọng nóng rực không ngừng tập kích bên tai ngốc tử, âm thanh lại giống như đang thôi miên.
Vốn dĩ động tác của hắn cũng không nhanh, vô hình chung giữ lại cho Lữ Đông Miên một chút sức lực. Sự ôn nhu dịu dàng của hắn lại chẳng khác nào ngày thường, khiến tiểu ngốc kia không chút nghi ngờ, lại càng thêm thành thật đến dụ hoặc: “Biết a…”
“Ngươi muốn làm a… Làm cho ta thoải mái á…”
Bất giác đầu con quái vật lướt qua một chỗ nào đó, âm thanh của tiểu ngốc chợt thay đổi.
Trở nên mềm rục hơn, ngọt ngào tận xương.
“Đúng… Ta muốn cho ngươi thoải mái cả đời.”
“Á ách…”
Lời vừa dứt là cuồng phong bão lũ cuốn tới. Âm thanh của tiểu ngốc như bị tắc ở cổ họng, vô lực phát ra dưới sự đỉnh nhập như sóng lớn của người phía trên.
“Ách a a ư…”
Tiểu ngốc tử chỉ còn biết cong lưng mềm rục trên giường, vô thức rên rỉ mất khống chế.
So với sự căng cứng như muốn nứt ra thì khoái cảm khác lạ y chưa từng trải qua càng có thể khiến cho một tiểu ngốc tử thành thật như y sa đọa.
Phập phồng…
Màn giường lay động một cách kịch liệt.
Sàn đan bất lực phát ra âm thanh kẽo kẹt.
Xung quanh tư phòng đã sớm không có bóng người.
Bên trong phòng lại bóng chồng bóng không ngừng liều chết dây dưa.
“Hứ ư ư…”
…
Thiên không bên ngoài dần biến dạng. Nhưng bên trong phòng vẫn kịch liệt như thường.
“A ư!..”
Có một bàn tay trắng nõn chịu không nổi muốn bò ra ngoài.
“Á!”
Sau đó ngay lập tức bị một bàn tay khác bắt được, lồng vào nhau, kéo rụt vào, biến mất sau màn giường đã tản ra một cách lộn xộn không có quy luật.
Cảnh tượng bên trong như ẩn như hiện. Âm thanh ngọt nị cùng tiếng thở dốc như ma âm hút hồn người.
Hai thân ảnh dây dưa không dứt.
…
“Ngươi về đi. Hôm nay phu nhân và hầu gia không rảnh.”
Bên ngoài tư viện, Đông Tử mặt không cảm xúc chặn lại Tiết Mạch Nhi và tì nữ của nàng ta, đến cổng cũng không cho họ vào.
Giọng điệu không cho thương lượng so với ngày thường cứng rắn hơn, còn mang theo chút ý vị khác lạ khiến người không khỏi suy nghĩ nhiều hơn.
Ít nhất Tiết Mạch Nhi nhìn vào đó, tâm tư loạn chuyển, ngoài mặt chặn lại ý đồ muốn nói gì của Tiêm Nhi, sau đó im lặng quay lưng rời đi.
Sau khi nàng đi, Đông Tử đầy mặt khổ sở nhìn về hướng bên trong tư viện, biểu tình khó nói nên lời.
Bên trong tư phòng, trên chiếc sàn đan đã sớm rối loạn không ra hình dàng, có hai thân hình một không biết mệt, một đã đến trạng thái vong ngã liều mạng chồng chéo lên nhau. Người nhỏ hơn vô lực ngồi trên bụng người lớn hơn, âm thanh dính nhớt không ngừng vang lên theo những cái nhấp nhô từ bờ mông căng tròn đang bị hai bàn tay ma quỷ thao túng. Bên dưới hạ thân ẩn hiện cảnh tượng hỗn loạn bất kham.
Bên ngoài bầu trời đã sáng choang nhưng họ cứ như còn đang chìm đắm trong đêm tối.
“Tiểu thư, chúng ta cứ thế mà về ư?”
Mặc dù bấy lâu nay không hiểu Tiết Mạch Nhi có ý gì, nhưng mà Tiêm Nhi nhìn họ bị đuổi về, không giống ngày thường cùng sự biến mất của hai người Lữ Đông Miên vẫn không nhịn được dò hỏi tiểu thư nhà mình.
Tiết Mạch Nhi giống như đang chìm trong suy nghĩ, không nghe thấy.
Sau đó cả ngày Tiết Mạch Nhi đều không nhìn thấy được Lữ Đông Miên.
…
P/s: Canh thịt mặn mòi nga.
Người sau vẫn dịu dàng, mang theo mười phần dục vong trầm thấp đáp lại. Dù vậy phía sau hắn vẫn không nhanh không chậm để quái vật kia trêu ghẹo lớp mị thịt yếu ớt. Hết đâm lại chọt, lại không có đi vào ngay.
“Hức… Khó chịu…”
Tiểu ngốc tử không biết gì hết, oan ức hô.
Thân hình Thái Thần khẽ khựng lại một chút, rồi nhanh chóng phản ứng lại… Trước tiên không kịp nghĩ ngợi đã đem quái vật nhét vào một phân.
“Á…”
Tiểu ngốc tử liền rên rỉ thành tiếng, toàn là những mị âm ngọt ngấy, đầy trêu chọc đối với dục vọng của hắn.
Ngây ngô, thành thật.
Eo hông hắn lại vô thức ấn về phía trước thêm một phần.
“Hức á…”
Mị thịt bị căng ra, âm thanh của tiểu ngốc tử bất giác thay đổi.
Không nói rõ được là vì cái gì.
Nhưng con quái vật kia lại không vào tiếp mà rút ra một chút.
Thời điểm nó đi ra giống như cảm nhận được lớp mị thịt kia thít chặt, ra sức kéo hắn lại, không muốn cho đi. Phản ứng bản năng như vậy khiến người ta tê cả da đầu, chẳng muốn đi mà chỉ muốn liều mạng xỏ xiên qua.
“Ư a…”
Tiểu tử ngốc chưa kịp bày tỏ thái độ thì đã bị cái đẩy vào mang theo một phần sức mạnh khiến quái vật chui vào càng sâu hơn làm cho âm thanh thay đổi hẳn.
“Á á…”
Sau đó càng nhiều những âm thanh dụ hoặc không ngừng vang lên khiến người tê dại theo từng cái nhấp hông không nặng không nhẹ nhưng tràn ngập ý đồ của người phía trên.
“Thoải mái không…”
Âm thanh này khàn khàn, khiến lỗ tai người ta cũng phát sốt.
Tiểu ngốc tử toàn thân đã chín rụt, ngây ngô đáp: “Hức… Thoải mái…”
Y nói thoải mái là thật sự thoải mái. Chưa bao giờ biết nói dối một chữ, cũng không biết giữ lại một chút nào.
“Biết ta đang làm gì không…”
Mỗi lần nói là mỗi lần dục vọng nóng rực không ngừng tập kích bên tai ngốc tử, âm thanh lại giống như đang thôi miên.
Vốn dĩ động tác của hắn cũng không nhanh, vô hình chung giữ lại cho Lữ Đông Miên một chút sức lực. Sự ôn nhu dịu dàng của hắn lại chẳng khác nào ngày thường, khiến tiểu ngốc kia không chút nghi ngờ, lại càng thêm thành thật đến dụ hoặc: “Biết a…”
“Ngươi muốn làm a… Làm cho ta thoải mái á…”
Bất giác đầu con quái vật lướt qua một chỗ nào đó, âm thanh của tiểu ngốc chợt thay đổi.
Trở nên mềm rục hơn, ngọt ngào tận xương.
“Đúng… Ta muốn cho ngươi thoải mái cả đời.”
“Á ách…”
Lời vừa dứt là cuồng phong bão lũ cuốn tới. Âm thanh của tiểu ngốc như bị tắc ở cổ họng, vô lực phát ra dưới sự đỉnh nhập như sóng lớn của người phía trên.
“Ách a a ư…”
Tiểu ngốc tử chỉ còn biết cong lưng mềm rục trên giường, vô thức rên rỉ mất khống chế.
So với sự căng cứng như muốn nứt ra thì khoái cảm khác lạ y chưa từng trải qua càng có thể khiến cho một tiểu ngốc tử thành thật như y sa đọa.
Phập phồng…
Màn giường lay động một cách kịch liệt.
Sàn đan bất lực phát ra âm thanh kẽo kẹt.
Xung quanh tư phòng đã sớm không có bóng người.
Bên trong phòng lại bóng chồng bóng không ngừng liều chết dây dưa.
“Hứ ư ư…”
…
Thiên không bên ngoài dần biến dạng. Nhưng bên trong phòng vẫn kịch liệt như thường.
“A ư!..”
Có một bàn tay trắng nõn chịu không nổi muốn bò ra ngoài.
“Á!”
Sau đó ngay lập tức bị một bàn tay khác bắt được, lồng vào nhau, kéo rụt vào, biến mất sau màn giường đã tản ra một cách lộn xộn không có quy luật.
Cảnh tượng bên trong như ẩn như hiện. Âm thanh ngọt nị cùng tiếng thở dốc như ma âm hút hồn người.
Hai thân ảnh dây dưa không dứt.
…
“Ngươi về đi. Hôm nay phu nhân và hầu gia không rảnh.”
Bên ngoài tư viện, Đông Tử mặt không cảm xúc chặn lại Tiết Mạch Nhi và tì nữ của nàng ta, đến cổng cũng không cho họ vào.
Giọng điệu không cho thương lượng so với ngày thường cứng rắn hơn, còn mang theo chút ý vị khác lạ khiến người không khỏi suy nghĩ nhiều hơn.
Ít nhất Tiết Mạch Nhi nhìn vào đó, tâm tư loạn chuyển, ngoài mặt chặn lại ý đồ muốn nói gì của Tiêm Nhi, sau đó im lặng quay lưng rời đi.
Sau khi nàng đi, Đông Tử đầy mặt khổ sở nhìn về hướng bên trong tư viện, biểu tình khó nói nên lời.
Bên trong tư phòng, trên chiếc sàn đan đã sớm rối loạn không ra hình dàng, có hai thân hình một không biết mệt, một đã đến trạng thái vong ngã liều mạng chồng chéo lên nhau. Người nhỏ hơn vô lực ngồi trên bụng người lớn hơn, âm thanh dính nhớt không ngừng vang lên theo những cái nhấp nhô từ bờ mông căng tròn đang bị hai bàn tay ma quỷ thao túng. Bên dưới hạ thân ẩn hiện cảnh tượng hỗn loạn bất kham.
Bên ngoài bầu trời đã sáng choang nhưng họ cứ như còn đang chìm đắm trong đêm tối.
“Tiểu thư, chúng ta cứ thế mà về ư?”
Mặc dù bấy lâu nay không hiểu Tiết Mạch Nhi có ý gì, nhưng mà Tiêm Nhi nhìn họ bị đuổi về, không giống ngày thường cùng sự biến mất của hai người Lữ Đông Miên vẫn không nhịn được dò hỏi tiểu thư nhà mình.
Tiết Mạch Nhi giống như đang chìm trong suy nghĩ, không nghe thấy.
Sau đó cả ngày Tiết Mạch Nhi đều không nhìn thấy được Lữ Đông Miên.
…
P/s: Canh thịt mặn mòi nga.