Chương : 80
Âm Lâu hồi cung là nhờ bọn thái giám nâng trở về, bởi vì trời vào thu chuyển lạnh, ban đêm có sương mù, phủ lên nền gạch xanh một tầng ẩm ướt, hơi lạnh thẩm thấu qua vải áo chui vào đầu gối, đau đớn âm ỉ. Nàng thậm chí còn không thể duỗi thẳng chân chứ đừng nói đến đi đường. Quỳ gối quá lâu rồi, đến eo cũng sinh tật, chỉ có thể giữ nguyên người ở một tư thế, giống như cái xà nhà bằng gỗ gặp hỏa hoạn rơi khỏi đầu mộng, hơi động đậy xíu xiu là có thể nghe thấy tiếng răng rắc khủng bố.
Cũng may độc ô đầu đều đã tan hết, nàng lại là Âm Lâu chịu được va đập chèn ép trước kia. Chịu tội suốt cả đêm, ngoại trừ chút thiệt hại mặt mũi ra thì hầu như không bị gì khác, cơ bản là không có trở ngại lớn gì. Nằm liệt trên giường uống cháo trắng với dưa muối, cháo là do tự tay Đồng Vân lấy niêu đất đốt lò nấu, dùng thìa khuấy lên cũng không nhìn thấy hạt gạo, tất cả đều đã hầm nhừ, độ lửa quá vừa vặn!
Nàng gắp dưa muối nhai rau ráu, lẩm bẩm, “Lúc nửa đêm ta suýt đã chết đói rồi.” Lại đưa bát qua múc thêm chút nữa.
Đồng Vân biết nàng chỉ đang gắng gượng, có lẽ trong lòng đắng ngắt như ăn phải hoàng liên. Đưa bát cháo qua cho nàng, thấp giọng nói: “Lúc canh năm chủ tử đã thấy Tiêu chưởng ấn chưa?”
Đôi đũa Âm Lâu ngừng lại trên đĩa rau, một lúc sau mới nói: “Ta không dám ngẩng đầu, xấu hổ đến chết rồi, nào còn mặt mũi mà gặp người khác!” Nói xong thì nước mắt lại vòng quanh, đặt bát xuống tận tình khóc to, “Sau này ta không thể bước ra khỏi Uyết Loan Cung nữa, cả triều văn võ, cả hậu cung Đại Nghiệp, ai ai cũng biết ta bị phạt quỳ ở Phụng Thiên Điện! Nếu ta là chỉ là cung nữ thì không sao, nhưng trên đầu ta còn cái hàm phi tử, đây thì coi là gì?”
Dù sao nàng cũng cần phát tiết, Đồng Vân rũ mắt nhìn nàng, “Đều đã qua rồi, chẳng mấy chốc bọn họ sẽ lại quên đi hết, chủ tử lại có thể ra ngoài dạo chơi mấy vòng.”
“Thật vậy không?” Nàng khóc lóc một hồi, dừng lại lấy khăn tay lau nước mắt, lại bưng bát cháo lên ăn nốt.
Ăn xong thì ngủ một giấc, khi tỉnh lại trời đã sắp tối rồi. Nàng khát nước, muốn tìm Đồng Vân, gọi hai tiếng lại chẳng thấy đâu, tiểu cung nữ bên dưới chạy lên tồn an, “Chủ tử cần gì ạ? Cô cô không được khỏe, nói nếu chủ tử dậy thì đến sao gian gọi cô cô.”
“Lại không khỏe sao?” Nàng lần mò xuống giường, trong lòng ẩn ẩn lo lắng. Khoác áo vào đi tới sao gian, thấy trên bàn có một cái đèn dầu lay động, người trên giường đất nằm cuộn tròn như kén tằm. Nàng chạy đến lay, moi được mặt Đồng Vân từ đống chăn ra, trông thấy mặt Đồng Vân tái mét, sợ hãi vội vã gọi người, “Người đâu, mau đi mời Vương thái y!”
Tiểu thái giám bên ngoài nhận lệnh, nhanh chân chạy đi. Thái Y Viện đặt ở phía nam Khâm Thiên Giám, phía đông Lễ Bộ, cách Uyết Loan Cung một đoạn khá xa. Cắm đầu chạy khi trời nhập nhoạng, vừa qua khỏi Đông Ngự Kho rẽ vào đường hẻm thì đâm sầm phải một người, người nọ kêu đau một tiếng, “Đây là nhãi hầu cung nào, không có mắt hả, nhanh chân chạy đi. Thái Y Viện đặt ở phía nam Khâm Thiên Giám, phía đông Lễ Bộ, cách Uyết Loan Cung một đoạn khá xa. Cắm đầu chạy khi trời nhập nhoạng, vừa qua khỏi Đông Ngự Kho rẽ vào đường hẻm thì đâm sầm phải một người, người nọ kêu đau một tiếng, “Đây là nhãi hầu cung nào, không có mắt hả?”
Tiểu thái giám nhìn chăm chú, là Phó sử Thái Y Viện Trần Khánh Dư. Hắn vội cúi người hành lễ, cười nói: “Nô tài là người của Uyết Loan Cung, sốt ruột đi tìm Vương viện sử tới khám bệnh, lúc trời tối không lưu ý đụng phải ngài, xin lỗi ngài ạ.”
Trần Khánh Dư phủi vạt áo: “Người của Uyết Loan Cung à! Tìm Vương Thản? Hôm nay hắn không ở đây, ta đi cùng ngươi vậy!”
Tiểu thái giám có chút chần chừ, “Cung chúng ta là do Vương thái y đảm nhiệm…”
Trần Khánh Dư đốp lại, “Ta được phân công quản cả Từ Khánh Cung, là từ Lão Tổ Tông các ngươi định ra, Vương viện sử không ở đây, trị phòng là do ta định đoạt. Ngươi cứ khăng khăng đi tìm Vương Thản thì về bảo chủ tử thả ngươi ra cung mà tìm!” Nói xong thì quay người bỏ đi.
Đành kệ vậy, còn nước còn tát. Tiểu thái giám khom lưng cúi đầu nói một đống lời hay, cuối cùng cũng mời được người về Uyết Loan Cung.
Âm Lâu thấy người đến không phải Vương Thản, quay mặt đi hỏi: “Đã vào trị phòng hay chưa? Vị thái y này lạ mặt quá.”
Dù sao cũng là tiểu thái giám làm trái lệnh, chột dạ đáp: “Bẩm chủ tử, hôm nay Vương thái y nghỉ mất, vị này chính là Phó sử Trần đại nhân, Vương thái y không ở trong cung, mọi việc trong trị phòng đều do Trần thái y đảm nhiệm.”
Trần Khánh Dư tiến lên thỉnh an, nghiêm mặt nói: “Tuy y thuật của hạ quan không tinh thông bằng Vương viện sử, nhưng cảm mạo ho khan vẫn là có thể khám một chút.”
Âm Lâu có cảnh giác, để người ngoài xem bệnh không ổn cho lắm, liền nói: “Ngài đừng hiểu lầm, không phải ta không tin tưởng y thuật của ngài, chỗ chúng ta chủ yếu là Vương thái y qua lại, luôn luôn là đến tay ông ấy, chúng ta có bệnh gì ông ấy đều nắm rõ, khám cũng tiện hơn.”
Trần Khánh Dư dạ thưa, cong eo nói: “Nương nương xin cứ an tâm, thần và Vương viện sử đều là đồng lòng. Trước đó Tiêu chưởng ấn đã cho người tới thông báo, thần lãnh mệnh Chưởng ấn, tuyệt không dám qua loa nửa điểm.”
Nói như vậy tức là người của Tiêu Đạc ư? Âm Lâu thấy thần sắc hắn thong dong, khi nói chuyện cũng rất bình ổn, hẳn là không sai. Nhìn tình trạng Đồng Vân, không thể trì hoãn thêm được nữa, cũng đành bất chấp vậy, đưa tay mời nói: “Vậy làm phiền Trần thái y, cần dùng thuốc gì thì cứ nói, đã sẽ sai người đi lấy.”
Trần Khánh Dư liên tục dạ vâng, ngồi xuống xắn tay áo bắt mạch, xem mãi xem mãi, cuối cùng cũng đắp lại chăn cho bệnh nhân. Tiếp theo là bảo Đồng Vân há miệng nhìn lưỡi, lúc này mới đứng dậy kê thuốc, vừa viết vừa nói: “Cũng không phải bệnh gì nghiêm trọng, thần nhìn qua thấy mạch của cô nương không trôi chảy, chất lưỡi hơi tím, hẳn là là do khí cơ ức trệ dẫn đến mạch máu không thông. Uống hai thang thuốc, ăn uống điều độ là không còn gì đáng ngại.”
Âm Lâu nhẹ nhàng thở ra, lại hỏi: “Ta thấy nàng rất lạnh, nguyên nhân là vì sao thế?”
Trần Khánh Dư cười nói: “Ứ huyết dẫn đến thể khí không vượng, âm dương mất cân đối, khí lạnh thuận thế xâm lấn, khiến cho cả người đều lạnh. Nếu như quá lạnh thì cứ uống nước ấm, uống thuốc vào, mấy ngày nữa sẽ dần dần khỏe lên.” Hắn viết đơn thuốc xong thì cong eo, lại lui ra ngoài.
Thuộc hạ đi lấy thuốc, Âm Lâu ngồi xuống bên giường nàng trong coi, “Ăn một chút rồi hẵng ngủ tiếp, ta sai người chuẩn bị rồi. Em cũng thật là, trong người không khỏe thì sao không nói với ta? Cứ nhịn như vậy là được sao? Vừa rồi Thái y nói em bị huyết ứ, ta cũng không hiểu lắm, huyết ứ tức là sao? Em bị đau bụng ư?”
Đồng Vân ừ hử, “Có lúc thì đau âm ỉ, cả người không thoải mái. Nguyệt sự đã chậm mất hai mươi ngày, có lẽ huyết ứ là từ đây mà ra cũng nên!”
Âm Lâu kinh ngạc nói: “Chậm mất hai mươi ngày? Sao bây giờ em mới nói?”
Đồng Vân vẫn cũng chẳng nghĩ nhiều, “Trước kia em vẫn hay bị như vậy, chậm dăm ba bữa là chuyện thường xuyên, em cũng không để ý. Sau đó trong cung không ngừng xảy ra chuyện, em bận trước bận sau, quên phắt luôn việc này. Dù sao cũng đã ổn rồi, chẳng phải đại phu đã kê thuốc rồi sao, nghỉ ngơi hai ngày là khỏe thôi.”
Âm Lâu càng nghĩ càng thấy không đúng, từ trước đến nay Vương thái y chưa bao giờ nhắc đến chuyện huyết ứ này, liền hỏi nàng, “Lần trước nguyệt sự của em đến là khi nào?”
Đồng Vân nghĩ ngợi, đỏ mặt nói: “Vừa hết trước ngày thị tẩm.”
Âm Lâu nhảy dựng trong lòng, ghé sát vào nàng nói nhỏ, “Trước kia khi ta mới tiến cung đã từng nghe ma ma của Thượng Nghi Cục dạy bảo, nói khi mới lạc hồng là lúc dễ thụ thai nhất, liệu có phải là em có thai rồi không?”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Cả hai đều choáng váng, giống như thiên cơ bị xé toạc, chủ tớ ngơ ngác nhìn nhau, nửa ngày vẫn không thể khôi phục lại tinh thần.
“Nếu thực sự là thế thì sao cả hai thái y đều không nhìn ra?” Đồng Vân căng người ngồi dậy, hoảng hốt đến lợi hại, ôm ngực ho một tràng, lấy lại bình tĩnh rồi mới nói, “Chỉ có một lần, không thể trùng hợp như vậy được.” Nhưng cẩn thận cân nhắc lại, quả thực trước nay nàng chưa từng xuất hiện bệnh trạng này, càng nghĩ theo chiều hướng kia lại càng thấy không ổn. Nàng hoảng sợ ôm lấy tay chủ tử, “Chủ tử nói làm em sợ quá, có phải hai vị thái y kia đều kiêng kỵ em là cung nữ, cho nên không tiện nói thẳng hay không?”
Âm Lâu cũng không biết phải làm sao, lẩm bẩm nói: “Bọn họ đều là người của Tiêu Đạc, hẳn là sẽ thẳng thắn.” Quay ra nhìn ngoài cửa sổ, trời đã tối mịt rồi, cửa cung hạ chìa khóa không tiện đi lại, có lẽ ngay hừng đông ngày mai phải mời hắn đến nói chuyện, xem xem liệu có thể đưa Phương Tế Đồng vào cung hay không. Đôi khi tay nghề của ngự y trong cung không quá cao minh, lần trước nàng dở sống dở chết, vẫn là nhờ thuốc mang từ bên ngoài vào chữa khỏi. Chứng bệnh này của Đồng Vân đã kéo dài hơn mười ngày, mãi vẫn không đỡ được, chẳng may thực sự có thai, đến lúc đó chính là đại họa.
Nhưng mà suy tính kỹ đến mấy cũng chẳng bì kịp biến hóa ập tới. Sáng sớm vừa mở mắt ra đã thấy mấy vị ma ma từ Từ Ninh Cung đến, đi thẳng vào Uyết Loan Cung, hai người vào thỉnh an với Âm Lâu, hai người khác thì xông thẳng đến sao gian. Âm Lâu khoác áo chạy ra cửa, thấy Đồng Vân bị người ta lôi ra khỏi ổ chăn, tóc tai rối bù, xiêm y cũng chưa kịp mặc, nàng giật mình, cao giọng quát: “Chuyện này là thế nào? Sao lại có chuyện nha môn bắt người ở đây!”
Hai ma ma cười làm lành tồn an, “Đoan phi nương nương đừng nóng, chúng ta là do Thái Hậu phái tới. Bởi vì hôm nay Thái Hậu dậy sớm, nghe được mấy lời đồn không hay, muốn mời Đoan phi nương nương và Đồng Vân cô nương qua hỏi thăm một chút. Nương nương mau chóng sửa soạn, đi luôn cùng chúng nô tỳ thôi!”
Đã kinh động đến Thái Hậu, xem ra là sắp có đại loạn thật rồi. Nếu là chuyện dâng hương chùa Đàm Chá, hôm qua đã phạt một lần, Hoàng Đế cũng nói sẽ bỏ qua chuyện cũ, vậy hôm nay là vì cái gì? Âm Lâu biết mình không được phép hoảng loạn, hoảng loạn chỉ khiến nàng dễ lòi đuôi hơn, trái lo phải nghĩ, nếu còn dính đến cả Đồng Vân, hẳn là vị thái y tối hôm qua đã xảy ra cái gì đó.
“Thái Hậu hỏi chuyện, chúng ta không có chuyện không đi, ma ma gấp gáp làm gì? Gặp Lão Phật Gia thì cũng phải để người ta người ta ăn mặc hẳn hoi, dẫn bộ dạng này đến, dễ nhìn lắm sao?” Nàng đi tới đẩy người đang giữ Đồng Vân ra, đỡ nàng đi vào trong điện, cất tiếng gọi cung nữ vào hầu hạ thay quần áo, lặng lẽ nháy mắt với tên thái giám đứng gần đó, bảo hắn chạy nhanh đi đến Tư Lễ Giám thông báo Tiêu Đạc.
“Chủ tử, lúc này không hay rồi.” Đồng Vân nắm lấy cổ tay nàng thật chặt, ngón tay trắng bệch vì gắng gượng dùng sức, “Không cần biết thế nào, chủ tử không được thừa nhận bất cứ cái gì hết. Em mắc mưu cũng không sao, chỉ cần chủ tử và Tiêu chưởng ấn vẫn ở đây, em liền có chỗ để trông cậy. Nếu chủ tử hé miệng, hắn cũng sẽ bị kéo xuống theo, đến lúc đó chúng ta sẽ mất sạch. Chủ tử phải kêu oan, dốc sức mà khóc, hỏi gì cũng nói không biết, nhớ kỹ chưa?”
Chẳng kịp dặn dò nhiều, người của Từ Ninh Cung không chờ được, tiến vào nhìn chằm chằm, giật lấy xiêm y cung nữ đưa tới rồi thô bạo mặc lên, lôi kéo Đồng Vân ra ngoài.
Âm Lâu không còn cách nào, chỉ đành đi theo đằng sau. Vào đến Từ Ninh Cung, quả nhiên là một tư thế tam đường hội thẩm. Hoàng Thái Hậu ngồi trên bảo tọa, ma ma hai bên không khác gì ông hầm ông hừ. Bên dưới có Hoàng Hậu, Vinh An Hoàng Hậu và Quý Phi, một đám người nhìn chằm chằm vào các nàng. Người áp giải Đồng Vân ác ý, một tay đẩy nàng xuống đất, nàng vốn dĩ đang yếu, nào chịu được bị các nàng ta lăn lộn, quỳ trên mặt đất không đứng dậy nổi.
Âm Lâu tiến lên đỡ, dập đầu với Thái Hậu và Hoàng Hậu, khóc ròng nói: “Lão Phật Gia từ bi nhất, cung nữ của nô tỳ có chỗ nào không chu toàn, phạm phải sai lầm, nô tỳ xin nguyện thay nàng bồi tội. Hôm nay nàng không khỏe, Lão Phật Gia nhìn nàng bệnh như bãi bùn đến nơi rồi, làm sao mà chịu phạt cho nổi. Cầu Lão Phật Gia khai ân, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp.”
Thái Hậu ngồi ở cửa sổ phía nam, sắc mặt giận dữ trừng mắt đánh giá người đang phủ phục bên dưới, cất giọng căm hận: “Ngươi đừng gấp, không cần phải cầu tình thay nô tỳ ngươi, lát nữa hỏi rõ ra, ngươi cũng không thoát được.” Thái Hậu dịch thân về phía trước, cắn răng cười lạnh, “Ta đã nói không thể tấn vị ngươi, Hoàng Đế làm ầm đến không ra gì, lúc này mới phá lệ phong phi. Bây giờ thì thế nào? Muốn thành tinh rồi hay sao? Dám tha những thứ dơ bẩn kia vào cung, cung đình tốt đẹp bị các ngươi làm cho không ra thể thống gì!” Ngón tay chỉ thẳng vào mặt Đồng Vân, “Ta hỏi ngươi, nghiệt chủng trong bụng ngươi là của ai? Thành thật trả lời, ta còn có thể cho ngươi chết toàn thây, nếu dám dùng mánh lới với ta, chết không có chỗ chôn cũng đừng trách!”
Âm Lâu lập tức sụp eo, quả nhiên đúng là như vậy, có lẽ lúc trước đứa bé còn quá nhỏ, Vương Thản chưa thể nhìn ra. Ngày hôm qua phát tác một lần nữa, vừa vặn lại thay đổi người, chuyện này lập tức chọc đến tai Hoàng Thái Hậu.
Lần trước Vinh An Hoàng Hậu bị Tiêu Đạc đe dọa, mấy ngày liền không ngóc dậy nổi. Trần Khánh Dư là người của nàng ta, nhìn chằm chằm Uyết Loan Cung đã lâu, vốn là đề phòng Âm Lâu mang thai, không ngờ lại nhặt được bí mật động trời này, nàng ta vui đến nỗi cả đêm cũng không ngủ ngon. Bộ Âm Lâu đáng chết, nô tỳ bên người cũng đáng chết, một hơi đạp chết cả hai chủ tớ mới hợp ý nàng ta, vì thế sáng nay cửa cung vừa mở khóa đã vội vã chạy đến.
“Ta sống đến từng này còn chưa bao giờ nghe chuyện hoang đường đến vậy. Khắp cung chỉ có một mình Hoàng Thượng là nam nhân, Đoan phi nương nương cũng chỉ thị tẩm một lần, làm sao mà chủ tử chưa có động tĩnh, nô tỳ đã có mang?” Nàng ta dựa vào lưng ghế đếm tràng hạt mười tám viên, quay lại nói với Hoàng Thái Hậu, “Lão Phật Gia, thứ chuyện dâm loạn cung đình này nhất định phải tra rõ mới được. Cung nữ dám lén lút tư thông, phải lột da ném vào chảo dầu. Còn may Trần phó sử chính trực tới thông báo cho con, nếu không mọi người chẳng hay biết gì, chẳng bao lâu nữa đẻ đứa bé ra, còn không phải là muốn làm trò cười cho thiên hạ sao!”
Âm Lâu biết ngay là Vinh An Hoàng Hậu phá rối sau lưng, nàng giương mắt nhìn nàng ta, cười nhạo nói: “Không phải chỉ mỗi hôm nay Triệu lão nương nương tính kế Uyết Loan Cung, nội tình bên trong ta sẽ không nói ra, giữ lại cho nương nương chút thể diện, nương nương đừng khinh người quá đáng! Nương nương nói Đồng Vân có thai, chứng cứ đâu? Cung chúng ta luôn luôn có thái y chuyên môn hầu hạ, Vương Thản là Viện sử của Thái Y Viện, cũng là Hoàng Thượng đích thân chỉ định, từng khám bệnh cho Đồng Vân hai lần, trước nay chưa bao giờ nhắc đến hai chữ có thai. Đằng này nương nương cứ khăng khăng một mực, chỉ đơn giản là căn cứ vào lời Trần Khánh Dư, ta đây lại phải nghi ngờ không biết liệu có phải nương nương thông đồng với thái y kia vu oan người khác hay không? Nương nương nói Đồng Vân có thai, ta nói Đồng Vân không có, bây giờ muốn so đo dài ngắn thế nào?”
Lúc này Trần Khánh Dư tiến vào phục mệnh, lạy dài với Thái Hậu, “Hồi bẩm Thái Hậu Lão Phật Gia, chuyên môn của thần ở Thái Y Viện chính là nữ khoa. Nữ quyến trong cung có thai, cho dù chỉ mới một tháng thần cũng có thể khám ra. Hôm qua thăm mạch cho cung nữ của Đoan phi nương nương, mạch cung nữ này trầm, thước mạch phù, tuy hiện tượng không rõ ràng, nhưng bằng kinh nghiệm mấy chục năm hành nghề của thần, có thể kết luận chuyện có thai là không thể nghi ngờ.”
Âm Lâu nóng nảy: “Ngươi chỉ giỏi nói bậy, con hổ còn có lúc ngủ gật, huống chi là ngươi! Ngươi đến đây để thổi phồng mình y thuật cao minh sao? Viện sử còn không bằng một Phó sử ngươi phỏng? Ngẩng đầu ba thước có thần minh(*), ngươi vu oan người khác, cẩn thận ông trời không buông tha cho đâu!”
(*) Ngẩng đầu ba thước có thần minh (ngạn ngữ): theo truyền thuyết cách ba thước trên đầu mỗi người đều có thần linh đang giám sát. Ý là khuyên người ta không được làm chuyện sai trái.
Hoàng Thái Hậu nghe bọn họ cãi nhau thì không kiên nhẫn nổi nữa, một người khăng khăng nói có thai, một người đánh chết cũng không chịu thừa nhận, mãi mà vẫn không ra quyết định được. Thái Hậu lại hung hăng lườm Đồng Vân, “Đứa bé đang ở trong bụng ngươi, chủ tử ngươi có giữ gìn mấy cũng vô dụng, hôm nay ngươi buộc phải nói cho rõ ràng. Khai gian phu của ngươi ra, ta còn có thể tha cho người nhà ngươi một đường sống. Nếu còn mạnh miệng, ta có cả trăm cách bức ngươi nói thật, không tin thì ngươi cứ thử xem!”
Đồng Vân cũng không khóc, chỉ cắn răng dập đầu, “Chuyện này không hề có thật, Lão Phật Gia bảo nô tỳ thừa nhận thế nào? Nô tỳ xin thề trước ông trời, nếu nô tỳ gian díu với nam nhân bên ngoài, nô tỳ sẽ không chết tử tế! Cầu Lão Phật Gia làm chủ cho nô tỳ, làm chủ cho chủ tử nô tỳ. Chủ tử nô tỳ là bị Triệu lão nương nương hãm hại, đêm hôm kia còn bị phạt quỳ ở ngoài Phụng Thiên Điện một đêm, hôm nay mới gượng dậy được, Lão nương nương lại muốn gây chuyện đẩy chủ tớ nô tỳ vào chỗ chết. Chủ tử đáng thương, sợ làm Hoàng Thái Hậu không vui, không dám đến chỗ ngài tố khổ cầu tình, dẫu tủi thân cũng đành gồng mình nuốt xuống, phận làm nô tài thấy mà thương thay. Dù sao Lão nương nương cũng muốn cái mạng nô tỳ, nô tỳ đập đầu chết đi là được, đừng làm hại đến chủ tử, coi như là Lão nương nương tích đức làm việc thiện.”
“Ông nói ông có lý, bà nói bà có lý, chuyện này bảo người ta phải quyết sao đây?” Hoàng Hậu mỉm cười liếc nhìn Quý Phi một cái: “Nháo thành như vậy, ta đây cũng không biết phải bẩm báo với chủ tử gia thế nào. Muội muội nói xem, nếu là muội, nên xử lý ra sao mới phải?”
Quý Phi rũ mắt vuốt ve đầu gối, khẽ cười một tiếng, nói: “Nương nương là người thông minh, còn cần tới hỏi muội? Còn chẳng phải đơn giản sao, Thái Y Viện đâu chỉ có một vị thái y, theo muội biết cũng có không ít vị rất giỏi nữ khoa, đều truyền hết đến đi, hội chẩn một cái, không phải là rõ ràng chân tướng sao?”
Vinh An Hoàng Hậu có điều cố kỵ, Vương Thản là người bên Tiêu Đạc, lại còn là Viện sử, nếu hắn mà không khám ra, cho dù người khác khám ra cũng không dám nói, ai dám cãi lại kẻ đứng đầu? Nàng ta cướp lời: “Hà tất phải phiền toái như vậy, để ma ma của Lão Phật Gia mất công một chút, dẫn người vào nghiệm thân là được. Nếu vẫn còn nguyên vẹn, những lời trước đó đều coi như không có; nếu không phải, vậy thì dễ nói rồi. Hoặc là phá thân sau khi vào cung, Vạn Tuế Gia chỉ ngủ lại Uyết Loan Cung một đêm, không thể có chuyện cả hai chủ tớ đều lâm hạnh. Ta thấy vẫn là mời cả Đoan phi nương nương vào cùng…” Nàng ta nhếch miệng cười, nghiêng đầu nhìn Hoàng Hậu đương nhiệm phía đối diện một cái, “Đều nghiệm hết, cũng đâu có làm sao, Hoàng Hậu nói xem có đúng không?”
Âm Lâu tức đỏ mặt, “Ta là Đoan phi đích thân Hoàng Thượng sách phong, dám vũ nhục ta như vậy, nương nương để mặt mũi Hoàng Thượng ở chỗ nào?”
Lời này cũng đúng, Hoàng Hậu hơi do dự, nói với Hoàng Thái Hậu: “Thuộc hạ xử lý thế nào cũng được, không thể có chuyện liên đới đến chủ tử. Con thấy vẫn là để một mình Đồng Vân vào nghiệm, Mẫu hậu nghĩ sao?”
Hoàng Thái Hậu gật đầu đồng ý, nô tài Từ Ninh Cung đang định động thủ thì tiểu thái giám canh cổng chạy vào thông truyền, nói Tiêu chưởng ấn Tư Lễ Giám đến rồi, đang đứng ngoài hành lang cầu kiến Thái Hậu.
“Đến vừa đúng lúc, trong cung xảy ra nhiễu loạn lớn thế này, sớm đã nên sai người truyền hắn.” Thái Hậu gật đầu, gác tay lên cái bàn tử đàn khảm trai trên giường đất, “Truyền hắn tiến vào đi!”
Cũng may độc ô đầu đều đã tan hết, nàng lại là Âm Lâu chịu được va đập chèn ép trước kia. Chịu tội suốt cả đêm, ngoại trừ chút thiệt hại mặt mũi ra thì hầu như không bị gì khác, cơ bản là không có trở ngại lớn gì. Nằm liệt trên giường uống cháo trắng với dưa muối, cháo là do tự tay Đồng Vân lấy niêu đất đốt lò nấu, dùng thìa khuấy lên cũng không nhìn thấy hạt gạo, tất cả đều đã hầm nhừ, độ lửa quá vừa vặn!
Nàng gắp dưa muối nhai rau ráu, lẩm bẩm, “Lúc nửa đêm ta suýt đã chết đói rồi.” Lại đưa bát qua múc thêm chút nữa.
Đồng Vân biết nàng chỉ đang gắng gượng, có lẽ trong lòng đắng ngắt như ăn phải hoàng liên. Đưa bát cháo qua cho nàng, thấp giọng nói: “Lúc canh năm chủ tử đã thấy Tiêu chưởng ấn chưa?”
Đôi đũa Âm Lâu ngừng lại trên đĩa rau, một lúc sau mới nói: “Ta không dám ngẩng đầu, xấu hổ đến chết rồi, nào còn mặt mũi mà gặp người khác!” Nói xong thì nước mắt lại vòng quanh, đặt bát xuống tận tình khóc to, “Sau này ta không thể bước ra khỏi Uyết Loan Cung nữa, cả triều văn võ, cả hậu cung Đại Nghiệp, ai ai cũng biết ta bị phạt quỳ ở Phụng Thiên Điện! Nếu ta là chỉ là cung nữ thì không sao, nhưng trên đầu ta còn cái hàm phi tử, đây thì coi là gì?”
Dù sao nàng cũng cần phát tiết, Đồng Vân rũ mắt nhìn nàng, “Đều đã qua rồi, chẳng mấy chốc bọn họ sẽ lại quên đi hết, chủ tử lại có thể ra ngoài dạo chơi mấy vòng.”
“Thật vậy không?” Nàng khóc lóc một hồi, dừng lại lấy khăn tay lau nước mắt, lại bưng bát cháo lên ăn nốt.
Ăn xong thì ngủ một giấc, khi tỉnh lại trời đã sắp tối rồi. Nàng khát nước, muốn tìm Đồng Vân, gọi hai tiếng lại chẳng thấy đâu, tiểu cung nữ bên dưới chạy lên tồn an, “Chủ tử cần gì ạ? Cô cô không được khỏe, nói nếu chủ tử dậy thì đến sao gian gọi cô cô.”
“Lại không khỏe sao?” Nàng lần mò xuống giường, trong lòng ẩn ẩn lo lắng. Khoác áo vào đi tới sao gian, thấy trên bàn có một cái đèn dầu lay động, người trên giường đất nằm cuộn tròn như kén tằm. Nàng chạy đến lay, moi được mặt Đồng Vân từ đống chăn ra, trông thấy mặt Đồng Vân tái mét, sợ hãi vội vã gọi người, “Người đâu, mau đi mời Vương thái y!”
Tiểu thái giám bên ngoài nhận lệnh, nhanh chân chạy đi. Thái Y Viện đặt ở phía nam Khâm Thiên Giám, phía đông Lễ Bộ, cách Uyết Loan Cung một đoạn khá xa. Cắm đầu chạy khi trời nhập nhoạng, vừa qua khỏi Đông Ngự Kho rẽ vào đường hẻm thì đâm sầm phải một người, người nọ kêu đau một tiếng, “Đây là nhãi hầu cung nào, không có mắt hả, nhanh chân chạy đi. Thái Y Viện đặt ở phía nam Khâm Thiên Giám, phía đông Lễ Bộ, cách Uyết Loan Cung một đoạn khá xa. Cắm đầu chạy khi trời nhập nhoạng, vừa qua khỏi Đông Ngự Kho rẽ vào đường hẻm thì đâm sầm phải một người, người nọ kêu đau một tiếng, “Đây là nhãi hầu cung nào, không có mắt hả?”
Tiểu thái giám nhìn chăm chú, là Phó sử Thái Y Viện Trần Khánh Dư. Hắn vội cúi người hành lễ, cười nói: “Nô tài là người của Uyết Loan Cung, sốt ruột đi tìm Vương viện sử tới khám bệnh, lúc trời tối không lưu ý đụng phải ngài, xin lỗi ngài ạ.”
Trần Khánh Dư phủi vạt áo: “Người của Uyết Loan Cung à! Tìm Vương Thản? Hôm nay hắn không ở đây, ta đi cùng ngươi vậy!”
Tiểu thái giám có chút chần chừ, “Cung chúng ta là do Vương thái y đảm nhiệm…”
Trần Khánh Dư đốp lại, “Ta được phân công quản cả Từ Khánh Cung, là từ Lão Tổ Tông các ngươi định ra, Vương viện sử không ở đây, trị phòng là do ta định đoạt. Ngươi cứ khăng khăng đi tìm Vương Thản thì về bảo chủ tử thả ngươi ra cung mà tìm!” Nói xong thì quay người bỏ đi.
Đành kệ vậy, còn nước còn tát. Tiểu thái giám khom lưng cúi đầu nói một đống lời hay, cuối cùng cũng mời được người về Uyết Loan Cung.
Âm Lâu thấy người đến không phải Vương Thản, quay mặt đi hỏi: “Đã vào trị phòng hay chưa? Vị thái y này lạ mặt quá.”
Dù sao cũng là tiểu thái giám làm trái lệnh, chột dạ đáp: “Bẩm chủ tử, hôm nay Vương thái y nghỉ mất, vị này chính là Phó sử Trần đại nhân, Vương thái y không ở trong cung, mọi việc trong trị phòng đều do Trần thái y đảm nhiệm.”
Trần Khánh Dư tiến lên thỉnh an, nghiêm mặt nói: “Tuy y thuật của hạ quan không tinh thông bằng Vương viện sử, nhưng cảm mạo ho khan vẫn là có thể khám một chút.”
Âm Lâu có cảnh giác, để người ngoài xem bệnh không ổn cho lắm, liền nói: “Ngài đừng hiểu lầm, không phải ta không tin tưởng y thuật của ngài, chỗ chúng ta chủ yếu là Vương thái y qua lại, luôn luôn là đến tay ông ấy, chúng ta có bệnh gì ông ấy đều nắm rõ, khám cũng tiện hơn.”
Trần Khánh Dư dạ thưa, cong eo nói: “Nương nương xin cứ an tâm, thần và Vương viện sử đều là đồng lòng. Trước đó Tiêu chưởng ấn đã cho người tới thông báo, thần lãnh mệnh Chưởng ấn, tuyệt không dám qua loa nửa điểm.”
Nói như vậy tức là người của Tiêu Đạc ư? Âm Lâu thấy thần sắc hắn thong dong, khi nói chuyện cũng rất bình ổn, hẳn là không sai. Nhìn tình trạng Đồng Vân, không thể trì hoãn thêm được nữa, cũng đành bất chấp vậy, đưa tay mời nói: “Vậy làm phiền Trần thái y, cần dùng thuốc gì thì cứ nói, đã sẽ sai người đi lấy.”
Trần Khánh Dư liên tục dạ vâng, ngồi xuống xắn tay áo bắt mạch, xem mãi xem mãi, cuối cùng cũng đắp lại chăn cho bệnh nhân. Tiếp theo là bảo Đồng Vân há miệng nhìn lưỡi, lúc này mới đứng dậy kê thuốc, vừa viết vừa nói: “Cũng không phải bệnh gì nghiêm trọng, thần nhìn qua thấy mạch của cô nương không trôi chảy, chất lưỡi hơi tím, hẳn là là do khí cơ ức trệ dẫn đến mạch máu không thông. Uống hai thang thuốc, ăn uống điều độ là không còn gì đáng ngại.”
Âm Lâu nhẹ nhàng thở ra, lại hỏi: “Ta thấy nàng rất lạnh, nguyên nhân là vì sao thế?”
Trần Khánh Dư cười nói: “Ứ huyết dẫn đến thể khí không vượng, âm dương mất cân đối, khí lạnh thuận thế xâm lấn, khiến cho cả người đều lạnh. Nếu như quá lạnh thì cứ uống nước ấm, uống thuốc vào, mấy ngày nữa sẽ dần dần khỏe lên.” Hắn viết đơn thuốc xong thì cong eo, lại lui ra ngoài.
Thuộc hạ đi lấy thuốc, Âm Lâu ngồi xuống bên giường nàng trong coi, “Ăn một chút rồi hẵng ngủ tiếp, ta sai người chuẩn bị rồi. Em cũng thật là, trong người không khỏe thì sao không nói với ta? Cứ nhịn như vậy là được sao? Vừa rồi Thái y nói em bị huyết ứ, ta cũng không hiểu lắm, huyết ứ tức là sao? Em bị đau bụng ư?”
Đồng Vân ừ hử, “Có lúc thì đau âm ỉ, cả người không thoải mái. Nguyệt sự đã chậm mất hai mươi ngày, có lẽ huyết ứ là từ đây mà ra cũng nên!”
Âm Lâu kinh ngạc nói: “Chậm mất hai mươi ngày? Sao bây giờ em mới nói?”
Đồng Vân vẫn cũng chẳng nghĩ nhiều, “Trước kia em vẫn hay bị như vậy, chậm dăm ba bữa là chuyện thường xuyên, em cũng không để ý. Sau đó trong cung không ngừng xảy ra chuyện, em bận trước bận sau, quên phắt luôn việc này. Dù sao cũng đã ổn rồi, chẳng phải đại phu đã kê thuốc rồi sao, nghỉ ngơi hai ngày là khỏe thôi.”
Âm Lâu càng nghĩ càng thấy không đúng, từ trước đến nay Vương thái y chưa bao giờ nhắc đến chuyện huyết ứ này, liền hỏi nàng, “Lần trước nguyệt sự của em đến là khi nào?”
Đồng Vân nghĩ ngợi, đỏ mặt nói: “Vừa hết trước ngày thị tẩm.”
Âm Lâu nhảy dựng trong lòng, ghé sát vào nàng nói nhỏ, “Trước kia khi ta mới tiến cung đã từng nghe ma ma của Thượng Nghi Cục dạy bảo, nói khi mới lạc hồng là lúc dễ thụ thai nhất, liệu có phải là em có thai rồi không?”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Cả hai đều choáng váng, giống như thiên cơ bị xé toạc, chủ tớ ngơ ngác nhìn nhau, nửa ngày vẫn không thể khôi phục lại tinh thần.
“Nếu thực sự là thế thì sao cả hai thái y đều không nhìn ra?” Đồng Vân căng người ngồi dậy, hoảng hốt đến lợi hại, ôm ngực ho một tràng, lấy lại bình tĩnh rồi mới nói, “Chỉ có một lần, không thể trùng hợp như vậy được.” Nhưng cẩn thận cân nhắc lại, quả thực trước nay nàng chưa từng xuất hiện bệnh trạng này, càng nghĩ theo chiều hướng kia lại càng thấy không ổn. Nàng hoảng sợ ôm lấy tay chủ tử, “Chủ tử nói làm em sợ quá, có phải hai vị thái y kia đều kiêng kỵ em là cung nữ, cho nên không tiện nói thẳng hay không?”
Âm Lâu cũng không biết phải làm sao, lẩm bẩm nói: “Bọn họ đều là người của Tiêu Đạc, hẳn là sẽ thẳng thắn.” Quay ra nhìn ngoài cửa sổ, trời đã tối mịt rồi, cửa cung hạ chìa khóa không tiện đi lại, có lẽ ngay hừng đông ngày mai phải mời hắn đến nói chuyện, xem xem liệu có thể đưa Phương Tế Đồng vào cung hay không. Đôi khi tay nghề của ngự y trong cung không quá cao minh, lần trước nàng dở sống dở chết, vẫn là nhờ thuốc mang từ bên ngoài vào chữa khỏi. Chứng bệnh này của Đồng Vân đã kéo dài hơn mười ngày, mãi vẫn không đỡ được, chẳng may thực sự có thai, đến lúc đó chính là đại họa.
Nhưng mà suy tính kỹ đến mấy cũng chẳng bì kịp biến hóa ập tới. Sáng sớm vừa mở mắt ra đã thấy mấy vị ma ma từ Từ Ninh Cung đến, đi thẳng vào Uyết Loan Cung, hai người vào thỉnh an với Âm Lâu, hai người khác thì xông thẳng đến sao gian. Âm Lâu khoác áo chạy ra cửa, thấy Đồng Vân bị người ta lôi ra khỏi ổ chăn, tóc tai rối bù, xiêm y cũng chưa kịp mặc, nàng giật mình, cao giọng quát: “Chuyện này là thế nào? Sao lại có chuyện nha môn bắt người ở đây!”
Hai ma ma cười làm lành tồn an, “Đoan phi nương nương đừng nóng, chúng ta là do Thái Hậu phái tới. Bởi vì hôm nay Thái Hậu dậy sớm, nghe được mấy lời đồn không hay, muốn mời Đoan phi nương nương và Đồng Vân cô nương qua hỏi thăm một chút. Nương nương mau chóng sửa soạn, đi luôn cùng chúng nô tỳ thôi!”
Đã kinh động đến Thái Hậu, xem ra là sắp có đại loạn thật rồi. Nếu là chuyện dâng hương chùa Đàm Chá, hôm qua đã phạt một lần, Hoàng Đế cũng nói sẽ bỏ qua chuyện cũ, vậy hôm nay là vì cái gì? Âm Lâu biết mình không được phép hoảng loạn, hoảng loạn chỉ khiến nàng dễ lòi đuôi hơn, trái lo phải nghĩ, nếu còn dính đến cả Đồng Vân, hẳn là vị thái y tối hôm qua đã xảy ra cái gì đó.
“Thái Hậu hỏi chuyện, chúng ta không có chuyện không đi, ma ma gấp gáp làm gì? Gặp Lão Phật Gia thì cũng phải để người ta người ta ăn mặc hẳn hoi, dẫn bộ dạng này đến, dễ nhìn lắm sao?” Nàng đi tới đẩy người đang giữ Đồng Vân ra, đỡ nàng đi vào trong điện, cất tiếng gọi cung nữ vào hầu hạ thay quần áo, lặng lẽ nháy mắt với tên thái giám đứng gần đó, bảo hắn chạy nhanh đi đến Tư Lễ Giám thông báo Tiêu Đạc.
“Chủ tử, lúc này không hay rồi.” Đồng Vân nắm lấy cổ tay nàng thật chặt, ngón tay trắng bệch vì gắng gượng dùng sức, “Không cần biết thế nào, chủ tử không được thừa nhận bất cứ cái gì hết. Em mắc mưu cũng không sao, chỉ cần chủ tử và Tiêu chưởng ấn vẫn ở đây, em liền có chỗ để trông cậy. Nếu chủ tử hé miệng, hắn cũng sẽ bị kéo xuống theo, đến lúc đó chúng ta sẽ mất sạch. Chủ tử phải kêu oan, dốc sức mà khóc, hỏi gì cũng nói không biết, nhớ kỹ chưa?”
Chẳng kịp dặn dò nhiều, người của Từ Ninh Cung không chờ được, tiến vào nhìn chằm chằm, giật lấy xiêm y cung nữ đưa tới rồi thô bạo mặc lên, lôi kéo Đồng Vân ra ngoài.
Âm Lâu không còn cách nào, chỉ đành đi theo đằng sau. Vào đến Từ Ninh Cung, quả nhiên là một tư thế tam đường hội thẩm. Hoàng Thái Hậu ngồi trên bảo tọa, ma ma hai bên không khác gì ông hầm ông hừ. Bên dưới có Hoàng Hậu, Vinh An Hoàng Hậu và Quý Phi, một đám người nhìn chằm chằm vào các nàng. Người áp giải Đồng Vân ác ý, một tay đẩy nàng xuống đất, nàng vốn dĩ đang yếu, nào chịu được bị các nàng ta lăn lộn, quỳ trên mặt đất không đứng dậy nổi.
Âm Lâu tiến lên đỡ, dập đầu với Thái Hậu và Hoàng Hậu, khóc ròng nói: “Lão Phật Gia từ bi nhất, cung nữ của nô tỳ có chỗ nào không chu toàn, phạm phải sai lầm, nô tỳ xin nguyện thay nàng bồi tội. Hôm nay nàng không khỏe, Lão Phật Gia nhìn nàng bệnh như bãi bùn đến nơi rồi, làm sao mà chịu phạt cho nổi. Cầu Lão Phật Gia khai ân, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp.”
Thái Hậu ngồi ở cửa sổ phía nam, sắc mặt giận dữ trừng mắt đánh giá người đang phủ phục bên dưới, cất giọng căm hận: “Ngươi đừng gấp, không cần phải cầu tình thay nô tỳ ngươi, lát nữa hỏi rõ ra, ngươi cũng không thoát được.” Thái Hậu dịch thân về phía trước, cắn răng cười lạnh, “Ta đã nói không thể tấn vị ngươi, Hoàng Đế làm ầm đến không ra gì, lúc này mới phá lệ phong phi. Bây giờ thì thế nào? Muốn thành tinh rồi hay sao? Dám tha những thứ dơ bẩn kia vào cung, cung đình tốt đẹp bị các ngươi làm cho không ra thể thống gì!” Ngón tay chỉ thẳng vào mặt Đồng Vân, “Ta hỏi ngươi, nghiệt chủng trong bụng ngươi là của ai? Thành thật trả lời, ta còn có thể cho ngươi chết toàn thây, nếu dám dùng mánh lới với ta, chết không có chỗ chôn cũng đừng trách!”
Âm Lâu lập tức sụp eo, quả nhiên đúng là như vậy, có lẽ lúc trước đứa bé còn quá nhỏ, Vương Thản chưa thể nhìn ra. Ngày hôm qua phát tác một lần nữa, vừa vặn lại thay đổi người, chuyện này lập tức chọc đến tai Hoàng Thái Hậu.
Lần trước Vinh An Hoàng Hậu bị Tiêu Đạc đe dọa, mấy ngày liền không ngóc dậy nổi. Trần Khánh Dư là người của nàng ta, nhìn chằm chằm Uyết Loan Cung đã lâu, vốn là đề phòng Âm Lâu mang thai, không ngờ lại nhặt được bí mật động trời này, nàng ta vui đến nỗi cả đêm cũng không ngủ ngon. Bộ Âm Lâu đáng chết, nô tỳ bên người cũng đáng chết, một hơi đạp chết cả hai chủ tớ mới hợp ý nàng ta, vì thế sáng nay cửa cung vừa mở khóa đã vội vã chạy đến.
“Ta sống đến từng này còn chưa bao giờ nghe chuyện hoang đường đến vậy. Khắp cung chỉ có một mình Hoàng Thượng là nam nhân, Đoan phi nương nương cũng chỉ thị tẩm một lần, làm sao mà chủ tử chưa có động tĩnh, nô tỳ đã có mang?” Nàng ta dựa vào lưng ghế đếm tràng hạt mười tám viên, quay lại nói với Hoàng Thái Hậu, “Lão Phật Gia, thứ chuyện dâm loạn cung đình này nhất định phải tra rõ mới được. Cung nữ dám lén lút tư thông, phải lột da ném vào chảo dầu. Còn may Trần phó sử chính trực tới thông báo cho con, nếu không mọi người chẳng hay biết gì, chẳng bao lâu nữa đẻ đứa bé ra, còn không phải là muốn làm trò cười cho thiên hạ sao!”
Âm Lâu biết ngay là Vinh An Hoàng Hậu phá rối sau lưng, nàng giương mắt nhìn nàng ta, cười nhạo nói: “Không phải chỉ mỗi hôm nay Triệu lão nương nương tính kế Uyết Loan Cung, nội tình bên trong ta sẽ không nói ra, giữ lại cho nương nương chút thể diện, nương nương đừng khinh người quá đáng! Nương nương nói Đồng Vân có thai, chứng cứ đâu? Cung chúng ta luôn luôn có thái y chuyên môn hầu hạ, Vương Thản là Viện sử của Thái Y Viện, cũng là Hoàng Thượng đích thân chỉ định, từng khám bệnh cho Đồng Vân hai lần, trước nay chưa bao giờ nhắc đến hai chữ có thai. Đằng này nương nương cứ khăng khăng một mực, chỉ đơn giản là căn cứ vào lời Trần Khánh Dư, ta đây lại phải nghi ngờ không biết liệu có phải nương nương thông đồng với thái y kia vu oan người khác hay không? Nương nương nói Đồng Vân có thai, ta nói Đồng Vân không có, bây giờ muốn so đo dài ngắn thế nào?”
Lúc này Trần Khánh Dư tiến vào phục mệnh, lạy dài với Thái Hậu, “Hồi bẩm Thái Hậu Lão Phật Gia, chuyên môn của thần ở Thái Y Viện chính là nữ khoa. Nữ quyến trong cung có thai, cho dù chỉ mới một tháng thần cũng có thể khám ra. Hôm qua thăm mạch cho cung nữ của Đoan phi nương nương, mạch cung nữ này trầm, thước mạch phù, tuy hiện tượng không rõ ràng, nhưng bằng kinh nghiệm mấy chục năm hành nghề của thần, có thể kết luận chuyện có thai là không thể nghi ngờ.”
Âm Lâu nóng nảy: “Ngươi chỉ giỏi nói bậy, con hổ còn có lúc ngủ gật, huống chi là ngươi! Ngươi đến đây để thổi phồng mình y thuật cao minh sao? Viện sử còn không bằng một Phó sử ngươi phỏng? Ngẩng đầu ba thước có thần minh(*), ngươi vu oan người khác, cẩn thận ông trời không buông tha cho đâu!”
(*) Ngẩng đầu ba thước có thần minh (ngạn ngữ): theo truyền thuyết cách ba thước trên đầu mỗi người đều có thần linh đang giám sát. Ý là khuyên người ta không được làm chuyện sai trái.
Hoàng Thái Hậu nghe bọn họ cãi nhau thì không kiên nhẫn nổi nữa, một người khăng khăng nói có thai, một người đánh chết cũng không chịu thừa nhận, mãi mà vẫn không ra quyết định được. Thái Hậu lại hung hăng lườm Đồng Vân, “Đứa bé đang ở trong bụng ngươi, chủ tử ngươi có giữ gìn mấy cũng vô dụng, hôm nay ngươi buộc phải nói cho rõ ràng. Khai gian phu của ngươi ra, ta còn có thể tha cho người nhà ngươi một đường sống. Nếu còn mạnh miệng, ta có cả trăm cách bức ngươi nói thật, không tin thì ngươi cứ thử xem!”
Đồng Vân cũng không khóc, chỉ cắn răng dập đầu, “Chuyện này không hề có thật, Lão Phật Gia bảo nô tỳ thừa nhận thế nào? Nô tỳ xin thề trước ông trời, nếu nô tỳ gian díu với nam nhân bên ngoài, nô tỳ sẽ không chết tử tế! Cầu Lão Phật Gia làm chủ cho nô tỳ, làm chủ cho chủ tử nô tỳ. Chủ tử nô tỳ là bị Triệu lão nương nương hãm hại, đêm hôm kia còn bị phạt quỳ ở ngoài Phụng Thiên Điện một đêm, hôm nay mới gượng dậy được, Lão nương nương lại muốn gây chuyện đẩy chủ tớ nô tỳ vào chỗ chết. Chủ tử đáng thương, sợ làm Hoàng Thái Hậu không vui, không dám đến chỗ ngài tố khổ cầu tình, dẫu tủi thân cũng đành gồng mình nuốt xuống, phận làm nô tài thấy mà thương thay. Dù sao Lão nương nương cũng muốn cái mạng nô tỳ, nô tỳ đập đầu chết đi là được, đừng làm hại đến chủ tử, coi như là Lão nương nương tích đức làm việc thiện.”
“Ông nói ông có lý, bà nói bà có lý, chuyện này bảo người ta phải quyết sao đây?” Hoàng Hậu mỉm cười liếc nhìn Quý Phi một cái: “Nháo thành như vậy, ta đây cũng không biết phải bẩm báo với chủ tử gia thế nào. Muội muội nói xem, nếu là muội, nên xử lý ra sao mới phải?”
Quý Phi rũ mắt vuốt ve đầu gối, khẽ cười một tiếng, nói: “Nương nương là người thông minh, còn cần tới hỏi muội? Còn chẳng phải đơn giản sao, Thái Y Viện đâu chỉ có một vị thái y, theo muội biết cũng có không ít vị rất giỏi nữ khoa, đều truyền hết đến đi, hội chẩn một cái, không phải là rõ ràng chân tướng sao?”
Vinh An Hoàng Hậu có điều cố kỵ, Vương Thản là người bên Tiêu Đạc, lại còn là Viện sử, nếu hắn mà không khám ra, cho dù người khác khám ra cũng không dám nói, ai dám cãi lại kẻ đứng đầu? Nàng ta cướp lời: “Hà tất phải phiền toái như vậy, để ma ma của Lão Phật Gia mất công một chút, dẫn người vào nghiệm thân là được. Nếu vẫn còn nguyên vẹn, những lời trước đó đều coi như không có; nếu không phải, vậy thì dễ nói rồi. Hoặc là phá thân sau khi vào cung, Vạn Tuế Gia chỉ ngủ lại Uyết Loan Cung một đêm, không thể có chuyện cả hai chủ tớ đều lâm hạnh. Ta thấy vẫn là mời cả Đoan phi nương nương vào cùng…” Nàng ta nhếch miệng cười, nghiêng đầu nhìn Hoàng Hậu đương nhiệm phía đối diện một cái, “Đều nghiệm hết, cũng đâu có làm sao, Hoàng Hậu nói xem có đúng không?”
Âm Lâu tức đỏ mặt, “Ta là Đoan phi đích thân Hoàng Thượng sách phong, dám vũ nhục ta như vậy, nương nương để mặt mũi Hoàng Thượng ở chỗ nào?”
Lời này cũng đúng, Hoàng Hậu hơi do dự, nói với Hoàng Thái Hậu: “Thuộc hạ xử lý thế nào cũng được, không thể có chuyện liên đới đến chủ tử. Con thấy vẫn là để một mình Đồng Vân vào nghiệm, Mẫu hậu nghĩ sao?”
Hoàng Thái Hậu gật đầu đồng ý, nô tài Từ Ninh Cung đang định động thủ thì tiểu thái giám canh cổng chạy vào thông truyền, nói Tiêu chưởng ấn Tư Lễ Giám đến rồi, đang đứng ngoài hành lang cầu kiến Thái Hậu.
“Đến vừa đúng lúc, trong cung xảy ra nhiễu loạn lớn thế này, sớm đã nên sai người truyền hắn.” Thái Hậu gật đầu, gác tay lên cái bàn tử đàn khảm trai trên giường đất, “Truyền hắn tiến vào đi!”