Chương : 28
Âm Lâu nhìn theo, khẽ lẩm bẩm: “Xem dáng đi hai người hầu kia, sao lại giống nội quan thế nhỉ?”
Thái giám trong cung thấp kém một bậc, không ngẩng đầu ưỡn ngực như người bình thường, đương nhiên càng không thể lông phượng sừng lân như vị Đốc chủ tự cao tự đại này. Nguyên nhân là vì hèn mọn, đi đến đâu cũng cong eo cúi đầu, bước chân cũng rất nhanh, nháy mắt liền đi mất.
Nhưng nếu là nội quan, tại sao gặp hắn lại không thỉnh an? Chẳng phải Tiêu Đạc là chưởng ấn Tư Lễ Giám sao? Nàng quay đầu nhìn hắn, hắn giơ ngón trỏ lên huýt một tiếng, năm sáu người không biết từ đâu chạy ra, bước tới chắp tay gọi một tiếng “Đốc chủ”.
Hắn nói: “Đều nhìn thấy cả chưa? Đi theo cái xe kia, phải đưa về bình an.”
Đám người lĩnh mệnh, cũng lại biến mất trong nháy mắt. Âm Lâu ồ lên: “Tay chân nhanh như vậy, cứ như là biết bay!” Lại thò về phía hắn, “Cô nương vừa rồi là nương tử nhà ai, trông mới xinh đẹp làm sao!”
“Nương nương chưa từng gặp qua nàng?” Tiêu Đạc phất ống tay áo, lại tiếp tục bước đi không nhanh không chậm. Tìm được một nơi gần cổng thành, không bán thường phục mà chỉ bán áo choàng vai mây, hắn cũng không kén chọn, xách một chiếc áo có hoa văn chim ngậm hoa cho nàng phủ thêm, chỉ cần che đi vết đường trước ngực là được. Hắn dừng chân tại một cửa hàng đồ cổ gần đó, nhặt một chuỗi bằng gỗ giai nam lên đánh giá một hồi, biểu cảm nhàn nhạt.
Âm Lâu cảm thấy kỳ quái, hắn nói cứ như thể là nàng từng gặp rồi mới phải. Nàng trực tiếp ứng tuyển vào cung, nếu có gặp thì cũng phải gặp trong cung. Nhưng người bình thường sao có thể tự ý ra khỏi cung, chẳng lẽ cũng có cảnh ngộ giống nàng sao? Nàng muốn hỏi hắn, lại ngại nói trước mặt người ngoài, chỉ đành nhịn xuống. Nghĩ lại bộ dạng vừa rồi của hắn, tựa hồ như rất có xúc động, dù sao khi bọn họ gặp mặt lần đầu hắn cũng không có biểu cảm kia, là vì nàng không xinh đẹp bằng sao? Hay là hắn và cô nương kia có sâu xa gì, không tiện nói cho người khác?
Âm Lâu nghiêng đầu nhìn hắn, trông cô nương kia còn nhỏ tuổi, Tiêu đốc chủ có dính líu đến con gái nhà người ta, hình như không được hay cho lắm thì phải!
Tiêu Đạc cũng không để ý tới nàng, chỉ mải cúi đầu đánh giá chuỗi hạt trong tay. Hạt gỗ giai nam dùng để lễ Phật là tốt nhất, thứ nguyên liệu thượng đẳng vuốt ve lâu ngày sẽ sinh ra một lớp sáp phủ ngoài, nắm trong lòng bàn tay ôn thuận nội liễm, so với hạt châu bằng ngọc càng thêm quý báu. Trên phố cũng không phải không có thứ tốt, nếu như chịu tĩnh tâm chậm rãi tìm kiếm, vận may tốt, nói không chừng lại có thể nhặt được của hời.
Âm Lâu cảm thấy lạc lõng thực sự, càng không nói cho nàng, nàng càng không kiềm chế được mà muốn hỏi thăm. Nàng đi theo phía sau Tiêu Đạc lải nhải: “Ngài nói xem đã trễ thế này, một cô nương như thế tại sao lại chạy ra ngoài được! Người hầu đem theo trông cũng không hề biết võ, bảo sao ngài lại phái người hộ tống nàng. Hán thần, nhà nàng ở đâu? Là thiên kim của vương phủ nào? Trước đây có quen biết với ngài sao?”
Nàng thao thao bất tuyệt, hắn cổ quái quay lại nhìn nàng: “Nương nương hỏi nhiều như vậy, rốt cuộc là tò mò về người ta sao? Hay là tò mò về thần?”
Âm Lâu ngượng ngùng ngậm miệng, đến tột cùng là tò mò về ai, nàng không thể nói ra được, nhưng xem bộ dạng giữ kín như bưng này của hắn, cô nương kia nhất định là không tầm thường.
Hắn đem chuỗi hạt giai nam kia đeo lên tay nàng, thấp giọng nói: “Nương nương rảnh rỗi thì nên niệm Phật nhiều vào, mài giũa tính tình đi! Tên tuổi vị kia hẳn nương nương đã từng nghe qua, nàng là muội muội ruột của đương kim Thánh Thượng, tuế lộc vạn thạch, ngang hàng thân vương.” Hắn quay đầu thở dài một hơi, “Đáng nhẽ giờ này cửa cung đều đã khóa, không một ai có thể xuất cung. Xem ra Cẩm Y Vệ làm ăn khiếm khuyết, phải chấn chỉnh cho tốt mới được.”
“Ồ, làm ta đoán mò cả nửa ngày, thì ra là Hợp Đức Đế Cơ!” Âm Lâu nghe hắn nói xong, trái tim thấp thỏm cuối cùng cũng được thả lỏng, cười nói, “Cô nương trẻ tuổi ở mãi trong cung cũng khó chịu, thi thoảng muốn xuất cung đi dạo một chuyến, ngài trừng phạt hết những người canh giữ cửa cung, chẳng phải sẽ chọc đến tai Hoàng Thượng và Thái Hậu sao. Ngài xem nàng vừa nhìn thấy ngài liền chạy trốn, ngài lại đi vạch trần ra, có phải là khiến nàng ghi hận ngài không?’
Hắn vẻ mặt hờ hừng, “Thần đúng chức trách mà làm, thế là sai sao? Chẳng may những chuyện này bị người ta lôi ra buộc tội, khác gì tự mình đâm mình một dao?”
“Đứng đầu Cẩm Y Vệ còn có Chỉ huy sứ, hỏi tội cũng là hỏi lần lượt từng tầng.” Nàng giảo hoạt chớp chớp mắt, “Chắc chắn công chúa xuất cung không muốn để cho ai biết, chỉ cần nàng không thừa nhận, ai buộc tội ngài đều là vu cáo, Hán thần kêu Đông Xưởng xử lý bọn họ theo luật pháp là được.”
Danh tiếng Đông Xưởng quả nhiên hôi thối không ngửi được, lọt qua miệng nàng đều là thuận lý thành chương, dường như nàng cũng không quá phản cảm cái nơi ăn thịt người không nhả xương kia, là vì cái gì? Là vì có hắn sao? Hắn bỗng dưng cảm thấy vui mừng, nét mặt lộ ra một loại nhu tình phức tạp, “Nếu đã vậy, cứ tạm thời gác lại, thần vào cung hỏi rõ công chúa cũng không muộn. Chỉ là nương nương cũng thật lạ, lúc này ai cũng bo bo giữ mình, nương nương còn rảnh mà nhọc lòng người khác.”
Nàng cười cười, cúi đầu vuốt ve chuỗi hạt kia, xoay xoay trên cổ tay, “Ta biết những người tầm tuổi này khao khát được thoát ra thế giới bên ngoài đến nhường nào, Hán thần không phải nữ nhi, năm tháng trốn trong khuê phòng thực sự khó chịu, được đi ra ngoài một chút cũng tốt.”
Hắn quả thật không hiểu được ý nghĩ các cô nương, thế giới của các nàng quá sặc sỡ phức tạp, cho dù hắn tình nguyện cũng chưa chắc có thể bước vào.
Hắn giương mắt nhìn trời đêm, những ngọn đèn nối dài chiếu sáng một góc. Vòm trời không phải màu đen, mơ hồ như nhuộm thêm một tầng xanh tím, giống như một sớm ngày hè, phảng phất trong nháy mắt bình minh sẽ ló rạng.
“Đã mệt chưa?” Hắn hỏi nàng, “Tản bộ nửa ngày trời, nếu còn đi nữa thì ngày mai chân sẽ bị đau mất. Nếu nương nương thích, sau này vẫn còn cơ hội. Rời kinh rồi sẽ càng thêm tự tại, dọc đường đi cũng không thiếu thứ hay cho nương nương ngắm.”
“Thế chúng ta đi đường bộ hay là đường sông?” Nàng kích động theo hắn trở về, “Phong cảnh ven đường nhất định sẽ rất đẹp!”
Phong cảnh thì đẹp, nhưng xe ngựa xóc này, đường đi lại xa, mệt đến nỗi chẳng hứng thú nổi đâu! Nam nhân còn có thể chịu được, nữ nhân thân kiêu thịt quý, chỉ sợ không đi nổi. Hắn nói: “Đi đường sông, bớt chút sức lực, khi nào muốn lên bờ có thể tùy ý dừng thuyền, cũng không có gì đáng ngại. Nếu nhanh chóng xuất phát, ước chừng đầu tháng sáu có thể đến Kim Lăng. Hai bên sông Tần Hoài rất đẹp, trong thơ chẳng phải đã viết sao, ‘yến mê Hoa Đế hẻm, quạ tán liễu âm kiều. Thành hạ Tần Hoài thủy, bình bình tự lạc triều’(*). Nương nương sinh ở Chiết Giang, đã từng đi du đêm trên sông Tần Hoài chưa?”
(*) Trích từ bài thơ Kim Lăng vãn chiếu của Phó Nhược Kim(1303-1342).
Âm Lâu bị hắn hỏi tới, đành cười nói: “Ta nào có phúc khí đó! Sau khi phụ thân ta từ quan từng đi khắp nơi thăm bằng hữu, Âm Các cũng được đi theo, đi tới tận Giang Nam. Khi đó ta đọc sách, vẫn nhớ rõ có một đoạn thế này ‘trang lâu lâm thủy cái, phấn ảnh chiếu thuyền quyên’(*), nếu thực sự có thể đi xem cũng không tệ.”
(*) Trích từ vở Đào Hoa Phiến.
Tiêu Đạc thương hại nhìn nàng, người này quả thật đáng thương, lớn lên từ trong kẽ hở, đến tiết Hoa Triêu mới được ra ngoài chơi một chuyến, ai dè vừa trở về đã thấy hoa lan trong phòng bị người ta bê đi mất rồi. Hắn sợ đụng trúng tâm sự nàng, cũng không dám nhiều lời, đổi thành khẩu khí nhẹ nhàng nói: “Lần này nương nương Nam hạ, muốn đi nơi nào cứ nói với thần, cập thuyền du ngoạn đến đâu cũng được, cũng không tốn mấy thời gian.”
Nàng nhẹ nhàng thở dài: “Ta nghĩ đây cũng là cơ hội duy nhất, dù sao vẫn phải cảm ơn Hán thần, may mắn nhất đời ta là gặp được ngài và Hoàng Thượng, vớt lại được cái mạng này, nếu không bây giờ ta đang ngồi trên mộ ngắm cảnh rồi!”
Hắn cười rộ lên: “Nương nương thật biết tự tìm niềm vui.”
“Không thì thế nào?” Nàng kéo áo choàng nói, “Nếu suốt ngày mê mải so đo, ta đã sớm tự tra tấn mình đến chết rồi.”
Bọn họ vẫn quay lại con đường lúc đầu, chợ đêm chỉ cách phủ Đề Đốc một quãng đường, đi đường lớn thì rộng thoáng, nhưng lại phải vòng xa hơn tầm một chén trà. Đường cũ vẫn là con đường ngắn nhất, chỉ cần đi một đoạn rồi rẽ là tới.
Khi đi thì vui vẻ, dọc đường vừa đi vừa nói, tâm tư cũng phân tán, chẳng mấy chốc đã đến nơi. Lúc về thì lại trùng xuống, bước chân có chút nặng nề, chẳng ai lên tiếng nói chuyện, trầm mặc bước đi một đoạn, rẽ vào ngõ nhỏ, hai bên đều là tứ hợp viện tường xám ngói xám, một tòa lại một tòa, cổng viện đóng chặt, màu sơn đỏ loang lổ trên cửa hiện lên khi ánh đèn chiếu qua. Đêm và ngày đều có những nét đặc sắc lẫn tâm tình khác nhau, Âm Lâu nhìn hai bên đường, đợt trước mưa rơi ròng rã 40 ngày, những câu đối hai bên cửa đều bị ngâm đến bạc màu.
“Đã bạc màu thành như vậy rồi, tại sao không xé đi?” Nàng quay đầu hỏi hẳn.
Hắn nói: “Câu đối không thể tùy tiện xé, dù muốn xé cũng phải đợi đến đêm 30, thay cái mới lên mới rồi mới được xé xuống.”
Lại tiếp tục yên lặng, ngoặt một cái ở ngõ nhỏ, đoạn đường hẹp nhất dần hiện ra trước mắt, bỗng dưng có chút khẩn trương, dự cảm dường như có thứ gì đó sẽ phát sinh, trong lòng bất ổn. Con hẻm yên tĩnh chỉ có tiếng bước chân của bọn họ, bước đi cùng chung một nhịp, như thể chỉ có một người. Đáng nhẽ nên dãn bước một chút, một trước một sau đi qua sẽ dễ dàng hơn, nhưng cả hai lại chẳng ai có ý dừng lại. Càng đi càng chật, dưới chân tường còn có một đống đồ tạp nham, cơ hồ là vai chống vai. Rất nhiều lần chạm trúng tay nàng, mỗi lần chạm lại là một lần tim hắn nhảy dựng. Hắn đột nhiên nổi lên một khát vọng, hắn cũng không biết phải làm sao để đè xuống, khát vọng càng lúc càng cuộn lên, không ngăn chặn nổi. Hắn muốn nắm tay nàng. Ý niệm này liên tục gào thét trong đầu hắn, nhưng mà hiện tại không thể…Rốt cuộc là muốn thế nào? Hắn định làm gì với nữ nhân đã được Hoàng Đế khâm định này? Hay là vì đều là kẻ thân bất do kỷ như nhau, vô hình chung nảy sinh tình nghĩa?
Cuối cùng nàng vướng chân vào một cái sọt, cả người lảo đảo muốn ngã. Cũng không biết là hắn nghĩ cái gì, ném đèn lồng đi dùng cả hai tay đỡ lấy nàng, là do không khống chế nổi hay là cố tình hữu ý, tất cả đều không quan trọng. Nàng giữ được thăng bằng, nhưng cái đèn lồng kia thì không cứu được, ngọn lửa bùng lên hừng hực trong chốc lát, tựa như một đóa hoa quỳnh, giây lát sau đã héo tàn, xung quanh rơi vào bóng tối. Hắn nhắm mắt lại, bàn tay vẫn không rời khỏi đầu vai nàng, ngược lại càng thêm giữ chặt.
Âm Lâu nghe thấy tiếng trái tim mình đang đập thình thịch, vừa rồi suýt thì ngã, dọa nàng sợ chết khiếp. Nàng bắt đầu thương tiếc cái đèn lồng kia, chỉ còn cách nhà một đoạn, không có đèn soi thì đi thế nào? Ngón tay hắn càng lúc càng bấu chặt, tàn nhẫn như thế đang nghiến răng nghiến lợi, cơ hồ muốn bóp vụn bả vai nàng. Nàng khe khẽ hít một hơi: “Hán thần…”
“Mệt rồi, nghỉ một chút.” Hắn nhỏ giọng thì thầm, tay từ từ trượt xuống khỏi bả vai, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay nàng, “Nương nương còn đi được không?”
Âm Lâu có chút bối rối, đứng đối diện nhau như vậy, không biết có phải tật giở trò của hắn lại muốn phát tác hay không, quả thực khiến người ta không biết đường nào mà lần. Vừa định lên tiếng, hắn lại đưa một tay lên vỗ vỗ sau cổ nàng, áp nàng thẳng vào lồng ngực hắn, trong tiếng nói pha lẫn ý cười: “Nhất định là nương nương mệt rồi, thần đành tận lực cho nương nương mượn chỗ dựa một lát.”
Nàng muốn nói không cũng không được, hắn ôm chặt nàng vào trong lòng, để nàng hết có ý định chạy trốn. Tay hắn cứng như kìm sắt, Âm Lâu cảm thấy mình như con bướm bị ghim lên cây cột, thân thể đều bị hắn nắm giữ, có đập cánh vẫy vùng cũng đều uổng công.
“Nương nương ghét thần sao?” Hắn dán một bên má lên đỉnh đầu nàng, ngữ khí mang chút ai oán, “Cũng có lúc thần cảm thấy bản thân không được người ta ưa thích, người khác không thích thì thôi, nhưng đó lại là nương nương, thần vừa nhớ tới lại phiền muộn vạn phần!”
Hắn có thể tự mình hiểu rõ, chứng tỏ còn có thể cứu chữa. Bộ mỗ đây không có thói quen chọc ngoáy người khác, nàng an ủi hắn, “Hán thần khiêm tốn rồi, ngài cứ kiêu ngạo như vậy mà sống cũng rất tốt mà. Không thể làm người ta thích thì làm cho người ta phải nể sợ, đều như nhau cả, ai mà dám nói cuộc đời ngài không thành công chứ?”
Hắn trầm mặc, cực kỳ nghiêm túc mà suy tư, sau đó ngữ điệu càng thêm ái muội, ôm chặt nàng thì thầm: “Vậy cảm giác của nương nương đối với thần là thế nào? Nếu thần đoán không sai, nhất định là thích nhiều hơn sợ chăng!”
Thái giám trong cung thấp kém một bậc, không ngẩng đầu ưỡn ngực như người bình thường, đương nhiên càng không thể lông phượng sừng lân như vị Đốc chủ tự cao tự đại này. Nguyên nhân là vì hèn mọn, đi đến đâu cũng cong eo cúi đầu, bước chân cũng rất nhanh, nháy mắt liền đi mất.
Nhưng nếu là nội quan, tại sao gặp hắn lại không thỉnh an? Chẳng phải Tiêu Đạc là chưởng ấn Tư Lễ Giám sao? Nàng quay đầu nhìn hắn, hắn giơ ngón trỏ lên huýt một tiếng, năm sáu người không biết từ đâu chạy ra, bước tới chắp tay gọi một tiếng “Đốc chủ”.
Hắn nói: “Đều nhìn thấy cả chưa? Đi theo cái xe kia, phải đưa về bình an.”
Đám người lĩnh mệnh, cũng lại biến mất trong nháy mắt. Âm Lâu ồ lên: “Tay chân nhanh như vậy, cứ như là biết bay!” Lại thò về phía hắn, “Cô nương vừa rồi là nương tử nhà ai, trông mới xinh đẹp làm sao!”
“Nương nương chưa từng gặp qua nàng?” Tiêu Đạc phất ống tay áo, lại tiếp tục bước đi không nhanh không chậm. Tìm được một nơi gần cổng thành, không bán thường phục mà chỉ bán áo choàng vai mây, hắn cũng không kén chọn, xách một chiếc áo có hoa văn chim ngậm hoa cho nàng phủ thêm, chỉ cần che đi vết đường trước ngực là được. Hắn dừng chân tại một cửa hàng đồ cổ gần đó, nhặt một chuỗi bằng gỗ giai nam lên đánh giá một hồi, biểu cảm nhàn nhạt.
Âm Lâu cảm thấy kỳ quái, hắn nói cứ như thể là nàng từng gặp rồi mới phải. Nàng trực tiếp ứng tuyển vào cung, nếu có gặp thì cũng phải gặp trong cung. Nhưng người bình thường sao có thể tự ý ra khỏi cung, chẳng lẽ cũng có cảnh ngộ giống nàng sao? Nàng muốn hỏi hắn, lại ngại nói trước mặt người ngoài, chỉ đành nhịn xuống. Nghĩ lại bộ dạng vừa rồi của hắn, tựa hồ như rất có xúc động, dù sao khi bọn họ gặp mặt lần đầu hắn cũng không có biểu cảm kia, là vì nàng không xinh đẹp bằng sao? Hay là hắn và cô nương kia có sâu xa gì, không tiện nói cho người khác?
Âm Lâu nghiêng đầu nhìn hắn, trông cô nương kia còn nhỏ tuổi, Tiêu đốc chủ có dính líu đến con gái nhà người ta, hình như không được hay cho lắm thì phải!
Tiêu Đạc cũng không để ý tới nàng, chỉ mải cúi đầu đánh giá chuỗi hạt trong tay. Hạt gỗ giai nam dùng để lễ Phật là tốt nhất, thứ nguyên liệu thượng đẳng vuốt ve lâu ngày sẽ sinh ra một lớp sáp phủ ngoài, nắm trong lòng bàn tay ôn thuận nội liễm, so với hạt châu bằng ngọc càng thêm quý báu. Trên phố cũng không phải không có thứ tốt, nếu như chịu tĩnh tâm chậm rãi tìm kiếm, vận may tốt, nói không chừng lại có thể nhặt được của hời.
Âm Lâu cảm thấy lạc lõng thực sự, càng không nói cho nàng, nàng càng không kiềm chế được mà muốn hỏi thăm. Nàng đi theo phía sau Tiêu Đạc lải nhải: “Ngài nói xem đã trễ thế này, một cô nương như thế tại sao lại chạy ra ngoài được! Người hầu đem theo trông cũng không hề biết võ, bảo sao ngài lại phái người hộ tống nàng. Hán thần, nhà nàng ở đâu? Là thiên kim của vương phủ nào? Trước đây có quen biết với ngài sao?”
Nàng thao thao bất tuyệt, hắn cổ quái quay lại nhìn nàng: “Nương nương hỏi nhiều như vậy, rốt cuộc là tò mò về người ta sao? Hay là tò mò về thần?”
Âm Lâu ngượng ngùng ngậm miệng, đến tột cùng là tò mò về ai, nàng không thể nói ra được, nhưng xem bộ dạng giữ kín như bưng này của hắn, cô nương kia nhất định là không tầm thường.
Hắn đem chuỗi hạt giai nam kia đeo lên tay nàng, thấp giọng nói: “Nương nương rảnh rỗi thì nên niệm Phật nhiều vào, mài giũa tính tình đi! Tên tuổi vị kia hẳn nương nương đã từng nghe qua, nàng là muội muội ruột của đương kim Thánh Thượng, tuế lộc vạn thạch, ngang hàng thân vương.” Hắn quay đầu thở dài một hơi, “Đáng nhẽ giờ này cửa cung đều đã khóa, không một ai có thể xuất cung. Xem ra Cẩm Y Vệ làm ăn khiếm khuyết, phải chấn chỉnh cho tốt mới được.”
“Ồ, làm ta đoán mò cả nửa ngày, thì ra là Hợp Đức Đế Cơ!” Âm Lâu nghe hắn nói xong, trái tim thấp thỏm cuối cùng cũng được thả lỏng, cười nói, “Cô nương trẻ tuổi ở mãi trong cung cũng khó chịu, thi thoảng muốn xuất cung đi dạo một chuyến, ngài trừng phạt hết những người canh giữ cửa cung, chẳng phải sẽ chọc đến tai Hoàng Thượng và Thái Hậu sao. Ngài xem nàng vừa nhìn thấy ngài liền chạy trốn, ngài lại đi vạch trần ra, có phải là khiến nàng ghi hận ngài không?’
Hắn vẻ mặt hờ hừng, “Thần đúng chức trách mà làm, thế là sai sao? Chẳng may những chuyện này bị người ta lôi ra buộc tội, khác gì tự mình đâm mình một dao?”
“Đứng đầu Cẩm Y Vệ còn có Chỉ huy sứ, hỏi tội cũng là hỏi lần lượt từng tầng.” Nàng giảo hoạt chớp chớp mắt, “Chắc chắn công chúa xuất cung không muốn để cho ai biết, chỉ cần nàng không thừa nhận, ai buộc tội ngài đều là vu cáo, Hán thần kêu Đông Xưởng xử lý bọn họ theo luật pháp là được.”
Danh tiếng Đông Xưởng quả nhiên hôi thối không ngửi được, lọt qua miệng nàng đều là thuận lý thành chương, dường như nàng cũng không quá phản cảm cái nơi ăn thịt người không nhả xương kia, là vì cái gì? Là vì có hắn sao? Hắn bỗng dưng cảm thấy vui mừng, nét mặt lộ ra một loại nhu tình phức tạp, “Nếu đã vậy, cứ tạm thời gác lại, thần vào cung hỏi rõ công chúa cũng không muộn. Chỉ là nương nương cũng thật lạ, lúc này ai cũng bo bo giữ mình, nương nương còn rảnh mà nhọc lòng người khác.”
Nàng cười cười, cúi đầu vuốt ve chuỗi hạt kia, xoay xoay trên cổ tay, “Ta biết những người tầm tuổi này khao khát được thoát ra thế giới bên ngoài đến nhường nào, Hán thần không phải nữ nhi, năm tháng trốn trong khuê phòng thực sự khó chịu, được đi ra ngoài một chút cũng tốt.”
Hắn quả thật không hiểu được ý nghĩ các cô nương, thế giới của các nàng quá sặc sỡ phức tạp, cho dù hắn tình nguyện cũng chưa chắc có thể bước vào.
Hắn giương mắt nhìn trời đêm, những ngọn đèn nối dài chiếu sáng một góc. Vòm trời không phải màu đen, mơ hồ như nhuộm thêm một tầng xanh tím, giống như một sớm ngày hè, phảng phất trong nháy mắt bình minh sẽ ló rạng.
“Đã mệt chưa?” Hắn hỏi nàng, “Tản bộ nửa ngày trời, nếu còn đi nữa thì ngày mai chân sẽ bị đau mất. Nếu nương nương thích, sau này vẫn còn cơ hội. Rời kinh rồi sẽ càng thêm tự tại, dọc đường đi cũng không thiếu thứ hay cho nương nương ngắm.”
“Thế chúng ta đi đường bộ hay là đường sông?” Nàng kích động theo hắn trở về, “Phong cảnh ven đường nhất định sẽ rất đẹp!”
Phong cảnh thì đẹp, nhưng xe ngựa xóc này, đường đi lại xa, mệt đến nỗi chẳng hứng thú nổi đâu! Nam nhân còn có thể chịu được, nữ nhân thân kiêu thịt quý, chỉ sợ không đi nổi. Hắn nói: “Đi đường sông, bớt chút sức lực, khi nào muốn lên bờ có thể tùy ý dừng thuyền, cũng không có gì đáng ngại. Nếu nhanh chóng xuất phát, ước chừng đầu tháng sáu có thể đến Kim Lăng. Hai bên sông Tần Hoài rất đẹp, trong thơ chẳng phải đã viết sao, ‘yến mê Hoa Đế hẻm, quạ tán liễu âm kiều. Thành hạ Tần Hoài thủy, bình bình tự lạc triều’(*). Nương nương sinh ở Chiết Giang, đã từng đi du đêm trên sông Tần Hoài chưa?”
(*) Trích từ bài thơ Kim Lăng vãn chiếu của Phó Nhược Kim(1303-1342).
Âm Lâu bị hắn hỏi tới, đành cười nói: “Ta nào có phúc khí đó! Sau khi phụ thân ta từ quan từng đi khắp nơi thăm bằng hữu, Âm Các cũng được đi theo, đi tới tận Giang Nam. Khi đó ta đọc sách, vẫn nhớ rõ có một đoạn thế này ‘trang lâu lâm thủy cái, phấn ảnh chiếu thuyền quyên’(*), nếu thực sự có thể đi xem cũng không tệ.”
(*) Trích từ vở Đào Hoa Phiến.
Tiêu Đạc thương hại nhìn nàng, người này quả thật đáng thương, lớn lên từ trong kẽ hở, đến tiết Hoa Triêu mới được ra ngoài chơi một chuyến, ai dè vừa trở về đã thấy hoa lan trong phòng bị người ta bê đi mất rồi. Hắn sợ đụng trúng tâm sự nàng, cũng không dám nhiều lời, đổi thành khẩu khí nhẹ nhàng nói: “Lần này nương nương Nam hạ, muốn đi nơi nào cứ nói với thần, cập thuyền du ngoạn đến đâu cũng được, cũng không tốn mấy thời gian.”
Nàng nhẹ nhàng thở dài: “Ta nghĩ đây cũng là cơ hội duy nhất, dù sao vẫn phải cảm ơn Hán thần, may mắn nhất đời ta là gặp được ngài và Hoàng Thượng, vớt lại được cái mạng này, nếu không bây giờ ta đang ngồi trên mộ ngắm cảnh rồi!”
Hắn cười rộ lên: “Nương nương thật biết tự tìm niềm vui.”
“Không thì thế nào?” Nàng kéo áo choàng nói, “Nếu suốt ngày mê mải so đo, ta đã sớm tự tra tấn mình đến chết rồi.”
Bọn họ vẫn quay lại con đường lúc đầu, chợ đêm chỉ cách phủ Đề Đốc một quãng đường, đi đường lớn thì rộng thoáng, nhưng lại phải vòng xa hơn tầm một chén trà. Đường cũ vẫn là con đường ngắn nhất, chỉ cần đi một đoạn rồi rẽ là tới.
Khi đi thì vui vẻ, dọc đường vừa đi vừa nói, tâm tư cũng phân tán, chẳng mấy chốc đã đến nơi. Lúc về thì lại trùng xuống, bước chân có chút nặng nề, chẳng ai lên tiếng nói chuyện, trầm mặc bước đi một đoạn, rẽ vào ngõ nhỏ, hai bên đều là tứ hợp viện tường xám ngói xám, một tòa lại một tòa, cổng viện đóng chặt, màu sơn đỏ loang lổ trên cửa hiện lên khi ánh đèn chiếu qua. Đêm và ngày đều có những nét đặc sắc lẫn tâm tình khác nhau, Âm Lâu nhìn hai bên đường, đợt trước mưa rơi ròng rã 40 ngày, những câu đối hai bên cửa đều bị ngâm đến bạc màu.
“Đã bạc màu thành như vậy rồi, tại sao không xé đi?” Nàng quay đầu hỏi hẳn.
Hắn nói: “Câu đối không thể tùy tiện xé, dù muốn xé cũng phải đợi đến đêm 30, thay cái mới lên mới rồi mới được xé xuống.”
Lại tiếp tục yên lặng, ngoặt một cái ở ngõ nhỏ, đoạn đường hẹp nhất dần hiện ra trước mắt, bỗng dưng có chút khẩn trương, dự cảm dường như có thứ gì đó sẽ phát sinh, trong lòng bất ổn. Con hẻm yên tĩnh chỉ có tiếng bước chân của bọn họ, bước đi cùng chung một nhịp, như thể chỉ có một người. Đáng nhẽ nên dãn bước một chút, một trước một sau đi qua sẽ dễ dàng hơn, nhưng cả hai lại chẳng ai có ý dừng lại. Càng đi càng chật, dưới chân tường còn có một đống đồ tạp nham, cơ hồ là vai chống vai. Rất nhiều lần chạm trúng tay nàng, mỗi lần chạm lại là một lần tim hắn nhảy dựng. Hắn đột nhiên nổi lên một khát vọng, hắn cũng không biết phải làm sao để đè xuống, khát vọng càng lúc càng cuộn lên, không ngăn chặn nổi. Hắn muốn nắm tay nàng. Ý niệm này liên tục gào thét trong đầu hắn, nhưng mà hiện tại không thể…Rốt cuộc là muốn thế nào? Hắn định làm gì với nữ nhân đã được Hoàng Đế khâm định này? Hay là vì đều là kẻ thân bất do kỷ như nhau, vô hình chung nảy sinh tình nghĩa?
Cuối cùng nàng vướng chân vào một cái sọt, cả người lảo đảo muốn ngã. Cũng không biết là hắn nghĩ cái gì, ném đèn lồng đi dùng cả hai tay đỡ lấy nàng, là do không khống chế nổi hay là cố tình hữu ý, tất cả đều không quan trọng. Nàng giữ được thăng bằng, nhưng cái đèn lồng kia thì không cứu được, ngọn lửa bùng lên hừng hực trong chốc lát, tựa như một đóa hoa quỳnh, giây lát sau đã héo tàn, xung quanh rơi vào bóng tối. Hắn nhắm mắt lại, bàn tay vẫn không rời khỏi đầu vai nàng, ngược lại càng thêm giữ chặt.
Âm Lâu nghe thấy tiếng trái tim mình đang đập thình thịch, vừa rồi suýt thì ngã, dọa nàng sợ chết khiếp. Nàng bắt đầu thương tiếc cái đèn lồng kia, chỉ còn cách nhà một đoạn, không có đèn soi thì đi thế nào? Ngón tay hắn càng lúc càng bấu chặt, tàn nhẫn như thế đang nghiến răng nghiến lợi, cơ hồ muốn bóp vụn bả vai nàng. Nàng khe khẽ hít một hơi: “Hán thần…”
“Mệt rồi, nghỉ một chút.” Hắn nhỏ giọng thì thầm, tay từ từ trượt xuống khỏi bả vai, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay nàng, “Nương nương còn đi được không?”
Âm Lâu có chút bối rối, đứng đối diện nhau như vậy, không biết có phải tật giở trò của hắn lại muốn phát tác hay không, quả thực khiến người ta không biết đường nào mà lần. Vừa định lên tiếng, hắn lại đưa một tay lên vỗ vỗ sau cổ nàng, áp nàng thẳng vào lồng ngực hắn, trong tiếng nói pha lẫn ý cười: “Nhất định là nương nương mệt rồi, thần đành tận lực cho nương nương mượn chỗ dựa một lát.”
Nàng muốn nói không cũng không được, hắn ôm chặt nàng vào trong lòng, để nàng hết có ý định chạy trốn. Tay hắn cứng như kìm sắt, Âm Lâu cảm thấy mình như con bướm bị ghim lên cây cột, thân thể đều bị hắn nắm giữ, có đập cánh vẫy vùng cũng đều uổng công.
“Nương nương ghét thần sao?” Hắn dán một bên má lên đỉnh đầu nàng, ngữ khí mang chút ai oán, “Cũng có lúc thần cảm thấy bản thân không được người ta ưa thích, người khác không thích thì thôi, nhưng đó lại là nương nương, thần vừa nhớ tới lại phiền muộn vạn phần!”
Hắn có thể tự mình hiểu rõ, chứng tỏ còn có thể cứu chữa. Bộ mỗ đây không có thói quen chọc ngoáy người khác, nàng an ủi hắn, “Hán thần khiêm tốn rồi, ngài cứ kiêu ngạo như vậy mà sống cũng rất tốt mà. Không thể làm người ta thích thì làm cho người ta phải nể sợ, đều như nhau cả, ai mà dám nói cuộc đời ngài không thành công chứ?”
Hắn trầm mặc, cực kỳ nghiêm túc mà suy tư, sau đó ngữ điệu càng thêm ái muội, ôm chặt nàng thì thầm: “Vậy cảm giác của nương nương đối với thần là thế nào? Nếu thần đoán không sai, nhất định là thích nhiều hơn sợ chăng!”