Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Phù Ảnh Ám Hương

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Phù Ảnh Ám Hương
  3. Chương : 59

Chương : 59

Trong dược phòng, thiếu niên tuyệt sắc nghiêng đầu, cẩn thận trộn các loại dược liệu, nghiền nát, ngao chế, tinh luyện. Bất đồng đạm nhiên bình tĩnh của ngày thường, lúc này thiếu niên vô cùng châm chú, hoàn toàn đắm chìm vào mớ thảo dược kia. Bộ dáng đó thật sự rất chấp nhất, không khỏi làm nam nhân đứng cạnh không ức chế được sủng nịch từ trong đáy lòng tràn lên. Nhưng có sủng nịch thế nào cũng không thể để y tiếp tục làm nữa, y ở trong hiệu thuốc suốt hai canh giờ, cho dù thân thể làm bằng sắt cũng sẽ không chịu nổi, huống chi thân thể người này còn chưa hồi phục hoàn toàn.

“Ngâm nhi.”Thanh âm thâm trầm gọi Diệp Tư Ngâm đang chìm trong thế giới của riêng mình quay về, vừa quay đầu lại suýt nữa đã đập vào lòng ngực ái nhân. Diệp Thiên Hàn bất đắc dĩ mà đỡ lấy y. Ngay cả mình đứng sau y lâu như vậy cũng không phát hiện, bảo hắn làm sao yên tâm để người này lại một mình. . . . . .

Kỳ thật Diệp Thiên Hàn hoàn toàn là lo xa. Chính vì là hắn, Diệp Tư Ngâm mới không chút để ý, thậm chí chưa từng phát hiện. Nếu đổi làm thành người khác chỉ sợ cách y trăm mét đã bị y phát hiện .

” Đi nghỉ ngơi?”ôm lấy thiếu niên, Diệp Thiên Hàn hôn hôn lên trán y, không ngoại lệ ngửi được dược hương thản nhiên, hỗn hợp mùi thơm thiên nhiên trên người thiếu niên, hết sức mê hoặc nhân tâm . Loại dược hương này lúc y mới đưa y về Phù Ảnh Các cũng thường xuyên ngửi thấy, hẳn là lúc tắm trong dược dục ở Khuynh Nguyệt Cốc lưu lại; nhưng thời gian lâu, liền dần phai nhạt.

Diệp Tư Ngâm khó xử nhìn dược trên bàn vẫn chưa điều chế xong, lại nhìn người đang ôm mình, gật đầu. Y biết Diệp Thiên Hàn nhẫn đến giờ đã là cực hạn. Nếu không gật đầu, chỉ sợ trước mặt mọi người sẽ bị hắn ôm về phòng ngủ. . . . . .

Nhưng lần này hắn Thiên Hàn không mang Diệp Tư Ngâm trở lại phòng ngủ dùng bữa, mà là phân phó người hầu chuẩn bị bữa cơm trong hoa viên. Chưa đến đầu hạ, thời tiết còn rất đẹp, nắng sáng nhưng không chói mắt. Rất thích hợp cho việc dùng bữa ngoài trời.

Biết Diệp Tư Ngâm không hợp khẩu vị với mấy món ăn thiên về mỡ của kinh thành, Diệp Thiên Hàn phân phó đầu bếp làm vài món thanh đạm. Tỷ như hiện tại bày trước mặt Diệp Tư Ngâm là một chén thanh chúc hầm hải sản, hương khí nồng, vừa vào miệng sẽ tan ra. Lại thêm điểm tâm tinh xảo, lệnh Diệp Tư Ngâm ăn được nhiều hơn. Điểm tâm là một đĩa bánh hoa sen, hái hoa sen tươi trong viện làm thành, nhẹ nhàng khoan khoái không ngán, nhạt mà có vị, làm thành hình dạng hoa sen, xinh đẹp phi thường, lệnh Diệp Tư Ngâm ăn bất diệc nhạc hồ.

“Ngủ ở đây một hồi được không?”Nhàn nhã dùng xong ngọ thiện, Diệp Thiên Hàn hỏi. Diệp Tư Ngâm đã nhiều ngày vì chế tạo các dược vật, cơ hồ ngày ngày ngâm mình trong dược phòng đóng cửa không ra, so với trước kia càng thêm mệt nhọc, bởi vì chế dược cần hết sức chăm chú, không thể có nửa điểm qua loa, dù chỉ một chút sai lệch cũng sẽ khiến hiệu quả của dược hiệu xảy ra khác biệt thật lớn.

“. . . . . .”Thoáng suy tư, Diệp Tư Ngâm nhìn bóng râm gần bờ hồ, cười nhẹ nói, “Ở đây ngủ một lát cũng không sao. Nếu về phòng thế nào cũng sẽ ngủ đến lúc mặt trời ngã về tây.”

Diệp Thiên Hàn gật đầu đáp ứng, sai người chuẩn bị quý phi tháp cùng điểm tâm.

Hẳn là do quá mệt mỏi, Diệp Tư Ngâm tựa vào lòng Diệp Thiên Hàn nhắm mắt lại, chỉ chốc lát sau liền nghe được tiếng hô hấp nhẹ nhàng. Diệp Thiên Hàn nâng tay vuốt lại vài sợi tóc rối cho y, tránh nhiễu giấc mộng của người nọ.

Mắt tím thâm thúy nhìn dung nhan tinh xảo của người trong lòng, trong lòng không khỏi dâng lên một tia ấm áp.

Lúc ban đầu nửa uy hiếp nửa bắt buộc mang người này về Phù Ảnh Các, hai người một đường đi này, cũng đã gần nửa năm.

Lúc đó khi đưa y về các, chỉ là ôm tâm tư tò mò nghiên cứu cùng chiếm hữu, không ngờ cuối cùng thật sự yêu y. . . . . . Sủng nịch, chờ đợi cuối cùng thành hiểu lầm, ly biệt rồi gặp nạn lại chiếm được hồi báo, lúc sau là từ từ thân cận, chưa bao giờ từng có khoảng cách.

Diệp Thiên Hàn biết Diệp Tư Ngâm dù đạm nhiên như sen, tựa hồ trên đời này không có gì có thể đả động tâm tư của y; lại hiểu rõ, người này có bao nhiêu mẫn cảm mà yếu ớt – chỉ là một đống xương khô trong sơn động, liền làm y cả đêm mơ thấy ác mộng; bất quá là một nữ hài dáng vẻ đáng thương, liền làm y bỏ qua dự cảm xấu trong lòng mình mà vươn tay giúp đỡ. . . . . . Mà giữa hai người, bề ngoài là Diệp Thiên Hàn vì y buông tha cho đa số nguyên tắc của mình, vì y mà làm hết thảy; nhưng trên thực tế, người này vì hắn, không ngừng trả giá — ban đêm trong muôn vàn nhu tình tất cả lưu luyến thốt ra mấy câu như “Ta là của ngươi”, tất cả không phải chỉ là nói suông. . . . . .

Nên làm thế nào mới có thể càng sủng y thêm đây. . . . . .

Nụ hôn mềm nhẹ phất qua thái dương, người đang chìm trong giấc ngủ say nồng như cảm nhận được ái nhân sủng nịch, khóe môi gợi lên một mụ cười khó thể nhận ra.

Lí Ân cùng Bắc Đường Vũ Trăn đứng từ xa nhìn hai người bên hồ lặng lẽ lưu luyến, thật lâu không chịu rời đi. Mãi đến khi phượng mâu màu tím đảo qua , mới giật mình phát giác sớm bị phát hiện, cuống quýt xoay người rời đi.

“Tối nay ta phải vào cung.”Lí Ân trầm ngâm một lát nói.

“. . . . . .”Bắc Đường Vũ Trăn im lặng. Y tự nhiên biết lúc này Lí Ân vào cung là vì cái gì. Cảnh hai con người đồng dạng khuynh quốc khuynh thành tuyệt thế vô song kia ôm nhau vào giấc ngủ, với hai người họ mà nói là quá mức xúc động. . . . . .

Lí Ân nhìn thấy Bắc Đường Vũ Trăn trầm mặc không nói, thở dài nói: ” Vũ Tư của ngươi không phải còn mèo con nguyên lai nữa. Ngươi cũng nên ngẫm lại làm sao để lấy lại tâm của nó. Làm bằng hữu, bản cung thật không đành lòng nhìn ngươi mỗi ngày đều lộ ra sắc mặt âm trầm.”

“. . . . . .”Nghe Lí Ân nhắc tới người trong lòng mình, Bắc Đường Vũ Trăn ánh mắt nhu hòa xuống, sắc mặt lại khó coi như trước. Lí Ân nói không sai — có đầy đủ linh hồn, y vẫn chưa từng nhìn thấy bộ dáng khóc cùng yếu ớt của người nọ, mỗi ngày đều là cười, chỉ khi gặp mình là chưa từng có hòa nhã. Mà đôi mắt trong suốt kia, lại thường thường liếc ra ngoài bức tường vương phủ cao lớn – nó đã bị giam cầm quá lâu, rất khát vọng thế giới bên ngoài . . . . . nhưng y làm sao có thể thả nó đi? Sợ một khi buông tay, người nọ sẽ không bao giờ trở về nữa. . . . . .

Đêm khuya, hoàng cung.

Trong phòng ngủ của Nhất phẩm đới đao thị vệ trưởng, yên tĩnh không tiếng động. Ngẫu nhiên có tiếng động kỳ quái mà rất nhỏ vang lên, lại bị nhận thành tiếng chuột quấy phá.

Thế nhưng trên chiếc giường lớn trong phòng, thị vệ trưởng đại nhân tôn quý vẫn chưa vì phiên trực cả ngày mà sức cùng lực kiệt — hai thân thể kịch liệt dây dưa.

Thân ảnh hơi nhỏ xinh nằm sấp quỳ gối trên giường lớn, hai tay bị trói, trong miệng cũng bị nhét cái gì đó không thể phát ra thanh âm. Mông bị nâng lên cao, không chút lưu tình qua lại trừu sáp trong mật huyệt thít chặt lại nóng bỏng kia. Không biết đã làm vài lần, trong mật huyệt, sớm tràn ngập thể dịch, theo động tác đâm ra rút vào của người phía sau mà tràn ra ngoài, dọc theo theo cặp đùi duyên dáng chậm rãi chảy xuống.

Bỗng dưng, thân thể bị tra tấn độ quá kia run mạnh lên, ngay cả người phía sau cũng bị mật huyệt đột nhiên kẹp lấy, nhịn không được phóng xuất ra nhiệt dịch nhẫn nại đã lâu. Hai người như hư thoát ngã vào trên giường.

Thở dốc hồi lâu, người gần như ngất đi kia lấy khuỷu tay chạm vào người phía trên. Người nọ hiểu ý, đứng dậy cởi dây trói trên tay cậu xuống.

Hai tay vừa được cởi trói, bất chấp thân thể hư nhuyễn vô lực, lập tức nâng tay cho người nọ một cái tát.

Người bị đánh hơi sửng sốt, sau đó lạnh lùng nói: “Không phải nói mặc ta xử trí sao? Đổi ý ?”Thanh âm lạnh lùng kia, rõ ràng là Lăng Tiêu Vị. Mà người vừa cho hắn một cái tát, tự nhiên là Lí Ân nửa đêm lẻn vào hoàng cung.

Chỉ thấy Lí Ân không biết là khổ sở hay tức giận, mà đôi mắt đỏ bừng. Cậu thân là thái tử, lại bị hoàn toàn đùa bỡn như chà đạp lăng nhục thế kia, mà người làm chuyện này lại là người cậu yêu nhất, bảo hắn làm sao chịu nổi. Nhưng vừa nghe Tiêu Vị nói vậy, Lí Ân hơi sửng sốt, nháy mắt không còn tức giận.

“Ngươi. . . . . . Vẫn còn giận ta sao?”Lí Ân thấp giọng hỏi, trong lòng đau như bị xé nát. Cậu biết, Tiêu Vị có tình với cậu, nếu không lấy tính tình Tiêu Vị, sợ cho dù giết hắn hắn cũng sẽ không cùng mình lên giường. . . . . . Nhưng mà Tiêu Vị chưa bao giờ nói yêu cậu, là cậu tử triền lạn đả, cưỡng bức lợi dụ Tiêu Vị, mới để hai người xảy ra quan hệ như thế này mấy năm nay. Tiêu Vị chưa bao giờ đối xử với cậu như vậy, mỗi lần đều xem cậu như trân bảo mà cẩn thận, mà hôm nay lại . . . . . nghĩ vậy, trong lòng lại tràn ra khổ sở.

Trong bóng đêm, thấy không rõ mặt đối phương, nhưng Lăng Tiêu Vị biết, người trước mặt này vừa bị mình chiếm lấy mà chẳng khác gì làm nhục kia, người tương lai là đấng cửu ngũ, sắp nhịn không được nước mắt.

Bất đắc dĩ thở dài, vươn tay ôm người nọ vào lòng, cảm giác được người trong lòng thân thể hơi cứng lại, Tiêu Vị bỗng nhiên rất muốn hung hăng đánh mình một chút. Vừa rồi vì sao không phát giác, chỉ gần nửa tháng, người trong lòng lại gầy yếu đến vậy. . . . . . Là hắn mọi cách do dự tất cả từ chối mới khiến người này ra hạ sách giả ý cùng Bắc Đường Vũ Trăn kia hợp diễn cho mình xem, ngay sau đó cậu ta cũng đã giải thích hết thảy mới mình, thỉnh cầu mình tha thứ; thậm chí vào lúc nguy hiểm này chạy vào hoàng cung. . . . . . Mà hắn lại làm ra chuyện quá đáng thế này. . . . . . người trong lòng là thái tử, là thái tử dưới một người trên vạn người; vì hắn, cậu đã buông tự tôn của mình xuống, ăn nói khép nép, thậm chí là cầu xin, nhưng đến cùng hắn đã làm gì. . . . . .

Tiêu Vị không thể không ngẩng đầu, mới có thể ức chế chất lỏng sắp tràn mi mà ra. Người trong lòng tựa hồ vẫn không rõ vì sao người vừa lúc nãy còn nhẫn tâm đối xử với mình như vậy mà giờ phút này lại ôn như ôm mình, có chút chần chờ, nhưng chưa giãy dụa — ở trước mặt hắn, cậu cho tới giờ cũng không phải là một vương giả, tuy rằng vẫn đều là tình thế bắt buộc, lại thủy chung chỉ có không xác định cùng chần chờ. Là hắn làm cậu thống khổ đến vậy, tới giờ đều là vậy. . . . . .

“Thái tử điện hạ, ngài cần phải trở về.”

Lí Ân nghe vậy mãnh chấn động, không thể tin được mình vừa nghe cái gì — làm nhục cậu như vậy xong, cho cậu một cái ôm không rõ ý tứ, hắn liền đuổi cậu đi? ! thanh âm thoát phá gần như tuyệt vọng: “Tiêu Vị. . . . . .”

Đau lòng, không nỡ, áy náy, Lăng Tiêu Vị siết chặt hai tay, ôm chặt lấy người trong lòng, không cho cậu giãy dụa, ôn nhu nói: “Đợi sau khi điện hạ đăng cơ, Tiêu Vị tùy ngài xử trí được không?”

Một khắc trước như rơi vào hồ nước lạnh như băng, băng hàn đến tận xương, một khắc sau, đầu lần nữa trống rỗng – cậu nghe được cái gì? ! Lí Ân nghi hoặc nhìn Lăng Tiêu Vị, không dám xác mình nghe được gì.

Thanh âm ôn nhu lướt qua bên tai, Lí Ân cuối cùng bật khóc — chờ đợi lâu như vậy, thống khổ lâu như vậy, chần chừ lâu như vậy; buông xuống tất cả tự tôn cùng thân phận. . . . . . cậu rốt cuộc đã đợi được ba từ kia rồi sao? ! Là thật sao?

“Lăng đại nhân, Hoàng Thượng triệu ngài đến.”Một thanh âm bén nhọn hợp thời cắt ngang lưu luyến giữa hai người. Lí Ân tự không thể tin lấy lại tinh thần, tức giận trừng mắt nhìn đại môn, lại không thể làm gì khác.

Lăng Tiêu Vị cười cười: “Ngoan, đi về trước.”

“Tiêu Vị, không cần gạt ta.”Lí Ân khởi động thân thể bủn rủn, lại vẫn không dám xác định nói.

Lăng Tiêu Vị ôm cậu qua, hôn lên môi cậu, như một lời thề, ôn nhu lại kiên quyết nói: “Tuyệt không.”

“Ân. . . . . .”

Hết chính văn đệ lục thập cửu chương

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5693 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5229 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
4967 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4550 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4476 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4382 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter