Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Phù Ảnh Ám Hương

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Phù Ảnh Ám Hương
  3. Chương : 5

Chương : 5

Khi đến Phù Ảnh Các, thì tổng quản đã đứng chờ trước cửa nghênh đón chủ nhân trở về.

“Chủ nhân.”

“Minh, phân phó xuống dưới.” Diệp Thiên Hàn phân phó một câu, không để ý sự kinh ngạc của tổng quản, liền kéo Diệp Tư Ngâm hướng về phía Hàn Viên mà đi.

“Tả hộ pháp, đây là. . . . . .”

Chiến Minh nhìn bóng dáng hai người vừa đi khỏi, nói: “Tổng quản, lập tức phân phó người hầu quét dọn căn phòng sát với phòng của chủ nhân, chuẩn bị nước ấm cùng quần áo tắm rửa. . . . . . Thiếu chủ đã trở về.”

Tuy rằng y chưa từng bước vào Hàn Viên, nhưng y biết đó là viện tử nơi một mình Diệp Thiên Hàn sống, ngày thường trừ bỏ hai vị hộ pháp cùng tổng quản thì không cho phép bất kì ai đi vào.

Diệp Tư Ngâm thoáng nghi hoặc. Y thật sự không nghĩ ra được dụng ý của Diệp Thiên Hàn khi đối xử với y như thế.

Hàn Viên tuy chỉ có một mình Diệp Thiên Hàn ở, nhưng vẫn là viện tử hoa mỹ nhất trong Phù Ảnh Các. Đẩy cửa bước vào, đã có người chuẩn bị sẵn nước ấm. Trầm Mộ đến từ thời không ngàn năm sau đến, tất nhiên là không có thói quen khi tắm rửa có người hầu hạ, vì thế liền khiển lui hai tỳ nữ hầu hạ y tắm rửa, trút đi y phục, thân thể trượt vào dục dũng có thể chứa được đến năm, sáu người.

Thoải mái thở dài, mới lúc nãy vì hành động của Diệp Thiên Hàn những suy nghĩ hỗn loạn một lần nữa lại hiện lên ——nam nhân kia rốt cuộc muốn làm cái gì đây? Mà mình, cư nhiên cứ như vậy mà trở về, hơn nữa còn trở lại thân phận vốn dĩ thuộc về Diệp Tư Ngâm, trở thành Thiếu chủ Phù Ảnh Các. . . . . . Thật sự là bất khả tư nghị (không thể tưởng tượng nỗi).

Tắm rửa xong, Diệp Tư Ngâm mở cửa phòng.

Ngoài cửa là một hồ sen. Giờ là cuối thu, hoa sen sớm đã héo tàn, chỉ còn lại những cành sen héo rũ phủ khắp mặt hồ, ánh trăng chiếu xuống, lại hiện ra một vẻ đẹp tàn khuyết đến kinh người . Một bạch y nhân đứng đối lưng về phía hồ sen, mái tóc dài ngang lưng xỏa ra rối tung, nhẹ nhàng lay động trong gió —— nếu nói ban ngày nhìn thấy là một Diệp Thiên Hàn tựa như đế vương quân lâm thiên hạ, thì hắn của hiện tại hệt như một thiên tiên giáng trần khiến kẻ khác mê say. Tim bỗng nhiên lỗi mất một nhịp —— lại là cảm giác này!

Trong lúc y bị vẻ đẹp đó mê hoặc, không hề phát hiện ra người y nhìn chăm chú nãy giờ đã đến trước mặt y. Một cánh tay mạnh mẽ hữu lực ôm lấy thắt lưng của y, sự ấm áp tức thì từ nơi bàn tay đặt truyền đến toàn thân, còn có mùi Long Tiên Hương nhàn nhạt kia nữa.

“Buông!” Vì sao hắn luôn thích ôm y như vậy! Chẳng lẽ hắn không biết hai nam nhân mà làm vậy thì rất kì quái sao? !

Thanh âm trầm thấp lộ ra cảm xúc: “Ba năm đi theo Hoa Tiệm Nguyệt chỉ để học cách làm tổn thương thân thể mình thôi sao?” Diệp Thiên Hàn cảm nhận được người trong lòng hắn khẽ run lên, mày nhíu chặt thêm —— cư nhiên chỉ mặt trung y liền đứng trước cửa để hóng gió, thân là đại phu, y không biết thân thể của y vốn không chịu được sức ép như vậy sao? ! Đồng thời cũng có chút hối hận —— rõ ràng rất lâu về trước hắn đã biết việc này nhất định sẽ xảy ra, nhưng vẫn để mặc cho thân thể này bị chà đạp suốt mười hai năm, khiến bé con hiện nay phải chịu đựng nỗi thống khổ này. Y còn luyện được một thân nội lực như vậy, thật sự đã hắn đã làm khó y.

Tuy chỉ nhìn thấy băng hàn trên gương mặt đó, nhưng nam nhân này đang quan tâm mình sao? Diệp Tư Ngâm ngừng vùng vẫy, để mặc cho đối phương mang y vào phòng đặt lên giường, rồi giúp y đắp chăn, nhìn thấy bóng dáng rời đi của hắn, đến khi nghe được tiếng đóng cửa. Cảm giác thật kì lạ. . . . . . Thật sự đoán không ra nam nhân này rốt cuộc muốn làm gì. Bất quá loại cảm giác này, không tệ chút nào. . . . . .

Ánh trăng thanh lương như nước, trong hồ nước một con cẩm lý (*) nhân ánh trăng mà trồi lên mặt nước, lại nhanh chóng lặn xuống đáy nước, chỉ còn lại những lặng sóng lăn tăn, một vòng lại một vòng dập dìu tỏa ra.



Tảng sáng.

Chiến Minh bất đắc dĩ đứng trước cửa phòng Diệp Tư Ngâm, nhìn thấy Diệp Thiên Hàn bước đến, lập tức hành lễ: “Chủ nhân, Thiếu chủ tựa hồ còn chưa tỉnh. . . . . . Thuộc hạ không dám quấy rầy.” Nhưng thực tế, hắn đã nhẹ giọng gọi rất nhiều lần, dù vậy thanh âm như thế cũng đủ để đánh thức người luyện võ. Nhưng vị Thiếu chủ mới xuất hiện này lại không chút động tĩnh.

Diệp Thiên Hàn nhíu mi, giơ tay đẩy cửa đi vào.

Phía sau màn trướng hoa lệ, một dáng mạo tuyệt sắc vẫn còn đang ngủ.

“Ngâm nhi, nên dậy rồi.” Nhìn người như còn đang dắm chìm trong giấc mộng ngọt ngào ấy, Diệp Thiên Hàn không tự chủ được mà bỏ đi vài phần lãnh khốc, ôn nhu gọi. Nhưng dáng mạo trên giường vẫn như cũ không chút động tĩnh.

Đối tập võ người mà nói, sự thiếu cảnh giác này, chẳng khác nào tự tìm đường chết? ! Diệp Thiên Hàn mặt nhăn mày nhíu, thoáng lãnh ngạnh nói: “Diệp Tư Ngâm!”

Bị lãnh khí đột ngột gây kinh động, Diệp Tư Ngâm chợt mở mắt ra, đôi mắt màu tím vốn trong suốt không tỳ vết mà nay lại vì mơ màng tỉnh ngủ mà bị bao phủ bởi một lớp sương. Mơ hồ nhìn thấy một bóng người —— là Diệp Thiên Hàn. Bất mãn bĩu môi, lẩm bẩm nói: “Rất lạnh. . . . . . Còn muốn ngủ. . . . . .”

“Nếu lúc này có người muốn lấy mạng ngươi thì sao? !” Đối với sự không cảnh giác của y hắn càng nghĩ càng giận, không để ý đến lời của càu nhàu của y, Diệp Thiên Hàn lạnh lùng tức giận nói.

Diệp Tư Ngâm nổi nóng —— nếu không cho rằng nơi này tuyệt đối an toàn, y sao có thể ngủ sâu đến vậy, huống hồ ở Vạn Diệp Lâu nhiều ngày như vậy cũng chưa có ngày nào được ngủ ngon, đương nhiên sẽ rất mệt mỏi, người này sao có thể vô tình gọi mình dậy như vậy chứ!

Diệp Tư Ngâm rời giường trong tức giận, đương nhiên chưa từng nghĩ đến nếu không phải là y, vô tình như Diệp Thiên Hàn, sao có thể tự mình gọi người khác dậy. . . . . .

“Ngươi muốn lấy mạng ta?” Ngồi dậy y lạnh lùng hỏi lại.

Diệp Thiên Hàn nhíu mi: “Không.”

“Ngươi đã không nghĩ lấy mạng ta, ở đây còn kẻ nào dám đẩy ta vào chỗ chết?” Đôi mi thanh tú nhíu chặt, thuyết minh y không hài lòng đến nhường nào.

Diệp Thiên Hàn hơi sửng sốt. Nghe ra ý của y, y cho rằng nơi này tuyệt đối an toàn, vì vậy mới. . . . . .”Quên đi. Nên thức dậy, ngày hôm qua hỗn loạn như vậy còn chưa giải quyết đâu.” Tức giận hóa thành thản nhiên bất đắc dĩ, Diệp Thiên Hàn lần đầu tiên cảm nhận được mình bất lực như thế.

Lời vừa dứt, ngoài cửa vang lên một trận đập cánh.

“Đó là tín ưng của ta.” Diệp Tư Ngâm nhìn Diệp Thiên Hàn nói. Diệp Thiên Hàn nhíu mi, gọi Chiến Minh. Tín ưng đang bị Chiến Minh giữ trong tay lại không ngừng vẫy đạp.

“Hưu.” Nhẹ đuổi một tiếng, Chiến Minh vừa buông tín ưng ra, nó liền hết sức nhu thuận như một con gà mái đứng trên mặt đất gần phía giường. Tự tay gỡ xuống bức thư trên đùi tín ưng, đôi mắt màu tím sẫm tràn ngập ý cười. Đôi tay bé nhỏ khép lại chậm rãi xe vài cái, nháy mắt bức thư đã tan thành bột phấn màu trắng.

“Tiệm Nguyệt nói Lưu sương chi độc mặc dù không thể giải, nhưng đã có biện pháp phòng bị.” Diệp Tư Ngâm ôn nhu nói. Sự tức giận lúc nãy đại thể đã tiêu tán, nghĩ đến tên thị vệ hôm qua, trong lòng có chút rầu rĩ. Tuy rằng kiếp trước y là một bác sỹ, từng trãi qua vô số cuộc giải phẫu lớn nhỏ, nhưng vẫn không quen nhìn đến cảnh sinh tử, thấy có người chết trước mặt mình lại không có biện pháp cứu người, chung quy cũng là việc khiến y đau lòng mà không biết làm sao.

Nhìn ra trong lòng bé con đang suy sụp, Diệp Thiên Hàn nhíu mi, không nói gì thêm.

Rửa mặt xong, ba người dùng qua tảo thiện (bữa sáng), tổng quản đến bẩm báo ngựa chuẩn bị xong, đã đến lúc nên đến hội trường. Diệp Tư Ngâm nghe vậy nhíu mi, Diệp Thiên Hàn nhạy bén phát hiện: “Sao vậy?”

Diệp Tư Ngâm nhẹ nhàng cười: “Ta cùng với Trí Không đại sư đang định thu lại bố cục, bởi vậy không nghĩ nên công khai thân phận.”

“Trí Không?” Diệp Thiên Hàn nheo mắt, nháy mắt lĩnh ngộ.

Chú giải:

(**)Cẩm lí: là con này



Hết chính văn đệ ngũ chương

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5693 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5229 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
4967 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4550 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4476 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4382 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter