Chương 20: Người đốn củi
Phong Lôi lắc lắc đầu thoát khỏi tâm trạng này rồi tập trung vận Thái Thanh công pháp luyện hóa tinh khí của Ngọc mễ đi khắp tứ chi bách hải. Ngọc mễ cũng không thể ăn quá nhiều vì rất đầy bụng, mỗi ngày tối đa chỉ có thể ăn một cân, sau khi tinh khí Ngọc mễ được luyện hóa hết, Phong Lôi lại bỏ dược dịch bôi chân ra dùng, tận hưởng cảm giác băng hỏa đan xen xong thì mới đi ngủ. Khi Phong Lôi tỉnh lại thì đã là sáng sớm hôm sau, nội thị thân thể thì cảm thấy khí lực bản thân đã tăng cường hơn một chút, nếu dùng Ngọc mễ lâu dài thì sẽ hiệu quả dụng sào thấy bóng, vui mừng nhất là hai chân đều đã mở thêm được một khiếu huyệt, tổng cộng sáu huyệt. Đeo bao chân bảy mươi cân vào, Phong Lôi kích hoạt chức năng che dấu của trận pháp Tứ Tượng Huyễn Quang, vác thanh dao chặt củi lên vai đi nhảy theo thông đạo xuống chân đồi, cẩn thận cảm nhận xem có ai người cửa không mới chui ra, sau đó đóng cửa lại,rắc một chút bột chống côn trùng và khử mùi bên cạnh rồi mới yên tâm đi chặt cây. Những việc này nếu hắn còn ở đây thì mỗi khi ra ngoài đều sẽ phải làm lặp đi lặp lại để tránh động phủ bị phát hiện, tất nhiên những vật quý giá hắn đều mang theo người nhưng cẩn thận không bao giờ là thừa. Phong Lôi sẽ chặt những cây ở phần ngoại vi trước vừa đánh ký hiệu để những đệ tử khác biết khu vực này đã được khai thác. Phong Lôi tự tin chọn một cây một người ôm mới xuể để ra tay, đã có kinh nghiệm lúc gặt lúa, tay phải vung đao chặt thẳng vào thân cây. "Keng" cảm giác như hai vật kim loại va vào nhau, tay phải nóng lên tí nữa rời mất cây dao. Phong Lôi truyền pháp lực vào cây dao, dùng hết khí lực chém một nhát nữa thì cũng chỉ chặt được vào một thốn. Phong Lôi cảm giác choáng váng thế này không biết bao giờ mới chặt được xong cây này, sau đó cẩn thận nghĩ lại các đệ tử khác khí lực cũng không hơn mình vẫn có thể hoàn thành nhiệm vụ. Hắn quyết định chọn một cây nhỏ hơn nhiều bằng cánh tay người lớn để xuống tay thì thấy mềm hơn nhiều, chỉ hai nhát đã hạ được cây này.
_ Quả nhiên bắt nạt quả hồng mềm vẫn là đạo lý, haha
Phong Lôi chặt thành các khúc dài khoảng hai xích rồi thu vào túi trữ vật, sau đó tổng kết được cây càng lớn thì càng cứng, với khí lực hiện giờ chỉ lên chặt các cây tối đa to bằng bắp đùi mà thôi. Phong Lôi vừa phân ra một bộ phận tinh thân nghiên cứu chiêu thứ nhất Phong Khởi của Lôi Đình đao pháp vừa phân ra một bộ phận tinh thần chặt cây. Mỗi nhát chém Phong Lôi càng hiểu hơn các chiêu thức chém cơ bản, mỗi chiêu như hoành ngang hay chém xuống đều ngày càng chắc tay. Phong Lôi không gồng cứng tay mà chỉ khi phát lực, chạm đến thân cây mới nắm chắc cán dao để lưỡi dao chém được sâu nhất mà không bị mỏi, vừa chặt cây vừa tích lũy kinh nghiệm. Thời tiết hôm nay nắng gắt mà cơ thể Phong Lôi càng nóng hơn,mồ hôi túa ra, khung cảnh những tia sáng xuyên qua kẽ lá làm nổi bật những vụn gỗ bay trong không khí và những giọt mồ hôi bắn ra sáng long lanh. Miêu tả thì đẹp vậy thôi chứ Phong Lôi không thấy đẹp đâu chỉ thấy mệt, may mà hắn là người tu luyện cộng với dạo này được ăn Ngọc mễ khí lực tăng nhiều cơ thể mới chịu được. Phong Lôi cứ thế luyện đến trưa thì dừng lại tu luyện vừa khôi phục pháp lực vừa khôi phục thể lực, xung quanh hắn có gần chục gốc cây đã bị chặt, cây to như cánh tay, cây thì như bắp đùi. Do tay phải đã quá mỏi và phồng rộp nên Phong Lôi đến chiều lại đổi tay trái để luyện đao, tuy lúc đầu có hơi ngượng nhưng cũng phải chấp nhận, đây cũng là bổn ý của hắn để có thể dùng song đao hoặc tay phải bị thương thì vẫn có thể chiến đấu. Chặt cây đến cuối chiều thì Phong Lôi ngừng tay, dùng tay trái nên cả chiều chỉ chặt được năm cây nữa nhưng mọi việc đều nên chú ý nắm bắt, đến điểm là dừng. Phong Lôi sau đó luyện tập thân pháp, cách luyện trong rừng hắn tự nghĩ ra là không dùng thuật khinh thân, nhảy từ cây này sang cây kia để về động phủ. Ý tưởng có vẻ hay nhưng khi thực hiện thì không đơn giản, trọng lượng hai chân quá nặng làm Phong Lôi không thể nhảy lên cây được chứ không nói đến việc nhảy từ cây này sang cây kia làm hắn phải chuyển kế hoạch sang tập nhảy tại chỗ từ mặt đất lên cây. Phong Lôi bắt đầu tập với cành cây khoảng một trượng, dậm một cái mặt đất tạo thành một chiếc hố nhỏ hắn đã phóng lên nhưng chỉ chạm được tay vào cành cây thì lại rơi xuống. " Làm lại" Phong Lôi tự nhủ trong lòng. Cứ thế đến khi hai chân mỏi nhừ mà trời cũng đã tối mà Phong Lôi vẫn chưa đạt được mục tiêu là lên được cành cây nhưng cũng không thất vọng, dùng thuật khinh thân quay về động phủ. Phong Lôi kiểm tra một phen cửa vào không có gì khác thường mới yên tâm chui vào. Giờ hắn đã đói meo sau một ngày hao phí khí lực nên bỏ nồi ra nấu cơm luôn. Phong Lôi thấy sau khi luyện tập cạn khí lực thì hấp thụ tinh khí trong Ngọc mễ rất nhanh và bị phát tán ít hơn so với bình thường. Sau khi ăn cơm xong, Phong Lôi đi tắm rửa cho thoải mái rồi mới lấy dược dịch ra bôi chân. Cảm giác mỗi lần bôi chân vẫn không thể thoải mái, vẫn băng hỏa đan xen rất khó chịu dù Phong Lôi đã qua nhiều lần sử dụng. Mỗi ngày cuộc sống tu luyện có lẽ không có nhiều thay đổi, đều buồn tẻ như thế này, không luyện công pháp này thì lại tu luyện bí thuật khác, lặp đi lặp lại, con đường này nếu không tiến ắt lùi, nếu muốn trở thành cường giả thì phải chịu được tịch mịch. Phong Lôi thấy vui vẻ khi tu luyện, khi tiến bộ, khi gặp thử thách nhưng không định trở thành cuồng nhân, vẫn có lúc nghỉ ngơi thư giãn. Đang mải suy nghĩ lẫn lộn thì đã hấp thụ xong dược lực của Dược dịch, có lẽ sau này cũng là một cách để vượt qua các cảm giác khó chịu vì Phong Lôi có thiên phú nhất tâm nhị dụng. Phong Lôi sau đó dùng một bộ phận tinh thần nghiên cứu lại kinh nghiệm đao pháp hôm nay đã luyện tập được, bộ phậm tinh thần còn lại tu luyện Thanh Phong quyết. Ngày hôm sau Phong Lôi lại ra ngoài luyện đao, sáng luyện tay phải chiều luyện tay trái, số lượng cây gỗ hắn chặt vẫn không nhiều hơn bao nhiêu nhưng đã bớt hao phí sức lực và pháp lực hơn trước, trăm hay không bằng tay quen mà. Đến cuối giờ chiều không chặt gỗ nữa, cũng không luyện bật nhảy nữa mà hắn trở về động phủ tập đẩy tạ tay và tập chân bằng các dụng cụ thể hình đã tự làm. Phong Lôi định bụng sau khi đột phá cảnh giới luyện khí trung kỳ sẽ tìm kiếm một pháp môn luyện thể thích hợp để tăng cường thân thể do tập Gym chỉ đơn thuần tập cơ bắp không thể kết hợp hiệu dụng của pháp lực.
_ Quả nhiên bắt nạt quả hồng mềm vẫn là đạo lý, haha
Phong Lôi chặt thành các khúc dài khoảng hai xích rồi thu vào túi trữ vật, sau đó tổng kết được cây càng lớn thì càng cứng, với khí lực hiện giờ chỉ lên chặt các cây tối đa to bằng bắp đùi mà thôi. Phong Lôi vừa phân ra một bộ phận tinh thân nghiên cứu chiêu thứ nhất Phong Khởi của Lôi Đình đao pháp vừa phân ra một bộ phận tinh thần chặt cây. Mỗi nhát chém Phong Lôi càng hiểu hơn các chiêu thức chém cơ bản, mỗi chiêu như hoành ngang hay chém xuống đều ngày càng chắc tay. Phong Lôi không gồng cứng tay mà chỉ khi phát lực, chạm đến thân cây mới nắm chắc cán dao để lưỡi dao chém được sâu nhất mà không bị mỏi, vừa chặt cây vừa tích lũy kinh nghiệm. Thời tiết hôm nay nắng gắt mà cơ thể Phong Lôi càng nóng hơn,mồ hôi túa ra, khung cảnh những tia sáng xuyên qua kẽ lá làm nổi bật những vụn gỗ bay trong không khí và những giọt mồ hôi bắn ra sáng long lanh. Miêu tả thì đẹp vậy thôi chứ Phong Lôi không thấy đẹp đâu chỉ thấy mệt, may mà hắn là người tu luyện cộng với dạo này được ăn Ngọc mễ khí lực tăng nhiều cơ thể mới chịu được. Phong Lôi cứ thế luyện đến trưa thì dừng lại tu luyện vừa khôi phục pháp lực vừa khôi phục thể lực, xung quanh hắn có gần chục gốc cây đã bị chặt, cây to như cánh tay, cây thì như bắp đùi. Do tay phải đã quá mỏi và phồng rộp nên Phong Lôi đến chiều lại đổi tay trái để luyện đao, tuy lúc đầu có hơi ngượng nhưng cũng phải chấp nhận, đây cũng là bổn ý của hắn để có thể dùng song đao hoặc tay phải bị thương thì vẫn có thể chiến đấu. Chặt cây đến cuối chiều thì Phong Lôi ngừng tay, dùng tay trái nên cả chiều chỉ chặt được năm cây nữa nhưng mọi việc đều nên chú ý nắm bắt, đến điểm là dừng. Phong Lôi sau đó luyện tập thân pháp, cách luyện trong rừng hắn tự nghĩ ra là không dùng thuật khinh thân, nhảy từ cây này sang cây kia để về động phủ. Ý tưởng có vẻ hay nhưng khi thực hiện thì không đơn giản, trọng lượng hai chân quá nặng làm Phong Lôi không thể nhảy lên cây được chứ không nói đến việc nhảy từ cây này sang cây kia làm hắn phải chuyển kế hoạch sang tập nhảy tại chỗ từ mặt đất lên cây. Phong Lôi bắt đầu tập với cành cây khoảng một trượng, dậm một cái mặt đất tạo thành một chiếc hố nhỏ hắn đã phóng lên nhưng chỉ chạm được tay vào cành cây thì lại rơi xuống. " Làm lại" Phong Lôi tự nhủ trong lòng. Cứ thế đến khi hai chân mỏi nhừ mà trời cũng đã tối mà Phong Lôi vẫn chưa đạt được mục tiêu là lên được cành cây nhưng cũng không thất vọng, dùng thuật khinh thân quay về động phủ. Phong Lôi kiểm tra một phen cửa vào không có gì khác thường mới yên tâm chui vào. Giờ hắn đã đói meo sau một ngày hao phí khí lực nên bỏ nồi ra nấu cơm luôn. Phong Lôi thấy sau khi luyện tập cạn khí lực thì hấp thụ tinh khí trong Ngọc mễ rất nhanh và bị phát tán ít hơn so với bình thường. Sau khi ăn cơm xong, Phong Lôi đi tắm rửa cho thoải mái rồi mới lấy dược dịch ra bôi chân. Cảm giác mỗi lần bôi chân vẫn không thể thoải mái, vẫn băng hỏa đan xen rất khó chịu dù Phong Lôi đã qua nhiều lần sử dụng. Mỗi ngày cuộc sống tu luyện có lẽ không có nhiều thay đổi, đều buồn tẻ như thế này, không luyện công pháp này thì lại tu luyện bí thuật khác, lặp đi lặp lại, con đường này nếu không tiến ắt lùi, nếu muốn trở thành cường giả thì phải chịu được tịch mịch. Phong Lôi thấy vui vẻ khi tu luyện, khi tiến bộ, khi gặp thử thách nhưng không định trở thành cuồng nhân, vẫn có lúc nghỉ ngơi thư giãn. Đang mải suy nghĩ lẫn lộn thì đã hấp thụ xong dược lực của Dược dịch, có lẽ sau này cũng là một cách để vượt qua các cảm giác khó chịu vì Phong Lôi có thiên phú nhất tâm nhị dụng. Phong Lôi sau đó dùng một bộ phận tinh thần nghiên cứu lại kinh nghiệm đao pháp hôm nay đã luyện tập được, bộ phậm tinh thần còn lại tu luyện Thanh Phong quyết. Ngày hôm sau Phong Lôi lại ra ngoài luyện đao, sáng luyện tay phải chiều luyện tay trái, số lượng cây gỗ hắn chặt vẫn không nhiều hơn bao nhiêu nhưng đã bớt hao phí sức lực và pháp lực hơn trước, trăm hay không bằng tay quen mà. Đến cuối giờ chiều không chặt gỗ nữa, cũng không luyện bật nhảy nữa mà hắn trở về động phủ tập đẩy tạ tay và tập chân bằng các dụng cụ thể hình đã tự làm. Phong Lôi định bụng sau khi đột phá cảnh giới luyện khí trung kỳ sẽ tìm kiếm một pháp môn luyện thể thích hợp để tăng cường thân thể do tập Gym chỉ đơn thuần tập cơ bắp không thể kết hợp hiệu dụng của pháp lực.