Chương 32: Thứ phòng dưỡng nữ
"Quỳ xuống!!"
Quy Hải Kình Truân nghiến răng nghiến lợi, trên trán nổi lên một đoạn gân xanh, tay nắm thành quyền. Dường như bất cứ khi nào cũng có thể ra tay đánh nàng.
Thấy tình hình căng thẳng, bản thân lại là người ngoài cuộc. Tư Khấu Ân Huyện lẳng lặng đưa lão vương phi rời đi, mục đích để người không phải chịu áp lực. Tất nhiên, chỉ có hai người đi thôi, còn vị ma ma thân cận của người - Thái ma ma vẫn ở đó để quan sát mọi chuyện.
"Sao?" Quy Hải Tương Du hơi mất kiên nhẫn, giọng nàng trầm xuống lạnh băng, ánh mắt áng lên vài tia ác ý: "Lời ta nói ngươi không nghe?"
Quy Hải Kình Truân như bị thôi miên, lập tức quỳ sụp xuống. Chính bản thân hắn cũng không biết tại sao lại quỳ xuống trong vô thức, tay chân hơi run lạnh, cảm giác như bị người khác điều khiển.
La Hoán Vũ thấy con trai quỳ rạp, nàng ta tức giận hóa thẹn, bật dậy lao đến nàng, tay giơ lên định đánh, miệng thì gào lên: "Tiểu tiện nhân!"
Nhưng khi La Hoán Vũ đến gần nàng cách ba bước chân đã bị Thái ma ma nắm lấy tay ngăn lại: "Phu nhân vẫn nên tuân theo quy tắc, bất kính với quận chúa, người sẽ không thể gánh nổi hậu quả đâu."
La Hoán Vũ bấy giờ mới kiềm chế lại được. Bản thân nàng ta khó chịu, bức tức không thôi. Là dâu thứ, cũng chỉ có duy nhất con trai là Quy Hải Kình Truân, dĩ nhiên nàng ta cưng chiều. Nhưng ngược lại, nàng ta học theo La di thái, hôm nay nháo mai làm loạn ở chính viện khiến phủ đệ không khi nào yên bình. Lại thêm tính cách nóng nảy, cứ cách một hai hôm thì cãi nhau với phu quân. Vợ chồng không thuận, bên cạnh có thứ thiếp âu cũng là cái khổ nhưng cũng rất đáng đời. Ai bảo nàng ta tham lam, thường xuyên học theo thói xấu của La da thái. Nàng nhớ, La Hoán Vũ còn có đoạn thời gian nhục mạ mẫu phi nàng khi mà hai đệ đệ bị đưa vào chùa, những vật phẩm của hai đệ đệ hàng tháng đều bị nàng ta đoạt đi.
Thực tế, nàng còn từng nghe nói, La Hoán Vũ trước khi gả cho Quy Hải Sâm còn từng câu dẫn phụ vương nàng - Quy Hải Hạc Hiên. Thậm chí còn hại mẫu phi nàng thất tiết, đáng tiếc hại người lại thành hại mình, cuối cùng nàng ta buộc phải gả cho Quy Hải Sâm làm trắc thê. Sau sinh được thứ trưởng tử mới làm chính thê.
Quy Hải Tương Du: "Thái ma ma, bà thả bà ta ra."
Thái ma ma nghe lời nàng, bà thu tay lại lui về phía sau. Giờ chỉ còn nàng và La Hoán Vũ mặt đối mặt.
Quy Hải Tương Du nhìn bà ta thoáng một chút rồi cười khẩy: "Chanh chua như vậy, thủ đoạn như vậy, không hiểu quy tắc như vậy chẳng trách không được lòng phu quân."
Bị chọc đúng chỗ ngứa, La Hoán Vũ nghiến hận trong lòng, lửa giận gần như bủa vây. Nàng ta nhìn nàng, càng nhìn càng thấu hận như muốn ăn tươi nuốt sống. Nhưng giận thì giận, nhìn bộ dạng này của La Hoán Vũ, đám di nương lại được một trận cười trào phúng.
Lại nói, đám di nương này, tuy ngoài ba mươi và có con nhưng lại xinh đẹp tựa hoa tựa ngọc. So dung mạo với đại phu nhân là La Hoán Vũ thì nói hơn cả trăm lần cũng không quá đáng.
'Chát!!!'
Tiếng bạt tai to, vang giòn làm ngưng đọng một khoảnh khắc. Tiếng cười trào phúng khi nãy cũng đột nhiên im bặt, tất cả đều im lặng kinh ngạc. Mà kinh ngạc nhất chắc là La Hoán Vũ, vì nàng ta bị một tiểu nha đầu mười bốn tuổi đánh lên mặt. Cái bạt tai in đỏ hằn năm ngón, nhìn thôi cũng thấy đau.
Phải mất một lúc La Hoán Vũ mới hoàn hồn, nàng ta vội quay sang giận dữ nhìn nàng. Đôi mắt trợn tròn, phẫn nộ.
La Hoán Vũ giận đến run: "Tiểu tiện nhân! Ngươi dám đánh ta?!"
Quy Hải Tương Du ngược lại bình thản xoa xoa bàn tay mềm mại ửng đỏ vừa mới đánh người kia, nàng nhàn nhạt: "Đánh cũng đánh rồi, não có vấn đề hay sao mà hỏi?"
Lời nói trước không nể nang, sau không lễ phép của nàng trực tiếp khiến La Hoán Vũ giận run đến mức lên cơn ngất xỉu tại chỗ.
Khắp những người có mặt chứng kiến đều kinh hãi, ngay cả La di thái cũng không nhịn được nữa: "Quy Hải Tương Du! Ngươi con tiện chủng, ngươi to gan quá rồi..."
Quy Hải Tương Du trực tiếp ngắt lời: "Bà nói thêm câu nữa ta không ngại đánh cả bà đâu. Tốt nhất ngậm cái mồm lại."
Lần này, La Ngân Hoa cũng bị nàng chọc tức đến đứng không vững. Quy Hải An Châu phải chạy lại đỡ bà ta.
Hiện tại, khắp người nàng đều là sát khí, ánh mắt cũng chỉ chứa ác ý. Có thể nói là gần như mất kiểm soát. Nhưng mà, so với cái hành động giết người rồi cười như một đứa trẻ thì nó lại dịu hơn ngàn lần. Vì ít nhất, lúc này nàng vẫn kiểm soát được bản thân mình.
Quy Hải Tương Du lãnh đạm nói: "Đám nô tài các ngươi mù hết rồi? Không thấy đại phu nhân và La di thái bệnh rồi cần nghỉ ngơi?"
Mấy gia nhân nghe thấy đều vội vội vàng vàng bảo nhau đưa hai người La thị đi. Một phần cũng bởi vì sợ nàng, chỉ sợ phật lòng nàng kết cục liền không tốt.
Quy Hải Tương Du: "Quy Hải Kình Truân, ngươi thân là trưởng tử nhưng không biết phân biệt nặng nhẹ. Xúc phạm đích nữ, bất kính quận chúa huyện chủ đương triều, bây giờ cấm túc ngươi một tháng, ngân lượng chi tiêu trong nửa năm của ngươi không được đụng đến một xu."
"Nửa năm!!" Quy Hải Kình Truân kích động hét lên: "Ngươi điên rồi! Ngươi không có tư cách phạt ta, càng không có tư cách cắt ngân lượng chi tiêu của ta."
Thấy Quy Hải Kình Truân gào thét đến đau tai, nàng quay sang hỏi Thái ma ma: "Thái ma ma, theo gia quy ta có tư cách đó không?"
Thái ma ma: "Hồi quận chúa, người là đích nữ dòng chính, phạt thứ tử phạm sai là chuyện nên làm."
Nghe Thái ma ma nói, đến cả Quy Hải Sâm cũng không dám ho he gì cả. Quy Hải Kình Truân cũng vì vậy mà im bặt, hắn hiện tại chỉ có thể lẳng lặng nghe theo sự sắp xếp của nàng.
Quy Hải Tương Du khi này mới ưng thuận một chút, sát khí đã dịu đi, trạng thái của nàng cũng dần thả lỏng.
Biết cách đầu thai cũng là một loại khả năng tốt. Sinh ra trong gia cảnh nghèo thì nhất định sẽ khó khăn nhưng gia thế tốt, tiền tài có đủ thì nhất định sẽ thoải mái. Mặc dù cái gì cũng có hai mặt, chẳng qua phải thừa nhận rằng nguyên chủ - Quy Hải Tương Du, nàng ấy có mọi thứ tốt nhất trên đời. Đáng tiếc, số phận của nàng lại không như ý.
Hiện tại, nàng thay thế nàng ấy, sống cuộc sống của nàng ấy. Cư nhiên sẽ có những điều buộc phải thay đổi, ví như chuyện hôm nay chẳng hạn. Qua việc giảm quyền hạn của Quy Hải Kình Truân cũng như một lời cảnh cáo cho thứ phòng. Mong rằng, trong nửa năm tới hoặc ít nhất qua một quý nàng sẽ không gặp bất kì rắc rối nào.
Ừm, chắc hi vọng vậy đi, dẫu sao vẫn còn nàng ta bám nàng không buông mà.
[...]
Như ý muốn của Quy Hải Tương Du. Sau ngày hôm đó, thứ phòng đóng cửa không gây náo nữa, Trấn Lĩnh vương phủ cùng Chương vương phủ coi như yên tĩnh.
Thư trình cáo của nàng đưa đến thái hậu cũng được phê duyệt. Tĩnh vương phủ Hồng phi ngay sau đó phải cùng hai nữ nhi tới trước cửa lớn của Chân Hầu phủ quỳ lạy đến tận chân của Thạch Sương. Sau về còn bị tước bỏ vị trí trắc phi xuống thứ thiếp, hai tỷ muội Tôn Lan Tuyết và Tôn Phù Nhan thì bị đưa vào cung để theo học các ma ma trong vòng hai tháng.
Hôm nay, Quy Hải Tương Du nhàn rỗi, nàng nằm tắm nắng trên cái sập lớn ở ngoài sân viện. Thoải mái lim dim trong tiết trời trong lành.
Nhưng đời mà, không như mơ đâu. Cứ hễ hôm nào nàng định thoải mái nghỉ ngơi thì y như rằng sẽ có vài chuyện đến cửa tìm nàng. Hôm nay cũng không ngoại lệ.
"Lục muội muội."
Từ đằng xa, tiếng gọi truyền vào.
Nghe được chất giọng mềm mại quen thuộc, Quy Hải Tương Du bất giác mở mắt, đôi mày nhăn lại khó chịu. Nàng ngồi bật dậy nhìn ra hướng cửa viện.
Nàng ta lại tới rồi.
Quy Hải Tương Du: "Tam tỷ tới sao không cho người vào báo? Nha hoàn trong viện của ta cũng không phải ngồi hưởng lạc."
Quy Hải An Châu dè dặt đáp lại: "Ta sợ sẽ kinh động tới muội cho nên..."
Kinh động ấy à, lý do cũng rất nực cười. Chẳng phải đã làm hỏng tâm trạng của nàng rồi à? Thực muốn xem xem hôm nay nàng ta mang tâm tư gì tới đây.
"Vậy..." Quy Hải Tương Du vờ hỏi: "Tam tỷ đến đây có chuyện gì?"
Quy Hải An Châu cười cười: "Ừm, sắp tới lễ Quốc Khách rồi, ta định ra ngoài mua chút đồ, muội có thể đi cùng ta không? Cũng lâu rồi tỷ muội chúng ta không đi cùng nhau."
Quy Hải Tương Du hơi ngán ngẩm: "Gia gia chuẩn bị đồ cho ta rồi, rất đầy đủ."
Phải nói là dư thừa thật nhiều. Trước đó mười bộ thường phục, bây giờ lễ Quốc Khánh lại có hẳn ba bộ cùng sáu bộ trang sức.
Nhưng chợt Quy Hải Tương Du nhận ra điều gì đó. Nếu tính ngày tính tháng thì ngày mai phụ thân nàng sẽ hồi kinh.
Nghĩ xong, nàng quay sang Quy Hải An Châu thì thấy nàng ta đang ủ rũ buồn bã. Nói thẳng ra là gần như muốn ăn vạ tới nơi.
Ngó qua thôi thì tụt luôn cả cảm xúc rồi ấy, phải mất một lúc nàng mới nói: "Cũng được, ta cũng muốn mua quà tặng cho cha."
Quy Hải Kình Truân nghiến răng nghiến lợi, trên trán nổi lên một đoạn gân xanh, tay nắm thành quyền. Dường như bất cứ khi nào cũng có thể ra tay đánh nàng.
Thấy tình hình căng thẳng, bản thân lại là người ngoài cuộc. Tư Khấu Ân Huyện lẳng lặng đưa lão vương phi rời đi, mục đích để người không phải chịu áp lực. Tất nhiên, chỉ có hai người đi thôi, còn vị ma ma thân cận của người - Thái ma ma vẫn ở đó để quan sát mọi chuyện.
"Sao?" Quy Hải Tương Du hơi mất kiên nhẫn, giọng nàng trầm xuống lạnh băng, ánh mắt áng lên vài tia ác ý: "Lời ta nói ngươi không nghe?"
Quy Hải Kình Truân như bị thôi miên, lập tức quỳ sụp xuống. Chính bản thân hắn cũng không biết tại sao lại quỳ xuống trong vô thức, tay chân hơi run lạnh, cảm giác như bị người khác điều khiển.
La Hoán Vũ thấy con trai quỳ rạp, nàng ta tức giận hóa thẹn, bật dậy lao đến nàng, tay giơ lên định đánh, miệng thì gào lên: "Tiểu tiện nhân!"
Nhưng khi La Hoán Vũ đến gần nàng cách ba bước chân đã bị Thái ma ma nắm lấy tay ngăn lại: "Phu nhân vẫn nên tuân theo quy tắc, bất kính với quận chúa, người sẽ không thể gánh nổi hậu quả đâu."
La Hoán Vũ bấy giờ mới kiềm chế lại được. Bản thân nàng ta khó chịu, bức tức không thôi. Là dâu thứ, cũng chỉ có duy nhất con trai là Quy Hải Kình Truân, dĩ nhiên nàng ta cưng chiều. Nhưng ngược lại, nàng ta học theo La di thái, hôm nay nháo mai làm loạn ở chính viện khiến phủ đệ không khi nào yên bình. Lại thêm tính cách nóng nảy, cứ cách một hai hôm thì cãi nhau với phu quân. Vợ chồng không thuận, bên cạnh có thứ thiếp âu cũng là cái khổ nhưng cũng rất đáng đời. Ai bảo nàng ta tham lam, thường xuyên học theo thói xấu của La da thái. Nàng nhớ, La Hoán Vũ còn có đoạn thời gian nhục mạ mẫu phi nàng khi mà hai đệ đệ bị đưa vào chùa, những vật phẩm của hai đệ đệ hàng tháng đều bị nàng ta đoạt đi.
Thực tế, nàng còn từng nghe nói, La Hoán Vũ trước khi gả cho Quy Hải Sâm còn từng câu dẫn phụ vương nàng - Quy Hải Hạc Hiên. Thậm chí còn hại mẫu phi nàng thất tiết, đáng tiếc hại người lại thành hại mình, cuối cùng nàng ta buộc phải gả cho Quy Hải Sâm làm trắc thê. Sau sinh được thứ trưởng tử mới làm chính thê.
Quy Hải Tương Du: "Thái ma ma, bà thả bà ta ra."
Thái ma ma nghe lời nàng, bà thu tay lại lui về phía sau. Giờ chỉ còn nàng và La Hoán Vũ mặt đối mặt.
Quy Hải Tương Du nhìn bà ta thoáng một chút rồi cười khẩy: "Chanh chua như vậy, thủ đoạn như vậy, không hiểu quy tắc như vậy chẳng trách không được lòng phu quân."
Bị chọc đúng chỗ ngứa, La Hoán Vũ nghiến hận trong lòng, lửa giận gần như bủa vây. Nàng ta nhìn nàng, càng nhìn càng thấu hận như muốn ăn tươi nuốt sống. Nhưng giận thì giận, nhìn bộ dạng này của La Hoán Vũ, đám di nương lại được một trận cười trào phúng.
Lại nói, đám di nương này, tuy ngoài ba mươi và có con nhưng lại xinh đẹp tựa hoa tựa ngọc. So dung mạo với đại phu nhân là La Hoán Vũ thì nói hơn cả trăm lần cũng không quá đáng.
'Chát!!!'
Tiếng bạt tai to, vang giòn làm ngưng đọng một khoảnh khắc. Tiếng cười trào phúng khi nãy cũng đột nhiên im bặt, tất cả đều im lặng kinh ngạc. Mà kinh ngạc nhất chắc là La Hoán Vũ, vì nàng ta bị một tiểu nha đầu mười bốn tuổi đánh lên mặt. Cái bạt tai in đỏ hằn năm ngón, nhìn thôi cũng thấy đau.
Phải mất một lúc La Hoán Vũ mới hoàn hồn, nàng ta vội quay sang giận dữ nhìn nàng. Đôi mắt trợn tròn, phẫn nộ.
La Hoán Vũ giận đến run: "Tiểu tiện nhân! Ngươi dám đánh ta?!"
Quy Hải Tương Du ngược lại bình thản xoa xoa bàn tay mềm mại ửng đỏ vừa mới đánh người kia, nàng nhàn nhạt: "Đánh cũng đánh rồi, não có vấn đề hay sao mà hỏi?"
Lời nói trước không nể nang, sau không lễ phép của nàng trực tiếp khiến La Hoán Vũ giận run đến mức lên cơn ngất xỉu tại chỗ.
Khắp những người có mặt chứng kiến đều kinh hãi, ngay cả La di thái cũng không nhịn được nữa: "Quy Hải Tương Du! Ngươi con tiện chủng, ngươi to gan quá rồi..."
Quy Hải Tương Du trực tiếp ngắt lời: "Bà nói thêm câu nữa ta không ngại đánh cả bà đâu. Tốt nhất ngậm cái mồm lại."
Lần này, La Ngân Hoa cũng bị nàng chọc tức đến đứng không vững. Quy Hải An Châu phải chạy lại đỡ bà ta.
Hiện tại, khắp người nàng đều là sát khí, ánh mắt cũng chỉ chứa ác ý. Có thể nói là gần như mất kiểm soát. Nhưng mà, so với cái hành động giết người rồi cười như một đứa trẻ thì nó lại dịu hơn ngàn lần. Vì ít nhất, lúc này nàng vẫn kiểm soát được bản thân mình.
Quy Hải Tương Du lãnh đạm nói: "Đám nô tài các ngươi mù hết rồi? Không thấy đại phu nhân và La di thái bệnh rồi cần nghỉ ngơi?"
Mấy gia nhân nghe thấy đều vội vội vàng vàng bảo nhau đưa hai người La thị đi. Một phần cũng bởi vì sợ nàng, chỉ sợ phật lòng nàng kết cục liền không tốt.
Quy Hải Tương Du: "Quy Hải Kình Truân, ngươi thân là trưởng tử nhưng không biết phân biệt nặng nhẹ. Xúc phạm đích nữ, bất kính quận chúa huyện chủ đương triều, bây giờ cấm túc ngươi một tháng, ngân lượng chi tiêu trong nửa năm của ngươi không được đụng đến một xu."
"Nửa năm!!" Quy Hải Kình Truân kích động hét lên: "Ngươi điên rồi! Ngươi không có tư cách phạt ta, càng không có tư cách cắt ngân lượng chi tiêu của ta."
Thấy Quy Hải Kình Truân gào thét đến đau tai, nàng quay sang hỏi Thái ma ma: "Thái ma ma, theo gia quy ta có tư cách đó không?"
Thái ma ma: "Hồi quận chúa, người là đích nữ dòng chính, phạt thứ tử phạm sai là chuyện nên làm."
Nghe Thái ma ma nói, đến cả Quy Hải Sâm cũng không dám ho he gì cả. Quy Hải Kình Truân cũng vì vậy mà im bặt, hắn hiện tại chỉ có thể lẳng lặng nghe theo sự sắp xếp của nàng.
Quy Hải Tương Du khi này mới ưng thuận một chút, sát khí đã dịu đi, trạng thái của nàng cũng dần thả lỏng.
Biết cách đầu thai cũng là một loại khả năng tốt. Sinh ra trong gia cảnh nghèo thì nhất định sẽ khó khăn nhưng gia thế tốt, tiền tài có đủ thì nhất định sẽ thoải mái. Mặc dù cái gì cũng có hai mặt, chẳng qua phải thừa nhận rằng nguyên chủ - Quy Hải Tương Du, nàng ấy có mọi thứ tốt nhất trên đời. Đáng tiếc, số phận của nàng lại không như ý.
Hiện tại, nàng thay thế nàng ấy, sống cuộc sống của nàng ấy. Cư nhiên sẽ có những điều buộc phải thay đổi, ví như chuyện hôm nay chẳng hạn. Qua việc giảm quyền hạn của Quy Hải Kình Truân cũng như một lời cảnh cáo cho thứ phòng. Mong rằng, trong nửa năm tới hoặc ít nhất qua một quý nàng sẽ không gặp bất kì rắc rối nào.
Ừm, chắc hi vọng vậy đi, dẫu sao vẫn còn nàng ta bám nàng không buông mà.
[...]
Như ý muốn của Quy Hải Tương Du. Sau ngày hôm đó, thứ phòng đóng cửa không gây náo nữa, Trấn Lĩnh vương phủ cùng Chương vương phủ coi như yên tĩnh.
Thư trình cáo của nàng đưa đến thái hậu cũng được phê duyệt. Tĩnh vương phủ Hồng phi ngay sau đó phải cùng hai nữ nhi tới trước cửa lớn của Chân Hầu phủ quỳ lạy đến tận chân của Thạch Sương. Sau về còn bị tước bỏ vị trí trắc phi xuống thứ thiếp, hai tỷ muội Tôn Lan Tuyết và Tôn Phù Nhan thì bị đưa vào cung để theo học các ma ma trong vòng hai tháng.
Hôm nay, Quy Hải Tương Du nhàn rỗi, nàng nằm tắm nắng trên cái sập lớn ở ngoài sân viện. Thoải mái lim dim trong tiết trời trong lành.
Nhưng đời mà, không như mơ đâu. Cứ hễ hôm nào nàng định thoải mái nghỉ ngơi thì y như rằng sẽ có vài chuyện đến cửa tìm nàng. Hôm nay cũng không ngoại lệ.
"Lục muội muội."
Từ đằng xa, tiếng gọi truyền vào.
Nghe được chất giọng mềm mại quen thuộc, Quy Hải Tương Du bất giác mở mắt, đôi mày nhăn lại khó chịu. Nàng ngồi bật dậy nhìn ra hướng cửa viện.
Nàng ta lại tới rồi.
Quy Hải Tương Du: "Tam tỷ tới sao không cho người vào báo? Nha hoàn trong viện của ta cũng không phải ngồi hưởng lạc."
Quy Hải An Châu dè dặt đáp lại: "Ta sợ sẽ kinh động tới muội cho nên..."
Kinh động ấy à, lý do cũng rất nực cười. Chẳng phải đã làm hỏng tâm trạng của nàng rồi à? Thực muốn xem xem hôm nay nàng ta mang tâm tư gì tới đây.
"Vậy..." Quy Hải Tương Du vờ hỏi: "Tam tỷ đến đây có chuyện gì?"
Quy Hải An Châu cười cười: "Ừm, sắp tới lễ Quốc Khách rồi, ta định ra ngoài mua chút đồ, muội có thể đi cùng ta không? Cũng lâu rồi tỷ muội chúng ta không đi cùng nhau."
Quy Hải Tương Du hơi ngán ngẩm: "Gia gia chuẩn bị đồ cho ta rồi, rất đầy đủ."
Phải nói là dư thừa thật nhiều. Trước đó mười bộ thường phục, bây giờ lễ Quốc Khánh lại có hẳn ba bộ cùng sáu bộ trang sức.
Nhưng chợt Quy Hải Tương Du nhận ra điều gì đó. Nếu tính ngày tính tháng thì ngày mai phụ thân nàng sẽ hồi kinh.
Nghĩ xong, nàng quay sang Quy Hải An Châu thì thấy nàng ta đang ủ rũ buồn bã. Nói thẳng ra là gần như muốn ăn vạ tới nơi.
Ngó qua thôi thì tụt luôn cả cảm xúc rồi ấy, phải mất một lúc nàng mới nói: "Cũng được, ta cũng muốn mua quà tặng cho cha."