Chương 63
Tốc độ của nó rất nhanh, kèm theo đó là mấy tiếng sủa lớn vang vọng cả một vùng: “Gâu gâu gâu!”
“Á…” Thư Ý Hòa sợ đến mức hai mắt mở to, tim muốn ngừng đập.
Thì ra là một con chó! Lại còn là một con chó dữ!
“Ôi mẹ ơi!”
Tốc độ của con chó này rất nhanh, cô ấy không kịp phản ứng lại. Cả cơ thể lùi về phía sau theo bản năng, dường như cô không thể kiểm soát được hành động của mình.
Hôm nay Thư Ý Hòa đi một đôi bốt cổ ngắn da cừu màu nâu nhạt, gót nhọn cao khoảng 7cm. Cô ấy thích đi giày cao gót đặc biệt là những đôi cao gót đế nhọn, cô ấy thích cái cảm giác nhẹ nhàng khi đi trên mặt đất giống như chuồn chuồn đạp nước rồi sau đó bay vút lên không trung. Mỗi lần như vậy, cô ấy sẽ có cảm giác rất kích thích lung lay như sắp đổ.
Trong tủ giày nhà cô ấy có rất nhiều giày cao gót đến từ những thương hiệu nổi tiếng khác nhau, nhưng tất cả đều là giày cao gót đế nhọn. Mỗi lần ra ngoài, cô ấy sẽ lựa chọn một đôi cao gót phù hợp nhất để phối với quần áo của mình.
Hôm nay, Thư Ý Hòa mặc một chiếc váy có họa tiết nanh sói phối với đôi bốt cổ ngắn da cừu màu nâu, trông cô vừa thanh lịch vừa quyến rũ.
Nhưng cô ấy không thể ngờ được rằng, có một ngày giày cao gót lại đem tới tai họa cho cô ấy.
Trong trường hợp khẩn cấp, khi phải liên tục lùi về sau, giày cao gót đế nhọn của Thư Ý Hòa lệch sang một bên, lập tức phía chân trái cô truyền đến cảm giác đau nhức. Cơ thể cô mất thăng bằng, lung lay sắp ngã.
Nhưng giờ phút này, cô ấy chẳng còn để ý tới cơn đau dưới chân nữa vì con chó hung dữ kia đã nhảy bổ lên người cô ấy.
Cô ấy tuyệt vọng ngã trên mặt đất, chú chó đó vẫn sủa không ngừng bên tai cô, tiếng sau lại ầm ĩ hơn tiếng trước.
Thư Ý Hòa: “...”
Giờ phút này, nội tâm cô Thư đã sụp đổ hoàn toàn.
Chắc chắn từ trước đến nay Thư Ý Hòa chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày bản thân lại bị một con chó đẩy ngã ra đất, chuyện này nói ra thật xấu hổ.
Nếu như không đi đôi bốt ngắn gót nhọn này thì chắc chắn chân cô ấy sẽ không bị bong gân và cô ấy vẫn có thể chạy trốn, không cần phải nằm ở đây chịu đựng tiếng sủa ầm ĩ của con chó này.
Thư Ý Hòa thề rằng cô ấy sẽ vứt hết những đôi giày cao gót trong nhà kia vào thùng rác!
Dưới ánh đèn đường màu cam nhạt, cuối cùng Thư Ý Hòa cũng có thể nhìn rõ hình dáng của con chó này. Trông nó rất kỳ lạ, chẳng biết là giống chó gì, mặt lại còn hung dữ, cực kì xấu xí.
Giống với con chó trên ảnh đại diện Wechat của Khương Tự vậy.
Rõ ràng đây là chó của Khương Tự. Người đàn ông đứng sau núi giả nghe điện thoại là Khương Tự.
Đêm giao thừa, người đàn ông này thật là nhàn nhã, không ở nhà đón giao thừa với người thân mà lại dắt chó cưng trốn sau núi giả nghe điện thoại.
Sự việc xảy ra đột ngột, Khương Tự không thể tiếp tục gọi điện thoại với bạn nữa. Anh ấy vội vã cúp máy, chạy nhanh tới ngăn chó mình lại: “Chẳng ra giống gì, không được sủa nữa!”
Giọng nói này rất nghiêm khắc, cực kỳ có sức răn đe.
Thư Ý Hòa chỉ nghe thấy một âm thanh quen thuộc lướt qua bên tai, ngay sau đó, một bóng trắng cao lớn xuất hiện trước mặt cô.
Chẳng ra giống gì nghe thấy tiếng của chủ nhân thì ngừng sủa, cụp đuôi lùi sang một bên.
Chó của mình nhào vào người đi đường, trong lòng Khương Tự cảm thấy rất buồn bực.
Anh ấy nhanh chóng đi về phía trước, mặt lộ rõ vẻ áy náy: “Xin lỗi cô, cô vẫn ổn chứ?”
Bộ dạng của Thư Ý Hòa rất nhếch nhác, đầu tóc rối bù, mặt mày choáng váng, tim đập loạn xạ, hơi thở vừa nặng nề vừa gấp gáp. Có vẻ như cô ấy vẫn chưa thể bình tĩnh lại sau cú va chạm vừa rồi.
Sau khi hoàn hồn lại cô bị dọa đến phát khóc, hốc mắt ướt đẫm. Thư Ý Hòa nghẹn ngào lên tiếng: “Tôi chẳng ổn chút nào cả, tôi bị dọa sắp chết tới nơi rồi, anh có thể quản lý tốt chó của mình không vậy?”
Khương Tự: “...”
Giọng nói của cô gái vừa tủi thân vừa tức giận, còn có một sự tố cáo nghiêm khắc.
“Cô Thư?” Nghe thấy giọng nói này, Khương Tự lập tức nhận ra Thư Ý Hòa.
Làm việc ở đồn cảnh sát đã lâu, mỗi ngày đều tiếp xúc với đủ loại người, anh ấy có thể dễ dàng phân biệt mọi người thông qua giọng nói của họ. Chỉ cần nghe qua giọng của họ một lần thôi là anh sẽ không quên. Chưa nói đến giọng của Thư Ý Hòa rất đặc biệt, vừa mềm mại lại vừa yêu kiều, nếu đã nghe qua thì sẽ không dễ quên.
Ánh sáng đèn đường xung quanh công viên mờ ảo, cây cối xung quanh rậm rạp, hơn nữa sự việc lại xảy ra đột ngột nên anh không nhận ra người con gái này là Thư Ý Hòa.
Lúc này, anh mới cẩn thận nhìn kỹ cô gái trước mặt, cô mặc một chiếc váy có hoạ tiết nanh sói, mái tóc dài bồng bềnh, eo thon, chân dài, chiếc cổ cao thẳng, rất có khí chất.
Chỉ là lúc này người đẹp có hơi nhếch nhác, sắc mặt tái nhợt, trên mặt lộ rõ vẻ khó chịu.
Đêm giao thừa, một người phụ nữ xinh đẹp thế này lại bị một con chó đẩy ngã, khiến cô ấy cả người nhếch nhác, cô tức giận cũng là điều dễ hiểu.
Chính anh cũng cảm thấy rất kì lạ, chó cưng của anh đã trải qua những khóa huấn luyện chuyên nghiệp, từ trước tới nay đi ngoài đường đều rất ngoan ngoãn, đây là lần đầu tiên nó nhào vào người lạ trên đường.
“Xin lỗi cô Thư, chuyện này là ngoài ý muốn, bình thường chó nhà tôi không như vậy đâu.” Khương Tự vội vã vươn tay ra đỡ cô ấy.
Anh có mái tóc dày đen nhánh, mặc một chiếc áo phao trắng, quần âu màu đen xám, vẻ mặt anh trông rất bình tĩnh, không thấy một chút hốt hoảng nào.
Giờ phút này, Thư Ý Hoà bị dáng vẻ bình tĩnh của anh ấy chọc giận. Cô hất tay Khương Tự ra, tức giận nói: “Ý của anh là tôi xui xẻo, chuyện này là lỗi của tôi chứ gì!”
Khương Tự lúng túng sờ mũi: “Tôi không có ý đó.”
“Anh dắt chó đi dạo mà đến dây xích cũng chẳng có, anh làm thế này là đang tạo cơ hội cho chó của mình tấn công người khác đấy.” Thư Ý Hoà xoa cổ chân của mình nhưng càng xoa lại càng đau, càng đau lại càng tức giận.
Khương Tự bình tĩnh giải thích: “Bình thường có đeo, chỉ có hôm nay không đeo thôi.”
Thư Ý Hoà: “…”
“Được rồi, coi như tôi xui xẻo!”
Ngày nào ra ngoài cũng đeo xích, chỉ có hôm nay là không đeo lại bị cô đụng phải. Cô cảm thấy ngày mai mình có thể đi mua vé số được rồi!
“Cô sao rồi? Có bị thương đâu không? Chẳng ra giống gì không cắn cô chứ?”
Thư Ý Hoà đau tới mức nghiến răng nghiến lợi, trợn mắt lườm con chó xấu xí kia: “Nó mà dám cắn thì bà đây sẽ hầm nó ngay lập tức!”
Khương Tự: “…”
Chẳng ra giống gì như hiểu được lời cô nói, nó nhìn về phía cô sủa không ngừng: “Gâu gâu gâu!”
Khương Tự quay đầu nhìn chó nhà mình, nghiêm khắc cảnh cáo: “Nếu sủa nữa thì tao đưa mày vào quán thịt chó đấy!”
“Ử ử ử…” Chẳng ra giống gì lập tức ngoan ngoãn im lặng.
Thư Ý Hoà buồn bã nhìn anh: “Cảnh sát Khương, chân tôi bị trẹo rồi.”
Khương Tự: “…”
Lần này Chẳng ra giống gì gây ra rắc rối lớn rồi!
Khương Tự quay sang cảnh cáo chú chó nhà mình với vẻ mặt hung dữ: “Về nhà tao sẽ xử lý mày sau!”
Chẳng ra giống lặng lẽ rụt chân lại, đầu cúi xuống thấp, phát ra tiếng rên ấm ức.
Dáng vẻ biết lỗi của cậu nhóc này rất đáng thương.
Người đàn ông trầm giọng nói: “Cởi giày ra đi, tôi xem cho cô.”
Thư Ý Hoà bĩu môi, công khai nói móc anh ấy: “Anh cũng đâu phải bác sĩ, anh xem được à?”
Khương Tự: “…”
Đồn trưởng Khương không có lý do gì để phản bác.
“Vậy tôi đưa cô tới bệnh viện.” Chó của anh làm người khác bị thương, anh phải chịu trách nhiệm tới cùng.
“Ba mươi tết mà vào bệnh viện thì thật là xui xẻo!”
Khương Tự: “…”
“Vậy cô nói xem làm thế nào?” Anh cảm thấy rất đau đầu, hai hàng lông mày nhíu chặt lại.
“Không biết.”
Khương Tự: “…”
Bệnh công chúa mà cô Thư cố gắng kìm nén lại tái phát rồi, cô càng nghĩ càng cảm thấy tủi thân.
Khương Tự do dự một lúc, sau đó ngồi xổm xuống, không nói lời nào đã tự ý tháo đôi bốt da cừu của Thư Ý Hoà ra.
Thư Ý Hoà: “…”
“Sao anh lại cởi giày của tôi?” Cô cảm thấy không vui, lập tức rụt chân lại.
“Đừng nhúc nhích!” Khương Tự giữ chặt mu bàn chân của cô ấy, nghiêm khắc cảnh cáo.
Anh vừa nói vừa cởi tất của cô ra.
Anh bật đèn pin điện thoại lên, ánh sáng phát ra chiếu lên chân trái của Thư Ý Hòa, làn da cô trắng sáng, chỗ mắt cá chân sưng đỏ càng thêm nổi bật.
Anh đưa tay xoa nhẹ chỗ sưng đỏ.
Khương Tự vừa chạm vào, Thư Ý Hòa đã đau tới mức chảy cả nước mắt, khóc lóc rất thê thảm: “Đau đau đau… đau!”
Đầu ngón tay của người đàn ông hơi lạnh, một cảm giác khác lạ chạm vào người khiến cô chợt rùng mình một cái như bị điện giật.
Khương Tự mang lại tất và giày cho cô xong thì trầm giọng quyết định: “Tới bệnh viện đi.”
Đây là một câu thông báo, không phải anh đang bàn bạc với Thư Ý Hoà mà là đã quyết định xong từ lâu rồi.
Tuy trẹo chân không phải là chuyện lớn nhưng cũng không thể xem thường, tốt hơn hết vẫn nên tới bệnh viện chụp phim cho yên tâm.
Khương Tự dìu cô đứng dậy.
Thư Ý Hoà đứng còn không vững chứ đừng nói là bước đi.
Đồn trường Khương rất có trách nhiệm, anh ấy chủ động khuỵu gối xuống: “Lên đi, tôi cõng cô!”
Trong lòng Thư Ý Hòa cảm thấy rất vui mừng, cô chẳng còn quan tâm đến cái chân đau nữa, nhanh chóng trèo lên lưng của Khương Tự.
Mấy ngày trước, cô ấy còn đang buồn bực vì không gặp được Khương Tự. Hôm nay không những cô gặp được anh mà anh còn cõng cô trên lưng, cô cũng không ngờ mọi chuyện lại tiến triển nhanh thế này!
Lưng của người đàn ông vừa rộng rãi vừa vững chắc khiến người khác cảm thấy rất yên tâm. Nằm trên lưng anh, cảm giác đau nhức ở chân của cô dường như tan biến.
Thư Ý Hòa tò mò không biết nếu được anh bế kiểu công chúa thì sẽ như thế nào nhỉ?
Tuy nhiên, đồn trưởng Khương Tự thì không được thoải mái như vậy. Tuy nhìn Thư Ý Hòa có vẻ rất gầy nhưng thực tế chẳng nhẹ chút nào, cõng cô trên lưng rất nặng.
Thư Ý Hoà tò mò hỏi: “Cảnh sát Khương, trước đây anh có thường cõng con gái trên lưng không?”
Người đàn ông bình tĩnh đáp: “Dù sao thì cô cũng không phải người đầu tiên đâu.”
Thư Ý Hoà: “…”
“Tôi tự mình biết mình, không dám làm người đầu tiên của cảnh sát Khương đâu.”
Người có kinh nghiệm tình trường phong phú như Khương Tự sao có thể chưa từng cõng người con gái nào được.
Thật ra, đây cũng không phải là lần đầu tiên Thư Ý Hòa được con trai cõng. Những người bạn trai cũ đều từng cõng cô ấy, nhưng Khương Tự lại là người đem đến cho cô cảm giác yên tâm nhất. Có lẽ là vì khí chất trên con người anh và nghề nghiệp cảnh sát của anh khiến cô cảm thấy an toàn.
Hai người đi phía trước, Chẳng ra giống gì theo đằng sau. Bóng của họ phản chiếu trên mặt đất, hai người một chó, khung cảnh yên bình như tranh vẽ
Thư Ý Hoà nằm trên lưng Khương Tự, nhỏ giọng hỏi: “Sao anh lại nuôi Chẳng ra giống gì thế?”
Khương Tự nuôi một con chó lai nhiều giống như thế, Thư Ý Hòa cảm thấy phía sau chắc chắn tồn tại một lý do nào đó.
“Đây là chó của đồng nghiệp tôi, tôi nuôi hộ cậu ấy.”
“Sao đồng nghiệp của anh không tự nuôi?”
“Cậu ấy không nuôi được.”
“Tại sao chứ?”
“Cậu ấy bị người xấu đâm trong khi đang thực hiện nhiệm vụ, nhưng không cứu được.”
Vừa nghe tới đây, Thư Ý Hoà lập tức im lặng.
“Chẳng ra giống gì là chó lai, lai cũng không đẹp. Có lẽ chủ nhân của nó chê nó xấu, vừa sinh ra đã vứt nó đi rồi. Đồng nghiệp của tôi nhặt nó về nuôi. Sau này cậu ấy xảy ra chuyện nên tôi nuôi hộ.” Khương Tự bình tĩnh nói: “Bình thường Chẳng ra giống gì ngoan ngoãn như một đứa trẻ, chưa từng dọa người, cũng rất ít khi sủa người khác. Hôm nay không biết là có chuyện gì mà nó lại nhào tới cô như thế.”
Thư Ý Hòa đột nhiên hỏi: “Nó là đực hay cái thế?”
Thư Ý Hòa thay đổi chủ đề quá nhanh khiến Khương Tự không theo kịp mạch não của cô. Anh sửng sốt trong giây lát, mãi một lúc sau mới nhẹ nhàng đáp lại: “Chó đực.”
“Thế thì đúng rồi.” Thư Ý Hòa chợt ngộ ra.
Khương Tự khó hiểu: “Là sao?”
Cô Thư thản nhiên nói: “Là giống đực thì đều không có sức kháng cự trước người đẹp mà, tôi rất tự tin với nhan sắc của mình nhé.”
Khương Tự: “…”
Anh phì cười: “Đến cả chó mà cô cũng không tha à?”
“Thế giới chó cũng có đứa háo sắc nhé! Toy poodle là một trong số đó! Toy poodle háo sắc mà, làm trời làm đất làm trăng (*), cái gì cũng làm.”
(*) câu gốc là làm trời làm đất làm không khí. Ý nói giống này cứ thấy ai là nó lại động d.ục.
Khương Tự: “…”
Khương Tự không nhịn được phải đứng ra nói thay cho chó nhà mình: “Chẳng ra giống gì không có gien Toy Poodle.”
Thư Ý Hoà nhẹ nhàng hỏi lại: “Nó được đồng nghiệp của anh nhặt về mà sao anh chắc chắn nó không có?”f
“Á…” Thư Ý Hòa sợ đến mức hai mắt mở to, tim muốn ngừng đập.
Thì ra là một con chó! Lại còn là một con chó dữ!
“Ôi mẹ ơi!”
Tốc độ của con chó này rất nhanh, cô ấy không kịp phản ứng lại. Cả cơ thể lùi về phía sau theo bản năng, dường như cô không thể kiểm soát được hành động của mình.
Hôm nay Thư Ý Hòa đi một đôi bốt cổ ngắn da cừu màu nâu nhạt, gót nhọn cao khoảng 7cm. Cô ấy thích đi giày cao gót đặc biệt là những đôi cao gót đế nhọn, cô ấy thích cái cảm giác nhẹ nhàng khi đi trên mặt đất giống như chuồn chuồn đạp nước rồi sau đó bay vút lên không trung. Mỗi lần như vậy, cô ấy sẽ có cảm giác rất kích thích lung lay như sắp đổ.
Trong tủ giày nhà cô ấy có rất nhiều giày cao gót đến từ những thương hiệu nổi tiếng khác nhau, nhưng tất cả đều là giày cao gót đế nhọn. Mỗi lần ra ngoài, cô ấy sẽ lựa chọn một đôi cao gót phù hợp nhất để phối với quần áo của mình.
Hôm nay, Thư Ý Hòa mặc một chiếc váy có họa tiết nanh sói phối với đôi bốt cổ ngắn da cừu màu nâu, trông cô vừa thanh lịch vừa quyến rũ.
Nhưng cô ấy không thể ngờ được rằng, có một ngày giày cao gót lại đem tới tai họa cho cô ấy.
Trong trường hợp khẩn cấp, khi phải liên tục lùi về sau, giày cao gót đế nhọn của Thư Ý Hòa lệch sang một bên, lập tức phía chân trái cô truyền đến cảm giác đau nhức. Cơ thể cô mất thăng bằng, lung lay sắp ngã.
Nhưng giờ phút này, cô ấy chẳng còn để ý tới cơn đau dưới chân nữa vì con chó hung dữ kia đã nhảy bổ lên người cô ấy.
Cô ấy tuyệt vọng ngã trên mặt đất, chú chó đó vẫn sủa không ngừng bên tai cô, tiếng sau lại ầm ĩ hơn tiếng trước.
Thư Ý Hòa: “...”
Giờ phút này, nội tâm cô Thư đã sụp đổ hoàn toàn.
Chắc chắn từ trước đến nay Thư Ý Hòa chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày bản thân lại bị một con chó đẩy ngã ra đất, chuyện này nói ra thật xấu hổ.
Nếu như không đi đôi bốt ngắn gót nhọn này thì chắc chắn chân cô ấy sẽ không bị bong gân và cô ấy vẫn có thể chạy trốn, không cần phải nằm ở đây chịu đựng tiếng sủa ầm ĩ của con chó này.
Thư Ý Hòa thề rằng cô ấy sẽ vứt hết những đôi giày cao gót trong nhà kia vào thùng rác!
Dưới ánh đèn đường màu cam nhạt, cuối cùng Thư Ý Hòa cũng có thể nhìn rõ hình dáng của con chó này. Trông nó rất kỳ lạ, chẳng biết là giống chó gì, mặt lại còn hung dữ, cực kì xấu xí.
Giống với con chó trên ảnh đại diện Wechat của Khương Tự vậy.
Rõ ràng đây là chó của Khương Tự. Người đàn ông đứng sau núi giả nghe điện thoại là Khương Tự.
Đêm giao thừa, người đàn ông này thật là nhàn nhã, không ở nhà đón giao thừa với người thân mà lại dắt chó cưng trốn sau núi giả nghe điện thoại.
Sự việc xảy ra đột ngột, Khương Tự không thể tiếp tục gọi điện thoại với bạn nữa. Anh ấy vội vã cúp máy, chạy nhanh tới ngăn chó mình lại: “Chẳng ra giống gì, không được sủa nữa!”
Giọng nói này rất nghiêm khắc, cực kỳ có sức răn đe.
Thư Ý Hòa chỉ nghe thấy một âm thanh quen thuộc lướt qua bên tai, ngay sau đó, một bóng trắng cao lớn xuất hiện trước mặt cô.
Chẳng ra giống gì nghe thấy tiếng của chủ nhân thì ngừng sủa, cụp đuôi lùi sang một bên.
Chó của mình nhào vào người đi đường, trong lòng Khương Tự cảm thấy rất buồn bực.
Anh ấy nhanh chóng đi về phía trước, mặt lộ rõ vẻ áy náy: “Xin lỗi cô, cô vẫn ổn chứ?”
Bộ dạng của Thư Ý Hòa rất nhếch nhác, đầu tóc rối bù, mặt mày choáng váng, tim đập loạn xạ, hơi thở vừa nặng nề vừa gấp gáp. Có vẻ như cô ấy vẫn chưa thể bình tĩnh lại sau cú va chạm vừa rồi.
Sau khi hoàn hồn lại cô bị dọa đến phát khóc, hốc mắt ướt đẫm. Thư Ý Hòa nghẹn ngào lên tiếng: “Tôi chẳng ổn chút nào cả, tôi bị dọa sắp chết tới nơi rồi, anh có thể quản lý tốt chó của mình không vậy?”
Khương Tự: “...”
Giọng nói của cô gái vừa tủi thân vừa tức giận, còn có một sự tố cáo nghiêm khắc.
“Cô Thư?” Nghe thấy giọng nói này, Khương Tự lập tức nhận ra Thư Ý Hòa.
Làm việc ở đồn cảnh sát đã lâu, mỗi ngày đều tiếp xúc với đủ loại người, anh ấy có thể dễ dàng phân biệt mọi người thông qua giọng nói của họ. Chỉ cần nghe qua giọng của họ một lần thôi là anh sẽ không quên. Chưa nói đến giọng của Thư Ý Hòa rất đặc biệt, vừa mềm mại lại vừa yêu kiều, nếu đã nghe qua thì sẽ không dễ quên.
Ánh sáng đèn đường xung quanh công viên mờ ảo, cây cối xung quanh rậm rạp, hơn nữa sự việc lại xảy ra đột ngột nên anh không nhận ra người con gái này là Thư Ý Hòa.
Lúc này, anh mới cẩn thận nhìn kỹ cô gái trước mặt, cô mặc một chiếc váy có hoạ tiết nanh sói, mái tóc dài bồng bềnh, eo thon, chân dài, chiếc cổ cao thẳng, rất có khí chất.
Chỉ là lúc này người đẹp có hơi nhếch nhác, sắc mặt tái nhợt, trên mặt lộ rõ vẻ khó chịu.
Đêm giao thừa, một người phụ nữ xinh đẹp thế này lại bị một con chó đẩy ngã, khiến cô ấy cả người nhếch nhác, cô tức giận cũng là điều dễ hiểu.
Chính anh cũng cảm thấy rất kì lạ, chó cưng của anh đã trải qua những khóa huấn luyện chuyên nghiệp, từ trước tới nay đi ngoài đường đều rất ngoan ngoãn, đây là lần đầu tiên nó nhào vào người lạ trên đường.
“Xin lỗi cô Thư, chuyện này là ngoài ý muốn, bình thường chó nhà tôi không như vậy đâu.” Khương Tự vội vã vươn tay ra đỡ cô ấy.
Anh có mái tóc dày đen nhánh, mặc một chiếc áo phao trắng, quần âu màu đen xám, vẻ mặt anh trông rất bình tĩnh, không thấy một chút hốt hoảng nào.
Giờ phút này, Thư Ý Hoà bị dáng vẻ bình tĩnh của anh ấy chọc giận. Cô hất tay Khương Tự ra, tức giận nói: “Ý của anh là tôi xui xẻo, chuyện này là lỗi của tôi chứ gì!”
Khương Tự lúng túng sờ mũi: “Tôi không có ý đó.”
“Anh dắt chó đi dạo mà đến dây xích cũng chẳng có, anh làm thế này là đang tạo cơ hội cho chó của mình tấn công người khác đấy.” Thư Ý Hoà xoa cổ chân của mình nhưng càng xoa lại càng đau, càng đau lại càng tức giận.
Khương Tự bình tĩnh giải thích: “Bình thường có đeo, chỉ có hôm nay không đeo thôi.”
Thư Ý Hoà: “…”
“Được rồi, coi như tôi xui xẻo!”
Ngày nào ra ngoài cũng đeo xích, chỉ có hôm nay là không đeo lại bị cô đụng phải. Cô cảm thấy ngày mai mình có thể đi mua vé số được rồi!
“Cô sao rồi? Có bị thương đâu không? Chẳng ra giống gì không cắn cô chứ?”
Thư Ý Hoà đau tới mức nghiến răng nghiến lợi, trợn mắt lườm con chó xấu xí kia: “Nó mà dám cắn thì bà đây sẽ hầm nó ngay lập tức!”
Khương Tự: “…”
Chẳng ra giống gì như hiểu được lời cô nói, nó nhìn về phía cô sủa không ngừng: “Gâu gâu gâu!”
Khương Tự quay đầu nhìn chó nhà mình, nghiêm khắc cảnh cáo: “Nếu sủa nữa thì tao đưa mày vào quán thịt chó đấy!”
“Ử ử ử…” Chẳng ra giống gì lập tức ngoan ngoãn im lặng.
Thư Ý Hoà buồn bã nhìn anh: “Cảnh sát Khương, chân tôi bị trẹo rồi.”
Khương Tự: “…”
Lần này Chẳng ra giống gì gây ra rắc rối lớn rồi!
Khương Tự quay sang cảnh cáo chú chó nhà mình với vẻ mặt hung dữ: “Về nhà tao sẽ xử lý mày sau!”
Chẳng ra giống lặng lẽ rụt chân lại, đầu cúi xuống thấp, phát ra tiếng rên ấm ức.
Dáng vẻ biết lỗi của cậu nhóc này rất đáng thương.
Người đàn ông trầm giọng nói: “Cởi giày ra đi, tôi xem cho cô.”
Thư Ý Hoà bĩu môi, công khai nói móc anh ấy: “Anh cũng đâu phải bác sĩ, anh xem được à?”
Khương Tự: “…”
Đồn trưởng Khương không có lý do gì để phản bác.
“Vậy tôi đưa cô tới bệnh viện.” Chó của anh làm người khác bị thương, anh phải chịu trách nhiệm tới cùng.
“Ba mươi tết mà vào bệnh viện thì thật là xui xẻo!”
Khương Tự: “…”
“Vậy cô nói xem làm thế nào?” Anh cảm thấy rất đau đầu, hai hàng lông mày nhíu chặt lại.
“Không biết.”
Khương Tự: “…”
Bệnh công chúa mà cô Thư cố gắng kìm nén lại tái phát rồi, cô càng nghĩ càng cảm thấy tủi thân.
Khương Tự do dự một lúc, sau đó ngồi xổm xuống, không nói lời nào đã tự ý tháo đôi bốt da cừu của Thư Ý Hoà ra.
Thư Ý Hoà: “…”
“Sao anh lại cởi giày của tôi?” Cô cảm thấy không vui, lập tức rụt chân lại.
“Đừng nhúc nhích!” Khương Tự giữ chặt mu bàn chân của cô ấy, nghiêm khắc cảnh cáo.
Anh vừa nói vừa cởi tất của cô ra.
Anh bật đèn pin điện thoại lên, ánh sáng phát ra chiếu lên chân trái của Thư Ý Hòa, làn da cô trắng sáng, chỗ mắt cá chân sưng đỏ càng thêm nổi bật.
Anh đưa tay xoa nhẹ chỗ sưng đỏ.
Khương Tự vừa chạm vào, Thư Ý Hòa đã đau tới mức chảy cả nước mắt, khóc lóc rất thê thảm: “Đau đau đau… đau!”
Đầu ngón tay của người đàn ông hơi lạnh, một cảm giác khác lạ chạm vào người khiến cô chợt rùng mình một cái như bị điện giật.
Khương Tự mang lại tất và giày cho cô xong thì trầm giọng quyết định: “Tới bệnh viện đi.”
Đây là một câu thông báo, không phải anh đang bàn bạc với Thư Ý Hoà mà là đã quyết định xong từ lâu rồi.
Tuy trẹo chân không phải là chuyện lớn nhưng cũng không thể xem thường, tốt hơn hết vẫn nên tới bệnh viện chụp phim cho yên tâm.
Khương Tự dìu cô đứng dậy.
Thư Ý Hoà đứng còn không vững chứ đừng nói là bước đi.
Đồn trường Khương rất có trách nhiệm, anh ấy chủ động khuỵu gối xuống: “Lên đi, tôi cõng cô!”
Trong lòng Thư Ý Hòa cảm thấy rất vui mừng, cô chẳng còn quan tâm đến cái chân đau nữa, nhanh chóng trèo lên lưng của Khương Tự.
Mấy ngày trước, cô ấy còn đang buồn bực vì không gặp được Khương Tự. Hôm nay không những cô gặp được anh mà anh còn cõng cô trên lưng, cô cũng không ngờ mọi chuyện lại tiến triển nhanh thế này!
Lưng của người đàn ông vừa rộng rãi vừa vững chắc khiến người khác cảm thấy rất yên tâm. Nằm trên lưng anh, cảm giác đau nhức ở chân của cô dường như tan biến.
Thư Ý Hòa tò mò không biết nếu được anh bế kiểu công chúa thì sẽ như thế nào nhỉ?
Tuy nhiên, đồn trưởng Khương Tự thì không được thoải mái như vậy. Tuy nhìn Thư Ý Hòa có vẻ rất gầy nhưng thực tế chẳng nhẹ chút nào, cõng cô trên lưng rất nặng.
Thư Ý Hoà tò mò hỏi: “Cảnh sát Khương, trước đây anh có thường cõng con gái trên lưng không?”
Người đàn ông bình tĩnh đáp: “Dù sao thì cô cũng không phải người đầu tiên đâu.”
Thư Ý Hoà: “…”
“Tôi tự mình biết mình, không dám làm người đầu tiên của cảnh sát Khương đâu.”
Người có kinh nghiệm tình trường phong phú như Khương Tự sao có thể chưa từng cõng người con gái nào được.
Thật ra, đây cũng không phải là lần đầu tiên Thư Ý Hòa được con trai cõng. Những người bạn trai cũ đều từng cõng cô ấy, nhưng Khương Tự lại là người đem đến cho cô cảm giác yên tâm nhất. Có lẽ là vì khí chất trên con người anh và nghề nghiệp cảnh sát của anh khiến cô cảm thấy an toàn.
Hai người đi phía trước, Chẳng ra giống gì theo đằng sau. Bóng của họ phản chiếu trên mặt đất, hai người một chó, khung cảnh yên bình như tranh vẽ
Thư Ý Hoà nằm trên lưng Khương Tự, nhỏ giọng hỏi: “Sao anh lại nuôi Chẳng ra giống gì thế?”
Khương Tự nuôi một con chó lai nhiều giống như thế, Thư Ý Hòa cảm thấy phía sau chắc chắn tồn tại một lý do nào đó.
“Đây là chó của đồng nghiệp tôi, tôi nuôi hộ cậu ấy.”
“Sao đồng nghiệp của anh không tự nuôi?”
“Cậu ấy không nuôi được.”
“Tại sao chứ?”
“Cậu ấy bị người xấu đâm trong khi đang thực hiện nhiệm vụ, nhưng không cứu được.”
Vừa nghe tới đây, Thư Ý Hoà lập tức im lặng.
“Chẳng ra giống gì là chó lai, lai cũng không đẹp. Có lẽ chủ nhân của nó chê nó xấu, vừa sinh ra đã vứt nó đi rồi. Đồng nghiệp của tôi nhặt nó về nuôi. Sau này cậu ấy xảy ra chuyện nên tôi nuôi hộ.” Khương Tự bình tĩnh nói: “Bình thường Chẳng ra giống gì ngoan ngoãn như một đứa trẻ, chưa từng dọa người, cũng rất ít khi sủa người khác. Hôm nay không biết là có chuyện gì mà nó lại nhào tới cô như thế.”
Thư Ý Hòa đột nhiên hỏi: “Nó là đực hay cái thế?”
Thư Ý Hòa thay đổi chủ đề quá nhanh khiến Khương Tự không theo kịp mạch não của cô. Anh sửng sốt trong giây lát, mãi một lúc sau mới nhẹ nhàng đáp lại: “Chó đực.”
“Thế thì đúng rồi.” Thư Ý Hòa chợt ngộ ra.
Khương Tự khó hiểu: “Là sao?”
Cô Thư thản nhiên nói: “Là giống đực thì đều không có sức kháng cự trước người đẹp mà, tôi rất tự tin với nhan sắc của mình nhé.”
Khương Tự: “…”
Anh phì cười: “Đến cả chó mà cô cũng không tha à?”
“Thế giới chó cũng có đứa háo sắc nhé! Toy poodle là một trong số đó! Toy poodle háo sắc mà, làm trời làm đất làm trăng (*), cái gì cũng làm.”
(*) câu gốc là làm trời làm đất làm không khí. Ý nói giống này cứ thấy ai là nó lại động d.ục.
Khương Tự: “…”
Khương Tự không nhịn được phải đứng ra nói thay cho chó nhà mình: “Chẳng ra giống gì không có gien Toy Poodle.”
Thư Ý Hoà nhẹ nhàng hỏi lại: “Nó được đồng nghiệp của anh nhặt về mà sao anh chắc chắn nó không có?”f