Chương 18: Cảm giác yêu thương
"Uống thuốc đi rồi làm tiếp. Tôi không có muốn lại đưa em vào bệnh viện thêm lần thứ hai đâu."
Phó Nhất Trác đặt nước và hai ống thuốc lên bàn, trước mặt Triệu An Nghiên, sau đó anh ngồi bên cạnh cô, nhưng có vẻ như cô nàng lại chẳng mảy may quan tâm gì tới anh. Đến số thuốc kia cũng bị bơ không thương tiếc.
"Này, tôi đang nói chuyện với em đó An Nghiên?"
"Tôi có điếc đâu mà không nghe."
"Rõ ràng là em cho tôi ăn bơ còn gì?"
"Anh phiền quá."
Cuối cùng thì Triệu An Nghiên cũng phát bực, có Phó Nhất Trác bên cạnh cô không tài nào tập trung vào công việc được nên dĩ nhiên là đã nổi cáu.
"Em uống thuốc đi rồi tôi im lặng. Còn không thì em đi tới đâu tôi bám theo tới đó."
Riêng người đàn ông thì đúng chuẩn mặt dày. Trước sự bực bội, nói chuyện khó nghe của Triệu An Nghiên không những anh không quạu mà còn thản nhiên như chưa từng nghe thấy điều gì chói tai. Và kết quả cuối cùng thì vì bình yên nên Triệu An Nghiên liền lấy thuốc bỏ vào miệng, uống nhanh cho xong để còn được bình yên.
"Xong rồi đó, anh cút đi."
"Cút đi đâu? Tôi đã bảo là cùng em triển khai lại bản kế hoạch đấu thầu rồi mà. Giờ em cứ làm việc của em, tôi qua ghế đối diện làm việc của tôi, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, khi nào làm xong tôi sẽ mang qua cho em xem."
Phó Nhất Trác điềm nhiên đáp trả, nói xong anh chàng liền mang theo laptop sau đó đi qua sofa đối diện.
Cứ thế trong thư phòng, hai người họ một nam một nữ đối diện với nhau, mỗi người làm một việc riêng và chỉ có mỗi mình cô gái là đang tập trung làm việc, còn Phó Nhất Trác từ khi mang laptop rời đi thì anh đã bắt đầu chơi game chứ không hề làm việc.
Căn phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng gió lâu lâu lướt qua khẽ thổi bay chiếc rèm nhung bên khung cửa sổ khiến Triệu An Nghiên khẽ rùng mình vì lạnh.
Nam nhân dù bận chơi game nhưng cứ lâu lâu lại ngẩng mặt lên nhìn người phụ nữ ấy, vô tình thấy cô cứ xoa hai tay vào nhau, nhưng mắt thì vẫn không rời khỏi màn hình vi tính, Phó Nhất Trác anh liền lắc đầu chịu thua, sau đó đặt laptop lên bàn rồi đi qua đóng cửa sổ lại, đồng thời lấy điều khiển chỉnh cao nhiệt độ từ điều hòa lên một chút, rồi anh lại lấy một cái gối đi đến phía sau Triệu An Nghiên, tự ý kê gối vào sau lưng để cô ngồi thoải mái hơn. Hành động đó của anh, vô tình đã khiến Triệu An Nghiên thoáng chốc ngại ngùng.
"Khi nào mệt thì đi nghỉ, em mà gượng quá để mất sức là không làm xong được việc nào đâu."
Nhỏ giọng nhắc nhở xong, Phó Nhất Trác mới quay về chỗ ngồi của mình và lại tiếp tục chơi game.
Thời gian cứ như vậy mà trôi qua, đêm mỗi lúc một khuya và nhiệt độ ngày càng xuống thấp. Triệu An Nghiên làm việc đến cả người chỗ nào cũng nhức mỏi, bàn tay thì tê rần vì lạnh còn phải liên tục bấm phím, mặc dù đã ngáp lên ngáp xuống vì quá buồn ngủ nhưng cô vẫn cố gắng chống cự, mãi cho đến khi quá mệt rồi vô tình ngủ quên đi thì thôi. Truyện Full
Mà trạng thái của cô, từ đầu tới cuối vẫn được thu trọn vào tầm mắt của người đàn ông đối diện. Thấy cô nằm tựa vào thành ghế sofa, cứ như vậy mà ngủ thì trong lòng anh chẳng hiểu sao lại xót xa vô cùng.
Phó Nhất Trác đóng laptop của mình lại, anh nhẹ nhàng bước đến chỗ Triệu An Nghiên, lẳng lặng đứng nhìn cô một chút.
Có lẽ đây là lần đầu tiên anh đặt tâm tư vào một người khác giới. Cũng là lần đầu tiên anh bám theo phụ nữ, dẫu cho bao lần bị đuổi đi cũng mặt dày không chịu từ bỏ. Anh cũng không biết tại sao bản thân lại trở nên nhu nhược khi ở bên cạnh cô gái này như vậy. Dường như anh chẳng thể nào xa được cô, mà lúc nào cũng muốn ở bên cạnh trêu ghẹo làm cô bực nhưng vui vẻ vô cùng. Càng lạ hơn là khi anh lại có cảm giác muốn được chăm sóc cho cô gái này.
Ở Triệu An Nghiên, có một điểm mà Phó Nhất Trác anh không có. Chính là cô có mục tiêu để bước tới trong cuộc sống này, còn anh thì không. Anh không biết bản thân mình thích gì và cần phải làm gì? Vì đối với anh cuộc sống này quá vô nghĩa. Nhưng có lẽ ở hiện tại anh đã tìm ra mục tiêu của đời mình và biết cần phải làm gì để đạt được mục đích.
Nghĩ ngợi một chút, trên môi người đàn ông chợt xuất hiện một nụ cười ấm áp. Sau đó anh rón rén lấy laptop trên tay Triệu An Nghiên xuống, khi thấy cô vẫn không hề bị đánh thức thì anh mới nhẹ nhàng bế người con gái ấy lên, đưa cô về phòng ngủ.
Trong cơn ngủ mê man, nửa mơ nửa tỉnh, Triệu An Nghiên có thể mơ hồ nhận ra bản thân đang được một thứ gì đó rất ấm ôm vào lòng, cả mùi hương thơm như thảo mộc đang phảng phất bên cánh mũi khiến cô vô cùng dễ chịu, mặc dù cố gắng chống đỡ đôi mi mắt để nhìn rõ hình ảnh mờ ảo kia là ai nhưng cô vẫn không thể chống lại cơn buồn ngủ, cứ thế Triệu An Nghiên lại thiếp đi ngay trong vòng tay của người đàn ông ấy.
Đưa Triệu An Nghiên về phòng xong, Phó Nhất Trác cẩn thận đắp chăn cho cô, sau đó đóng cửa sổ, kéo kèm che, xem lại nhiệt độ trong phòng, đến khi mọi thứ đều ổn thỏa thì anh mới rời đi.
Cứ tưởng rằng Phó Nhất Trác cũng sẽ về phòng nghỉ ngơi, nhưng thật ra anh đã quay lại thư phòng, cầm chiếc laptop với những con số và hàng chữ đang hiện trên màn hình vẫn còn đang làm dở dang lên xem.
Anh ngồi yên suy ngẫm, mắt phượng bấy giờ lại tập trung cao độ quan sát vào những gì đang hiện ra trong laptop, qua vài phút sau những ngón tay thon dài đã bắt đầu uyển chuyển lả lướt trên bàn phím chữ số.
Người đàn ông ấy, nghiêm túc ngồi làm việc để thời gian tích tắc trôi qua hết con số này sang con số khác. Đến khi trời vừa hửng sáng thì anh cũng đã làm xong những gì mình muốn, phím Enter vừa được nhấn cũng là lúc trên khóe môi anh khẽ hiện lên nụ cười hài lòng.
...----------------...
Sáng hôm sau, đến khi Triệu An Nghiên thức giấc đã là lúc mặt trời lên cao. Cô giật mình ngồi dậy ngay lập tức khi nhận ra bản thân đang trên giường ngủ, vì vừa nãy cô đã nhớ ra đêm hôm qua lúc còn thức nơi cô ở là thư phòng.
"Mình về phòng từ khi nào vậy chứ?"
Đang ngẩn ngơ suy nghĩ thì Triệu An Nghiên vô tình nhìn thấy chiếc laptop của mình trên bàn, phía trên mặt còn dán một mảnh giấy gì đó nên cô liền đi qua xem.
[Em xem những dữ liệu đã mất còn thiếu gì không? Rồi xem bản kế hoạch tôi làm thế nào, thấy không ổn chỗ nào thì chỉnh sửa lại nhé! Tôi đi rồi, em không cần phải đuổi nữa.]
Đọc xong nội dung trong mảnh giấy, Triệu An Nghiên đột nhiên mỉm cười. Ánh mắt dịu dàng khẽ nhìn qua chiếc laptop của mình.
"Để tôi xem đồ quậy phá nhà anh làm được gì."
Phó Nhất Trác đặt nước và hai ống thuốc lên bàn, trước mặt Triệu An Nghiên, sau đó anh ngồi bên cạnh cô, nhưng có vẻ như cô nàng lại chẳng mảy may quan tâm gì tới anh. Đến số thuốc kia cũng bị bơ không thương tiếc.
"Này, tôi đang nói chuyện với em đó An Nghiên?"
"Tôi có điếc đâu mà không nghe."
"Rõ ràng là em cho tôi ăn bơ còn gì?"
"Anh phiền quá."
Cuối cùng thì Triệu An Nghiên cũng phát bực, có Phó Nhất Trác bên cạnh cô không tài nào tập trung vào công việc được nên dĩ nhiên là đã nổi cáu.
"Em uống thuốc đi rồi tôi im lặng. Còn không thì em đi tới đâu tôi bám theo tới đó."
Riêng người đàn ông thì đúng chuẩn mặt dày. Trước sự bực bội, nói chuyện khó nghe của Triệu An Nghiên không những anh không quạu mà còn thản nhiên như chưa từng nghe thấy điều gì chói tai. Và kết quả cuối cùng thì vì bình yên nên Triệu An Nghiên liền lấy thuốc bỏ vào miệng, uống nhanh cho xong để còn được bình yên.
"Xong rồi đó, anh cút đi."
"Cút đi đâu? Tôi đã bảo là cùng em triển khai lại bản kế hoạch đấu thầu rồi mà. Giờ em cứ làm việc của em, tôi qua ghế đối diện làm việc của tôi, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, khi nào làm xong tôi sẽ mang qua cho em xem."
Phó Nhất Trác điềm nhiên đáp trả, nói xong anh chàng liền mang theo laptop sau đó đi qua sofa đối diện.
Cứ thế trong thư phòng, hai người họ một nam một nữ đối diện với nhau, mỗi người làm một việc riêng và chỉ có mỗi mình cô gái là đang tập trung làm việc, còn Phó Nhất Trác từ khi mang laptop rời đi thì anh đã bắt đầu chơi game chứ không hề làm việc.
Căn phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng gió lâu lâu lướt qua khẽ thổi bay chiếc rèm nhung bên khung cửa sổ khiến Triệu An Nghiên khẽ rùng mình vì lạnh.
Nam nhân dù bận chơi game nhưng cứ lâu lâu lại ngẩng mặt lên nhìn người phụ nữ ấy, vô tình thấy cô cứ xoa hai tay vào nhau, nhưng mắt thì vẫn không rời khỏi màn hình vi tính, Phó Nhất Trác anh liền lắc đầu chịu thua, sau đó đặt laptop lên bàn rồi đi qua đóng cửa sổ lại, đồng thời lấy điều khiển chỉnh cao nhiệt độ từ điều hòa lên một chút, rồi anh lại lấy một cái gối đi đến phía sau Triệu An Nghiên, tự ý kê gối vào sau lưng để cô ngồi thoải mái hơn. Hành động đó của anh, vô tình đã khiến Triệu An Nghiên thoáng chốc ngại ngùng.
"Khi nào mệt thì đi nghỉ, em mà gượng quá để mất sức là không làm xong được việc nào đâu."
Nhỏ giọng nhắc nhở xong, Phó Nhất Trác mới quay về chỗ ngồi của mình và lại tiếp tục chơi game.
Thời gian cứ như vậy mà trôi qua, đêm mỗi lúc một khuya và nhiệt độ ngày càng xuống thấp. Triệu An Nghiên làm việc đến cả người chỗ nào cũng nhức mỏi, bàn tay thì tê rần vì lạnh còn phải liên tục bấm phím, mặc dù đã ngáp lên ngáp xuống vì quá buồn ngủ nhưng cô vẫn cố gắng chống cự, mãi cho đến khi quá mệt rồi vô tình ngủ quên đi thì thôi. Truyện Full
Mà trạng thái của cô, từ đầu tới cuối vẫn được thu trọn vào tầm mắt của người đàn ông đối diện. Thấy cô nằm tựa vào thành ghế sofa, cứ như vậy mà ngủ thì trong lòng anh chẳng hiểu sao lại xót xa vô cùng.
Phó Nhất Trác đóng laptop của mình lại, anh nhẹ nhàng bước đến chỗ Triệu An Nghiên, lẳng lặng đứng nhìn cô một chút.
Có lẽ đây là lần đầu tiên anh đặt tâm tư vào một người khác giới. Cũng là lần đầu tiên anh bám theo phụ nữ, dẫu cho bao lần bị đuổi đi cũng mặt dày không chịu từ bỏ. Anh cũng không biết tại sao bản thân lại trở nên nhu nhược khi ở bên cạnh cô gái này như vậy. Dường như anh chẳng thể nào xa được cô, mà lúc nào cũng muốn ở bên cạnh trêu ghẹo làm cô bực nhưng vui vẻ vô cùng. Càng lạ hơn là khi anh lại có cảm giác muốn được chăm sóc cho cô gái này.
Ở Triệu An Nghiên, có một điểm mà Phó Nhất Trác anh không có. Chính là cô có mục tiêu để bước tới trong cuộc sống này, còn anh thì không. Anh không biết bản thân mình thích gì và cần phải làm gì? Vì đối với anh cuộc sống này quá vô nghĩa. Nhưng có lẽ ở hiện tại anh đã tìm ra mục tiêu của đời mình và biết cần phải làm gì để đạt được mục đích.
Nghĩ ngợi một chút, trên môi người đàn ông chợt xuất hiện một nụ cười ấm áp. Sau đó anh rón rén lấy laptop trên tay Triệu An Nghiên xuống, khi thấy cô vẫn không hề bị đánh thức thì anh mới nhẹ nhàng bế người con gái ấy lên, đưa cô về phòng ngủ.
Trong cơn ngủ mê man, nửa mơ nửa tỉnh, Triệu An Nghiên có thể mơ hồ nhận ra bản thân đang được một thứ gì đó rất ấm ôm vào lòng, cả mùi hương thơm như thảo mộc đang phảng phất bên cánh mũi khiến cô vô cùng dễ chịu, mặc dù cố gắng chống đỡ đôi mi mắt để nhìn rõ hình ảnh mờ ảo kia là ai nhưng cô vẫn không thể chống lại cơn buồn ngủ, cứ thế Triệu An Nghiên lại thiếp đi ngay trong vòng tay của người đàn ông ấy.
Đưa Triệu An Nghiên về phòng xong, Phó Nhất Trác cẩn thận đắp chăn cho cô, sau đó đóng cửa sổ, kéo kèm che, xem lại nhiệt độ trong phòng, đến khi mọi thứ đều ổn thỏa thì anh mới rời đi.
Cứ tưởng rằng Phó Nhất Trác cũng sẽ về phòng nghỉ ngơi, nhưng thật ra anh đã quay lại thư phòng, cầm chiếc laptop với những con số và hàng chữ đang hiện trên màn hình vẫn còn đang làm dở dang lên xem.
Anh ngồi yên suy ngẫm, mắt phượng bấy giờ lại tập trung cao độ quan sát vào những gì đang hiện ra trong laptop, qua vài phút sau những ngón tay thon dài đã bắt đầu uyển chuyển lả lướt trên bàn phím chữ số.
Người đàn ông ấy, nghiêm túc ngồi làm việc để thời gian tích tắc trôi qua hết con số này sang con số khác. Đến khi trời vừa hửng sáng thì anh cũng đã làm xong những gì mình muốn, phím Enter vừa được nhấn cũng là lúc trên khóe môi anh khẽ hiện lên nụ cười hài lòng.
...----------------...
Sáng hôm sau, đến khi Triệu An Nghiên thức giấc đã là lúc mặt trời lên cao. Cô giật mình ngồi dậy ngay lập tức khi nhận ra bản thân đang trên giường ngủ, vì vừa nãy cô đã nhớ ra đêm hôm qua lúc còn thức nơi cô ở là thư phòng.
"Mình về phòng từ khi nào vậy chứ?"
Đang ngẩn ngơ suy nghĩ thì Triệu An Nghiên vô tình nhìn thấy chiếc laptop của mình trên bàn, phía trên mặt còn dán một mảnh giấy gì đó nên cô liền đi qua xem.
[Em xem những dữ liệu đã mất còn thiếu gì không? Rồi xem bản kế hoạch tôi làm thế nào, thấy không ổn chỗ nào thì chỉnh sửa lại nhé! Tôi đi rồi, em không cần phải đuổi nữa.]
Đọc xong nội dung trong mảnh giấy, Triệu An Nghiên đột nhiên mỉm cười. Ánh mắt dịu dàng khẽ nhìn qua chiếc laptop của mình.
"Để tôi xem đồ quậy phá nhà anh làm được gì."