Chương 16: Thịt lợn vải có ngon không?
Ta đang bối rối không biết nói sao thì công công vào thông báo, có tướng quân nào đó xin cầu kiến. Đầu óc ta rối hết cả lên, ra khỏi điện Cần Chính với Đại công chúa thế nào cũng không nhớ.
Đại công chúa vẫn đang hờn giận:
- Con muốn đến cung Đường Lê nhưng con không muốn đi với nương nương đâu, người tự về trước đi.
Mịch Nhi đang chờ ta ở trước cửa điện Cần Chính, thấy ta bước ra vội tiến lại đón:
- Tiểu chủ, người không sao chứ?
- Không sao.
- Hoàng thượng có nói sẽ xử lý thế nào không ạ?
- Bệ hạ nói, bệ hạ chưa từng nói không thích ta... Vậy là có ý gì, không nói không thích ta...
Mịch Nhi bảo ta nói không đầu không đuôi khó hiểu quá. Chân ta mềm nhũn, bước đi loạng choạng, em ấy không nói gì nữa mà chỉ dìu ta về cung Đường Lê.
Lúc ta về Gia tần vẫn đang ngồi trên tiểu tháp, trước mặt là một núi nhỏ vỏ hạt dưa, đĩa bánh phù dung cũng vơi mất một nửa.
- Tỷ cắn nhiều hạt dưa vậy coi chừng nóng người nhiệt miệng đấy.
- Tỷ không biết có lên nhiệt hay không, chỉ biết hạt dưa của muội mặn quá, tỷ uống hết nửa ấm trà rồi.
- Buổi trưa tỷ không ăn gì à?
- Có ăn ở chỗ Hoàng hậu rồi.
- Vậy cũng lạ, Hoàng hậu rất hiền hòa, chẳng lẽ tỷ không dám ăn no trước mặt người sao?
- Mấy hôm nay tỷ không khỏe lắm, ăn không ra vị gì nên tham ăn chút. Mà đừng nói tỷ nữa, hoàng thượng có nói định xử lý muội thế nào không?
Ta muốn nhờ cô ấy quân sư cho nên kể rõ mười mươi mọi chuyện. Cô ấy nghe xong, lông mày cong lên như trăng:
- Thôi, hoàng thượng không muốn phạt muội, còn ý bệ hạ là gì ấy à, muội phải tự nghĩ thôi.
Ta chỉ lo Đại công chúa không được vui. Ngựa hồng nhỏ con bé thích nhất vì ta mà chết, ta cũng không đành lòng.
Gia tần vừa ra về vừa nói:
- Vậy muội làm thêm mấy cái túi cát, lồng đèn đưa sang cho con bé. Trẻ con thích gì muội hiểu rõ nhất mà, cần gì vì vậy mà buồn phiền. Tỷ phải về ngủ một lát, buổi tối còn phải đến chỗ Hoàng thái hậu.
Ta bảo Mịch Nhi đi tiễn cô ấy, còn ta đến chỗ Cẩn phi nương nương. Nói chuyện xong bên ấy lại về ngồi nghĩ ngợi cả chiều mà nghĩ mãi không ra.
Nửa đêm ta thiu thiu ngủ, đột nhiên nghĩ ra mà bật dậy gọi Mịch Nhi.
- Mịch Nhi, Mịch Nhi, bệ hạ nói người không nói không thích ta, có phải ý của người là người cũng thích ta không?
Mịch Nhi mơ mơ màng màng, ngơ ngác kệ ta túm vai em ấy mà lắc qua lắc lại.
Qua tháng ba, trời ấm dần lên, mãi đến tháng năm vẫn không thấy hoàng thượng đả động gì đến ta, ta cũng không gặp được người. Nghe nói gần đây chiến sự biên quan nguy cấp, bệ hạ phải túc trực ở điện Cần Chính.
Ta thì bận làm lành với Đại công chúa, ba ngày thì hai ngày đến chỗ Thuần tần uống trà. May mà tính cách của Thuần tần cũng giống Cẩn phi nương nương, là người dễ gần. Lúc đầu Đại công chúa còn giận không muốn để ý đến ta, ta làm cho con bé thêm nhiều món đồ chơi dân gian, lâu dài cũng dỗ được rồi.
Một ngày chạng vạng tháng năm, ta đứng dưới bóng cây lựu trong sân nhặt hoa lựu, đột nhiên vang lên tiếng thái giám thông báo Hoàng thượng giá lâm.
Ta giật cả mình, không kịp phủi bụi trên váy liền đứng dậy.
Bệ hạ không nhìn ta mà tự mình vào trong nhà.
Ta không hiểu gì cả, chỉ có thể ngoan ngoãn theo sau, bệ hạ ngồi vào tiểu tháp không nói lời nào, ta đứng đơ một chỗ cũng không biết nói sao.
Ta suy tư một lúc lâu mới nói được một câu:
- Hoàng thượng người... có uống trà không?
Nhưng Mịch Nhi đã pha trà mang lên rồi, ta lại chẳng biết nói gì thêm nữa.
Bệ hạ bưng chén trà nhấp một ngụm nhỏ, lông mày giãn ra. Bình thường bệ hạ đều mang vẻ mặt lạnh băng, ta cũng chưa từng thấy người như vậy.
- Đây là loại trà nàng thường uống à.
- Bẩm bệ hạ, thần thiếp không uống trà.
- Vậy nàng uống gì?
- ...
Ta không biết bệ hạ có thấy nước sơn tra ngon hay không, ta chỉ biết bệ hạ nói với tiểu thám giám theo hầu, hạ chỉ phạt Triệu thái y nửa tháng lương bổng, không cho hắn kê đơn thuốc linh tinh cho phi tần nữa. Ta thấy cực kỳ có lỗi với Triệu thái ý, nghĩ bụng lần sau gặp phải xin lỗi chân thành mới được.
Ta vẫn đứng ngẩn ra đó, chùm hoa lựu trong tay sắp bị vò nát đến nơi. Hoàng thượng ngồi trên tiểu tháp đọc sách. Ta thấy là lạ, làm gì có ai đến cung tần phi còn mang sách theo, xem ra do bệ hạ không muốn nói chuyện với ta thôi.
Sắp đến giờ Dậu, bệ hạ đặt sách lên bàn nói:
- Ăn cơm thôi.
Ta càng không hiểu gì hết. Tuy người là Hoàng thượng, ta là Thường tại nhưng làm gì có chuyện đến nhà người khác gọi cơm tự nhiên như ở nhà thế chứ.
Mịch Nhi vội vàng bảo phòng bếp mang thức ăn lên.
Hôm nay phòng bếp chuẩn bị sáu món ăn: Vịt phù dung, thịt lợn vải, thịt heo kho măng khô, mỳ căn La Hán, bánh bao mỡ hành, miến ngỗng. Còn có mấy món điểm tâm ngọt, bánh bao kim sa cùng bánh nướng ngàn lớp, có mỳ đao tước, canh đậu và mấy món ăn kèm.
Ta nhấm nháp món ăn, thấy thịt lợn vải hôm nay ngon hơn bình thường nhiều lắm, thịt ngỗng không tanh không ngấy, đến mỳ đao tước cũng rất đậm đà.
Ta cắn một miếng bánh bao, thơm nức mềm mềm, không nhịn được nói với Hoàng thượng rằng:
- Về sau bệ hạ hãy ghé thăm thường xuyên nhé, có người đến, phòng bếp cũng nấu ngon hơn nhiều.
Bệ hạ ngẩng lên nhìn ta:
- Lúc ăn không nói chuyện, lúc ngủ không nói chuyện.
Ta ngậm miệng, tập trung ăn cơm.
Ăn cơm xong, bệ hạ cũng chưa đi, chỉ ngồi trên tiểu tháp đọc sách. Một lát sau bệ hạ gọi ta đến nói chuyện phiếm, đại khái cũng là chuyện Đại công chúa đã hết giận chưa, ta thành thật trả lời.
- Nàng không có gì nói với trẫm sao?
Ta ngẫm nghĩ một lát, nghiêm túc cảm ơn bệ hạ đã cứu ta, một lần ở bãi tập bắn, một lần trong điện Cần Chính.
- Thôi vậy, trẫm cứu nàng hai lần, hôm nay nàng cảm ơn trẫm một lần, mai trẫm lại tới ăn cơm.
Hôm sau bệ hạ lỡ hẹn. Ta đợi rất lâu.
Tiểu thái giám bên cạnh bệ hạ đến báo, hôm nay bệ hạ phải trao đổi về chiến sự biên quan với các quân cơ đại thần. Thấy đã muộn, tối còn phải bàn bạc tiếp nên đã ở lại điện Cần Chính dùng cơm rồi.
Tiểu thái giám ra về, ta ăn cơm một mình. Hôm qua Hoàng thượng khen thịt lợn vải ngon nên hôm nay phòng bếp lại nấu. Nhưng không hiểu sao ta ăn lại không thấy ngon như hôm qua nữa.
Đại công chúa vẫn đang hờn giận:
- Con muốn đến cung Đường Lê nhưng con không muốn đi với nương nương đâu, người tự về trước đi.
Mịch Nhi đang chờ ta ở trước cửa điện Cần Chính, thấy ta bước ra vội tiến lại đón:
- Tiểu chủ, người không sao chứ?
- Không sao.
- Hoàng thượng có nói sẽ xử lý thế nào không ạ?
- Bệ hạ nói, bệ hạ chưa từng nói không thích ta... Vậy là có ý gì, không nói không thích ta...
Mịch Nhi bảo ta nói không đầu không đuôi khó hiểu quá. Chân ta mềm nhũn, bước đi loạng choạng, em ấy không nói gì nữa mà chỉ dìu ta về cung Đường Lê.
Lúc ta về Gia tần vẫn đang ngồi trên tiểu tháp, trước mặt là một núi nhỏ vỏ hạt dưa, đĩa bánh phù dung cũng vơi mất một nửa.
- Tỷ cắn nhiều hạt dưa vậy coi chừng nóng người nhiệt miệng đấy.
- Tỷ không biết có lên nhiệt hay không, chỉ biết hạt dưa của muội mặn quá, tỷ uống hết nửa ấm trà rồi.
- Buổi trưa tỷ không ăn gì à?
- Có ăn ở chỗ Hoàng hậu rồi.
- Vậy cũng lạ, Hoàng hậu rất hiền hòa, chẳng lẽ tỷ không dám ăn no trước mặt người sao?
- Mấy hôm nay tỷ không khỏe lắm, ăn không ra vị gì nên tham ăn chút. Mà đừng nói tỷ nữa, hoàng thượng có nói định xử lý muội thế nào không?
Ta muốn nhờ cô ấy quân sư cho nên kể rõ mười mươi mọi chuyện. Cô ấy nghe xong, lông mày cong lên như trăng:
- Thôi, hoàng thượng không muốn phạt muội, còn ý bệ hạ là gì ấy à, muội phải tự nghĩ thôi.
Ta chỉ lo Đại công chúa không được vui. Ngựa hồng nhỏ con bé thích nhất vì ta mà chết, ta cũng không đành lòng.
Gia tần vừa ra về vừa nói:
- Vậy muội làm thêm mấy cái túi cát, lồng đèn đưa sang cho con bé. Trẻ con thích gì muội hiểu rõ nhất mà, cần gì vì vậy mà buồn phiền. Tỷ phải về ngủ một lát, buổi tối còn phải đến chỗ Hoàng thái hậu.
Ta bảo Mịch Nhi đi tiễn cô ấy, còn ta đến chỗ Cẩn phi nương nương. Nói chuyện xong bên ấy lại về ngồi nghĩ ngợi cả chiều mà nghĩ mãi không ra.
Nửa đêm ta thiu thiu ngủ, đột nhiên nghĩ ra mà bật dậy gọi Mịch Nhi.
- Mịch Nhi, Mịch Nhi, bệ hạ nói người không nói không thích ta, có phải ý của người là người cũng thích ta không?
Mịch Nhi mơ mơ màng màng, ngơ ngác kệ ta túm vai em ấy mà lắc qua lắc lại.
Qua tháng ba, trời ấm dần lên, mãi đến tháng năm vẫn không thấy hoàng thượng đả động gì đến ta, ta cũng không gặp được người. Nghe nói gần đây chiến sự biên quan nguy cấp, bệ hạ phải túc trực ở điện Cần Chính.
Ta thì bận làm lành với Đại công chúa, ba ngày thì hai ngày đến chỗ Thuần tần uống trà. May mà tính cách của Thuần tần cũng giống Cẩn phi nương nương, là người dễ gần. Lúc đầu Đại công chúa còn giận không muốn để ý đến ta, ta làm cho con bé thêm nhiều món đồ chơi dân gian, lâu dài cũng dỗ được rồi.
Một ngày chạng vạng tháng năm, ta đứng dưới bóng cây lựu trong sân nhặt hoa lựu, đột nhiên vang lên tiếng thái giám thông báo Hoàng thượng giá lâm.
Ta giật cả mình, không kịp phủi bụi trên váy liền đứng dậy.
Bệ hạ không nhìn ta mà tự mình vào trong nhà.
Ta không hiểu gì cả, chỉ có thể ngoan ngoãn theo sau, bệ hạ ngồi vào tiểu tháp không nói lời nào, ta đứng đơ một chỗ cũng không biết nói sao.
Ta suy tư một lúc lâu mới nói được một câu:
- Hoàng thượng người... có uống trà không?
Nhưng Mịch Nhi đã pha trà mang lên rồi, ta lại chẳng biết nói gì thêm nữa.
Bệ hạ bưng chén trà nhấp một ngụm nhỏ, lông mày giãn ra. Bình thường bệ hạ đều mang vẻ mặt lạnh băng, ta cũng chưa từng thấy người như vậy.
- Đây là loại trà nàng thường uống à.
- Bẩm bệ hạ, thần thiếp không uống trà.
- Vậy nàng uống gì?
- ...
Ta không biết bệ hạ có thấy nước sơn tra ngon hay không, ta chỉ biết bệ hạ nói với tiểu thám giám theo hầu, hạ chỉ phạt Triệu thái y nửa tháng lương bổng, không cho hắn kê đơn thuốc linh tinh cho phi tần nữa. Ta thấy cực kỳ có lỗi với Triệu thái ý, nghĩ bụng lần sau gặp phải xin lỗi chân thành mới được.
Ta vẫn đứng ngẩn ra đó, chùm hoa lựu trong tay sắp bị vò nát đến nơi. Hoàng thượng ngồi trên tiểu tháp đọc sách. Ta thấy là lạ, làm gì có ai đến cung tần phi còn mang sách theo, xem ra do bệ hạ không muốn nói chuyện với ta thôi.
Sắp đến giờ Dậu, bệ hạ đặt sách lên bàn nói:
- Ăn cơm thôi.
Ta càng không hiểu gì hết. Tuy người là Hoàng thượng, ta là Thường tại nhưng làm gì có chuyện đến nhà người khác gọi cơm tự nhiên như ở nhà thế chứ.
Mịch Nhi vội vàng bảo phòng bếp mang thức ăn lên.
Hôm nay phòng bếp chuẩn bị sáu món ăn: Vịt phù dung, thịt lợn vải, thịt heo kho măng khô, mỳ căn La Hán, bánh bao mỡ hành, miến ngỗng. Còn có mấy món điểm tâm ngọt, bánh bao kim sa cùng bánh nướng ngàn lớp, có mỳ đao tước, canh đậu và mấy món ăn kèm.
Ta nhấm nháp món ăn, thấy thịt lợn vải hôm nay ngon hơn bình thường nhiều lắm, thịt ngỗng không tanh không ngấy, đến mỳ đao tước cũng rất đậm đà.
Ta cắn một miếng bánh bao, thơm nức mềm mềm, không nhịn được nói với Hoàng thượng rằng:
- Về sau bệ hạ hãy ghé thăm thường xuyên nhé, có người đến, phòng bếp cũng nấu ngon hơn nhiều.
Bệ hạ ngẩng lên nhìn ta:
- Lúc ăn không nói chuyện, lúc ngủ không nói chuyện.
Ta ngậm miệng, tập trung ăn cơm.
Ăn cơm xong, bệ hạ cũng chưa đi, chỉ ngồi trên tiểu tháp đọc sách. Một lát sau bệ hạ gọi ta đến nói chuyện phiếm, đại khái cũng là chuyện Đại công chúa đã hết giận chưa, ta thành thật trả lời.
- Nàng không có gì nói với trẫm sao?
Ta ngẫm nghĩ một lát, nghiêm túc cảm ơn bệ hạ đã cứu ta, một lần ở bãi tập bắn, một lần trong điện Cần Chính.
- Thôi vậy, trẫm cứu nàng hai lần, hôm nay nàng cảm ơn trẫm một lần, mai trẫm lại tới ăn cơm.
Hôm sau bệ hạ lỡ hẹn. Ta đợi rất lâu.
Tiểu thái giám bên cạnh bệ hạ đến báo, hôm nay bệ hạ phải trao đổi về chiến sự biên quan với các quân cơ đại thần. Thấy đã muộn, tối còn phải bàn bạc tiếp nên đã ở lại điện Cần Chính dùng cơm rồi.
Tiểu thái giám ra về, ta ăn cơm một mình. Hôm qua Hoàng thượng khen thịt lợn vải ngon nên hôm nay phòng bếp lại nấu. Nhưng không hiểu sao ta ăn lại không thấy ngon như hôm qua nữa.