Chương 10: Gặp gỡ, chia ly, vốn luôn có kỳ hạn (2)
Thịnh Viễn Thời hơi ngửa đầu, để đè nén nỗi kích động đang mãnh liệt chực tuôn trào, anh không muốn thể hiện những cảm xúc đó ra ngoài. Một lát sau, anh lật tay, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Nam Đình, cúi người ngồi xổm trước mặt cô, “Em giữ anh lại, chỉ để nói cái này à?”
Đúng vậy, không kiêng dè bất cứ ai, không chút do dự mà giữ anh lại, nhưng chỉ nói mỗi thế thôi sao?
Đáp án đã quá rõ ràng.
Nhưng trải qua tình huống nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc như vừa rồi, Nam Đình vô cùng muốn biết: Tại sao anh lại xuất hiện ở đài quan sát trong điều kiện thời tiết khủng khiếp thế này, có phải là vì mình không? Đáp án này đối với cô mà nói là cực kỳ quan trọng.
Thịnh Viễn Thời không đáp, chỉ ngồi xổm trước mặt cô, dùng ánh mắt sắc bén như ưng, lạnh lùng, chăm chú nhìn cô.
Dường như ánh mắt đó có khả năng xuyên thấu, chiếu thẳng vào tim Nam Đình, khiến cô không thể nói những lời cho có lệ, mà cũng chẳng thể tìm được từ nào để nói.
Sự so kè bình tĩnh lặng lẽ tràn ngập bầu không khí, như thể ai lên tiếng trước thì người đó thua vậy.
Nhưng Nam Đình không muốn phân thắng thua với anh.
Lúc vô thức nắm chặt lấy tay Thịnh Viễn Thời, dường như cô rất sợ anh sẽ đột nhiên rút tay ra rồi rời đi, giống như hôm ở phòng huấn luyện, bỏ đi không hề quay đầu. Bóng dáng của anh cao lớn khiến người ta mê say, nhưng với Nam Đình mà nói, lại là nỗi đau không thể giãi bày bằng lời.
Cô hơi cúi đầu, hiển nhiên là đã mất đi sự độc lập và tự tin khi ngồi trên ghế kiểm soát, đến việc mở miệng nói cũng quá sức khó khăn, Thịnh Viễn Thời chợt nghe thấy cô bảo: “Em không cố ý.”
Nghe thì có vẻ không đầu không cuối, nhưng anh lại hiểu. Nhớ lại cảnh tượng căng thẳng giữa hai người hôm huấn luyện mô phỏng, ánh mắt Thịnh Viễn Thời tối lại, “Không phải cố ý giả vờ như không quen biết à? Hay là, không cố ý nhìn anh khó xử, bẽ mặt?”
Nếu không gặp nhau, quả thật Nam Đình có thể vờ như không quen biết, giống như vào ngày Nam Trình bay chuyến đầu tiên, trong khi đồng nghiệp bàn luận về anh, cô có thể làm như không quan tâm, làm như anh là một người xa lạ. Mà khi anh xuất hiện trước mặt, mọi phòng tuyến tâm lý của Nam Đình, trong nháy mắt bị phá hủy hoàn toàn.
Nhận được thông báo, biết bài huấn luyện mô phỏng được thực hiện ở trung tâm kiểm soát không lưu, thậm chí còn mời phi công đến, Nam Đình nghĩ, gặp lại Thịnh Viễn Thời, là chuyện không thể tránh được nữa. Dù sao thì, Nam Trình là thế lực mới trong ngành hàng không dân dụng, mà anh lại là người đứng đầu bộ phận bay. Nhưng hiện giờ anh không phải là một cơ trưởng bình thường, mà là Thịnh tổng chức cao vọng trọng, chuyện nhỏ nhặt như hỗ trợ huấn luyện thế này, liệu anh có đích thân đến không?
Sau đó, Đại Lâm đã quả quyết cắt đứt chút chờ mong của cô, “Trung Nam và Nam Đình phối hợp cử đến mười hai phi công, nữ phi công Trình Tiêu dẫn đội.”. Ngày đó gặp nhau, Trình Tiêu cũng nói với Nam Đình, Thịnh Viễn Thời sẽ không đến. Hẳn là thất vọng, nhưng lại có phần thở phào nhẹ nhõm, do dự như vậy, thấp thỏm như vậy, hèn nhát như vậy, thật chẳng giống cô chút nào.
Vậy mà Thịnh Viễn Thời vẫn đến, khi bài kiểm tra gần kết thúc, trong lúc Nam Đình hoàn toàn không chuẩn bị trước. Thế nên, sự khó xử và bẽ mặt đó, e là không chỉ mỗi Thịnh Viễn Thời. Nhưng những lời này, Nam Đình không thể nào nói với anh được.
Bên ngoài, cơn bão vẫn chưa ngừng, điên cuồng táp vào những ô cửa kính, như thể chỉ giây tiếp theo thôi là sẽ phá tan mọi chướng ngại mà xông thẳng vào, thổi bay mọi thứ ở bên trong, bao gồm cả đôi nam nữ không thể giữ cho lòng mình bình tĩnh được.
Cuối cùng, Thịnh Viễn Thời lên tiếng trước, “Đến đài quan sát bao lâu rồi?”, giọng nói trầm thấp, lạnh lùng.
Nam Đình cắn môi, “Một năm lẻ hai tháng.”
Lùi ngược thời gian về mười bốn tháng trước, đúng vào lúc anh về nước không lâu. Thịnh Viễn Thời hít sâu một hơi, “Biết anh ở Trung Nam không?”
Nam Đình gật đầu.
“Lần hạ cánh khẩn cấp đó, nghe ra giọng của anh đúng không?”
“Phải.”
“Vô cùng bình tĩnh, giọng nói không hoảng loạn hay có gì khác thường cả.”
“Lần đầu tiên lên ghế, căng thẳng quá, mới đầu vẫn chưa nghe ra là anh.”. Chờ đến khi nghe ra là anh, thì lại vì anh đang gặp phải tình huống hạ cánh đặc biệt nghiêm trọng, Nam Đình không dám phân tâm. Có trời mới biết, trong vài phút ngắn ngủi đợi anh tiếp đất, cô lo lắng đến nỗi hít thở không thông. Cũng may là không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nếu không cô chẳng dám chắc mình sẽ có phản ứng như thế nào.
Ngày đó, sau khi ra khỏi đài chỉ huy, Nam Đình ngồi một mình trên tháp canh ở phía nam sân bay, nhìn về phía đường băng, rất lâu. Hoàng hôn ảm đạm, ánh tà dương như màu máu, bóng dáng mảnh mai của cô hòa cùng cảnh tượng trời đất mênh mang, trông nhỏ bé, cô đơn đến vậy.
Rất nhiều ngày sau đó, Nam Đình chẳng còn dũng khí để lên tầng cao nhất của tháp chỉ huy, chỉ cần hồi tưởng lại trải nghiệm hôm ấy, trong lòng liền hoảng sợ. Cảm nhận được sự trốn tránh của cô, Ứng Tử Minh thậm chí còn có chút hối hận, cho rằng không nên để cô cầm micro sớm như thế.
Nhằm khai thông tâm lý cho Nam Đình, Ứng Tử Minh dẫn cô tới phòng kiểm soát tiếp cận, ở nơi biệt lập, bốn phía không có cửa sổ, để cô tự cảm nhận các kiểm soát viên tiếp cận làm thế nào tranh thủ từng giây từng phút hỗ trợ cho các phi công một cách gọn gàng chỉn chu.
Lúc phòng kiểm soát tiếp cận nhận được điện thoại, biết tin chuyến bay chở một bệnh nhân cần được cấp cứu đã hạ cánh an toàn, sau đó lại nghe tin người bệnh đã qua cơn nguy kịch, trên mặt mỗi kiểm soát viên đều hiện nụ cười hạnh phúc, đáy mắt ngân ngấn lệ. Hình ảnh này khiến Nam Đình ý thức được rằng, ngoài trách nhiệm nặng nề phải đảm bảo an toàn cho một chuyến bay, kiểm soát viên còn mang trọng trách với những sinh mạng.
Cô nói với Ứng Tử Minh: “Thầy ơi, con muốn thử lại.”
Ánh mắt kiên định đó, khiến Ứng Tử Minh như trút được gánh nặng, ông nói một câu đầy thấm thía: “Nếu muốn trở thành một kiểm soát viên không lưu thật sự ưu tú, Tiểu Nam, con phải trải nghiệm rất nhiều điều, cũng phải chấp nhận rất nhiều thứ.”
Ngay lúc đó, Nam Đình không quá hiểu ý của Ứng Tử Minh, cho đến khi cô lại một lần nữa trải qua tình huống đặc biệt. Có điều, những chuyển biến đó trong Nam Đình, Thịnh Viễn Thời không thể hiểu hết được, “Anh cũng nhận ra giống như em, nhưng anh không thể nào ngờ được em lại trở thành kiểm soát viên không lưu.”
Anh đi đến những nơi xa xôi để tìm kiếm, vậy mà cô, lại lẳng lặng tới bên cạnh anh.
Thịnh Viễn Thời buông tay cô ra, đổi thành nắm cằm cô, bắt cô phải ngẩng đầu nhìn mình, rồi gằn từng tiếng: “Làm kiểm soát viên, đến thành phố G, vậy mà cũng không cho anh biết?”
Nam Đình từng nghĩ đến vô số cảnh tượng khi gặp lại anh, chỉ duy nhất cảnh tượng trước mặt đây là không ngờ tới. Đối mặt với lời chất vấn của anh, cô không biết nên đáp lại như thế nào, chỉ nhìn vào hình bóng mình trong đôi mắt anh, yếu ớt đến bất lực.
Thịnh Viễn Thời vẫn giữ nguyên tư thế đối diện với cô một lúc lâu, trong trí nhớ, đây là lần duy nhất anh ngước nhìn lên cô, mà cô gái với cái trán dán băng gạc ấy lại chẳng còn vẻ kiêu kỳ, ngạo nghễ như khi xưa, thay vào đó là nhỏ bé, yếu ớt đến vậy.
Hà cớ gì phải hung hãn? Gặp lại sau bao ngày xa cách, cô vẫn bình an vô sự, chẳng phải nên vui mừng hay sao? Đúng vậy, nên vui mừng, thế mà lại không cười nổi. Nhưng chung quy vẫn mềm lòng, Thịnh Viễn Thời dời bàn tay đang miết cằm Nam Đình lên má cô, sau đó là lên trán, sợ làm đau cô, anh không dám dùng lực, chỉ nhẹ nhàng ve vuốt, cuối cùng, tay anh dừng trên đỉnh đầu cô, như thể đang xác nhận, người ở trước mặt anh đây là thật sự tồn tại. Nhưng đúng vào lúc anh đang định nói gì đó, hoặc có thêm hành động nào đó, thì điện thoại của Nam Đình lại đổ chuông, màn hình vẫn hiển thị cái tên cũ: Lão Tang.
Hiển nhiên là điện thoại của vị kia đã có tín hiệu, vì lo lắng cho cô nên mới gọi lại.
Bỗng nhiên trong lúc này, mọi lời nói dịu dàng đều không thốt ra nổi. Thịnh Viễn Thời liếc ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống đất, anh thu tay lại, nói đúng một câu: “Suy nghĩ cho kỹ, chuyện em cần giải thích, là chuyện nào.”, rồi đứng dậy.
Nam Đình ngẩng đầu, trong tầm mắt chỉ còn lại bóng dáng cao lớn của anh, cùng với chiếc áo đồng phục cơ trưởng trắng tinh bị mảnh thủy tinh quệt rách, và những vết máu loang lổ trên đó.
Anh bị thương ư? Nam Đình kinh hãi kêu lên: “Anh Bảy!”
Thịnh Viễn Thời thoáng khựng lại, nhưng cũng chỉ nói: “Hẳn là em không thiếu người đưa em về.”
Chuyện này… Nam Đình đuổi theo tới cửa, anh đã đi tới góc cầu thang rồi. Cô vòng lại trước cửa sổ, rất nhanh, bóng dáng Thịnh Viễn Thời đã xuất hiện ở tầng dưới của đài quan sát. Anh cứ thế đón mưa rền gió dữ mà đi về phía chiếc Range Rover trắng, ở phía sau, Tùng Lâm miễn cưỡng mới đuổi kịp anh.
Phía sau có tiếng bước chân vang lên, Ứng Tử Minh vội vàng chạy đến, ông ân cần hỏi: “Tiểu Nam, có sao không?”
Thật ra không ổn lắm, bất kể là bởi sự kinh hãi lúc trước hay là bởi cuộc đối thoại chẳng mấy tốt đẹp với Thịnh Viễn Thời, cả nỗi lo lắng và sự áy náy sau khi phát hiện ra anh bị thương, đều khiến cho thể xác và tinh thần Nam Đình rệu rã. Nhưng chuyện gì phải đến rồi cũng sẽ đến, hơn nữa lần hội ngộ này, cô đã mong chờ lâu lắm rồi. Thế nên, mặc kệ dáng vẻ dán băng gạc có nhếch nhác hay buồn cười đến đâu, Nam Đình vẫn vui vẻ đáp: “Cực kỳ ổn ạ.”
Phải có trạng thái cực kỳ tốt, thì mới có dũng khí đối mặt với tất cả những điều sắp đến. Dù sao thì, kể cả kết cục không tốt cũng không sao, chắc chắn sẽ không tệ hơn việc để mất anh như trước.
Ừm, thật sự, thật sự, vô cùng tốt. Nam Đình chậm rãi nhoẻn miệng cười.
***
Hơn một tiếng khủng khiếp qua đi, không chỉ bãi đỗ bị tàn phá, mà khu vực văn phòng và nhà ga cũng trở nên hỗn loạn, thậm chí cả hai đường dây cấp điện trung tâm cũng bị gián đoạn. Trung tâm kiểm soát không lưu lập tức triển khai hình thức kiến thiết sau thiên tai, nhân viên thuộc các bộ phận nhanh chóng bắt tay vào việc cứu viện. Bộ phận kỹ thuật chia làm nhiều tốp, gấp rút sửa đường, hút sạch nước đọng, khôi phục thiết bị vận hành, đồng thời kiểm tra hệ thống đo lường, cố gắng đưa hoạt động bay trở về trạng thái bình thường trong thời gian ngắn nhất.
Đêm khuya, sân bay thành phố G dần khôi phục các chuyến bay. Vì sau bão, các chuyến bay được tăng cường, nên đến tận ngày hôm sau, hệ thống sóng truyền của đài kiểm soát vẫn còn trong trạng thái bận rộn. Tính cả Nam Đình, nhóm kiểm soát viên vẫn ở lại suốt từ đêm hôm qua, không ai rời khỏi đài quan sát, mệt thì đến phòng nghỉ chợp mắt một lát, tỉnh rồi lại đến sảnh chỉ huy, phối hợp với đồng nghiệp, đảm bảo an toàn cho các chuyến bay.
Đến khi tan ca, Nam Đình đã làm việc liên tục hơn ba mươi mấy tiếng. Tang Chất ở lại sân bay đợi cô rất lâu, chỉ sợ cô sẽ lên cơn sốt cao do bị thương hoặc mệt mỏi quá độ.
Mưa đã tạnh, nhưng không có ánh mặt trời. Lúc ra khỏi đài quan sát, Nam Đình bất giác nhìn về phía bãi đỗ, không có chiếc xe trắng nào cả, càng không có người cô muốn gặp. Cô cúi đầu cười, cười vì sự tưởng tượng hão huyền của mình.
Trên đường trở về, Tang Chất không hề lên tiếng, chỉ tập trung nhìn đường, nhưng Nam Đình biết, anh đang giận, đầu tiên là giận cô giấu anh chuyện mất ngủ, sau là tăng ca mà bị thương. Cô ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Trong lòng em tự biết, là một kiểm soát viên non tay, việc em có thể làm cực kỳ có hạn, nhưng trong tình huống cả đài quan sát bận túi bụi, trong lúc người thầy dạy dỗ em và các anh từng giúp đỡ em sắp không trụ nổi, em thật sự không đi được, kể cả em chỉ pha cho họ một cốc cà phê, mua một suất cơm, em cũng cảm thấy có ý nghĩa.”
Có lẽ, đúng như lời chủ nhiệm Lâm từng nói lúc phát thông báo khẩn cấp: “Kiểm soát viên sẽ dùng cả sinh mạng để bảo vệ công việc và chức trách của mình.”, nhưng thật ra, kiểm soát viên căn bản sẽ chẳng quan tâm đến mấy chữ vĩ đại và cao thượng đó, mà chỉ nghĩ: Tuyệt đối đừng làm sai, tuyệt đối đừng gặp rủi ro. Cũng giống như Nam Đình thường cầu chúc cho mỗi chuyến bay “Lên xuống bình an”, chỉ duy nhất ước nguyện này mà thôi.
Vì Nam Đình đã chọn nghề kiểm soát viên không lưu, thế nên Tang Chất biết: Chỉ cần trên trời còn máy bay, là họ sẽ không rời đi. Nhưng nhìn thấy vết thương của Nam Đình, anh vẫn không kiềm chế được mà nói: “Hồi trước anh chỉ nghĩ sai lầm trong công việc của kiểm soát viên không lưu sẽ tạo thành mối nguy hiểm, trận bão lần này làm anh ý thức được, kiểm soát viên không lưu còn gặp nguy hiểm đến mạng sống nữa. Thế nên, cứ cho là anh không có lập trường để khuyên em đổi nghề, nhưng em phải đồng ý với anh, nghĩ cho mạng sống của mình đầu tiên. Em đừng cãi lại, vết thương trên trán em là bằng chứng rõ ràng nhất. Nếu mà có lần sau, Nam Đình à, mặc kệ em có cắt đứt quan hệ với anh hay không, anh nhất định sẽ có cách làm cho trung tâm kiểm soát không lưu đuổi em đi.”
Anh quả thật có khả năng đó, nhưng anh vẫn dùng cách thức gần như dung túng để tôn trọng và ủng hộ sự lựa chọn của cô. Thậm chí là hiện tại, chỉ cần cô làm nũng một chút, anh sẽ dịu xuống, không so đo với cô nữa.
Không để Tang Chất lo lắng, Nam Đình thoải mái đáp: “Em đi làm chứ có phải đi bán mạng đâu, đương nhiên phải bảo vệ mình rồi, với lại, em còn rất rất nhiều việc chưa làm, rất nhiều kế hoạch chưa thực hiện được, sao lại ngu ngốc đến mức lấy tính mạng ra mạo hiểm chứ.”
Tang Chất không làm mặt lạnh nữa, mà lại hỏi cô với vẻ hứng thú: “Rất nhiều chuyện là chuyện gì?”
Nam Đình sẽ không nói với anh, có một số chuyện là có liên quan đến Thịnh Viễn Thời, cô chỉ bâng quơ nói: “Ví dụ như nuôi Mất Ngủ.”
Tang Chất nghe thấy thế liền bật cười, “Mất Ngủ thì anh có thể nuôi hộ em được, có rảnh thì nên nghĩ làm thế nào với khuôn mặt tàn tạ này trước đi.”
Dường như lúc này Nam Đình mới nhớ ra trên trán có vết thương, cô đưa tay sờ băng gạc, nói một cách nhẹ tênh: “Nếu mà mặt mày tàn tạ, thì chỉ đành lấy vẻ đẹp tâm hồn để bù lại thôi, ngoài cái đấy ra, em cũng chẳng làm được gì cả.”
Rõ ràng chỉ là câu vui đùa, không có ý gì, nhưng Tang Chất lại như nghe ra được ẩn ý khác, anh lại rơi vào trầm mặc.
Đúng vậy, không kiêng dè bất cứ ai, không chút do dự mà giữ anh lại, nhưng chỉ nói mỗi thế thôi sao?
Đáp án đã quá rõ ràng.
Nhưng trải qua tình huống nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc như vừa rồi, Nam Đình vô cùng muốn biết: Tại sao anh lại xuất hiện ở đài quan sát trong điều kiện thời tiết khủng khiếp thế này, có phải là vì mình không? Đáp án này đối với cô mà nói là cực kỳ quan trọng.
Thịnh Viễn Thời không đáp, chỉ ngồi xổm trước mặt cô, dùng ánh mắt sắc bén như ưng, lạnh lùng, chăm chú nhìn cô.
Dường như ánh mắt đó có khả năng xuyên thấu, chiếu thẳng vào tim Nam Đình, khiến cô không thể nói những lời cho có lệ, mà cũng chẳng thể tìm được từ nào để nói.
Sự so kè bình tĩnh lặng lẽ tràn ngập bầu không khí, như thể ai lên tiếng trước thì người đó thua vậy.
Nhưng Nam Đình không muốn phân thắng thua với anh.
Lúc vô thức nắm chặt lấy tay Thịnh Viễn Thời, dường như cô rất sợ anh sẽ đột nhiên rút tay ra rồi rời đi, giống như hôm ở phòng huấn luyện, bỏ đi không hề quay đầu. Bóng dáng của anh cao lớn khiến người ta mê say, nhưng với Nam Đình mà nói, lại là nỗi đau không thể giãi bày bằng lời.
Cô hơi cúi đầu, hiển nhiên là đã mất đi sự độc lập và tự tin khi ngồi trên ghế kiểm soát, đến việc mở miệng nói cũng quá sức khó khăn, Thịnh Viễn Thời chợt nghe thấy cô bảo: “Em không cố ý.”
Nghe thì có vẻ không đầu không cuối, nhưng anh lại hiểu. Nhớ lại cảnh tượng căng thẳng giữa hai người hôm huấn luyện mô phỏng, ánh mắt Thịnh Viễn Thời tối lại, “Không phải cố ý giả vờ như không quen biết à? Hay là, không cố ý nhìn anh khó xử, bẽ mặt?”
Nếu không gặp nhau, quả thật Nam Đình có thể vờ như không quen biết, giống như vào ngày Nam Trình bay chuyến đầu tiên, trong khi đồng nghiệp bàn luận về anh, cô có thể làm như không quan tâm, làm như anh là một người xa lạ. Mà khi anh xuất hiện trước mặt, mọi phòng tuyến tâm lý của Nam Đình, trong nháy mắt bị phá hủy hoàn toàn.
Nhận được thông báo, biết bài huấn luyện mô phỏng được thực hiện ở trung tâm kiểm soát không lưu, thậm chí còn mời phi công đến, Nam Đình nghĩ, gặp lại Thịnh Viễn Thời, là chuyện không thể tránh được nữa. Dù sao thì, Nam Trình là thế lực mới trong ngành hàng không dân dụng, mà anh lại là người đứng đầu bộ phận bay. Nhưng hiện giờ anh không phải là một cơ trưởng bình thường, mà là Thịnh tổng chức cao vọng trọng, chuyện nhỏ nhặt như hỗ trợ huấn luyện thế này, liệu anh có đích thân đến không?
Sau đó, Đại Lâm đã quả quyết cắt đứt chút chờ mong của cô, “Trung Nam và Nam Đình phối hợp cử đến mười hai phi công, nữ phi công Trình Tiêu dẫn đội.”. Ngày đó gặp nhau, Trình Tiêu cũng nói với Nam Đình, Thịnh Viễn Thời sẽ không đến. Hẳn là thất vọng, nhưng lại có phần thở phào nhẹ nhõm, do dự như vậy, thấp thỏm như vậy, hèn nhát như vậy, thật chẳng giống cô chút nào.
Vậy mà Thịnh Viễn Thời vẫn đến, khi bài kiểm tra gần kết thúc, trong lúc Nam Đình hoàn toàn không chuẩn bị trước. Thế nên, sự khó xử và bẽ mặt đó, e là không chỉ mỗi Thịnh Viễn Thời. Nhưng những lời này, Nam Đình không thể nào nói với anh được.
Bên ngoài, cơn bão vẫn chưa ngừng, điên cuồng táp vào những ô cửa kính, như thể chỉ giây tiếp theo thôi là sẽ phá tan mọi chướng ngại mà xông thẳng vào, thổi bay mọi thứ ở bên trong, bao gồm cả đôi nam nữ không thể giữ cho lòng mình bình tĩnh được.
Cuối cùng, Thịnh Viễn Thời lên tiếng trước, “Đến đài quan sát bao lâu rồi?”, giọng nói trầm thấp, lạnh lùng.
Nam Đình cắn môi, “Một năm lẻ hai tháng.”
Lùi ngược thời gian về mười bốn tháng trước, đúng vào lúc anh về nước không lâu. Thịnh Viễn Thời hít sâu một hơi, “Biết anh ở Trung Nam không?”
Nam Đình gật đầu.
“Lần hạ cánh khẩn cấp đó, nghe ra giọng của anh đúng không?”
“Phải.”
“Vô cùng bình tĩnh, giọng nói không hoảng loạn hay có gì khác thường cả.”
“Lần đầu tiên lên ghế, căng thẳng quá, mới đầu vẫn chưa nghe ra là anh.”. Chờ đến khi nghe ra là anh, thì lại vì anh đang gặp phải tình huống hạ cánh đặc biệt nghiêm trọng, Nam Đình không dám phân tâm. Có trời mới biết, trong vài phút ngắn ngủi đợi anh tiếp đất, cô lo lắng đến nỗi hít thở không thông. Cũng may là không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nếu không cô chẳng dám chắc mình sẽ có phản ứng như thế nào.
Ngày đó, sau khi ra khỏi đài chỉ huy, Nam Đình ngồi một mình trên tháp canh ở phía nam sân bay, nhìn về phía đường băng, rất lâu. Hoàng hôn ảm đạm, ánh tà dương như màu máu, bóng dáng mảnh mai của cô hòa cùng cảnh tượng trời đất mênh mang, trông nhỏ bé, cô đơn đến vậy.
Rất nhiều ngày sau đó, Nam Đình chẳng còn dũng khí để lên tầng cao nhất của tháp chỉ huy, chỉ cần hồi tưởng lại trải nghiệm hôm ấy, trong lòng liền hoảng sợ. Cảm nhận được sự trốn tránh của cô, Ứng Tử Minh thậm chí còn có chút hối hận, cho rằng không nên để cô cầm micro sớm như thế.
Nhằm khai thông tâm lý cho Nam Đình, Ứng Tử Minh dẫn cô tới phòng kiểm soát tiếp cận, ở nơi biệt lập, bốn phía không có cửa sổ, để cô tự cảm nhận các kiểm soát viên tiếp cận làm thế nào tranh thủ từng giây từng phút hỗ trợ cho các phi công một cách gọn gàng chỉn chu.
Lúc phòng kiểm soát tiếp cận nhận được điện thoại, biết tin chuyến bay chở một bệnh nhân cần được cấp cứu đã hạ cánh an toàn, sau đó lại nghe tin người bệnh đã qua cơn nguy kịch, trên mặt mỗi kiểm soát viên đều hiện nụ cười hạnh phúc, đáy mắt ngân ngấn lệ. Hình ảnh này khiến Nam Đình ý thức được rằng, ngoài trách nhiệm nặng nề phải đảm bảo an toàn cho một chuyến bay, kiểm soát viên còn mang trọng trách với những sinh mạng.
Cô nói với Ứng Tử Minh: “Thầy ơi, con muốn thử lại.”
Ánh mắt kiên định đó, khiến Ứng Tử Minh như trút được gánh nặng, ông nói một câu đầy thấm thía: “Nếu muốn trở thành một kiểm soát viên không lưu thật sự ưu tú, Tiểu Nam, con phải trải nghiệm rất nhiều điều, cũng phải chấp nhận rất nhiều thứ.”
Ngay lúc đó, Nam Đình không quá hiểu ý của Ứng Tử Minh, cho đến khi cô lại một lần nữa trải qua tình huống đặc biệt. Có điều, những chuyển biến đó trong Nam Đình, Thịnh Viễn Thời không thể hiểu hết được, “Anh cũng nhận ra giống như em, nhưng anh không thể nào ngờ được em lại trở thành kiểm soát viên không lưu.”
Anh đi đến những nơi xa xôi để tìm kiếm, vậy mà cô, lại lẳng lặng tới bên cạnh anh.
Thịnh Viễn Thời buông tay cô ra, đổi thành nắm cằm cô, bắt cô phải ngẩng đầu nhìn mình, rồi gằn từng tiếng: “Làm kiểm soát viên, đến thành phố G, vậy mà cũng không cho anh biết?”
Nam Đình từng nghĩ đến vô số cảnh tượng khi gặp lại anh, chỉ duy nhất cảnh tượng trước mặt đây là không ngờ tới. Đối mặt với lời chất vấn của anh, cô không biết nên đáp lại như thế nào, chỉ nhìn vào hình bóng mình trong đôi mắt anh, yếu ớt đến bất lực.
Thịnh Viễn Thời vẫn giữ nguyên tư thế đối diện với cô một lúc lâu, trong trí nhớ, đây là lần duy nhất anh ngước nhìn lên cô, mà cô gái với cái trán dán băng gạc ấy lại chẳng còn vẻ kiêu kỳ, ngạo nghễ như khi xưa, thay vào đó là nhỏ bé, yếu ớt đến vậy.
Hà cớ gì phải hung hãn? Gặp lại sau bao ngày xa cách, cô vẫn bình an vô sự, chẳng phải nên vui mừng hay sao? Đúng vậy, nên vui mừng, thế mà lại không cười nổi. Nhưng chung quy vẫn mềm lòng, Thịnh Viễn Thời dời bàn tay đang miết cằm Nam Đình lên má cô, sau đó là lên trán, sợ làm đau cô, anh không dám dùng lực, chỉ nhẹ nhàng ve vuốt, cuối cùng, tay anh dừng trên đỉnh đầu cô, như thể đang xác nhận, người ở trước mặt anh đây là thật sự tồn tại. Nhưng đúng vào lúc anh đang định nói gì đó, hoặc có thêm hành động nào đó, thì điện thoại của Nam Đình lại đổ chuông, màn hình vẫn hiển thị cái tên cũ: Lão Tang.
Hiển nhiên là điện thoại của vị kia đã có tín hiệu, vì lo lắng cho cô nên mới gọi lại.
Bỗng nhiên trong lúc này, mọi lời nói dịu dàng đều không thốt ra nổi. Thịnh Viễn Thời liếc ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống đất, anh thu tay lại, nói đúng một câu: “Suy nghĩ cho kỹ, chuyện em cần giải thích, là chuyện nào.”, rồi đứng dậy.
Nam Đình ngẩng đầu, trong tầm mắt chỉ còn lại bóng dáng cao lớn của anh, cùng với chiếc áo đồng phục cơ trưởng trắng tinh bị mảnh thủy tinh quệt rách, và những vết máu loang lổ trên đó.
Anh bị thương ư? Nam Đình kinh hãi kêu lên: “Anh Bảy!”
Thịnh Viễn Thời thoáng khựng lại, nhưng cũng chỉ nói: “Hẳn là em không thiếu người đưa em về.”
Chuyện này… Nam Đình đuổi theo tới cửa, anh đã đi tới góc cầu thang rồi. Cô vòng lại trước cửa sổ, rất nhanh, bóng dáng Thịnh Viễn Thời đã xuất hiện ở tầng dưới của đài quan sát. Anh cứ thế đón mưa rền gió dữ mà đi về phía chiếc Range Rover trắng, ở phía sau, Tùng Lâm miễn cưỡng mới đuổi kịp anh.
Phía sau có tiếng bước chân vang lên, Ứng Tử Minh vội vàng chạy đến, ông ân cần hỏi: “Tiểu Nam, có sao không?”
Thật ra không ổn lắm, bất kể là bởi sự kinh hãi lúc trước hay là bởi cuộc đối thoại chẳng mấy tốt đẹp với Thịnh Viễn Thời, cả nỗi lo lắng và sự áy náy sau khi phát hiện ra anh bị thương, đều khiến cho thể xác và tinh thần Nam Đình rệu rã. Nhưng chuyện gì phải đến rồi cũng sẽ đến, hơn nữa lần hội ngộ này, cô đã mong chờ lâu lắm rồi. Thế nên, mặc kệ dáng vẻ dán băng gạc có nhếch nhác hay buồn cười đến đâu, Nam Đình vẫn vui vẻ đáp: “Cực kỳ ổn ạ.”
Phải có trạng thái cực kỳ tốt, thì mới có dũng khí đối mặt với tất cả những điều sắp đến. Dù sao thì, kể cả kết cục không tốt cũng không sao, chắc chắn sẽ không tệ hơn việc để mất anh như trước.
Ừm, thật sự, thật sự, vô cùng tốt. Nam Đình chậm rãi nhoẻn miệng cười.
***
Hơn một tiếng khủng khiếp qua đi, không chỉ bãi đỗ bị tàn phá, mà khu vực văn phòng và nhà ga cũng trở nên hỗn loạn, thậm chí cả hai đường dây cấp điện trung tâm cũng bị gián đoạn. Trung tâm kiểm soát không lưu lập tức triển khai hình thức kiến thiết sau thiên tai, nhân viên thuộc các bộ phận nhanh chóng bắt tay vào việc cứu viện. Bộ phận kỹ thuật chia làm nhiều tốp, gấp rút sửa đường, hút sạch nước đọng, khôi phục thiết bị vận hành, đồng thời kiểm tra hệ thống đo lường, cố gắng đưa hoạt động bay trở về trạng thái bình thường trong thời gian ngắn nhất.
Đêm khuya, sân bay thành phố G dần khôi phục các chuyến bay. Vì sau bão, các chuyến bay được tăng cường, nên đến tận ngày hôm sau, hệ thống sóng truyền của đài kiểm soát vẫn còn trong trạng thái bận rộn. Tính cả Nam Đình, nhóm kiểm soát viên vẫn ở lại suốt từ đêm hôm qua, không ai rời khỏi đài quan sát, mệt thì đến phòng nghỉ chợp mắt một lát, tỉnh rồi lại đến sảnh chỉ huy, phối hợp với đồng nghiệp, đảm bảo an toàn cho các chuyến bay.
Đến khi tan ca, Nam Đình đã làm việc liên tục hơn ba mươi mấy tiếng. Tang Chất ở lại sân bay đợi cô rất lâu, chỉ sợ cô sẽ lên cơn sốt cao do bị thương hoặc mệt mỏi quá độ.
Mưa đã tạnh, nhưng không có ánh mặt trời. Lúc ra khỏi đài quan sát, Nam Đình bất giác nhìn về phía bãi đỗ, không có chiếc xe trắng nào cả, càng không có người cô muốn gặp. Cô cúi đầu cười, cười vì sự tưởng tượng hão huyền của mình.
Trên đường trở về, Tang Chất không hề lên tiếng, chỉ tập trung nhìn đường, nhưng Nam Đình biết, anh đang giận, đầu tiên là giận cô giấu anh chuyện mất ngủ, sau là tăng ca mà bị thương. Cô ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Trong lòng em tự biết, là một kiểm soát viên non tay, việc em có thể làm cực kỳ có hạn, nhưng trong tình huống cả đài quan sát bận túi bụi, trong lúc người thầy dạy dỗ em và các anh từng giúp đỡ em sắp không trụ nổi, em thật sự không đi được, kể cả em chỉ pha cho họ một cốc cà phê, mua một suất cơm, em cũng cảm thấy có ý nghĩa.”
Có lẽ, đúng như lời chủ nhiệm Lâm từng nói lúc phát thông báo khẩn cấp: “Kiểm soát viên sẽ dùng cả sinh mạng để bảo vệ công việc và chức trách của mình.”, nhưng thật ra, kiểm soát viên căn bản sẽ chẳng quan tâm đến mấy chữ vĩ đại và cao thượng đó, mà chỉ nghĩ: Tuyệt đối đừng làm sai, tuyệt đối đừng gặp rủi ro. Cũng giống như Nam Đình thường cầu chúc cho mỗi chuyến bay “Lên xuống bình an”, chỉ duy nhất ước nguyện này mà thôi.
Vì Nam Đình đã chọn nghề kiểm soát viên không lưu, thế nên Tang Chất biết: Chỉ cần trên trời còn máy bay, là họ sẽ không rời đi. Nhưng nhìn thấy vết thương của Nam Đình, anh vẫn không kiềm chế được mà nói: “Hồi trước anh chỉ nghĩ sai lầm trong công việc của kiểm soát viên không lưu sẽ tạo thành mối nguy hiểm, trận bão lần này làm anh ý thức được, kiểm soát viên không lưu còn gặp nguy hiểm đến mạng sống nữa. Thế nên, cứ cho là anh không có lập trường để khuyên em đổi nghề, nhưng em phải đồng ý với anh, nghĩ cho mạng sống của mình đầu tiên. Em đừng cãi lại, vết thương trên trán em là bằng chứng rõ ràng nhất. Nếu mà có lần sau, Nam Đình à, mặc kệ em có cắt đứt quan hệ với anh hay không, anh nhất định sẽ có cách làm cho trung tâm kiểm soát không lưu đuổi em đi.”
Anh quả thật có khả năng đó, nhưng anh vẫn dùng cách thức gần như dung túng để tôn trọng và ủng hộ sự lựa chọn của cô. Thậm chí là hiện tại, chỉ cần cô làm nũng một chút, anh sẽ dịu xuống, không so đo với cô nữa.
Không để Tang Chất lo lắng, Nam Đình thoải mái đáp: “Em đi làm chứ có phải đi bán mạng đâu, đương nhiên phải bảo vệ mình rồi, với lại, em còn rất rất nhiều việc chưa làm, rất nhiều kế hoạch chưa thực hiện được, sao lại ngu ngốc đến mức lấy tính mạng ra mạo hiểm chứ.”
Tang Chất không làm mặt lạnh nữa, mà lại hỏi cô với vẻ hứng thú: “Rất nhiều chuyện là chuyện gì?”
Nam Đình sẽ không nói với anh, có một số chuyện là có liên quan đến Thịnh Viễn Thời, cô chỉ bâng quơ nói: “Ví dụ như nuôi Mất Ngủ.”
Tang Chất nghe thấy thế liền bật cười, “Mất Ngủ thì anh có thể nuôi hộ em được, có rảnh thì nên nghĩ làm thế nào với khuôn mặt tàn tạ này trước đi.”
Dường như lúc này Nam Đình mới nhớ ra trên trán có vết thương, cô đưa tay sờ băng gạc, nói một cách nhẹ tênh: “Nếu mà mặt mày tàn tạ, thì chỉ đành lấy vẻ đẹp tâm hồn để bù lại thôi, ngoài cái đấy ra, em cũng chẳng làm được gì cả.”
Rõ ràng chỉ là câu vui đùa, không có ý gì, nhưng Tang Chất lại như nghe ra được ẩn ý khác, anh lại rơi vào trầm mặc.