Chương 10
Gió mạnh dữ dội, lướt qua những dãy núi non trùng trùng điệp điệp, thổi loạn đầu tóc.
Tề Tiêu Loan đứng trên thân kiếm đang bay nhanh theo hình thức tự động, cúi đầu nghiên cứu thuyết minh khai trận mà đại trưởng lão để lại cho hắn.
Thuyết minh này là lớp trận pháp ngoài dùng để khóa gương Quan Tâm lại.
Hắn lật qua lật lại nghiên cứu sau một lúc lâu, lông mày nhíu lại đến nỗi có thể kẹp chết con muỗi, vẫn không hiểu gì cả.
Bùi Chiêu Minh thấy thế liền tự giác tiếp nhận khống chế cơ thể, y nhẹ nhàng chạm vào trận bàn, thuyết minh không những ngắn gọn dễ hiểu mà còn minh họa bằng văn hay tranh đẹp nhanh chóng mở ra.
........
Tề Tiêu Loan không nói lời nào, Tề Tiêu Loan cảm thấy có chút mất mặt.
Bóng đêm núp sâu bên trong núi rừng từ từ xuất hiện, từng dãy núi khổng lồ nhanh chóng lùi về phía sau, trăng đêm đang lặng yên ẩn nấp bên trong những cánh rừng cũng từ từ xuất hiện.
Bùi Chiêu Minh có chút sững sờ.
Những cái này y chưa từng gặp qua bao giờ.
Khung cảnh đẹp nhất mà y từng chứng kiến, cũng chỉ là một khoảng không trung từ bên ngoài cửa sổ phòng mà thôi.
"Tiểu sư thúc ơi." Y nhẹ nhàng kêu.
"Hửm?"
Nhận ra cảm xúc của Bùi Chiêu Minh không đúng lắm, thần hồn Tề Tiêu Loan liền bay ra ngoài, thấy Bùi Chiêu Minh đứng trong bóng tối vô biên hơi hơi cúi đầu, không nhìn rõ nét mặt.
Hắn nhẹ nhàng xoa đầu Bùi Chiêu Minh, "Làm sao vậy?"
"Tiểu sư thúc," Bùi Chiêu Minh nhìn cảnh vật dưới chân, "Đây là lần đầu tiên trong đời con rời khỏi đỉnh Bát Xích."
"Con gặp rất ít những chuyện trên đời này, thật sự rất ít." Giọng điệu y bình đạm, như chỉ đang giải bày một sự thật đơn giản, "Con không có tốt như người tưởng tượng đâu ạ."
"Thật ra người không cần nhân nhượng con, ở bên cạnh con....." Ánh mắt y dần trở nên buồn thiu, "Con sợ con càng trở nên lòng tham không đáy mất."
Tề Tiêu Loan nhẹ nhàng vén tóc mái Bùi Chiêu Minh lên, lộ ra một đôi mắt rối rắm tràn đầy dục vọng, hắn không thèm để ý mà cười, "Em tính lòng tham không đáy kiểu gì đây? Nói ta nghe thử nào."
Bùi Chiêu Minh nhấp môi không nói chuyện, đôi mắt đen cứ nhìn chằm chằm vào Tề Tiêu Loan.
"Hừm......" Tề Tiêu Loan giả bộ buồn rầu lắc lắc đầu.
"Lòng tham không đáy thì lòng tham không đáy thôi, tiểu sư thúc của em lại không phải không cho em tham."
Hắn chớp chớp mắt, tràn đầy ý cười.
"Biết sao được, ai bảo ta thích em đến như vậy."
Hắn cười, nâng mặt Bùi Chiêu Minh lên.
"Tiểu sư thúc của em cũng chẳng phải là người hay nhân nhượng đâu."
Hắn cúi đầu lưu lại trên môi Bùi Chiêu Minh một nụ hôn rất nhẹ, như một tia sáng mặt trời dịu nhẹ lướt qua.
Bùi Chiêu Minh ngơ ngác nhìn vào đôi mắt tiểu sư thúc, nơi đó toàn những cảm xúc ôn nhu sáng ngời, dẫn người ta muốn chết chìm vào trong đấy,
Vì thế lo sợ trong lòng liền lập tức bị tiêu tan, y nhẹ nhàng cọ vào lòng bày tay tiểu sư thúc, "Vâng."
"Biết là tốt." Tề Tiêu Loan rất dung túng.
Tề Tiêu Loan vốn dĩ muốn ở bên Bùi Chiêu Minh thêm chút nữa, nhưng lại bị Bùi Chiêu Minh cuộn tròn lại nhét về linh phủ để nghỉ dưỡng.
"Thần hồn của người còn nhiều vết thương lắm, đừng ở bên ngoài nhiều quá."
Vì thế hắn đành phải nhàm chán ôm chó vàng nhỏ nằm trong linh phủ xem Bùi Chiêu Minh tiếp tục nghiên cứu hướng dẫn trên tay.
Hai người một đường đi nhanh như sấm chớp, rốt cuộc vào buổi sáng ba ngày sau đã tới địa điểm cần tới.
Tề Tiêu Loan thu lại cây kiếm bay đến nỗi muốn bốc khói, nhìn sơ qua bốn phía, một mảnh hoang vu, chỉ có một cái lỗ sâu không thấy đáy ở dưới đáy hẻm núi.
"Là nơi này sao?"
"Vâng." Bùi Chiêu Minh ở trong linh phủ nói chuyện với Tề Tiêu Loan, "Hướng dẫn nói là ở đây."
"Được rồi."
Tề Tiêu Loan từ vách lỗ lưu loát nhảy xuống, gió cũng tùy theo đó mà lướt vào bên trong hẻm núi.
Từng cơn gió lạnh lướt qua, vô cùng cuồng bạo, dường như muốn tránh thoát cái gì đó, lại dường như muốn cắn nát hết tất cả mọi thứ cản đường nó.
Tề Tiêu Loan bị gió thổi đến nỗi phải híp lại mắt, bóng tối cũng theo độ sâu tăng dần mà từ từ chiếm đóng.
Hắn đang rơi vào một nơi tối đen như mật.
Tề Tiêu Loan lặng lẽ đếm số.
....... Năm mươi bảy, năm mươi tám, năm mưới chín.....
Một tia ánh sáng nhạt dần dần hiện lên.
"Tiểu sư thúc, ngay bây giờ!"
Hắn nhanh chóng xoay người, kiếm ra khỏi vỏ mang theo gió mạnh quanh mình, mang theo sức mạnh trảm núi, bổ về phía đáy vực sâu.
Âm thanh của tầng tầng lớp lớp băng mỏng rách nát theo gió vang lên.
Bùi Chiêu Minh theo kế hoạch tiếp nhận quyền khống chế cơ thể, trận phù mang kim sắc không ngừng xuất hiện từ đầu ngón tay y, hình thành từng trận pháp, bọc Bùi Chiêu Minh tiếp tục rơi xuống dưới.
Bọn họ nơi thẳng xuống đáy sâu, giống như một sợi lông chim nhẹ nhàng uyển chuyển rơi xuống mặt cỏ mềm mại, gió lặng lẽ lướt qua góc áo, ánh mặt trời tươi đẹp nhẹ nhàng chiếu sáng mọi vật.
Là một khung cảnh ngày xuân an tĩnh.
Tề Tiêu Loan đứng trên thân kiếm đang bay nhanh theo hình thức tự động, cúi đầu nghiên cứu thuyết minh khai trận mà đại trưởng lão để lại cho hắn.
Thuyết minh này là lớp trận pháp ngoài dùng để khóa gương Quan Tâm lại.
Hắn lật qua lật lại nghiên cứu sau một lúc lâu, lông mày nhíu lại đến nỗi có thể kẹp chết con muỗi, vẫn không hiểu gì cả.
Bùi Chiêu Minh thấy thế liền tự giác tiếp nhận khống chế cơ thể, y nhẹ nhàng chạm vào trận bàn, thuyết minh không những ngắn gọn dễ hiểu mà còn minh họa bằng văn hay tranh đẹp nhanh chóng mở ra.
........
Tề Tiêu Loan không nói lời nào, Tề Tiêu Loan cảm thấy có chút mất mặt.
Bóng đêm núp sâu bên trong núi rừng từ từ xuất hiện, từng dãy núi khổng lồ nhanh chóng lùi về phía sau, trăng đêm đang lặng yên ẩn nấp bên trong những cánh rừng cũng từ từ xuất hiện.
Bùi Chiêu Minh có chút sững sờ.
Những cái này y chưa từng gặp qua bao giờ.
Khung cảnh đẹp nhất mà y từng chứng kiến, cũng chỉ là một khoảng không trung từ bên ngoài cửa sổ phòng mà thôi.
"Tiểu sư thúc ơi." Y nhẹ nhàng kêu.
"Hửm?"
Nhận ra cảm xúc của Bùi Chiêu Minh không đúng lắm, thần hồn Tề Tiêu Loan liền bay ra ngoài, thấy Bùi Chiêu Minh đứng trong bóng tối vô biên hơi hơi cúi đầu, không nhìn rõ nét mặt.
Hắn nhẹ nhàng xoa đầu Bùi Chiêu Minh, "Làm sao vậy?"
"Tiểu sư thúc," Bùi Chiêu Minh nhìn cảnh vật dưới chân, "Đây là lần đầu tiên trong đời con rời khỏi đỉnh Bát Xích."
"Con gặp rất ít những chuyện trên đời này, thật sự rất ít." Giọng điệu y bình đạm, như chỉ đang giải bày một sự thật đơn giản, "Con không có tốt như người tưởng tượng đâu ạ."
"Thật ra người không cần nhân nhượng con, ở bên cạnh con....." Ánh mắt y dần trở nên buồn thiu, "Con sợ con càng trở nên lòng tham không đáy mất."
Tề Tiêu Loan nhẹ nhàng vén tóc mái Bùi Chiêu Minh lên, lộ ra một đôi mắt rối rắm tràn đầy dục vọng, hắn không thèm để ý mà cười, "Em tính lòng tham không đáy kiểu gì đây? Nói ta nghe thử nào."
Bùi Chiêu Minh nhấp môi không nói chuyện, đôi mắt đen cứ nhìn chằm chằm vào Tề Tiêu Loan.
"Hừm......" Tề Tiêu Loan giả bộ buồn rầu lắc lắc đầu.
"Lòng tham không đáy thì lòng tham không đáy thôi, tiểu sư thúc của em lại không phải không cho em tham."
Hắn chớp chớp mắt, tràn đầy ý cười.
"Biết sao được, ai bảo ta thích em đến như vậy."
Hắn cười, nâng mặt Bùi Chiêu Minh lên.
"Tiểu sư thúc của em cũng chẳng phải là người hay nhân nhượng đâu."
Hắn cúi đầu lưu lại trên môi Bùi Chiêu Minh một nụ hôn rất nhẹ, như một tia sáng mặt trời dịu nhẹ lướt qua.
Bùi Chiêu Minh ngơ ngác nhìn vào đôi mắt tiểu sư thúc, nơi đó toàn những cảm xúc ôn nhu sáng ngời, dẫn người ta muốn chết chìm vào trong đấy,
Vì thế lo sợ trong lòng liền lập tức bị tiêu tan, y nhẹ nhàng cọ vào lòng bày tay tiểu sư thúc, "Vâng."
"Biết là tốt." Tề Tiêu Loan rất dung túng.
Tề Tiêu Loan vốn dĩ muốn ở bên Bùi Chiêu Minh thêm chút nữa, nhưng lại bị Bùi Chiêu Minh cuộn tròn lại nhét về linh phủ để nghỉ dưỡng.
"Thần hồn của người còn nhiều vết thương lắm, đừng ở bên ngoài nhiều quá."
Vì thế hắn đành phải nhàm chán ôm chó vàng nhỏ nằm trong linh phủ xem Bùi Chiêu Minh tiếp tục nghiên cứu hướng dẫn trên tay.
Hai người một đường đi nhanh như sấm chớp, rốt cuộc vào buổi sáng ba ngày sau đã tới địa điểm cần tới.
Tề Tiêu Loan thu lại cây kiếm bay đến nỗi muốn bốc khói, nhìn sơ qua bốn phía, một mảnh hoang vu, chỉ có một cái lỗ sâu không thấy đáy ở dưới đáy hẻm núi.
"Là nơi này sao?"
"Vâng." Bùi Chiêu Minh ở trong linh phủ nói chuyện với Tề Tiêu Loan, "Hướng dẫn nói là ở đây."
"Được rồi."
Tề Tiêu Loan từ vách lỗ lưu loát nhảy xuống, gió cũng tùy theo đó mà lướt vào bên trong hẻm núi.
Từng cơn gió lạnh lướt qua, vô cùng cuồng bạo, dường như muốn tránh thoát cái gì đó, lại dường như muốn cắn nát hết tất cả mọi thứ cản đường nó.
Tề Tiêu Loan bị gió thổi đến nỗi phải híp lại mắt, bóng tối cũng theo độ sâu tăng dần mà từ từ chiếm đóng.
Hắn đang rơi vào một nơi tối đen như mật.
Tề Tiêu Loan lặng lẽ đếm số.
....... Năm mươi bảy, năm mươi tám, năm mưới chín.....
Một tia ánh sáng nhạt dần dần hiện lên.
"Tiểu sư thúc, ngay bây giờ!"
Hắn nhanh chóng xoay người, kiếm ra khỏi vỏ mang theo gió mạnh quanh mình, mang theo sức mạnh trảm núi, bổ về phía đáy vực sâu.
Âm thanh của tầng tầng lớp lớp băng mỏng rách nát theo gió vang lên.
Bùi Chiêu Minh theo kế hoạch tiếp nhận quyền khống chế cơ thể, trận phù mang kim sắc không ngừng xuất hiện từ đầu ngón tay y, hình thành từng trận pháp, bọc Bùi Chiêu Minh tiếp tục rơi xuống dưới.
Bọn họ nơi thẳng xuống đáy sâu, giống như một sợi lông chim nhẹ nhàng uyển chuyển rơi xuống mặt cỏ mềm mại, gió lặng lẽ lướt qua góc áo, ánh mặt trời tươi đẹp nhẹ nhàng chiếu sáng mọi vật.
Là một khung cảnh ngày xuân an tĩnh.