Chương : 23
Edit + Beta: Leslie aka Cơm nhỏ
Nguyễn Trì Tranh đỡ thắt lưng khập khiễng ra khỏi Thư Ly Viện, hiển nhiên hắn đã bị đánh rất nhiều. Đi theo sau hắn là hai gã thủ vệ khiêng Nguyễn Anh và Nguyễn Dũng.
"Thiếu gia, người có sao không?" Nguyễn Thắng và Nguyễn Doanh tiến lên đỡ Nguyễn Trì Tranh.
Nguyễn Trì Tranh mím chặt đôi môi tái nhợt, hàng mi buông xuống che giấu phẫn nộ và khuất nhục trong đáy mắt. Từ lúc sinh ra đến giờ, hắn chưa bao giờ chật vật đến như vậy.
"Các ngươi tự mà khiêng chúng ra khỏi Ô gia" Thủ vệ Thư Ly Viện mang vẻ mặt ghét bỏ mà ném Nguyễn Anh và Nguyễn Dũng xuống mặt đất đầy tuyết.
Nguyễn Thắng thấy hai người đầy người thương tích liền hô lên: "Nguyễn Anh, Nguyễn Dũng"
Hắn vội chạy đến xem thì thấy hai tên kia đã hấp hối. Nguyễn Thắng vội vàng lấy thuốc trị thương ra.
Thủ vệ Thư Ly Viện thấy vậy liền chụp lấy cái chai rồi ném đi: "Lão gia chúng ta nói không được cho chúng uống bất kỳ thuốc nào"
Nguyễn Thắng vừa vội vừa giận: "Không cho uống bọn họ sẽ chết"
"Nếu có chết thì cũng là số mệnh của chúng. Ngược lại, nếu bọn chúng chịu đựng nổi đến khi về nhà thì lão gia của chúng ta sẽ không truy cứu việc này nữa"
"Các ngươi... Các ngươi......" Biết Nguyễn gia không bằng Ô gia, Nguyễn Thắng liền quay qua cầu xin Ô Nhược giúp đỡ: "Nhược thiếu gia, nô tài van cầu người, xin người cứu hai người bọn họ"
Đáy mắt Ô Nhược hiện lên sát ý nhưng rất nhanh liền mất đi nên không ai nhận ra được: "Thi Cửu, Thi Hựu, đút thuốc cho hai người đó"
"Dạ" Thi Cửu nhặt viên thuốc trên mặt đất lên.
Thủ vệ Thư Ly Viện trầm giọng ngăn cản: "Nhược thiếu gia, đây là chuyện của Thư Ly Viện chúng ta. Không lẽ người cũng muốn nhúng tay vào sao?"
Ô Nhược nói: "Đây chính là hai mạng người, ta làm sao có thể thấy chết mà không cứu. Huống hồ, ta và bọn họ đã quen biết nhau nhiều năm rồi"
Thủ vệ Thư Ly Viện hỏi lại y: "Người hầu của Thư Thanh Viện và Nhược thiếu gia cũng ở chung đã lâu. Nếu bọn họ phạm sai lầm, Có phải Nhược thiếu gia sẽ vì tình nghĩa lâu năm mà không xử phạt bọn họ? Vậy quy củ lập ra để làm gì?"
"Nhưng chẳng lẽ ngươi muốn ta trơ mắt nhìn bọn họ chết đi?"
Thi Cửu và Thi Hựu ngồi xổm xuống bên cạnh Nguyễn Dũng và Nguyễn Anh.
Thủ vệ Thư Ly Viện lớn giọng hô: "Không được đút thuốc"
Nguyễn Thắng và Nguyễn Doanh liếc nhau, nhanh chóng đứng che trước mặt thủ vệ Thư Ly Viện.
"Các ngươi có nghe không, không được đút thuốc" Thủ vệ Thư Ly Viện cả giận nói: "Nhược thiếu gia, người cố ý đúng không? Nếu vậy nô tài đánh phải mời lão gia ra đây giải quyết"
Lúc này, Thi Cửu đứng lên nói: "Phu nhân, hắn chết rồi"
Thi Hựu nói: "Người bên đây cũng đã tắt thở"
Nguyễn Thắng, Nguyễn Doanh ngẩn ra: "Cái gì? Chết rồi?"
Bọn họ vội vàng ngồi xổm xuống kiểm tra liền thấy Nguyễn Anh và Nguyễn Dũng thật sự đã tắt thở, bọn chúng chết đứng tại chỗ.
Chết rồi.
Huynh đệ chung sống hơn chục năm vậy mà giờ đã chết rồi.
Thủ vệ Thư Ly Viện giễu cợt nói: "Đáng đời"
"Khiêng người về" Nguyễn trì tranh vừa siết chặt nắm đấm vừa nói. Sau đó, y cũng không nói thêm lời nào nữa mà lê thân thể bị thương đi về phía cửa hông.
Ô Nhược một mặt ra lệnh cho bọn Thi Cửu hỗ trợ Nguyễn Trì Tranh khiêng thi thể, mặt khác y liền đuổi theo Nguyễn Trì Tranh: "Trì Tranh, đợi một chút... Đợi một chút"
Lúc Ô Nhược đuổi theo đến cửa hông, Nguyễn Trì Tranh đã mang thi thể đi mất.
Thi Cửu hỏi: "Phu nhân, có cần đuổi theo không?"
"Cần, đương nhiên là cần rồi" Dù sao thì Ô Nhược cũng phải làm cho tới nơi tới chốn. Bởi y biết giả sử y có theo đến tận nhà của Nguyễn Trì Tranh thì hắn cũng sẽ không muốn gặp y.
Quả nhiên, khi Ô Nhược đuổi theo tới được Nguyễn gia thì Nguyễn Trì Tranh đóng cửa không chịu gặp.
Ô Nhược lại nhớ tới chuyện ở Thư Ly Viện.
Thi Diệc liền báo cáo tình hình đêm qua cho y biết: "Hồi phu nhân, sau khi Nguyễn Anh và Nguyễn Dũng bị bắt, Nhị gia đã đã đánh bọn chúng cả một đêm. Sau đó, Nguyễn thiếu gia bị dẫn đến Thư Ly Viện. Rồi ở trước mặt mọi người hắn bị bắt i cởi quần ra và bị đánh ba mươi đại bản"
Ô Nhược cười lạnh. Một khi Nguyễn Trì Tranh đã bị loại sỉ nhục này thì y dám khẳng định hắn rất lâu sau đó sẽ không xuất hiện trước mặt y nữa.
Ô Nhược nhìn về phía Thi Cửu và Thi Hựu: "Các ngươi nói cho ta biết bọn Nguyễn Anh chết như thế nào?"
Thi Cửu trả lời: "Tiểu nhân thừa lúc đút thuốc liền tranh thủ lúc người khác không chú ý đã bóp nghẹt đường thở của hắn, Nguyễn Anh vì vậy mà tử vong"
Thi Hựu: "Tiểu nhân cũng làm y như vậy"
"Làm tốt lắm"
Ô Nhược hài lòng cong môi cười, nhóm người Thi Cửu thật sự rất cơ trí, bọn họ có thể hiểu được chỉ thị của y.
Hiện giờ, đột nhiên mất đi hai người hầu thân tín, trong lòng Nguyễn Trì Tranh chắc chắn sẽ vô cùng tức giận. Hắn sẽ càng ngày càng oán hận Nguyễn Lam Như. Nhưng mà, chuyện hôm nay mới chỉ là khởi đầu mà thôi.
----- Hết chương 23 -----
Nguyễn Trì Tranh đỡ thắt lưng khập khiễng ra khỏi Thư Ly Viện, hiển nhiên hắn đã bị đánh rất nhiều. Đi theo sau hắn là hai gã thủ vệ khiêng Nguyễn Anh và Nguyễn Dũng.
"Thiếu gia, người có sao không?" Nguyễn Thắng và Nguyễn Doanh tiến lên đỡ Nguyễn Trì Tranh.
Nguyễn Trì Tranh mím chặt đôi môi tái nhợt, hàng mi buông xuống che giấu phẫn nộ và khuất nhục trong đáy mắt. Từ lúc sinh ra đến giờ, hắn chưa bao giờ chật vật đến như vậy.
"Các ngươi tự mà khiêng chúng ra khỏi Ô gia" Thủ vệ Thư Ly Viện mang vẻ mặt ghét bỏ mà ném Nguyễn Anh và Nguyễn Dũng xuống mặt đất đầy tuyết.
Nguyễn Thắng thấy hai người đầy người thương tích liền hô lên: "Nguyễn Anh, Nguyễn Dũng"
Hắn vội chạy đến xem thì thấy hai tên kia đã hấp hối. Nguyễn Thắng vội vàng lấy thuốc trị thương ra.
Thủ vệ Thư Ly Viện thấy vậy liền chụp lấy cái chai rồi ném đi: "Lão gia chúng ta nói không được cho chúng uống bất kỳ thuốc nào"
Nguyễn Thắng vừa vội vừa giận: "Không cho uống bọn họ sẽ chết"
"Nếu có chết thì cũng là số mệnh của chúng. Ngược lại, nếu bọn chúng chịu đựng nổi đến khi về nhà thì lão gia của chúng ta sẽ không truy cứu việc này nữa"
"Các ngươi... Các ngươi......" Biết Nguyễn gia không bằng Ô gia, Nguyễn Thắng liền quay qua cầu xin Ô Nhược giúp đỡ: "Nhược thiếu gia, nô tài van cầu người, xin người cứu hai người bọn họ"
Đáy mắt Ô Nhược hiện lên sát ý nhưng rất nhanh liền mất đi nên không ai nhận ra được: "Thi Cửu, Thi Hựu, đút thuốc cho hai người đó"
"Dạ" Thi Cửu nhặt viên thuốc trên mặt đất lên.
Thủ vệ Thư Ly Viện trầm giọng ngăn cản: "Nhược thiếu gia, đây là chuyện của Thư Ly Viện chúng ta. Không lẽ người cũng muốn nhúng tay vào sao?"
Ô Nhược nói: "Đây chính là hai mạng người, ta làm sao có thể thấy chết mà không cứu. Huống hồ, ta và bọn họ đã quen biết nhau nhiều năm rồi"
Thủ vệ Thư Ly Viện hỏi lại y: "Người hầu của Thư Thanh Viện và Nhược thiếu gia cũng ở chung đã lâu. Nếu bọn họ phạm sai lầm, Có phải Nhược thiếu gia sẽ vì tình nghĩa lâu năm mà không xử phạt bọn họ? Vậy quy củ lập ra để làm gì?"
"Nhưng chẳng lẽ ngươi muốn ta trơ mắt nhìn bọn họ chết đi?"
Thi Cửu và Thi Hựu ngồi xổm xuống bên cạnh Nguyễn Dũng và Nguyễn Anh.
Thủ vệ Thư Ly Viện lớn giọng hô: "Không được đút thuốc"
Nguyễn Thắng và Nguyễn Doanh liếc nhau, nhanh chóng đứng che trước mặt thủ vệ Thư Ly Viện.
"Các ngươi có nghe không, không được đút thuốc" Thủ vệ Thư Ly Viện cả giận nói: "Nhược thiếu gia, người cố ý đúng không? Nếu vậy nô tài đánh phải mời lão gia ra đây giải quyết"
Lúc này, Thi Cửu đứng lên nói: "Phu nhân, hắn chết rồi"
Thi Hựu nói: "Người bên đây cũng đã tắt thở"
Nguyễn Thắng, Nguyễn Doanh ngẩn ra: "Cái gì? Chết rồi?"
Bọn họ vội vàng ngồi xổm xuống kiểm tra liền thấy Nguyễn Anh và Nguyễn Dũng thật sự đã tắt thở, bọn chúng chết đứng tại chỗ.
Chết rồi.
Huynh đệ chung sống hơn chục năm vậy mà giờ đã chết rồi.
Thủ vệ Thư Ly Viện giễu cợt nói: "Đáng đời"
"Khiêng người về" Nguyễn trì tranh vừa siết chặt nắm đấm vừa nói. Sau đó, y cũng không nói thêm lời nào nữa mà lê thân thể bị thương đi về phía cửa hông.
Ô Nhược một mặt ra lệnh cho bọn Thi Cửu hỗ trợ Nguyễn Trì Tranh khiêng thi thể, mặt khác y liền đuổi theo Nguyễn Trì Tranh: "Trì Tranh, đợi một chút... Đợi một chút"
Lúc Ô Nhược đuổi theo đến cửa hông, Nguyễn Trì Tranh đã mang thi thể đi mất.
Thi Cửu hỏi: "Phu nhân, có cần đuổi theo không?"
"Cần, đương nhiên là cần rồi" Dù sao thì Ô Nhược cũng phải làm cho tới nơi tới chốn. Bởi y biết giả sử y có theo đến tận nhà của Nguyễn Trì Tranh thì hắn cũng sẽ không muốn gặp y.
Quả nhiên, khi Ô Nhược đuổi theo tới được Nguyễn gia thì Nguyễn Trì Tranh đóng cửa không chịu gặp.
Ô Nhược lại nhớ tới chuyện ở Thư Ly Viện.
Thi Diệc liền báo cáo tình hình đêm qua cho y biết: "Hồi phu nhân, sau khi Nguyễn Anh và Nguyễn Dũng bị bắt, Nhị gia đã đã đánh bọn chúng cả một đêm. Sau đó, Nguyễn thiếu gia bị dẫn đến Thư Ly Viện. Rồi ở trước mặt mọi người hắn bị bắt i cởi quần ra và bị đánh ba mươi đại bản"
Ô Nhược cười lạnh. Một khi Nguyễn Trì Tranh đã bị loại sỉ nhục này thì y dám khẳng định hắn rất lâu sau đó sẽ không xuất hiện trước mặt y nữa.
Ô Nhược nhìn về phía Thi Cửu và Thi Hựu: "Các ngươi nói cho ta biết bọn Nguyễn Anh chết như thế nào?"
Thi Cửu trả lời: "Tiểu nhân thừa lúc đút thuốc liền tranh thủ lúc người khác không chú ý đã bóp nghẹt đường thở của hắn, Nguyễn Anh vì vậy mà tử vong"
Thi Hựu: "Tiểu nhân cũng làm y như vậy"
"Làm tốt lắm"
Ô Nhược hài lòng cong môi cười, nhóm người Thi Cửu thật sự rất cơ trí, bọn họ có thể hiểu được chỉ thị của y.
Hiện giờ, đột nhiên mất đi hai người hầu thân tín, trong lòng Nguyễn Trì Tranh chắc chắn sẽ vô cùng tức giận. Hắn sẽ càng ngày càng oán hận Nguyễn Lam Như. Nhưng mà, chuyện hôm nay mới chỉ là khởi đầu mà thôi.
----- Hết chương 23 -----