Chương : 18
Edit + Beta: Leslie aka Cơm nhỏ
Khi Hắc Tuyên Dực trở về phòng nghỉ ngơi, Ô Nhược đã ngủ được một lúc lâu.
Hắn nằm lên giường vươn tay xoa xoa bụng y. Sau đó, một ít linh khí từ tay Hắc Tuyên Dực tiến vào bụng Ô Nhược.
Mặc dù đang ngủ, Ô Nhược vẫn cảm giác được Hắc Tuyên Dực đang xoa bụng mình nhưng y lại lười mở mắt. Y không muốn lại mất ngủ như tối qua.
Đến khi Ô Nhược thức dậy, người bên cạnh đã đi từ lâu, chăn màn bên cạnh cũng đã lạnh. Ô Nhược nhìn thấy trên gối của hắn có hai cái vòng tay hắc ngân.
Ô Nhược tò mò cầm lên xem mặt ngoài vòng có khắc đồ văn. Sau khi quan sát kỹ lưỡng, y phát hiện phù văn trên vòng tay chính là pháp ấn dùng để che dấu linh lực của người đeo nó.
Nếu y không đoán sai thì hai chiếc vòng này chính là Hắc Tuyên Dực đưa cho y dùng. Bởi vì chỉ cần mang nó thì dù cho có là ông cố Ô Bặc Phương cũng không thể cảm ứng được linh lực trên người y.
Ô Nhược có chút chần chừ, y vẫn chưa vội đeo vòng lên tay. Y muốn chờ gặp Hắc Tuyên Dực để hỏi rõ ràng, nếu không, y sợ mình hiểu lầm.
Ô Nhược gọi Thi Nguyên vào hầu hạ mình rửa mặt và thay quần áo rồi ra đại sảnh dùng điểm tâm. Tuy nhiên, khi y đến nơi,Hắc Tuyên Dực cũng không ở đó.
Ô Nhược hỏi Hắc Tín: "Hắc Tuyên Dực đâu rồi? Huynh ấy ra ngoài rồi à?"
Hắc Tín nói: "Hồi phu nhân, tối qua chủ tử đã ra khỏi thành. Người nhờ lão nô chuyển lời cho phu nhân một tiếng rằng khoảng năm ngày sau người sẽ về"
Ô Nhược nhíu mày: "Ra khỏi thành? Ngươi có biết huynh ấy đi đâu không?"
Đời trước, khi Ô Nhược bị thương, Hắc Tuyên Dực vẫn luôn ở trong phủ. Tuy rằng y không muốn nhìn thấy hắn nhưng y biết cứ vào nửa đêm Hắc Tuyên Dực sẽ đến phòng thăm mình. Ô Nhược thậm chí còn giật mình đến suýt ngất đi khi bị cái mặt đầy vẩy cá Hắc Tuyên Dực nhìn chằm chằm.
Nhưng mà ̣đời này, vì sao hắn lại đột nhiên lại ra khỏi thành?
"Chủ tử cũng không nói gì với nô tài"
Ô Nhược cảm thấy được việc y sống lại đã làm cho mọi việc ở đời này có sự biến hóa rất lớn. Gạt bỏ chuyện của Hắc Tuyên Dực sang một bên, Ô Nhược bắt đầu dùng điểm tâm. Sau đó, y lấy vòng tay ra và đeo vào rồi quay qua nói với Hắc Tín: "Những ngày này ta có việc nên sẽ trở về Ô gia. Nếu Hắc Tuyên Dực trở về, ngươi sai người đến Ô gia báo tin cho ta"
"Dạ, phu nhân"
Sau đó, Hắc Tín thu xếp đồ đạc cho Ô Nhược rồi tiễn hắn xuất môn.
Lo ngại thi phó cấp thấp sẽ mang đến cho mình nhiều phiền toái, Ô Nhược quyết định chỉ mang bốn người Thi Cửu về Ô gia vấn an cha mẹ.
Khi vào Ô gia, xe ngựa trực tiếp đi vào cổng chính ở Nam môn.
Trông thấy Ô Nhược xuống trên xe, toàn bộ thủ vệ đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Ngày trước, mỗi lần Ô Nhược ra vào Ô gia đều đi bằng cửa hông, ngay cả ngày lại mặt cùng cũng từ cửa hông đi vào. Nguyên do là vì nếu y đi vào bằng cửa chính sẽ gặp rất nhiều kẻ coi thường và chế nhạo y. Dần dần, trong lòng Ô Nhược nảy sinh ý nghĩ trốn tránh. Có điều hiện tại, Ô Nhược đã không phải là Ô Nhược của đời trước.
Dưới nhiều ánh mắt bất đồng, Ô Nhược được Thi Hựu và Thi Cửu dìu trưng ra vẻ mặt thản nhiên rảo bước tiến vào cửa chính của Nam môn. Bỏ ngoài tai những tiếng thảo luận và cười nhạo, Ô Nhược thẳng tiến đến Thư Thanh Viện.
Ô gia đại trạch có tổng cộng một ngàn năm trăm viện nhỏ, chia ra bốn đại viện Đông, Nam, Tây, Bắc.
Sau khi tộc trưởng Ô Bặc Phương cùng với phụ thân của mình là Ô Thần Triển từ Ô gia trực hệ gia tộc ở Hoàng Đô đến định cư ở Cao Lăng Thành, cha con họ dùng thực lực và bản lĩnh của mình trong một thời gian ngắn tạo nên danh khí của bản thân. Hai người đồng lập ra chi thứ của Ô gia. Ô gia đại trạch càng ngày càng khuếch trương, tới ngày hôm nay tạo thành đại viện lớn nhất của gia tộc lớn nhất tại Ô Lăng Thành. Sau đó, Ô Bặc Phương thành thân với Diêu gia nhị thứ nữ Diêu Xu Uyển. Hai người sinh ra bốn nam và hai nữ. Bốn nam là Ô Huyền Vân, Ô Huyền Nhiên, Ô Huyền Quân, Ô Huyền Vũ; còn hai nữ là Ô Huyền Mộng và Ô Huyền Âm. Trong đó, Ô Huyền Nhiên chính là ông nội của Ô Nhược.
Sau đó, Ô Huyền Nhiên thành thân với Mục gia đích nữ Mục Tú Uyển tại Ân La Thành, họ sinh ra được năm nam và một nữ. Ô Bặc Phương phân cho bọn họ dọn đến khu Nam đại viện. Và rồi, khi những người con của Ô Huyền Nhiên thành thân, ông cũng phân chia Nam đại viện thành sáu viện nhỏ gồm có Huyền Uyển Viện, Thư Cạnh Viện, Thư Ly Viện, Thư Thanh Viện, Thư Bân Viện và Thư Đồng Viện. Ô Huyền Nhiên và phu nhân mình ngụ tại Huyền Uyển Viện, còn lại năm đại viện ông phân cho năm nhi tử của mình.
Cho nên, người nhà Ô gia nhân khẩu vừa đông lại vừa phức tạp, phương thức sinh tồn của họ cũng cực kỳ tàn khốc. Ví như phụ thân của Ô Nhược là Ô Tiền Thanh có chữ "Tiền" là bối tự, nhưng không phải tất cả những người ngang hàng với ông cũng có bối tự đó trong tên của họ, và đồng thời không không phải ai cũng sẽ được viết tên lên gia phả của Ô gia. Tất cả bọn họ đều phải thông qua khảo hạch và rèn luyện vô cùng nghiêm khắc mới có thể có được bối tự và được có tên trong gia phả. Vì vậy, trước khi có bối tự, Trường Sinh bài của họ chỉ được thờ cúng ở Trường Sinh điện, sau khi có mới được đưa bài vị vào từ đường Ô gia.
Những người không có tên trong gia phả sẽ không được bọn họ thừa nhận là người Ô gia. Thậm chí những người đó còn có thể bị đuổi ra khỏi Ô gia, vĩnh viễn không được quay trở lại nửa bước.
Đến thời Ô Nhược, đồng bối với y có bối tự là "An". Tuy nhiên, những người có được bối tự đó không nhiều. Nguyên nhân là vì phần lớn mọi người còn chưa đủ hai mươi tuổi nên không thể ra rèn luyện, mà những người đã đủ hai mươi tuổi đã đi ra ngoài cũng chưa trở lại Ô gia. Vì vậy, Nam Đại Viện đại viện chỉ có con trưởng của Đại bá Ô Tiền Cạnh là Ô An Kỳ và con trưởng của Nhị bá Ô Tiền Ly là Ô An Dịch được bối tự “An”.
"Tiểu Nhược, hôm nay sao con lại về đây?" Nghe được hạ nhân hồi báo Ô Nhược trở về, Quản Đồng vội vàng ra cổng dìu nhi tử của mình vào.
Nhìn thấy mẫu thân, trên gương mặt lạnh nhạt của Ô Nhược xuất hiện một tia nhu hòa.
Y hạ giọng nói: "Sáng nay, Hắc... Khụ, Tuyên Dực đưa cho con phương thuốc trị liệu cho cha. Cho nên con vừa dùng điểm tâm xong liền chạy qua đây""
Kỳ thật, phương thuốc này do chính y viết vào hôm qua. Bởi vì bài thuốc này cần rất nhiều dược liệu quý nên Ô Nhược đem toa qua đây trước rồi mới cùng với cha mình thu thập dược liệu.
Quản Đồng thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi, mẹ chỉ sợ con ở Hắc gia chịu ủy khuất"
Ô Nhược hỏi: "Cha đâu rồi mẹ?"
"Ông ấy ở thư phòng"
"Vậy chúng ta tìm cha đi"
"Được"
Quản Đồng dìu Ô Nhược đi vào hậu viện.
Trong thư phòng, Ô Tiền Thanh đang ở luyện chữ. Thấy tiểu nhi tử trở về, trong lòng ông vô cùng cao hứng, đồng thời ông cũng mơ hồ đoán được mục đích của con trai khi quay về nhà. Ô Tiền Thanh liền cho tất cả người hầu rời khỏi phòng.
Quản Đồng cũng đi chuẩn bị trà và bánh ngọt cho cha con Ô Tiền Thanh.
Ô Nhược giải thích một chút với Ô Tiền Thanh về phương thuốc và cách trị liệu. Sau đó, y đưa toa thuốc cho Ô Tiền Thanh: "Cha, chúng ta cần nhanh chóng tìm những dược liệu này để người nấu thuốc ngâm. Chờ ngâm đủ bốn mươi chín ngày thì linh điền của cha sẽ từ từ khôi phục. Nếu vẫn không được, chúng ta lại tìm cách khác.
Y vẫn chưa thể chắn chắc một trăm phần trăm về phương pháp này vì sợ cha mình sẽ quá kỳ vọng rồi lại thật vọng. Có điều ở đời trước, Ô Nhược và sư phụ mình cũng đã nghiên cứu phương pháp trị liệu cho cha y. Vì vậy, y vẫn tự tin là mình có thể trị khỏi hoàn toàn cho Ô Tiền Thanh: "Chỉ là có một vài loại dược liệu thật sự rất khó tìm. Cho dù tìm được, chúng ta cũng khó mà mua nó"
"Con đưa cho ta xem xem" Ô Tiền Thanh nhận toa thuốc nhìn sơ qua một lần: "Những dược liệu này chúng ta đều có đủ"
"Đều có đủ sao?" Ô Nhược kinh ngạc nhìn ông: "Nhà của chúng ta có nhiều dược liệu quý như vậy sao? Sao con không hề biết việc này?"
"Con quên rồi sao, ngày lại mặt Tuyên Dực mang đến rất nhiều dược liệu quý" Ô Tiền Thanh mỉm cười: "Hắn rất là có tâm, biết ta bị hủy tu vi nên đưa đến rất nhiều dược liệu đắt tiền, thậm chí có một số dược liệu dùng ngàn vạn lượng cũng chưa chắc mua được"
"......" Tâm tình Ô Nhược lúc này vô cùng phức tạp, y thật sự nghĩ không ra vì sao Hắc Tuyên Dực lại tốt với y như vậy, chẳng lẽ là vì vì mình là nam thê của hắn sao?
Rất nhanh, Ô Nhược liền phủ định đáp án này.
Không phải y muốn lấy dạ tiểu nhân đo lòng của quân tử mà bởi vì kể từ lúc trùng sinh đến nay, y đã không thể tin được người khác tốt với mình và người nhà mình mà không có lý do. Chung quy cũng do y cảm thấy đối phương là vì mục đích cá nhân nên mới tốt với bọn họ, cũng giống như như y có thể đoán được Hắc Tuyên Dực cũng có mục đích với mình nên Ô Nhược thoải mái nhận trợ giúp từ hắn.
Ô Tiền Thanh cất toa thuốc, nghiêm mặt nói: "Tiểu Nhược, con ở Hắc gia cũng đã được mấy ngày rồi, vậy con có biết thân phận của Tuyên Dực là gì không? Vì sao hắn có thể xuất ra nhiều dược liệu quý như vậy?"
Cho dù Hắc gia có là đại gia tộc ở Hoàng Đô cũng không thể xuất ra nhiều vật phẩm quý báu như vậy. Vì thế, thân phận của hắn nhất định không đơn giản.
Ô Nhược nhíu mày.
Đời trước, y và Hắc Tuyên Dực sống chung hơn chục năm nhưng Ô Nhược cũng chỉ biết Hắc Tuyên Dực là người của Tử Linh tộc. Y nghe nói Tử Linh tộc không phải người của Thiên Hành Quốc bọn họ Còn về việc hắn là người ở nơi nào, Ô Nhược quả thật không biết.
Hiện tại, nhớ lại việc này, y càng thấy mình hoàn toàn không biết gì về Hắc Tuyên Dực.
Thật ra, ở đời trước, y đối với Hắc Tuyên Dực chính là tránh còn không kịp. Chỉ cần có người đàm luận về chuyện của hắn, Ô Nhược liền không muốn nghe. Lúc đó, đối với Ô Nhược mà nói, Hắc Tuyên Dực là người ở đâu, thân phận là gì cũng không liên quan đến y.
Thấy Ô Nhược không trả lời được, Ô Tiền Thanh liền thở dài: "Thôi, dù sao thì con và hắn cũng đã thành thân, cũng đã trở thành phu thê một kiếp này. Dù cho Hắc Tuyên Dực có thân phận gì, con cũng phải ở bên hắn, Hơn nữa, đây là hôn sự do chính tộc trưởng chỉ định cho con, những kẻ khác dù không muốn cũng không dám phản đối"
Bởi vì lai lịch của Hắc Tuyên Dực không rõ ràng, mà ngay cả ông nội của Ô Tiền Thanh là Ô Bặc Phương cũng không thể được, cho nên ông rất lo lắng việc ngày sau Hắc Tuyên Dực sẽ đứng ở lập trường đối nghịch với Ô gia bọn họ. Cuối cùng, còn làm cho nhi tử của ông lâm vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan.
Ô Nhược cười lạnh trong lòng. Ngay cả người thân của bọn chúng mà chúng còn giết được thì việc Hắc Tuyên Dực đối nghịch hay không có là gì đâu?
Y liền chuyển đề tài: "Cha, ba tháng nữa là đại ca đủ hai mươi tuổi rồi. Đến lúc đó huynh ấy sẽ phải ra phủ rèn luyện. Người phải chuẩn bị nhiều pháp khí cho đại ca mới được. Bên ngoài hung hiểm như vậy, nếu không mang theo nhiều pháp khí phòng thân, cả mẹ và con đều không thể yên tâm được"
Ô Tiền Thanh gật đầu: "Ta sẽ chuẩn bị"
Ô Nhược híp mắt: "Cha, Đại bá và những người kia mượn pháp khí của chúng ta đã hơn mấy tháng rồi......"
Ô Tiền Thanh ngẩn ra, thần sắc có chút đăm chiêu.
Lúc này, Quản Đồng bưng trà nước đi vào.
Ô Nhược thấy mẹ mình trở lại, y nhớ đến chuyện Trường Sinh bài nên lên tiếng nói: "Cha, bây giờ vẫn còn sớm, người đi chuẩn bị dược liệu đi"
"Được" Ô Tiền Thanh rời khỏi thư phòng.
Quản Đồng hỏi: "Con và cha đã nói xong rồi sao?"
Cảm nhận được xung quanh không có ai nghe lén, Ô Nhược kéo nàng ngồi xuống: "Mẹ, hôm tước con nhận được quà tặng của ông ngoại"
Quản Đồng ngẩn người, một hồi lâu nàng mới hiểu được “ông ngoại” mà Ô Nhược nói là ai. Trong phút chốc, nàng kích động đứng lên: "Người tới tìm con?"
Ô Nhược lắc đầu: "Không có, người là phái người đưa quà tới cho con"
Quản Đồng vội vàng nắm tay y hỏi: "Vậy ông ấy cho con vật gì?"
Ô Nhược vừa nói vừa quan sát vẻ mặt nàng: "Ông ngoại cho con một cái Trường Sinh bài"
"Trường Sinh bài?" Quản Đồng sửng sốt: "Vì sao ông ấy tặng Trường Sinh bài cho con?"
"Bởi vì Trường Sinh bài phong ấn linh lực của con"
"Hả?"
Ô Nhược nhíu mày: "Mẹ, người không biết chuyện này sao?"
----- Hết chương 18 -----
Khi Hắc Tuyên Dực trở về phòng nghỉ ngơi, Ô Nhược đã ngủ được một lúc lâu.
Hắn nằm lên giường vươn tay xoa xoa bụng y. Sau đó, một ít linh khí từ tay Hắc Tuyên Dực tiến vào bụng Ô Nhược.
Mặc dù đang ngủ, Ô Nhược vẫn cảm giác được Hắc Tuyên Dực đang xoa bụng mình nhưng y lại lười mở mắt. Y không muốn lại mất ngủ như tối qua.
Đến khi Ô Nhược thức dậy, người bên cạnh đã đi từ lâu, chăn màn bên cạnh cũng đã lạnh. Ô Nhược nhìn thấy trên gối của hắn có hai cái vòng tay hắc ngân.
Ô Nhược tò mò cầm lên xem mặt ngoài vòng có khắc đồ văn. Sau khi quan sát kỹ lưỡng, y phát hiện phù văn trên vòng tay chính là pháp ấn dùng để che dấu linh lực của người đeo nó.
Nếu y không đoán sai thì hai chiếc vòng này chính là Hắc Tuyên Dực đưa cho y dùng. Bởi vì chỉ cần mang nó thì dù cho có là ông cố Ô Bặc Phương cũng không thể cảm ứng được linh lực trên người y.
Ô Nhược có chút chần chừ, y vẫn chưa vội đeo vòng lên tay. Y muốn chờ gặp Hắc Tuyên Dực để hỏi rõ ràng, nếu không, y sợ mình hiểu lầm.
Ô Nhược gọi Thi Nguyên vào hầu hạ mình rửa mặt và thay quần áo rồi ra đại sảnh dùng điểm tâm. Tuy nhiên, khi y đến nơi,Hắc Tuyên Dực cũng không ở đó.
Ô Nhược hỏi Hắc Tín: "Hắc Tuyên Dực đâu rồi? Huynh ấy ra ngoài rồi à?"
Hắc Tín nói: "Hồi phu nhân, tối qua chủ tử đã ra khỏi thành. Người nhờ lão nô chuyển lời cho phu nhân một tiếng rằng khoảng năm ngày sau người sẽ về"
Ô Nhược nhíu mày: "Ra khỏi thành? Ngươi có biết huynh ấy đi đâu không?"
Đời trước, khi Ô Nhược bị thương, Hắc Tuyên Dực vẫn luôn ở trong phủ. Tuy rằng y không muốn nhìn thấy hắn nhưng y biết cứ vào nửa đêm Hắc Tuyên Dực sẽ đến phòng thăm mình. Ô Nhược thậm chí còn giật mình đến suýt ngất đi khi bị cái mặt đầy vẩy cá Hắc Tuyên Dực nhìn chằm chằm.
Nhưng mà ̣đời này, vì sao hắn lại đột nhiên lại ra khỏi thành?
"Chủ tử cũng không nói gì với nô tài"
Ô Nhược cảm thấy được việc y sống lại đã làm cho mọi việc ở đời này có sự biến hóa rất lớn. Gạt bỏ chuyện của Hắc Tuyên Dực sang một bên, Ô Nhược bắt đầu dùng điểm tâm. Sau đó, y lấy vòng tay ra và đeo vào rồi quay qua nói với Hắc Tín: "Những ngày này ta có việc nên sẽ trở về Ô gia. Nếu Hắc Tuyên Dực trở về, ngươi sai người đến Ô gia báo tin cho ta"
"Dạ, phu nhân"
Sau đó, Hắc Tín thu xếp đồ đạc cho Ô Nhược rồi tiễn hắn xuất môn.
Lo ngại thi phó cấp thấp sẽ mang đến cho mình nhiều phiền toái, Ô Nhược quyết định chỉ mang bốn người Thi Cửu về Ô gia vấn an cha mẹ.
Khi vào Ô gia, xe ngựa trực tiếp đi vào cổng chính ở Nam môn.
Trông thấy Ô Nhược xuống trên xe, toàn bộ thủ vệ đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Ngày trước, mỗi lần Ô Nhược ra vào Ô gia đều đi bằng cửa hông, ngay cả ngày lại mặt cùng cũng từ cửa hông đi vào. Nguyên do là vì nếu y đi vào bằng cửa chính sẽ gặp rất nhiều kẻ coi thường và chế nhạo y. Dần dần, trong lòng Ô Nhược nảy sinh ý nghĩ trốn tránh. Có điều hiện tại, Ô Nhược đã không phải là Ô Nhược của đời trước.
Dưới nhiều ánh mắt bất đồng, Ô Nhược được Thi Hựu và Thi Cửu dìu trưng ra vẻ mặt thản nhiên rảo bước tiến vào cửa chính của Nam môn. Bỏ ngoài tai những tiếng thảo luận và cười nhạo, Ô Nhược thẳng tiến đến Thư Thanh Viện.
Ô gia đại trạch có tổng cộng một ngàn năm trăm viện nhỏ, chia ra bốn đại viện Đông, Nam, Tây, Bắc.
Sau khi tộc trưởng Ô Bặc Phương cùng với phụ thân của mình là Ô Thần Triển từ Ô gia trực hệ gia tộc ở Hoàng Đô đến định cư ở Cao Lăng Thành, cha con họ dùng thực lực và bản lĩnh của mình trong một thời gian ngắn tạo nên danh khí của bản thân. Hai người đồng lập ra chi thứ của Ô gia. Ô gia đại trạch càng ngày càng khuếch trương, tới ngày hôm nay tạo thành đại viện lớn nhất của gia tộc lớn nhất tại Ô Lăng Thành. Sau đó, Ô Bặc Phương thành thân với Diêu gia nhị thứ nữ Diêu Xu Uyển. Hai người sinh ra bốn nam và hai nữ. Bốn nam là Ô Huyền Vân, Ô Huyền Nhiên, Ô Huyền Quân, Ô Huyền Vũ; còn hai nữ là Ô Huyền Mộng và Ô Huyền Âm. Trong đó, Ô Huyền Nhiên chính là ông nội của Ô Nhược.
Sau đó, Ô Huyền Nhiên thành thân với Mục gia đích nữ Mục Tú Uyển tại Ân La Thành, họ sinh ra được năm nam và một nữ. Ô Bặc Phương phân cho bọn họ dọn đến khu Nam đại viện. Và rồi, khi những người con của Ô Huyền Nhiên thành thân, ông cũng phân chia Nam đại viện thành sáu viện nhỏ gồm có Huyền Uyển Viện, Thư Cạnh Viện, Thư Ly Viện, Thư Thanh Viện, Thư Bân Viện và Thư Đồng Viện. Ô Huyền Nhiên và phu nhân mình ngụ tại Huyền Uyển Viện, còn lại năm đại viện ông phân cho năm nhi tử của mình.
Cho nên, người nhà Ô gia nhân khẩu vừa đông lại vừa phức tạp, phương thức sinh tồn của họ cũng cực kỳ tàn khốc. Ví như phụ thân của Ô Nhược là Ô Tiền Thanh có chữ "Tiền" là bối tự, nhưng không phải tất cả những người ngang hàng với ông cũng có bối tự đó trong tên của họ, và đồng thời không không phải ai cũng sẽ được viết tên lên gia phả của Ô gia. Tất cả bọn họ đều phải thông qua khảo hạch và rèn luyện vô cùng nghiêm khắc mới có thể có được bối tự và được có tên trong gia phả. Vì vậy, trước khi có bối tự, Trường Sinh bài của họ chỉ được thờ cúng ở Trường Sinh điện, sau khi có mới được đưa bài vị vào từ đường Ô gia.
Những người không có tên trong gia phả sẽ không được bọn họ thừa nhận là người Ô gia. Thậm chí những người đó còn có thể bị đuổi ra khỏi Ô gia, vĩnh viễn không được quay trở lại nửa bước.
Đến thời Ô Nhược, đồng bối với y có bối tự là "An". Tuy nhiên, những người có được bối tự đó không nhiều. Nguyên nhân là vì phần lớn mọi người còn chưa đủ hai mươi tuổi nên không thể ra rèn luyện, mà những người đã đủ hai mươi tuổi đã đi ra ngoài cũng chưa trở lại Ô gia. Vì vậy, Nam Đại Viện đại viện chỉ có con trưởng của Đại bá Ô Tiền Cạnh là Ô An Kỳ và con trưởng của Nhị bá Ô Tiền Ly là Ô An Dịch được bối tự “An”.
"Tiểu Nhược, hôm nay sao con lại về đây?" Nghe được hạ nhân hồi báo Ô Nhược trở về, Quản Đồng vội vàng ra cổng dìu nhi tử của mình vào.
Nhìn thấy mẫu thân, trên gương mặt lạnh nhạt của Ô Nhược xuất hiện một tia nhu hòa.
Y hạ giọng nói: "Sáng nay, Hắc... Khụ, Tuyên Dực đưa cho con phương thuốc trị liệu cho cha. Cho nên con vừa dùng điểm tâm xong liền chạy qua đây""
Kỳ thật, phương thuốc này do chính y viết vào hôm qua. Bởi vì bài thuốc này cần rất nhiều dược liệu quý nên Ô Nhược đem toa qua đây trước rồi mới cùng với cha mình thu thập dược liệu.
Quản Đồng thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi, mẹ chỉ sợ con ở Hắc gia chịu ủy khuất"
Ô Nhược hỏi: "Cha đâu rồi mẹ?"
"Ông ấy ở thư phòng"
"Vậy chúng ta tìm cha đi"
"Được"
Quản Đồng dìu Ô Nhược đi vào hậu viện.
Trong thư phòng, Ô Tiền Thanh đang ở luyện chữ. Thấy tiểu nhi tử trở về, trong lòng ông vô cùng cao hứng, đồng thời ông cũng mơ hồ đoán được mục đích của con trai khi quay về nhà. Ô Tiền Thanh liền cho tất cả người hầu rời khỏi phòng.
Quản Đồng cũng đi chuẩn bị trà và bánh ngọt cho cha con Ô Tiền Thanh.
Ô Nhược giải thích một chút với Ô Tiền Thanh về phương thuốc và cách trị liệu. Sau đó, y đưa toa thuốc cho Ô Tiền Thanh: "Cha, chúng ta cần nhanh chóng tìm những dược liệu này để người nấu thuốc ngâm. Chờ ngâm đủ bốn mươi chín ngày thì linh điền của cha sẽ từ từ khôi phục. Nếu vẫn không được, chúng ta lại tìm cách khác.
Y vẫn chưa thể chắn chắc một trăm phần trăm về phương pháp này vì sợ cha mình sẽ quá kỳ vọng rồi lại thật vọng. Có điều ở đời trước, Ô Nhược và sư phụ mình cũng đã nghiên cứu phương pháp trị liệu cho cha y. Vì vậy, y vẫn tự tin là mình có thể trị khỏi hoàn toàn cho Ô Tiền Thanh: "Chỉ là có một vài loại dược liệu thật sự rất khó tìm. Cho dù tìm được, chúng ta cũng khó mà mua nó"
"Con đưa cho ta xem xem" Ô Tiền Thanh nhận toa thuốc nhìn sơ qua một lần: "Những dược liệu này chúng ta đều có đủ"
"Đều có đủ sao?" Ô Nhược kinh ngạc nhìn ông: "Nhà của chúng ta có nhiều dược liệu quý như vậy sao? Sao con không hề biết việc này?"
"Con quên rồi sao, ngày lại mặt Tuyên Dực mang đến rất nhiều dược liệu quý" Ô Tiền Thanh mỉm cười: "Hắn rất là có tâm, biết ta bị hủy tu vi nên đưa đến rất nhiều dược liệu đắt tiền, thậm chí có một số dược liệu dùng ngàn vạn lượng cũng chưa chắc mua được"
"......" Tâm tình Ô Nhược lúc này vô cùng phức tạp, y thật sự nghĩ không ra vì sao Hắc Tuyên Dực lại tốt với y như vậy, chẳng lẽ là vì vì mình là nam thê của hắn sao?
Rất nhanh, Ô Nhược liền phủ định đáp án này.
Không phải y muốn lấy dạ tiểu nhân đo lòng của quân tử mà bởi vì kể từ lúc trùng sinh đến nay, y đã không thể tin được người khác tốt với mình và người nhà mình mà không có lý do. Chung quy cũng do y cảm thấy đối phương là vì mục đích cá nhân nên mới tốt với bọn họ, cũng giống như như y có thể đoán được Hắc Tuyên Dực cũng có mục đích với mình nên Ô Nhược thoải mái nhận trợ giúp từ hắn.
Ô Tiền Thanh cất toa thuốc, nghiêm mặt nói: "Tiểu Nhược, con ở Hắc gia cũng đã được mấy ngày rồi, vậy con có biết thân phận của Tuyên Dực là gì không? Vì sao hắn có thể xuất ra nhiều dược liệu quý như vậy?"
Cho dù Hắc gia có là đại gia tộc ở Hoàng Đô cũng không thể xuất ra nhiều vật phẩm quý báu như vậy. Vì thế, thân phận của hắn nhất định không đơn giản.
Ô Nhược nhíu mày.
Đời trước, y và Hắc Tuyên Dực sống chung hơn chục năm nhưng Ô Nhược cũng chỉ biết Hắc Tuyên Dực là người của Tử Linh tộc. Y nghe nói Tử Linh tộc không phải người của Thiên Hành Quốc bọn họ Còn về việc hắn là người ở nơi nào, Ô Nhược quả thật không biết.
Hiện tại, nhớ lại việc này, y càng thấy mình hoàn toàn không biết gì về Hắc Tuyên Dực.
Thật ra, ở đời trước, y đối với Hắc Tuyên Dực chính là tránh còn không kịp. Chỉ cần có người đàm luận về chuyện của hắn, Ô Nhược liền không muốn nghe. Lúc đó, đối với Ô Nhược mà nói, Hắc Tuyên Dực là người ở đâu, thân phận là gì cũng không liên quan đến y.
Thấy Ô Nhược không trả lời được, Ô Tiền Thanh liền thở dài: "Thôi, dù sao thì con và hắn cũng đã thành thân, cũng đã trở thành phu thê một kiếp này. Dù cho Hắc Tuyên Dực có thân phận gì, con cũng phải ở bên hắn, Hơn nữa, đây là hôn sự do chính tộc trưởng chỉ định cho con, những kẻ khác dù không muốn cũng không dám phản đối"
Bởi vì lai lịch của Hắc Tuyên Dực không rõ ràng, mà ngay cả ông nội của Ô Tiền Thanh là Ô Bặc Phương cũng không thể được, cho nên ông rất lo lắng việc ngày sau Hắc Tuyên Dực sẽ đứng ở lập trường đối nghịch với Ô gia bọn họ. Cuối cùng, còn làm cho nhi tử của ông lâm vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan.
Ô Nhược cười lạnh trong lòng. Ngay cả người thân của bọn chúng mà chúng còn giết được thì việc Hắc Tuyên Dực đối nghịch hay không có là gì đâu?
Y liền chuyển đề tài: "Cha, ba tháng nữa là đại ca đủ hai mươi tuổi rồi. Đến lúc đó huynh ấy sẽ phải ra phủ rèn luyện. Người phải chuẩn bị nhiều pháp khí cho đại ca mới được. Bên ngoài hung hiểm như vậy, nếu không mang theo nhiều pháp khí phòng thân, cả mẹ và con đều không thể yên tâm được"
Ô Tiền Thanh gật đầu: "Ta sẽ chuẩn bị"
Ô Nhược híp mắt: "Cha, Đại bá và những người kia mượn pháp khí của chúng ta đã hơn mấy tháng rồi......"
Ô Tiền Thanh ngẩn ra, thần sắc có chút đăm chiêu.
Lúc này, Quản Đồng bưng trà nước đi vào.
Ô Nhược thấy mẹ mình trở lại, y nhớ đến chuyện Trường Sinh bài nên lên tiếng nói: "Cha, bây giờ vẫn còn sớm, người đi chuẩn bị dược liệu đi"
"Được" Ô Tiền Thanh rời khỏi thư phòng.
Quản Đồng hỏi: "Con và cha đã nói xong rồi sao?"
Cảm nhận được xung quanh không có ai nghe lén, Ô Nhược kéo nàng ngồi xuống: "Mẹ, hôm tước con nhận được quà tặng của ông ngoại"
Quản Đồng ngẩn người, một hồi lâu nàng mới hiểu được “ông ngoại” mà Ô Nhược nói là ai. Trong phút chốc, nàng kích động đứng lên: "Người tới tìm con?"
Ô Nhược lắc đầu: "Không có, người là phái người đưa quà tới cho con"
Quản Đồng vội vàng nắm tay y hỏi: "Vậy ông ấy cho con vật gì?"
Ô Nhược vừa nói vừa quan sát vẻ mặt nàng: "Ông ngoại cho con một cái Trường Sinh bài"
"Trường Sinh bài?" Quản Đồng sửng sốt: "Vì sao ông ấy tặng Trường Sinh bài cho con?"
"Bởi vì Trường Sinh bài phong ấn linh lực của con"
"Hả?"
Ô Nhược nhíu mày: "Mẹ, người không biết chuyện này sao?"
----- Hết chương 18 -----