Chương 37
Vừa nghe Khả Vi nói vậy ngự y sợ hãi quỳ xuống: "Hoàng thượng, hoàng hậu đã hôn mê, vi thần... đành chịu bó tay!"
Thái ý đưa tay lau mồ hôi lạnh vốn không tồn tại trên trán, cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn sắc mặt hoàng thượng lúc này.
Diệp Thanh An cũng không tiếng động quan sát sắc mặt của Mộ Dung Trì Hạo.
Nhìn một hồi cũng thu lại ánh mắt.
"Ta không biết ngươi dùng cách gì, bắt buộc phải bảo toàn được nàng ấy!"
Thái ý: "Nếu có thể sinh đứa bé ra thì hoàng hậu có thể cứu, chỉ là bây giờ thuốc thúc sinh không có tác dụng, vi thần lực bất tòng tâm."
Đúng lúc này Diệp Thanh An cũng lên tiếng: "Nếu mổ bụng lấy đứa trẻ ra thì sao?"
Mộ Dung Trì Yến nghe này nói vậy lập tức quát lớn: "Câm miệng, đừng có nói bậy."
Hắn tuy nghe từ miệng Vu Tử Ân rằng nàng biết y thuật nhưng chuyện này lớn như vậy đến cả thái y cũng bất an không dám chắc thì với cái y thuật không đâu vào đâu của Diệp Thanh An sợ rằng chỉ làm mọi thứ rối tung lên thôi.
Hắn không phải muốn bảo vệ nàng mà đang nhắc nhở nàng đừng làm loạn nữa.
Thái y: "Cách mà vương phi nói không phải không có khả năng, vi thần từng đọc trong sách cổ, chỉ là thái y không ai làm được."
"Không xong rồi, nương nương xuất huyết rồi!"
Giữa lúc căng thẳng lại nghe được câu nói như thêm dầu vào lửa này.
Khi ấy Diệp Thanh An cũng không do dự mà nói: "Hoàng huynh, xin để đệ muội thử xem, nếu thất bại ta nguyện tự vẫn tạ tội, một mạng đền một mạng."
Mộ Dung Trì Yến cũng không phải kẻ không có lương tâm, hắn nghe nàng nói vậy thì lập tức bắt lấy tay nàng.
"Ngươi biết mình đang nói gì không?"
Diệp Thanh An cũng chẳng để tâm mà chỉ nhìn về phía Mộ Dung Trì Hạo. Thấy hắn hồi lâu không nói gì làm nàng tưởng hắn sẽ từ chối, ai ngờ người này đột nhiên đồng ý.
"... Được, ta nguyện ý tin muội một lần."
Thật ra bản thân hắn cũng không hiểu sao bản thân lại đồng ý nữa. Giống như có ma lực gì đó bảo hắn chấp nhận bậy.
Dù nghe nói vị đệ muội này ngoài vẻ ngoài thì hầu như không có gì nổi bật, à nếu vô dụng thì có. Thế nhưng nhìn đến đôi mắt sau thẳm kia lại chấp nhận.
Mộ Dung Trì Hạo cảm thấy bản thân điên rồi, vậy nên mới đồng ý.
Chỉ là lần điên này lại cứu được nữ nhân mà sau này hắn phát hiện bản thân yêu sâu đậm.
Nghe được lời này Diệp Thanh An cũng rất bất ngờ nhưng liền cảm thấy may mắn vì hắn đã đồng ý.
Nàng cũng không chậm trễ mà phân phó: "Chuẩn bị chùy thủ kim chỉ, rượu nóng độ cao, lửa tiêu độc và kéo."
Diệp Thanh An nhìn mọi người trong phòng rồi nói: "Mọi người ra ngoài trước đi, thái y có thể bên cạnh hỗ trợ ta."
Trong phòng chỉ còn nàng, thái y và Mặc Như.
Đầu tiên Diệp Thanh An phong huyệt, như thế cũng có thể ngăn chặn độc tố.
Cứ như vậy qua một canh giờ.
"Oa oa..."
Tiếng khóc to như vậy đến cả bên ngoài cũng nghe thấy được.
Vậy là sinh rồi.
Ai cũng vui mừng trong lòng.
Vừa lúc này Diệp Thanh An cũng mở cửa bước ra, Mộ Dung Trì Hạo thấy nàng lập tức hỏi: "Nàng ấy sao rồi?"
"Tỷ tỷ tạm thời an toàn, nhưng độc trong cơ thể vẫn chưa giải được, nếu không nhanh chóng, chỉ sợ..."
"Có biết độc gì không?" Mộ Dung Trì Hạo hỏi.
Thái y thay nàng trả lời: "Không biết, nhưng thần nhớ năm ngoái Tây Lương quốc từng tiến cống một đóa thiên sơn tuyết liên, nghe nói có thể giải được bách độc..."
Mộ Dung Trì Hạo chỉ liếc mắt một cái, vị công công bên cạnh liền hiểu ý.
Một lúc sau, thái y mang thiên sơn tuyết liên đi nấu thành nước thuốc.
Mộ Dung Trì Hạo đích thân đút thuốc cho Diệp Thư Tâm. Chỉ là thuốc vừa vào miệng nàng ấy lập tức ho ra máu.
Điều này không chỉ dọa thái y mà đến Diệp Thanh An cũng kinh ngạc.
Nàng đã kiểm tra bát thuốc, thứ này thật sự không có vấn đề gì.
Cầm lấy tay bắt mạch, lông mày nàng lập tức nhăn lại.
Thứ thuốc kia không giúp giảm độc mà ngược lại càng nặng hơn.
Diệp Thanh An hít một hơi: "Mau, chuẩn bị nước muối, canh đậu xanh và canh hoàng kỳ, linh chi."
Thái ý đưa tay lau mồ hôi lạnh vốn không tồn tại trên trán, cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn sắc mặt hoàng thượng lúc này.
Diệp Thanh An cũng không tiếng động quan sát sắc mặt của Mộ Dung Trì Hạo.
Nhìn một hồi cũng thu lại ánh mắt.
"Ta không biết ngươi dùng cách gì, bắt buộc phải bảo toàn được nàng ấy!"
Thái ý: "Nếu có thể sinh đứa bé ra thì hoàng hậu có thể cứu, chỉ là bây giờ thuốc thúc sinh không có tác dụng, vi thần lực bất tòng tâm."
Đúng lúc này Diệp Thanh An cũng lên tiếng: "Nếu mổ bụng lấy đứa trẻ ra thì sao?"
Mộ Dung Trì Yến nghe này nói vậy lập tức quát lớn: "Câm miệng, đừng có nói bậy."
Hắn tuy nghe từ miệng Vu Tử Ân rằng nàng biết y thuật nhưng chuyện này lớn như vậy đến cả thái y cũng bất an không dám chắc thì với cái y thuật không đâu vào đâu của Diệp Thanh An sợ rằng chỉ làm mọi thứ rối tung lên thôi.
Hắn không phải muốn bảo vệ nàng mà đang nhắc nhở nàng đừng làm loạn nữa.
Thái y: "Cách mà vương phi nói không phải không có khả năng, vi thần từng đọc trong sách cổ, chỉ là thái y không ai làm được."
"Không xong rồi, nương nương xuất huyết rồi!"
Giữa lúc căng thẳng lại nghe được câu nói như thêm dầu vào lửa này.
Khi ấy Diệp Thanh An cũng không do dự mà nói: "Hoàng huynh, xin để đệ muội thử xem, nếu thất bại ta nguyện tự vẫn tạ tội, một mạng đền một mạng."
Mộ Dung Trì Yến cũng không phải kẻ không có lương tâm, hắn nghe nàng nói vậy thì lập tức bắt lấy tay nàng.
"Ngươi biết mình đang nói gì không?"
Diệp Thanh An cũng chẳng để tâm mà chỉ nhìn về phía Mộ Dung Trì Hạo. Thấy hắn hồi lâu không nói gì làm nàng tưởng hắn sẽ từ chối, ai ngờ người này đột nhiên đồng ý.
"... Được, ta nguyện ý tin muội một lần."
Thật ra bản thân hắn cũng không hiểu sao bản thân lại đồng ý nữa. Giống như có ma lực gì đó bảo hắn chấp nhận bậy.
Dù nghe nói vị đệ muội này ngoài vẻ ngoài thì hầu như không có gì nổi bật, à nếu vô dụng thì có. Thế nhưng nhìn đến đôi mắt sau thẳm kia lại chấp nhận.
Mộ Dung Trì Hạo cảm thấy bản thân điên rồi, vậy nên mới đồng ý.
Chỉ là lần điên này lại cứu được nữ nhân mà sau này hắn phát hiện bản thân yêu sâu đậm.
Nghe được lời này Diệp Thanh An cũng rất bất ngờ nhưng liền cảm thấy may mắn vì hắn đã đồng ý.
Nàng cũng không chậm trễ mà phân phó: "Chuẩn bị chùy thủ kim chỉ, rượu nóng độ cao, lửa tiêu độc và kéo."
Diệp Thanh An nhìn mọi người trong phòng rồi nói: "Mọi người ra ngoài trước đi, thái y có thể bên cạnh hỗ trợ ta."
Trong phòng chỉ còn nàng, thái y và Mặc Như.
Đầu tiên Diệp Thanh An phong huyệt, như thế cũng có thể ngăn chặn độc tố.
Cứ như vậy qua một canh giờ.
"Oa oa..."
Tiếng khóc to như vậy đến cả bên ngoài cũng nghe thấy được.
Vậy là sinh rồi.
Ai cũng vui mừng trong lòng.
Vừa lúc này Diệp Thanh An cũng mở cửa bước ra, Mộ Dung Trì Hạo thấy nàng lập tức hỏi: "Nàng ấy sao rồi?"
"Tỷ tỷ tạm thời an toàn, nhưng độc trong cơ thể vẫn chưa giải được, nếu không nhanh chóng, chỉ sợ..."
"Có biết độc gì không?" Mộ Dung Trì Hạo hỏi.
Thái y thay nàng trả lời: "Không biết, nhưng thần nhớ năm ngoái Tây Lương quốc từng tiến cống một đóa thiên sơn tuyết liên, nghe nói có thể giải được bách độc..."
Mộ Dung Trì Hạo chỉ liếc mắt một cái, vị công công bên cạnh liền hiểu ý.
Một lúc sau, thái y mang thiên sơn tuyết liên đi nấu thành nước thuốc.
Mộ Dung Trì Hạo đích thân đút thuốc cho Diệp Thư Tâm. Chỉ là thuốc vừa vào miệng nàng ấy lập tức ho ra máu.
Điều này không chỉ dọa thái y mà đến Diệp Thanh An cũng kinh ngạc.
Nàng đã kiểm tra bát thuốc, thứ này thật sự không có vấn đề gì.
Cầm lấy tay bắt mạch, lông mày nàng lập tức nhăn lại.
Thứ thuốc kia không giúp giảm độc mà ngược lại càng nặng hơn.
Diệp Thanh An hít một hơi: "Mau, chuẩn bị nước muối, canh đậu xanh và canh hoàng kỳ, linh chi."