Chương 22
Mặc Như cũng là một trong số những người biết rõ quá khứ của Diệp Thanh An. Kiếp trước nàng chỉ có được hơi ấm của mẹ bốn năm và ông nội ba năm. Và đây cũng là một trong số những lý do mà nàng đặt chân vào thế giới ngầm.
Mặc Như theo nàng nhiều năm vậy rồi cũng chính là học được cái cách nhìn người. Nàng có thể nhìn ra Diệp Minh là thật lòng đối tốt với Diệp Thanh An. Vậy nên nàng ấy cũng mong một ngày nào đó nàng sẽ mở lòng với họ. Chỉ là...
Chủ nhân của tôi ơi, người làm ơn nhìn dùm ta cái hoàn cảnh hiện tại với!
Người nào đó bị ngó lơ mà mặt đen như đít nồi, chỉ trong vài phút ngắn ngủi mà nhiệt độ tại đây xuống dốc không phanh. Bùi Ninh Dao đứng gần đó mà trong lòng không khỏi run sợ.
Diệp Hạo Nhiên cùng Diệp Hạo Phong thì thầm nhỏ với nhau: ''Chẳng phải nhị tỷ rất hay đối nghịch với phụ thân cơ mà.''
''Không biết nữa, còn vì chuyện của nương ta và Nhiếp Chính vương mà suýt đoạn tuyệt quan hệ với phụ thân.''
A, Diệp Minh dường như nhớ ra chuyện gì đó mà quên luôn ngữ khí nói chuyện của nàng.
''Nữ nhi, ta nghe nói con bị ức hiếp.''
Phải rồi nhỉ, nàng có gửi thư về Thừa tướng phủ ngày hôm qua. Thật ra nàng cũng không viết gì nhiều, hai bức thư nội dung tương tự nhau đều là nhớ mọi người.
Diệp Thanh An biết nhất định Diệp gia sẽ cho người đón nàng nhưng không ngờ người đến lại hơi ngoài sức tưởng tượng. Nàng vốn định về Thừa tướng phủ vài ngày để tìm hiểu về thế giới này, bản thân nàng rõ hơn ai hết, với cái não rỗng của nguyên chủ thì sống đến ngày hôm nay là do nàng ta vận khí tốt.
Diệp Thanh An đang suy nghĩ mình nên làm gì tiếp theo, hay là giống Mặc Như nhỉ, vứt bỏ cái hình tượng thanh cao, ngạo mạn của mình.
Không được, không được. Tuyệt đối là không, cái khuôn này nàng đã dùng hơn mười năm rồi, nói bỏ thì hơn khó, đã thế còn hơi... mất mặt
Mặc Như thấy chủ nhân mình đang băn khoăn suy nghĩ liền tiến lên một bước, quỳ xuống than khóc: ''Hu hu hu, lão gia, người không biết đâu. Chủ nhân bị người khác ức hiếp đến nỗi không muốn sống nữa.''
Chủ nhân, người không làm được thì để ta thay người hoàn thành vậy.
''Cái gì?!!''
''Chưa hết đâu, ngài ấy còn bị người khác bóp cổ đến suýt thăng thiên, rồi còn bị đánh đến nội thương, không những thế mà còn bị bỏ đói nữa. Hu hu, tướng gia, ngài xem chủ nhân hiện tại còn đang bị phong hàn. Hôm qua khi viết thư cho lão gia còn cảm thấy có lỗi với công ơn nuôi dưỡng của ngài vô cùng.''
Quả nhiên là Mặc Như mà, theo nàng lâu vậy học được nhiều bản lĩnh không tệ. Lời của Mặc Như cũng không quá đáng.
Bóp cổ suýt lên trời là khi mới xuyên đến, đánh đến nội thương là ngày hôm sau, bị bỏ đói thì hơi quá nhưng đồ ăn không ngon thì cũng tính là thế, còn bị phong hàn là do nãy tắm nước lạnh, chính xác hơn là bị ngâm nước hơi lâu dưới hồ vào ngày nguyên chủ tính tự tự. Ừm... nói là do Mộ Dung Trì Yến cũng chẳng sai.
Nàng bây giờ rất muốn đưa ngón cái về phía của Mặc Như tỏ ý tán thành. Mà khi nãy vừa nói Mặc Như vừa giả vờ cẩn thận nhìn Mộ Dung Trì Yến còn cố ý hành động rất liều lĩnh. Hiển nhiên tất cả mọi người đều thấy được.
Giờ phút này Mộ Dung Trì Yến đã hiểu tại sao bọn họ lại là chủ tớ rồi. Đào sẵn cái hố chỉ đợi hắn nhảy xuống. Quá mức thâm độc.
''Ngoan nào, đừng sợ. Phụ thân sẽ không để con phải chịu ủy khuất như vậy nữa!''
Diệp Minh như hai mắt nhập nước, xoa xoa đầu Diệp Thanh An giọng nói đầy kiên định, có chút mềm mỏng. Đúng là hảo phụ thân!
''Nhị tỷ, đệ với Phong ca sẽ giúp tỷ hả giận.'' Diệp Hạo Nhiên vỗ ngực nói đầy tự tin.
''Các người làm loạn đủ chưa?'' Người nào đó trên trán vạch ba đường hắc tuyến giận giữ nói.
''Diệp Thừa tướng, đây là việc nhà của ta. Ngài tốt hơn hết là không nên xen vào.''
''Nhiếp Chính vương, đứa con gái ta nâng trong lòng bàn tay còn sợ vỡ mà ngươi lại khiến nó gầy tới vậy. Hôm qua lúc con bé gửi thư tới ta còn tưởng báo tin mừng chứ. Ai ngờ...''
''Mộ Dung Trì Yến, ta từng cảnh cáo ngươi. Vậy ngươi xem xem nữ nhi ngoan của ta bị ngươi bức tới mức nào rồi hả?!!''
''Thừa tướng đại nhân, dù ngài có là người đứng đầu trong triều thì cũng đừng tưởng ta sẽ nhịn ông. Hôm nay lại cho người đập phá Vương phủ của ta, cục tức này ngài nghĩ trôi được?''
''Vương gia, ta nay chỉ là tới thăm con gái đáng thương của mình thôi. Chẳng nhẽ là sai sao? Hay đợi nó bị hành hạ tới chết mới được đến.''
''Thừa tướng cũng đừng nói quá lên...''
''Quá sao? Nếu không phải nữ nhi của ta gửi thư về thì không biết chết bao lâu mới phát hiện.''
Mặc Như theo nàng nhiều năm vậy rồi cũng chính là học được cái cách nhìn người. Nàng có thể nhìn ra Diệp Minh là thật lòng đối tốt với Diệp Thanh An. Vậy nên nàng ấy cũng mong một ngày nào đó nàng sẽ mở lòng với họ. Chỉ là...
Chủ nhân của tôi ơi, người làm ơn nhìn dùm ta cái hoàn cảnh hiện tại với!
Người nào đó bị ngó lơ mà mặt đen như đít nồi, chỉ trong vài phút ngắn ngủi mà nhiệt độ tại đây xuống dốc không phanh. Bùi Ninh Dao đứng gần đó mà trong lòng không khỏi run sợ.
Diệp Hạo Nhiên cùng Diệp Hạo Phong thì thầm nhỏ với nhau: ''Chẳng phải nhị tỷ rất hay đối nghịch với phụ thân cơ mà.''
''Không biết nữa, còn vì chuyện của nương ta và Nhiếp Chính vương mà suýt đoạn tuyệt quan hệ với phụ thân.''
A, Diệp Minh dường như nhớ ra chuyện gì đó mà quên luôn ngữ khí nói chuyện của nàng.
''Nữ nhi, ta nghe nói con bị ức hiếp.''
Phải rồi nhỉ, nàng có gửi thư về Thừa tướng phủ ngày hôm qua. Thật ra nàng cũng không viết gì nhiều, hai bức thư nội dung tương tự nhau đều là nhớ mọi người.
Diệp Thanh An biết nhất định Diệp gia sẽ cho người đón nàng nhưng không ngờ người đến lại hơi ngoài sức tưởng tượng. Nàng vốn định về Thừa tướng phủ vài ngày để tìm hiểu về thế giới này, bản thân nàng rõ hơn ai hết, với cái não rỗng của nguyên chủ thì sống đến ngày hôm nay là do nàng ta vận khí tốt.
Diệp Thanh An đang suy nghĩ mình nên làm gì tiếp theo, hay là giống Mặc Như nhỉ, vứt bỏ cái hình tượng thanh cao, ngạo mạn của mình.
Không được, không được. Tuyệt đối là không, cái khuôn này nàng đã dùng hơn mười năm rồi, nói bỏ thì hơn khó, đã thế còn hơi... mất mặt
Mặc Như thấy chủ nhân mình đang băn khoăn suy nghĩ liền tiến lên một bước, quỳ xuống than khóc: ''Hu hu hu, lão gia, người không biết đâu. Chủ nhân bị người khác ức hiếp đến nỗi không muốn sống nữa.''
Chủ nhân, người không làm được thì để ta thay người hoàn thành vậy.
''Cái gì?!!''
''Chưa hết đâu, ngài ấy còn bị người khác bóp cổ đến suýt thăng thiên, rồi còn bị đánh đến nội thương, không những thế mà còn bị bỏ đói nữa. Hu hu, tướng gia, ngài xem chủ nhân hiện tại còn đang bị phong hàn. Hôm qua khi viết thư cho lão gia còn cảm thấy có lỗi với công ơn nuôi dưỡng của ngài vô cùng.''
Quả nhiên là Mặc Như mà, theo nàng lâu vậy học được nhiều bản lĩnh không tệ. Lời của Mặc Như cũng không quá đáng.
Bóp cổ suýt lên trời là khi mới xuyên đến, đánh đến nội thương là ngày hôm sau, bị bỏ đói thì hơi quá nhưng đồ ăn không ngon thì cũng tính là thế, còn bị phong hàn là do nãy tắm nước lạnh, chính xác hơn là bị ngâm nước hơi lâu dưới hồ vào ngày nguyên chủ tính tự tự. Ừm... nói là do Mộ Dung Trì Yến cũng chẳng sai.
Nàng bây giờ rất muốn đưa ngón cái về phía của Mặc Như tỏ ý tán thành. Mà khi nãy vừa nói Mặc Như vừa giả vờ cẩn thận nhìn Mộ Dung Trì Yến còn cố ý hành động rất liều lĩnh. Hiển nhiên tất cả mọi người đều thấy được.
Giờ phút này Mộ Dung Trì Yến đã hiểu tại sao bọn họ lại là chủ tớ rồi. Đào sẵn cái hố chỉ đợi hắn nhảy xuống. Quá mức thâm độc.
''Ngoan nào, đừng sợ. Phụ thân sẽ không để con phải chịu ủy khuất như vậy nữa!''
Diệp Minh như hai mắt nhập nước, xoa xoa đầu Diệp Thanh An giọng nói đầy kiên định, có chút mềm mỏng. Đúng là hảo phụ thân!
''Nhị tỷ, đệ với Phong ca sẽ giúp tỷ hả giận.'' Diệp Hạo Nhiên vỗ ngực nói đầy tự tin.
''Các người làm loạn đủ chưa?'' Người nào đó trên trán vạch ba đường hắc tuyến giận giữ nói.
''Diệp Thừa tướng, đây là việc nhà của ta. Ngài tốt hơn hết là không nên xen vào.''
''Nhiếp Chính vương, đứa con gái ta nâng trong lòng bàn tay còn sợ vỡ mà ngươi lại khiến nó gầy tới vậy. Hôm qua lúc con bé gửi thư tới ta còn tưởng báo tin mừng chứ. Ai ngờ...''
''Mộ Dung Trì Yến, ta từng cảnh cáo ngươi. Vậy ngươi xem xem nữ nhi ngoan của ta bị ngươi bức tới mức nào rồi hả?!!''
''Thừa tướng đại nhân, dù ngài có là người đứng đầu trong triều thì cũng đừng tưởng ta sẽ nhịn ông. Hôm nay lại cho người đập phá Vương phủ của ta, cục tức này ngài nghĩ trôi được?''
''Vương gia, ta nay chỉ là tới thăm con gái đáng thương của mình thôi. Chẳng nhẽ là sai sao? Hay đợi nó bị hành hạ tới chết mới được đến.''
''Thừa tướng cũng đừng nói quá lên...''
''Quá sao? Nếu không phải nữ nhi của ta gửi thư về thì không biết chết bao lâu mới phát hiện.''