Chương 17
Sáng hôm sau, Vu Tử Ân có việc tới Vương phủ, Vĩnh Bân thấy tên đó là muốn tức giận. Tên khốn lang băm đó khiến hắn suýt nữa để lại đầu tại Tịnh Hương các.
''Hôm qua ngươi sao vậy, vừa tới chỗ Vương phi thì lại như mất hồn thế?''
Vu Tử Ân mới không để ý tới hắn, nhịn không được mà nói với Mộ Dung Trì Yến: ''Vương gia, Vương phi vô cùng ôn nhu, nàng lại nói cảm ơn ta, trước khi rời đi còn khách khí đưa thuộc hạ ra khỏi viện, trước giờ thuộc hạ chưa từng nhận được loại đãi ngộ này.''
Tâm tư Mộ Dung Trì Yến vừa động, hắn đã sớm thấy nàng thay đổi, chỉ là bản năng không hỏi đến.
Hiện tại nghe Vu Tử Ân nói lại vô cùng khó chịu: ''Nàng có chút nào ôn nhu, hôm nay còn cầm kiếm muốn làm thịt Ngu Lan.''
Vĩnh Bân nghe hắn nói Diệp Thanh An ôn nhu mà kí ức hôm qua bỗng ùa về. Ôn cái khỉ mốc, thiếu chút nữa là hắn tưởng không thấy được mặt trời ngày hôm sau rồi chứ đừng nói.
''A ha ha ha, thật đáng đời, thuộc hạ đã sớm chướng mắt Ngu quản sự kia rồi.''
Ánh mắt Mộ Dung Trì Yến lạnh lùng thoáng nhìn qua, Vu Tử Ân lập tức điều chỉnh sắc mặt: ''Đúng rồi, thuộc hạ hôm nay mới biết, Vương phi lại biết y thuật. Cơ bản nha hoàn kia trúng độc rất nặng, được Vương phi xử lý rất tốt, nếu đổi lại là thuộc hạ cũng không thể xử lý tốt như Vương phi, đúng là làm người khác ngạc nhiên.''
''Cái gì?'' Mộ Dung Trì Yến hiện lên hình ảnh kia, nàng biện giải rõ ràng chuyện Trần ma ma hãm hại nàng, lại xử lý miệng vết thương có độc của Viên Hân, trong lòng càng thêm nghi hoặc.
Tuy hắn không muốn nhìn thấy Diệp Thanh An, lại cho rằng bản thân hiểu nàng, vậy mà chuyện quan trọng như thế lại không biết.
''Vương phi nói về sau muốn theo thuộc hạ học y, khà khà, nàng còn xưng sư phụ với thuộc hạ.''
Mộ Dung Trì Yến nheo mắt cảnh cáo: ''Nếu thế ngươi làm cho bổn vương xem trọng nàng chút, đừng để nàng gây chuyện náo loạn. Rốt cuộc con người bản tính khó đổi, ai biết có phải Diệp Thanh An lại bày ra chiêu mới.''
Nghĩ đến Diệp gia, Mộ Dung Trì Yến ức chế vô cùng, cảm thấy quá bực bội.
Hắn không yên tâm lại phân phó Vĩnh Bân: "Phái ám vệ âm thầm theo dõi Vương phi, có bất kỳ chuyện bất thường gì phải bảo bổn vương."
Rất nhanh sau đó quản sự đã thay đổi người khác, nghe nói đó là một chưởng quầy của tửu lâu bên ngoài, là người khéo léo trong cư xử, cũng không biết sao lại được vào Vương phủ.
Tân quản sự thực sự rất hiểu quy củ, trong ngày đã đến thỉnh an Diệp Thanh An: ''Thuộc hạ tên Giang Dương, sau này thay Ngu cô nương phụ trách việc vặt trong phủ, Vương phi có yêu cầu gì chỉ cần thông báo thuộc hạ một tiếng là được.''
''Chuyện phòng bếp.''
''Vương phi, chuyện đó thuộc hạ đã nghe qua. Nếu ngài không hài lòng với món ăn có thể nói với thuộc hạ.''
''Không, ta muốn có một phòng bếp riêng trong Tịnh Hương các.''
Giang Dương có hơi bất ngờ trước lời này của Diệp Thanh An. Nhất thời không biết nói gì.
''Vương phi, chuyện này...''
Chẳng là Mặc Như nắng mưa thất thường. Nàng ấy nói là muốn nói ăn thịt xào, nhưng lúc đang nấu ăn có thể đổi ý sang ăn cá chiên. Hoặc nấu xong rồi lại tự nhiên muốn ăn món khác. Nàng chính là lo cái Vương phủ này không chịu được tính khí này của Mặc Như.
Với cả nàng ấy dù ham ăn nhưng cũng tùy nơi, nàng ấy ghét những món ăn do kẻ khiến Mặc Như khó chịu làm ra chứ đừng nói là phải nuốt.
Mà người duy nhất trên đời này chịu được cái tính khí cổ quái ấy chỉ có Diệp Thanh An và Mặc Dật.
Diệp Thanh An kiếp này cũng đâu có nghèo tới nỗi phải để người quan trọng bên mình chết đói cơ chứ.
Thế nên cách tốt nhất vẫn là dùng phòng bếp riêng, nàng có thể nấu cho cái dạ dày quái gở của Mặc Như.
Giang Dương không biết nên đồng ý hay không. Chuyện này cũng quá mức tưởng tượng rồi: ''Ngài có thể cho thuộc hạ một chút thời gian suy nghĩ được không?''
''Làm khó ngươi rồi.''
Hắn nhìn nàng thật muốn nói, biết là làm khó thì ngài đừng nói nói làm gì.
''Vậy thuộc hạ không quấy rầy Vương phi nghỉ ngơi.''
''Hôm qua ngươi sao vậy, vừa tới chỗ Vương phi thì lại như mất hồn thế?''
Vu Tử Ân mới không để ý tới hắn, nhịn không được mà nói với Mộ Dung Trì Yến: ''Vương gia, Vương phi vô cùng ôn nhu, nàng lại nói cảm ơn ta, trước khi rời đi còn khách khí đưa thuộc hạ ra khỏi viện, trước giờ thuộc hạ chưa từng nhận được loại đãi ngộ này.''
Tâm tư Mộ Dung Trì Yến vừa động, hắn đã sớm thấy nàng thay đổi, chỉ là bản năng không hỏi đến.
Hiện tại nghe Vu Tử Ân nói lại vô cùng khó chịu: ''Nàng có chút nào ôn nhu, hôm nay còn cầm kiếm muốn làm thịt Ngu Lan.''
Vĩnh Bân nghe hắn nói Diệp Thanh An ôn nhu mà kí ức hôm qua bỗng ùa về. Ôn cái khỉ mốc, thiếu chút nữa là hắn tưởng không thấy được mặt trời ngày hôm sau rồi chứ đừng nói.
''A ha ha ha, thật đáng đời, thuộc hạ đã sớm chướng mắt Ngu quản sự kia rồi.''
Ánh mắt Mộ Dung Trì Yến lạnh lùng thoáng nhìn qua, Vu Tử Ân lập tức điều chỉnh sắc mặt: ''Đúng rồi, thuộc hạ hôm nay mới biết, Vương phi lại biết y thuật. Cơ bản nha hoàn kia trúng độc rất nặng, được Vương phi xử lý rất tốt, nếu đổi lại là thuộc hạ cũng không thể xử lý tốt như Vương phi, đúng là làm người khác ngạc nhiên.''
''Cái gì?'' Mộ Dung Trì Yến hiện lên hình ảnh kia, nàng biện giải rõ ràng chuyện Trần ma ma hãm hại nàng, lại xử lý miệng vết thương có độc của Viên Hân, trong lòng càng thêm nghi hoặc.
Tuy hắn không muốn nhìn thấy Diệp Thanh An, lại cho rằng bản thân hiểu nàng, vậy mà chuyện quan trọng như thế lại không biết.
''Vương phi nói về sau muốn theo thuộc hạ học y, khà khà, nàng còn xưng sư phụ với thuộc hạ.''
Mộ Dung Trì Yến nheo mắt cảnh cáo: ''Nếu thế ngươi làm cho bổn vương xem trọng nàng chút, đừng để nàng gây chuyện náo loạn. Rốt cuộc con người bản tính khó đổi, ai biết có phải Diệp Thanh An lại bày ra chiêu mới.''
Nghĩ đến Diệp gia, Mộ Dung Trì Yến ức chế vô cùng, cảm thấy quá bực bội.
Hắn không yên tâm lại phân phó Vĩnh Bân: "Phái ám vệ âm thầm theo dõi Vương phi, có bất kỳ chuyện bất thường gì phải bảo bổn vương."
Rất nhanh sau đó quản sự đã thay đổi người khác, nghe nói đó là một chưởng quầy của tửu lâu bên ngoài, là người khéo léo trong cư xử, cũng không biết sao lại được vào Vương phủ.
Tân quản sự thực sự rất hiểu quy củ, trong ngày đã đến thỉnh an Diệp Thanh An: ''Thuộc hạ tên Giang Dương, sau này thay Ngu cô nương phụ trách việc vặt trong phủ, Vương phi có yêu cầu gì chỉ cần thông báo thuộc hạ một tiếng là được.''
''Chuyện phòng bếp.''
''Vương phi, chuyện đó thuộc hạ đã nghe qua. Nếu ngài không hài lòng với món ăn có thể nói với thuộc hạ.''
''Không, ta muốn có một phòng bếp riêng trong Tịnh Hương các.''
Giang Dương có hơi bất ngờ trước lời này của Diệp Thanh An. Nhất thời không biết nói gì.
''Vương phi, chuyện này...''
Chẳng là Mặc Như nắng mưa thất thường. Nàng ấy nói là muốn nói ăn thịt xào, nhưng lúc đang nấu ăn có thể đổi ý sang ăn cá chiên. Hoặc nấu xong rồi lại tự nhiên muốn ăn món khác. Nàng chính là lo cái Vương phủ này không chịu được tính khí này của Mặc Như.
Với cả nàng ấy dù ham ăn nhưng cũng tùy nơi, nàng ấy ghét những món ăn do kẻ khiến Mặc Như khó chịu làm ra chứ đừng nói là phải nuốt.
Mà người duy nhất trên đời này chịu được cái tính khí cổ quái ấy chỉ có Diệp Thanh An và Mặc Dật.
Diệp Thanh An kiếp này cũng đâu có nghèo tới nỗi phải để người quan trọng bên mình chết đói cơ chứ.
Thế nên cách tốt nhất vẫn là dùng phòng bếp riêng, nàng có thể nấu cho cái dạ dày quái gở của Mặc Như.
Giang Dương không biết nên đồng ý hay không. Chuyện này cũng quá mức tưởng tượng rồi: ''Ngài có thể cho thuộc hạ một chút thời gian suy nghĩ được không?''
''Làm khó ngươi rồi.''
Hắn nhìn nàng thật muốn nói, biết là làm khó thì ngài đừng nói nói làm gì.
''Vậy thuộc hạ không quấy rầy Vương phi nghỉ ngơi.''