Chương 13
Edit: Đá Bào
Beta: Phong Tâm
Ảnh: Pinterest
Nhạc Ngưỡng bắt gặp ánh mắt ân cần của ông Trần, mắt ươn ướt cầm lấy phần bánh bao trong tay Trần Bạc Viễn. Vô tình chạm phải ánh mắt dịu dàng của Trần Bạc Viễn, phảng phất trong lòng một cảm xúc không được dễ chịu lắm.
Để không để bản thân “thất thố” trước mặt ông Trần, cô cố gắng nở một nụ cười, giọng nói hơi cao lên: “Ông Trần, cháu muốn nói rằng ngày mai cháu sẽ chuyển về ở cùng bố mẹ. Từ bây giờ, cháu có thể đến đây chơi mỗi ngày đó nha. “
*Thất thố: sơ suất, sai phạm, thiếu giữ gìn ý tứ trong cách cư xử, nói năng (thường là đối với người trên)
Nghe vậy, Trần Diệp vui vẻ không thôi: “Thật sao? Nhưng như vậy có phải là cháu cách chỗ làm rất xa không? Sao đột nhiên cháu lại muốn dọn về?”
Nhạc Ngưỡng khẽ mỉm cười, đưa mắt nhìn sang chỗ khác viện cớ: “Căn hộ bên kia hết hạn hợp đồng nên cháu không muốn gia thuê nữa, hơn nữa lại luôn ăn bữa nay lo bữa mai, nên đơn giản là dọn về ở thôi. “
“Chà, như vậy đúng là tốt nhất!”
Nhìn ra được Trần Diệp thực sự vui vẻ, mỉm cười nhìn Nhạc Ngưỡng rời khỏi nhà, đang định nói chuyện với Trần Bạc Viễn thì đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc từ bên kia đường.
Là Dư Lộ.
Dư Lộ vẻ mặt nghi hoặc nhìn về phía Nhạc Ngưỡng: “Tiểu Nguyệt Nha, sớm như vậy đã qua đây rồi?” Hơn nữa vẻ mặt Nhạc Ngưỡng lúc này mới vừa tỉnh ngủ, khiến người khác thật sự tò mò.
Thấy cô ấy nhìn đi nhìn lại mình và Trần Bạc Viễn, Nhạc Ngưỡng vội vàng giải thích một tiếng: “Tôi đến đây để gặp lão Trần, sao anh đến đây sớm vậy?”
Dư Lộ cũng không nghĩ nhiều, chỉ vào Trần Bạc Viễn nói: “Tới đây không phải là mai mối cho Trần đại ca sao.”
Trần Bạc Viễn cười cười, vỗ vai Dư Lộ: “Làm phiền.”
Dư Lộ cười ngượng ngùng trước mặt Nhạc Ngưỡng: “Xem đại ca nói kìa, anh có yêu cầu, đương nhiên em sẽ đáp ứng. Mẹ em kêu em cho anh xem ảnh cô gái này, xem anh có thích không? Ở cùng thành phố với chúng ta đó, gia đình có hai căn hộ, là giáo viên trung học, công việc ổn định, kém anh ba tuổi, cung hoàng đạo hợp với anh, là mẫu người điềm tĩnh, nhã nhặn”.
“Thật không? Để tôi xem.”
Trần Bạc Viễn nghiêng người, Nhạc Ngưỡng khẽ nhíu mày, thấy Dư Lộ lấy điện thoại ra mở album, tức khắc không khỏi tò mò mà ngó xem.
Cô ấy mở một bức ảnh tự sướng của một cô gái. Làn da trắng và mềm như trứng gà bóc. Dù đôi mắt không to nhưng lông mày và lông mày của cô ấy lại mang một ý nghĩa dịu dàng. Nhìn là biết rằng cô ấy là một người phụ nữ rất mềm mại. Tính tình thì ngoan ngoãn, nhất định những người lớn tuổi đều thích con dâu như vậy.
Chỉ thấy anh ta mở một bức ảnh tự sướng của một cô gái, làn da trắng bóc như trứng gà, đôi mắt tuy không to nhưng cùng với đôi lông mày lại mang nét dịu dàng. Vừa nhìn liền biết là kiểu phụ nữ ôn nhu, hiền hòa, tính tình dịu dàng, những người lớn tuổi đều thích kiểu con gái như vậy.
Nhạc Ngưỡng nhận thấy vẻ mặt của Trần Bạc Viễn cũng rất hài lòng.
Cô nắm chặt tay, hừ một tiếng: “Chỉ nhìn bề ngoài, nông cạn! Hơn nữa với các phần mềm chỉnh sửa ngày nay, heo nái cũng có thể trở thành mỹ nhân thanh tú.”
Dư Lộ dường như ngửi thấy có điều gì đó mờ ám ở đây, và bắt đầu trêu chọc cô trước mặt Trần Bạc Viễn: “Xem như Ngưỡng Ngưỡng nói, cô cho rằng cô gái này không xinh đẹp và không xứng với Trần đại ca của tôi?”
“Xứng hay không do anh ta quyết định. Nếu anh ta thích, ngay cả một người đàn ông cũng đều xứng.”
Dư Lộ cảm nhận được mùi dấm chua, cười khúc khích.
Khi bước ra, anh ta nhận lại điện thoại: ” Ngưỡng Ngưỡng nói đúng. Mọi thứ tùy thuộc vào ý muốn của riêng đại ca. Em đã xin tài khoản WeChat của cô gái này cho anh. Nếu anh thấy ổn, hãy liên hệ với mẹ em để bàn bạc gặp mặt! “
“Không thành vấn đề.”
Trần Bạc Viễn sẵn sàng đồng ý, nói xong, anh liền lấy điện thoại ra và kết bạn với tài khoản mà Dư Lộ vừa mới gửi.
Nhạc Ngưỡng không biết tại sao đột nhiên nổi giận, trừng mắt nhìn Trần Bạc Viễn một cái rồi nhanh chóng rời đi, Dư Lộ muốn ngăn cô lại nói chuyện một chút cũng không được.
Suy nghĩ của Nhạc Ngưỡng thì Dư Lô biết rõ, vì vậy sau khi bắt gặp ánh mắt của Trần Bạc Viễn, giả vờ hỏi một cách thản nhiên: “Trần đại ca, anh nghĩ sao về Nhạc Ngưỡng vậy? Anh không phải cũng biết Nhạc Ngưỡng trước giờ chưa có bạn trai sao, cho nên em rất tò mò, chẳng lẽ cô ấy trước mặt nam nhân không có sức hấp dẫn sao? Anh cũng là đàn ông thì thử phân tích xem, Nhac Ngưỡng rốt cuộc như thế nào? “
Trần Bạc Viễn cười cười: “Cậu yêu cầu tôi đánh giá người khác thì được, nhưng để tôi nhìn Nhạc Ngưỡng dưới góc độ của một người đàn ông, tôi thật sự không thể rồi.”
“Tại sao?”
Dư Lộ không rõ nguyên do, chỉ thấy Trần Bạc Viễn lắc lắc điện thoại và cười nhẹ: “Cô ấy luôn là em gái thân thiết nhất của tôi, cô ấy rất tốt cho dù nhìn ở góc độ nào.”
Dư Lộ: “……”
Được rồi, Nhạc Ngưỡng, từ giờ phút này nên từ bỏ đi.
Trần Bạc Viễn còn nghĩ đến việc cho Nhạc Ngưỡng thời gian sửa soạn, đợi một lúc rồi mới gọi cô, định chở cô đến nơi làm việc. Nhưng anh không ngờ rằng lúc đó Nhạc Ngưỡng đã bắt taxi rồi một mình rời đi.
Nhạc Ngưỡng thiếu chút nữa thì đến muộn, nhưng cũng may cô chạy đủ nhanh, vèo một cái đã bước vào phòng làm việc.
Ngày thường, Nhạc Ngưỡng rất tuân thủ thời gian, cô thường đến sớm, mỗi sáng mọi người đều thấy cô với vẻ nhàn nhã, thoải mái vui vẻ, bây giờ thấy cô thở không ra hơi thực sự là hiếm thấy.
Vừa vào chỗ ngồi, Tiểu Từ ở bên cạnh liền ngẩng đầu hỏi: “Chị Nhạc Ngưỡng, hôm nay chị dậy muộn à?”
Nhạc Ngưỡng lắc đầu không nói, thay vào đó là cầm lấy bình nước trên bàn uống một ngụm lớn, còn chưa uống xong, đã nghe thấy giọng nói của lão Chu trong phòng họp cách đó không xa: “Nhạc Ngưỡng, đến đây.”
Cô nhanh chóng uống xong, mở cửa phòng làm việc: “Có chuyện gì vậy, lão Chu?”
Trên mặt lão Chu hiện lên ý cười, Nhạc Ngưỡng cảm thấy trong nụ cười này ẩn chứa điều gì không ổn, tóc tai cô dựng đứng cả lên. Theo sau lão Chu, ánh mắt cô chuyển sang một người đàn ông khác, người này cũng mặc đồng phục giống cô, vẻ mặt bình tĩnh và nhẹ nhàng, khuôn mặt đó vô cùng quen thuộc.
Là Tống Dịch ở khu Thanh Hà.
Lão Chu cười ha hả giới thiệu: “Đây là tiểu Tống, chào hỏi đi. Trước đây hai người đã cùng nhau làm việc, nhất định đã quen biết. Sau này, tiểu Tống được chuyển đến sở chúng ta, sẽ ở chung một đội với cháu. Sau khi làm quen với nhau, cùng hỗ trợ nhau nhé! “
“Xin chào, Tống Dịch.”
Người đàn ông lịch sự duỗi tay ra, Nhạc Ngưỡng cũng không thể để người khác mất mặt, vì vậy cô cũng lịch sự duỗi tay chào hỏi. Sau đó, một số lời giới thiệu nhỏ nhặt và vấn đề công việc đã được chính lão Chu giải thích, Nhạc Ngưỡng ở bên cạnh thỉnh thoảng phụ họa một vài câu.
Sau khi hoàn thành công việc, trong phòng họp chỉ còn lại lão Chu và Nhạc Ngưỡng, Nhạc Ngưỡng kéo lão Chu lại, nghiêm túc hỏi: “Không phải anh ta vừa ở khu Thanh Hà sao? Tại sao lại được điều đến đây?”
Lão Chu vẻ mặt tươi cười: “Cháu quản nhiều chuyện như vậy làm cái gì, cậu ấy là một nhân tài. Hơn nữa, cháu xem xem, từ trên xuống dưới, người ta là một chàng trai trẻ ưu tú, vì cái gì mà chú gọi cháu tới chào hỏi trước chứ? Còn không phải cho cháu một cơ hội mở cửa sau sao, đừng để cho Triệu Tiểu Phàm đoạt mất!”
Nhạc Ngưỡng không nói nên lời, trợn tròn mắt: “Đây là chú đang muốn mai mối hay sao?”
Lão Chu hơi giật mình, búng tay một cái: “Này cũng chưa chắc là không thể! Chú bảo, cháu cũng đã đến tuổi này rồi, không phải … Ai, cháu nghe chú nói xong đã!”
Lão Chu giống mẹ già nhà cô vậy, cả ngày không có việc gì liền lo chuyện này, đến cha cô là lão Nhạc cũng không lo lắng như vậy. Nhạc Ngưỡng lắc đầu nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc.
Bởi vì chuyện chuyển nhà, vừa đến giờ tan tầm, Nhạc Ngưỡng một phút cũng không chậm trễ, bình thường cô sẽ ở lại văn phòng một lát rồi mới từ từ đi về, có đôi khi còn ăn cơm với đồng nghiệp trực ban, lấp đầy cái bụng.
Nhìn thấy tình huống này, lão Chu đang cầm ấm nước ngạc nhiên: “Cháu sao thế, mới tan làm thôi mà?”
“Hôm nay cháu không ở lại trực ban, cháu về sớm một chút. À đúng rồi, cháu dọn về nhà rồi, đường hơi xa cho nên phải về sớm, bằng không tối muộn về không tiện!”
“Cháu chuyển về nhà với bố mẹ? Tại sao?”
Lão Chu vẻ mặt khó hiểu, Nhạc Ngưỡng cũng lười giải thích nhiều như vậy, thuận miệng trả lời một câu cho có lệ rồi vội vàng rời đi.
Nhưng điều cô không ngờ là vừa ra khỏi cửa đơn vị, cô đã nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc dị thường, cách mình không xa đã bấm hai tiếng còi.
Để ý kỹ hơn, Trần Bạc Viễn đang ngồi sau vô lăng vẫy tay với cô.
Tại sao anh ta lại ở đây?
Mặc dù thực sự rất khó chịu về những buổi hẹn hò xem mắt liên tục của Bạc Viễn, nhưng Nhạc Ngưỡng lại không cảm thấy tức giận khi nghĩ đến tình hình hiện tại của anh. Vì vậy khi anh rẽ vào một góc, cô liền đi đến bên cạnh xe, Trần Bạc Viễn hạ cửa kính xe xuống nói: “Chúng ta cùng về nhà”
Nhạc Ngưỡng chống tay lên cửa kính xe, nhíu mày hỏi:” Sao anh lại ở đây?’’
Anh đến đây không phải để đặc biệt đón cô sao?
Trần Bạc Viễn khởi động xe, khóe miệng hơi nhếch lên: “Xem mắt xong rồi, đi ngang qua nhân tiện đón em, vậy em còn muốn đi nhờ xe nữa không?”
Nhạc Ngưỡng hừ lạnh một tiếng: “Đi nhờ xe sao? Ngồi, đương nhiên phải ngồi! Tội gì mà không ngồi.”
Cô một tay kéo cửa xe, không chút khách khí ngồi vào ghế sau.
Họ không nói gì trong suốt đường đi. Bầu không khí có vẻ kỳ lạ với Nhạc Ngưỡng, nhưng Trần Bạc Viễn lại cảm thấy nó rất bình thường, thậm chí còn có tâm trạng bật một bài hát của thập niên cũ.
Khi giai điệu quen thuộc này vang lên, Nhạc Ngưỡng không nhớ nổi tên bài hát. Nhưng nó lại ùa về trong tâm trí cô giống như chiếc đèn kéo quân, hết bức này đến bức khác hiện lên.
Cô nhớ rõ Trần Bạc Viễn đã dùng tiền tiêu vặt tích cóp mua được máy cát sét, buổi tối sẽ ngồi trên bàn học nhắm mắt nghe nhạc, Nhạc Ngưỡng nhớ rõ hình ảnh anh ngồi khoanh tay, vẻ mặt lười biếng ở trên ghế. Trong kí ức ấy, ngọn đèn nhỏ mờ trên bàn làm sáng lên khuôn mặt anh cùng bóng lưng thẳng tắp.
Lúc này, Nhạc Ngưỡng đứng ngoài cửa sổ nhìn một hồi, sau đó gõ cửa sổ, trông vô cùng đáng thương đưa cho anh tờ giấy thi: “Anh Bạc Viễn, em … thi trượt rồi.”
Lúc đó Nhạc Ngưỡng đang rối tinh rối mù, Nhạc Thừa Du tức giận đến mức muốn mắng cho cô một trận, nhưng không nhẫn tâm to tiếng. Cuối cùng Nhạc Ngưỡng hai mắt sưng đỏ lên, không nhịn được bật khóc. Là một người cha, làm sao ông có thể chịu đựng được nỗi ủy khuất của con gái mình chứ.
Trong lúc tuyệt vọng, Nhạc Thừa Du đã phải kìm nén cơn tức giận đó và nói với cô: “Đi hỏi anh Bạc Viễn của con những câu hỏi mà con không làm được trong bài thi! Phải chắc chắn rằng con sẽ hiểu hết cho bố. Nếu con vẫn không làm được, ngày mai bố sẽ đưa con tới nhà thầy giáo học bổ túc.”
Vừa nghe thấy phải học bổ túc với thầy Dư, Nhạc Ngưỡng sợ hãi không dám khóc nữa, nhanh chóng nắm lấy tay Nhạc Thừa Du luôn mồm kêu: “Bố, bố đừng đưa con đi học thêm, học phí đắt lắm. Bây giờ, con sẽ đi tìm anh Bạc Viễn để chữa bài! “
Sau đó, cô cầm lấy bài thi không đạt điểm tiêu chuẩn kia và đi tìm Trần Bạc Viễn.
Trần Bạc Viễn nhìn mái tóc rối bù cột đuôi ngựa bị lệch sang một bên của cô, khuôn mặt đỏ ửng, đặc biệt là đôi mắt sưng như hạt hạch đào, mũi cũng đỏ bừng bừng, trên mặt thậm chí còn chưa khô nước mắt.
Trái tim không tự chủ được lay động.
Anh cầm lấy bài thi, nghiêng người tới trước mặt Nhạc Ngưỡng, cách một khoảng nhỏ, Nhạc Ngưỡng có thể nhìn rõ lông mi của anh.
Trần Bạc Viễn cười nheo mắt hỏi cô: “Thi trượt cho nên bị bố mắng sao?”
“Hức……”
Nhạc Dương cúi đầu, càng cảm thấy tủi thân, rất giống một con thỏ bị bắt nạt, càng làm cho người đối diện thấy đau lòng.
Trần Bạc Viễn xoa nhẹ đầu cô: “Vào trước đi đã, cửa không khóa.”
Nhạc Ngưỡng lập tức giương đôi mắt trong veo, tung tăng chạy vào phòng của anh.
Lúc ấy đối với cô, Trần Bạc Viễn là một người anh vô cùng ấm áp, một người cao gầy, diện mạo đẹp trai như vậy xuất hiện ở bên cạnh cô, tâm tư của cô gái trẻ Nhạc Ngưỡng đã sớm nảy nở.
Chỉ tiếc, Trần Bạc Viễn lại không hiểu.
Như đã hát trong lời bài hát:
Thời gian như dòng nước chảy đã làm thay đổi hai con người, vừa đang tuổi trẻ đa sầu đa cảm cảm mà lần đầu tiên đã rơi lệ …
Vào một khoảnh khắc nào đó, Nhạc Ngưỡng chợt nhớ ra tên của bài hát này là “Câu chuyện của thời gian”.
Beta: Phong Tâm
Ảnh: Pinterest
Nhạc Ngưỡng bắt gặp ánh mắt ân cần của ông Trần, mắt ươn ướt cầm lấy phần bánh bao trong tay Trần Bạc Viễn. Vô tình chạm phải ánh mắt dịu dàng của Trần Bạc Viễn, phảng phất trong lòng một cảm xúc không được dễ chịu lắm.
Để không để bản thân “thất thố” trước mặt ông Trần, cô cố gắng nở một nụ cười, giọng nói hơi cao lên: “Ông Trần, cháu muốn nói rằng ngày mai cháu sẽ chuyển về ở cùng bố mẹ. Từ bây giờ, cháu có thể đến đây chơi mỗi ngày đó nha. “
*Thất thố: sơ suất, sai phạm, thiếu giữ gìn ý tứ trong cách cư xử, nói năng (thường là đối với người trên)
Nghe vậy, Trần Diệp vui vẻ không thôi: “Thật sao? Nhưng như vậy có phải là cháu cách chỗ làm rất xa không? Sao đột nhiên cháu lại muốn dọn về?”
Nhạc Ngưỡng khẽ mỉm cười, đưa mắt nhìn sang chỗ khác viện cớ: “Căn hộ bên kia hết hạn hợp đồng nên cháu không muốn gia thuê nữa, hơn nữa lại luôn ăn bữa nay lo bữa mai, nên đơn giản là dọn về ở thôi. “
“Chà, như vậy đúng là tốt nhất!”
Nhìn ra được Trần Diệp thực sự vui vẻ, mỉm cười nhìn Nhạc Ngưỡng rời khỏi nhà, đang định nói chuyện với Trần Bạc Viễn thì đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc từ bên kia đường.
Là Dư Lộ.
Dư Lộ vẻ mặt nghi hoặc nhìn về phía Nhạc Ngưỡng: “Tiểu Nguyệt Nha, sớm như vậy đã qua đây rồi?” Hơn nữa vẻ mặt Nhạc Ngưỡng lúc này mới vừa tỉnh ngủ, khiến người khác thật sự tò mò.
Thấy cô ấy nhìn đi nhìn lại mình và Trần Bạc Viễn, Nhạc Ngưỡng vội vàng giải thích một tiếng: “Tôi đến đây để gặp lão Trần, sao anh đến đây sớm vậy?”
Dư Lộ cũng không nghĩ nhiều, chỉ vào Trần Bạc Viễn nói: “Tới đây không phải là mai mối cho Trần đại ca sao.”
Trần Bạc Viễn cười cười, vỗ vai Dư Lộ: “Làm phiền.”
Dư Lộ cười ngượng ngùng trước mặt Nhạc Ngưỡng: “Xem đại ca nói kìa, anh có yêu cầu, đương nhiên em sẽ đáp ứng. Mẹ em kêu em cho anh xem ảnh cô gái này, xem anh có thích không? Ở cùng thành phố với chúng ta đó, gia đình có hai căn hộ, là giáo viên trung học, công việc ổn định, kém anh ba tuổi, cung hoàng đạo hợp với anh, là mẫu người điềm tĩnh, nhã nhặn”.
“Thật không? Để tôi xem.”
Trần Bạc Viễn nghiêng người, Nhạc Ngưỡng khẽ nhíu mày, thấy Dư Lộ lấy điện thoại ra mở album, tức khắc không khỏi tò mò mà ngó xem.
Cô ấy mở một bức ảnh tự sướng của một cô gái. Làn da trắng và mềm như trứng gà bóc. Dù đôi mắt không to nhưng lông mày và lông mày của cô ấy lại mang một ý nghĩa dịu dàng. Nhìn là biết rằng cô ấy là một người phụ nữ rất mềm mại. Tính tình thì ngoan ngoãn, nhất định những người lớn tuổi đều thích con dâu như vậy.
Chỉ thấy anh ta mở một bức ảnh tự sướng của một cô gái, làn da trắng bóc như trứng gà, đôi mắt tuy không to nhưng cùng với đôi lông mày lại mang nét dịu dàng. Vừa nhìn liền biết là kiểu phụ nữ ôn nhu, hiền hòa, tính tình dịu dàng, những người lớn tuổi đều thích kiểu con gái như vậy.
Nhạc Ngưỡng nhận thấy vẻ mặt của Trần Bạc Viễn cũng rất hài lòng.
Cô nắm chặt tay, hừ một tiếng: “Chỉ nhìn bề ngoài, nông cạn! Hơn nữa với các phần mềm chỉnh sửa ngày nay, heo nái cũng có thể trở thành mỹ nhân thanh tú.”
Dư Lộ dường như ngửi thấy có điều gì đó mờ ám ở đây, và bắt đầu trêu chọc cô trước mặt Trần Bạc Viễn: “Xem như Ngưỡng Ngưỡng nói, cô cho rằng cô gái này không xinh đẹp và không xứng với Trần đại ca của tôi?”
“Xứng hay không do anh ta quyết định. Nếu anh ta thích, ngay cả một người đàn ông cũng đều xứng.”
Dư Lộ cảm nhận được mùi dấm chua, cười khúc khích.
Khi bước ra, anh ta nhận lại điện thoại: ” Ngưỡng Ngưỡng nói đúng. Mọi thứ tùy thuộc vào ý muốn của riêng đại ca. Em đã xin tài khoản WeChat của cô gái này cho anh. Nếu anh thấy ổn, hãy liên hệ với mẹ em để bàn bạc gặp mặt! “
“Không thành vấn đề.”
Trần Bạc Viễn sẵn sàng đồng ý, nói xong, anh liền lấy điện thoại ra và kết bạn với tài khoản mà Dư Lộ vừa mới gửi.
Nhạc Ngưỡng không biết tại sao đột nhiên nổi giận, trừng mắt nhìn Trần Bạc Viễn một cái rồi nhanh chóng rời đi, Dư Lộ muốn ngăn cô lại nói chuyện một chút cũng không được.
Suy nghĩ của Nhạc Ngưỡng thì Dư Lô biết rõ, vì vậy sau khi bắt gặp ánh mắt của Trần Bạc Viễn, giả vờ hỏi một cách thản nhiên: “Trần đại ca, anh nghĩ sao về Nhạc Ngưỡng vậy? Anh không phải cũng biết Nhạc Ngưỡng trước giờ chưa có bạn trai sao, cho nên em rất tò mò, chẳng lẽ cô ấy trước mặt nam nhân không có sức hấp dẫn sao? Anh cũng là đàn ông thì thử phân tích xem, Nhac Ngưỡng rốt cuộc như thế nào? “
Trần Bạc Viễn cười cười: “Cậu yêu cầu tôi đánh giá người khác thì được, nhưng để tôi nhìn Nhạc Ngưỡng dưới góc độ của một người đàn ông, tôi thật sự không thể rồi.”
“Tại sao?”
Dư Lộ không rõ nguyên do, chỉ thấy Trần Bạc Viễn lắc lắc điện thoại và cười nhẹ: “Cô ấy luôn là em gái thân thiết nhất của tôi, cô ấy rất tốt cho dù nhìn ở góc độ nào.”
Dư Lộ: “……”
Được rồi, Nhạc Ngưỡng, từ giờ phút này nên từ bỏ đi.
Trần Bạc Viễn còn nghĩ đến việc cho Nhạc Ngưỡng thời gian sửa soạn, đợi một lúc rồi mới gọi cô, định chở cô đến nơi làm việc. Nhưng anh không ngờ rằng lúc đó Nhạc Ngưỡng đã bắt taxi rồi một mình rời đi.
Nhạc Ngưỡng thiếu chút nữa thì đến muộn, nhưng cũng may cô chạy đủ nhanh, vèo một cái đã bước vào phòng làm việc.
Ngày thường, Nhạc Ngưỡng rất tuân thủ thời gian, cô thường đến sớm, mỗi sáng mọi người đều thấy cô với vẻ nhàn nhã, thoải mái vui vẻ, bây giờ thấy cô thở không ra hơi thực sự là hiếm thấy.
Vừa vào chỗ ngồi, Tiểu Từ ở bên cạnh liền ngẩng đầu hỏi: “Chị Nhạc Ngưỡng, hôm nay chị dậy muộn à?”
Nhạc Ngưỡng lắc đầu không nói, thay vào đó là cầm lấy bình nước trên bàn uống một ngụm lớn, còn chưa uống xong, đã nghe thấy giọng nói của lão Chu trong phòng họp cách đó không xa: “Nhạc Ngưỡng, đến đây.”
Cô nhanh chóng uống xong, mở cửa phòng làm việc: “Có chuyện gì vậy, lão Chu?”
Trên mặt lão Chu hiện lên ý cười, Nhạc Ngưỡng cảm thấy trong nụ cười này ẩn chứa điều gì không ổn, tóc tai cô dựng đứng cả lên. Theo sau lão Chu, ánh mắt cô chuyển sang một người đàn ông khác, người này cũng mặc đồng phục giống cô, vẻ mặt bình tĩnh và nhẹ nhàng, khuôn mặt đó vô cùng quen thuộc.
Là Tống Dịch ở khu Thanh Hà.
Lão Chu cười ha hả giới thiệu: “Đây là tiểu Tống, chào hỏi đi. Trước đây hai người đã cùng nhau làm việc, nhất định đã quen biết. Sau này, tiểu Tống được chuyển đến sở chúng ta, sẽ ở chung một đội với cháu. Sau khi làm quen với nhau, cùng hỗ trợ nhau nhé! “
“Xin chào, Tống Dịch.”
Người đàn ông lịch sự duỗi tay ra, Nhạc Ngưỡng cũng không thể để người khác mất mặt, vì vậy cô cũng lịch sự duỗi tay chào hỏi. Sau đó, một số lời giới thiệu nhỏ nhặt và vấn đề công việc đã được chính lão Chu giải thích, Nhạc Ngưỡng ở bên cạnh thỉnh thoảng phụ họa một vài câu.
Sau khi hoàn thành công việc, trong phòng họp chỉ còn lại lão Chu và Nhạc Ngưỡng, Nhạc Ngưỡng kéo lão Chu lại, nghiêm túc hỏi: “Không phải anh ta vừa ở khu Thanh Hà sao? Tại sao lại được điều đến đây?”
Lão Chu vẻ mặt tươi cười: “Cháu quản nhiều chuyện như vậy làm cái gì, cậu ấy là một nhân tài. Hơn nữa, cháu xem xem, từ trên xuống dưới, người ta là một chàng trai trẻ ưu tú, vì cái gì mà chú gọi cháu tới chào hỏi trước chứ? Còn không phải cho cháu một cơ hội mở cửa sau sao, đừng để cho Triệu Tiểu Phàm đoạt mất!”
Nhạc Ngưỡng không nói nên lời, trợn tròn mắt: “Đây là chú đang muốn mai mối hay sao?”
Lão Chu hơi giật mình, búng tay một cái: “Này cũng chưa chắc là không thể! Chú bảo, cháu cũng đã đến tuổi này rồi, không phải … Ai, cháu nghe chú nói xong đã!”
Lão Chu giống mẹ già nhà cô vậy, cả ngày không có việc gì liền lo chuyện này, đến cha cô là lão Nhạc cũng không lo lắng như vậy. Nhạc Ngưỡng lắc đầu nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc.
Bởi vì chuyện chuyển nhà, vừa đến giờ tan tầm, Nhạc Ngưỡng một phút cũng không chậm trễ, bình thường cô sẽ ở lại văn phòng một lát rồi mới từ từ đi về, có đôi khi còn ăn cơm với đồng nghiệp trực ban, lấp đầy cái bụng.
Nhìn thấy tình huống này, lão Chu đang cầm ấm nước ngạc nhiên: “Cháu sao thế, mới tan làm thôi mà?”
“Hôm nay cháu không ở lại trực ban, cháu về sớm một chút. À đúng rồi, cháu dọn về nhà rồi, đường hơi xa cho nên phải về sớm, bằng không tối muộn về không tiện!”
“Cháu chuyển về nhà với bố mẹ? Tại sao?”
Lão Chu vẻ mặt khó hiểu, Nhạc Ngưỡng cũng lười giải thích nhiều như vậy, thuận miệng trả lời một câu cho có lệ rồi vội vàng rời đi.
Nhưng điều cô không ngờ là vừa ra khỏi cửa đơn vị, cô đã nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc dị thường, cách mình không xa đã bấm hai tiếng còi.
Để ý kỹ hơn, Trần Bạc Viễn đang ngồi sau vô lăng vẫy tay với cô.
Tại sao anh ta lại ở đây?
Mặc dù thực sự rất khó chịu về những buổi hẹn hò xem mắt liên tục của Bạc Viễn, nhưng Nhạc Ngưỡng lại không cảm thấy tức giận khi nghĩ đến tình hình hiện tại của anh. Vì vậy khi anh rẽ vào một góc, cô liền đi đến bên cạnh xe, Trần Bạc Viễn hạ cửa kính xe xuống nói: “Chúng ta cùng về nhà”
Nhạc Ngưỡng chống tay lên cửa kính xe, nhíu mày hỏi:” Sao anh lại ở đây?’’
Anh đến đây không phải để đặc biệt đón cô sao?
Trần Bạc Viễn khởi động xe, khóe miệng hơi nhếch lên: “Xem mắt xong rồi, đi ngang qua nhân tiện đón em, vậy em còn muốn đi nhờ xe nữa không?”
Nhạc Ngưỡng hừ lạnh một tiếng: “Đi nhờ xe sao? Ngồi, đương nhiên phải ngồi! Tội gì mà không ngồi.”
Cô một tay kéo cửa xe, không chút khách khí ngồi vào ghế sau.
Họ không nói gì trong suốt đường đi. Bầu không khí có vẻ kỳ lạ với Nhạc Ngưỡng, nhưng Trần Bạc Viễn lại cảm thấy nó rất bình thường, thậm chí còn có tâm trạng bật một bài hát của thập niên cũ.
Khi giai điệu quen thuộc này vang lên, Nhạc Ngưỡng không nhớ nổi tên bài hát. Nhưng nó lại ùa về trong tâm trí cô giống như chiếc đèn kéo quân, hết bức này đến bức khác hiện lên.
Cô nhớ rõ Trần Bạc Viễn đã dùng tiền tiêu vặt tích cóp mua được máy cát sét, buổi tối sẽ ngồi trên bàn học nhắm mắt nghe nhạc, Nhạc Ngưỡng nhớ rõ hình ảnh anh ngồi khoanh tay, vẻ mặt lười biếng ở trên ghế. Trong kí ức ấy, ngọn đèn nhỏ mờ trên bàn làm sáng lên khuôn mặt anh cùng bóng lưng thẳng tắp.
Lúc này, Nhạc Ngưỡng đứng ngoài cửa sổ nhìn một hồi, sau đó gõ cửa sổ, trông vô cùng đáng thương đưa cho anh tờ giấy thi: “Anh Bạc Viễn, em … thi trượt rồi.”
Lúc đó Nhạc Ngưỡng đang rối tinh rối mù, Nhạc Thừa Du tức giận đến mức muốn mắng cho cô một trận, nhưng không nhẫn tâm to tiếng. Cuối cùng Nhạc Ngưỡng hai mắt sưng đỏ lên, không nhịn được bật khóc. Là một người cha, làm sao ông có thể chịu đựng được nỗi ủy khuất của con gái mình chứ.
Trong lúc tuyệt vọng, Nhạc Thừa Du đã phải kìm nén cơn tức giận đó và nói với cô: “Đi hỏi anh Bạc Viễn của con những câu hỏi mà con không làm được trong bài thi! Phải chắc chắn rằng con sẽ hiểu hết cho bố. Nếu con vẫn không làm được, ngày mai bố sẽ đưa con tới nhà thầy giáo học bổ túc.”
Vừa nghe thấy phải học bổ túc với thầy Dư, Nhạc Ngưỡng sợ hãi không dám khóc nữa, nhanh chóng nắm lấy tay Nhạc Thừa Du luôn mồm kêu: “Bố, bố đừng đưa con đi học thêm, học phí đắt lắm. Bây giờ, con sẽ đi tìm anh Bạc Viễn để chữa bài! “
Sau đó, cô cầm lấy bài thi không đạt điểm tiêu chuẩn kia và đi tìm Trần Bạc Viễn.
Trần Bạc Viễn nhìn mái tóc rối bù cột đuôi ngựa bị lệch sang một bên của cô, khuôn mặt đỏ ửng, đặc biệt là đôi mắt sưng như hạt hạch đào, mũi cũng đỏ bừng bừng, trên mặt thậm chí còn chưa khô nước mắt.
Trái tim không tự chủ được lay động.
Anh cầm lấy bài thi, nghiêng người tới trước mặt Nhạc Ngưỡng, cách một khoảng nhỏ, Nhạc Ngưỡng có thể nhìn rõ lông mi của anh.
Trần Bạc Viễn cười nheo mắt hỏi cô: “Thi trượt cho nên bị bố mắng sao?”
“Hức……”
Nhạc Dương cúi đầu, càng cảm thấy tủi thân, rất giống một con thỏ bị bắt nạt, càng làm cho người đối diện thấy đau lòng.
Trần Bạc Viễn xoa nhẹ đầu cô: “Vào trước đi đã, cửa không khóa.”
Nhạc Ngưỡng lập tức giương đôi mắt trong veo, tung tăng chạy vào phòng của anh.
Lúc ấy đối với cô, Trần Bạc Viễn là một người anh vô cùng ấm áp, một người cao gầy, diện mạo đẹp trai như vậy xuất hiện ở bên cạnh cô, tâm tư của cô gái trẻ Nhạc Ngưỡng đã sớm nảy nở.
Chỉ tiếc, Trần Bạc Viễn lại không hiểu.
Như đã hát trong lời bài hát:
Thời gian như dòng nước chảy đã làm thay đổi hai con người, vừa đang tuổi trẻ đa sầu đa cảm cảm mà lần đầu tiên đã rơi lệ …
Vào một khoảnh khắc nào đó, Nhạc Ngưỡng chợt nhớ ra tên của bài hát này là “Câu chuyện của thời gian”.