Chương : 30
Edit: Linhlady
Thanh âm đánh thưởng trong phòng phát sóng liên tiếp vang lên, cuối cùng là hòa tan buồn bực của Mạc Vân Quả đối với khả năng không thể hoàn thành nhiệm vụ trong tương lai.
Cô luôn luôn không am hiểu cách giao tiếp với người khác, nếu có thể cô tình nguyện đối mặt với các dãy số liệu lạnh băng kia còn hơn.
Mạc Vân Quả có chút thất thần, hình như từ thật lâu thật lâu, cô đã rất lâu rồi không tiếp xúc với người khác rồi?
Nhiếp Thanh nhìn bộ dáng thất thần của Mạc Vân Quả, ánh mắt càng thêm ảm đạm hơn.
Hắn có chút hâm mộ nhìn Bạch Liên cùng Vũ Trạch, nếu, hắn có thể cùng Quả Nhi giống như vậy thì tốt rồi......
Hiển nhiên, trước mắt loại chuyện này hắn không có cách nào thực hiện được.
Vũ Trạch lo lắng Bạch Liên mới làm xong giải phẫu xong, thân thể không tốt, vì thế ôn nhu dỗ dành cô ấy một lúc sau, liền không khách khí đem Mạc Vân Quả đuổi đi ra ngoài, mỹ danh là muốn Bạch Liên nghỉ ngơi.
Đương nhiên, chuyện chính là, bởi vì hắn ta muốn nhanh chóng về nhà hầm canh gà cho Bạch Liên uống.
Nhiếp Thanh vốn dĩ sẽ mời Mạc Vân Quả được cùng nhau ăn cơm, lại bị Mạc Vân Quả uyển chuyển từ chối.
Đêm dần dần sâu hơn, Mạc Vân Quả vẫn luôn không có rời khỏi bệnh viện, nhưng cô cũng không đi vào phòng của Bạch Liên.
Bởi vì sau khi Vũ Trạch mang canh gà đến cho Bạch Liên uống, hắn ta cũng không rời khỏi đó.
Mạc Vân Quả tuy rằng không thế nào giao lưu với người ta, nhưng cô cũng biết Vũ Trạch vô cùng chán ghét chính mình.
Cho nên cô lựa chọn ở bên ngoài, tùy tiện ăn chút gì đó.
Mạc Vân Quả ngồi ở dãy ghê dài ngoài hành lang, nhìn người đến người đi.
Bệnh viện rất bận rộn, nơi tràn ngập đủ loại hỉ nộ ái ố, Mạc Vân Quả cứ như vậy trôi qua một đêm, cũng không chợp mắt chút nào.
Bởi vì quy tắc bảo vệ chủ kênh, cho nên trừ phi là chủ kênh cố ý mở ra phát sóng trực tiếp, thì mỗi tối đến 12 giờ đêm, phòng phát sóng trực tiếp liền sẽ tự động đóng cửa, thẳng đến 7 giờ ngày hôm sau mới mở ra.
Đương nhiên, cái này là chức năng của phòng phát sóng cấp một, chờ về sau cấp bậc cao hơn, chủ kênh có thể tùy ý đóng mở kênh bất cứ lúc nào.
Đêm khuya, phòng phát sóng trực tiếp đóng cửa.
Trong đầu một mảnh an tĩnh, Mạc Vân Quả lẳng lặng nhìn từng người được đẩy vào phòng bệnh, ánh mắt sâu thẳm.
Sáng sớm hôm sau, Vũ Trạch sớm tỉnh lại vì muốn mua bữa sáng cho Bạch Liên.
Vừa mở cửa phòng bệnh đã thấy Mạc Vân Quả ngồi đó, khuôn mặt không có biểu cảm gì.
Trong mắt Vũ Trạch hiện lên một tia rối rắm, hắn có chút không rõ, vì cái sao cô gái này, lại chấp nhất với Liên Nhi như vậy, chẳng lẽ một người thiện lương cũng sai sao?
Mạc Vân Quả vừa thấy Vũ Trạch bước ra, cô có chút cứng đờ vặn vẹo đầu, cả một đêm đều giữ nguyên một tư thế, thật sự cũng hơi mệt mỏi.
Vũ Trạch thở dài một hơi, ngồi xuống bên người Mạc Vân Quả.
"Mạc Vân Quả, tôi không hiểu, vì sao cô lại phải hùng hổ dọa người như vậy?"
Mạc Vân Quả muốn nói là bởi vì nhiệm vụ, nhưng lời nói đến bên miệng, làm cách nào cũng nói không nên lời.
Lúc này cô cũng đoán được, hẳn là quyền hạn của phòng phát sóng trực tiếp.
Mạc Vân Quả trầm mặc, trên mặt Vũ Trạch hiện lên một tia không kiên nhẫn, sau đó lại chuyển sang rối rắm.
"Mạc Vân Quả, xem như tôi cầu xin cô, cô đừng xuất hiện trước mặt cô ấy nữa được không? Tôi sẽ bảo vệ cô ấy cả đời, cho nên cô ấy không cần biết rõ thế giới này là như thế nào."
Cho dù Vũ Trạch thành tâm cầu xin như vậy, nhưng mà, Mạc Vân Quả một chút cũng không cảm kích.
Bởi vì cô không hiểu, không cách nào hiểu được vì sao người đàn ông này có thể hạ mình cầu xin cô, rõ ràng là rất chán ghét cô, không phải sao?
Nhưng bây giờ lại có thể làm như vậy? Vì cô gái kia sao, vì xem như cô ấy là người của mình sao.
Mạc Vân Quả trầm mặc một chút, sau đó lắc đầu.
Bởi vì nhiệm vụ này, là nhiệm vụ cưỡng chế, cho nên...... Không thể từ bỏ!
Thanh âm đánh thưởng trong phòng phát sóng liên tiếp vang lên, cuối cùng là hòa tan buồn bực của Mạc Vân Quả đối với khả năng không thể hoàn thành nhiệm vụ trong tương lai.
Cô luôn luôn không am hiểu cách giao tiếp với người khác, nếu có thể cô tình nguyện đối mặt với các dãy số liệu lạnh băng kia còn hơn.
Mạc Vân Quả có chút thất thần, hình như từ thật lâu thật lâu, cô đã rất lâu rồi không tiếp xúc với người khác rồi?
Nhiếp Thanh nhìn bộ dáng thất thần của Mạc Vân Quả, ánh mắt càng thêm ảm đạm hơn.
Hắn có chút hâm mộ nhìn Bạch Liên cùng Vũ Trạch, nếu, hắn có thể cùng Quả Nhi giống như vậy thì tốt rồi......
Hiển nhiên, trước mắt loại chuyện này hắn không có cách nào thực hiện được.
Vũ Trạch lo lắng Bạch Liên mới làm xong giải phẫu xong, thân thể không tốt, vì thế ôn nhu dỗ dành cô ấy một lúc sau, liền không khách khí đem Mạc Vân Quả đuổi đi ra ngoài, mỹ danh là muốn Bạch Liên nghỉ ngơi.
Đương nhiên, chuyện chính là, bởi vì hắn ta muốn nhanh chóng về nhà hầm canh gà cho Bạch Liên uống.
Nhiếp Thanh vốn dĩ sẽ mời Mạc Vân Quả được cùng nhau ăn cơm, lại bị Mạc Vân Quả uyển chuyển từ chối.
Đêm dần dần sâu hơn, Mạc Vân Quả vẫn luôn không có rời khỏi bệnh viện, nhưng cô cũng không đi vào phòng của Bạch Liên.
Bởi vì sau khi Vũ Trạch mang canh gà đến cho Bạch Liên uống, hắn ta cũng không rời khỏi đó.
Mạc Vân Quả tuy rằng không thế nào giao lưu với người ta, nhưng cô cũng biết Vũ Trạch vô cùng chán ghét chính mình.
Cho nên cô lựa chọn ở bên ngoài, tùy tiện ăn chút gì đó.
Mạc Vân Quả ngồi ở dãy ghê dài ngoài hành lang, nhìn người đến người đi.
Bệnh viện rất bận rộn, nơi tràn ngập đủ loại hỉ nộ ái ố, Mạc Vân Quả cứ như vậy trôi qua một đêm, cũng không chợp mắt chút nào.
Bởi vì quy tắc bảo vệ chủ kênh, cho nên trừ phi là chủ kênh cố ý mở ra phát sóng trực tiếp, thì mỗi tối đến 12 giờ đêm, phòng phát sóng trực tiếp liền sẽ tự động đóng cửa, thẳng đến 7 giờ ngày hôm sau mới mở ra.
Đương nhiên, cái này là chức năng của phòng phát sóng cấp một, chờ về sau cấp bậc cao hơn, chủ kênh có thể tùy ý đóng mở kênh bất cứ lúc nào.
Đêm khuya, phòng phát sóng trực tiếp đóng cửa.
Trong đầu một mảnh an tĩnh, Mạc Vân Quả lẳng lặng nhìn từng người được đẩy vào phòng bệnh, ánh mắt sâu thẳm.
Sáng sớm hôm sau, Vũ Trạch sớm tỉnh lại vì muốn mua bữa sáng cho Bạch Liên.
Vừa mở cửa phòng bệnh đã thấy Mạc Vân Quả ngồi đó, khuôn mặt không có biểu cảm gì.
Trong mắt Vũ Trạch hiện lên một tia rối rắm, hắn có chút không rõ, vì cái sao cô gái này, lại chấp nhất với Liên Nhi như vậy, chẳng lẽ một người thiện lương cũng sai sao?
Mạc Vân Quả vừa thấy Vũ Trạch bước ra, cô có chút cứng đờ vặn vẹo đầu, cả một đêm đều giữ nguyên một tư thế, thật sự cũng hơi mệt mỏi.
Vũ Trạch thở dài một hơi, ngồi xuống bên người Mạc Vân Quả.
"Mạc Vân Quả, tôi không hiểu, vì sao cô lại phải hùng hổ dọa người như vậy?"
Mạc Vân Quả muốn nói là bởi vì nhiệm vụ, nhưng lời nói đến bên miệng, làm cách nào cũng nói không nên lời.
Lúc này cô cũng đoán được, hẳn là quyền hạn của phòng phát sóng trực tiếp.
Mạc Vân Quả trầm mặc, trên mặt Vũ Trạch hiện lên một tia không kiên nhẫn, sau đó lại chuyển sang rối rắm.
"Mạc Vân Quả, xem như tôi cầu xin cô, cô đừng xuất hiện trước mặt cô ấy nữa được không? Tôi sẽ bảo vệ cô ấy cả đời, cho nên cô ấy không cần biết rõ thế giới này là như thế nào."
Cho dù Vũ Trạch thành tâm cầu xin như vậy, nhưng mà, Mạc Vân Quả một chút cũng không cảm kích.
Bởi vì cô không hiểu, không cách nào hiểu được vì sao người đàn ông này có thể hạ mình cầu xin cô, rõ ràng là rất chán ghét cô, không phải sao?
Nhưng bây giờ lại có thể làm như vậy? Vì cô gái kia sao, vì xem như cô ấy là người của mình sao.
Mạc Vân Quả trầm mặc một chút, sau đó lắc đầu.
Bởi vì nhiệm vụ này, là nhiệm vụ cưỡng chế, cho nên...... Không thể từ bỏ!