Chương 27
Lúc này ban ngày mọi người đều xuống ruộng làm việc, dân cư bên trong thôn xóm thưa thớt, cho dù kêu hai tiếng cứu mạng cũng không có ai lập tức đi ra.
Chỉ cần hai gã đàn ông mau chóng đuổi theo bắt được cậu, đem người mạnh mẽ kéo đi, cho dù sau đó có người nghe được hai chữ cứu mạng chạy lại đây cũng sẽ không phát hiện điều gì.
Thẩm Bân nhanh chóng tính toán tình huống hiện giờ, tốt xấu thì cậu đã đi quanh thôn xóm hai vòng, đại khái đã hiểu biết địa hình, cậu nghĩ vừa rồi chỗ nào có người? Liền chạy về phía đó.
Kết quả vừa đến đầu hẻm, Thẩm Bân đáng cắm đầu chạy đâm sầm vào trong lòng ngực người ta.
Cảm giác này quá quen thuộc, rõ ràng cậu chưa ôm Diêm Hình được mấy lần, thế mà đã có thể nhận ra hơi thở nam tính lạnh lẽo trên người đối phương, khiến người giống như nghiện. Còn có xúc cảm, rõ ràng cách quần áo, Thẩm Bân đều có thể ảo tưởng ra cơ bụng và cơ ngực.
Người nào đó chỉ biết ánh mắt Diêm Hình tinh tường, cho nên lần này cậu không ngẩng đầu, trực tiếp vùi mình vào trong ngực đối phương khóc nức nở nói: "Anh Diêm Hình, em rất sợ hãi, bọn họ có ý đồ gây rối với em." Là cái loại sét đánh nhưng trời không mưa.
Giọng nói này vừa nghe đã thấy không phù hợp với tính cách thật sự của Thẩm Bân, nhưng Diêm Hình nhìn thoáng qua hai gã đàn ông còn đang chạy tới gần kia, trong lòng không biết vì sao lại bốc hỏa.
"Người nơi khác? Mau cút đi, khuyên mày đừng xen vào việc của người khác, đem cô gái này giao cho bọn tao, bằng không mày sẽ phế mày!" Một gã đàn ông trong đó hung tợn nói.
Khi nói giao Thẩm Bân ra, trong mắt đối phương tràn ngập thần sắc không có ý tốt, Diêm Hình lập tức nhận ra Thẩm Bân tuyệt đối không nói sai, có lẽ cậu không tới mức bị dọa khóc, nhưng vạn nhất thì sao?
Dù sao cũng là một 'cô gái', bị hai gã đàn ông cao to uy hiếp, nếu mình không ở đây, cậu sẽ ăn thiệt rất lớn.
Nghĩ tới đây, Diêm Hình vươn tay ôm lấy cánh tay thon dài của mình, ánh mắt sắc bén nhìn hai gã đàn ông cao to kia: "Bọn mày muốn phế ai?"
Thẩm Bân vốn đang bất mãn vì mình không kéo được Diêm Hình, nhưng lúc này ánh mắt trộm nhìn về phía hắn, trong lòng nhịn không được hò hét chói tai, bộ dáng người đàn ông này khi độc ác lên thật quá cmn làm người hưng phấn.
Hai gã đàn ông nghe thấy hắn nói, vẻ mặt cuồng vọng muốn động thủ, tuy vóc dáng Diêm Hình tới 1m9, nhưng dáng người không phải loại cơ bắp lực lượng, mà thuộc về tỉ lệ hoàng kim.
Hai gã đàn ông kia căn bản không cao bằng hắn, nhưng người ta có hai người, làn da ngăm đen, hàng năm lăn lộn trong thôn không sợ trời không sợ đất, trong lòng liền cảm thấy giải quyết Diêm Hình không có vấn đề.
Hơn nữa là đàn ông cực kỳ chán ghét người cùng giới vẻ ngoài đẹp trai, khi nhìn thấy Thẩm Bân cơ hồ muốn chảy nước miếng, đối mặt với Diêm Hình, bọn họ lại chỉ muốn phế đi người đàn ông này.
Nhưng nghĩ thì đẹp đấy, hiện thực lại tàn khốc, Diêm Hình ra tay chưa đến hai chiêu hai gã đàn ông này liền bị đánh cho nằm lăn ra đất, vết thương bên ngoài đều không quan trọng, quan trọng là Diêm Hình dùng tinh thần lực phế đi hai cục thịt giữa hai chân bọn họ.
Hai tiếng kêu thảm thiết vang lên tận trời, hai gã đàn ông lăn lộn trên mặt đất dùng tay che lại hạ bộ, Thẩm Bân rất nghi hoặc, ăn vạ à? Cảm giác có chút kỳ quái, rõ ràng Diêm Hình không động tới nơi đó của bọn họ mà(O_O)
Đương sự Diêm Hình vẫn không giải thích, chỉ nói với Thẩm Bân: "Đi." Liền nhanh chóng rời đi.
Thẩm Bân nhanh chóng chạy theo sau, cậu hiểu ý tứ đối phương, thừa dịp thôn dân khác chưa tới, chạy trước.
Chờ tới khi rời xa con hẻm, Diêm Hình không nhanh không chậm hỏi: "Không phải đi thay quần áo sao?"
Thẩm Bân vẻ mặt nghĩ mà sợ bắt lấy cánh tay Diêm Hình: "Sao anh biết tôi đi thay quần áo?" Cậu còn tưởng đối phương không biết mình đi lúc nào chứ.
Diêm Hình: "...... Nghe được."
Thẩm Bân thấy hắn không bỏ lại mình, được một tấc lại muốn tiến thêm một bước ôm lấy cánh tay Diêm Hình, thuận tiện ngắn gọn giải thích một chút việc lúc trước xảy ra.
Vì thế người đàn ông trước mắt liền dừng bước chân, nhìn về phía cậu, ý tức rất rõ ràng, buông tay.
Người nào đó bất mãn bĩu môi: "Người ta trong lòng sợ hãi ~"
Diêm Hình sắc mặt lạnh nhạt: "Nói chuyện bình thường." Nghiêm khác giống như giáo viên chủ nhiệm.
Thẩm Bân: "...." buông cánh tay hắn ra, không nói.
Các bạn nhỏ đáng yêu trên mạng đều muốn động thủ đánh đầu chó của Diêm Hình, mẹ nó khi em gái đi ngươi một bộ hắc hóa, kết quả em gái trở lại còn làm nũng với ngươi, ôm cánh tay thì có làm sao? Chẳng lẽ không nên sung sướng tới mức không nhịn được cười sao?
Không thể hiểu, đây cmn là loại người gì vậy!
Diêm Hình: "......" Hắn có thể nghe ra giọng điệu lúc trước của Thẩm Bân là cố ý, từ trước tới nay luôn nghiêm cẩn hắn theo bản năng sửa đúng đối phương, nhưng khi bên người im lặng, hắn đột nhiên có chút hối hận.
Có lẽ mình không nên hà khắc như vậy.
Không biết vì sao, Thẩm Bân nói có vẻ không giống với những cô gái kiêu căng làm ra vẻ mà hắn gặp trước đây, nghe cũng không chán ghét, tùy tiện là cậu, lộ ra tiểu tâm cơ khi đáng yêu cũng là cậu.
Nhưng đáng tiếc hai người lại qua hồi lâu cũng chưa lên tiếng, không khí tựa hồ có chút cứng đờ, kỳ thật là Thẩm Bân trong lòng rất không vui.
Quen biết đến hiện tại, Diêm Hình vẫn luôn là bộ dáng nghiêm khắc, có lẽ hắn rất chán ghét mình nhỉ? Có lẽ đối phương chỉ xem mình là 'con gái' nên chịu đựng không đánh.
Người nào đó càng nghĩ càng cực đoan, khi tâm tình không tốt ngẫu nhiên để tâm vào chuyện vụn vặt cũng là bình thường, đặc biệt là thái độ Diêm Hình vẫn luôn lạnh băng.
Bản thân hà tất phải tiếp tục khiến người chán ghét?
Tiếp theo lại đi qua hai cái giao lộ, Thẩm Bân cúi đầu ngữ khí bình tĩnh mở miệng nói: "Hai người kia có vẻ bị thương rất nghiêm trọng, có lẽ tạm thời không thể làm chuyện ác, tôi đây liền....đi tìm manh mối khác, vừa rồi cảm ơn anh, về sau nếu có cơ hội, tôi nhất định sẽ báo đáp anh."
Cậu nói xong cũng không giương mắt nhìn Diêm Hình, bởi vì Thẩm Bân biết, người đàn ông này vĩnh viễn đều mặt vô biểu tình, căn bản sẽ không để ý tới mình có rời đi hay không.
À không, nghe thấy mình rời đi, có lẽ hắn sẽ vui vẻ, cứ như vậy Thẩm Bân càng không muốn nhìn hắn.
....Trên thực tế ánh mắt Diêm Hình trở nên lạnh lùng mới đúng, đứng tại chỗ nhìn thân ảnh kia càng đi càng xa, hắn nghĩ bản thân nên làm gì đó, nhưng...nên làm gì đây?
Đặc biệt là một câu cuối cùng của Thẩm Bân, tôi sẽ báo đáp anh, thế giới trước khi hai người chia cách cũng là câu nói đó, có loại cảm xúc khó nói lan tràn mở ra trong lòng Diêm Hình, rầu rĩ, là cảm xúc hắn không thích....
Các bạn nhỏ đáng yêu trong phòng phát sóng trực tiếp thiếu chút nữa xuyên qua màn hình liều mạng với Diêm Hình!
Đường Cố An: Chị gái nhỏ của ta! Trời ơi, thằng chó ngươi đã làm cái gì vậy?!
Huyết Nguyệt Thiển: Buông ta ra, ta muốn khởi nghĩa! Ta vì sao không thể thay thế cái tên thẳng nam này? Băng Băng của ta, hu hu.
Đường dấm: Bản nhân trịnh trọng thanh minh, chủ blog không đuổi theo chị gái nhỏ, ta lập tức lui hố.
Tử hoa lam hương: Ta trở tay chính là một cái tát, ai bảo ngươi hung dữ với chị gái nhỏ? Ta trở lại là một cái tát, còn mẹ nó không mau đuổi theo! Ngươi cái đồ không có bà xã!
......
Mọi người phần lớn đều phun tào người đàn ông này còn có làm được hay không? Phòng phát sóng trực tiếp tiếng kêu than dậy trời dậy đất, nếu không phải nhìn ở Diêm Hình thật sự đẹp trai đến không có thiên lý, có lẽ đã sớm mắng chửi.
Đương nhiên, các bạn nhỏ đáng yêu vây xem cũng không biết trong lòng đương sự có bao nhiêu rối rắm, Diêm Hình chưa bao giờ nói qua yêu đương, cho dù trong lòng có cảm xúc khác thường, trong lúc nhất thời cũng chưa kịp phản ứng tình huống là như thế nào.
Mà sau khi Thẩm Bân rời đi, càng nghĩ càng giận, trong miệng nói thầm vài câu đồ đàn ông cặn bã! Kỳ thực từ đầu tới đuôi Diêm Hình chưa bao giờ cho cậu hi vọng trong tình cảm, cũng không biết hai từ 'cặn bã' từ đâu mà đến, dù sao cậu nói sao thì chính là vậy.
Bụng lại lần nữa kêu lên một tiếng, Thẩm Bân xoa xoa cái dạ dày đói đến không quá thoải mái, trong lúc nhất thời chỉ muốn tìm đồ vật để ăn, một giây đem Diêm Hình ném ra sau đầu.
Hít hít hít, người nào đó dùng sức ngửi ngửi, cái gì mà thơm như vậy? Cậu theo mùi hương di tới một gian nhà bỏ hoang, cư nhiên thấy có nam người chơi đang một mình nướng khoai!
Có lẽ cũng là kẻ đói bụng.
Thẩm Bân chỉ đại khái nhớ kỹ bộ dáng người chơi, cũng không biết đối phương tính cách ra sao, nhưng cậu xoa xoa cái bụng đói meo của mình, vẫn không nhịn được cẩn thận đi qua, hơn nữa nỗ lực khiến giọng nói dịu dàng chào hỏi: "Chào anh."
Nam người chơi kia là một chàng trai trẻ tuổi tầm 20, diện mạo thuộc loại hình ánh mặt trời, khuôn mặt đương nhiên kém Diêm Hình, nhưng có thể sánh ngang với Hàn Cảnh, duy nhất không đủ là tuổi hơi nhỏ, thiếu cảm giác thành thục, giống như em trai đáng yêu.....
Đối phương có ấn tượng với Thẩm Bân, dù sao cũng xinh đẹp như vậy cơ mà! Y cười trả lời: "Chào, bạn cô không ở đây à? Có một mình cô thôi sao?"
Cho dù nam người chơi tuổi không lớn, nhưng Thẩm Bân so với hắn còn nhỏ tuổi hơn, hơn nữa còn là một 'cô gái', nam người chơi khẽ nhíu mày, cảm thấy bạn của người trước mắt nên đi theo cậu mới đúng.
"Tôi....tôi kỳ thực không thân với anh ta, anh ta cũng không có nghĩa vụ quan tâm tôi ở đâu....cái kia, trong tay anh là gì thế? Ăn ngon không?" Thẩm Bân ánh mắt đáng thương vô cùng, rõ ràng viết tôi muốn ăn.
Nam người chơi rất biết điều, một lần nữa vươn tay đưa qua một củ khoai lang đỏ: "Cho cô nếm thử, đáng tiếc đây là một củ cuối cùng." Còn lại đều bị hắn ăn hết rồi.
Thẩm Bân cười nhận lấy: "Cảm ơn." Cậu hơi chút lót dạ dày cũng đủ rồi.
Hai người lại nói mấy câu, lẫn nhau báo họ tên, nam người chơi tên Yến Trì, y nhìn Thẩm Bân lẻ loi một mình, đưa ra ý tổ đội.
Thẩm Bân nghĩ nghĩ hỏi: "Về sau còn có khoai nướng chứ?"
Yến Trì sửng sốt, phản ứng một cái sau đó mới gật gật đầu: "Có."
Rất tốt, Thẩm Bân đồng ý.
Ăn xong củ khoai lang đỏ, người nào đó tuy không no, nhưng dạ dày tạm thời không khó chịu, Yến Trì có thói quen xem phòng phát sóng trực tiếp của mình, y không có việc gì click vào một cái, phát hiện thật nhiều người đáng kêu y theo đuổi 'cô gái nhỏ' xinh đẹp này.
Yến Trì: "......" Kỳ thực y đã có người yêu, cho nên đối với điều này không có phản ứng gì, chỉ hỏi: "Cô hẳn là còn đói nhỉ? Chúng ta lại đi tìm chút khoai lang đỏ về nướng nhé?"
Bản thân y tương đối nhiều tình cảm, đặc biệt thích động vật nhỏ, Yến Trì nhìn Thẩm Bẩn giống như con vật nhỏ, cho nên mới đưa ra những lời này.
"Được được." Thẩm Bân vội vàng gật đầu nở nụ cười, thật tốt quá, còn có khoai lang đỏ miễn phí ăn.
Nhưng hai người vừa xuất phát, Thẩm Bân giương mắt liền thấy Diêm Hình cách đó không xa đứng......
Hắn cũng không biết vì sao, vẫn là theo phương hướng Thẩm Bân rời đi tìm tới, kết quả liền nhìn thấy bộ dạng cười cười nói nói của người nào đó cùng người khác.
Thẩm Bân theo bản năng lùi về sau một bước, cúi đầu không dám nhìn hắn, cho rằng Diêm Hình chán ghét mình, trong lòng cậu rất khổ sở, nên mới trốn ra phía sau Yến Trì.
Cử động này khiến ánh mắt của Diêm Hình càng thêm u ám, nắm tay khanh khách vang lên, trầm mặc một cái nện bước đi qua.
Yến Trì còn chưa nói được gì, Diêm Hình đã sắc mặt âm trầm ngữ khí lạnh băng nói: "Cút!"
Yến Trì: "......QWQ" y cảm thấy bước chân của mình không nghe theo chỉ đạo, nhịn không được dịch sang bên cạnh.
Không có thứ gì che chắn Thẩm Bân: "......QAQ" người đàn ông này đẹp trai thì đẹp trai, nhưng vẫn thật đáng sợ! Đem cả người cậu bao phủ trong bóng tối.
Chỉ cần hai gã đàn ông mau chóng đuổi theo bắt được cậu, đem người mạnh mẽ kéo đi, cho dù sau đó có người nghe được hai chữ cứu mạng chạy lại đây cũng sẽ không phát hiện điều gì.
Thẩm Bân nhanh chóng tính toán tình huống hiện giờ, tốt xấu thì cậu đã đi quanh thôn xóm hai vòng, đại khái đã hiểu biết địa hình, cậu nghĩ vừa rồi chỗ nào có người? Liền chạy về phía đó.
Kết quả vừa đến đầu hẻm, Thẩm Bân đáng cắm đầu chạy đâm sầm vào trong lòng ngực người ta.
Cảm giác này quá quen thuộc, rõ ràng cậu chưa ôm Diêm Hình được mấy lần, thế mà đã có thể nhận ra hơi thở nam tính lạnh lẽo trên người đối phương, khiến người giống như nghiện. Còn có xúc cảm, rõ ràng cách quần áo, Thẩm Bân đều có thể ảo tưởng ra cơ bụng và cơ ngực.
Người nào đó chỉ biết ánh mắt Diêm Hình tinh tường, cho nên lần này cậu không ngẩng đầu, trực tiếp vùi mình vào trong ngực đối phương khóc nức nở nói: "Anh Diêm Hình, em rất sợ hãi, bọn họ có ý đồ gây rối với em." Là cái loại sét đánh nhưng trời không mưa.
Giọng nói này vừa nghe đã thấy không phù hợp với tính cách thật sự của Thẩm Bân, nhưng Diêm Hình nhìn thoáng qua hai gã đàn ông còn đang chạy tới gần kia, trong lòng không biết vì sao lại bốc hỏa.
"Người nơi khác? Mau cút đi, khuyên mày đừng xen vào việc của người khác, đem cô gái này giao cho bọn tao, bằng không mày sẽ phế mày!" Một gã đàn ông trong đó hung tợn nói.
Khi nói giao Thẩm Bân ra, trong mắt đối phương tràn ngập thần sắc không có ý tốt, Diêm Hình lập tức nhận ra Thẩm Bân tuyệt đối không nói sai, có lẽ cậu không tới mức bị dọa khóc, nhưng vạn nhất thì sao?
Dù sao cũng là một 'cô gái', bị hai gã đàn ông cao to uy hiếp, nếu mình không ở đây, cậu sẽ ăn thiệt rất lớn.
Nghĩ tới đây, Diêm Hình vươn tay ôm lấy cánh tay thon dài của mình, ánh mắt sắc bén nhìn hai gã đàn ông cao to kia: "Bọn mày muốn phế ai?"
Thẩm Bân vốn đang bất mãn vì mình không kéo được Diêm Hình, nhưng lúc này ánh mắt trộm nhìn về phía hắn, trong lòng nhịn không được hò hét chói tai, bộ dáng người đàn ông này khi độc ác lên thật quá cmn làm người hưng phấn.
Hai gã đàn ông nghe thấy hắn nói, vẻ mặt cuồng vọng muốn động thủ, tuy vóc dáng Diêm Hình tới 1m9, nhưng dáng người không phải loại cơ bắp lực lượng, mà thuộc về tỉ lệ hoàng kim.
Hai gã đàn ông kia căn bản không cao bằng hắn, nhưng người ta có hai người, làn da ngăm đen, hàng năm lăn lộn trong thôn không sợ trời không sợ đất, trong lòng liền cảm thấy giải quyết Diêm Hình không có vấn đề.
Hơn nữa là đàn ông cực kỳ chán ghét người cùng giới vẻ ngoài đẹp trai, khi nhìn thấy Thẩm Bân cơ hồ muốn chảy nước miếng, đối mặt với Diêm Hình, bọn họ lại chỉ muốn phế đi người đàn ông này.
Nhưng nghĩ thì đẹp đấy, hiện thực lại tàn khốc, Diêm Hình ra tay chưa đến hai chiêu hai gã đàn ông này liền bị đánh cho nằm lăn ra đất, vết thương bên ngoài đều không quan trọng, quan trọng là Diêm Hình dùng tinh thần lực phế đi hai cục thịt giữa hai chân bọn họ.
Hai tiếng kêu thảm thiết vang lên tận trời, hai gã đàn ông lăn lộn trên mặt đất dùng tay che lại hạ bộ, Thẩm Bân rất nghi hoặc, ăn vạ à? Cảm giác có chút kỳ quái, rõ ràng Diêm Hình không động tới nơi đó của bọn họ mà(O_O)
Đương sự Diêm Hình vẫn không giải thích, chỉ nói với Thẩm Bân: "Đi." Liền nhanh chóng rời đi.
Thẩm Bân nhanh chóng chạy theo sau, cậu hiểu ý tứ đối phương, thừa dịp thôn dân khác chưa tới, chạy trước.
Chờ tới khi rời xa con hẻm, Diêm Hình không nhanh không chậm hỏi: "Không phải đi thay quần áo sao?"
Thẩm Bân vẻ mặt nghĩ mà sợ bắt lấy cánh tay Diêm Hình: "Sao anh biết tôi đi thay quần áo?" Cậu còn tưởng đối phương không biết mình đi lúc nào chứ.
Diêm Hình: "...... Nghe được."
Thẩm Bân thấy hắn không bỏ lại mình, được một tấc lại muốn tiến thêm một bước ôm lấy cánh tay Diêm Hình, thuận tiện ngắn gọn giải thích một chút việc lúc trước xảy ra.
Vì thế người đàn ông trước mắt liền dừng bước chân, nhìn về phía cậu, ý tức rất rõ ràng, buông tay.
Người nào đó bất mãn bĩu môi: "Người ta trong lòng sợ hãi ~"
Diêm Hình sắc mặt lạnh nhạt: "Nói chuyện bình thường." Nghiêm khác giống như giáo viên chủ nhiệm.
Thẩm Bân: "...." buông cánh tay hắn ra, không nói.
Các bạn nhỏ đáng yêu trên mạng đều muốn động thủ đánh đầu chó của Diêm Hình, mẹ nó khi em gái đi ngươi một bộ hắc hóa, kết quả em gái trở lại còn làm nũng với ngươi, ôm cánh tay thì có làm sao? Chẳng lẽ không nên sung sướng tới mức không nhịn được cười sao?
Không thể hiểu, đây cmn là loại người gì vậy!
Diêm Hình: "......" Hắn có thể nghe ra giọng điệu lúc trước của Thẩm Bân là cố ý, từ trước tới nay luôn nghiêm cẩn hắn theo bản năng sửa đúng đối phương, nhưng khi bên người im lặng, hắn đột nhiên có chút hối hận.
Có lẽ mình không nên hà khắc như vậy.
Không biết vì sao, Thẩm Bân nói có vẻ không giống với những cô gái kiêu căng làm ra vẻ mà hắn gặp trước đây, nghe cũng không chán ghét, tùy tiện là cậu, lộ ra tiểu tâm cơ khi đáng yêu cũng là cậu.
Nhưng đáng tiếc hai người lại qua hồi lâu cũng chưa lên tiếng, không khí tựa hồ có chút cứng đờ, kỳ thật là Thẩm Bân trong lòng rất không vui.
Quen biết đến hiện tại, Diêm Hình vẫn luôn là bộ dáng nghiêm khắc, có lẽ hắn rất chán ghét mình nhỉ? Có lẽ đối phương chỉ xem mình là 'con gái' nên chịu đựng không đánh.
Người nào đó càng nghĩ càng cực đoan, khi tâm tình không tốt ngẫu nhiên để tâm vào chuyện vụn vặt cũng là bình thường, đặc biệt là thái độ Diêm Hình vẫn luôn lạnh băng.
Bản thân hà tất phải tiếp tục khiến người chán ghét?
Tiếp theo lại đi qua hai cái giao lộ, Thẩm Bân cúi đầu ngữ khí bình tĩnh mở miệng nói: "Hai người kia có vẻ bị thương rất nghiêm trọng, có lẽ tạm thời không thể làm chuyện ác, tôi đây liền....đi tìm manh mối khác, vừa rồi cảm ơn anh, về sau nếu có cơ hội, tôi nhất định sẽ báo đáp anh."
Cậu nói xong cũng không giương mắt nhìn Diêm Hình, bởi vì Thẩm Bân biết, người đàn ông này vĩnh viễn đều mặt vô biểu tình, căn bản sẽ không để ý tới mình có rời đi hay không.
À không, nghe thấy mình rời đi, có lẽ hắn sẽ vui vẻ, cứ như vậy Thẩm Bân càng không muốn nhìn hắn.
....Trên thực tế ánh mắt Diêm Hình trở nên lạnh lùng mới đúng, đứng tại chỗ nhìn thân ảnh kia càng đi càng xa, hắn nghĩ bản thân nên làm gì đó, nhưng...nên làm gì đây?
Đặc biệt là một câu cuối cùng của Thẩm Bân, tôi sẽ báo đáp anh, thế giới trước khi hai người chia cách cũng là câu nói đó, có loại cảm xúc khó nói lan tràn mở ra trong lòng Diêm Hình, rầu rĩ, là cảm xúc hắn không thích....
Các bạn nhỏ đáng yêu trong phòng phát sóng trực tiếp thiếu chút nữa xuyên qua màn hình liều mạng với Diêm Hình!
Đường Cố An: Chị gái nhỏ của ta! Trời ơi, thằng chó ngươi đã làm cái gì vậy?!
Huyết Nguyệt Thiển: Buông ta ra, ta muốn khởi nghĩa! Ta vì sao không thể thay thế cái tên thẳng nam này? Băng Băng của ta, hu hu.
Đường dấm: Bản nhân trịnh trọng thanh minh, chủ blog không đuổi theo chị gái nhỏ, ta lập tức lui hố.
Tử hoa lam hương: Ta trở tay chính là một cái tát, ai bảo ngươi hung dữ với chị gái nhỏ? Ta trở lại là một cái tát, còn mẹ nó không mau đuổi theo! Ngươi cái đồ không có bà xã!
......
Mọi người phần lớn đều phun tào người đàn ông này còn có làm được hay không? Phòng phát sóng trực tiếp tiếng kêu than dậy trời dậy đất, nếu không phải nhìn ở Diêm Hình thật sự đẹp trai đến không có thiên lý, có lẽ đã sớm mắng chửi.
Đương nhiên, các bạn nhỏ đáng yêu vây xem cũng không biết trong lòng đương sự có bao nhiêu rối rắm, Diêm Hình chưa bao giờ nói qua yêu đương, cho dù trong lòng có cảm xúc khác thường, trong lúc nhất thời cũng chưa kịp phản ứng tình huống là như thế nào.
Mà sau khi Thẩm Bân rời đi, càng nghĩ càng giận, trong miệng nói thầm vài câu đồ đàn ông cặn bã! Kỳ thực từ đầu tới đuôi Diêm Hình chưa bao giờ cho cậu hi vọng trong tình cảm, cũng không biết hai từ 'cặn bã' từ đâu mà đến, dù sao cậu nói sao thì chính là vậy.
Bụng lại lần nữa kêu lên một tiếng, Thẩm Bân xoa xoa cái dạ dày đói đến không quá thoải mái, trong lúc nhất thời chỉ muốn tìm đồ vật để ăn, một giây đem Diêm Hình ném ra sau đầu.
Hít hít hít, người nào đó dùng sức ngửi ngửi, cái gì mà thơm như vậy? Cậu theo mùi hương di tới một gian nhà bỏ hoang, cư nhiên thấy có nam người chơi đang một mình nướng khoai!
Có lẽ cũng là kẻ đói bụng.
Thẩm Bân chỉ đại khái nhớ kỹ bộ dáng người chơi, cũng không biết đối phương tính cách ra sao, nhưng cậu xoa xoa cái bụng đói meo của mình, vẫn không nhịn được cẩn thận đi qua, hơn nữa nỗ lực khiến giọng nói dịu dàng chào hỏi: "Chào anh."
Nam người chơi kia là một chàng trai trẻ tuổi tầm 20, diện mạo thuộc loại hình ánh mặt trời, khuôn mặt đương nhiên kém Diêm Hình, nhưng có thể sánh ngang với Hàn Cảnh, duy nhất không đủ là tuổi hơi nhỏ, thiếu cảm giác thành thục, giống như em trai đáng yêu.....
Đối phương có ấn tượng với Thẩm Bân, dù sao cũng xinh đẹp như vậy cơ mà! Y cười trả lời: "Chào, bạn cô không ở đây à? Có một mình cô thôi sao?"
Cho dù nam người chơi tuổi không lớn, nhưng Thẩm Bân so với hắn còn nhỏ tuổi hơn, hơn nữa còn là một 'cô gái', nam người chơi khẽ nhíu mày, cảm thấy bạn của người trước mắt nên đi theo cậu mới đúng.
"Tôi....tôi kỳ thực không thân với anh ta, anh ta cũng không có nghĩa vụ quan tâm tôi ở đâu....cái kia, trong tay anh là gì thế? Ăn ngon không?" Thẩm Bân ánh mắt đáng thương vô cùng, rõ ràng viết tôi muốn ăn.
Nam người chơi rất biết điều, một lần nữa vươn tay đưa qua một củ khoai lang đỏ: "Cho cô nếm thử, đáng tiếc đây là một củ cuối cùng." Còn lại đều bị hắn ăn hết rồi.
Thẩm Bân cười nhận lấy: "Cảm ơn." Cậu hơi chút lót dạ dày cũng đủ rồi.
Hai người lại nói mấy câu, lẫn nhau báo họ tên, nam người chơi tên Yến Trì, y nhìn Thẩm Bân lẻ loi một mình, đưa ra ý tổ đội.
Thẩm Bân nghĩ nghĩ hỏi: "Về sau còn có khoai nướng chứ?"
Yến Trì sửng sốt, phản ứng một cái sau đó mới gật gật đầu: "Có."
Rất tốt, Thẩm Bân đồng ý.
Ăn xong củ khoai lang đỏ, người nào đó tuy không no, nhưng dạ dày tạm thời không khó chịu, Yến Trì có thói quen xem phòng phát sóng trực tiếp của mình, y không có việc gì click vào một cái, phát hiện thật nhiều người đáng kêu y theo đuổi 'cô gái nhỏ' xinh đẹp này.
Yến Trì: "......" Kỳ thực y đã có người yêu, cho nên đối với điều này không có phản ứng gì, chỉ hỏi: "Cô hẳn là còn đói nhỉ? Chúng ta lại đi tìm chút khoai lang đỏ về nướng nhé?"
Bản thân y tương đối nhiều tình cảm, đặc biệt thích động vật nhỏ, Yến Trì nhìn Thẩm Bẩn giống như con vật nhỏ, cho nên mới đưa ra những lời này.
"Được được." Thẩm Bân vội vàng gật đầu nở nụ cười, thật tốt quá, còn có khoai lang đỏ miễn phí ăn.
Nhưng hai người vừa xuất phát, Thẩm Bân giương mắt liền thấy Diêm Hình cách đó không xa đứng......
Hắn cũng không biết vì sao, vẫn là theo phương hướng Thẩm Bân rời đi tìm tới, kết quả liền nhìn thấy bộ dạng cười cười nói nói của người nào đó cùng người khác.
Thẩm Bân theo bản năng lùi về sau một bước, cúi đầu không dám nhìn hắn, cho rằng Diêm Hình chán ghét mình, trong lòng cậu rất khổ sở, nên mới trốn ra phía sau Yến Trì.
Cử động này khiến ánh mắt của Diêm Hình càng thêm u ám, nắm tay khanh khách vang lên, trầm mặc một cái nện bước đi qua.
Yến Trì còn chưa nói được gì, Diêm Hình đã sắc mặt âm trầm ngữ khí lạnh băng nói: "Cút!"
Yến Trì: "......QWQ" y cảm thấy bước chân của mình không nghe theo chỉ đạo, nhịn không được dịch sang bên cạnh.
Không có thứ gì che chắn Thẩm Bân: "......QAQ" người đàn ông này đẹp trai thì đẹp trai, nhưng vẫn thật đáng sợ! Đem cả người cậu bao phủ trong bóng tối.