Chương 31: Cố lên, Khương Ngạn Hi
Edit: Meo
Beta: Ryal
Khương Ngạn Hi từ từ mở mắt ra, nhịp tim đập dồn như trống đánh.
Tuy cậu cũng đã loáng thoáng cảm nhận được từ trước, nhưng đến khi trực tiếp nghe được câu nói ấy từ miệng Tô Hoài thì, thú thật, Khương Ngạn Hi rung động đến tận tâm hồn.
Đàn anh... Thực sự thích cậu ư?
Khương Ngạn Hi ngẩn ra một lúc lâu, sau khi vui sướng đến phát điên, cậu bỗng nhiên lại thấy hoảng loạn vô cùng.
Cậu cứ mơ hồ cảm thấy bất an, lo lắng.
Cảm xúc hoảng loạn ấy thậm chí còn lấn át cả những vui sướng ban đầu.
Tô Hoài cảm nhận được cơ thể Khương Ngạn Hi cứng ngắc, anh lấy lại tinh thần, buông cậu ra rồi lui về sau một bước.
Khương Ngạn Hi ngơ ngác nhìn Tô Hoài, ánh mắt chất chứa những tình cảm phức tạp vô cùng.
Rồi cậu hoảng loạn cụp mắt, luống cuống nhỏ giọng: "Đàn anh ơi, em..."
Tô Hoài nhận ra Khương Ngạn Hi đang bối rối, anh chủ động mở lời: "Đừng căng thẳng, em không phải trả lời anh ngay đâu, anh còn chưa chính thức tỏ tình cơ mà".
Khương Ngạn Hi mờ mịt nhìn anh: "?".
Tô Hoài nhìn phản ứng của cậu, động viên: "Anh hiểu mà, em cần thêm thời gian để nghĩ lại về tất cả mọi chuyện. Hay là thế này đi, em cứ xem mười hai lần hẹn hò của chúng mình như là những bài kiểm tra dành cho anh. Sau khi có kết quả rồi thì em từ từ cân nhắc cũng được".
Vẻ lo lắng của Khương Ngạn Hi dịu đi đôi chút, cậu hơi hoảng, nhỏ giọng nói: "... Cảm ơn anh ạ".
Ánh mắt của Tô Hoài dịu dàng vô cùng, anh xoa xoa đầu Khương Ngạn Hi: "Cảm ơn gì chứ, cảm ơn vì anh thích em à?".
Đôi mắt Khương Ngạn Hi lại run rẩy.
Tô Hoài hờ hững nói tiếp: "Vậy chắc em phải cảm ơn anh thêm vài lần nữa mới được".
Khương Ngạn Hi vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh, đuôi mắt cậu đỏ bừng: "?".
Anh thản nhiên bổ sung: "Vì đây có phải ngày đầu tiên anh lỡ thích em đâu".
Khương Ngạn Hi: "!".
Mặt Tô Hoài cũng hơi đỏ, anh vội mất tự nhiên đưa mắt nhìn sang nơi khác: "Thôi không nói nữa, hôm nay tới đây thôi".
Tô Hoài dừng lại một lát, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Khương Ngạn Hi: "Lần sau anh sẽ nói nhiều hơn nữa".
Khương Ngạn Hi lại mờ mịt: "?".
Tô Hoài cười dịu dàng, trêu cậu: "Chuyện anh thích em ấy à, chỉ giãi bày một lần thì sao mà đủ".
Bờ mi Khương Ngạn Hi run rẩy, tim đập loạn, cậu hít một hơi sâu.
Tô Hoài vờ nghiêm túc đếm ngón tay, rồi chậm rãi giương mắt nhìn Khương Ngạn Hi: "Đại khái chắc cũng nói được... một trăm lần nữa?".
Khương Ngạn Hi: "!".
Tô Hoài ôm lấy cánh tay mình, mắt anh ngậm nét cười nhàn nhạt: "Em cứ coi như đang sưu tập thẻ bài cũng được. Sưu tầm được đủ một trăm lần tỏ tình của Tô Hoài, là có thể nhận một Tô Hoài về nhà".
Anh nhìn dáng vẻ của Khương Ngạn Hi, nghiêm túc nói: "Bắt đầu từ bây giờ, nếu chưa sưu tập đủ một trăm lời tỏ tình, thì dù giữa đường em có đồng ý anh cũng sẽ không ở bên em đâu. Nếu em muốn kiểm tra anh, thì anh cũng phải kiểm tra em mới được".
Khương Ngạn Hi: "???".
Đầu óc Khương Ngạn Hi bị Tô Hoài quấy cho loạn cả lên, cậu lo lắng không thôi.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi mà tim cậu đã nhảy từ mặt đất đến tận trần nhà không biết bao nhiêu lần.
Tô Hoài nhéo nhẹ hai gò má hồng hồng đáng yêu quá đỗi của cậu: "Khương Ngạn Hi, anh cũng biết ngại đó, nên không thể tuỳ tiện tỏ tình với em được đâu. Muốn anh nói ra mấy chữ đó không dễ đâu nhé. Em phải khiến anh không kìm lòng nổi mà nói thích em, không kìm lòng nổi mà muốn ôm lấy em, không kìm lòng nổi mà muốn bày tỏ thật nhiều mới được".
Khương Ngạn Hi chăm chú lắng nghe quy tắc "trò chơi tỏ tình"của Tô Hoài, bị anh dẫn dắt trong vô thức.
Thậm chí cậu còn bắt đầu hồi tưởng lại - ban nãy mình đã làm gì mới khiến Tô Hoài đột nhiên tỏ tình với mình?
Nhìn vẻ mặt trầm tư quá đỗi đáng yêu của Khương Ngạn Hi, Tô Hoài thầm thở phào nhẹ nhõm. Anh vui vẻ cười: "Có thể lôi hết tình cảm trong lòng anh ra hay không, thì phải trông vào biểu hiện của em rồi".
Tô Hoài không nhịn được mà mỉm cười, xoa đầu nhóc ngốc, cố ý cho cậu thời gian để chuẩn bị tâm lý, dịu giọng: "Cố lên, Khương Ngạn Hi. Chỉ cần sưu tầm đủ chín mươi chín lần tỏ tình nữa là em có thể đổi lấy anh bạn trai được cả thế giới này yêu thích nhất rồi".
Khương Ngạn Hi vốn còn đang bất an giờ đã được dỗ yên hoàn toàn. Tia mờ mịt vô hình nơi đáy mắt cậu cũng biến mất, thay vào đó là nét chờ mong thấp thoáng.
Cậu sẽ còn được nghe đàn anh tỏ tình thêm chín mươi chín lần nữa ư...
Tô Hoài sợ Khương Ngạn Hi không được thoải mái nên không ở lại nhà cậu quá lâu, cầm theo quần áo của cậu và chiếc khăn quàng cổ rời đi ngay.
Khương Ngạn Hi ngồi bệt trên mặt đất, ngẩn ngơ tựa người vào va li, trái tim đập loạn xạ mãi mới bình thường lại được.
Tiểu Ngọc mon men bò vào lòng cậu. Khương Ngạn Hi ôm nó lên ve vuốt hồi lâu, lờ mờ có cảm giác tuyến thể sau gáy mình nóng rực.
Cậu lấy lại tinh thần, vội vàng sờ thử nhịp đập mơ hồ nơi tuyến thể rồi bối rối cắn môi.
... Kì phát tình tới sớm.
Vì đây không phải là lần ghi hình cho tập một nên tổ chương trình không đặt camera ẩn ở nhà Khương Ngạn Hi nữa, chỉ có nhân viên đến lấy hành lý của cậu gửi đi trước mà thôi.
Khương Ngạn Hi tranh thủ thời gian xem lại mấy mùa trước, hy vọng có thể thăm dò được mấy chiêu trò tổ chương trình hay dùng trước kia, đỡ khiến đàn anh đột nhiên bị ảnh hưởng như lần trước.
Căn cứ theo những phân tích của Khương Ngạn Hi với những mùa trước, tổ chương trình thường xuyên lấy chủ đề hẹn hò liên quan đến nhiệt độ. Vậy chủ đề lần tiếp theo có thể cũng giống tập đầu tiên, nhưng có tính chất ngược lại.
Nếu lần trước họ đã đưa cậu đến vùng có khí hậu nhiệt đới nóng ẩm, thì lần này chắc chắn sẽ đưa cậu đến vùng lạnh lẽo tuyết rơi.
Khách mời của những mùa trước rất hay bị ám ảnh bởi việc chọn nhầm quần áo cho nam thần ở tập đầu tiên nên đa số sẽ bỏ qua những bộ quần áo dày dặn trong lần tiếp theo, khiến bạn cặp phải ăn mặc mỏng manh giữa trời đông rét buốt.
Khương Ngạn Hi tự tin rằng mình đã nắm được chiêu trò của tổ chương trình, nên lần này cậu quyết định sẽ chọn cho đàn anh một bộ đồ thật ấm áp.
Cậu cứ mãi suy nghĩ miên man, tới tận khi lần ghi hình cho tập hai bắt đầu.
Lần này Khương Ngạn Hi không được chọn quần áo cho nam thần ở nhà.
Cậu sốt sắng chuẩn bị tâm lý thật tốt, rồi mới cẩn thận xuống lầu tìm xe của tổ chương trình từ sáng sớm.
Một lúc lâu sau, Khương Ngạn Hi mới nghe thấy tiếng còi của ba chiếc ô tô cùng vang lên từ dưới chung cư.
Một chiếc là xe của tổ chương trình, một chiếc là xe của Tô Hoài đến đón cậu, chiếc còn lại là xe của Khương Tuân.
Không biết Khương Tuân biết được thời gian ghi hình bằng cách nào, hắn không yên tâm nên muốn tự mình đến đưa Khương Ngạn Hi đi.
Khương Tuân và Tô Hoài cùng liếc nhìn nhau qua ô cửa sổ xe, cùng toả ra lượng pheromone chứng minh sự tồn tại của một Alpha cao cấp, rồi cùng nhìn về phía Khương Ngạn Hi đang đứng như trời trồng trước cửa chung cư.
Chiếc xe bé nhỏ của tổ chương trình đứng đợi trên bãi đỗ, so với hai chiếc siêu xe ngời ngời bên kia thì mờ nhạt đến mức gần như không tồn tại.
Khương Tuân lạnh nhạt gọi: "Hi Hi".
Khương Ngạn Hi hơi do dự, cậu đi đến bên cạnh xe Tô Hoài, nhỏ giọng xin lỗi: "Xin lỗi đàn anh, để anh trai đưa em đi là được rồi".
Tô Hoài hơi thất vọng nhưng vẫn miễn cưỡng cười cười: "Không sao, lát nữa gặp lại".
Khương Ngạn Hi lên xe của anh hai mà vẫn hơi tiêng tiếc.
Thấy cậu đã chọn xe xong, tổ chương trình vội vàng chạy đến báo cho Khương Tuân địa điểm ghi hình.
Đợi Khương Ngạn Hi đã thắt chặt dây an toàn, Khương Tuân mới bắt đầu khởi động xe.
Nhác thấy mái đầu ủ rũ của Khương Ngạn Hi, hắn lạnh lùng nhếch miệng: "Trước kia chỉ cần anh không đưa em đi học một ngày thôi là em đã làm mình làm mẩy rồi, bây giờ thì sao, anh đến tận đây đưa em đi hẹn hò mà em còn chê. Anh già rồi hay em lớn rồi? Cậu ta tốt đến thế cơ à?".
Khương Ngạn Hi vội vàng nói: "Em chê gì đâu, cảm ơn anh vì đã tới đây tiễn em đi".
Sắc mặt Khương Tuân mới vừa hơi dịu xuống đã nghe Khương Ngạn Hi đỏ mặt, nhỏ giọng nói tiếp: "Đàn anh... thật sự rất tốt đấy ạ".
Khương Tuân sầm mặt xuống ngay tắp lự, đột nhiên thấy không cam lòng vì em trai bị kẻ khác cướp đi. Lúc này đây, hắn chỉ muốn quay xe đưa Khương Ngạn Hi về nhà ngay lập tức.
Khương Tuân nhắm mắt lại, siết chặt vô lăng, nghiêm khắc nhắc nhở: "Hi Hi, nếu em thích chương trình này đến thế thì anh cũng không cản em nữa. Nhưng anh muốn em phải bảo vệ bản thân mình cho thật tốt, không được dễ dãi. Alpha và Omega chưa kết hôn tiếp xúc với nhau... phải có chừng mực thôi, em hiểu không?".
Khương Tuân cảm nhận được qua pheromone, rõ ràng Khương Ngạn Hi đã bị Tô Hoài đánh dấu. Hắn đau đầu quá đỗi, thở dài, chỉ sợ Khương Ngạn Hi không hiểu nên đành phải nói toẹt ra: "Trước khi xác định được rằng người này thực sự đáng tin, thì không được làm gì cao hơn đánh dấu tạm thời đâu đấy".
Bị anh trai nhắc nhở những chuyện thế này, Khương Ngạn Hi có hơi xấu hổ, cậu đỏ mặt vờ quay đầu nhìn ra ngoài.
Mãi một lúc lâu sau, Khương Ngạn Hi mới siết chặt nắm tay, yếu ớt phản kháng: "Em đã lớn rồi mà, em biết cái gì làm được, cái gì không làm được chứ...".
Cứ nghĩ đến việc mình đang phải đưa em trai đến dâng cho tên Alpha kia để thằng nhãi đó "táy máy tay chân" là Khương Tuân lại cảm thấy khó chịu không thôi, nhưng hắn cũng chẳng biết phải làm sao, chỉ đành lắc đầu: "Em biết thì tốt".
Địa điểm ghi hình là một cửa hàng gắp thú bông cực kì nổi tiếng, Khương Ngạn Hi xuống xe chào Khương Tuân.
Khương Tuân bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Khương Ngạn Hi, rồi đưa một chiếc điện thoại đời mới nhất cho cậu: "Em cầm cái này đi, đừng sợ. Trong này chỉ lưu mỗi số anh thôi, có việc gì thì phải gọi cho anh ngay, đừng để anh phải lo lắng".
Khương Ngạn Hi vui vẻ mỉm cười, lấy điện thoại của mình ra cho hắn xem, "Em có thể dùng điện thoại được rồi nè".
Khương Tuân nhướng mày, hơi bất ngờ.
Trao đổi số điện thoại xong, Khương Tuân híp mắt nhìn xe Tô Hoài cách đó không xa, lạnh mặt rời đi.
Nhân viên công tác đưa micro thu âm cho Khương Ngạn Hi.
Người phụ trách Khương Ngạn Hi là Phương Tuyết vui vẻ chạy lại tìm cậu. Chị đưa cho cậu một ly nước ấm, cười híp mắt: "Đã lâu không gặp Hi Hi, lần này trông em có vẻ ổn hơn nhiều rồi đó. Mình kết bạn WINK được chưa nhỉ?".
Cậu lập tức lấy điện thoại ra, thêm Phương Tuyết vào danh sách bạn bè.
Trước đó Khương Ngạn Hi đã add Lục Nhất Ninh và Kỷ Vũ rồi, còn tài khoản cậu dùng để liên lạc với Tô Hoài thì lại là một tài khoản WINK khác được đội ngũ chương trình đăng ký giúp.
Tô Hoài xuống xe đi về phía Khương Ngạn Hi, đứng trước mặt cậu, đưa tay ra vẻ tự nhiên vô cùng.
Khương Ngạn Hi cúi đầu, được tỏ tình rồi lại không dám nhìn thẳng vào mặt anh nữa. Hai má cậu ưng ửng hồng, tự giác đặt tay vào tay Tô Hoài.
Mới xa cách có mấy phút mà ánh mắt Tô Hoài đã trở nên nóng bỏng vô cùng. Anh mang theo du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu mãnh liệt với bé thỏ trắng nhà mình, hơi nhếch miệng, nắm chặt lấy tay Khương Ngạn Hi.
Chương trình vẫn chưa chính thức ghi hình mà Tô Hoài đã công khai cầm tay cậu ngay trước những ánh mắt kinh ngạc của các nhân viên. Anh kề sát bên tai cậu, thì thầm câu hỏi khi trước: "Từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc hẹn hò, em có thể để anh làm bạn trai của em không?".
Khương Ngạn Hi ngước mắt nhìn Tô Hoài, nom hệt như sticker thỏ trắng cậu thường dùng, khẽ gật nhẹ đầu giữa tiếng tim đập rộn rã.
Tô Hoài mỉm cười đắc ý. Anh nhét tay Khương Ngạn Hi vào túi áo mình để ủ ấm, sau đó lặng lẽ đan tay vào tay cậu, nắm chặt.
Lần này Thiệu Văn Dư và Kỷ Vũ cũng ghi hình phần mở màn ở đây.
Cách đó không xa, Kỷ Vũ chớp chớp mắt nhìn Khương Ngạn Hi, nhưng không chạy đến quấy rối cậu.
Thiệu Văn Dư thấy mắt Khương Ngạn Hi sáng rực, định mon men chạy qua bắt chuyện, ai ngờ bị Kỷ Vũ túm lấy mũ áo khoác kéo ngược trở về nên suýt ngã sấp mặt. Y quay đầu, buồn cười nhìn chằm chằm cậu chàng.
Kỷ Vũ nheo mắt, đôi mắt nhạt màu vì dòng máu lai nhuốm nét cười, nom thì có vẻ rất hiền lành nhưng thật ra lại ẩn chứa sự khiêu khích như có như không.
Khương Ngạn Hi nhìn hai người họ từ xa. Cậu mẫn cảm phát hiện ra rằng hai người này có gì đó khang khác trước kia... Cứ quai quái thế nào ấy.
Tập thứ hai chính thức bắt đầu.
Khương Ngạn Hi và Tô Hoài nhận được thẻ nhiệm vụ đầu tiên bên ngoài cửa hàng.
Đương nhiên tổ chương trình sẽ không tiết lộ trước địa điểm hẹn hò. Trên thẻ nhiệm vụ chỉ viết rằng chủ đề của kì này là "đêm cực quang", họ sẽ trải qua lần hẹn hò này ở đảo quốc băng giá - nước R, nơi có vĩ độ cực cao.
Khương Ngạn Hi thiếu điều vui đến mức nhảy cẫng lên.
Cậu đoán đúng rồi!!
Quả nhiên là nơi có thời tiết lạnh giá!!
Tô Hoài nhìn đôi mắt vui vẻ đến sáng lấp lánh như vì sao nhỏ của Khương Ngạn Hi, cười hỏi cậu: "Em thích đảo R lắm à?".
Đúng là Khương Ngạn Hi cũng rất muốn được ngắm cực quang kì vĩ, cậu mỉm cười gật đầu: "Thích ạ".
Cậu vui vẻ nhìn thẻ nhiệm vụ.
Nhiệm vụ đầu tiên là chọn quần áo cho lần hẹn hò này.
Thấy rõ dòng chữ ấy, khóe miệng vốn đang giương nhẹ của Khương Ngạn Hi bỗng chốc cứng đờ, dấu chấm hỏi trôi đầy trong hai mắt.
Nhìn cậu biến sắc, Lộc Ưu đứng cách đó không xa khoanh tay, nhếch miệng cười đắc ý.
So với một đám cáo già của tổ chương trình, thì bé con Khương Ngạn Hi vẫn còn non và xanh lắm.
Tổ chương trình cung cấp cho bọn họ ảnh của những bộ quần áo mùa đông có độ dày khác nhau. Sự lựa chọn lần này không chỉ dành riêng cho Tô Hoài, mà cả hai người đều phải mặc như vậy.
Hơn nữa tổ chương trình còn không cho Khương Ngạn Hi tự mình chọn quần áo. Cậu sẽ phải gắp được đúng con thú bông mà tổ chương trình chỉ định, còn quần áo của bọn họ thì sẽ tương ứng với quần áo trên người con thú bông mà bọn họ gắp được đó...
Hơn nữa mỗi bộ quần áo giữ ấm chỉ có một cặp mà thôi, tổ chương trình muốn hai đội khách mời phải cạnh tranh với nhau.
Khương Ngạn Hi: "..".
Vì sao nhỏ trong mắt cậu dần trở nên ảm đạm, nom như chẳng thiết tha gì nữa.
Kỷ Vũ và Thiệu Văn Dư vội vàng chạy vào cửa hàng trước, muốn tranh thủ cướp đồ.
"Đừng đứng ngốc ở đây nữa, nhanh đi cướp quần áo thôi nào".
Anh nhịn cười đẩy Khương Ngạn Hi vào cửa hàng. Dáng vẻ ủ rũ đến cụp cả tai hệt như sống không còn gì luyến tiếc nữa của bé thỏ trắng đáng yêu vô cùng, khiến Tô Hoài chỉ muốn ôm chặt lấy cậu vào lòng mà xoa nắn.
Hôm nay bé thỏ trắng nhỏ đáng yêu quá chừng.
Cả cửa hàng được trang trí theo style bánh bèo hường phấn, ánh đèn lấp lánh chiếu sáng hàng loạt dãy máy gắp thú.
Búp bê trong tủ kính con nào con nấy cũng đều dễ thương, chúng đáng yêu đến mức Khương Ngạn Hi không dời chân nổi.
Bộ quần áo trông có vẻ ấm áp nhất kia nằm trên người một chú khủng long màu xanh lá, chỉ có điều chú khủng long này rất lớn, nên độ khó cũng tăng lên rất nhiều.
Tô Hoài nắm tay Khương Ngạn Hi tới máy gắp thú cỡ lớn trong cửa hàng để tìm chú khủng long nọ.
Khi đi ngang qua bọn Kỷ Vũ, Khương Ngạn Hi phát hiện cậu chàng đang điên cuồng nhét xu để gắp chú khủng long xanh. Cậu lo lắng vô cùng, nhưng chỉ đành cùng Tô Hoài đứng cạnh bên nhìn bọn họ thao tác.
Chú khủng long kia nằm sâu hơn những con thú bông khác, lại có hình dạng khó gắp nên không tài nào đưa nó tới gần lỗ rơi được, Kỷ Vũ thử mãi mà không thành công.
Vì nhiệm vụ này đã chỉ định người tham gia từ trước nên Kỷ Vũ phải tự mình gắp thú.
Thiệu Văn Dư chỉ có thể đứng bên cạnh, lảm nhảm chỉ đạo cho cậu chàng.
Kỷ Vũ không nhịn được nữa, quay đầu cười nói: "Anh trai ơi, nếu không anh khỏi mặc đồ cũng được, thân hình anh đẹp thế kia cơ mà, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chạy trong tuyết là hút fan lắm luôn đấy".
Thiệu Văn Dư thờ ơ cười cười, hai tay đút túi, hờ hững đáp lại: "Không cần tuyết đâu, anh đây tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ở chỗ nào cũng hút fan lắm mà".
Kỷ Vũ khẽ mỉm cười, chết lặng: "Anh hài hước ghê á".
Tô Hoài mặt không đổi sắc mà che lại hai tai thỏ dựng thẳng tắp vì ngạc nhiên của Khương Ngạn Hi, tránh việc cậu nghe cuộc đối thoại mờ ám này mà nghĩ đến điều gì kì quái khác.
Cuối cùng hai người cũng tìm được một chú khủng long xanh. Khương Ngạn Hi sốt sắng nhét xu vào máy gắp thú, chăm chú nghiên cứu vị trí xuống tay thích hợp.
Tô Hoài đứng bên cạnh giúp cậu cầm một rổ tiền xu, nhìn Khương Ngạn Hi không chớp mắt, nhỏ giọng cổ vũ: "Cố lên nào".
Khương Ngạn Hi ỷ vào câu "cố lên" của Tô Hoài mà quyết đoán nhấn mạnh nút bấm, hồi hộp mở to mắt nhìn chằm chằm cái càng gắp đang nhấc chú khủng long xanh lên, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cố lên cố lên cố lên".
Dù có đàn anh cổ vũ, nhưng hai người vẫn chẳng thành công lần nào.
Sau khi thất bại vô số lần, số tiền xu họ sở hữu cũng đã gần hết.
Kỷ Vũ ở bên kia đã hoàn toàn từ bỏ con khủng long xanh, chuyển qua mục tiêu dễ dàng hơn là một dạng quần áo mùa đông phổ thông có độ dày vừa phải.
Thú bông mục tiêu của bọn họ đã từ từ nhích gần đến cửa rơi rồi.
Khương Ngạn Hi nhìn chú khủng long xanh đã rơi xuống không biết bao nhiêu lần, quay đầu nhìn Tô Hoài, nơi đáy mắt toàn nỗi mất mát, cậu thì thầm xin lỗi anh: "Khó quá anh ơi, có khi em không gắp được mất, phải làm sao bây giờ...".
Tô Hoài nhẹ xoa đầu cậu, dịu dàng an ủi: "Không sao, chắc là máy này có vấn đề rồi, không thì chúng ta đổi mục tiêu khác nhé?".
Khương Ngạn Hi không cam lòng nhìn chú khủng long xanh trong tủ kính, xoắn xuýt cắn chặt môi.
Tô Hoài nhìn ra vẻ không cam lòng nơi đáy mắt Khương Ngạn Hi. Anh nhét toàn bộ xu còn lại vào máy, rồi vòng ra phía sau cậu, phủ tay mình lên tay cậu, giúp cậu điều khiển cần gắp thú.
Đột nhiên cảm nhận được nhiệt độ nơi lồng ngực của Tô Hoài dán sát vào lưng mình, Khương Ngạn Hi ngạc nhiên không thôi, trái tim loạn nhịp.
Khương Ngạn Hi sốt sắng thì thầm: "Đàn anh, thế này... có phạm quy không ạ?".
Tô Hoài cao lớn hơn cậu rất nhiều, tư thế của anh bây giờ chẳng khác nào đang ôm lấy Khương Ngạn Hi. Anh chăm chú nhìn máy gắp thú, hơi thở ấm áp phả bên tai cậu, dịu dàng nói: "Không tính là phạm quy đâu. Em vẫn là người điều khiển máy mà, anh chỉ đang nắm tay em thôi".
Vận may của Tô Hoài tốt vô cùng, chỉ nắm tay Khương Ngạn Hi một lần là gắp được ngay chú khủng long xanh có độ khó cao ngất ngưởng kia.
Đôi mắt Khương Ngạn Hi vui vẻ đến sáng bừng lên, cậu nhỏ giọng reo lên trong lòng ngực Tô Hoài: "Gắp được rồi!".
Hai người còn đang cố gắng vì một mục tiêu khác là Kỷ Vũ và Thiệu Văn Dư kinh ngạc quay đầu lại nhìn bọn họ.
Tô Hoài buông tay Khương Ngạn Hi ra, rồi lấy chú khủng long xanh từ máy gắp thú đưa cho cậu.
Kỷ Vũ và Thiệu Văn Dư nghi ngờ nhìn họ.
Tô Hoài nhẹ nhàng che miệng Khương Ngạn Hi, dùng ánh mắt ra hiệu cho cậu đừng nói quá lớn.
Khương Ngạn Hi hiểu ra ngay, mỉm cười.
Tô Hoài không nhịn được mà cũng nở nụ cười. Anh khom lưng kề sát đến bên tai Khương Ngạn Hi, nhỏ giọng hỏi: "Vậy em có thể cộng thêm điểm cho anh không, để anh có thể vượt qua bài kiểm tra này sớm hơn một chút?".
Beta: Ryal
Khương Ngạn Hi từ từ mở mắt ra, nhịp tim đập dồn như trống đánh.
Tuy cậu cũng đã loáng thoáng cảm nhận được từ trước, nhưng đến khi trực tiếp nghe được câu nói ấy từ miệng Tô Hoài thì, thú thật, Khương Ngạn Hi rung động đến tận tâm hồn.
Đàn anh... Thực sự thích cậu ư?
Khương Ngạn Hi ngẩn ra một lúc lâu, sau khi vui sướng đến phát điên, cậu bỗng nhiên lại thấy hoảng loạn vô cùng.
Cậu cứ mơ hồ cảm thấy bất an, lo lắng.
Cảm xúc hoảng loạn ấy thậm chí còn lấn át cả những vui sướng ban đầu.
Tô Hoài cảm nhận được cơ thể Khương Ngạn Hi cứng ngắc, anh lấy lại tinh thần, buông cậu ra rồi lui về sau một bước.
Khương Ngạn Hi ngơ ngác nhìn Tô Hoài, ánh mắt chất chứa những tình cảm phức tạp vô cùng.
Rồi cậu hoảng loạn cụp mắt, luống cuống nhỏ giọng: "Đàn anh ơi, em..."
Tô Hoài nhận ra Khương Ngạn Hi đang bối rối, anh chủ động mở lời: "Đừng căng thẳng, em không phải trả lời anh ngay đâu, anh còn chưa chính thức tỏ tình cơ mà".
Khương Ngạn Hi mờ mịt nhìn anh: "?".
Tô Hoài nhìn phản ứng của cậu, động viên: "Anh hiểu mà, em cần thêm thời gian để nghĩ lại về tất cả mọi chuyện. Hay là thế này đi, em cứ xem mười hai lần hẹn hò của chúng mình như là những bài kiểm tra dành cho anh. Sau khi có kết quả rồi thì em từ từ cân nhắc cũng được".
Vẻ lo lắng của Khương Ngạn Hi dịu đi đôi chút, cậu hơi hoảng, nhỏ giọng nói: "... Cảm ơn anh ạ".
Ánh mắt của Tô Hoài dịu dàng vô cùng, anh xoa xoa đầu Khương Ngạn Hi: "Cảm ơn gì chứ, cảm ơn vì anh thích em à?".
Đôi mắt Khương Ngạn Hi lại run rẩy.
Tô Hoài hờ hững nói tiếp: "Vậy chắc em phải cảm ơn anh thêm vài lần nữa mới được".
Khương Ngạn Hi vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh, đuôi mắt cậu đỏ bừng: "?".
Anh thản nhiên bổ sung: "Vì đây có phải ngày đầu tiên anh lỡ thích em đâu".
Khương Ngạn Hi: "!".
Mặt Tô Hoài cũng hơi đỏ, anh vội mất tự nhiên đưa mắt nhìn sang nơi khác: "Thôi không nói nữa, hôm nay tới đây thôi".
Tô Hoài dừng lại một lát, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Khương Ngạn Hi: "Lần sau anh sẽ nói nhiều hơn nữa".
Khương Ngạn Hi lại mờ mịt: "?".
Tô Hoài cười dịu dàng, trêu cậu: "Chuyện anh thích em ấy à, chỉ giãi bày một lần thì sao mà đủ".
Bờ mi Khương Ngạn Hi run rẩy, tim đập loạn, cậu hít một hơi sâu.
Tô Hoài vờ nghiêm túc đếm ngón tay, rồi chậm rãi giương mắt nhìn Khương Ngạn Hi: "Đại khái chắc cũng nói được... một trăm lần nữa?".
Khương Ngạn Hi: "!".
Tô Hoài ôm lấy cánh tay mình, mắt anh ngậm nét cười nhàn nhạt: "Em cứ coi như đang sưu tập thẻ bài cũng được. Sưu tầm được đủ một trăm lần tỏ tình của Tô Hoài, là có thể nhận một Tô Hoài về nhà".
Anh nhìn dáng vẻ của Khương Ngạn Hi, nghiêm túc nói: "Bắt đầu từ bây giờ, nếu chưa sưu tập đủ một trăm lời tỏ tình, thì dù giữa đường em có đồng ý anh cũng sẽ không ở bên em đâu. Nếu em muốn kiểm tra anh, thì anh cũng phải kiểm tra em mới được".
Khương Ngạn Hi: "???".
Đầu óc Khương Ngạn Hi bị Tô Hoài quấy cho loạn cả lên, cậu lo lắng không thôi.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi mà tim cậu đã nhảy từ mặt đất đến tận trần nhà không biết bao nhiêu lần.
Tô Hoài nhéo nhẹ hai gò má hồng hồng đáng yêu quá đỗi của cậu: "Khương Ngạn Hi, anh cũng biết ngại đó, nên không thể tuỳ tiện tỏ tình với em được đâu. Muốn anh nói ra mấy chữ đó không dễ đâu nhé. Em phải khiến anh không kìm lòng nổi mà nói thích em, không kìm lòng nổi mà muốn ôm lấy em, không kìm lòng nổi mà muốn bày tỏ thật nhiều mới được".
Khương Ngạn Hi chăm chú lắng nghe quy tắc "trò chơi tỏ tình"của Tô Hoài, bị anh dẫn dắt trong vô thức.
Thậm chí cậu còn bắt đầu hồi tưởng lại - ban nãy mình đã làm gì mới khiến Tô Hoài đột nhiên tỏ tình với mình?
Nhìn vẻ mặt trầm tư quá đỗi đáng yêu của Khương Ngạn Hi, Tô Hoài thầm thở phào nhẹ nhõm. Anh vui vẻ cười: "Có thể lôi hết tình cảm trong lòng anh ra hay không, thì phải trông vào biểu hiện của em rồi".
Tô Hoài không nhịn được mà mỉm cười, xoa đầu nhóc ngốc, cố ý cho cậu thời gian để chuẩn bị tâm lý, dịu giọng: "Cố lên, Khương Ngạn Hi. Chỉ cần sưu tầm đủ chín mươi chín lần tỏ tình nữa là em có thể đổi lấy anh bạn trai được cả thế giới này yêu thích nhất rồi".
Khương Ngạn Hi vốn còn đang bất an giờ đã được dỗ yên hoàn toàn. Tia mờ mịt vô hình nơi đáy mắt cậu cũng biến mất, thay vào đó là nét chờ mong thấp thoáng.
Cậu sẽ còn được nghe đàn anh tỏ tình thêm chín mươi chín lần nữa ư...
Tô Hoài sợ Khương Ngạn Hi không được thoải mái nên không ở lại nhà cậu quá lâu, cầm theo quần áo của cậu và chiếc khăn quàng cổ rời đi ngay.
Khương Ngạn Hi ngồi bệt trên mặt đất, ngẩn ngơ tựa người vào va li, trái tim đập loạn xạ mãi mới bình thường lại được.
Tiểu Ngọc mon men bò vào lòng cậu. Khương Ngạn Hi ôm nó lên ve vuốt hồi lâu, lờ mờ có cảm giác tuyến thể sau gáy mình nóng rực.
Cậu lấy lại tinh thần, vội vàng sờ thử nhịp đập mơ hồ nơi tuyến thể rồi bối rối cắn môi.
... Kì phát tình tới sớm.
Vì đây không phải là lần ghi hình cho tập một nên tổ chương trình không đặt camera ẩn ở nhà Khương Ngạn Hi nữa, chỉ có nhân viên đến lấy hành lý của cậu gửi đi trước mà thôi.
Khương Ngạn Hi tranh thủ thời gian xem lại mấy mùa trước, hy vọng có thể thăm dò được mấy chiêu trò tổ chương trình hay dùng trước kia, đỡ khiến đàn anh đột nhiên bị ảnh hưởng như lần trước.
Căn cứ theo những phân tích của Khương Ngạn Hi với những mùa trước, tổ chương trình thường xuyên lấy chủ đề hẹn hò liên quan đến nhiệt độ. Vậy chủ đề lần tiếp theo có thể cũng giống tập đầu tiên, nhưng có tính chất ngược lại.
Nếu lần trước họ đã đưa cậu đến vùng có khí hậu nhiệt đới nóng ẩm, thì lần này chắc chắn sẽ đưa cậu đến vùng lạnh lẽo tuyết rơi.
Khách mời của những mùa trước rất hay bị ám ảnh bởi việc chọn nhầm quần áo cho nam thần ở tập đầu tiên nên đa số sẽ bỏ qua những bộ quần áo dày dặn trong lần tiếp theo, khiến bạn cặp phải ăn mặc mỏng manh giữa trời đông rét buốt.
Khương Ngạn Hi tự tin rằng mình đã nắm được chiêu trò của tổ chương trình, nên lần này cậu quyết định sẽ chọn cho đàn anh một bộ đồ thật ấm áp.
Cậu cứ mãi suy nghĩ miên man, tới tận khi lần ghi hình cho tập hai bắt đầu.
Lần này Khương Ngạn Hi không được chọn quần áo cho nam thần ở nhà.
Cậu sốt sắng chuẩn bị tâm lý thật tốt, rồi mới cẩn thận xuống lầu tìm xe của tổ chương trình từ sáng sớm.
Một lúc lâu sau, Khương Ngạn Hi mới nghe thấy tiếng còi của ba chiếc ô tô cùng vang lên từ dưới chung cư.
Một chiếc là xe của tổ chương trình, một chiếc là xe của Tô Hoài đến đón cậu, chiếc còn lại là xe của Khương Tuân.
Không biết Khương Tuân biết được thời gian ghi hình bằng cách nào, hắn không yên tâm nên muốn tự mình đến đưa Khương Ngạn Hi đi.
Khương Tuân và Tô Hoài cùng liếc nhìn nhau qua ô cửa sổ xe, cùng toả ra lượng pheromone chứng minh sự tồn tại của một Alpha cao cấp, rồi cùng nhìn về phía Khương Ngạn Hi đang đứng như trời trồng trước cửa chung cư.
Chiếc xe bé nhỏ của tổ chương trình đứng đợi trên bãi đỗ, so với hai chiếc siêu xe ngời ngời bên kia thì mờ nhạt đến mức gần như không tồn tại.
Khương Tuân lạnh nhạt gọi: "Hi Hi".
Khương Ngạn Hi hơi do dự, cậu đi đến bên cạnh xe Tô Hoài, nhỏ giọng xin lỗi: "Xin lỗi đàn anh, để anh trai đưa em đi là được rồi".
Tô Hoài hơi thất vọng nhưng vẫn miễn cưỡng cười cười: "Không sao, lát nữa gặp lại".
Khương Ngạn Hi lên xe của anh hai mà vẫn hơi tiêng tiếc.
Thấy cậu đã chọn xe xong, tổ chương trình vội vàng chạy đến báo cho Khương Tuân địa điểm ghi hình.
Đợi Khương Ngạn Hi đã thắt chặt dây an toàn, Khương Tuân mới bắt đầu khởi động xe.
Nhác thấy mái đầu ủ rũ của Khương Ngạn Hi, hắn lạnh lùng nhếch miệng: "Trước kia chỉ cần anh không đưa em đi học một ngày thôi là em đã làm mình làm mẩy rồi, bây giờ thì sao, anh đến tận đây đưa em đi hẹn hò mà em còn chê. Anh già rồi hay em lớn rồi? Cậu ta tốt đến thế cơ à?".
Khương Ngạn Hi vội vàng nói: "Em chê gì đâu, cảm ơn anh vì đã tới đây tiễn em đi".
Sắc mặt Khương Tuân mới vừa hơi dịu xuống đã nghe Khương Ngạn Hi đỏ mặt, nhỏ giọng nói tiếp: "Đàn anh... thật sự rất tốt đấy ạ".
Khương Tuân sầm mặt xuống ngay tắp lự, đột nhiên thấy không cam lòng vì em trai bị kẻ khác cướp đi. Lúc này đây, hắn chỉ muốn quay xe đưa Khương Ngạn Hi về nhà ngay lập tức.
Khương Tuân nhắm mắt lại, siết chặt vô lăng, nghiêm khắc nhắc nhở: "Hi Hi, nếu em thích chương trình này đến thế thì anh cũng không cản em nữa. Nhưng anh muốn em phải bảo vệ bản thân mình cho thật tốt, không được dễ dãi. Alpha và Omega chưa kết hôn tiếp xúc với nhau... phải có chừng mực thôi, em hiểu không?".
Khương Tuân cảm nhận được qua pheromone, rõ ràng Khương Ngạn Hi đã bị Tô Hoài đánh dấu. Hắn đau đầu quá đỗi, thở dài, chỉ sợ Khương Ngạn Hi không hiểu nên đành phải nói toẹt ra: "Trước khi xác định được rằng người này thực sự đáng tin, thì không được làm gì cao hơn đánh dấu tạm thời đâu đấy".
Bị anh trai nhắc nhở những chuyện thế này, Khương Ngạn Hi có hơi xấu hổ, cậu đỏ mặt vờ quay đầu nhìn ra ngoài.
Mãi một lúc lâu sau, Khương Ngạn Hi mới siết chặt nắm tay, yếu ớt phản kháng: "Em đã lớn rồi mà, em biết cái gì làm được, cái gì không làm được chứ...".
Cứ nghĩ đến việc mình đang phải đưa em trai đến dâng cho tên Alpha kia để thằng nhãi đó "táy máy tay chân" là Khương Tuân lại cảm thấy khó chịu không thôi, nhưng hắn cũng chẳng biết phải làm sao, chỉ đành lắc đầu: "Em biết thì tốt".
Địa điểm ghi hình là một cửa hàng gắp thú bông cực kì nổi tiếng, Khương Ngạn Hi xuống xe chào Khương Tuân.
Khương Tuân bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Khương Ngạn Hi, rồi đưa một chiếc điện thoại đời mới nhất cho cậu: "Em cầm cái này đi, đừng sợ. Trong này chỉ lưu mỗi số anh thôi, có việc gì thì phải gọi cho anh ngay, đừng để anh phải lo lắng".
Khương Ngạn Hi vui vẻ mỉm cười, lấy điện thoại của mình ra cho hắn xem, "Em có thể dùng điện thoại được rồi nè".
Khương Tuân nhướng mày, hơi bất ngờ.
Trao đổi số điện thoại xong, Khương Tuân híp mắt nhìn xe Tô Hoài cách đó không xa, lạnh mặt rời đi.
Nhân viên công tác đưa micro thu âm cho Khương Ngạn Hi.
Người phụ trách Khương Ngạn Hi là Phương Tuyết vui vẻ chạy lại tìm cậu. Chị đưa cho cậu một ly nước ấm, cười híp mắt: "Đã lâu không gặp Hi Hi, lần này trông em có vẻ ổn hơn nhiều rồi đó. Mình kết bạn WINK được chưa nhỉ?".
Cậu lập tức lấy điện thoại ra, thêm Phương Tuyết vào danh sách bạn bè.
Trước đó Khương Ngạn Hi đã add Lục Nhất Ninh và Kỷ Vũ rồi, còn tài khoản cậu dùng để liên lạc với Tô Hoài thì lại là một tài khoản WINK khác được đội ngũ chương trình đăng ký giúp.
Tô Hoài xuống xe đi về phía Khương Ngạn Hi, đứng trước mặt cậu, đưa tay ra vẻ tự nhiên vô cùng.
Khương Ngạn Hi cúi đầu, được tỏ tình rồi lại không dám nhìn thẳng vào mặt anh nữa. Hai má cậu ưng ửng hồng, tự giác đặt tay vào tay Tô Hoài.
Mới xa cách có mấy phút mà ánh mắt Tô Hoài đã trở nên nóng bỏng vô cùng. Anh mang theo du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu mãnh liệt với bé thỏ trắng nhà mình, hơi nhếch miệng, nắm chặt lấy tay Khương Ngạn Hi.
Chương trình vẫn chưa chính thức ghi hình mà Tô Hoài đã công khai cầm tay cậu ngay trước những ánh mắt kinh ngạc của các nhân viên. Anh kề sát bên tai cậu, thì thầm câu hỏi khi trước: "Từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc hẹn hò, em có thể để anh làm bạn trai của em không?".
Khương Ngạn Hi ngước mắt nhìn Tô Hoài, nom hệt như sticker thỏ trắng cậu thường dùng, khẽ gật nhẹ đầu giữa tiếng tim đập rộn rã.
Tô Hoài mỉm cười đắc ý. Anh nhét tay Khương Ngạn Hi vào túi áo mình để ủ ấm, sau đó lặng lẽ đan tay vào tay cậu, nắm chặt.
Lần này Thiệu Văn Dư và Kỷ Vũ cũng ghi hình phần mở màn ở đây.
Cách đó không xa, Kỷ Vũ chớp chớp mắt nhìn Khương Ngạn Hi, nhưng không chạy đến quấy rối cậu.
Thiệu Văn Dư thấy mắt Khương Ngạn Hi sáng rực, định mon men chạy qua bắt chuyện, ai ngờ bị Kỷ Vũ túm lấy mũ áo khoác kéo ngược trở về nên suýt ngã sấp mặt. Y quay đầu, buồn cười nhìn chằm chằm cậu chàng.
Kỷ Vũ nheo mắt, đôi mắt nhạt màu vì dòng máu lai nhuốm nét cười, nom thì có vẻ rất hiền lành nhưng thật ra lại ẩn chứa sự khiêu khích như có như không.
Khương Ngạn Hi nhìn hai người họ từ xa. Cậu mẫn cảm phát hiện ra rằng hai người này có gì đó khang khác trước kia... Cứ quai quái thế nào ấy.
Tập thứ hai chính thức bắt đầu.
Khương Ngạn Hi và Tô Hoài nhận được thẻ nhiệm vụ đầu tiên bên ngoài cửa hàng.
Đương nhiên tổ chương trình sẽ không tiết lộ trước địa điểm hẹn hò. Trên thẻ nhiệm vụ chỉ viết rằng chủ đề của kì này là "đêm cực quang", họ sẽ trải qua lần hẹn hò này ở đảo quốc băng giá - nước R, nơi có vĩ độ cực cao.
Khương Ngạn Hi thiếu điều vui đến mức nhảy cẫng lên.
Cậu đoán đúng rồi!!
Quả nhiên là nơi có thời tiết lạnh giá!!
Tô Hoài nhìn đôi mắt vui vẻ đến sáng lấp lánh như vì sao nhỏ của Khương Ngạn Hi, cười hỏi cậu: "Em thích đảo R lắm à?".
Đúng là Khương Ngạn Hi cũng rất muốn được ngắm cực quang kì vĩ, cậu mỉm cười gật đầu: "Thích ạ".
Cậu vui vẻ nhìn thẻ nhiệm vụ.
Nhiệm vụ đầu tiên là chọn quần áo cho lần hẹn hò này.
Thấy rõ dòng chữ ấy, khóe miệng vốn đang giương nhẹ của Khương Ngạn Hi bỗng chốc cứng đờ, dấu chấm hỏi trôi đầy trong hai mắt.
Nhìn cậu biến sắc, Lộc Ưu đứng cách đó không xa khoanh tay, nhếch miệng cười đắc ý.
So với một đám cáo già của tổ chương trình, thì bé con Khương Ngạn Hi vẫn còn non và xanh lắm.
Tổ chương trình cung cấp cho bọn họ ảnh của những bộ quần áo mùa đông có độ dày khác nhau. Sự lựa chọn lần này không chỉ dành riêng cho Tô Hoài, mà cả hai người đều phải mặc như vậy.
Hơn nữa tổ chương trình còn không cho Khương Ngạn Hi tự mình chọn quần áo. Cậu sẽ phải gắp được đúng con thú bông mà tổ chương trình chỉ định, còn quần áo của bọn họ thì sẽ tương ứng với quần áo trên người con thú bông mà bọn họ gắp được đó...
Hơn nữa mỗi bộ quần áo giữ ấm chỉ có một cặp mà thôi, tổ chương trình muốn hai đội khách mời phải cạnh tranh với nhau.
Khương Ngạn Hi: "..".
Vì sao nhỏ trong mắt cậu dần trở nên ảm đạm, nom như chẳng thiết tha gì nữa.
Kỷ Vũ và Thiệu Văn Dư vội vàng chạy vào cửa hàng trước, muốn tranh thủ cướp đồ.
"Đừng đứng ngốc ở đây nữa, nhanh đi cướp quần áo thôi nào".
Anh nhịn cười đẩy Khương Ngạn Hi vào cửa hàng. Dáng vẻ ủ rũ đến cụp cả tai hệt như sống không còn gì luyến tiếc nữa của bé thỏ trắng đáng yêu vô cùng, khiến Tô Hoài chỉ muốn ôm chặt lấy cậu vào lòng mà xoa nắn.
Hôm nay bé thỏ trắng nhỏ đáng yêu quá chừng.
Cả cửa hàng được trang trí theo style bánh bèo hường phấn, ánh đèn lấp lánh chiếu sáng hàng loạt dãy máy gắp thú.
Búp bê trong tủ kính con nào con nấy cũng đều dễ thương, chúng đáng yêu đến mức Khương Ngạn Hi không dời chân nổi.
Bộ quần áo trông có vẻ ấm áp nhất kia nằm trên người một chú khủng long màu xanh lá, chỉ có điều chú khủng long này rất lớn, nên độ khó cũng tăng lên rất nhiều.
Tô Hoài nắm tay Khương Ngạn Hi tới máy gắp thú cỡ lớn trong cửa hàng để tìm chú khủng long nọ.
Khi đi ngang qua bọn Kỷ Vũ, Khương Ngạn Hi phát hiện cậu chàng đang điên cuồng nhét xu để gắp chú khủng long xanh. Cậu lo lắng vô cùng, nhưng chỉ đành cùng Tô Hoài đứng cạnh bên nhìn bọn họ thao tác.
Chú khủng long kia nằm sâu hơn những con thú bông khác, lại có hình dạng khó gắp nên không tài nào đưa nó tới gần lỗ rơi được, Kỷ Vũ thử mãi mà không thành công.
Vì nhiệm vụ này đã chỉ định người tham gia từ trước nên Kỷ Vũ phải tự mình gắp thú.
Thiệu Văn Dư chỉ có thể đứng bên cạnh, lảm nhảm chỉ đạo cho cậu chàng.
Kỷ Vũ không nhịn được nữa, quay đầu cười nói: "Anh trai ơi, nếu không anh khỏi mặc đồ cũng được, thân hình anh đẹp thế kia cơ mà, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chạy trong tuyết là hút fan lắm luôn đấy".
Thiệu Văn Dư thờ ơ cười cười, hai tay đút túi, hờ hững đáp lại: "Không cần tuyết đâu, anh đây tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ở chỗ nào cũng hút fan lắm mà".
Kỷ Vũ khẽ mỉm cười, chết lặng: "Anh hài hước ghê á".
Tô Hoài mặt không đổi sắc mà che lại hai tai thỏ dựng thẳng tắp vì ngạc nhiên của Khương Ngạn Hi, tránh việc cậu nghe cuộc đối thoại mờ ám này mà nghĩ đến điều gì kì quái khác.
Cuối cùng hai người cũng tìm được một chú khủng long xanh. Khương Ngạn Hi sốt sắng nhét xu vào máy gắp thú, chăm chú nghiên cứu vị trí xuống tay thích hợp.
Tô Hoài đứng bên cạnh giúp cậu cầm một rổ tiền xu, nhìn Khương Ngạn Hi không chớp mắt, nhỏ giọng cổ vũ: "Cố lên nào".
Khương Ngạn Hi ỷ vào câu "cố lên" của Tô Hoài mà quyết đoán nhấn mạnh nút bấm, hồi hộp mở to mắt nhìn chằm chằm cái càng gắp đang nhấc chú khủng long xanh lên, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cố lên cố lên cố lên".
Dù có đàn anh cổ vũ, nhưng hai người vẫn chẳng thành công lần nào.
Sau khi thất bại vô số lần, số tiền xu họ sở hữu cũng đã gần hết.
Kỷ Vũ ở bên kia đã hoàn toàn từ bỏ con khủng long xanh, chuyển qua mục tiêu dễ dàng hơn là một dạng quần áo mùa đông phổ thông có độ dày vừa phải.
Thú bông mục tiêu của bọn họ đã từ từ nhích gần đến cửa rơi rồi.
Khương Ngạn Hi nhìn chú khủng long xanh đã rơi xuống không biết bao nhiêu lần, quay đầu nhìn Tô Hoài, nơi đáy mắt toàn nỗi mất mát, cậu thì thầm xin lỗi anh: "Khó quá anh ơi, có khi em không gắp được mất, phải làm sao bây giờ...".
Tô Hoài nhẹ xoa đầu cậu, dịu dàng an ủi: "Không sao, chắc là máy này có vấn đề rồi, không thì chúng ta đổi mục tiêu khác nhé?".
Khương Ngạn Hi không cam lòng nhìn chú khủng long xanh trong tủ kính, xoắn xuýt cắn chặt môi.
Tô Hoài nhìn ra vẻ không cam lòng nơi đáy mắt Khương Ngạn Hi. Anh nhét toàn bộ xu còn lại vào máy, rồi vòng ra phía sau cậu, phủ tay mình lên tay cậu, giúp cậu điều khiển cần gắp thú.
Đột nhiên cảm nhận được nhiệt độ nơi lồng ngực của Tô Hoài dán sát vào lưng mình, Khương Ngạn Hi ngạc nhiên không thôi, trái tim loạn nhịp.
Khương Ngạn Hi sốt sắng thì thầm: "Đàn anh, thế này... có phạm quy không ạ?".
Tô Hoài cao lớn hơn cậu rất nhiều, tư thế của anh bây giờ chẳng khác nào đang ôm lấy Khương Ngạn Hi. Anh chăm chú nhìn máy gắp thú, hơi thở ấm áp phả bên tai cậu, dịu dàng nói: "Không tính là phạm quy đâu. Em vẫn là người điều khiển máy mà, anh chỉ đang nắm tay em thôi".
Vận may của Tô Hoài tốt vô cùng, chỉ nắm tay Khương Ngạn Hi một lần là gắp được ngay chú khủng long xanh có độ khó cao ngất ngưởng kia.
Đôi mắt Khương Ngạn Hi vui vẻ đến sáng bừng lên, cậu nhỏ giọng reo lên trong lòng ngực Tô Hoài: "Gắp được rồi!".
Hai người còn đang cố gắng vì một mục tiêu khác là Kỷ Vũ và Thiệu Văn Dư kinh ngạc quay đầu lại nhìn bọn họ.
Tô Hoài buông tay Khương Ngạn Hi ra, rồi lấy chú khủng long xanh từ máy gắp thú đưa cho cậu.
Kỷ Vũ và Thiệu Văn Dư nghi ngờ nhìn họ.
Tô Hoài nhẹ nhàng che miệng Khương Ngạn Hi, dùng ánh mắt ra hiệu cho cậu đừng nói quá lớn.
Khương Ngạn Hi hiểu ra ngay, mỉm cười.
Tô Hoài không nhịn được mà cũng nở nụ cười. Anh khom lưng kề sát đến bên tai Khương Ngạn Hi, nhỏ giọng hỏi: "Vậy em có thể cộng thêm điểm cho anh không, để anh có thể vượt qua bài kiểm tra này sớm hơn một chút?".