Chương 26: Em hãy mơ thấy phần thưởng của anh đi nhé
Edit: Meo
Beta: Ryal
Lúc Khương Ngạn Hi bừng tỉnh từ cơn ngây ngất của bản thân thì cũng là lúc cậu nhận ra mình đang trên đường tới địa điểm quay cuối cùng của kì đầu tiên.
Làn gió hè như cuốn theo ánh mặt trời rực rỡ thổi qua ô cửa xe, hun nóng đôi gò má cậu.
Cảm nhận được độ ấm kì lạ trên mặt mình, cậu vội vàng sờ sờ mặt.
Vẫn chưa hết sốt à? Đừng nói bệnh nữa rồi nha!
Tô Hoài đeo kính râm đang vui vẻ lái xe bên cạnh Khương Ngạn Hi, thấy vậy bèn nói: "Nhiệt độ bình thường, lúc nãy anh mới đo thử rồi".
Khương Ngạn Hi giật mình bỏ tay xuống: "... Dạ".
Tô Hoài: "Em không bị bệnh đâu".
Khương Ngạn Hi: "... Dạ".
Tô Hoài nói tiếp: "Do anh đó".
Khương Ngạn Hi: "...!".
Một cơn gió biển ấm áp thổi qua, suýt nữa cuốn luôn chiếc mũ trên đầu cậu đi mất.
Khương Ngạn Hi giật mình, vội vàng vươn tay giữ lại. Nhưng phản ứng của cậu hơi chậm nên không bắt kịp chiếc mũ nữa.
Tô Hoài dù đang chăm chú lái xe vẫn kịp lúc duỗi tay nhấn đầu cậu một cái.
Anh túm lại được chiếc mũ nọ, cũng túm cả phần tâm trí vẫn còn đang mơ màng của Khương Ngạn Hi lại luôn.
Cậu bị vỗ một cái đến giật bắn mình, đột nhiên nhớ lại cuộc nói chuyện vừa nãy trong bệnh viện.
"Mong muốn thế này cũng được chấp nhận ư?".
"Vậy thì mong muốn của đàn anh... cũng có thể thực hiện được rồi".
Khương Ngạn Hi nhắm mắt, chợt nhớ lại lời nhắc nhở của đàn anh khi trước.
"Khương Ngạn Hi, em phải cảnh giác với anh đó".
Cậu lặng lẽ liếc nhìn gò má đẹp đẽ đến phát sáng của Tô Hoài, rồi bất giác bị dáng vẻ tập trung của anh hấp dẫn.
Khương Ngạn Hi bần thần nghĩ: Không được.
Địa điểm của nhiệm vụ hẹn hò cuối cùng là trên bờ biển.
Bọn họ phải lên tàu ra khơi, bắt đầu cuộc hành trình tìm kiếm giấc mộng kì ảo của đại dương - cá heo hồng.
Trên bến tàu đảo Y, Lộc Ưu ôm chặt lấy Khương Ngạn Hi: "May mà có em".
Tô Hoài ở bên cạnh nhìn thấy, anh luỡng lự vài giây trước khi phát ra lời hiệu triệu từ một Alpha đến với Omega mình đã đánh dấu: "Hi Hi à, lại đây nào".
Khương Ngạn Hi rời khỏi vòng tay của Lộc Ưu, ngoan ngoãn trở lại bên cạnh Tô Hoài.
Lộc Ưu mỉm cười hờ hững, nở nụ cười như mẹ hiền: "Hai người thì giỏi rồi".
Khương Ngạn Hi: "...?".
Mới chỉ một đêm không gặp Lộc Ưu mà Khương Ngạn Hi đã cảm thấy anh có gì đấy khang khác trước rồi.
Trông rất... mờ mịt?
Lộc Ưu như nhặt lại được cái mạng của mình từ cõi chết trở về, khắp người toả ra hơi thở đời này không còn gì luyến tiếc.
"Lên tàu đi". Lộc Ưu mỉm cười nói, "Dù hai người có hoàn thành nhiệm vụ hẹn hò này hay không thì vẫn sẽ được cấp thẻ tín dụng, tóm lại là hai người chỉ cần hưởng thụ thôi là được".
Chuyến đi này đã đem lại rất nhiều trải nghiệm mới mẻ cho Khương Ngạn Hi.
Đây là lần đầu tiên được lên tàu ra khơi, nên cậu háo hức vô cùng.
Bọn họ là hai du khách duy nhất trên tàu.
Trước mắt họ là một mảnh trời bao la mộng ảo, dẫu là đại dương sâu không thấy đáy, nhưng làn nước vẫn trong vắt, sáng ngời.
Từ trên lan can của boong tàu nhìn xuống, thỉnh thoảng sẽ bắt gặp từng đàn cá lớn bơi qua, ánh bạc lấp loáng nơi đáy nước.
Con tàu lướt nhanh trên mặt biển, rẽ ra từng đợt bọt nước trắng xoá trên mặt đại dương xanh thẳm, đôi lúc sẽ có những chú cá nhỏ bơi đuổi theo đuôi tàu, tung mình nhảy lên trên mặt nước.
Tô Hoài giúp Khương Ngạn Hi đè chiếc mũ thuỷ thủ trên đầu cậu xuống, đoạn hỏi: "Em thích biển lắm à?".
Từng đợt sóng lớn phản chiếu trong đôi mắt sáng ngời của Khương Ngạn Hi, cậu nhìn xa xăm, gật gật đầu: "Thích ạ".
Tô Hoài nhìn cậu không chớp mắt: "Anh cũng thích".
Rất khó để tìm được cá heo hồng, dù là người thường qua lại hải vực nơi chúng sinh sống cũng vậy.
Hoàng hôn phủ lên nền trời và mặt biển ánh hồng nhạt ấm áp, ngọt ngào, rực rỡ như một bức tranh màu nước.
Nhiệm vụ hẹn hò cuối cùng e là phải kết thúc trong thất bại rồi.
Nhân viên công tác vội vàng liên hệ với thuỷ thủ đoàn xem có cách nào mau chóng tìm được cá heo hồng không.
Nhưng thuỷ thủ tóc vàng nọ chỉ cười cười, đoạn lấy tay chỉ chỉ lên trời, thần bí nói: "Cái này chỉ có thể nghe theo ý trời thôi. Việc duy nhất chúng ta có thể làm là chờ đợi kì tích xảy ra, vì những sứ giả mộng ảo ấy chỉ xuất hiện để tạm biệt những linh hồn xinh đẹp mà thôi".
Thuyền trưởng bẻ bánh lái, khởi hành quay về.
Tô Hoài đợi cùng với Khương Ngạn Hi một lúc lâu. Hai người cùng ngồi dựa vào chiếc ghế dài trên boong tàu, im lặng tận hưởng khoảnh khắc hoàng hôn động lòng người trên mặt biển.
Tô Hoài an ủi xoa đầu Khương Ngạn Hi, thấp giọng hỏi: "Em có thất vọng không?".
Khương Ngạn Hi lắc đầu, cười khẽ đáp: "Em sẽ không bao giờ quên vùng biển này".
Dù tương lai cậu sẽ đi đến bất kì đại dương nào đi chăng nữa, tận hưởng làn gió nóng rẫy của biển khơi nào đi chăng nữa.
Cậu cũng sẽ không bao giờ quên khung cảnh của vùng biển trời này.
Bởi vì chính nơi đây này đã khắc ghi vào sâu thẳm tâm trí cậu dáng vẻ đẹp đẽ nhất của biển khơi rồi.
Tô Hoài ngắm Khương Ngạn Hi vài giây, đột nhiên suy đoán: "Cá heo hồng là sứ giả của giấc mơ, vậy nếu chúng ta dùng một giấc mộng đẹp để mời gọi thì em đoán thử xem bọn chúng có xuất hiện không?".
Khương Ngạn Hi cảm thấy ý tưởng này của anh rất thú vị, cực kì thích hợp để cậu viết thành tiểu thuyết. Cậu suy tư: "Mộng đẹp..."
Tô Hoài hỏi: "Gần đây em có mơ thấy giấc mộng đẹp nào không?".
Trong đầu Khương Ngạn Hi lập tức xuất hiện vài hình ảnh, cậu nhìn về phía Tô Hoài theo bản năng, rồi hỏi ngược lại: "Còn đàn anh thì sao, gần đây anh có mơ thấy gì đẹp không?".
Tô Hoài mỉm cười nhìn cậu: "Cách đây không lâu, anh đã mơ thấy một giấc mơ cực kì chân thực".
Khương Ngạn Hi thẳng thắn đáp lời: "Em cũng vậy, mới vừa rạng sáng hôm nay nè".
Tô Hoài nhếch miệng: "Em thử nhắm mắt lại hồi tưởng một chút xem sao?".
Khương Ngạn Hi gật gật đầu.
Đối diện với ánh hoàng hôn mơ màng như mộng ảo giữa biển khơi, hai người cùng nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Khương Ngạn Hi hồi tưởng lại giấc mộng tựa như đang còn hiện hữu trong đầu mình.
Trong giấc mơ ấy, cậu gặp lại đàn anh thời đi học mà cậu đã mất liên lạc từ lâu.
Đó là một ngày hè oi bức, đàn anh đang mặc đồng phục mùa hè của học sinh, rạng ngời bước ra từ "nơi tránh nạn" của cậu.
Dây leo xanh mướt phủ đầy bờ tường rêu phong cũ kỹ.
Những ngón tay mảnh khảnh, thon dài đang rót nước cho một chú ốc sên nhỏ sắp chết khô vì khát nước.
Người đẹp nhưng lại chẳng biết mình đẹp ấy đã cứu vớt được một linh hồn sắp lầm đường lạc lối.
Ánh mắt chăm chú của đàn anh, đẹp đẽ hệt như một giấc chiêm bao.
Anh đã kịp đem đến cho thế giới cằn cỗi, héo tàn, rách nát tan thương của Khương Ngạn Hi một trận mưa rào, cũng kịp lúc làm ướt đôi mắt tưởng như đã cạn khô của cậu.
Mỗi một lần Khương Ngạn Hi nhìn đàn anh là mỗi một lần linh hồn cậu được tưới mát.
Nhìn thêm một chút là chiếc vỏ của chú ốc sên nhỏ kia lại được gia cố thêm một chút, để chú có thêm sức mạnh để gồng gánh những áp lực đang đè nặng lên cơ thể mình.
Vậy nên, Khương Ngạn Hi hy vọng đàn anh sẽ mãi mãi không bao giờ phát hiện ra ánh mắt của cậu.
Vì nếu anh nhìn thấy ánh mắt cậu lúc ấy, chắc chắn anh sẽ phát hiện ra chúng tham lam quá mức.
Khương Ngạn Hi đã mệt nhoài nên trong vô thức, cậu đã lần nữa chìm vào giấc mộng ấy.
Tô Hoài nghe thấy tiếng hít thở đều đều bên tai. Anh lặng lẽ mở mắt, nương theo ánh tà dương rực rỡ mà tham lam ngắm nhìn gương mặt đang say giấc nồng của Khương Ngạn Hi.
Đôi hàng mi cậu run rẩy nhè nhẹ, nhỏ giọng nói mê: "Đàn anh ơi...".
Tô Hoài nhướng mày, tinh nghịch nhếch miệng cười. Anh nhẹ nhàng nắm chặt tay Khương Ngạn Hi, ghé vào lỗ tai cậu, thì thầm: "Bắt được em rồi, đồ quỷ nhát gan".
Hàng mi Khương Ngạn Hi đột nhiên run lên một cái, hô hấp cũng như dừng lại.
Tô Hoài không nhịn được mà phì cười, dịu dàng thì thầm: "Anh yêu em, Khương Ngạn Hi".
Nhịp thở của Khương Ngạn Hi bỗng trở nên dồn dập, nhưng lại bình yên trở lại ngay trong chốc lát.
Tô Hoài mỉm cười, dịu dàng nhìn cậu, rồi nhẹ nhàng hôn lên gương mặt ấy.
"Em hãy mơ thấy phần thưởng của anh đi nhé".
Cách đó không xa, trên mặt biển đột nhiên xuất hiện một tia nước lớn.
Một ánh trăng luỡi liềm màu hồng nhạt vọt mình bay lên.
Beta: Ryal
Lúc Khương Ngạn Hi bừng tỉnh từ cơn ngây ngất của bản thân thì cũng là lúc cậu nhận ra mình đang trên đường tới địa điểm quay cuối cùng của kì đầu tiên.
Làn gió hè như cuốn theo ánh mặt trời rực rỡ thổi qua ô cửa xe, hun nóng đôi gò má cậu.
Cảm nhận được độ ấm kì lạ trên mặt mình, cậu vội vàng sờ sờ mặt.
Vẫn chưa hết sốt à? Đừng nói bệnh nữa rồi nha!
Tô Hoài đeo kính râm đang vui vẻ lái xe bên cạnh Khương Ngạn Hi, thấy vậy bèn nói: "Nhiệt độ bình thường, lúc nãy anh mới đo thử rồi".
Khương Ngạn Hi giật mình bỏ tay xuống: "... Dạ".
Tô Hoài: "Em không bị bệnh đâu".
Khương Ngạn Hi: "... Dạ".
Tô Hoài nói tiếp: "Do anh đó".
Khương Ngạn Hi: "...!".
Một cơn gió biển ấm áp thổi qua, suýt nữa cuốn luôn chiếc mũ trên đầu cậu đi mất.
Khương Ngạn Hi giật mình, vội vàng vươn tay giữ lại. Nhưng phản ứng của cậu hơi chậm nên không bắt kịp chiếc mũ nữa.
Tô Hoài dù đang chăm chú lái xe vẫn kịp lúc duỗi tay nhấn đầu cậu một cái.
Anh túm lại được chiếc mũ nọ, cũng túm cả phần tâm trí vẫn còn đang mơ màng của Khương Ngạn Hi lại luôn.
Cậu bị vỗ một cái đến giật bắn mình, đột nhiên nhớ lại cuộc nói chuyện vừa nãy trong bệnh viện.
"Mong muốn thế này cũng được chấp nhận ư?".
"Vậy thì mong muốn của đàn anh... cũng có thể thực hiện được rồi".
Khương Ngạn Hi nhắm mắt, chợt nhớ lại lời nhắc nhở của đàn anh khi trước.
"Khương Ngạn Hi, em phải cảnh giác với anh đó".
Cậu lặng lẽ liếc nhìn gò má đẹp đẽ đến phát sáng của Tô Hoài, rồi bất giác bị dáng vẻ tập trung của anh hấp dẫn.
Khương Ngạn Hi bần thần nghĩ: Không được.
Địa điểm của nhiệm vụ hẹn hò cuối cùng là trên bờ biển.
Bọn họ phải lên tàu ra khơi, bắt đầu cuộc hành trình tìm kiếm giấc mộng kì ảo của đại dương - cá heo hồng.
Trên bến tàu đảo Y, Lộc Ưu ôm chặt lấy Khương Ngạn Hi: "May mà có em".
Tô Hoài ở bên cạnh nhìn thấy, anh luỡng lự vài giây trước khi phát ra lời hiệu triệu từ một Alpha đến với Omega mình đã đánh dấu: "Hi Hi à, lại đây nào".
Khương Ngạn Hi rời khỏi vòng tay của Lộc Ưu, ngoan ngoãn trở lại bên cạnh Tô Hoài.
Lộc Ưu mỉm cười hờ hững, nở nụ cười như mẹ hiền: "Hai người thì giỏi rồi".
Khương Ngạn Hi: "...?".
Mới chỉ một đêm không gặp Lộc Ưu mà Khương Ngạn Hi đã cảm thấy anh có gì đấy khang khác trước rồi.
Trông rất... mờ mịt?
Lộc Ưu như nhặt lại được cái mạng của mình từ cõi chết trở về, khắp người toả ra hơi thở đời này không còn gì luyến tiếc.
"Lên tàu đi". Lộc Ưu mỉm cười nói, "Dù hai người có hoàn thành nhiệm vụ hẹn hò này hay không thì vẫn sẽ được cấp thẻ tín dụng, tóm lại là hai người chỉ cần hưởng thụ thôi là được".
Chuyến đi này đã đem lại rất nhiều trải nghiệm mới mẻ cho Khương Ngạn Hi.
Đây là lần đầu tiên được lên tàu ra khơi, nên cậu háo hức vô cùng.
Bọn họ là hai du khách duy nhất trên tàu.
Trước mắt họ là một mảnh trời bao la mộng ảo, dẫu là đại dương sâu không thấy đáy, nhưng làn nước vẫn trong vắt, sáng ngời.
Từ trên lan can của boong tàu nhìn xuống, thỉnh thoảng sẽ bắt gặp từng đàn cá lớn bơi qua, ánh bạc lấp loáng nơi đáy nước.
Con tàu lướt nhanh trên mặt biển, rẽ ra từng đợt bọt nước trắng xoá trên mặt đại dương xanh thẳm, đôi lúc sẽ có những chú cá nhỏ bơi đuổi theo đuôi tàu, tung mình nhảy lên trên mặt nước.
Tô Hoài giúp Khương Ngạn Hi đè chiếc mũ thuỷ thủ trên đầu cậu xuống, đoạn hỏi: "Em thích biển lắm à?".
Từng đợt sóng lớn phản chiếu trong đôi mắt sáng ngời của Khương Ngạn Hi, cậu nhìn xa xăm, gật gật đầu: "Thích ạ".
Tô Hoài nhìn cậu không chớp mắt: "Anh cũng thích".
Rất khó để tìm được cá heo hồng, dù là người thường qua lại hải vực nơi chúng sinh sống cũng vậy.
Hoàng hôn phủ lên nền trời và mặt biển ánh hồng nhạt ấm áp, ngọt ngào, rực rỡ như một bức tranh màu nước.
Nhiệm vụ hẹn hò cuối cùng e là phải kết thúc trong thất bại rồi.
Nhân viên công tác vội vàng liên hệ với thuỷ thủ đoàn xem có cách nào mau chóng tìm được cá heo hồng không.
Nhưng thuỷ thủ tóc vàng nọ chỉ cười cười, đoạn lấy tay chỉ chỉ lên trời, thần bí nói: "Cái này chỉ có thể nghe theo ý trời thôi. Việc duy nhất chúng ta có thể làm là chờ đợi kì tích xảy ra, vì những sứ giả mộng ảo ấy chỉ xuất hiện để tạm biệt những linh hồn xinh đẹp mà thôi".
Thuyền trưởng bẻ bánh lái, khởi hành quay về.
Tô Hoài đợi cùng với Khương Ngạn Hi một lúc lâu. Hai người cùng ngồi dựa vào chiếc ghế dài trên boong tàu, im lặng tận hưởng khoảnh khắc hoàng hôn động lòng người trên mặt biển.
Tô Hoài an ủi xoa đầu Khương Ngạn Hi, thấp giọng hỏi: "Em có thất vọng không?".
Khương Ngạn Hi lắc đầu, cười khẽ đáp: "Em sẽ không bao giờ quên vùng biển này".
Dù tương lai cậu sẽ đi đến bất kì đại dương nào đi chăng nữa, tận hưởng làn gió nóng rẫy của biển khơi nào đi chăng nữa.
Cậu cũng sẽ không bao giờ quên khung cảnh của vùng biển trời này.
Bởi vì chính nơi đây này đã khắc ghi vào sâu thẳm tâm trí cậu dáng vẻ đẹp đẽ nhất của biển khơi rồi.
Tô Hoài ngắm Khương Ngạn Hi vài giây, đột nhiên suy đoán: "Cá heo hồng là sứ giả của giấc mơ, vậy nếu chúng ta dùng một giấc mộng đẹp để mời gọi thì em đoán thử xem bọn chúng có xuất hiện không?".
Khương Ngạn Hi cảm thấy ý tưởng này của anh rất thú vị, cực kì thích hợp để cậu viết thành tiểu thuyết. Cậu suy tư: "Mộng đẹp..."
Tô Hoài hỏi: "Gần đây em có mơ thấy giấc mộng đẹp nào không?".
Trong đầu Khương Ngạn Hi lập tức xuất hiện vài hình ảnh, cậu nhìn về phía Tô Hoài theo bản năng, rồi hỏi ngược lại: "Còn đàn anh thì sao, gần đây anh có mơ thấy gì đẹp không?".
Tô Hoài mỉm cười nhìn cậu: "Cách đây không lâu, anh đã mơ thấy một giấc mơ cực kì chân thực".
Khương Ngạn Hi thẳng thắn đáp lời: "Em cũng vậy, mới vừa rạng sáng hôm nay nè".
Tô Hoài nhếch miệng: "Em thử nhắm mắt lại hồi tưởng một chút xem sao?".
Khương Ngạn Hi gật gật đầu.
Đối diện với ánh hoàng hôn mơ màng như mộng ảo giữa biển khơi, hai người cùng nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Khương Ngạn Hi hồi tưởng lại giấc mộng tựa như đang còn hiện hữu trong đầu mình.
Trong giấc mơ ấy, cậu gặp lại đàn anh thời đi học mà cậu đã mất liên lạc từ lâu.
Đó là một ngày hè oi bức, đàn anh đang mặc đồng phục mùa hè của học sinh, rạng ngời bước ra từ "nơi tránh nạn" của cậu.
Dây leo xanh mướt phủ đầy bờ tường rêu phong cũ kỹ.
Những ngón tay mảnh khảnh, thon dài đang rót nước cho một chú ốc sên nhỏ sắp chết khô vì khát nước.
Người đẹp nhưng lại chẳng biết mình đẹp ấy đã cứu vớt được một linh hồn sắp lầm đường lạc lối.
Ánh mắt chăm chú của đàn anh, đẹp đẽ hệt như một giấc chiêm bao.
Anh đã kịp đem đến cho thế giới cằn cỗi, héo tàn, rách nát tan thương của Khương Ngạn Hi một trận mưa rào, cũng kịp lúc làm ướt đôi mắt tưởng như đã cạn khô của cậu.
Mỗi một lần Khương Ngạn Hi nhìn đàn anh là mỗi một lần linh hồn cậu được tưới mát.
Nhìn thêm một chút là chiếc vỏ của chú ốc sên nhỏ kia lại được gia cố thêm một chút, để chú có thêm sức mạnh để gồng gánh những áp lực đang đè nặng lên cơ thể mình.
Vậy nên, Khương Ngạn Hi hy vọng đàn anh sẽ mãi mãi không bao giờ phát hiện ra ánh mắt của cậu.
Vì nếu anh nhìn thấy ánh mắt cậu lúc ấy, chắc chắn anh sẽ phát hiện ra chúng tham lam quá mức.
Khương Ngạn Hi đã mệt nhoài nên trong vô thức, cậu đã lần nữa chìm vào giấc mộng ấy.
Tô Hoài nghe thấy tiếng hít thở đều đều bên tai. Anh lặng lẽ mở mắt, nương theo ánh tà dương rực rỡ mà tham lam ngắm nhìn gương mặt đang say giấc nồng của Khương Ngạn Hi.
Đôi hàng mi cậu run rẩy nhè nhẹ, nhỏ giọng nói mê: "Đàn anh ơi...".
Tô Hoài nhướng mày, tinh nghịch nhếch miệng cười. Anh nhẹ nhàng nắm chặt tay Khương Ngạn Hi, ghé vào lỗ tai cậu, thì thầm: "Bắt được em rồi, đồ quỷ nhát gan".
Hàng mi Khương Ngạn Hi đột nhiên run lên một cái, hô hấp cũng như dừng lại.
Tô Hoài không nhịn được mà phì cười, dịu dàng thì thầm: "Anh yêu em, Khương Ngạn Hi".
Nhịp thở của Khương Ngạn Hi bỗng trở nên dồn dập, nhưng lại bình yên trở lại ngay trong chốc lát.
Tô Hoài mỉm cười, dịu dàng nhìn cậu, rồi nhẹ nhàng hôn lên gương mặt ấy.
"Em hãy mơ thấy phần thưởng của anh đi nhé".
Cách đó không xa, trên mặt biển đột nhiên xuất hiện một tia nước lớn.
Một ánh trăng luỡi liềm màu hồng nhạt vọt mình bay lên.