Chương 62: Phong điện chúc phúc
Cả đội tiến vào cổng điện. Dù ngay tại rìa ngoài thôi bọn họ cũng dễ dàng cảm nhận được pháp lực phong hệ tinh thuần dồi dào tuôn chảy.
- Tuyệt quá!
Trần Phong khẽ than, so với nơi này, tầng tháp tối đa mà cậu từng đến được tại Phong tháp thật chẳng đáng nhắc tới. Mặt khác, điện chúc phúc này hoàn toàn không gây ra bất cứ áp lực nào lên cơ thể. Ngô Hân đoán được suy nghĩ của cậu, cười nói:
- Đệ sẽ không muốn chịu uy áp ở nơi này đâu. Ta biết thân thể đệ rất mạnh nhưng để có thể thoải mái mà vượt qua nó thì ít nhất phải đạt tới Pháp Vương cảnh. Nơi này phân ra làm các nguyên tố điện là để dành riêng cho đệ tử các hệ đó sử dụng. Ví dụ đem mấy tên Hỏa tháp ban nãy vào đây, bọn chúng sẽ bị ép cho ra khỏi Thiên Huyền giới ngay lập tức.
Thanh niên cao gầy cười nhạt. Hóa ra là như vậy, cơ chế này gần như có thể nói là tuyệt đối, khi mà Pháp Vương cảnh giới không phải thứ đệ tử thông thường như bọn họ có thể đạt đến dễ dàng như vậy.
Mọi người cùng nhau tiến vào điện, cảm nhận không gian thoáng đãng bên trọng. Có tất cả tám cột chống và một mái vòm rộng lớn, chính giữa điện là một bức tượng được điêu khắc cầu kỳ, tinh xảo, hoàn hảo đến từng chi tiết. Đó là một mỹ phụ tóc dài têm cánh phượng, bà mặc võ phục bó sát, sau lưng đeo một thanh trường kiếm. Nhìn biểu cảm trên khuôn mặt bà, Trần Phong giật mình hỏi mọi người:
- Bức tượng này là ai vậy?
Không ai trả lời. Bọn họ cũng giống như cậu, không biết gì về người đó, mà trước giờ hẳn là cũng chẳng có đệ tử nào quan tâm, bọn họ đến đây mục đích đơn giản chỉ là để tu luyện mà thôi. Ngô Hân hơi suy tư:
- Hình như có một lần ta nghe Phong Huyền thủ lĩnh nói chuyện, người đó chính là Phong Thần.
- Phong Thần sao..
Ba cô gái ngạc nhiên. Thật không ngờ một trong Cửu Thần, người lãnh đạo Chư Tộc trong cuộc chiến viễn cổ chống lại Dị Tộc yêu nghiệt, người nắm giữ Phong Thần Văn, được xưng tụng là Chí Tôn Vô Thượng Pháp Thần lại là một nữ nhân. Dù thời nay đã có ít nhiều công bằng hơn trước nhưng nhìn chung tư tưởng xã hội vẫn là trọng nam khinh nữ. Không hề có một chút bình đẳng nào, nữ giới đều là gặp phải rất nhiều khó khăn trên con đường tu luyện. Không ai có thể tưởng tượng ra Phong Thần đã phải vượt qua chông gai thế nào mới có thể đạt được thành tựu bậc ấy.
Thanh niên cao gầy trong lòng có chút dao động. Sư phụ thực sự là pháp sư vĩ đại bậc nhất trong lịch sử Pháp Linh lục địa, nhưng đó chỉ là dưới ánh mắt của mọi người. Còn sâu thẳm trong trái tim cậu, sư phụ chính là người đã nâng đỡ, cho cậu con đường để đi, vị trí người trong lòng cậu hoàn toàn không thua kém gì mẫu thân đã nuôi cậu khôn lớn.
Trần Phong bước ra giữa điện, quỳ xuống dập đầu với bức tượng ba lần. Mỗi khoảnh khắc trong hành động ấy, cậu đều dành tình cảm cùng sự kính trọng vô bờ của mình cho sư phụ. Cả đội thấy cậu làm vậy chỉ nghĩ đơn giản là đang thể hiện sự thành kính đối với bậc tiền bối đi trước, không suy diễn thêm cái gì. Đợi cậu đứng dậy, Ngô Hân nói:
- Xung quanh bức tượng có năm vị trí hấp thu pháp lực của điện, trong đó vị trí trung tâm sở hữu năng lượng dồi dào nhất. Thông thường chúng ta sẽ bầu ra một người tiếp nhận, nhưng ta nghĩ Trần Phong xứng đáng được hưởng vị trí đó.
- Ta cũng thế.
Ba cô gái đồng thanh nói. Bọn họ đều là những người hiểu chuyện, hôm nay nếu không nhờ có Trần Phong, bọn họ còn không vào được điện chứ đừng nói đến phân chia vị trí. Thanh niên cao gầy thấy như vậy thì khá cảm động, huynh đệ Phong tháp quả thực gắn bó, suy nghĩ khác hẳn những tháp khác, dù là tốt như Thủy tháp cũng là không bằng. Cậu chắp tay cười:
- Cảm ơn mọi người!
Cả đội gật đầu với nhau rồi tự tìm cho mình vị trí. Trần Phong bước tới trước bức tượng sư phụ rồi ngồi xếp bằng xuống. Đôi mắt khép hờ, tay bắt ấn tu luyện, hơi thở dần trở nên vững vàng, thanh niên cao gầy dần tiến vào thể nội.
Pháp lực phong hệ hùng hồn tuôn chảy khắp cơ thể cậu, theo kinh mạch luân chuyển tới Hỗn Độn bản nguyên cùng Băng, Phong nhị long. Khối pháp lực rắn chắc bên trong bản nguyên từ từ lớn dần thêm cùng với song long.
Với lượng pháp lực dồi dào thế này, Trần Phong có thể cùng lúc phát triển cả ba nguồn lực lượng trong nội thể mà vẫn giữ được thế cân bằng, không gây ra dao động tổn thương bất ổn. Đồng thời, cậu cũng dẫn động thêm một lộ tuyến nữa cho pháp lực tiến vào giới chỉ, tăng năng lượng cho Nhật Nguyệt Song Long kiếm. Thông thường tu luyện cậu không cần thêm một bước này, nhưng tại Phong điện, pháp lực lại nạp thẳng vào cơ thể người tu luyện, tập trung tuyệt đối tài nguyên. Cậu giữ mọi thứ ổn định như vậy, tuy nhiên chỉ một lát sau, bàn tay phải cậu lóe lên ánh sáng xanh ngọc cùng với dao động kỳ lạ của Phong Thần Văn, toàn thân cậu theo đó mà run lên dữ dội.
Chuyện gì thế này?
Thanh niên cao gầy cau mày, trước giờ Thần Văn luôn luôn yên tĩnh, không xảy ra bất cứ cơ sự gì. Từ khi gia nhập Thiên Huyền tông, vì đề phòng nên cậu không kích hoạt nó bất kể là để tu luyện hay chiến đấu. Vậy mà lúc này đây nó đang hết sức bất ổn, khiến cho pháp lực tiến nhập cơ thể cậu cũng theo đó mà dồn dập, mất kiểm soát. Bên trong cơ thể cậu xuất hiện một cơn lốc dữ dội, khiến cho thế cân bằng bị ảnh hưởng, kinh mạch toàn thân đau nhức không ngừng. Cậu nghiến răng, cố gắng ổn định pháp lực nhưng không có hiệu quả, sự tàn phá của nó càng lúc càng lớn hơn.
Vài phút sau, bỗng nhiên mọi thứ dịu xuống, tinh thần của cậu theo đó mà cũng thoải mái hơn. Tuy nhiên Trần Phong lập tức giật mình run sợ khi tại vị trí cơn lốc vừa nãy đang dần hình thành một bóng người. Mái tóc bạch kim được buộc cao gọn gàng, phối với y phục xanh ngọc bó sát lộ ra những đường cong động lòng người. Sau lưng người nọ đeo một thanh trường kiếm, uy áp mà nó tỏa ra so với Nhật Nguyệt Song Long kiếm của cậu hiện tại chẳng khác nào trời vực. Gương mặt thanh tú trẻ trung, chân mày lá liễu cùng đôi mắt tinh anh diễm lệ khiến người ta phải thảng thốt. Người nọ quan sát thế cân bằng trước mặt một chút, sau đó quay sang nhìn cậu:
- Ngươi là chủ nhân hiện tại của Phong Thần Văn?
Giọng nói trầm ấm đặc trưng, không giống với phần lớn nữ giới nhưng cũng không có chút khàn khàn của người có tuổi. Cậu đương nhiên nhận ra người trước mặt nhưng lại có phần không hiểu, sư phụ trông trẻ hơn người đang say ngủ trong Thần Văn rất nhiều.
- Ta sẽ xem sự yên lặng ấy là thừa nhận.
Phong Linh vừa đánh giá thực lực của cậu vừa hỏi:
- Ngươi tên gì, bao nhiêu tuổi rồi?
- Con là Trần Phong, năm nay mười bảy tuổi.
- Xưng hô kiểu gì vậy?
- Người là sư phụ của con.
Trần Phong nói. Nữ nhân trước mặt nhướn mày:
- Ta là sư phụ của ngươi?
Thanh niên cao gầy gật đầu, trong lòng bối rối không yên. Người trước mặt rốt cuộc là thế nào? Vừa là sư phụ nhưng lại vừa không phải người?
Phong Linh khẽ cười, ánh mắt đượm buồn, hơi trầm lặng một lát rồi hỏi:
- Ngươi có thời gian chứ? Ta có chuyện muốn nói với ngươi.
- Vâng!
Hai người phiêu phù trước thế cân bằng. Phong Linh ổn định lại lộ tuyến pháp lực cho cậu rồi bắt đầu.
- Có lẽ ngươi đã quá quen với Phong Linh của tương lai, vậy nên gặp ta ngươi mới bỡ ngỡ như vậy. Ta chính là sư phụ của ngươi khi còn trẻ, khi vẫn còn chưa nắm giữ được sức mạnh, chưa có kinh nghiệm trong cuộc sống.
- Người đừng nói vậy, so với người con chưa là gì cả.
- Không phải đâu, hồi bằng tuổi ngươi ta còn lâu mới chín chắn được thế này!
Nghe Phong Linh nói, thanh niên cao gầy không khỏi kinh ngạc. Người mìm cười với cậu, kể:
- Ta sinh ra trong một gia tộc nhị lưu lâu đời ở Đông Thần vực. Thân phận của ta trong tộc khá thấp, vì vậy ngay từ khi bắt đầu đã được sử dụng rất ít tài nguyên tu luyện. Tuy nhiên, ngoài dự đoán của tất cả, thiên phú của ta vượt trội hơn hẳn so với những người cùng trang lứa, vì vậy mà nhanh chóng gây chú ý với các trưởng lão trong tộc. Năm mười lăm tuổi, sau khi đột phá pháp tông cảnh, ta gia nhập Thiên Huyền tông, chỉ sau một thời gian ngắn, ta dễ dàng tiến vào nội tông. Ở đây ta đã gặp thiếu tông chủ, và đó cũng là lúc mà mọi chuyện bắt đầu.
Phong Linh dừng lại một chút rồi tiếp tục:
- Ta và hắn vô cùng thân thiết, điều đã gây chú ý của rất nhiều người. Nhưng nhờ vào thế lực của gia tộc, cộng với thiên phú và sự chăm chỉ của ta nên không có ai phản đối, cũng chẳng ai ngăn cản được hai người ở bên nhau. Những tưởng hạnh phúc ấy có thể tồn tại mãi thì mọi chuyện lại đi chệch hẳn quỹ đạo ban đầu. Mười năm sau, gia tộc phồn thịnh hơn, các trưởng lão mong muốn cho tương lai thêm ổn định, sáng sủa nên đã rút toàn bộ nữ nhi trở về lo công việc trong tộc, còn nam nhân được đi tu luyện ở các môn phái lớn.
Giọng Phong Linh bắt đầu trở nên giận dữ:
- Ta khi ấy đã đạt tới Pháp Hoàng cảnh giới, tuy nhiên đồng dạng cũng bị gọi về. Thiếu tông chủ đã tìm mọi cách nhưng vô phương giúp đỡ. Hắn thậm chí còn tới gặp tông chủ Thiên Huyền tông với mong muốn thành hôn với ta, nhưng mọi chuyện nào có đơn giản như vậy? Một bên là thiếu tông chủ của một trong ngũ đại tông phái, một bên chỉ là phân gia của một gia tộc nhị lưu, hiển nhiên là không môn đăng hộ đối. Kết cục không những không thành mà ta còn bị trục xuất khỏi tông phái, mãi mãi không được phép quay lại.
Trần Phong kinh ngạc, chưa bao giờ nghĩ tới sư phụ lại gặp chuyện như vậy. Người gật đầu với cậu rồi kể tiếp:
- Lúc ấy ta cực độ căm phẫn nên không suy nghĩ gì mà trực tiếp rời khỏi Thiên Huyền tông, nhưng cũng không có trở về tộc. Mặt khác, từ đó ta quyết định lang bạt giang hồ, nay đây mai đó, hành hiệp trượng nghĩa, giúp đỡ kẻ hèn yếu. Những năm đó đã dạy ta rất nhiều điều, mở mang tâm trí và hiểu về thiên hạ này hơn, đồng thời ta cũng phần nào quên đi mối tình hồi trẻ và thoát khỏi cái bóng của gia tộc mình. Chớp mắt đã hai mươi năm trôi qua, tất cả những việc xảy ra ở Thiên Huyền Tông đã chỉ còn là quá khứ. Mặt khác, ta khi ấy không chỉ đơn giản là một Pháp Đế cường giả mà còn nắm giữ trong tay Phong Thần Văn uy danh thiên hạ, trấn nhiếp quần hùng. Phong tộc lấy danh nghĩa cội nguồn của ta cũng là phát triển mạnh mẽ tột bậc theo. Ngày ta trở về, tất cả đều mừng như mở hội, không thèm giấu giếm hành động nương tựa cường nhân. Ta tự hỏi liệu họ có còn nhớ năm xưa đã từng ruồng bỏ ta thế nào hay không?
Phong Linh mỉm cười tự giễu, đôi mắt khẽ nhắm rồi mở ra, hiện lên nỗi buồn không thể che giấu.
- Thiên Huyền tông khi ấy cũng là từ bỏ mặt mũi, đích thân Huyền Đế tông chủ tới tộc mời ta trở về. Ta không từ chối, đi cùng ông ta về tông. Lễ đón tiếp diễn ra khá long trọng, quá mức đặc biệt so với một đệ tử, ngay cả các cao tầng có uy nhất cũng phải cúi mình trước ta. Thiếu tông chủ lúc này đã đạt đến Pháp Thánh đỉnh phong, tuy nói là thiên phú đỉnh tiêm trong lớp pháp sư trẻ tuổi nhưng đứng cạnh ta không khác nào trò đùa thiên hạ. Hắn e dè, không dám nhìn thẳng vào mắt ta mà nói chuyện, cho dù ta có tỏ ra hòa đồng thân thiết bao nhiêu, hắn cũng mãi mãi nhìn ta như một người khác, không thể nào trở về như xưa.
- Vị thiếu tông chủ này lẽ nào đã hết tình cảm với người?
Trần Phong không hiểu, nếu như yêu tại sao người đó lại hành xử như vậy. Phong Linh lắc đầu:
- Không! Hắn vẫn còn yêu, nhưng hắn không thể ở cạnh ta được nữa. Bức tượng bên trong Phong điện mà ngươi tu luyện chính là do một tay hắn tạo ra. Không chỉ vậy, tất cả bức tượng của các điện chúc phúc phong hệ trong Thiên Huyền giới này đều là tác phẩm của hắn. Suốt thời gian ta bị trục xuất, không một ngày nào hắn không nhớ đến ta, hắn tạo nên những bức tượng này như một cách để giãi bày tâm sự. Tình cảm của hắn vẫn luôn dạt dào như vậy suốt hai mươi năm. Tuy nhiên khi gặp lại ta, hắn không thể nào bày tỏ ra nữa, chỉ có thể giữ kín trong lòng.
- Vì sao lại như vậy?
- Ngươi từng yêu ai chưa, theo kiểu lãng mạn ấy?
Thanh niên cao gầy hơi giật mình vì một câu hỏi hơi không liên quan gì đến mạch chuyện, cậu đỏ mặt:
- Có một người.
- Thực lực nàng mạnh không?
- Khi gia nhập nội tông nàng là ngũ tinh pháp tông còn con chỉ là pháp quan đỉnh phong.
- Thái độ của mọi người đối với mối quan hệ của các ngươi thế nào?
Trần Phong nhíu mày, cậu bắt đầu hiểu ý của sư phụ:
- Chỉ vì chuyện đó thôi sao?
- Đối với hắn và cao tầng Thiên Huyền tông, có một số chuyện căn bản không bao giờ có thể chấp nhận.
Phong Linh thở dài, nói:
- Thế giới này từ khi các pháp sư xuất hiện, tư tưởng người đàn ông làm chủ đã luôn tồn tại. Trong tình yêu nếu như nữ nhân mạnh hơn, người đời lập tức cười chê, mà thậm chí một phần trong tâm trí người con trai cũng cảm thấy khó chịu. Cho dù là cả hai có tình cảm sâu đậm đến mấy thì nhất định vẫn sẽ bị ảnh hưởng. Thiếu tông chủ ngày đó gặp lại, không chỉ đơn giản là yếu hơn một chút mà là cách xa quá nhiều, đương nhiên không thể nào tiếp tục được nữa.
Thanh niên cao gầy trầm mặc, cậu ghét cái tư tưởng xen vào chuyện của người khác như thế. Nhưng quả thực, cậu cũng không thích cảm giác yếu đuối hơn, không thể bảo vệ được cho Linh Nhi.
- Trần Phong, ta khuyên ngươi một câu, không phải với tư cách sư phụ ngươi mà là một kẻ đã từng trải. Ngươi phải mạnh mẽ lên, càng nhanh càng tốt. Không cần biết nàng thiên phú biến thái thế nào, ngươi còn phải thần tốc hơn thế, nếu như muốn giữ được tình yêu của ngươi.
- Con hiểu!
Cậu gật đầu. Việc này đương nhiên cậu muốn, những gì Linh Nhi từng trải qua, cậu không muốn xảy ra nữa, cậu sẽ gánh vác những lo toan, bảo vệ nàng cho kỳ được.
Phong Linh nhìn cậu, hỏi:
- Ngươi đã biết bao nhiêu về sức mạnh của Phong Thần Văn?
- Theo con biết, nó có khả năng tịnh hóa mọi thứ, gia tăng tốc độ hấp thu pháp lực thiên địa, cường hóa sức mạnh pháp kỹ phong hệ nguyên tố.
- Không sai, đó chính là những lợi ích khổng lồ mà bảo vật này mang lại. Chưa hết, khi đã hoàn toàn làm chủ Phong Thần Văn, ngươi có thể điều khiển vạn phong trong thiên địa. Miễn là ngươi có kiến thức về chúng, chỉ bằng một ý nghĩ, ngươi có thể lập tức tạo ra và thao túng mà không gặp chút khó khăn nào. Nhưng bên cạnh đó, Thần Văn còn đem đến cho chủ sở hữu một thứ mà bất kì pháp sư đỉnh cấp nào trên lục địa cũng phải khao khát.
- Là gì vậy thưa sư phụ?
- Ngươi có từng nghe qua về Cấm Chú Ma Pháp?
Thấy Trần Phong lắc đầu, Phong Linh giải thích:
- Cấm Chú Ma Pháp là tên gọi chung cho pháp kỹ tối thượng của các cường giả Pháp Đế cảnh hoặc hơn. Mỗi pháp sư khi đạt đến cảnh giới này, nếu đã vượt qua ít nhất một tầng thử thách của ý chí thế giới có thể tạo ra một Cấm Chú Ma Pháp. Tùy vào khả năng cùng thiên phú và hệ nguyên tố mỗi người mà pháp kỹ này hình thành một cách khác nhau. Nhưng tóm lại cho dù thế nào, nó cũng chân chính là sát chiêu mạnh nhất của họ.
Thanh niên cao gầy cảm thấy choáng váng, cái Cấm Chú Ma Pháp này cũng quá bá đạo rồi đi? Không những cần điều kiện là Pháp Đế cảnh – cảnh giới mạnh nhất lục địa khi mà các Pháp Thần viễn cổ đều đã vẫn lạc; lại còn cần thêm ít nhất vượt qua một lần thử thách của ý chí thể giới, không biết là cái gì?
- Do bản chất đặc thù của mình, thông thường mỗi người chỉ sở hữu duy nhất một Cấm Chú Ma Pháp. Tuy nhiên chủ sở hữu của Thần Văn đời sau lại có thể kể thừa tuyệt kỹ này từ đời trước.
Trần Phong kinh ngạc đến sững sờ. Pháp kỹ tối thượng mỗi người khi đạt đến đỉnh tiêm chỉ có một cái, vậy mà các chủ nhân của Thần Văn lại có thể sở hữu số lượng lớn ư? Cái năng lực này thật quá biến thái đi?
Phong Linh thấy biểu hiện của cậu cũng bật cười:
- Không phải như ngươi nghĩ đâu. Khả năng kế thừa này cho phép tân Thần sở hữu chúng nhưng uy lực phát ra không thể nào mạnh như nguyên bản được mà suy giảm đi rất nhiều. Bởi Cấm Chú Ma Pháp sinh ra là để phát huy toàn bộ sức mạnh của một pháp sư, chuyển sang người khác sẽ có rất nhiều yếu tố không còn phù hợp, theo đó mà không còn hiệu quả được như trước. Theo như ta được biết, trường hợp tương thích nhất trong lịch sử cũng chỉ đạt đến bảy thành mà thôi.
Thanh niên cao gầy cười nhạt, tuyệt kỹ ma thuật cho dù là bảy thành đương nhiên sức mạnh cũng là vô cùng lớn. Năng lực này của Thần Văn quả là không tưởng!
Phong Linh nói tiếp:
- Ngươi hiện tại đã được Phong Thần Văn lựa chọn làm chủ nhân, đương nhiên có thể sử dụng toàn bộ những công năng của nó, nhưng đó là chỉ khi nó hoàn toàn thuộc về ngươi, không còn bất cứ thứ gì còn sót lại của người tiền nhiệm, cho dù là pháp lực hay linh hồn lực. Theo như ta cảm nhận, có vẻ như cả hai thứ đó của ta vẫn còn say ngủ bên trong đúng chứ?
Thấy Trần Phong gật đầu, Phong Linh hỏi:
- Ngươi có muốn ta của tương lai hoàn toàn rời khỏi Thần Văn để ngươi trở thành chủ nhân tuyệt đối của nó không? Như vậy ngươi có thể hoàn toàn sử dụng toàn bộ lực lượng thần thánh này.
- Làm như vậy có tổn hại gì không?
- Đối với ngươi đương nhiên là không, chỉ giúp ngươi mạnh hơn. Còn ta của tương lai sẽ cần một nơi trú ẩn mới. Việc này thì ngươi không cần phải lo, tất cả các điện chúc phúc trong Thiên Huyền giới này đều là địa điểm thích hợp.
Thanh niên cao gầy suy nghĩ một chút. Giả dụ sau này cậu có gặp nguy hiểm thì thay vì có sư phụ trợ giúp, cậu có thể dùng Cấm Chú Ma Pháp để phòng thân. Tuy có nguy cơ nhưng như vậy cậu sẽ chân chính tự lực hoàn toàn, mặt khác sư phụ có thể được an toàn ở lại đây, không phải lo gặp phải kẻ địch trước kia.
- Nhờ người!
Cậu nói. Phong Linh mỉm cười, phất tay một cái, Thần Văn tỏa ra ánh sáng rực rỡ hơn bao giờ hết, cùng với đó là một cơn lốc cực đại tách ra từ thể nội cậu, hòa vào vô tận phong hệ pháp lực trong không gian.
- Được rồi đó!
- Nhanh như vậy sao?
Trần Phong cảm thán, không ngờ chuyện này chỉ đơn giản như vậy. Phong Linh nhìn cậu, nói:
- Từ nay ngươi sẽ chính thức trở thành chủ nhân tuyệt đối của Thần Văn, nhớ sử dụng sao cho tốt. Nếu có gì không hiểu, ngươi biết phải tìm ta ở đâu rồi đấy!
- Người vẫn chưa giải thích cho con một chuyện.
Thấy sư phụ định rời đi, Trần Phong đột nhiên nhớ ra. Phong Linh hỏi:
- Chuyện gì?
- Người là sư phụ ở thời điểm nào, tại sao lại xuất hiện bên con lúc này?
- À phải rồi, thứ lỗi cho ta quên mất! Ta năm đó thấy thiếu tông chủ trở nên như vậy, trước khi rời đi đã để lại nơi đây một chút linh hồn ấn ký hòa vào phong hệ pháp lực của Thiên Huyền giới. Đứng trước bất kỳ bức tượng nào của Phong điện cũng đều có thể nói chuyện với ta.
Phong Linh cười, từ từ rời đi, bỏ lại mình cậu bên trong nội thể.
- Tuyệt quá!
Trần Phong khẽ than, so với nơi này, tầng tháp tối đa mà cậu từng đến được tại Phong tháp thật chẳng đáng nhắc tới. Mặt khác, điện chúc phúc này hoàn toàn không gây ra bất cứ áp lực nào lên cơ thể. Ngô Hân đoán được suy nghĩ của cậu, cười nói:
- Đệ sẽ không muốn chịu uy áp ở nơi này đâu. Ta biết thân thể đệ rất mạnh nhưng để có thể thoải mái mà vượt qua nó thì ít nhất phải đạt tới Pháp Vương cảnh. Nơi này phân ra làm các nguyên tố điện là để dành riêng cho đệ tử các hệ đó sử dụng. Ví dụ đem mấy tên Hỏa tháp ban nãy vào đây, bọn chúng sẽ bị ép cho ra khỏi Thiên Huyền giới ngay lập tức.
Thanh niên cao gầy cười nhạt. Hóa ra là như vậy, cơ chế này gần như có thể nói là tuyệt đối, khi mà Pháp Vương cảnh giới không phải thứ đệ tử thông thường như bọn họ có thể đạt đến dễ dàng như vậy.
Mọi người cùng nhau tiến vào điện, cảm nhận không gian thoáng đãng bên trọng. Có tất cả tám cột chống và một mái vòm rộng lớn, chính giữa điện là một bức tượng được điêu khắc cầu kỳ, tinh xảo, hoàn hảo đến từng chi tiết. Đó là một mỹ phụ tóc dài têm cánh phượng, bà mặc võ phục bó sát, sau lưng đeo một thanh trường kiếm. Nhìn biểu cảm trên khuôn mặt bà, Trần Phong giật mình hỏi mọi người:
- Bức tượng này là ai vậy?
Không ai trả lời. Bọn họ cũng giống như cậu, không biết gì về người đó, mà trước giờ hẳn là cũng chẳng có đệ tử nào quan tâm, bọn họ đến đây mục đích đơn giản chỉ là để tu luyện mà thôi. Ngô Hân hơi suy tư:
- Hình như có một lần ta nghe Phong Huyền thủ lĩnh nói chuyện, người đó chính là Phong Thần.
- Phong Thần sao..
Ba cô gái ngạc nhiên. Thật không ngờ một trong Cửu Thần, người lãnh đạo Chư Tộc trong cuộc chiến viễn cổ chống lại Dị Tộc yêu nghiệt, người nắm giữ Phong Thần Văn, được xưng tụng là Chí Tôn Vô Thượng Pháp Thần lại là một nữ nhân. Dù thời nay đã có ít nhiều công bằng hơn trước nhưng nhìn chung tư tưởng xã hội vẫn là trọng nam khinh nữ. Không hề có một chút bình đẳng nào, nữ giới đều là gặp phải rất nhiều khó khăn trên con đường tu luyện. Không ai có thể tưởng tượng ra Phong Thần đã phải vượt qua chông gai thế nào mới có thể đạt được thành tựu bậc ấy.
Thanh niên cao gầy trong lòng có chút dao động. Sư phụ thực sự là pháp sư vĩ đại bậc nhất trong lịch sử Pháp Linh lục địa, nhưng đó chỉ là dưới ánh mắt của mọi người. Còn sâu thẳm trong trái tim cậu, sư phụ chính là người đã nâng đỡ, cho cậu con đường để đi, vị trí người trong lòng cậu hoàn toàn không thua kém gì mẫu thân đã nuôi cậu khôn lớn.
Trần Phong bước ra giữa điện, quỳ xuống dập đầu với bức tượng ba lần. Mỗi khoảnh khắc trong hành động ấy, cậu đều dành tình cảm cùng sự kính trọng vô bờ của mình cho sư phụ. Cả đội thấy cậu làm vậy chỉ nghĩ đơn giản là đang thể hiện sự thành kính đối với bậc tiền bối đi trước, không suy diễn thêm cái gì. Đợi cậu đứng dậy, Ngô Hân nói:
- Xung quanh bức tượng có năm vị trí hấp thu pháp lực của điện, trong đó vị trí trung tâm sở hữu năng lượng dồi dào nhất. Thông thường chúng ta sẽ bầu ra một người tiếp nhận, nhưng ta nghĩ Trần Phong xứng đáng được hưởng vị trí đó.
- Ta cũng thế.
Ba cô gái đồng thanh nói. Bọn họ đều là những người hiểu chuyện, hôm nay nếu không nhờ có Trần Phong, bọn họ còn không vào được điện chứ đừng nói đến phân chia vị trí. Thanh niên cao gầy thấy như vậy thì khá cảm động, huynh đệ Phong tháp quả thực gắn bó, suy nghĩ khác hẳn những tháp khác, dù là tốt như Thủy tháp cũng là không bằng. Cậu chắp tay cười:
- Cảm ơn mọi người!
Cả đội gật đầu với nhau rồi tự tìm cho mình vị trí. Trần Phong bước tới trước bức tượng sư phụ rồi ngồi xếp bằng xuống. Đôi mắt khép hờ, tay bắt ấn tu luyện, hơi thở dần trở nên vững vàng, thanh niên cao gầy dần tiến vào thể nội.
Pháp lực phong hệ hùng hồn tuôn chảy khắp cơ thể cậu, theo kinh mạch luân chuyển tới Hỗn Độn bản nguyên cùng Băng, Phong nhị long. Khối pháp lực rắn chắc bên trong bản nguyên từ từ lớn dần thêm cùng với song long.
Với lượng pháp lực dồi dào thế này, Trần Phong có thể cùng lúc phát triển cả ba nguồn lực lượng trong nội thể mà vẫn giữ được thế cân bằng, không gây ra dao động tổn thương bất ổn. Đồng thời, cậu cũng dẫn động thêm một lộ tuyến nữa cho pháp lực tiến vào giới chỉ, tăng năng lượng cho Nhật Nguyệt Song Long kiếm. Thông thường tu luyện cậu không cần thêm một bước này, nhưng tại Phong điện, pháp lực lại nạp thẳng vào cơ thể người tu luyện, tập trung tuyệt đối tài nguyên. Cậu giữ mọi thứ ổn định như vậy, tuy nhiên chỉ một lát sau, bàn tay phải cậu lóe lên ánh sáng xanh ngọc cùng với dao động kỳ lạ của Phong Thần Văn, toàn thân cậu theo đó mà run lên dữ dội.
Chuyện gì thế này?
Thanh niên cao gầy cau mày, trước giờ Thần Văn luôn luôn yên tĩnh, không xảy ra bất cứ cơ sự gì. Từ khi gia nhập Thiên Huyền tông, vì đề phòng nên cậu không kích hoạt nó bất kể là để tu luyện hay chiến đấu. Vậy mà lúc này đây nó đang hết sức bất ổn, khiến cho pháp lực tiến nhập cơ thể cậu cũng theo đó mà dồn dập, mất kiểm soát. Bên trong cơ thể cậu xuất hiện một cơn lốc dữ dội, khiến cho thế cân bằng bị ảnh hưởng, kinh mạch toàn thân đau nhức không ngừng. Cậu nghiến răng, cố gắng ổn định pháp lực nhưng không có hiệu quả, sự tàn phá của nó càng lúc càng lớn hơn.
Vài phút sau, bỗng nhiên mọi thứ dịu xuống, tinh thần của cậu theo đó mà cũng thoải mái hơn. Tuy nhiên Trần Phong lập tức giật mình run sợ khi tại vị trí cơn lốc vừa nãy đang dần hình thành một bóng người. Mái tóc bạch kim được buộc cao gọn gàng, phối với y phục xanh ngọc bó sát lộ ra những đường cong động lòng người. Sau lưng người nọ đeo một thanh trường kiếm, uy áp mà nó tỏa ra so với Nhật Nguyệt Song Long kiếm của cậu hiện tại chẳng khác nào trời vực. Gương mặt thanh tú trẻ trung, chân mày lá liễu cùng đôi mắt tinh anh diễm lệ khiến người ta phải thảng thốt. Người nọ quan sát thế cân bằng trước mặt một chút, sau đó quay sang nhìn cậu:
- Ngươi là chủ nhân hiện tại của Phong Thần Văn?
Giọng nói trầm ấm đặc trưng, không giống với phần lớn nữ giới nhưng cũng không có chút khàn khàn của người có tuổi. Cậu đương nhiên nhận ra người trước mặt nhưng lại có phần không hiểu, sư phụ trông trẻ hơn người đang say ngủ trong Thần Văn rất nhiều.
- Ta sẽ xem sự yên lặng ấy là thừa nhận.
Phong Linh vừa đánh giá thực lực của cậu vừa hỏi:
- Ngươi tên gì, bao nhiêu tuổi rồi?
- Con là Trần Phong, năm nay mười bảy tuổi.
- Xưng hô kiểu gì vậy?
- Người là sư phụ của con.
Trần Phong nói. Nữ nhân trước mặt nhướn mày:
- Ta là sư phụ của ngươi?
Thanh niên cao gầy gật đầu, trong lòng bối rối không yên. Người trước mặt rốt cuộc là thế nào? Vừa là sư phụ nhưng lại vừa không phải người?
Phong Linh khẽ cười, ánh mắt đượm buồn, hơi trầm lặng một lát rồi hỏi:
- Ngươi có thời gian chứ? Ta có chuyện muốn nói với ngươi.
- Vâng!
Hai người phiêu phù trước thế cân bằng. Phong Linh ổn định lại lộ tuyến pháp lực cho cậu rồi bắt đầu.
- Có lẽ ngươi đã quá quen với Phong Linh của tương lai, vậy nên gặp ta ngươi mới bỡ ngỡ như vậy. Ta chính là sư phụ của ngươi khi còn trẻ, khi vẫn còn chưa nắm giữ được sức mạnh, chưa có kinh nghiệm trong cuộc sống.
- Người đừng nói vậy, so với người con chưa là gì cả.
- Không phải đâu, hồi bằng tuổi ngươi ta còn lâu mới chín chắn được thế này!
Nghe Phong Linh nói, thanh niên cao gầy không khỏi kinh ngạc. Người mìm cười với cậu, kể:
- Ta sinh ra trong một gia tộc nhị lưu lâu đời ở Đông Thần vực. Thân phận của ta trong tộc khá thấp, vì vậy ngay từ khi bắt đầu đã được sử dụng rất ít tài nguyên tu luyện. Tuy nhiên, ngoài dự đoán của tất cả, thiên phú của ta vượt trội hơn hẳn so với những người cùng trang lứa, vì vậy mà nhanh chóng gây chú ý với các trưởng lão trong tộc. Năm mười lăm tuổi, sau khi đột phá pháp tông cảnh, ta gia nhập Thiên Huyền tông, chỉ sau một thời gian ngắn, ta dễ dàng tiến vào nội tông. Ở đây ta đã gặp thiếu tông chủ, và đó cũng là lúc mà mọi chuyện bắt đầu.
Phong Linh dừng lại một chút rồi tiếp tục:
- Ta và hắn vô cùng thân thiết, điều đã gây chú ý của rất nhiều người. Nhưng nhờ vào thế lực của gia tộc, cộng với thiên phú và sự chăm chỉ của ta nên không có ai phản đối, cũng chẳng ai ngăn cản được hai người ở bên nhau. Những tưởng hạnh phúc ấy có thể tồn tại mãi thì mọi chuyện lại đi chệch hẳn quỹ đạo ban đầu. Mười năm sau, gia tộc phồn thịnh hơn, các trưởng lão mong muốn cho tương lai thêm ổn định, sáng sủa nên đã rút toàn bộ nữ nhi trở về lo công việc trong tộc, còn nam nhân được đi tu luyện ở các môn phái lớn.
Giọng Phong Linh bắt đầu trở nên giận dữ:
- Ta khi ấy đã đạt tới Pháp Hoàng cảnh giới, tuy nhiên đồng dạng cũng bị gọi về. Thiếu tông chủ đã tìm mọi cách nhưng vô phương giúp đỡ. Hắn thậm chí còn tới gặp tông chủ Thiên Huyền tông với mong muốn thành hôn với ta, nhưng mọi chuyện nào có đơn giản như vậy? Một bên là thiếu tông chủ của một trong ngũ đại tông phái, một bên chỉ là phân gia của một gia tộc nhị lưu, hiển nhiên là không môn đăng hộ đối. Kết cục không những không thành mà ta còn bị trục xuất khỏi tông phái, mãi mãi không được phép quay lại.
Trần Phong kinh ngạc, chưa bao giờ nghĩ tới sư phụ lại gặp chuyện như vậy. Người gật đầu với cậu rồi kể tiếp:
- Lúc ấy ta cực độ căm phẫn nên không suy nghĩ gì mà trực tiếp rời khỏi Thiên Huyền tông, nhưng cũng không có trở về tộc. Mặt khác, từ đó ta quyết định lang bạt giang hồ, nay đây mai đó, hành hiệp trượng nghĩa, giúp đỡ kẻ hèn yếu. Những năm đó đã dạy ta rất nhiều điều, mở mang tâm trí và hiểu về thiên hạ này hơn, đồng thời ta cũng phần nào quên đi mối tình hồi trẻ và thoát khỏi cái bóng của gia tộc mình. Chớp mắt đã hai mươi năm trôi qua, tất cả những việc xảy ra ở Thiên Huyền Tông đã chỉ còn là quá khứ. Mặt khác, ta khi ấy không chỉ đơn giản là một Pháp Đế cường giả mà còn nắm giữ trong tay Phong Thần Văn uy danh thiên hạ, trấn nhiếp quần hùng. Phong tộc lấy danh nghĩa cội nguồn của ta cũng là phát triển mạnh mẽ tột bậc theo. Ngày ta trở về, tất cả đều mừng như mở hội, không thèm giấu giếm hành động nương tựa cường nhân. Ta tự hỏi liệu họ có còn nhớ năm xưa đã từng ruồng bỏ ta thế nào hay không?
Phong Linh mỉm cười tự giễu, đôi mắt khẽ nhắm rồi mở ra, hiện lên nỗi buồn không thể che giấu.
- Thiên Huyền tông khi ấy cũng là từ bỏ mặt mũi, đích thân Huyền Đế tông chủ tới tộc mời ta trở về. Ta không từ chối, đi cùng ông ta về tông. Lễ đón tiếp diễn ra khá long trọng, quá mức đặc biệt so với một đệ tử, ngay cả các cao tầng có uy nhất cũng phải cúi mình trước ta. Thiếu tông chủ lúc này đã đạt đến Pháp Thánh đỉnh phong, tuy nói là thiên phú đỉnh tiêm trong lớp pháp sư trẻ tuổi nhưng đứng cạnh ta không khác nào trò đùa thiên hạ. Hắn e dè, không dám nhìn thẳng vào mắt ta mà nói chuyện, cho dù ta có tỏ ra hòa đồng thân thiết bao nhiêu, hắn cũng mãi mãi nhìn ta như một người khác, không thể nào trở về như xưa.
- Vị thiếu tông chủ này lẽ nào đã hết tình cảm với người?
Trần Phong không hiểu, nếu như yêu tại sao người đó lại hành xử như vậy. Phong Linh lắc đầu:
- Không! Hắn vẫn còn yêu, nhưng hắn không thể ở cạnh ta được nữa. Bức tượng bên trong Phong điện mà ngươi tu luyện chính là do một tay hắn tạo ra. Không chỉ vậy, tất cả bức tượng của các điện chúc phúc phong hệ trong Thiên Huyền giới này đều là tác phẩm của hắn. Suốt thời gian ta bị trục xuất, không một ngày nào hắn không nhớ đến ta, hắn tạo nên những bức tượng này như một cách để giãi bày tâm sự. Tình cảm của hắn vẫn luôn dạt dào như vậy suốt hai mươi năm. Tuy nhiên khi gặp lại ta, hắn không thể nào bày tỏ ra nữa, chỉ có thể giữ kín trong lòng.
- Vì sao lại như vậy?
- Ngươi từng yêu ai chưa, theo kiểu lãng mạn ấy?
Thanh niên cao gầy hơi giật mình vì một câu hỏi hơi không liên quan gì đến mạch chuyện, cậu đỏ mặt:
- Có một người.
- Thực lực nàng mạnh không?
- Khi gia nhập nội tông nàng là ngũ tinh pháp tông còn con chỉ là pháp quan đỉnh phong.
- Thái độ của mọi người đối với mối quan hệ của các ngươi thế nào?
Trần Phong nhíu mày, cậu bắt đầu hiểu ý của sư phụ:
- Chỉ vì chuyện đó thôi sao?
- Đối với hắn và cao tầng Thiên Huyền tông, có một số chuyện căn bản không bao giờ có thể chấp nhận.
Phong Linh thở dài, nói:
- Thế giới này từ khi các pháp sư xuất hiện, tư tưởng người đàn ông làm chủ đã luôn tồn tại. Trong tình yêu nếu như nữ nhân mạnh hơn, người đời lập tức cười chê, mà thậm chí một phần trong tâm trí người con trai cũng cảm thấy khó chịu. Cho dù là cả hai có tình cảm sâu đậm đến mấy thì nhất định vẫn sẽ bị ảnh hưởng. Thiếu tông chủ ngày đó gặp lại, không chỉ đơn giản là yếu hơn một chút mà là cách xa quá nhiều, đương nhiên không thể nào tiếp tục được nữa.
Thanh niên cao gầy trầm mặc, cậu ghét cái tư tưởng xen vào chuyện của người khác như thế. Nhưng quả thực, cậu cũng không thích cảm giác yếu đuối hơn, không thể bảo vệ được cho Linh Nhi.
- Trần Phong, ta khuyên ngươi một câu, không phải với tư cách sư phụ ngươi mà là một kẻ đã từng trải. Ngươi phải mạnh mẽ lên, càng nhanh càng tốt. Không cần biết nàng thiên phú biến thái thế nào, ngươi còn phải thần tốc hơn thế, nếu như muốn giữ được tình yêu của ngươi.
- Con hiểu!
Cậu gật đầu. Việc này đương nhiên cậu muốn, những gì Linh Nhi từng trải qua, cậu không muốn xảy ra nữa, cậu sẽ gánh vác những lo toan, bảo vệ nàng cho kỳ được.
Phong Linh nhìn cậu, hỏi:
- Ngươi đã biết bao nhiêu về sức mạnh của Phong Thần Văn?
- Theo con biết, nó có khả năng tịnh hóa mọi thứ, gia tăng tốc độ hấp thu pháp lực thiên địa, cường hóa sức mạnh pháp kỹ phong hệ nguyên tố.
- Không sai, đó chính là những lợi ích khổng lồ mà bảo vật này mang lại. Chưa hết, khi đã hoàn toàn làm chủ Phong Thần Văn, ngươi có thể điều khiển vạn phong trong thiên địa. Miễn là ngươi có kiến thức về chúng, chỉ bằng một ý nghĩ, ngươi có thể lập tức tạo ra và thao túng mà không gặp chút khó khăn nào. Nhưng bên cạnh đó, Thần Văn còn đem đến cho chủ sở hữu một thứ mà bất kì pháp sư đỉnh cấp nào trên lục địa cũng phải khao khát.
- Là gì vậy thưa sư phụ?
- Ngươi có từng nghe qua về Cấm Chú Ma Pháp?
Thấy Trần Phong lắc đầu, Phong Linh giải thích:
- Cấm Chú Ma Pháp là tên gọi chung cho pháp kỹ tối thượng của các cường giả Pháp Đế cảnh hoặc hơn. Mỗi pháp sư khi đạt đến cảnh giới này, nếu đã vượt qua ít nhất một tầng thử thách của ý chí thế giới có thể tạo ra một Cấm Chú Ma Pháp. Tùy vào khả năng cùng thiên phú và hệ nguyên tố mỗi người mà pháp kỹ này hình thành một cách khác nhau. Nhưng tóm lại cho dù thế nào, nó cũng chân chính là sát chiêu mạnh nhất của họ.
Thanh niên cao gầy cảm thấy choáng váng, cái Cấm Chú Ma Pháp này cũng quá bá đạo rồi đi? Không những cần điều kiện là Pháp Đế cảnh – cảnh giới mạnh nhất lục địa khi mà các Pháp Thần viễn cổ đều đã vẫn lạc; lại còn cần thêm ít nhất vượt qua một lần thử thách của ý chí thể giới, không biết là cái gì?
- Do bản chất đặc thù của mình, thông thường mỗi người chỉ sở hữu duy nhất một Cấm Chú Ma Pháp. Tuy nhiên chủ sở hữu của Thần Văn đời sau lại có thể kể thừa tuyệt kỹ này từ đời trước.
Trần Phong kinh ngạc đến sững sờ. Pháp kỹ tối thượng mỗi người khi đạt đến đỉnh tiêm chỉ có một cái, vậy mà các chủ nhân của Thần Văn lại có thể sở hữu số lượng lớn ư? Cái năng lực này thật quá biến thái đi?
Phong Linh thấy biểu hiện của cậu cũng bật cười:
- Không phải như ngươi nghĩ đâu. Khả năng kế thừa này cho phép tân Thần sở hữu chúng nhưng uy lực phát ra không thể nào mạnh như nguyên bản được mà suy giảm đi rất nhiều. Bởi Cấm Chú Ma Pháp sinh ra là để phát huy toàn bộ sức mạnh của một pháp sư, chuyển sang người khác sẽ có rất nhiều yếu tố không còn phù hợp, theo đó mà không còn hiệu quả được như trước. Theo như ta được biết, trường hợp tương thích nhất trong lịch sử cũng chỉ đạt đến bảy thành mà thôi.
Thanh niên cao gầy cười nhạt, tuyệt kỹ ma thuật cho dù là bảy thành đương nhiên sức mạnh cũng là vô cùng lớn. Năng lực này của Thần Văn quả là không tưởng!
Phong Linh nói tiếp:
- Ngươi hiện tại đã được Phong Thần Văn lựa chọn làm chủ nhân, đương nhiên có thể sử dụng toàn bộ những công năng của nó, nhưng đó là chỉ khi nó hoàn toàn thuộc về ngươi, không còn bất cứ thứ gì còn sót lại của người tiền nhiệm, cho dù là pháp lực hay linh hồn lực. Theo như ta cảm nhận, có vẻ như cả hai thứ đó của ta vẫn còn say ngủ bên trong đúng chứ?
Thấy Trần Phong gật đầu, Phong Linh hỏi:
- Ngươi có muốn ta của tương lai hoàn toàn rời khỏi Thần Văn để ngươi trở thành chủ nhân tuyệt đối của nó không? Như vậy ngươi có thể hoàn toàn sử dụng toàn bộ lực lượng thần thánh này.
- Làm như vậy có tổn hại gì không?
- Đối với ngươi đương nhiên là không, chỉ giúp ngươi mạnh hơn. Còn ta của tương lai sẽ cần một nơi trú ẩn mới. Việc này thì ngươi không cần phải lo, tất cả các điện chúc phúc trong Thiên Huyền giới này đều là địa điểm thích hợp.
Thanh niên cao gầy suy nghĩ một chút. Giả dụ sau này cậu có gặp nguy hiểm thì thay vì có sư phụ trợ giúp, cậu có thể dùng Cấm Chú Ma Pháp để phòng thân. Tuy có nguy cơ nhưng như vậy cậu sẽ chân chính tự lực hoàn toàn, mặt khác sư phụ có thể được an toàn ở lại đây, không phải lo gặp phải kẻ địch trước kia.
- Nhờ người!
Cậu nói. Phong Linh mỉm cười, phất tay một cái, Thần Văn tỏa ra ánh sáng rực rỡ hơn bao giờ hết, cùng với đó là một cơn lốc cực đại tách ra từ thể nội cậu, hòa vào vô tận phong hệ pháp lực trong không gian.
- Được rồi đó!
- Nhanh như vậy sao?
Trần Phong cảm thán, không ngờ chuyện này chỉ đơn giản như vậy. Phong Linh nhìn cậu, nói:
- Từ nay ngươi sẽ chính thức trở thành chủ nhân tuyệt đối của Thần Văn, nhớ sử dụng sao cho tốt. Nếu có gì không hiểu, ngươi biết phải tìm ta ở đâu rồi đấy!
- Người vẫn chưa giải thích cho con một chuyện.
Thấy sư phụ định rời đi, Trần Phong đột nhiên nhớ ra. Phong Linh hỏi:
- Chuyện gì?
- Người là sư phụ ở thời điểm nào, tại sao lại xuất hiện bên con lúc này?
- À phải rồi, thứ lỗi cho ta quên mất! Ta năm đó thấy thiếu tông chủ trở nên như vậy, trước khi rời đi đã để lại nơi đây một chút linh hồn ấn ký hòa vào phong hệ pháp lực của Thiên Huyền giới. Đứng trước bất kỳ bức tượng nào của Phong điện cũng đều có thể nói chuyện với ta.
Phong Linh cười, từ từ rời đi, bỏ lại mình cậu bên trong nội thể.