Chương 115: Bí mật
Trần Phong và Linh Nhi đang trên đường về nhà thì gặp một vị cao tầng của Trần phủ. Trước kia Phong Hiệp không giao tiếp với ông ấy quá nhiều, khi mà thực lực cùng thân phận hai bên cách biệt rất lớn. Bất quá vẻ mặt của ông ta lúc này lại khá phức tạp, không đắn đo gì mà trực tiếp gọi cậu:
- Tiểu tử, có chuyện gấp!
Trần Phong hơi nhíu mày, trong lòng cũng là cảm thấy thú vị trước cách xưng hô của ông ta. Cậu đoán dù đã xảy ra nhiều chuyện, nhưng quãng thời gian làm phế vật của cậu vẫn không hề phai mờ trong tâm trí nhiều người. Tuy nhiên với việc ông ấy phải hạ mình để đi tìm cậu thế này, cậu nghĩ hẳn là đang có chuyện không hay nên cũng không thể hiện gì khó chịu, lập tức đi theo ông ta về nhà. Cửu Vĩ Thiên Hồ khẽ nghiến răng, theo sát cậu, cơn phẫn nộ không thể xóa bỏ hiện rõ trên đôi mắt nàng.
Về đến phủ, hai người không gặp bất cứ thành viên nào trong nhà. Mà vị cao tầng kia cũng không dẫn họ đến sảnh nghị sự, trực tiếp đi thẳng tới mật thất. Xuống đến nơi, Phong Hiệp không khỏi cau mày khó hiểu, tất cả mọi người đều đang tập trung ở đây, xếp thành từng hàng đứng xung quanh phòng, vẻ mặt ai cũng vô cùng nghiêm túc. Chính giữa cả nhà là một bóng hình nhỏ nhắn cùng một lão giả râu bạc.
- Gia gia, Tuyết Nguyệt?
Tiểu hồ ly chỉ nhìn cậu mà không nói gì, ánh mắt hết sức nghiêm trọng. Trần Tuấn khẽ thở dài, nói:
- Đã đến lúc cháu được biết một bí mật, điều mà chúng ta đã thực hiện suốt bao nhiêu năm nay: Trần phủ cùng Liên Hoa trấn và Thiên thành đang âm thầm hợp tác với Liên Minh. Chúng ta muốn lật đổ Thái thượng hoàng, chấm dứt cuộc chiến Nhân Yêu vô nghĩa này.
Trần Phong ánh mắt có chút lạnh lẽo. Cậu không phải chưa trải qua câu chuyện này lần nào, mặt khác những ký ức đó vẫn còn hằn rất sâu vào trong tâm trí. Cậu vốn biết gia đình mình rất thương yêu nhân dân, chán ghét chiến tranh nhưng thật không nghĩ tới ảo ảnh đó lại có thể trở thành sự thật. Trần Tuấn quan sát biểu hiện của cậu một chút rồi tiếp tục:
- Mọi việc trước giờ đều rất thuận lợi, thậm chí Quốc Vương và Hoàng hậu cũng cùng phe với chúng ta. Cho đến trước Tết, tất cả các binh đoàn đều đã có thể áp đảo đội quân của Thái thượng hoàng. Mọi binh lính đều mang sĩ khí hừng hực, đợi ngày khởi nghĩa.
Nói đến đây, mọi người xung quanh hô hấp trở nên dồn dập. Thậm chí vị lão tướng bỗng nắm chặt tay lại, giọng hằn học, đôi mắt ánh lên phẫn nộ.
- Tuy nhiên, Trần Dụ lại làm nội gián cho Thái thượng hoàng. Mật thám của chúng ta trong Hoàng cung hôm qua đã bị sát hại, nhưng ngay trước khi bỏ mạng, cậu ta đã kịp gửi tin về Trần phủ.
Phong Hiệp hai hàm răng nghiến chặt, bao tử nhộn nhạo một hồi. Nếu như vậy, toàn bộ gia tộc cậu đã phạm vào tội phản quốc, hình phạt chính là cao nhất, tru di cửu tộc. Cậu đã hiểu tại sao mọi người được tập trung tại mật thất này, nhưng bước kế tiếp gia gia muốn làm gì, cậu hiện tại chưa đoán ra.
- Cháu hẳn cũng đã biết được hậu quả của việc này rồi. Thực ra trước giờ chúng ta luôn chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, và ngay bây giờ sẽ bắt đầu thực hiện. Cháu cần hiểu, chúng ta không bao giờ có thể cứu tất cả mọi người trong gia tộc. Đồng thời, Thái thượng hoàng không phải người đơn giản, ngược lại còn vô cùng tàn nhẫn, nhất định sẽ truy đuổi chúng ta không sót một người. Vậy nên, chúng ta sẽ chỉ cứu thế hệ trẻ, những người còn lại sẽ tử chiến để cản chân binh đoàn của Hắc Thiên, đồng thời tập trung tất cả thiên phú, huyết mạch gia tộc lại trên một cá nhân. Người này cũng sẽ cật lực được bảo vệ, sau khi hoàn thành tiếp nhận sẽ ngay lập tức rời đi. Tuy nhiên, nguy cơ của người này rất lớn, vậy nên không chỉ cần phải có tiềm tăng tốt nhất, mà thực lực hiện tại cũng phải đủ mạnh.
Mọi người trong nhà, đặc biệt là các cao tầng căng thẳng chờ đợi cái tên mà Trần Tuấn sắp nói ra. Thở ra một hơi thật dài, ông nói:
- Và đó là cháu!
- Tại sao?
Trần Phong nhíu mày. Cậu tin gia gia có lý do của mình, nhưng trọng trách của cả gia tộc, cậu không chắc mình có thể gánh nổi. Người được chọn ngay từ giây phút tiếp nhận tinh huyết không chỉ sống vì bản thân mình, mà còn phải đặt vinh quang của cả phủ lên hàng đầu, gánh vác những khát vọng của họ, và gánh chịu tội lỗi của người còn sống. Vị lão tướng nghiêm túc nói:
- Chúng ta không có nhiều thời gian. Mọi người trong nhà giờ đều công nhận tài năng của cháu. Dù có chối bỏ thế nào thì cháu vẫn là đệ nhất thiên tài của Trần phủ chúng ta hiện tại. Được rồi, bắt đầu đi!
Trông thấy ánh mắt của cả nhà, Phong Hiệp biết có cố cũng không thay đổi được gì. Khẽ thở ra một hơi thật dài, cậu từ trong giới chỉ lấy ra thạch phù rồi bóp nát. Chỉ một thoáng sau, một nhóm mười bốn nhân ảnh xuất hiện sau lưng cậu, khiến cho mọi người trong nhà có chút giật mình, thậm chí những người có thực lực còn vận công, sẵn sàng động thủ.
- Những người này là ai?
Trần Tuấn nhìn cậu, nhíu mày hỏi. Trần Phong đưa tay lên, ý bảo mọi người không cần lo lắng rồi nói:
- Bọn họ là người của nội tôn, sẽ hỗ trợ cho các huynh đệ bí mật trốn thoát khỏi đây. Mọi người sẽ ẩn náu tại phòng đấu giá Thiên Vũ của Huyền thành.
Vị lão tướng khẽ gật đầu, ra hiệu cho thanh thiếu niên Trần phủ tập trung lại. Bọn họ, dẫn đầu bởi Vân Chi, cùng với cấp dưới của Phong Hiệp rời khỏi mật thất. Trước khi đi, Linh Nhi đưa cho họ một bức thư, giải thích ngắn gọn cho Đan Hà và Cổ Huyền Kim chuyện gì đang xảy ra và nhờ họ trợ giúp.
Trần Vân Chi, người từng được coi là đệ nhất thiên chi kiêu tử của Trần phủ, trước khi đi hẳn vẫn còn quay lại nhìn đệ đệ của mình một lần cuối. Khoảng cách của họ đã từng rất gần, chẳng biết từ lúc nào đã trở nên thật xa cách.
Nàng, một thiên tài cần cù và chăm chỉ, được Trần phủ và Đế Quốc dốc toàn lực bồi dưỡng, chăm sóc, thậm chí còn được cậu hi sinh cả thanh danh để bảo vệ. Giờ đây ngay cả đến tư cách, địa vị để đứng cạnh cậu, nàng cũng là không có, mà sức mạnh đủ lớn để sát cánh bên cậu chống lại quân thù lại càng không. Trong khi cậu phải gánh vác trọng trách của cả gia tộc trên vai, thì nàng lại chỉ có thể dẫn những mầm non yếu ớt bỏ chạy.
Rốt cuộc nàng đã làm được gì sau chừng ấy năm?
Chôn chặt những xúc cảm phức tạp ấy vào trong tim, Vân Chi tập trung vào đại sự trước mắt. Sau khi các thanh thiếu niên rời đi, các thành viên còn lại trong Trần phủ đứng vòng quanh Trần Phong, sau đó ngồi xếp bằng xuống. Xong, Trần Tuấn gật đầu với Tuyết Nguyệt, cô bé thấy vậy lập tức bắt ấn pháp, mười ngón tay thuần thục những động tác phức tạp. Một ma pháp diện rộng với tâm là thanh niên cao lớn hình thành, bao trùm lên đại gia đình.
Từ trong mọi người hiện lên luồng khí gần giống pháp lực nhưng tinh tế và diễm lệ hơn rất nhiều. Đó chính là những gì tinh túy nhất trong thiên phú của các pháp sư Trần phủ, những gì mà họ tự hào, những gì mà họ tin là có chết cũng phải giữ lại cho bằng được. Chúng liên tục xuất hiện rồi theo hô hấp, dung nạp vào cơ thể người tiếp nhận truyền thừa.
Quá trình này nhanh chậm tùy thuộc vào thiên phú mỗi người, nhưng về căn bản chẳng ai kéo dài được một phút thời gian. Bọn họ vẻ mặt đều là cực kỳ đau đớn, toàn bộ tinh túy đã bị rút ra khỏi cơ thể, giờ đây tốc độ tu luyện gần như bằng không. Dù giữ được mạng cũng không thể tiếp tục con đường cường giả nữa.
Lần lượt từng người đứng dậy, đem ánh mắt phức tạp nhìn Trần Phong. Với phép thuật của Tuyết Nguyệt, gần như chắc chắn thanh niên kia sẽ hấp thu được toàn bộ tinh huyết của họ. Thực hi vọng cậu có thể sống sót, rồi một ngày kia dẫn dắt thế hệ trẻ của Trần phủ lần nữa làm rạng danh tiên tổ!
Thời gian trôi qua, cuối cùng trong gian mật thất rộng lớn chỉ còn ba thân ảnh, hai người ngồi xếp bằng và một người đứng tựa lưng vào tường, trong đầu suy nghĩ rất nhiều. Cửu Vĩ Thiên Hồ không phải người Thanh Phong Đế Quốc, càng không phải người của Trần phủ, hiển nhiên không thể can thiệp vào chuyện của họ. Bất quá ở đây liên lụy trực tiếp đến người nàng yêu, nàng không thể để mọi chuyện cứ như vậy an bài.
Một lát sau, Tuyết Nguyệt mở mắt ra, chậm rãi đứng dậy. Ma pháp hỗ trợ hấp thu tinh huyết không yêu cầu phải điều khiển liên tục, cái tiên quyết chính là lượng pháp lực khổng lồ. Sau khi tạo ra đủ pháp lực cần thiết, nàng tạo thêm một pháp trận phòng hộ bao quanh mật thất, đồng thời truyền tới Trần Phong một đạo thông tin. Đây là những lời căn dặn cuối cùng của Trần Tuấn cho đứa cháu đích tôn của mình, bảo nàng dù thế nào cũng phải tới được cậu.
Khẽ thở ra một hơi thật dài, tiểu hồ ly quay lại nhìn Linh Nhi. Hai thiếu nữ cửu vĩ hồ cùng đứng tại Thanh Phong Đế Quốc, mục tiêu khác nhau như trời vực, nhưng đều muốn bảo vệ một thanh niên Nhân tộc. Do dự một khắc, cuối cùng Tuyết Nguyệt nói:
- Từ bây giờ, huynh ấy sẽ gặp phải không ít khó khăn, hi vọng tỷ sẽ cố hết sức bảo vệ huynh ấy!
- Đừng lo, ta biết phải làm gì!
Cửu Vĩ Thiên Hồ gật đầu, hoàn toàn nghiêm túc. Tiểu hồ ly nghe nàng trả lời thì mỉm cười quay đi, rời khỏi mật thất.
Bên ngoài, toàn bộ Trần phủ tập trung ở cổng lớn, bọn hộ trang bị giáp trụ toàn thân, sẵn sàng cho trận tử chiến cuối cùng. Phủ tướng quân này chẳng khác nào một thành trì nho nhỏ, lớp tường bao quanh thậm chí còn có cầu thang dẫn lên trên, nhìn bao quát toàn bộ khu vực. Bây giờ đây trên tường thành đang xếp hàng ngay ngắn hàng loạt cung thủ và ma pháp sư, đứng chính giữa bọn họ là Trần Tuấn.
Bên ngoài cửa, một đội quân cực kỳ hùng hậu số lượng lên đến cả ngàn tên, dẫn đầu bởi năm thân ảnh. Bọn họ cho dù là ai cũng toát ra khí tức của chân chính pháp tôn cảnh giới, đẳng cấp hoàn toàn ngang ngửa với hai người Trần lão tướng.
- Cố nhân đến nhà mà không ra tiếp đón sao? Trần tướng quân và Trương tướng quân cũng khinh người quá rồi!
Một lão giả nhàn nhạt nói. Thủ tục vẫn là thủ tục, lão ghét mấy cái thứ rườm rà câu nệ này nhưng vẫn phải tuân theo. Tình hình hiện tại chính là Trần phủ bị bao vây hoàn toàn, kết cục theo đó mà chỉ có thể có một. Trần Tuấn từ trên thành nhìn xuống, cười đáp:
- Đối với mấy con chó thích núp bóng kẻ mạnh, chúng ta căn bản không bao giờ tiếp!
- Các ngươi nghĩ có thể thoát khỏi đây hôm nay sao?
- Chưa thử thì chưa biết được!
- Vậy tới đi!
Cùng với câu nói ấy, vị tướng quân ra hiệu cho binh lính xông thẳng tới cổng Trần phủ mà công kích. Trần Tuấn mặt không đổi sắc, ra lệnh cho quân đội toàn lực tấn công. Cơn mưa ma pháp ập xuống từ trên trời như bão quét, cực kỳ dữ dội, lập tức giết chết hoặc đánh trọng thương đạo quân đầu tiên áp sát!
- Bắn!
Kẻ địch gầm lên, đột nhiên từ phía sau hàng ngũ bọn chúng xuất hiện hàng trăm khẩu ma pháo, bắn nhưng viên đại bác khủng bố thẳng vào tường thành Trần phủ. Tuy nhiên chúng không thể chạm được tới bức tường kiên cố ấy mà bị ngăn lại bởi lớp màn phép thuật phòng vệ.
Mặc cho như vậy, năm trong Thập đại tướng quân của Thanh Phong Đế Quốc cũng không phải hư danh. Đối diện với hai người Trần Tuấn, cộng thêm lực lượng áp đảo của bọn chúng, mấy cái thủ thuật đó căn bản không ăn thua. Bọn chúng không hề nao núng trước khả năng phòng ngự của Trần phủ, tiếp tục tung ra những công kích toàn lực.
Binh lính Trần phủ dĩ nhiên cố gắng hết sức mà phòng ngự, cật lực trao đổi chiêu thức với kẻ địch. Dao động pháp lực bạo phát khắp không gian, cùng với vô số vụ nổ liên miên kinh hoàng. Thế giới bị bao trùm bởi bức màn vô số màu sắc chói lóa cùng mùi vị huyết tinh tang tóc.
Cuối cùng chuyện gì đến cũng phải đến, lớp màn ma thuật của Trần phủ bị phá nát, nhưng những khẩu ma pháo vẫn tiếp tục đều đều nã đạn. Lớp tường thành vững chãi chỉ chịu được vài đợt liền sụp đổ toàn bộ, kéo theo thế tiến công của quân đội Thái thượng hoàng và thế rút lui của binh sĩ Trần phủ.
Bất quá kẻ địch còn chưa thể bước chân qua cổng thì một quả cầu pháp lực hủy diệt được bắn ra từ bên trong phủ. Nó bay thẳng tới, giết sạch toàn bộ quân lính tiên phong, lao đến vị trí năm vị đại tướng quân. Bọn chúng lập tức vận sức, tạo ra lớp lá chắn phòng hộ, cật lực chống đỡ.
Tuy nhiên chúng chỉ có thể bảo vệ bản thân mình, còn binh lính lân cận dù chỉ dính phải dư lực của quả cầu khủng khiếp này cũng đều không chịu nổi một khắc mà bị nghiền nát thành bụi cám. Tên đại tướng ban nãy đối diện với Trần Tuấn gầm lên, cùng với những người còn lại bung sức, hóa tan quả cầu pháp lực vào hư vô. Bọn chúng ánh mắt đỏ ngầu, điên cuồng nhìn nhị vị lão tướng cùng đoàn quân ít ỏi của hai người họ.
Trần phủ hôm nay hãy tuyệt diệt đi!
- Tiểu tử, có chuyện gấp!
Trần Phong hơi nhíu mày, trong lòng cũng là cảm thấy thú vị trước cách xưng hô của ông ta. Cậu đoán dù đã xảy ra nhiều chuyện, nhưng quãng thời gian làm phế vật của cậu vẫn không hề phai mờ trong tâm trí nhiều người. Tuy nhiên với việc ông ấy phải hạ mình để đi tìm cậu thế này, cậu nghĩ hẳn là đang có chuyện không hay nên cũng không thể hiện gì khó chịu, lập tức đi theo ông ta về nhà. Cửu Vĩ Thiên Hồ khẽ nghiến răng, theo sát cậu, cơn phẫn nộ không thể xóa bỏ hiện rõ trên đôi mắt nàng.
Về đến phủ, hai người không gặp bất cứ thành viên nào trong nhà. Mà vị cao tầng kia cũng không dẫn họ đến sảnh nghị sự, trực tiếp đi thẳng tới mật thất. Xuống đến nơi, Phong Hiệp không khỏi cau mày khó hiểu, tất cả mọi người đều đang tập trung ở đây, xếp thành từng hàng đứng xung quanh phòng, vẻ mặt ai cũng vô cùng nghiêm túc. Chính giữa cả nhà là một bóng hình nhỏ nhắn cùng một lão giả râu bạc.
- Gia gia, Tuyết Nguyệt?
Tiểu hồ ly chỉ nhìn cậu mà không nói gì, ánh mắt hết sức nghiêm trọng. Trần Tuấn khẽ thở dài, nói:
- Đã đến lúc cháu được biết một bí mật, điều mà chúng ta đã thực hiện suốt bao nhiêu năm nay: Trần phủ cùng Liên Hoa trấn và Thiên thành đang âm thầm hợp tác với Liên Minh. Chúng ta muốn lật đổ Thái thượng hoàng, chấm dứt cuộc chiến Nhân Yêu vô nghĩa này.
Trần Phong ánh mắt có chút lạnh lẽo. Cậu không phải chưa trải qua câu chuyện này lần nào, mặt khác những ký ức đó vẫn còn hằn rất sâu vào trong tâm trí. Cậu vốn biết gia đình mình rất thương yêu nhân dân, chán ghét chiến tranh nhưng thật không nghĩ tới ảo ảnh đó lại có thể trở thành sự thật. Trần Tuấn quan sát biểu hiện của cậu một chút rồi tiếp tục:
- Mọi việc trước giờ đều rất thuận lợi, thậm chí Quốc Vương và Hoàng hậu cũng cùng phe với chúng ta. Cho đến trước Tết, tất cả các binh đoàn đều đã có thể áp đảo đội quân của Thái thượng hoàng. Mọi binh lính đều mang sĩ khí hừng hực, đợi ngày khởi nghĩa.
Nói đến đây, mọi người xung quanh hô hấp trở nên dồn dập. Thậm chí vị lão tướng bỗng nắm chặt tay lại, giọng hằn học, đôi mắt ánh lên phẫn nộ.
- Tuy nhiên, Trần Dụ lại làm nội gián cho Thái thượng hoàng. Mật thám của chúng ta trong Hoàng cung hôm qua đã bị sát hại, nhưng ngay trước khi bỏ mạng, cậu ta đã kịp gửi tin về Trần phủ.
Phong Hiệp hai hàm răng nghiến chặt, bao tử nhộn nhạo một hồi. Nếu như vậy, toàn bộ gia tộc cậu đã phạm vào tội phản quốc, hình phạt chính là cao nhất, tru di cửu tộc. Cậu đã hiểu tại sao mọi người được tập trung tại mật thất này, nhưng bước kế tiếp gia gia muốn làm gì, cậu hiện tại chưa đoán ra.
- Cháu hẳn cũng đã biết được hậu quả của việc này rồi. Thực ra trước giờ chúng ta luôn chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, và ngay bây giờ sẽ bắt đầu thực hiện. Cháu cần hiểu, chúng ta không bao giờ có thể cứu tất cả mọi người trong gia tộc. Đồng thời, Thái thượng hoàng không phải người đơn giản, ngược lại còn vô cùng tàn nhẫn, nhất định sẽ truy đuổi chúng ta không sót một người. Vậy nên, chúng ta sẽ chỉ cứu thế hệ trẻ, những người còn lại sẽ tử chiến để cản chân binh đoàn của Hắc Thiên, đồng thời tập trung tất cả thiên phú, huyết mạch gia tộc lại trên một cá nhân. Người này cũng sẽ cật lực được bảo vệ, sau khi hoàn thành tiếp nhận sẽ ngay lập tức rời đi. Tuy nhiên, nguy cơ của người này rất lớn, vậy nên không chỉ cần phải có tiềm tăng tốt nhất, mà thực lực hiện tại cũng phải đủ mạnh.
Mọi người trong nhà, đặc biệt là các cao tầng căng thẳng chờ đợi cái tên mà Trần Tuấn sắp nói ra. Thở ra một hơi thật dài, ông nói:
- Và đó là cháu!
- Tại sao?
Trần Phong nhíu mày. Cậu tin gia gia có lý do của mình, nhưng trọng trách của cả gia tộc, cậu không chắc mình có thể gánh nổi. Người được chọn ngay từ giây phút tiếp nhận tinh huyết không chỉ sống vì bản thân mình, mà còn phải đặt vinh quang của cả phủ lên hàng đầu, gánh vác những khát vọng của họ, và gánh chịu tội lỗi của người còn sống. Vị lão tướng nghiêm túc nói:
- Chúng ta không có nhiều thời gian. Mọi người trong nhà giờ đều công nhận tài năng của cháu. Dù có chối bỏ thế nào thì cháu vẫn là đệ nhất thiên tài của Trần phủ chúng ta hiện tại. Được rồi, bắt đầu đi!
Trông thấy ánh mắt của cả nhà, Phong Hiệp biết có cố cũng không thay đổi được gì. Khẽ thở ra một hơi thật dài, cậu từ trong giới chỉ lấy ra thạch phù rồi bóp nát. Chỉ một thoáng sau, một nhóm mười bốn nhân ảnh xuất hiện sau lưng cậu, khiến cho mọi người trong nhà có chút giật mình, thậm chí những người có thực lực còn vận công, sẵn sàng động thủ.
- Những người này là ai?
Trần Tuấn nhìn cậu, nhíu mày hỏi. Trần Phong đưa tay lên, ý bảo mọi người không cần lo lắng rồi nói:
- Bọn họ là người của nội tôn, sẽ hỗ trợ cho các huynh đệ bí mật trốn thoát khỏi đây. Mọi người sẽ ẩn náu tại phòng đấu giá Thiên Vũ của Huyền thành.
Vị lão tướng khẽ gật đầu, ra hiệu cho thanh thiếu niên Trần phủ tập trung lại. Bọn họ, dẫn đầu bởi Vân Chi, cùng với cấp dưới của Phong Hiệp rời khỏi mật thất. Trước khi đi, Linh Nhi đưa cho họ một bức thư, giải thích ngắn gọn cho Đan Hà và Cổ Huyền Kim chuyện gì đang xảy ra và nhờ họ trợ giúp.
Trần Vân Chi, người từng được coi là đệ nhất thiên chi kiêu tử của Trần phủ, trước khi đi hẳn vẫn còn quay lại nhìn đệ đệ của mình một lần cuối. Khoảng cách của họ đã từng rất gần, chẳng biết từ lúc nào đã trở nên thật xa cách.
Nàng, một thiên tài cần cù và chăm chỉ, được Trần phủ và Đế Quốc dốc toàn lực bồi dưỡng, chăm sóc, thậm chí còn được cậu hi sinh cả thanh danh để bảo vệ. Giờ đây ngay cả đến tư cách, địa vị để đứng cạnh cậu, nàng cũng là không có, mà sức mạnh đủ lớn để sát cánh bên cậu chống lại quân thù lại càng không. Trong khi cậu phải gánh vác trọng trách của cả gia tộc trên vai, thì nàng lại chỉ có thể dẫn những mầm non yếu ớt bỏ chạy.
Rốt cuộc nàng đã làm được gì sau chừng ấy năm?
Chôn chặt những xúc cảm phức tạp ấy vào trong tim, Vân Chi tập trung vào đại sự trước mắt. Sau khi các thanh thiếu niên rời đi, các thành viên còn lại trong Trần phủ đứng vòng quanh Trần Phong, sau đó ngồi xếp bằng xuống. Xong, Trần Tuấn gật đầu với Tuyết Nguyệt, cô bé thấy vậy lập tức bắt ấn pháp, mười ngón tay thuần thục những động tác phức tạp. Một ma pháp diện rộng với tâm là thanh niên cao lớn hình thành, bao trùm lên đại gia đình.
Từ trong mọi người hiện lên luồng khí gần giống pháp lực nhưng tinh tế và diễm lệ hơn rất nhiều. Đó chính là những gì tinh túy nhất trong thiên phú của các pháp sư Trần phủ, những gì mà họ tự hào, những gì mà họ tin là có chết cũng phải giữ lại cho bằng được. Chúng liên tục xuất hiện rồi theo hô hấp, dung nạp vào cơ thể người tiếp nhận truyền thừa.
Quá trình này nhanh chậm tùy thuộc vào thiên phú mỗi người, nhưng về căn bản chẳng ai kéo dài được một phút thời gian. Bọn họ vẻ mặt đều là cực kỳ đau đớn, toàn bộ tinh túy đã bị rút ra khỏi cơ thể, giờ đây tốc độ tu luyện gần như bằng không. Dù giữ được mạng cũng không thể tiếp tục con đường cường giả nữa.
Lần lượt từng người đứng dậy, đem ánh mắt phức tạp nhìn Trần Phong. Với phép thuật của Tuyết Nguyệt, gần như chắc chắn thanh niên kia sẽ hấp thu được toàn bộ tinh huyết của họ. Thực hi vọng cậu có thể sống sót, rồi một ngày kia dẫn dắt thế hệ trẻ của Trần phủ lần nữa làm rạng danh tiên tổ!
Thời gian trôi qua, cuối cùng trong gian mật thất rộng lớn chỉ còn ba thân ảnh, hai người ngồi xếp bằng và một người đứng tựa lưng vào tường, trong đầu suy nghĩ rất nhiều. Cửu Vĩ Thiên Hồ không phải người Thanh Phong Đế Quốc, càng không phải người của Trần phủ, hiển nhiên không thể can thiệp vào chuyện của họ. Bất quá ở đây liên lụy trực tiếp đến người nàng yêu, nàng không thể để mọi chuyện cứ như vậy an bài.
Một lát sau, Tuyết Nguyệt mở mắt ra, chậm rãi đứng dậy. Ma pháp hỗ trợ hấp thu tinh huyết không yêu cầu phải điều khiển liên tục, cái tiên quyết chính là lượng pháp lực khổng lồ. Sau khi tạo ra đủ pháp lực cần thiết, nàng tạo thêm một pháp trận phòng hộ bao quanh mật thất, đồng thời truyền tới Trần Phong một đạo thông tin. Đây là những lời căn dặn cuối cùng của Trần Tuấn cho đứa cháu đích tôn của mình, bảo nàng dù thế nào cũng phải tới được cậu.
Khẽ thở ra một hơi thật dài, tiểu hồ ly quay lại nhìn Linh Nhi. Hai thiếu nữ cửu vĩ hồ cùng đứng tại Thanh Phong Đế Quốc, mục tiêu khác nhau như trời vực, nhưng đều muốn bảo vệ một thanh niên Nhân tộc. Do dự một khắc, cuối cùng Tuyết Nguyệt nói:
- Từ bây giờ, huynh ấy sẽ gặp phải không ít khó khăn, hi vọng tỷ sẽ cố hết sức bảo vệ huynh ấy!
- Đừng lo, ta biết phải làm gì!
Cửu Vĩ Thiên Hồ gật đầu, hoàn toàn nghiêm túc. Tiểu hồ ly nghe nàng trả lời thì mỉm cười quay đi, rời khỏi mật thất.
Bên ngoài, toàn bộ Trần phủ tập trung ở cổng lớn, bọn hộ trang bị giáp trụ toàn thân, sẵn sàng cho trận tử chiến cuối cùng. Phủ tướng quân này chẳng khác nào một thành trì nho nhỏ, lớp tường bao quanh thậm chí còn có cầu thang dẫn lên trên, nhìn bao quát toàn bộ khu vực. Bây giờ đây trên tường thành đang xếp hàng ngay ngắn hàng loạt cung thủ và ma pháp sư, đứng chính giữa bọn họ là Trần Tuấn.
Bên ngoài cửa, một đội quân cực kỳ hùng hậu số lượng lên đến cả ngàn tên, dẫn đầu bởi năm thân ảnh. Bọn họ cho dù là ai cũng toát ra khí tức của chân chính pháp tôn cảnh giới, đẳng cấp hoàn toàn ngang ngửa với hai người Trần lão tướng.
- Cố nhân đến nhà mà không ra tiếp đón sao? Trần tướng quân và Trương tướng quân cũng khinh người quá rồi!
Một lão giả nhàn nhạt nói. Thủ tục vẫn là thủ tục, lão ghét mấy cái thứ rườm rà câu nệ này nhưng vẫn phải tuân theo. Tình hình hiện tại chính là Trần phủ bị bao vây hoàn toàn, kết cục theo đó mà chỉ có thể có một. Trần Tuấn từ trên thành nhìn xuống, cười đáp:
- Đối với mấy con chó thích núp bóng kẻ mạnh, chúng ta căn bản không bao giờ tiếp!
- Các ngươi nghĩ có thể thoát khỏi đây hôm nay sao?
- Chưa thử thì chưa biết được!
- Vậy tới đi!
Cùng với câu nói ấy, vị tướng quân ra hiệu cho binh lính xông thẳng tới cổng Trần phủ mà công kích. Trần Tuấn mặt không đổi sắc, ra lệnh cho quân đội toàn lực tấn công. Cơn mưa ma pháp ập xuống từ trên trời như bão quét, cực kỳ dữ dội, lập tức giết chết hoặc đánh trọng thương đạo quân đầu tiên áp sát!
- Bắn!
Kẻ địch gầm lên, đột nhiên từ phía sau hàng ngũ bọn chúng xuất hiện hàng trăm khẩu ma pháo, bắn nhưng viên đại bác khủng bố thẳng vào tường thành Trần phủ. Tuy nhiên chúng không thể chạm được tới bức tường kiên cố ấy mà bị ngăn lại bởi lớp màn phép thuật phòng vệ.
Mặc cho như vậy, năm trong Thập đại tướng quân của Thanh Phong Đế Quốc cũng không phải hư danh. Đối diện với hai người Trần Tuấn, cộng thêm lực lượng áp đảo của bọn chúng, mấy cái thủ thuật đó căn bản không ăn thua. Bọn chúng không hề nao núng trước khả năng phòng ngự của Trần phủ, tiếp tục tung ra những công kích toàn lực.
Binh lính Trần phủ dĩ nhiên cố gắng hết sức mà phòng ngự, cật lực trao đổi chiêu thức với kẻ địch. Dao động pháp lực bạo phát khắp không gian, cùng với vô số vụ nổ liên miên kinh hoàng. Thế giới bị bao trùm bởi bức màn vô số màu sắc chói lóa cùng mùi vị huyết tinh tang tóc.
Cuối cùng chuyện gì đến cũng phải đến, lớp màn ma thuật của Trần phủ bị phá nát, nhưng những khẩu ma pháo vẫn tiếp tục đều đều nã đạn. Lớp tường thành vững chãi chỉ chịu được vài đợt liền sụp đổ toàn bộ, kéo theo thế tiến công của quân đội Thái thượng hoàng và thế rút lui của binh sĩ Trần phủ.
Bất quá kẻ địch còn chưa thể bước chân qua cổng thì một quả cầu pháp lực hủy diệt được bắn ra từ bên trong phủ. Nó bay thẳng tới, giết sạch toàn bộ quân lính tiên phong, lao đến vị trí năm vị đại tướng quân. Bọn chúng lập tức vận sức, tạo ra lớp lá chắn phòng hộ, cật lực chống đỡ.
Tuy nhiên chúng chỉ có thể bảo vệ bản thân mình, còn binh lính lân cận dù chỉ dính phải dư lực của quả cầu khủng khiếp này cũng đều không chịu nổi một khắc mà bị nghiền nát thành bụi cám. Tên đại tướng ban nãy đối diện với Trần Tuấn gầm lên, cùng với những người còn lại bung sức, hóa tan quả cầu pháp lực vào hư vô. Bọn chúng ánh mắt đỏ ngầu, điên cuồng nhìn nhị vị lão tướng cùng đoàn quân ít ỏi của hai người họ.
Trần phủ hôm nay hãy tuyệt diệt đi!