Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Phân Tranh Thiên Hạ

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Phân Tranh Thiên Hạ
  3. Chương 47 : Rơi Vào Nguy Hiểm (1)

Chương 47 : Rơi Vào Nguy Hiểm (1)

>Nhóm dịch: Fulybook Nguồn: Một nhóm người chạy tới, có người đi kiểm tra xem con ngựa bị quẳng đang bò dậy có tổn thương gì không thì thấy cần phải kịp thời trị liệu. Nên biết trong thời đại chiến ngựa là tài nguyên rất quan trọng. Cũng có người dìu Trần Thụ Lâm ngã xuống đất đứng dậy, đỡ hai tay hai bên dìu đi. Viên Cương đi đến nhìn Thương Triều Tông đối diện một cái, làm như không nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của Thương Triều Tông chỉ lẳng lặng đi ra sau Ngưu Hữu Đạo đứng im. Ngưu Hữu Đạo thì cười ha ha với Thương Triều Tông: “Tỷ thí ấy mà. Vương gia đừng để trong lòng, vụ cá cược kia cũng không cần tính đâu.” Thương Triều Tông ngược lại bị nhắc nhở, nhìn chằm chằm Viên Cương nói: “Bản vương nói lời giữ lời, năm trăm thân vệ Viên huynh đệ muốn ai làm chân chạy việc vặt cứ việc nói!” Viên Cương lạnh nhạt nói: “Đến lúc đó lại nói!” “Làm loạn!” Ngưu Hữu Đạo quay đầu quát một câu, lại cười nói với Thương Triều Tông: “Vương gia, mọi người bận rộn, chúng ta không quấy rầy nữa!” Nói xong hắn chắp tay, mang Viên Cương nghênh ngang rời đi, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người. Thương Triều Tông đưa mắt nhìn chợt không kìm được, nắn cổ tay thở dài một tiếng: “Hổ tướng như vậy không đi sa trường danh dương thiên hạ, lại đi theo bên cạnh hắn làm tùy tùng chạy việc, đúng là lãng phí, đáng tiếc!” Y thật sự sẵn sàng đem một đống người đổi một mình Viên Cương với Ngưu Hữu Đạo. Có điều, giờ trong tay y chẳng có vốn liếng gì để đi đàm phán với Ngưu Hữu Đạo. Người ta vốn ghét bỏ y. Thương Thục Thanh và Lam Như Đình đều than nhẹ một tiếng, có thể hiểu được tâm tình của Thương Triều Tông. Thương Triều Tông giờ đang lúc thiếu nhân mã, thiếu chiến tướng. Đương nhiên pháp sư cũng thiếu, cũng không chỉ là pháp sư, cái gì cũng thiếu. Thay vào đó bên này cũng nhận ra Ngưu Hữu Đạo e là đã quyết định sẽ đi, chẳng biết là lúc nào những sẽ sớm chào từ biệt thôi! Hai ngày sau, một lượng lớn bè gỗ đã đóng xong, bên này phái một ít người lên bè gỗ đi sang bờ bên kia, đánh tiếng trước với người quận Quảng Nghĩa, tránh cho bên kia hiểu lầm. Sau khi được người đóng giữ bờ bên kia cho phép, bên này mới đưa toàn bộ chiến mã lên bè gỗ, kế thành một đội chèo sang bờ bên kia. Đến bờ bên kia, dưới sự giám thị của nhân mã đóng giữ, cả đám một lần nữa lên bờ. Tướng lĩnh đối phương mang theo thuộc hạ nhanh chóng đến bái kiến Thương Triều Tông, bên này vẫn chưa hoàn toàn tạo phản, trên danh nghĩa vẫn là người của triều đình. Còn Thương Triều Tông cũng vẫn là vương gia triều đình, về tình về lý đều phải tới bái kiến. Nói tóm lại, bên này khá lịch sự hữu lễ với Thương Triều Tông, họ đều biết Thương Triều Tông cũng không tính là người của triều đình, đó còn chưa nói có thể còn là kẻ thù. Tướng lĩnh bên này vốn muốn thiết yến khoản đãi nhưng Thương Triều Tông khéo léo từ chối, chỉ cần chút tiếp tế. Với những phản quân tự xây dựng quân đội này, y cũng không có mấy thiện cảm, dù sao y cũng là Hoàng tộc. Có điều bên này vẫn khách khí, cố ý phái một tiểu đội mười người hộ tống nhóm Thương Triều Tông, nói là hộ tống Thương Triều Tông ra khỏi quận Quảng Nghĩa mới thôi. Thương Triều Tông cũng không từ chối, cũng không thể từ chối được. Y biết nói là hộ tống nhưng trên thực tế là giám thị, dù sao trên tay y cũng đang nắm năm trăm kỵ binh tinh nhuệ, thế trận bày ra hoàn toàn đủ để xông pha một trận chiến, dù là mấy ngàn bộ binh kết trận e là cũng không cản nổi, hoàn toàn có thể phối hợp hành động của triều đình. Quan hệ của quận Quảng Nghĩa và triều đình đã như vậy, người ta không thể không phòng. Cả nhóm một lần nữa lên đường, đằng sau có một chi theo đuôi, tiểu tướng dẫn đội tên là Khuất Ngũ, dọc đường đi theo giám thị, gặp dịch trạm thì lại đi báo cáo tình hình dọc đường. Tiến vào trong cảnh nội quận Quảng Nghĩa, đã cách núi Tiểu Nam không xa lắm, ngày hôm sau là có thể đến chân núi Tiểu Nam. Vùng đồi núi bên đường cái quan kia được gọi là núi Tiểu Nam rồi. Thương Thục Thanh nghiêng đầu gọi: “Ca!” Sắc mặt Thương Triều Tông ngưng trọng hơi giơ tay lên, sở dĩ sắc mặt ngưng trọng là vì mấy người bên này sớm đã phán đoán. Ngưu Hữu Đạo sớm muộn gì cũng đi cong đường khác với bọn y, không thể giữ lại được. Sở dĩ hắn còn chậm chạp chưa rời đi, e là liên quan đến chuyện đưa thư, đến núi Tiểu Nam có lẽ sẽ là lúc từ giã Ngưu Hữu Đạo. Cả đám người nhìn thấy thế tay thì kỷ luật nghiêm minh, đều ghìm chặt dây cương, nhân mã đứng lại trên đường. Thương Thục Thanh ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, đầu đội nón lá mành che, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, nghiêng đầu nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo: “Pháp sư, không phải pháp sư muốn đưa thư sao? Đến núi Tiểu Nam rồi.” “Ồ! Tới rồi sao?” Ngưu Hữu Đạo làm ra vẻ giờ mới biết. Sở Trạch là Bách phu trưởng phụ trách tiền tiêu, dò đường chỉ vào con đường lên núi cách đó không xa, nói: “Đây là đường vào Nam Sơn tự!” Ngưu Hữu Đạo quay đầu chỉ chỉ cái bao mà Viên Cương đang treo trên lưng ngựa, nói: “Hầu Tử, thư ở trong bọc, ngươi giúp ta đi một chuyến đi!” Viên Cương yên lặng gật đầu, kéo mạnh dây cương trên tay rời khỏi đội ngủ, đi vòng tại chỗ nửa vòng, giơ roi chỉ vào một thân vệ trong đội ngũ, không chút khách khí nói: “Ngươi, bồi ta đi một chuyến!” Thân vệ kia tên Tô Kiệt Nhân, thấy chỉ mình thì không khỏi ngạc nhiên. Gã ta nhìn đầu lĩnh của mình. Thương Triều Tông quay đầu ra hiệu một chút, gã ta phóng ngựa rời đi. Viên Cương hất dây cương, phóng ngựa chạy lên đường núi, Tô Kiệt Nhân đi theo phía sau! “Đề phòng!” Lam Như Đình kêu lên, đồng thời liếc mắt ra hiệu với Quan Thiết ở bên cạnh. Quan Thiết hiểu ý, khẽ gật đầu, dẫn một chi nhân mã đi một hướng khác cảnh giới, phần lớn năm trăm kỵ binh đều phụng mệnh tản ra cảnh giới. Tiểu tướng Khuất Ngũ quận Quảng Nghĩa phụ trách giám thị dẫn người chạy tới, hỏi: “Vương gia, sao vậy?” Lam Như Đình cười thay trả lời: “Không có gì, phái người đi Nam Sơn tự đưa thư, chờ người trở về, sẽ không tốn bao nhiêu thời gian đâu.” Khuất Ngũ “à” một tiếng, dẫn người lui lại, một mực hết nhìn đông tới nhìn tây dò xét... “Đi theo ta!” Viên Cương đang rong ruổi trên đường núi đột nhiên quay đầu lại gọi một tiếng. Kéo ngựa chuyển hướng, quẹo xuống đường núi, xông vào trong khu rừng rậm địa thế bằng phẳng. Tô Kiệt Nhân rẽ theo, tiến vào rừng rậm không xa, Viên Cương trước mặt bỗng siết cương cho ngựa dừng lại, yên lặng quan sát xung quanh. Tô Kiệt Nhân ở bên cũng dừng lại, hoài nghi hỏi: “Viên huynh đệ, không phải muốn đi Nam Sơn tự đưa thư sao?” “Xuống ngựa!” Viên Cương buông một câu, vén chân nhảy xuống ngựa, lấy cái bọc trên lưng ngựa xuống, cầm một bộ y phục ra, đây chính là y phục của Ngưu Hữu Đạo. Tô Kiệt Nhân vừa xuống ngựa, trở tay không kịp tóm lấy bộ quần áo Viên Cương ném sang, lơ ngơ ôm lấy. Viên Cương hất cằm với gã ta, ra hiệu nói: “Thay quần áo!” “Vì sao?” Tô Kiệt Nhân không hiểu. Viên Cương lại nói: “Bảo ngươi thay thì thay đi, sao nhiều lời vậy?” Tô Kiệt Nhân có chút bất đắc dĩ, đành phải làm theo, động tác hơi chậm, Viên Cương lại hét: “Nhanh lên!” Sau khi thay đồ xong, Viên Cương lại tiến đến cầm tóc gã ta, muốn đổi kiểu tóc. Lần này Tô Kiệt Nhân không làm, che búi tóc lui lại, cảnh giác nói: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Viên Cương cũng không miễn cưỡng. “Ngươi không tình nguyện thì quay về đi, về nói với vương gia ngươi không muốn làm chân chạy việc vặt cho ta, để vương gia thay một người tình nguyện tới. “...” Tô Kiệt Nhân im lặng, không còn cách nào khác, cuối cùng đành phải nghe theo. Chỉ một lát sau, Viên Cương đã đổi kiểu tóc của gã ta thành kiểu tóc buộc đuôi ngựa tùy tiện sau đầu của Ngưu Hữu Đạo, gã đập một phong thư vào ngực Tô Kiệt Nhân: “Công việc rất đơn giản, giả mạo pháp sư đi Nam Sơn tự đưa thư. Ngươi cứ nói ngươi là Ngưu Hữu Đạo, đệ tử Thượng Thanh tông, phụng mệnh chưởng môn đưa thư, cầu kiến trụ trì! Đưa thư chỉ là thứ yếu, nhiệm vụ chủ yếu là quan sát tình hình trong chùa, nhớ kỹ chưa?” Câu cuối cùng thuần túy là đang nhắc Tô Kiệt Nhân, trong chuyện này có tồn tại chút nguy hiểm.

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
6047 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5487 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
5195 View
4
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
4

Chí tôn đặc công

2566 chương
4896 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Đại Boss Khó Hầu Hạ
5

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4801 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
6

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4765 View
3
Ngôn Tình
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter